Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 52

12:49 sáng – 13/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 52 tại dua leo tr. 

Hàn Dương dẫn Cảnh Dung đi xem trạch tử mà Tần Quế Chi rao bán, có thể nói Cảnh Dung vừa liếc mắt liền ưng ý. Căn nhà bên trong không lớn, tổng cộng chỉ có hai gian buồng, phòng bếp ngăn cách ở giữa, nhỏ hơn một chút so với nhà Tịch Yến Thanh nhưng điểm cộng chính là sân vườn rộng rãi. Cho dù là sân trước hay sân sau đều có diện tích rất lớn. Hơn nữa có thể thấy chủ nhân cũ của nơi này rất chịu khó, dọn dẹp lau chùi vô cùng sạch sẽ, chỉ là nơi này bỏ trống đã lâu nên rất thiếu hơi người.

Nhưng vì thấy sân vườn rộng rãi, có thể nuôi đủ đàn dê của mình cho nên Cảnh Dung vẫn quyết định mua trước. Dù sao đây cũng chỉ là nơi ở tạm, chờ sau khi thu xếp mọi thứ ổn thỏa y vẫn muốn cất một căn nhà mới.

Vì thế Cảnh Dung lại đi tìm thôn trưởng Lâm, mà lão Lâm thấy y quyết tâm muốn mua thì dẫn y đi gặp Tần Quế Chi.

Tần Quế Chi chưa từng gặp Cảnh Dung, nhưng người này do thôn trưởng dẫn tới, mụ lại đang cần tiền gấp, chỉ cần thu được bạc, bán cho ai chẳng là bán. Bởi vậy mụ đồng ý đưa Cảnh Dung vào xem nhà, nhưng Cảnh Dung nói y đã xem một vòng, hiện giờ chỉ muốn thương lượng giá. Mà cái giá Cảnh Dung đưa ra không giống thôn trưởng Lâm gợi ý.

“Mười bốn lượng???” Tần Quế Chi há hốc miệng nhìn người trẻ tuổi xa lạ trước mặt: “Tiểu tử, ngươi chưa từng mua nhà phải không? Nào có ai thương nghị giá như ngươi, trạch tử này ta định giá mười tám lượng, ngươi còn muốn bớt bốn lượng của ta, thế này mà gọi là có thành ý mua sao?”

“Chính vì có thành ý mua nên mới ép giá, trạch tử kia ta đã đi xem rồi, nơi đó bỏ không đã lâu lạnh lẽo không chút hơi người, trên mái có vài chỗ dột, nếu muốn vào ở phải bỏ bạc tu sửa, ngoài ra còn phải dựng lại hàng rào ngoài sân. Trong nhà ta cũng đã xem qua, đồ đạc chỉ có hai cái giường, ngay cả mấy cái nồi trên bếp cũng phải đem vứt bỏ, còn kệ bếp phải xây mới.”

“Cho dù vậy ngươi cũng không thể ép xuống mười bốn lượng chứ, mười bốn lượng ta không bán.” Tần Quế Chi vẫn thương tiếc căn nhà mẹ để lại, nếu không phải vì quá kẹt tiền mụ còn lâu mới bán.

“Vậy thì thôi.” Cảnh Dung nói xong thì dứt khoát quay người rời đi.

“Cảnh tiểu tử, không mua sao?” Lâm trưởng thôn nghĩ thầm, tiểu tử này còn lợi hại hơn ông, dám mặc cả xuống mười bốn lượng!

“Thật không dám giấu Lâm gia gia, cháu cũng không bắt buộc phải lưu lại thôn Hoa Bình, bên thôn Liễu Nha cũng có vài chỗ phù hợp, to rộng bằng căn viện hôm nay cháu đi xem mà giá chỉ mười ba lượng. Chẳng qua cháu thấy thôn dân bên mình đông đúc hơn nên mới định an cư tại đây. Nhưng nếu vượt quá mười bốn lượng thì không đáng.”

“Nếu là vậy, thôi thì cháu tự quyết định đi.” Lão Lâm không có ý nói đỡ Tần Quế Chi, ông cũng chuẩn bị ra về.

