Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 16

5:17 chiều – 19/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 16 tại dua leo tr 

Tôi kiên quyết về nhà. Bố, mẹ và Mạt Lợi đã ngủ say, bước về phòng ngủ, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của Mạt Lợi. Tôi ngả mình xuống gường, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cứ nằm như thế chờ trời sáng.

Cho dù đau khổ thế nào, sáng hôm sau tôi vẫn phải cố gắng tỉnh dậy, đến trường đúng giờ. Tôi chỉ là một người bình thường, cần công việc này để duy trì cuộc sống, cho dù tôi phải sống đi chết lại trong chuyện tình cảm thì ngày hôm sau mặt trời vẫn lên cao như thường, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Tôi vỗ nước lạnh lên mặt, dừng bước trước gương tự tiếp sức cho mình.

Ngày hôm nay trôi qua trong cảm giác bồn chồn, bất an, mãi mới hết giờ, tôi mệt mỏi rã rời, chỉ muốn về nhà ngả mình xuống gường ngủ một giấc ngon lành. Cả ngày Sở Thừa không liên lạc gì, chắc là đang bỏ thời gian đi tìm hiểu ai đã tiết lộ thông tin cho tôi. Làm sao anh có thể đoán được rằng không phải người trong gia tộc anh xuất đầu lộ diện mà còn có người nhiệt tình hơn họ hàng nhà anh quan tâm đến chuyện này.

Vừa phóng xe ra khỏi cổng trường tôi đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi reo vang, tôi luống cuống nghe thấy. Điện thoại từ trung tâm thể dục thẩm mỹ gọi tới nói tấm đệm luyện yoga mà tôi đặt đã về, hỏi tôi hôm nay có đến lấy được không. Đang định từ chối, nhưng nghĩ đằng nào cũng tiện đường, cuối cùng tôi vẫn quay đầu xe rồi đến đó.

Tôi cho xe đỗ dưới tầng ngầm để xe của tòa nhà rồi xách túi lên tầng ba. Trung tâm thể dục thẩm mỹ nằm ở tầng ba của tòa nhà cho thuê này, tầng một và tầng hai là tiệm ăn cao cấp và cửa hàng bán đồ lưu niệm. Sắp tới giờ ăn tối, thực khách trong những bộ quần áo sang trọng đi lại nhộn nhịp trên thang cuốn. Tôi đâu còn tâm trạng nào để ngó trước ngó sau mà chỉ cúi đầu tìn thẻ học thẩm mỹ của mình trong túi xách. Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng reo: “Lưu Bạch, honey, sao lại có duyên thế nhỉ?”.

Tôi ngẩng đầu, lại là Mã Tu, anh ta đang đứng trên thang cuốn đi xuống, vẫy tay về phía tôi, tay khoác vai một cô gái trang điểm lòe loẹt.

“Darling, anh đã đặt bàn ở đầy rồi, nể tình ăn bữa cơm cùng bọn anh nhé?”, Mã Tu xuống thang máy rồi không ngại ngần đi lên tầng trên, nhiệt tình mời tôi.

Giả vờ như không nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của cô gái đó, tôi từ chối ngày: “Không được, từ nay trở đi em xin từ chối những cái gọi là lời mời của anh”.

Mã Tu kêu lớn giọng vẻ đau khổ: “Lưu Bạch, em không sắt đá như thế thật chứ? Anh đã làm gì mà em phải bực mình đến thế?”.

Tôi cười nhạt: “Mã Tu, anh đùa chưa đủ hay sao? Đừng nói với em rằng chuyện của Cho hoàn toàn là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Rốt cuộc anh và anh ta có quan hệ như thế nào mà phải giúp anh ta như vậy?”.

“Anh dám lấy nhân cách của mình ra cam đoan rằng hôm nay cậu ta sẽ không xuất hiện. Hiếm khi được gặp em thế này, bữa tối hôm nay bọn mình phải nói chuyện cho thật thoải mái”.

Tôi định quay đầu bỏ đi ngay nhưng chợt nghĩ lại, thấy có rất nhiều điểm nghi ngờ, có lẽ nên hỏi thẳng Mã Tu cho ra nhẽ: “Anh có biết chuyện Cho đến gặp em không?”.

“Cậu ta đến gặp em thật hả?”, Mã Tu reo lên với vẻ hào hứng. Hai tay anh ta xoa vào nhau rồi cười nói tiếp: “Lưu Bạch, em sắp đổi đời rồi, tin anh đi, ha ha. Đi, bọn mình vào tiệm ăn nói chuyện cho thoải mái”.

