Chương 26: Bạch Toàn Phong thần bí khôn lường
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 26: Bạch Toàn Phong thần bí khôn lường tại dua leo tr
Lại nói Bạch Toàn Phong Lý Đạt đến cạnh núi đất, Thiết Chưởng Quân Bình Kim Bất Hoán bước nhanh ra đường, cao giọng nói lớn :
– Người đang tới mau dừng bước báo danh.
Lý Đạt nghiêng người hỏi :
– Ngươi là ai?
Kim Bất Hoán cao giọng nói :
– Các hạ xin dừng bước báo danh.
Lý Đạt bước chân không hề chậm lại, tức giận nói :
– Ta hỏi ngươi là ai?
Kim Bất Hoán ngạo nghễ nói :
– Tại hạ là Kim Bất Hoán…
Lý Đạt nói luôn :
– Ta là Lý Đạt ở Quan Đông, hiệu là Bạch Toàn Phong.
Trong câu nói, người đã lên tới sườn núi đất.
Kim Bất Hoán vẻ mặt sa sầm, quát lớn :
– Đứng lại!
Lý Đạt trợn mắt nói :
– Ngươi là cái thá gì mà bắt ta phải đứng lại?
Kim Bất Hoán cười nhạt một tiếng, nói :
– Tại hạ giữ chức tiếp khách hôm nay. Trên núi đất này không chỉ có Chưởng môn của một phái mà toàn là các vị tiền bối võ lâm, đâu phải là hạng ngươi… Xuống đi!
Bốn chữ đâu phải hạng ngươi trong câu nói của ông ta rõ ràng là hoàn toàn không có ý lịch sự. Nhưng ông ta nói chưa dứt lời, thân hình Lý Đạt đã vọt thẳng tới. Trong lúc bất ngờ, ông ta vội giơ chưởng đẩy ra, quát lên một tiếng :
– Tiểu tử lui mau!
Bình một tiếng, hai bên đều bị đẩy lui một bước, trong lòng đều thầm kinh ngạc. Nhất là Kim Bất Hoán, cứ bằng vào thân phận tiền bối võ lâm lâu năm, còn đứng trên cao đánh xuống, lại ra tay trước, không ngờ chỉ ngang sức một kẻ vô danh. Nhưng đúng ra mà xét, như vậy rõ ràng ông ta đã rơi vào chỗ thua kém, lại là trước mắt bao nhiêu Chưởng môn các phái và đồng đạo võ lâm, tình hình ấy thật là mất mặt. Cho nên, sau một thoáng kinh ngạc, ông ta lại sa sầm nét mặt, đôi mắt tóe lửa, gân cốt toàn thân kêu răng rắc hiển nhiên thẹn quá hóa giận, không còn cách nào khác, bèn tề tụ mười hai thành công lực, chuẩn bị đánh ra một đòn sấm sét ngàn cân. Xem ra việc hai bên đối chưởng lần nữa sẽ xảy ra trong khoảng khắc.
Lý Đạt nhìn vẻ hung dữ của đối phương bất giác buông ra một tràng cười lớn, nói :
– Ta đây là hạng tiểu bối vô danh mà ngươi còn đánh không nổi. Họ Kim kia, ngươi nên quên bốn chữ tiền bối võ lâm đi cho rồi.
Kim Bất Hoán tức giận gầm lên :
– Thằng nhãi ngông cuồng, hãy tiếp thêm một chưởng nữa của lão phu.
Bàn tay phải ông ta lay động, lại từ từ cất lên.
Đúng lúc ấy Thái Ất chân nhân cao giọng nói lớn :
– Kim đại hiệp xin dừng tay.
Kế lại sang sảng nói tiếp :
– Trong giang hồ không phân già trẻ, kẻ nào có tài thì được tôn trọng. Xin mời vị Lý thí chủ kia lên đây, còn các vị bằng hữu khác xin cứ tự tiện…
Ông ta chưa dứt lời, Lý Đạt đã băng lên tới đỉnh núi đất, giơ tay nói :
– Câu nói của vị Chưởng môn phải vào đây mới dúng là có phong độ của của một vị Chưởng môn.
Rồi lại hướng về quần hào trên đỉnh núi đất lớn tiếng nói :
– Thưa các vị Chưởng môn, các vị tiền bối, Bạch Toàn Phong Lý Đạt xin có lời thỉnh an.
Quần hào trên đỉnh núi đất tuy không có ai đáp lại nhưng đều đổ dồn nhìn vào Lý Đạt. Lúc ấy sau Lý Đạt lại hiện ra hơn ba mươi nhân vật võ lâm đang lục tục tiến lên, song bọn họ tựa hồ đã hiểu tình hình nên đều tự động dừng chân dưới núi đất.
Lúc này, Kim Bất Hoán mục quang sáng rực chăm chú nhìn Lý Đạt, trầm giọng hỏi :
– Lý bằng hữu đúng là ở Quan Đông à?
Câu hỏi này của ông ta một là để chữa thẹn nhưng còn có ý tứ khác bởi với chữ Lý Đạt ở Quan Đông ông ta không khỏi có chút hoài nghi. Cứ nghĩ lại bằng vào thân thủ của Thiết Chưởng Quân Bình Kim Bất Hoán, so với Chưởng môn các phái đang có mặt không thua kém bao nhiêu, mà ở vào lợi thế như vậy ra đòn lại bị đẩy xuống thế hạ phong trước một kẻ vô danh tiểu tốt, thì lai lịch của kẻ này rất là khả nghi, nếu có thể tìm hiểu cho rõ nguồn gốc của một nhân vật chắc chắn rất quan trọng, như vậy thì ông ta đối với đối phương cũng dễ tính toán cách đối phó.
