Chương 71
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 71 tại dua leo tr.
Lạc Thiên Khải là một kẻ bướng bỉnh, khi đã quyết tâm làm việc gì đó hắn sẽ không dễ thay lòng. Trước đây hắn muốn chuyển về thôn Hoa Bình sống, sau đó làm thân với Tịch Yến Thanh, chỉ khi nào bị dồn tới đường cùng hắn mới từ bỏ kế hoạch này. Thời điểm rời khỏi Lạc gia hắn đã phát lời thề sẽ không cần bất cứ ai trợ giúp. Không ngờ lại vấp phải khó khăn sớm đến thế, vừa mở màn đã đắc tội với Tịch Yến Thanh.
Nhưng hắn không từ bỏ, mà hắn gõ cửa từng hộ dân trong thôn Hoa Bình để xin trọ, rốt cuộc cũng có Lương đại phu thu nhận hắn.
Gần đây Lương đại phu để mắt tới một cây cỏ linh chi của y quán nào đó, ông rất cần tiền, bởi vậy thấy Lạc Thiên Khải muốn thuê trọ, ông không chút do dự mà đồng ý cho hắn chuyển vào gian nhà trước kia Lạc Dũng từng thuê.
Dù sao buồng nhỏ này cũng để trống, kiếm thêm chút bạc cũng tốt. Tuy rằng số tiền này ít đến đáng thương nhưng có còn hơn không mà! Càng đừng nói Lạc Thiên Khải cũng coi là người quen của ông.
Lạc gia đã từng mời Lương đại phu tới bắt bệnh, cho nên Lạc Thiên Khải từng gặp Lương đại phu năm, sáu lần, ấn tượng về đối phương cũng không đến nỗi nào.
Lương đại phu cảm thấy Lạc đại thiếu gia mặc dù có chút kênh kiệu nhưng nhân phẩm không tệ, cho nên ông cũng vui vẻ giúp hắn lần này.
“Nhị Bảo, vừa đi chăn vịt à?” Lương đại phu là người mở lời trước.
“Đúng vậy Lương bá, đây là…” La Phi chuyển ánh mắt sang Lạc Thiên Khải.
“Ai nha, vị này ấy mà, đây là Lạc công tử, hắn nói lần trước có chút hiểu lầm với cháu, đòi ta dẫn sang đây gặp mặt để bồi thường một phen.”
“Đúng vậy Tiểu La huynh đệ, hôm trước gia đình ta vừa xảy ra chút chuyện, trong lòng khó chịu bực bội nên vô tình nói ra những lời khó nghe.” Lạc Thiên Khải chắp tay làm lễ: “Hy vọng ngươi quân tử không chấp tiểu nhân, không để chuyện ấy trong lòng.”
“Ta cũng không phải hạng người nhỏ mọn đến vậy.” La Phi nhẹ nhàng vuốt một lọn tóc trên mặt Tiểu Hổ, thấy thái độ Lạc Thiên Khải cũng coi như thành khẩn bèn nói: “Vả lại hôm ấy ngữ khí của ta cũng có chút quá đáng, Lạc huynh đệ đã có lời như vậy, giữa chúng ta coi như không còn hiềm khích đi.”
“Vậy thì tốt quá.” Lạc Thiên Khải cười lớn: “Vậy sau này có thể coi là bằng hữu không?”
“Bằng hữu?” La Phi ngẩn người. Y nhớ rõ Lạc gia là một gia tộc giàu có của trấn Tùng Lâm, hầu như người dân không ai không biết đến bọn họ. Một vị đại thiếu gia quyền quý chạy đến đây kết bạn với y làm chi?
“Về sau Lạc công tử sẽ ở trọ nhà ta.” Lương đại phu cất lời: “Sau này ở chung một thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cũng coi như bằng hữu cả đi.”
“Ở trên trấn không phải đủ đầy hơn sao? Sao ngươi đột nhiên muốn về đây sống?” La Phi không tin vị đại thiếu gia này sẽ quen với cuộc sống thôn quê. Lạc Dũng từng thuê căn buồng kia ở nhà Lương đại phu, hắn là người xuề xòa, hơn nữa trong quân doanh thiếu thốn đủ đường, cho nên đối với hắn như vậy là đủ. Còn vị Lạc Thiên Khải này vốn sống trong nhung lụa từ bé, liệu hắn có thích nghi được không?