“Khoan đã!” Tần Quế Chi vội gọi người đứng lại: “Tiểu tử à, ta thành tâm muốn bán, giá cả có thể thương lượng, nhưng ngươi cũng không thể ép xuống mười bốn lượng chứ, ngươi nói xem để cất một căn nhà cần biết bao nhân lực, hơn nữa nhà ta có vị trí đẹp, rất gần sông, mùa hè ra sông giặt giũ cũng tiện.” Quan trọng nhất chính là, nếu người này không chịu mua, nhà của mụ sẽ chẳng bán được cho ai!

“Chỉ mười bốn lượng mà thôi, ta không thể trả thêm một hào nào đâu. Nếu bà đồng ý bán ta sẽ sang bạc ngay hôm nay.”

“Nhưng mười bốn lượng thực sự quá mất giá.” Tần Quế Chi càng gấp trong lòng, vừa sợ người này chạy mất, vừa cảm thấy bị lỗ. Mụ tính toán bán xong căn nhà này có thể trả công cho đám người làm thuê và dư dả đôi chút. Nhưng nếu chỉ thu về mười bốn lượng, trừ đi tiền công thuê người thì chẳng còn lại bao nhiêu.

“Ngày mai ta phải rời khỏi thôn, nếu bà quyết định xong thì tới nhà thôn trưởng tìm ta.” Trên đường tới đây thôn trưởng đã dặn trước Cảnh Dung không nhắc tới Tịch Yến Thanh cũng không nhắc tới Hàn Dương, tránh để Tần Quế Chi nhận ra điều gì đó mà kiên quyết không bán. Tuy rằng trước mắt, tình huống này khó có khả năng xảy ra, nhưng vẫn nên đề phòng vạn nhất.

“Thôi hay là, mười bảy lượng nhé tiểu tử? Thế nào?” Tần Quế Chi vẫn tiếc rẻ, muốn kiếm thêm đôi chút!

“Ta chỉ có thể trả mười bốn lượng.” Cảnh Dung nói xong lập tức rời đi.

Trưởng thôn cũng vừa cất bước lại bị Tần Quế Chi gọi lại. Mụ hỏi thăm xuất thân của Cảnh Dung, Lâm trưởng thôn nói đây là hậu sinh của một lão bằng hữu, Tần Quế Chi cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy mười bốn lượng là quá ít, có lời nhờ Lâm trưởng thôn nói giúp mụ. Kể cả mười sáu lượng cũng được, mười sáu lượng mụ chấp nhận bán!

Lâm trưởng thôn cũng không rõ mục đích thật sự của Cảnh Dung, có thể y thực sự muốn ép giá, hoặc có thể y đang mặc cả để buộc Tần Quế Chi phải hạ giá. Ông nói: “Nương của Dương Phàm à, lần này ta không giúp ngươi được rồi. Lỡ ta nói không hay, tiểu tử kia đổi ý không mua nữa thì sao? Đám Triệu tiểu tử đang đòi tiền ngươi mấy ngày rồi? Lúc này ngươi dùng dằng không bán e là chẳng có người muốn mua nữa đâu. Ngươi nói xem giữa mùa đông giá lạnh nào có ai đến thôn mình mua nhà? Ta nghe nói Cảnh tiểu tử muốn nuôi dê, thấy thôn mình có đồng cỏ và nguồn nước tốt nên định lưu lại, nhưng ta nói ngươi nghe, mười dặm tám thôn quanh đây chỗ nào chẳng có đồng cỏ và nguồn nước?” Một dòng sông chảy qua vài thôn trấn, mỗi nơi đều có núi có hồ.

Tần Quế Chi cũng hiểu đạo lý này, nhưng mụ vẫn cảm thấy mười bốn lượng quá bèo!

Thôn trưởng thở dài: “Thôi ngươi tự cân nhắc đi. Dù sao người bỏ bạc cũng là Cảnh tiểu tử, ta chẳng có cách nào đâu.”

Tần Quế Chi mím môi: “Để ta suy xét thêm.”

Nếu không… Hay là vay mượn đâu đó trả tiền công cho đám người làm thuê kia? Căn nhà này giữ lại không bán? Nhưng biết vay của ai đây? Ngươi duy nhất có thể cho vay là Trương đại bá gia, nhưng từ khi xảy ra chuyện của Trương Thắng, quan hệ giữa hai nhà đã trở nên lạnh nhạt, mụ không muốn cầu cạnh bọn họ lúc này. Hơn nữa chưa chắc bọn họ đã chịu cho vay.