Không ngờ Lý Đạt lại ngẩng đầu cười rộ nói :
– Ta đang muốn hỏi ngươi đây, mà ngươi lại hỏi ta trước à?
Kim Bất Hoán thoáng ngạc nhiên, Lý Đạt lại sang sảng nói tiếp :
– Thiết Chưởng Quân Bình Kim Bất Hoán mà còn kém một kẻ vô danh tiểu tốt như ta, thì nếu không phải là kẻ mạo danh, ắt là…
Đột nhiên chàng dừng lại, cười rồi nói tiếp :
– Thôi không nói nữa!
Song trên mặt lại hiện ra vẻ như không nỡ nói. Có điều đối với Kim Bất Hoán thì những lời đó quả là rất khó nghe.
Nhìn qua Kim Bất Hoán thì nét mặt đanh lại, sắc mặt từ đỏ đổi thành màu tím, hai mắt tóe lửa hiển nhiên đã toan phát tác. Nhưng qua một chưởng, lão ta đã ít nhiều biết sự lợi hại của đối phương, nếu còn cố gượng gạo ra tay chỉ tổ rước thêm nhục nhã, suy đi nghĩ lại thật là tiến thoái lưỡng nan.
Lúc ấy quần hào xầm xì bàn tán, đều cho rằng gã Bạch Toàn Phong này không những võ công khôn lường mà thái độ cũng rất cao ngạo, hiển nhiên không phải là nhân vật tầm thường.
Kim Bất Hoán làm gì chẳng nghe những lời này, nên cố gắng nén giận cười gằn một tiếng nói :
– Đợi đấy, tại hạ còn muốn được lĩnh giáo thêm tuyệt nghệ của bằng hữu.
Lý Đạt nói luôn :
– Chẳng cần gì phải đợi, tốt nhất là cứ…
Thái Ất chân nhân cao giọng nói :
– Các vị xin yên lặng cho.
Lý Đạt lập tức chuyển giọng nói :
– Được thôi, ta nghe chân nhân.
Thái Ất chân nhân nhíu mày nhìn Lý Đạt một thoáng, sang sảng nói :
– Các vị, hôm nay núi Võ Đang được các bậc hiền tài tới họp mặt, cây cỏ thêm phần tươi sáng, riêng bần đạo thì vinh hạnh vô cùng. Có điều thì giờ gấp gáp, không làm sao bày tỏ được tình chủ khách, bần đạo rất áy náy, khi nào xong mọi công việc, sáng ra bần đạo sẽ bày tiệc ở Kim Đình mời các vị tẩy trần để tạ cái lỗi thiếu sót đêm nay vậy.
Cù Nhiêm Khách Vi Ngọc Thành cất tiếng nói trước :
– Chưởng môn, xin đừng khách sáo, ta muốn người nói vào việc chính.
Thạch Bổ Thiên cũng lập tức nói luôn :
– Đúng thế, phu thê ta cũng muốn nghe nói về việc chính.
Bạch Toàn Phong Lý Đạt bèn cất tiếng nói lớn :
– Lý Đạt ta không mong được uống rượu tẩy trần cũng không quan tâm đến chuyện đồng cảm hay không đồng cảm gì cả, chỉ nghĩ tới việc bắt con Linh Chi mã, xẻo lấy một cẳng nửa đùi thôi.
Thái Ất chân nhân cười nói :
– Bần đạo thật sơ suất! Nguyện vọng ấy của Lý Đại hiệp thật không có cách nào đạt được đâu!
Lý Đạt trợn mắt hỏi :
– Không phải vì ngươi hẹp hòi nên không có cách nào chứ?
Thái Ất chân nhân cười nói :
– Lý đại hiệp nói sai rồi…
Lý Đạt vội nói :
– Quả là câu nói của ta vừa rồi có chỗ không đúng…
Thái Ất chân nhân nói :
– Trong cốc địa bên cạnh Kim Đỉnh này có con Linh Chi mã xuất hiện đã lâu, không ít đồng đạo võ lâm nhìn thấy, Lý đại hiệp chắc cũng nghe nói đến chuyện ấy rồi chứ.
Lý Đạt gật đầu đáp :
– Đúng rồi, ta đã nghe chuyện ấy…
Thái Ất chân nhân nói tiếp :
– Vậy thì Lý đại hiệp cũng phải thừa nhận một điểm, là bần đạo mời các bằng hữu võ lâm tới đây cũng không phải hẹp hòi.
– Vậy thì – Lý Đạt nhìn thẳng vào Thái Ất chân nhân nói – Sao chân nhân nói nguyện vọng của ta không cách nào đạt được?
Thái Ất chân nhân cười nói :
– Chuyện ấy xin nghe bần đạo từ từ kể mới được.
Tiếp đó lại lấy vẻ nghiêm trang nói :
– Có câu rằng, vật báu trong trời đất có đức mới được hưởng, việc con Linh Chi mã xuất hiện lần này, tuy không rõ ai là người nhìn thấy đầu tiên, nhưng nó như chim hồng lướt qua, không ai rõ tung tích. Các bạn đồng đạo võ lâm vì nể mặt bần đạo nên không tiện công nhiên đến đây tìm kiếm, song một số ít có dụng tâm đã ngấm ngầm truy tầm, có điều không đạt được kết quả. Nửa năm trước đây, bần đạo đã phát hiện được con Linh Chi mã, quả là nhân được khí hậu phù hợp mà hình thành, lại nhớ tới câu, quả là vật trong trời đất, có đức mới được hưởng, nên ngầm mời Chưởng môn các phái cùng các bậc tiền bối võ lâm họp mặt ở đây, dựa vào phước lộc cũng từng người mà cùng nhau tìm kiếm một phen…
Lý Đạt nhếch mép nói :
– Chuyện ấy thì các đồng đạo võ lâm ở đây ai cũng biết rồi, Chưởng môn không càn nói nữa…
Thái Ất chân nhân cười nói :
– Cây có cội, nước có nguồn, Lý đại hiệp cũng nói qua về cội nguồn chứ!