“Một lời khó nói hết, tóm lại từ nay về sau ta sẽ ở lại thôn Hoa Bình, hơn nữa ta cảm thấy nơi này rất tốt.” Lời của Lạc Thiên Khải cũng không hoàn toàn là nịnh bợ, hắn đã nhìn thấu con người của những bằng hữu hắn từng kết giao trên trấn, cho nên hắn mới quyết định chọn một nơi thôn quê để bắt đầu lại từ đầu. Có điều đây mới là lần thứ hai hắn tiếp xúc La Phi, một số chuyện hắn chưa thể nói ra toàn bộ.
La Phi gật gù, cũng không hỏi kĩ hơn. Y chưa hiểu rõ vị đại thiếu gia này, cũng không có hứng thú tìm hiểu.
Ngược lại La Như rất hào hứng, bởi vì nó từng nghe La Nghị kể chuyện một lần đánh rơi lộ phí, may mà có Lạc gia đại công tử ra tay trợ giúp. Thực ra nó không biết tên húy của đại công tử Lạc gia, nhưng vị trước mặt này nếu là người trên trấn, mặc trên người gấm vóc xa xỉ, hơn nữa lại mang họ Lạc, có lẽ cũng là người Lạc gia chăng?
“Vị công tử này, xin hỏi mấy ngày trước có phải ngươi từng giúp một thiếu niên tìm lại lộ phí ở gần học đường Thiện Khải?” La Như hỏi.
“Quả là có chuyện này, sao cô nương biết được?” Lạc Thiên Khải vẫn nhớ rõ ngày hôm ấy.
“Đó là đệ đệ của ta.” La Như cười tươi: “Đa ta công tử đã ra tay tương trợ.”
“Hửm? Tứ Bảo đánh rơi lộ phí?” La Phi ngẩn người. Sao y không biết chuyện này?
“Hôm ấy Tứ Bảo về rất muộn, nó kể mình đánh rơi lộ phí, tìm mãi mới thấy, còn nói được Lạc gia đại công tử trợ giúp.” La Như không biết chuyện Lạc Thiên Khải từng mắng La Phi ngốc, cho nên ấn tượng của nó về vị công tử họ Lạc này vẫn rất tốt, dù sao hắn cũng là ân nhân của đệ đệ. Nhưng nếu biết hắn từng gây thù với La Phi e là nó sẽ giơ nắm đấm.
“Vậy cũng coi như có duyên.” La Phi nói xong thì thấy Tịch Yến Thanh từ xa bước tới. Bên cạnh còn có Lạc Dũng và Cảnh Dung.
Vốn ba người Tịch Yến Thanh có thể ăn cơm ở nhà mới, bởi vì bên đó còn nhóm thợ đang xây nhà cho Cảnh Dung và Lạc Dũng, buổi trưa Lý Nguyệt Hoa thường sang nấu cơm cho bọn họ. Nhưng Tịch Yến Thanh khăng khăng phải về giữa trưa để xem La Phi và đứa nhỏ thế nào.
Lạc Dũng liếc mắt thấy La Như đang cười tươi như hoa với Lạc Thiên Khải thì trong lòng bứt rứt vô cùng: “Cái tên tiểu bạch kiểm kia sao lại tới đây rồi?”
La Phi cầm bàn tay nhỏ xíu của Tiểu Hổ vẫy vẫy: “Thanh ca!”
Tịch Yến Thanh cười cười hô đáp lời, sau đó vừa tiến lại gần vừa nói: “Sao mọi người lại tụ tập ở đây? Lương bá tới đây có chuyện gì thế?”
Lương đại phu nói: “Ta dẫn người tới đây cọ một bữa cơm có được không đây?”
Tịch Yến Thanh sảng khoái đáp: “Được chứ, đương nhiên là được ạ. Đừng nói một bữa, một ngày ba bữa cũng được.”