Tôi ngần ngừ chỉ vào cô gái đi cùng Mã Tu: “Không phải anh đã có hẹn rồi sao? Anh chắc là không sao chứ?”.

Dường như Mã Tu sực nhớ bên cạnh mình có bạn, bèn rút ví lấy ra mấy tờ tiền: “Baby, anh có chút việc, hôm nay em gọi taxi về nhà trước được không? Mai anh sẽ đến tìm em”.

Tôi nhìn theo dáng hậm hực của cô gái, thầm thở dài. Nhưng ý nghĩ muốn giải đáp mọi thắc mắc trong lòng đã chiến thắng tất cả, tôi đâu còn thời gian để lo chuyện buồn khổ cho người khác. Bước theo Mã Tu, một lát sau tôi đã ngồi trong tiệm ăn Y

Nhân viên phục vụ mang dao đĩa lên cho chúng tôi, tôi giở thực đơn ra, không hề hào hứng với các món ăn cầu kỳ đó.

“Lưu Bạch, em muốn ăn gì thì cứ gọi, đừng khách sáo với anh nhé”.

“Em không muốn ăn, cho em một suất cơm đĩa là được rồi. Sao anh lại quen Cho?”, tôi không muốn dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề.

“Ha ha, em đi ngay vào vấn đề thật à? Xem ra cuối cùng lần này Cho đã để lại ấn tượng sâu sắc trong em rồi”.

“Anh trả lời câu hỏi của em được không?” Anh chàng này giỏi nhất là cái khoản chuyện nọ xọ chuyện kia, điều này tôi đã được lĩnh giáo từ lâu.

“Cậu ta là bạn đại học của anh, bạn bè chơi với nhau lâu lắm rồi. Bọn anh cũng lâu lắm rồi không gặp nhau, lần này gia đình cậu ta có chút việc riêng phải về nước, lại cùng chuyến bay với anh. Em bảo thế có trùng hợp không, ha ha”.

“Rất trùng hợp. Thế việc anh giới thiệu để anh ta làm quen với em trong party cũng chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi ư?”

“Bị em đi guốc trong bụng rồi, anh biết là không thể giấu được em mà. Ha ha, em đúng là một cô gái thông minh hơn người, làm anh sợ không dám theo đuổi em. Có thể nói, bữa party đó là anh thay Cho tổ chức riêng cho em, Lưu Bạch, em quả là có diễm phúc đấy.

“Làm sao Cho lại biết là em quen anh? Lại còn nhờ anh giúp vụ đó nữa? Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?”, tôi hỏi dồn dập, không để thời gian nghỉ giữa chừng.

Mã Tu nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên: “Một người đàn ông muốn làm quen với một người phụ nữ thì còn có mục đích gì nào hơn?

Đương nhiên là muốn theo đuổi em rồi. Lưu Bạch, không phải đến bây giờ em vẫn không hiểu Cho muốn làm gì chứ?”.

Lẽ nào Mã Tu không hiểu dụng ý thật của Cho hay sao? Nhân viên phục vụ bê đĩa thức ăn lên, cuộc nói chuyện của chúng tôi tạm thời bị gián đoạn. Mã Tu tay dao tay dĩa, ăn rất ngon lành, thỉnh thoảng còn nhắc tôi ăn nhiều hơn. Tôi đâu còn tâm trạng nào, không nén nổi tò mò tiếp tục nhắc Mã Tu: “Anh vẫn chưa trả lời hết câu hỏi của em đấy”.

Mã Tu lau miệng, cười: “Lưu Bạch, nếu anh nói hai đứa em có hcuyện với nhau thật thì em đừng không tin nhé. Hôm đó về nước, anh và Cho nhìn thấy en ở sây bay nhưng lúc đó anh không lên tiếng chào, em có biết vì sao không?”.

Tôi giật mình nhớ lại chuyện hôm đó, lẽ nào cảnh khó xử giữa tôi, Sở Thừa và Mặc Nhiên đã bị Cho nhìn thấy hết?

“Nhớ ra rồi đúng không? Đúng là hơi khó xử thật. Em bị kẹp giữa hai người đàn ông, cảnh đó phải nói là hay thật! Em đừng giận, anh không hề có ý mỉa mai mà khen em thật lòng đấy. Không phải người phụ nữ nào cũng được gắp tình huống đó đâu, đó là một niềm vinh hạnh”.