Thạch Bổ Thiên cười nụ nói :
– Lý đại hiệp, xin đừng ngắt lời, cứ nghe nói tiếp đã.
Lý Đạt gật đầu nói :
– Được thôi, xin vâng.
Thái Ất chân nhân nói tiếp :
– Đồng thời lại có một chuyện phi thường có liên quan tới con Linh Chi mã.
Nói xong trầm giọng nói :
– Đem con Linh Chi mã ra đây!
Một tiếng dạ vang lên, trong đường hẻm chợt xuất hiện một lão nhân tóc hoa râm mặc áo xám, tay cầm một cái lồng chim phía ngoài phủ một tấm màn che bằng gấm vàng thong thả tới cạnh Thái Ất chân nhân, từ từ dở tấm màn che ra. Lúc ấy Thái Ất chân nhân cao giọng nói :
– Các vị, xin chú ý nhìn cho rõ một vật báu trên thế gian.
Lúc bấy giờ tất cả ánh mắt của quần hào đều tập trung nhìn về phía con đường hẻm. Cái lồng chim làm bằng vàng tốt, trong là con Linh Chi mã dài khoảng một thước, cao tới sáu bảy tất, toàn thân xanh biếc lóng lánh, tựa như được tạo từ một khối ngọc thủy tinh, hai mắt long lanh chiếu sáng ra bốn phía, cứ xem dáng nhảy nhót linh hoạt trong lồng, đủ thấy là một con ngựa nhỏ còn sống. Toàn thể quần hào bị thu hút bởi một vật báu chỉ nghe đồn mà chưa tận mắt thấy, đều nín thở ngây người, nhất thời không hề có một tiếng động nào, thậm chí cả bầu không khí như cũng đông lại thành một khối đông đặc.
Súy Chấn Vũ nhìn về phía văn sĩ áo trắng dùng phép truyền âm nói :
– Các hạ, việc con Linh Chi mã đó là có thật rồi.
Văn sĩ áo trắng chỉ thở dài một tiếng nhẹ chú không trả lời. Súy Chấn Vũ ngạc nhiên hỏi :
– Nó đẹp đẽ như vậy, sao các hạ thở dài?
Văn sĩ áo trắng buồn bã than :
– Đời người trăm tuổi lại lo việc ngàn năm, ta thở dài vì số phận con Linh Chi mã này, có lẽ trở thành một trường đại kiếp của võ lâm chưa biết chừng.
Câu nói truyền âm chưa dứt, đã nghe Thái Ất chân nhân cao giọng hỏi :
– Các vị đều đã xem rõ ràng cả rồi chứ?
Trong đám quần hào có một tiếng đáp không rõ là của ai :
– Rõ ràng rồi!
– Vậy thì… – Thái Ất chân nhân nói tiếp – Chắc sẽ không ai nói rằng bần đạo bịa đặt chuyện hoang đường.
Thạ ch Bổ Thiên cao giọng nói :
– Chuyện ấy thì sự thật sau này sẽ chứng minh. Giờ đây hãy nói rõ chuyện của chân nhân đi.
Lúc ấy Lý Đạt nhổ toẹt một bãi nước bọt nói :
– Người đã bắt được con Linh Chi mã rồi, còn nhờ bọn ta tới giúp cái gì?
Thái Ất chân nhân cười nói :
– Lý đại hiệp xin thong thả, đừng nóng nảy nghe bần đạo nói đã.
Khi ấy, Cù Nhiêm Khách Vi Ngọc Thanh cười nhạt một tiếng, nói :
– Xin chân nhân cứ nói rõ đi.
Thái Ất chân nhân vẫy tay ra hiệu, lão nhân áo xám lập tức đem con Linh Chi mã trở vào trong con đường hẻm, kế đó hai mắt chợt sáng quắc nói lớn :
– Các vị đều là đại hành gia, con Linh Chi mã này là tinh hoa của thảo mộc, nhân được khí hậu phù hợp mà hình thành, linh tính phi thường, khôn ngoan đặc biệt. Muốn bắt được nó thì trước tiên phải ngầm theo dõi dò xét xem cây Linh Chi bản mệnh của nó ở đâu, rồi phải tìm được đúng cây Linh Chi ấy, lại phải dời về trồng. Muốn bắt được con vật tinh hoa của thảo mộc này thì phải có đủ cả phước lộc, võ công và mưu trí. Ba điều thiếu một là không được. Nhưng bần đạo tự biết rõ, như đã nói trên thiếu một trong ba điều thì không được, cho nên xét đức lượng lực, nửa năm trước đây đã mời các vị…
Bạch Toàn Phong Lý Đạt nhịn không được, nhếch mép nói :
– Ngươi nói chuyện thật hoang đường, sự thật con Linh Chi mã đã nằm trong tay ngươi trước rồi.
Thái Ất chân nhân cười nói :
– Lý đại hiệp nói đúng, con Linh Chi mã đã ở trong tay bần đạo, vả lại cây Linh Chi bản mệnh của nó cũng ở trong động của bần đạo. Có điều bàn đạo muốn nói rõ với các vị là con Linh Chi mã đã có chủ, không phải của bần đạo, bần đạo chỉ làm nhiệm vụ gìn giữ nó mà thôi!
Hắc Vô Thường Ôn Tư Bản hỏi luôn :
– Vậy chủ con Linh Chi mã là ai?