Tần Quế Chi đang sốt ruột suy tính, bên ngoài lại có người đi tới.

Vốn mụ còn tưởng là thôn trưởng và Cảnh Dung, trong lòng khấp khởi mừng thầm, nào ngờ vừa nghe tiếng liền nhận ra đám người làm thuê!

Bọn họ theo dõi sát sao Trương gia, nghe nói có người muốn mua nhà nhưng Tần Quế Chi chê ít không muốn bán, bọn họ không thể nhẫn nhịn được nữa? Cả đám ùn ùn kéo đến: “Tần Quế Chi! Hôm nay nếu ngươi không trả công cho chúng ta thì đừng trách chúng ta không khách khí! Chúng ta nghe nói có người muốn bỏ bạc mua lại nhà cũ của ngươi! Mau mở cửa cho chúng ta!”

“Đúng, còn cố thủ bên trong đừng trách lão tử phá tường xông vào!” Có ngươi hung hăng ném một hòn đá vào sân viện.

“Các huynh đệ, người này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, xông lên phá tường cho ta!” Một hán tử cao to vạm vỡ cầm gậy gỗ nện ầm ầm lên cổng nhà họ Trương: “Trương Dương Phàm cái tên rùa rụt cổ này! Trốn tịt trong nhà ngay cả cái rắm cũng không dám thả! Ngươi mau ra đây cho ta!”

“Dương Phàm, nhi tử của nương, con nói phải làm thế nào đây! Con mau nghĩ cách giúp nương đi.” Tần Quế Chi sợ tới mức không dám thò mặt ra khỏi buồng.

“Con có thể có cách gì? Nương mau bán đứt căn nhà cũ cho người kia đi!” Trương Dương Phàm cũng không dám ra ngoài, gã còn lâu mới giảng đạo lý với đám thôn dân thô kệch một đấu chữ cũng không biết ngoài kia.

“Nhưng người ta chỉ trả mười bốn lượng! Như vậy cũng quá… cũng quá thiệt rồi!”

“Thiệt à, lúc này nương còn chê ít, đến lúc người ta bỏ đi thì một lượng cũng chẳng có!” Trương Dương Phàm mất kiên nhẫn gắt lên: “Mau bán đi, rồi lấy tiền trả cho đám người ngoài kia! Ồn ào tới mức muốn ngủ một giấc yên ổn cũng khó!”

“Con còn dám to tiếng với nương? Cũng không nghĩ xem ai gây ra chuyện này!” Tần Quế Chi miệng thì nói vậy nhưng vẫn dậm chân đi ra ngoài. Mười bốn lượng thì mười bốn lượng! Mạng người quan trọng hơn!

Kỳ thực Cảnh Dung muốn ép xuống mười bốn lượng, đến lúc đó để xem thái độ Tần Quế Chi ra sao, nếu thực sự không được y có thể tăng lên mười lăm lượng. Mua được trạch tử kia với giá mười lăm lượng có thể coi là hời. Lại không ngờ Tần Quế Chi đồng ý bán mười bốn lượng!!! Cảnh Dung có chút ngạc nhiên, nhưng thấy đám người nhốn nháo theo sau lưng mụ, y đột nhiên hiểu ra. Quả nhiên là bị dồn tới đường cùng!

Sau khi tới trấn Hoàng Đàn, Lạc Dũng và Cảnh Dung đã hàn huyên rất nhiều chuyện kể cả sự tình bên Trương gia, cho nên Cảnh Dung có ấn tượng không tốt đối với hai mẹ con Trương Dương Phàm. Có thể nói mười bốn lượng bạc quả là hơi mất giá, nhưng y tuyệt đối không cảm thấy hổ thẹn!

Tần Quế Chi vội vàng thu bạc sau đó để Trương Dương Phàm và Cảnh Dung ký khế ước. Cảnh Dung đã chuẩn bị đủ mười bốn lượng, y và Trương Dương Phàm cùng lên trấn làm thủ tục nhà đất, lăn vân tay, thanh toán tiền, rất nhanh đã xử lý xong xuôi. Cầm khế ước mua nhà trên tay, tổng cộng Cảnh Dung chỉ mất một ngày.

Y cảm thấy mình như đang nằm mơ, mọi thứ thuận lợi đến bất ngờ, đây là một sự khởi đầu đầy hứa hẹn cho cuộc sống tại thôn Hoa Bình sau này.