Tôi khóc dở mếu dở trước vốn tiếng Trung của Mã Tu: “Lúc đó anh đã nói gì với Cho?”.

“Anh chỉ vào em nói, cậu nhìn thấy không, tôi quen người ̣p đó, cô ấy là bạn cũ của tôi. Lúc đó, Cho tỏ ra rất có cảm tình với em, bảo khi nào có cơ hội thì giới thiệu cho cậu ta làm quen. Anh cứ tưởng là đùa, không ngờ hôm sau cậu ta đến tìm, nhờ anh giúp đỡ rất thật lòng”.

Không phải anh ta có cảm tình với tôi mà là để ý Sở Thừa- người đứng bên cạnh tôi. Chẳng qua anh ta muốn tìm hiểu rõ mối quan hệ của tôi và Sở Thừa nên mới muốn tiếp cận tôi. Chân tướng đã lộ rõ, tôi thầm nghiến răng.

“Lưu Bạch, anh cũng có thể được gọi là bạn cũ của em rồi. Anh nói thật, Cho là người rất giàu có, anh cũng không biết nói thế nào. Nhưng so với cậu ta, anh chẳng bằng ngón tay út. Em chấp nhận sự theo đuổi của cậu ta chắc chắn sẽ rất tốt. Em đừng thờ ơ lạnh lùng với cậu ta như thế. Thế nào, anh dùng câu này chuẩn chứ?”.

“Đừng thờ ơ lạnh lùng với anh ta? Anh muốn em và anh ta sẽ đi đến đâu? Chấp nhận sự theo đuổi, hưởng ít lợi lộc từ anh ta, sau đó rồi sao? Sau đó sẽ đi đến đâu? Hay là cũng giống như cô gái vừa đi bên anh lúc nãy, khi nào không cần nữa thì cho ít tiền rồi bảo đi đi?”. Lúc nàu, tôi cảm thấy vô cùng căm ghét, không nén nổi bực mình bèn trút hết ra mọi suy nghĩ của mình.

Mã Tu sững sờ nhưng vốn là người đã từng trải sự đời, anh ta lấy ngay được vẻ bình tĩnh, an ủi tôi: “Lưu Bạch, không phải đây là ngày đầu tiên anh quen em, em không giống như những cô gái khác, anh cũng biết điều này từ lâu. Nhớ hồi đầu anh còn định phát triển quan hệ nhưng bị em cho ra rìa. Nếu Cho là một tay chơi thì làm sao anh dám hại bạn cũ của mình, đi giới thiệu cho em cơ chứ?”.

“Em xin lỗi, tâm trạng của em không được ổn định”, tôi lý nhí xin lỗi Mã Tu.

“Cho không phải là một người có tiền bình thường, ý anh là những người như bọn anh đều không quá coi trọng chuyện tình cảm nam nữ. Nhưng cậu ta lại khác, hồi trước, chỉ vì cô gái mình yêu mà suýt nữa cậu ta cắt đứt quan hệ với gia đình. Gia đình cậu ta rất coi trọng truyền thông nhưng vẫn bị cậu ta là mình làm mẩy một thời gian, cuối cùng phải chập nhận cho cậu ta lấy một cô vợ nước ngoài. Mặc dù họ đã ly hôn nhưng ít nhất điều này có thể chứng minh được rằng, cậu ta không hề có ý đinh chơi bời với người phụ nữ mình yêu. Cậu ta rất thật lòng với em, liên tục nhờ anh giúp đỡ. Khôngg hiểu sao anh có cảm giác bọn em có thể đến được với nhau”, Mã Tu thao thao bất tuyệt. Tôi chợt nhớ lại những câu cuối cùng mà Cho nói trên sân thượng tòa tháp hôm qua. Lúc đó, tôi mệt mỏi rã rời, không để ý đến những lời Cho nói. Bây giờ nhớ lại, dường như Cho hỏi tôi có muốn giữ quan hệ với anh ta không. “Xin Chúa phù hộ, hóa ra là anh ta đang thăm dò, mong là anh ta đang đùa chứ không phải là sự thật!, tôi kêu thầm trong lòng. Tôi đã quá đau khổ, quá mâu thuẫn rồi, anh ta đừng gây thêm phiền hà nữa, tôi sắp phát điên