Thái Ất chân nhân trầm giọng nói :
– Đó là một vị cao nhân, sắp chính thức tuyên bố là Minh chủ Tứ Hải minh…
Câu nói của ông ta chưa dứt, trong cốc lập tức vang lên một trận bàn cãi ồn ào, có người cao giọng nói :
– Cái chuyện gọi là sắp thành lập Tứ Hải minh ấy, có phải là chuyện mà đạo trưởng viết là chuyện khác trong thư không?
Thái Ất chân nhân gật đầu nói :
– Đúng thế.
Tiếng nói trong đâm đông tiếp tục vang lên :
– Đạo trưởng đã đứng ra trình bày việc lớn có phải là muốn bọn ta gia nhập Tứ Hải minh hay không?
Thái Ất chân nhân nói :
– Có thể là như vậy!
Thạch Bổ Thiên nhìn chằm chằm vào Thái Ất chân nhân hỏi :
– Minh chủ Tứ Hải minh là ai?
– Chuyện ấy, các vị… chờ gặp sẽ biết.
– Đạo trưởng vinh nhiệm chức vụ gì trong Tứ Hải minh vậy.
– Bần đạo tạm thời giữ chức Đàn chủ Kế Hoạch đàn.
Người trong đám đông cười nhạt nói :
– Họ tên lai lịch của Minh chủ đều không dám công khai nói ra mà lại muốn người ta gia nhập hội mình, há chẳng phải trò cười thiên hạ ư?
Lập tức có người phụ họa :
– Phải rồi! Đúng là không có lẽ nào như vậy được… Thật không ngờ đường đường là Chưởng môn phái Võ Đang lại xử sự với người khác lối ấy…
Người này một câu, người kia một câu, trong phút chốc cốc địa trở thành nơi náo nhiệt.
Súy Chấn Vũ hướng về văn sĩ áo trắng truyền âm hỏi :
– Các hạ, vị Minh chủ bí ẩn của Tứ Hải minh này, xét là ai?
Văn sĩ áo trắng cười nói :
– Thật xấu hổ, về chuyện này ta cũng không có cách nào trả lời.
Chợt nghe Kim Bất Hoán cất giọng như sấm nói :
– Các vị, xin yên lặng cho!
Thạch Bổ Thiên tức giận quát :
– Ngươi là cái gì mà dám ăn nói như vậy?
Kim Bất Hoán không hề nổi giận lạnh lùng nói :
– Thạch cốc chủ, tại hạ tạm thời giữ chức Tuần Hồi sứ của Tứ Hải minh, lại giữ trách nhiệm tiếp khách hôm nay, phải có trách nhiệm giữ gìn trật tự chứ!
Bạch Toàn Phong Lý Đạt cười rộ nói :
– Bằng vào thân xác của ngươi mà cũng làm tới Tuần Hồi sứ của Tứ Hải minh, thì bản nhân phải làm tới chức sứ giả gì đó cao hơn mất.
Thái Ất chân nhân cất giọng cười lớn nói :
– Nếu như Lý đại hiệp thật dạ gia nhập bản hội, bản Đàn chủ dám cam kết rằng chắc chắn rằng sẽ được giữ chức vụ cao hơn Kim sứ giả.
Lý Đạt nhịn không được, cười phá lên nói :
– Tốt quá đi mất, tốt qua đi mất! Bạch Toàn Phong Lý Đạt dù không được ăn một cẳng nửa đùi con Linh Chi mã, lại được sai khiến thứ sứ giả, tử giả gì đó, thật là nở mày nở mặt, chuyến đi này cũng không uổng phí…
Thạch Bổ Thiên khinh bỉ nhìn Lý Đạt một cái, quát lớn một câu :
– Câm mồm lại ngay!
Ông ta vốn người cao lớn, lông mày chổi rễ, chân khí sung mãn, tiếng quát giận dữ ấy nghe như tiếng sét nổ vang trời, khiến cho tiếng huyên náo tại đương trường im bậc một lúc.
Thái Ất chân nhân đọc to Phật hiệu, nói :
– Vô lượng thọ Phật! Thạch cốc chủ giúp duy trì trật tự, bản Đàn chủ xin được cảm ơn.
Nói xong nhìn về phía Thạch Bổ Thiên gật gật đầu tỏ ý cảm ơn. Thạch Bổ Thiên hừ lạnh nói :
– Trước mặt tại hạ khỏi cần khách sáo như vậy! Nói tiếp đi!
Thái Ất chân nhân khẽ cười một tiếng, nói :
– Thạch cốc chủ nói đúng lắm. Chúng ta hãy nói vào việc chính.
Rồi đằng hắng lấy giọng đổi thành vẻ nghiêm trang nói :
– Minh chủ của bản hội còn bận một lúc, chứ sẽ gặp các vị thôi. Bây giờ bần đạo xin giới thiệu với các vị ba Đàn chủ khác.
Nói tới đó, đổi giọng nói lớn :
– Đàn chủ Chấp Hành đàn, Chưởng môn Thiếu Lâm, Phổ Độ đại sư.
Một nhà sư trung niên, áo xám mặt mũi trang nghiêm ứng thanh một tiếng, bước lên ba bước hướng về quần hào thi lễ. Thái Ất chân nhân nói tiếp :
– Đàn chủ Giám Sát đàn, Bang chủ Cái bang Âu Dương Triết.
Một người áo đen gầy ốm, tóc hoa râm bó xõa cũng ứng thanh bước ra đứng song vai với Phổ Độ đại sư, cũng hướng về quần hào thi lễ. Thái Ất chân nhân lại cao giọng nói :
– Đàn chủ Chấp Pháp đàn, Chưởng môn Thái Cực môn Vương Vĩnh Niên.
Vương Vĩnh Niên tuổi khoảng năm mươi, sắc mặt âm trầm, cũng thong thả bước lên, hướng về quần hào thi lễ.
Lúc ấy, văn sĩ áo trắng dùng truyền âm nhấp môi nói :
– Tính lại thì đúng là bốn vị Chưởng môn mà tại hạ biết.