“Quả là nhanh hơn dự kiến.” Tịch Yến Thanh nhìn khế ước mua nhà, xác nhận không có sai sót gì thì nói: “Ngươi vẫn giống trước kia, làm việc thực nhanh nhẹn.”

“Vậy Cảnh Dung huynh đệ lần này quay về dự định bao giờ sẽ chuyển tới đây?” La Phi hỏi.

“Đợi sau khi bán được ruộng đất bên kia.” Cảnh Dung có chút ngại ngùng: “Mấy ngày nay làm phiền Tịch ca và tề ca rồi.” Nhà mới đã lâu không có người ở, muốn ngủ lại phải nhóm lò trước, mà y vội vàng tới đây một chuyến không mang theo nhiều đồ đạc cho nên hơn phân nửa phải nhờ cậy Tịch Yến Thanh và La Phi.

“Có gì phiền toái đâu. Ngày mai ta tìm người sắp xếp cho ngươi mấy cái nồi.” Tịch Yến Thanh cảm thấy đây chỉ chuyện nhỏ, làm hai cái nồi nấu, mỗi ngày chạy sang nhóm lò đun nước cũng không phải việc gì to tát. Phải biết rằng nguyên chủ Tịch Dục được chính Cảnh Dung dạy chữ, lúc ấy còn chưa ghép vần gì đó, chỉ học truyền miệng từng chữ, việc này cần kiên nhẫn hơn rất nhiều so với việc nhóm bếp mỗi ngày.

“Vậy ngươi có muốn đóng gia cụ gì không?” La Phi lại hỏi.

“Trong nhà hiện giờ quả thực không có đồ đạc gì, có điều sắp tới phải tốn khá nhiều bạc, ta tính toán chưa vội đóng gia cụ. Trước mắt chỉ cần hai cái chăn, sau đó sửa lại ngói nhà là ổn.” Cảnh Dung nói: “Nếu ngày mai trời đẹp ta sẽ rời đi luôn. Quay về phải nhờ Lạc Dũng giúp vài việc, có lẽ chưa thể thả hắn về ngay, Tịch ca và tề ca nếu có chuyện gì hãy viết thư cho ta được không?”

“Được.” Tịch Yến Thanh đáp lời sảng khoái.

Ngày hôm sau La Phi làm chút thức ăn gói cho Cảnh Dung mang đi đường. Tịch Yến Thanh tìm ngày đẹp trời rủ Hàn Dương và La Cát đánh xe bò lên trấn một chuyến. Dưới sự hỗ trợ của hai huynh đệ, hắn mua một lượng lớn sữa bò trở về, không quên đặt đúc hai cái nồi cho nhà mới của Cảnh Dung, cuối cùng căn nhà mới của y đã có khói lửa ấm áp.

Nhóm huynh đệ tranh thủ thời tiết đẹp, lấy chút rơm rạ sửa lại chỗ thủng trên mái, ít nhất không để gió lọt vào nhà. Mọi việc xong xuôi, Tịch Yến Thanh viết thư cho Cảnh Dung nói tất cả đều thuận lợi, tiện đường tặng một mẻ kem mới đông lạnh tới Thạch phủ.

Lần này bọn họ làm ba loại kem, một loại là kem hoa quả dùng quả khô ngâm nước sau đó bỏ thêm đường, một loại làm hoàn toàn bằng sữa nguyên chất, và một loại có thêm lòng đỏ trứng. Loại cuối cùng phải đun sữa cô đặc sau đó mới đánh cùng lòng đỏ trứng và đường— Tịch Yến Thanh và La Phi cũng không biết đó có gọi là sữa đặc hay không, dù sao cũng chưa ai đặt tên cho món sữa đun nóng đến cô đặc, bởi vậy bọn họ dứt khoát gọi đó là “sữa đặc”. Lòng đỏ trứng được Tịch Yến Thanh đánh rất lâu, cho nên hương vị loại kem này thơm ngon hơn so với hai loại trước. Tuy rằng chất kem vẫn cứng như băng đá nhưng đã mịn và nhuyễn hơn nhiều.

Chỉ là phí tổn rất cao, để làm ra loại kem thứ ba bọn họ phải tốn gần năm văn tiền.