Đã tới thôn Hoa Bình hơn một năm, ngoài La gia và Hàn gia là người thân họ hàng, người mà Tịch Yến Thanh cảm kích nhất chính là Lương đại phu. Nếu không có ông thu mua thảo dược của hắn, dạy hắn phân biệt các loại thuốc Bắc, hắn sẽ không dễ dàng kiếm được nhiều tiền như vậy ngay từ ban đầu. Sau đó cũng là Lương bá trị thương cho hắn, đỡ đẻ cho La Phi, gọi ông là ân nhân cũng không sai.
Tịch Yến Thanh mơ hồ đoán được ý đồ của Lương bá, dù sao người mà ông nói dẫn tới đây cọ cơm cũng chỉ có vị Lạc Thiên Khải đứng bên cạnh. Đương nhiên hắn sẽ nể tình Lương đại phu, mà La Phi đứng bên cạnh giờ phút này cũng giữ thái độ ôn hòa niềm nở, bởi vậy không có lý do gì để từ chối.
Ở bên La Phi hơn một năm, Tịch Yến Thanh đã đi guốc trong bụng y. Con lừa ngốc này nhà hắn, nếu ai chọc vào y thì buộc phải xuống nước xin lỗi trước, nếu không y sẽ tuyệt đối trở mặt.
“Vậy hôm nay chúng ta làm thêm hai món, mọi người cùng vào ăn bữa cơm nào.” Cùng là người nhà, chỉ có Lạc Thiên Khải là người ngoài, La Phi nhủ bụng bỏ qua không tính toán nhiều, dù sao hắn cũng giúp đệ đệ y một ân huệ.
“Làm phiền La huynh đệ rồi.” Lạc Thiên Khải nói.
“Ra trận giết địch, du ngoạn bốn phương, ta cũng coi như gặp nhiều người, nhưng chưa từng gặp ai thiếu khách khí như vị này.” Lạc Dũng nói vừa đủ to cho ai kia nghe thấy.
“Quả là có chút đường đột, lúc trước chỉ là hiểu lầm, mong Tịch huynh đệ không trách móc.” Lạc Thiên Khải cũng không để bụng, thời điểm cần mặt dày hắn tuyệt đối sẽ không tỏ ra khách sáo!
“Một bữa cơm rau dưa mà thôi, không có gì đâu. Có điều ta hơi tò mò, sao đột nhiên Lạc huynh lại muốn tới thôn Hoa Bình sống?” Tịch Yến Thanh còn cho rằng mình không cho người này thuê nhà hắn sẽ bỏ đi, hoặc là nói hắn chỉ hứng thú nhất thời mà thôi.
“Ta đã quyết không quay về Lạc gia, đương nhiên phải tìm chỗ an cư khác. Thôn Hoa Bình địa linh nhân tài, là một lựa chọn không tồi.” Nói xong Lạc Thiên Khải nhìn Cảnh Dung và Lạc Dũng: “Ta nghe Lương bá nói hai vị huynh đệ này cũng mới định cư tại đây năm vừa rồi.” Lương đại phu, La Phi và La Như đều ra vườn hái dưa chuột, hoa quả và thù lù đực, lúc này tiền viện chỉ còn lại nhóm Tịch Yến Thanh và Lạc Thiên Khải, bốn người ngồi vào bàn đá dưới bóng cây tán gẫu.
“Tại hạ là Cảnh Dung.” Cảnh Dung gật đầu.
“Lạc Dũng.” Lạc Dũng vẫn không quên La Như từng cười tươi như hoa với người này nên trong lòng không quá thoải mái, hắn giới thiệu một câu gọn lỏn, thái độ xa cách hết sức.
“Hai người này đều là huynh đệ của ta, bọn họ chuyển tới đây xem như huynh đệ nương tựa lẫn nhau.” Tịch Yến Thanh nói: “Không biết Lạc huynh tới đây có tính toán gì?” Một vị công tử quyền thế, nhìn thế nào cũng không giống kẻ biết làm ruộng, vậy hắn về nông thôn làm chi?