Súy Chấn Vũ truyền âm nói :
– Còn sáu vị nữa cũng có thể đoán được thôi. Vị ni cô già mặt nữa đen nữa trắng kia chắc là Chưởng môn phái Nga Mi Bán Biên sư thái.
Văn sĩ áo trắng nói :
– Còn vị mỹ phụ trung niên quần áo trắng kia chắc là Chưởng môn phái Hoa Sơn Phi Hoa Kiếm Bạch Ngọc Anh. Hòa thượng trung niên mặc tăng bào màu nguyệt bạch, tiếng nói sang sảng là Chưởng môn Cảnh Hành Sơn Nhất Biểu đại sư. Đạo sĩ trung niên có giọng nói rin rít, vóc dáng cao lớn chắc là chưởng giáo phái Thanh Thành Hoàng Diệp chân nhân. Còn lão nhân áo vàng bụng phệ, mắt lồi ra kia đúng là Ngôn Gia Thần Châu Ngôn Đại Kỳ. Còn văn sĩ áo xanh đứng cuối kia có lẽ là Đường Tất Hưng ở Tứ Xuyên.
Súy Chấn Vũ cười nói :
– Còn có các vị Quan Ngoại song anh, Hán Trung tam hiệp nữa kia mà.
Văn sĩ áo trắng nói :
– Lão đại trong Quan Ngoại song anh Vi Ngọc Thành đã bộc lộ thân phận rõ ràng thì vị thư sinh hờ hững đứng cạnh kia là lão nhị Cùng thư sinh Vi Thiết Thành rồi.
Súy Chấn Vũ nói :
– Đúng vậy, Còn ba người mặc áo xám, xanh, và lam đang cuối đầu thầm thì với nhau kia chắc là Hán Trung tam hiệp…
Câu nói truyền âm vừa tới đo, chợt nghe Thạch Bổ Thiên cười lớn nói :
– A, trong mười môn phái lớn hiện nay, bốn phái có vai trò lớn nhất đều kết giao với Tứ Hải minh, xem ra những người còn chưa gia nhập hội, chắc không còn tự do lựa chọn nữa rồi!
Thái Ất chân nhân lặng lẽ cười nói :
– Thạch cốc chủ nói đúng lắm, các vị ở dây đều là người thông minh, chắc không cần bản Đàn chủ phải nói lại lần nữa.
Cù Nhiêm Khách Vi Ngọc Thành nhìn thẳng vào Thái Ất chân nhân hỏi :
– Còn nếu như ai không gia nhập thì sao?
Thái Ất chân nhân nói :
– Vi đại hiệp, tốt nhất là hãy cứ suy nghĩ lại rồi hãy quyết định.
Vi Ngọc Thành nói :
– Không cần suy nghĩ lại…
Bạch Toàn Phong Lý Đạt lớn tiếng nói :
– Được, bốn người các vị là tôn quý một phái mà bất quá cũng chỉ giữ chức Đàn chủ, vậy xin hỏi ngoài Minh chủ ra còn có người nào giữ chức vụ cao hơn Đàn chủ nữa không?
– Có chứ.
Thái Ất chân nhân nói tiếp :
– Trên chức Đàn chủ còn có Phó minh chủ và ba vị Hộ pháp tối cao.
Ôn Tư Bản hỏi tiếp :
– Vậy các vị Minh chủ, Phó minh chủ, hộ pháp tối cao ấy là những thần thánh ở đâu, mà quý Đàn chủ không chịu nói ra?
Thái Ất chân nhân cười ruồi đáp :
– Ôn đại hiệp đừng vội, Họ đều đang tới đây!
Ông ta vừa dứt lời, trong đường hẻm chợt vang lên một giọng nói mạnh mẽ :
– Minh chủ tới.
Súy Chấn Vũ vội truyền âm nói :
– Ta nghĩ đến chín phần mười Minh chủ kia là Độc Cô Lam…
Lúc ấy tiếng nhạc đã sớm dừng lại trỗi lên, Thái Ất chân nhân cũng tự động lui người qua một bên, ra vẻ hết sức cung kính. Từ đầu con đường hẻm, tám cung nữ trẻ đẹp cầm lồng đèn bát giác, thong thả đi trước, từ xa nhìn lại, giống như một đàn bướm đủ màu sắc bay lượn, khiến người ta hoa mắt váng đầu. Sau tám cung nữ là một cỗ kiệu do tám đại hán bận võ phục khiêng, trong kiệu là một lão nhân áo gấm, râu tóc trắng xóa, sắc mặt hồng hào hai mắt xanh biếc như ánh điện lóng lánh ngồi ngất ngưỡng. Đi liền bên trái chiếc kiệu là Chúc Thiếu Thu, bên phải là Độc Cô Minh Châu.
Tình hình ấy không nói cũng rõ :
– Lão nhân áo gấm ấy nghiễm nhiên xưng là Minh chủ Tứ Hải minh chính là cung chủ Tứ Tuyệt ma cung, Bích Mục Thần Quân, Tứ Tuyệt Ma Quân Độc Cô Lam. Phía sau Độc Cô Lam là ba lão nhân, hai nam một nữ, cũng thong thả đi theo. Trong ba người thì người đàn bà đứng giữa, hai người đàn ông di hai bên.
Người đàn bà vóc dáng trung bình, mặt mày cũng đẹp nhưng màu sắc trắng bệch. Người đàn ông bên trái, thân thể cao to, sắc mặt xanh mét, mặc một chiếc áo dài màu tro. Người bên phải vóc dáng to lớn, sắc mặt vàng ệch, mặc áo dài màu lam. Rõ ràng cả ba đều đeo mặt nạ da người, nhưng cứ theo màu tóc hoa râm của họ mà xét, có lẽ niên kỷ đều đã hơn năm mươi tuổi. Ba người chỉ có một điểm giống nhau, là chỗ hở của mặt nạ đều lộ ra ánh mắt nhanh như điện, lạnh lẽo khôn tả.