“Vậy ngươi phải bán mười văn.” Thạch Thích ăn thử và khen ngon, hắn đề nghị: “Trấn Tùng Lâm của chúng ta tuy không quá to, nhưng người giàu không hề ít. Mười văn tiền một que kem cũng không hẳn là rẻ, nhưng chưa đến nỗi quá đắt đỏ.” Thử hỏi đối với những người mỗi ngày tiêu cả lượng bạc, mười văn tiền có đáng là bao? Hơn nữa, cho dù những người tiêu mấy lượng bạc mỗi ngày chỉ là số ít, thì nơi này cũng không thiếu những người tiêu vài chục, vài trăm văn tiền mỗi ngày.

“Tịch đệ, ngươi về làm thêm nhiều một chút, ta có một bằng hữu tốt mở tiệm ăn ngay trên phố Chính An, sau này có thể gửi bán ở tiệm của ông ta. Khoảng thời gian này ai cũng ham thích của lạ, hơn nữa sắp đến Tết rồi, người dân đang rủng rỉnh tiền bạc.”

“Cảm ơn Thạch đại ca. Nếu ban đầu chưa thể bán ngay có thể coi là điểm tâm nhỏ mời khách ăn thử. Mọi người ăn thử thấy ngon sẽ tìm cách mua thêm.” Tịch Yến Thanh chưa bán đồ ăn bao giờ, nhưng hắn biết lợi ích của việc mời ăn thử.

“Ý tưởng rất hay.” Thạch Thích để Lý Tư Nguyên phụ trách việc này.

Tịch Yến Thanh sau này mới biết, cơ nghiệp Thạch phủ đồ sộ như vậy, việc bán kem chẳng qua để Lý Tư Nguyên đỡ nhàm chán, bởi y chỉ ở nhà trông coi đứa nhỏ ngày qua ngày, chưa biết nên làm gì phù hợp. Vừa vặn lúc này có công việc bán kem, Lý Tư Nguyên chỉ cần phụ trách liên hệ giữa các bên, coi như một công việc nhàn hạ kiếm thêm chút tiền tiêu vặt.

Đương nhiên lúc này bọn họ không ngờ việc kinh doanh kem lại phát đạt đến vậy.

Có thể là vì mùa đông hanh khô, con người dễ thượng hỏa? Nghĩ đến que kem mát lạnh tan trong miệng, ít ai có sức kháng cự món ăn hấp dẫn này.

Tịch Yến Thanh và La Phi cùng làm kem, khuôn hình đóa hoa chính là những que kem dùng việt quất và mơ khô ngâm thành nước sau đó bỏ thêm đường rồi để đông lạnh. Những que kem hình trái tim chỉ là sữa đông lạnh, còn những que kem dùng khuôn hình móng vuốt được làm từ sữa đánh với lòng đỏ trứng. Ngoài ra còn có một loại khuôn hình mặt trời và ngôi sao do La Phi nghĩ ra sau này, y đợi kem gần đông thì dùng đường mạch nha vẽ mắt mũi miệng và mấy sợi tóc lên trên, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.

“Tổng cộng được bao nhiêu cái?” Tịch Yến Thanh hỏi. Lúc trước bọn họ thử nghiệm khá nhiều, lần này có thể coi là sản phẩm chính thức. Có tất cả sáu mươi chiếc khuôn, sau khi kem đông lạnh có thể tái sử dụng nhiều lần, cũng nhờ có Trần Hoa Chương làm những tấm gỗ đựng kem có rãnh phân cách, sau khi lấy kem ra khỏi khuôn thì phủ một tấm vải mới lên trên, vừa sạch sẽ vừa gọn gàng.

“Tổng cộng một trăm năm mươi tư cái.” La Phi đếm hai lần, lấy bút vào sổ sách. Y cẩn thận ghi lại ngày làm xong mẻ kem đầu tiên, số lượng que kem, số tiền đầu tư,… Những mẻ kem làm thử nghiệm trước đây không tính, chi phí ban đầu ước chừng ba trăm ba mươi văn.

“Một lát nữa tôi sẽ lên trấn, em có thèm ăn món gì không, thuận tiện mua về cho em.” Tịch Yến Thanh nói.