“Thật không dám giấu giếm, hôm ấy những gì ta nói đều nghiêm túc, ta quả thật có mong muốn góp vốn làm ăn với các huynh đệ đây. Kỳ thực không phải ta không tìm thấy mối sinh ý nào khác, mà là hiện tại chỉ có chỗ các ngươi là gia phụ không thể chen chân vào.” Lạc Thiên Khải thở dài một tiếng: “Hơn nữa nói ra điều này có chút hổ thẹn, mặc dù ta lớn hơn các ngươi vài tuổi nhưng mấy năm nay vẫn là một kẻ vô tích sự. Lần này ta và phụ thân náo loạn một trận, sau đó ta bỏ nhà ra đi, ta còn thề sẽ không dựa vào Lạc gia nữa. Để tránh bị phụ thân chèn ép, ta phải chọn một nơi nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ta.”
“Lạc huynh là Lạc gia đại công tử, tại sao lại bị chèn ép?” Cảnh Dung hỏi.
“Lạc gia đại công tử, Cảnh Dung huynh đệ thấy đấy, nếu bỏ đi từ “Lạc gia”, chỉ sợ ta chẳng là gì nữa.” Đám huynh đệ chí cốt ngày xưa biết tin hắn rời khỏi Lạc gia lập tức đóng cổng không tiếp, những kẻ trước kia tìm đủ mọi cách nịnh bợ lấy lòng lúc này cũng tránh hắn như tránh tà. Vừa rời khỏi Lạc gia hắn đã không còn là Lạc Thiên Khải. Rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao Thạch Thích có được cơ nghiệp như ngày hôm nay, còn hắn vẫn chỉ là một đại công tử núp dưới bóng Lạc gia. Bởi vì những thứ hắn cho là thuộc về mình, căn bản đều là giả dối.
“Điểm này ta quả thực có chút đồng cảm.” Cảnh Dung nhớ lại chuyện gia tộc mình, nhịn không được mà thở dài một hơi.
“Nếu Lạc huynh đã quyết định an cư tại nơi này, vậy sau này chúng ta là người cùng thôn, có điều việc buôn bán kem trước mắt không thể cho ngươi chung vốn. Thứ nhất, Thạch lão bản hiện giờ đang nắm giữ toàn bộ sinh ý này, thứ hai tạm thời chúng ta không thiếu vốn.” Tịch Yến Thanh thẳng thắn nói: “Nếu Lạc huynh muốn gây dựng sinh ý cho riêng mình thì phải nghĩ cách khác.”
“Cùng lắm là học cách làm ruộng, tóm lại ta không muốn dựa vào Lạc gia.” Lạc Thiên Khải nói: “Việc này Tịch huynh đệ không đến mức giấu nghề chứ?”
“Quả là không đến nỗi ấy.” Tịch Yến Thanh cười cười nhìn La Phi đang bước ra khỏi vườn.
“Thanh ca, ngươi giúp ta trông Tiểu Hổ một lát, ta và Tam Bảo đi nấu cơm.” La Phi tháo móc địu, đưa con vào tay Tịch Yến Thanh.
“Ừm, ngươi vất vả rồi.” Tịch Yến Thanh thơm má tên nhóc béo trong lòng: “Tiểu Hổ, có đói không?”
Tiểu Hổ mở to đôi mắt đen láy nhìn Tịch Yến Thanh. Nó nắm hai bàn tay thành hai nắm đấm bé xíu, thỉnh thoảng lại giơ lên miệng chóp chép.
Tịch Yến Thanh nhìn động tác là hiểu con đang đói bụng, hắn để mọi người ngồi lại nói chuyện còn mình đi hâm sữa dê cho Tiểu Hổ.
Bộ dạng đứa nhỏ bụ bẫm kháu khỉnh, ai nhìn cũng thích. Ánh mắt Lạc Thiên Khải dán chặt lên hai cha con, nhịn không được mà cảm thán: “Tịch huynh đệ quả là người có phúc khí.”
Tức phụ nhi duyên dáng tháo vát, nhi tử khỏe mạnh béo tốt, còn có một nhóm bằng hữu chân tình. Điểm này có chút giống với Thạch Thích, khó trách vì sao hai người với hai thân phận chênh lệch nhiều đến thế lại có thể kết giao với nhau.
Trái lại là hắn, chẳng có gì trong tay.