Đang lúc hàng người ấy ra khỏi cửa ngọn hẻm, Súy Chấn Vũ ngẫu nhiên liếc qua văn sĩ áo trắng một cái, chỉ thấy y nhíu mày nhìn ba người đi sau Độc Cô Lam, mặt lộ vẻ đau đớn.
Súy Chấn Vũ nhìn thấy, bất giác truyền âm nói có biết lai lịch của ba vị lão nhân kia không.
Văn sĩ áo trắng vội nói :
– Nhìn không ra họ là ai.
Kế đó lại cười gượng nói :
– Cũng vì ta biết người còn ít, giả như nếu không đeo mặt nạ đi chăng nữa, ta cũng chưa chắc đã nhận biết được.
Súy Chấn Vũ trong lòng tự nhủ:
“Vị nhân huynh này, từng thấy kiến thức như biển, chuyện bí mật lớn bé của võ lâm thì mười phần y biết đến tám chín, mà lại nói rằng biết người còn ít, so ra thì câu nói này có nguyên cớ đây…”
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, vẫn tiếp tục truyền âm hỏi :
– Vậy thì lão nhân áo gấm ngồi trong kiệu kia, các hạ có biết là ai không?
Văn sĩ áo trắng cười nói :
– Chuyện ấy thì người hơi lịch duyệt giang hồ đều nghĩ đó là Minh chủ Tứ Hải minh, cũng chính là lão ma nổi tiếng Bích Mục Thần Quân Độc Cô Lam.
Lúc ấy, hàng người đã ra khỏi đường hẻm, kiệu Độc Cô Lam lên tới chỗ cao trên bãi đất trống thì ngừng lại hạ xuống, tất cả những người đi theo đứng dồn thành hình chữ nhật, trận thế quả là đủ vẻ oai phong.
Chỉ nghe Độc Cô Minh đang hướng về Thái Ất chân nhân đang cung kính đứng nép về một bên nói :
– Lý đàn chủ, đem lệnh kỳ ra.
Tục danh của Thái Ất chân nhân là Lý Tắc Dân, đương nhiên câu này là ra lệnh cho Thái Ất chân nhân.
Thái Ất chân nhân một tiếng, đưa tay vẫy một cái, soạt một tiếng, chỗ cửa đường hầm nhỏ nhô lên một lá cờ, một lớn bốn nhỏ, bốn phía ánh lửa chiếu sáng rực, theo gió phần phật bay. Mặt lá cờ lớn ngang khoảng một trượng, nền lam viền vàng, trong khâu chỉ kim tuyến, thêu con rồng vàng năm sắc sinh động như rồng thật. Bốn lá cờ nhỏ, ngoài chỗ nhỏ khoảng một nữa lá cờ lớn và những chữ Kế Hoạch, Chấp Hành, Giám Sát, Chấp Pháp, có tự dạng khác nhau, màu sắc cũng giống hệt như lá cờ lớn. Độc Cô Lam tay chỉ lệnh kỳ, trầm giọng nói :
– Các vị, đó là tiêu chí của Tứ Hải minh và bốn đàn thuộc cấp, còn bình thường nếu như có việc sai khiến các vị thì đều dùng lệnh kỳ tam giác, từ nay về sau, thấy cờ như thấy người, mong các vị đều cùng tôn kính.
Thạch Bổ Thiên cười rộ nói :
– Độc Cô lão nhân gia, ngươi thật vội vả quá. Các bạn đồng đạo ở đây đã mất hết tự do rồi chắc!
Độc Cô Lam lạnh lùng cười đáp :
– Bản tòa đối với những người không muốn gia nhập hội mình, quyết không cưỡng ép. Chẳng qua các vị lần này tới đây do Lý đàn chủ của bản hội một mình viết thư mời, vị nào không được thư, đều thông qua cuộc khảo nghiệm mà Lý đàn chủ phái người tiến hành. Các vị tự động gia nhập hội minh, bản tòa hết sức thành thật hoan nghênh, còn ai không muốn tham gia, thì bất luận có được thư mời hay không, đều phải được bản tòa khảo nghiệm để được thông qua, ai có tài cứ đến. Bản tòa rất mong các vị suy nghĩ cho chín!
Thạch Bổ Thiên cười nhạt nói :
– Nói đi nói lại cũng chẳng giấu được cái đuôi chồn của ngươi!
Độc Cô Lam không nổi giận lại cười nói :
– Bản tòa cũng không có hứng tranh miệng lưỡi với ngươi, chẳng lẽ…
Trong đám người chợt nổi lên một giọng lạnh lùng :
– Thật là độ lượng! Thật là xứng đáng làm Minh chủ Tứ Hải minh để lãnh đạo võ lâm!
Thạch Bổ Thiên cũng đồng thời nói tiếp :
– Một người dân quèn đáng chết, nhà vua còn dám nói với y vài lời, cứ cho rằng ngươi tranh cãi với ta thì làm gì được ta?
Độc Cô Lam cười thâm hiểm nói :
– Thạch Bổ Thiên, bản tòa có làm gì ngươi đâu, thấy vị tôn phu nhân như hoa tựa ngọc kia, bản tòa cũng nghĩ…
Thạch Bổ Thiên ngắt lời trừng mắt gầm lên :
– Độc Cô Lam, phu thê Thạch Bổ Thiên thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành, trước hết là nói rằng không gia nhập hội minh của ngươi, cùng liên thủ đánh nhau với ngươi trận đầu.