“Em muốn ăn kẹo vừng đen, với cả anh nhận giúp em một ít hàng thêu về được không?” Lần này làm kem La Phi để ý rất kỹ, nhóm lửa, đun sữa, còn có đánh trứng, đổ vào khuôn,… tất cả đều do Tịch Yến Thanh phụ trách, La Phi chỉ đứng ngoài nhìn và góp ý, cho nên y vẫn muốn thêu thêm hàng bên ngoài. Lỡ như mẻ kem này bán lỗ cũng có tiền công thêu của y bù lại.

“Hàng nhận về lần trước em đã thêu xong rồi sao?” Tịch Yến Thanh cười mờ ám.

“Thêu xong rồi.” La Phi mặt không đỏ tim không đập nói: “Anh trả hàng luôn hôm nay đi.”

“Thật không vậy?” Tịch Yến Thanh cũng rất bất ngờ: “Em thêu lúc nào thế?” Sao hắn không biết gì nhỉ?

“Lúc anh không ở nhà.” La Phi nhủ bụng, đệt mợ chứ, thêu mấy bức tranh mà phải lén lén lút lút, cũng may y có định lực tốt! Hơn nữa điều khôi hài nhất chính là, vì nhận về loại tranh thêu không thể để người khác phát hiện cho nên trong quá trình thêu y luôn có loại cảm giác gấp gáp, bởi vậy tốc độ thêu cũng nhanh hơn so với những mặt hàng khác.

La Phi đưa bọc tranh thêu được gói kỹ càng cho Tịch Yến Thanh, hắn cẩn thận kiểm tra lại, đm quả thực là… ngả mũ bái phục! Loại hàng khó như vậy mà y vẫn thêu rất ra gì, hình người trên vải vô cùng sống động, ngay cả thần thái cũng rất giống với hình vẽ mẫu.

Đáy mắt Tịch Yến Thanh mang theo tán thưởng: “Vợ tôi đỉnh quá!”

La Phi hất cằm ra vẻ: “Hứ!”

Tịch Yến Thanh ôm bả vai y: “Vậy em có thể nói cho tôi biết, trong lúc thêu tranh này em đã nghĩ gì được không?”

La Phi ngoắc ngón tay ra hiệu cho Tịch Yến Thanh ghé lại gần, sau đó nhỏ giọng thì thầm gì đó vào tai hắn.

Nghe xong Tịch Yến Thanh lập tức thở gấp, hắn nhìn La Phi bằng ánh mắt u ám như muốn ăn tươi nuốt sống y.

La Phi cười khì khì vỗ ngực Tịch Yến Thanh: “Đi đi anh, lần này cứ chọn hàng thêu đắt nhất về cho em nhé!”

Tịch Yến Thanh nghĩ bụng có cho thêm tiền hắn cũng không lấy nữa! Đây quả là tự làm tự chịu! Muốn dạy dỗ vợ nhưng lại làm hại chính mình!

Cái gì mà trét kem lên rồi CẮN giúp hắn…

Một đường đánh xe bò lên trấn Tịch Yến Thanh cứ mơ mơ màng màng, trái tim cũng không biết đã bay đi đâu…

Có điều chuyến đi này cũng không vô ích, mẻ kem này gửi ở tiệm ăn vị bằng hữu của Thạch Thích kia, vậy mà bán hết sạch trong vòng chưa đầy ba ngày. Trừ ba trăm ba mươi văn phí đầu tư, hoa hồng cho Lý Tư Nguyên và lão bản tiệm ăn, cuối cùng thu về một trăm năm mươi văn lợi nhuận, hơn nữa đã có người đặt trước mẻ mới.

Ba ngày kiếm được một trăm năm mươi văn, chia đều mỗi ngày năm mươi văn, một tháng hơn một lượng bạc. Chưa thể coi là phát tài, nhưng đủ sinh hoạt phí hoàn toàn không thành vấn đề. Hơn nữa sau này mở rộng quy mô kinh doanh, bọn họ đương nhiên sẽ không chỉ bán mỗi kem.

La Phi thậm chí còn đỉnh hơn, bốn bức tranh thêu kia được trả công bốn lượng bạc! Rốt cuộc bọn họ không cần động tới số bạc chôn dưới đất, hai vợ chồng tiếp tục cuộc sống của tiểu tư sản, hơn nữa bọn họ quyết tâm kiếm tiền để sang năm xây nhà mới!

Bước vào tháng Chạp, thời tiết càng trở nên buốt giá, có đôi khi tuyết rơi suốt cả ngày.