Lạc Dũng nói: “Lát nữa ngươi nếm đồ ăn tề ca nấu mới hiểu thế nào là có phúc khí.”
Tịch ca của hắn phúc khí cực thịnh! Một người trọng tình trọng nghĩa như vậy đương nhiên phải có phúc khí rồi.
La Phi không ngờ trưa nay phải nấu thêm ba phần cơm— nếu không có thêm Lương đại phu và Lạc Thiên Khải, có lẽ La Như sẽ không nán lại dùng bữa. Bởi vì không bao lâu nữa nó sẽ thành thân với Lạc Dũng, lúc này vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn, miễn cho người ngoài bàn tán. Nhưng Lương đại phu là một vị trưởng bối, ông có mặt ở đây, nó ở lại lâu thêm một chút cũng không sao.
Có thêm ba miệng ăn, La Phi phải nấu thêm ít nhất hai món ăn kèm. Y ninh một nồi cháo lớn, phân công La Như làm bánh bột nhân rau, một nồi khác y làm món trứng rán rau hẹ, ngoài ra còn xào miến và cải trắng, dưa chuột thái lát trộn dầu vừng, lại vớt thêm ba quả trứng vịt muối.
Đã muối hơn mười ngày, không biết đã ngấm vị chưa. Y luộc đơn giản rồi bóc ra kiểm tra, màu sắc không tồi. Tuy vẫn chưa đủ ngày nên vị tương chưa đậm đà, thế nhưng mùi rất thơm.
Lạc Thiên Khải tới đây, hắn cảm thấy điều kiện sống thiếu thốn có thể vượt qua, nhưng phương diện ăn uống quả thực khó chịu đựng. Hai lão nhân Lương đại phu đã cao tuổi, ngày ngày ăn cháo với dưa muối, hắn nộp thêm tiền ăn uống, Lương bá mẫu giúp hắn làm thêm một ít đồ ăn kèm, nhưng hắn cũng không thể giữ bo bo ăn một mình! Càng đừng nói những món ăn đạm bạc ấy quá khó nuốt!
Vì thế khi La Phi và La Như bày ra một mâm cỗ thịnh soạn, Lạc Thiên Khải nhịn không được mà chảy đầy nước miếng.
Khi xưa còn ở Lạc gia được hầu hạ ăn uống, những hàng quán trên trấn thậm chí trên huyện hắn đều nếm qua rất nhiều sơn hào hải vị, nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ tới sẽ có ngày mình chảy nước miếng vì một mâm cơm rau dưa tại một hộ nông như thế này!
“Ở nông thôn thức ăn không phong phú như trên trấn, Lạc huynh ăn tạm nhé.” Tịch Yến Thanh giả bộ mời khách, kỳ thực trong lòng đang rủa thầm: bà nội nó, hôm nay tên này vớ bẫm rồi!
“Tịch huynh đệ khách khí rồi, mùi thơm quá.” Lạc Thiên Khải cũng giả bộ đáp lời khách sáo, kỳ thực trong lòng đang nhảy nhót: cuối cùng! cuối cùng cũng được ăn một bữa cơm ra hồn rồi! Sáng nay hắn còn đang rối rắm không biết có nên lên trấn mua gì đó ăn không! Cũng may hắn nhịn xuống, bằng không lúc này làm gì còn bụng ăn cỗ.
“Tề ca, trứng muối ở đâu ra vậy?” Lạc Dũng cắn thử một miếng hỏi.
“Ta tự muối đấy, nhưng hình như chưa đủ ngày. Mọi người ăn thử xem thế nào?” La Phi gắp mời Lương đại phu trước: “Lương bá nếm thử đi.”
“Chưa nếm cũng biết ngon. Nhị Bảo à tay nghề của cháu quả là không chê vào đâu được. Lương bá mẫu ở nhà hay khen cả thôn này người thêu hoa giỏi nhất là người La gia, mà người nấu ăn ngon nhất cũng là người La gia.”
“Hì, khen cháu ngại quá. Lương đại bá đừng khách khí nhé, người ăn nhiều một chút.” La Phi duỗi tay: “Thanh ca, ngươi đưa Tiểu Hổ cho ta, để ta dỗ nó ngủ.”