Hắc Vô Thường Ôn Tư Bản lập tức nói thêm :
– Thạch cốc chủ, huynh đệ Ôn mỗ cũng xin đi theo ngươi!
Cù Nhiêm Khách Vi Ngọc Thành nói :
– Huynh đệ vi mỗ cũng xin một phần!
Bạch Toàn Phong Lý Đạt cởi chiếc búa lớn ở lưng ra, hướng về Thạch Bổ Thiên nhe răng cười nói :
– Thạch cốc chủ, Lý Đạt ta cũng xin thêm một người!
Thạch Bổ Thiên tính vốn ngay thẳng, ghét cái ác như kẻ thù, với việc Lý Đạt có vẻ ham hố quan chức của Tứ Hải minh lúc ấy đã tỏ ý khinh bỉ, nghe nói xong bất giác cười nhạt nói :
– Lão đệ, nếu ngươi cũng muốn góp vào một phần, đã chẳng có chỗ nào hay mà vốn lành ít dữ nhiều đấy!
Lý Đạt ưỡn ngực cười lớn nói :
– Thạch cốc chủ, Lý Đạt ta tuy là một kẻ thô lỗ, song cũng biết được chuyện tốt xấu, nghe nói Thạch cốc chủ là một người rất tốt, quyết định của người tốt dĩ nhiên là đúng, nên ta tình nguyện vứt bỏ quan chức của Tứ Hải minh đi theo ngươi.
Con người cao thượng được người yêu mến, tính thoáng đạt hào hùng như Thạch Bổ Thiên cũng không thể nào bỏ được hết được những thói thường, nên nghe xong câu nói ấy, nên không những cảm thấy ưa thích, yêu mến mà lòng khinh bỉ tự nhiên cũng tan biến. Ông ta nhìn chằm chằm vào Lý Đạt nói :
– Lão đạo đây không phải là trò đùa, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ rồi hãy làm!
Lý Đạt cười nói :
– Đa tạ Thạch cốc chủ quan tâm, ta hiểu rồi.
Độc Cô Lam lạnh lùng hừ một tiếng :
– Được lắm. Ai không muốn gia nhập bản hội minh, đứng qua một bên.
Bọn bảy người phu thê Thạch Bổ Thiên, huynh đệ Ôn Tư Bản, huynh đệ Vi Ngọc Thành, Lý Đạt đểu rảo bước đi về một bên, cách nhóm quần hào còn lại hai trượng. Nhưng nhóm hơn ba mươi người dưới núi đất vẫn không hề động tĩnh. Độc Cô Lam trề môi một cái, cười gằn nói :
– Để xem bọn ngươi có mấy người?
Chưởng môn Hoa Sơn Bạch Ngọc Anh điềm nhiên bước đi, Hoàng Diệp chân nhân phái Thanh Thành cũng rảo bước di theo ra.
Đường Tất Hưng chợt cười vang nói :
– Trong mười đại môn phái, tính ra cũng còn có kẻ còn nhân tâm, Đường Tất Hưng ta cũng không thể bỏ điều nghĩa được.
Miệng nói, chân đã bước đi.
Ngôn Đại Kỳ theo sát bên cạnh, cười sằng sặc nói :
– Ngôn, Đường xưa nay là vung không rời nồi, nồi không rời vung, Đường Tất Hưng thật có khí phách, Ngôn Đại Kỳ không thể làm nhục ông cha…
Độc Cô Lam nhướng đôi mày bạc, quay đầu nhìn Thái Ất chân nhân đứng một bên nói :
– Lý đàn chủ, trong Tam thánh có ai gia nhập hội mình không?
Thái Ất chân nhân khoan lưng đáp :
– Thưa Minh chủ, không có cách nào đưa thư tới, nên Tam thánh chắc không có ai.
– Chắc là không à?
Độc Cô Lam lại nói tiếp :
– Phần lớn những người được thư mời đều vội vàng tới, huống gì truyền nhân của Tam thánh đều cạnh ở núi Võ Đang, lẽ nào lại không chịu tới.
Thái Ất chân nhân cười khan một tiếng nói :
– Xin đợi thuộc hạ hỏi lại một lần xem sao?
Kế nhìn vào Kim Bất Hoán trên ngọn núi cất giọng hỏi :
– Kim sứ giả, có phát hiện được tung tích của truyền nhân Tam thánh hay không?
Kim Bất Hoán đáp :
– Thưa Đàn chủ, chưa phát hiện được gì cả…
Độc Cô Lam hỏi tiếp :
– Vậy thì Bệnh Gia Cát Tứ Mã Đan mới xuất hiện gần đây nhất cũng không tới à?
Kim Bất Hoán khom người nói tiếp :
– Thưa Minh chủ, cũng chưa phát hiện ra, có thể bọn họ trà trọn trong đám người dưới núi đất kia chưa biết chừng.
Độc Cô Lam trầm ngâm một thoáng, đưa mắt nhìn chằm chằm vào bọn Thạch Bổ Thiên mười máy người, cười nói :
– Bọn ngươi chỉ có mười mấy người như vậy mà cũng dám đối địch với lão phu à?
Thạch Bổ Thiên cười lớn nói :
– Bọn ta làm điều nghĩa, dù ngàn vạn người cũng không coi vào đâu! Một kẻ độc ác gian phu như ngươi lại cấm ngăn được bọn ta sao?
Độc Cô Minh nét mặt sa sầm một thoáng. Thạch Bổ Thiên vẫy tay gọi mười người còn lại nói :
– Bọn ta đi!
Chữ đi vừa vang lên, người đã sải bước xuống trước đi xuống phía dưới núi đất. Bạch Toàn Phong Lý Đạt vừa đi vừa chạy, còn chín người kia lục đục nối nhau thành một hàng. Đường Tất Hưng rất giỏi dùng độc, lần lượt đưa mỗi người một viên thuốc giải.