Từ khi bắt đầu bán kem, Tịch Yến Thanh và La Phi thay đổi nhịp sinh hoạt mới. Mỗi ngày Tịch Yến Thanh phụ trách quét dọn sân vườn, nấu nước, bổ củi, làm kem, còn La Phi sẽ lo cơm nước, nhận hàng thêu và tập viết.

Vốn từ của y đã phong phú hơn rất nhiều, bởi vì có phiên âm cho nên tiến độ học rất nhanh, còn nhanh hơn đứa nhỏ đi học vỡ lòng, có vài chữ tuy chưa thể viết lại, nhưng y đã nhận được rất nhiều mặt chữ.

Lần này Tịch Yến Thanh không nhận về mấy thứ quái gở cho La Phi nữa, hắn chỉ cầm mấy bức tranh thêu hoa lá cỏ cây, chim chóc ong bướm vân vân… La Phi đang thêu một chú chim nhỏ chợt nghe Tịch Yến Thanh gọi vọng vào: “Nhị Bảo, ra đây một chút!”

La Phi buông kim chỉ trên tay: “Làm gì thế?”

Trời rất lạnh nhưng vẫn có ánh nắng mặt trời, La Phi có chút ngại ngần không muốn ra khỏi buồng.

Tịch Yến Thanh lại gọi: “Ra đây xem này!”

La Phi bước ra sân, Tịch Yến Thanh vậy mà đã đắp xong hai người tuyết.

Tịch Yến Thanh chỉ đôi người tuyết đang nắm tay nhau: “Em nhìn xem, có giống hai chúng mình không?”

La Phi nói: “Giống phết.” Sau đó y cười gian tà nhặt một khúc cây gần đó cắm vào phía trước một người tuyết: “Như vậy càng giống hơn.”

Tịch Yến Thanh nhéo mũi y: “Hư hỏng!”

Nói xong hắn nhặt một nắm vụn gỗ cắm tua tủa phía sau người tuyết còn lại, thoạt nhìn giống một đóa hoa cúc nở rộ!

La Phi: Rốt cuộc ai mới là người hư hỏng?

Hôm sau Tịch Yến Thanh mang theo hai khay kem mới lên trấn. Nếu nói La Phi kiếm tiền dựa vào thị lực và xương cổ, vậy Tịch Yến Thanh kiếm tiền bằng cách chịu đựng cái lạnh buốt giá.

Thời tiết tháng Chạp ở phương Bắc thực sự rất khắc nghiệt, tuy không có nhiệt kế nhưng Tịch Yến Thanh cảm thấy lúc này phải âm ba mươi độ. Nhưng nỗ lực của hắn cũng được đền đáp xứng đáng, hiện tại mỗi ngày có thể bán hết một trăm tám mươi que kem tại trấn Tùng Lâm. Trừ cửa tiệm của bằng hữu, Thạch Thích và Lý Tư Nguyên thậm chí còn giới thiệu món ăn mới lạ này tới thanh lâu…

Không biết nên nhận xét bọn họ là người quảng giao hay là người có nhân duyên tốt, nhưng dù sao lượng tiêu thụ vẫn luôn giữ ở mức ổn định trên dưới một trăm que mỗi ngày.

Lý Tư Nguyên bắt đầu tính toán đến việc mang kem đi bán ở các trấn khác. Món kem bán rất chạy ở trấn Tùng Lâm, như vậy có thể chứng minh nó khá được ưa chuộng, có thể mở rộng kinh doanh sang các địa phương khác.

“Tịch đệ, nếu có thể giữ cho kem đông lạnh, có thể lưu trữ trong bao lâu?” Lý Tư Nguyên hỏi.

“Chỉ cần có thể giữ đông lạnh, để một tháng cũng không thành vấn đề.” Tịch Yến Thanh đưa ra phỏng đoán, thậm chí hạn sử dụng có thể lên đến hai, ba tháng.

“Nếu đã như vậy, mẻ tới ngươi hãy làm năm trăm que mang tới đây, ta có một vị bằng hữu buôn bán ở trấn Hằng Dương, ta muốn thử nghiệm bán kem ở đó.” Lý Tư Nguyên nói: “Trấn Hằng Dương còn đông đúc hơn nơi này, nếu có thể bán được hàng, về sau chúng ta sẽ có thêm mối làm ăn tốt.”