“Không cần đâu, cứ bế thế này cũng được, ta thấy con đang tỉnh táo lắm. Ngươi cũng ngồi vào mâm đi, bận rộn cả ngày chắc cũng đói rồi.”
La Như không tiện ngồi dùng bữa với mọi người nên ăn một mình trong buồng. La Phi quyết định vào ăn cùng muội muội.
La Như gắp một miếng bánh: “Nhị ca, lát nữa muội về trước, không biết trưa nay đại ca có về không, nếu huynh ấy về mà trong nhà không có gì ăn thì muội còn chuẩn bị.”
La Phi gật đầu: “Vậy lát nữa muội cứ gói một ít mang về, đỡ mất công nấu nướng.”
La Như đáp ứng, không ngờ lúc này La Cát đang trực tiếp đi tới Tịch gia. Hắn về nhà đảo qua một vòng, thấy không có ai thì đoán muội muội tám phần là chạy sang nhà nhị đệ. La Cát cho rằng La Như ở bên này thì đám Cảnh Dung và Lạc Dũng sẽ không ở lại ăn cơm, bởi vì bọn họ cần giữ khoảng cách với nhau, cho nên La Cát quyết định sang Tịch gia cọ một bữa cơm…
Không ngờ vừa tới cổng lớn lại nghe tiếng Cảnh Dung.
“Cảm ơn Lương bá, có điều cháu… cháu tạm thời chưa có ý định thành thân.” Cảnh Dung nói.
“Hừm, ngươi cái tên tiểu tử này, đã hơn hai mươi còn không thành gia, vậy lúc nào mới định rước vợ về hả?” Lương bá cảm thấy cô nương mà ông vừa mai mối cho Cảnh Dung rất tốt, quan trọng nhất chính là cô nương kia chủ động bày tỏ tâm ý với Cảnh Dung, nhà bọn họ có lời nhờ Lương đại phu tìm cơ hội mai mối, nhưng Cảnh Dung lại có vẻ không hài lòng: “Hay là ngươi có ý trung nhân rồi?”
“À… thật ra, thật ra cháu có rồi.” Nếu nói chưa có e là Lương bá sẽ ép y gặp mặt cô nương kia mất. Cảnh Dung không muốn nhắc đến chuyện này nữa.
“Ai vậy, sao ta không biết nhỉ?” Lạc Dũng nghĩ thầm, tên Cảnh Dung này được lắm! Ở chung một nhà lâu như vậy mà giấu hắn.
“Nói ra ngươi cũng không quen biết, lúc chăn dê ta tình cờ gặp người ấy.” Cảnh Dung thuận miệng nói tiếp.
“Lúc chăn dê hả?” Tịch Yến Thanh và La Phi đồng thời bật ra câu hỏi.
“Ừm.” Cảnh Dung đáp lời, y có chút chột dạ, nhanh chóng cúi đầu ăn bánh. Cắn cắn nhai nhai, y tùy ý quay đầu nhìn về một hướng, đột nhiên phát hiện La Cát đang nhìn chằm chằm mình. “Phụt!” một tiếng, miếng bánh trong miệng Cảnh Dung suýt phun ra ngoài!
“Đại ca?” Lúc này Lạc Dũng cũng nhận ra La Cát đang đứng ngoài thềm: “Đại ca tới lúc nào vậy? Sao không vào nhà?”
“Ta…” La Cát nói: “Ta có việc chạy sang Hàn gia một chuyến nên tạt vào thăm mọi người thôi, ta không vào đâu, các ngươi cứ ăn thong thả.”
“Vậy đại ca đi từ từ nhé!” Lạc Dũng hô lên phía sau. Hô xong hắn thò tay gãi đầu đầy bối rối: “Hàn gia đâu có đi hướng đấy nhỉ?”
“Cảnh Dung huynh đệ, sao ngươi lại gắp vỏ trứng mà ăn thế?” Lạc Thiên Khải ngạc nhiên nhìn Cảnh Dung đang đưa miếng vỏ trứng lên miệng cắn.
“Hả?” Cảnh Dung cúi đầu nhìn, gương mặt thoắt cái đỏ lựng.
Ông trời ơi, y phát điên mất rồi!
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️