“Không thành vấn đề. Nhân mạch của ta không rộng như Thạch đại ca và Lý đại ca, cần hai người giúp sức tìm nguồn tiêu thụ, những việc còn lại ta sẽ cố gắng hết khả năng.” Tịch Yến Thanh nói: “Vị bằng hữu kia của Thạch đại ca đã hồi âm chưa?” Tịch Yến Thanh đương nhiên không hy vọng sẽ phát tài nhờ việc bán kem, đây chẳng qua là công việc làm thêm trong lúc rảnh rỗi, hắn không muốn xảy ra tình trạng miệng ăn núi lở suốt mùa đông. Muốn kiếm thật nhiều tiền vẫn phải nghĩ cách chế băng vào mùa hè, nếu ý tưởng này có thể thành hiện thực, vậy thì bọn họ sẽ thực sự phát tài!

“Đã hồi âm rồi, ước chừng ba ngày nữa anh ta sẽ tới trấn Tùng Lâm gặp chúng ta.” Thạch Thích cũng rất kỳ vọng với kế hoạch làm băng đá vào mùa hè.

“Phụ thân, phụ thân.” Tiểu Thường Nhạc líu lo bên ngoài: “Có phải Tịch thúc thúc đến đây không?”

“Phải, lần này con vui rồi chứ?” Lý Tư Nguyên cười cười: “Hai ngày trước nó được ăn que kem hình người, sau đó cứ nhớ mong ngươi mãi.”

“Tiểu Thường Nhạc, con lại mập lên rồi đấy.” Tịch Yến Thanh nhéo nhéo khuôn mặt phúng phính của đứa nhỏ: “Vậy con nhớ thúc thúc hay là nhớ kem mà thúc thúc làm?”

“Con nhớ cả hai ạ.” Tiểu Thường Nhạc vui vẻ đáp lời: “Con còn nhớ La Phi thúc thúc nữa, sao La Phi thúc thúc không tới ạ?”

“La Phi tạm thời không tiện đi xa, thúc ấy cũng rất nhớ con.”

“Vì sao không tiện ạ?”

“La Phi thúc thúc sắp sinh cho con một tiểu đệ đệ, hoặc là một tiểu muội muội, cho nên thúc ấy không tiện đi xa.” Lý Tư Nguyên nói: “Đợi cha có thời gian sẽ đưa con về thăm thúc ấy có được không?”

“Vâng ạ, cha nhớ lời hứa nhé.” Tiểu Thường Nhạc nói xong thì giơ tay, dùng đôi mắt chờ mong nhìn Lý Tư Nguyên.

“Được rồi, con cũng đừng nhìn cha như vậy, ta chịu thua con rồi.” Lý Tư Nguyên nhéo chóp mũi đứa nhỏ: “Con chạy đi tìm quản gia, bảo ông ấy lấy kem cho con.”

“Cảm ơn cha.” Tiểu Thường Nhạc lon ton chạy đi, không quên nói vọng lại: “Tịch thúc thúc ở lại ăn trưa với con!”

Không thể không nói, câu tục ngữ “gieo hạt không lo nảy mầm”* quả là có đạo lý. Lần đầu tiên gặp Tiểu Thường Nhạc vẫn là mùa hè, chỉ qua hai mùa sau đứa nhỏ đã lớn bổng lên, còn bi bô nói chuyện rất lưu loát.

*raw: 有苗不愁长, câu đầy đủ là 有地不愁苗,有苗不愁长释义 ý chỉ trẻ con sẽ lớn rất nhanh, nhắm mắt mở mắt là thành người lớn, thường là câu hoài niệm của các bậc cha mẹ khi thấy con mình trưởng thành.

Đột nhiên càng thêm chờ mong ngày mà tiểu sinh mệnh trong bụng La Phi chào đời.

Tịch Yến Thanh nhớ đến La Phi liền từ chối lời mời cơm của Thạch phủ, hắn mua mấy món La Phi yêu thích rồi nhanh chóng quay về thôn Hoa Bình.

Còn lúc này Cảnh Dung bên kia rốt cuộc đã bán xong ruộng vườn nhà cửa cho một phú hào cùng trấn, chuẩn bị cùng Lạc Dũng sắp nghẹn đến phát điên trở lại thôn Hoa Bình.