Độc Cô Lam cười nhạt một tiếng, cất giọng quát :
– Thạch Bổ Thiên, lão phu cảnh cáo ngươi lần cuối, cẩn thần đấy, bây giờ trở lại hãy còn kịp, nếu cứ xuống núi, lão phu sẽ lấy vài mạng trong bọn ngươi làm vật tế cờ.
Thạch Bổ Thiên cứ lờ đi không nghe, chân bước càng nhanh xuống dưới núi, hàng người cũng rùng rùng nối đuôi nhau bước theo. Độc Cô Lam lại cười nhạt một tiếng nói :
– Thật là không biết sống chết!
Cùng lúc ấy, một tiếng niệm Phật vang lên, một bóng người vọt tới, Đàn chủ Chấp Hành Phổ Độ đại sư từ trên núi phi thân xuống đứng trước mặt Thạch Bổ Thiên, chắp tay thi lễ nói :
– A di đà Phật, các vị thí chủ, xin nghe bần tăng nói một câu…
Thạch Bổ Thiên không chờ đối phương nói xong, cất giọng quát lớn :
– Tránh ra!
Giơ tay vỗ luôn một chưởng.
Phổ Độ đại sư vung chưởng đón đỡ.
Bình một tiếng, Thạch Bổ Thiên bị chấn động lùi lại ba bước còn Phổ Độ đại sư cũng lắc lư thân hình xiêu đi một cái. Một chưởng này cũng giống như một chưởng giữa Kim Bất Hoán với Bạch Toàn Phong Lý Đạt trước đây không lâu, người ra đòn trước đều ở trên cao đánh xuống nhưng kết quả thì thua sút, Thạch Bổ Thiên cũng giống như Kim Bất Hoán lúc ấy, bộc lộ rõ thế hạ phong.
Một thần công lực của Hồng Diệp cốc chủ Thạch Bổ Thiên, có thể nói là không phải một chân môn nhân tầm thường của một phái hiện nay có thể tránh kịp, trước mắt trong mười một người không cam đứng vào hàng ngũ của tà ma ngoại đạo, ông ta tự cho rằng công lực của mình là cao nhất. Trong suy nghĩ của ông ta, Phổ Độ đại sư đương nhiên là cao thủ trong Chưởng môn mười đại môn phái ngày nay, nhưng bằng vào công lực của bản thân, ông ta không ngờ rằng lại bị đẩy lui chỉ sau một chưởng. Cho nên, sau một chưởng này, không chỉ Thạch Bổ Thiên là người trong cuộc phải biến sắc, mà cả Súy Chấn Vũ lúc này trên vách đá nhìn xuống cũng tái mặt.
Vào lúc hai chưởng chạm nhau, hai Đàn chủ khác của Tứ Hải minh là Âu Dương Triết và Vương Vĩnh Niên cũng phi thân xuống…
Súy Chấn Vũ nhìn thấy tình hình xong, bất giác hối hả nhìn vào văn sĩ áo trắng truyền âm :
– Các hạ, bọn ta không thể thấy người chết mà không cứu…
Văn sĩ áo trắng bình thản cười nói :
– Trước mắt chưa cần bọn ta ra tay…
Súy Chấn Vũ cười nói :
– Thạch cốc chủ công lực rất cao mà còn không đương đầu nổi một chưởng của Đàn chủ đối phương…
Văn sĩ áo trắng ngắt lời nói :
– Súy đại hiệp, xin bình tâm đừng nóng nảy.
Súy Chấn Vũ nói :
– Ta không thể nhìn một chút tinh hoa còn sót lại trong anh tài hiệp nghĩa của chính phái bị hủy hoại trong một sớm…
Nói xong thân hình đã co lại, toan vọt ra.
Văn sĩ áo trắng ra tay như chớp, nắm trúng mạch môn của chàng nói :
– Không được động đậy! Nhìn kìa!
Văn sĩ áo trắng xuất thủ quả là thần tốc khôn lường, với thân thủ của Súy Chấn Vũ thì uyển mạch đâu phải là chỗ để người khác nắm một cách dễ dàng? Nhưng chàng mới nghĩ chứ chưa kịp né tránh thì đã bị đối phương chụp trúng. Có điều lúc da thịt chạm nhau, chàng lại có cảm giác là bàn tay đối phương không những là mềm mại mà còn là ẻo lã như không có xương cốt. Tình hình này khiến chàng không thể giật tay lại, cũng không nghĩ tới chuyện giật tay lại, chỉ nhướng đôi mày kiếm nhìn vào trong cốc.
Chỉ thấy Thạch Bổ Thiên sắc mặt bất an đã trở lại bình thường, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Phổ Độ đại sư, cười lạnh một tiếng nói :
– Chẳng lạ gì ngươi lại cam tâm vứt bỏ địa vị tôn quý của Chưởng môn một phái, nối giáo cho giặc, chắc ngươi đã được chịu ơn nhiều lắm!
Phổ Độ đại sư cười nói :
– Câu ấy của Thạch trại chủ sai rồi! Bần tăng tuy tạm giữ chức Đàn chủ Chấp Hành đàn của Tứ Hải minh, song vẫn là Chưởng môn phái Thiếu Lâm…
Thạch Bổ Thiên lạnh lùng ngắt lời :
– Đừng nói nữa, tiếp thêm lão phu một chưởng đây!
Lời ra chưởng phát, mau lẹ đánh tới.
Phổ Độ đại sư qua một chưởng đã biết công lực của đối phương, lúc ấy dáng vẻ như an nhiên vô sự vung chưởng đón đỡ. Nhưng lần này hoàn toàn không giống như lần trước, hai bên chưa giao chưởng, Phổ Độ đại sư chợt phát giác có một luồng kình lực nặng nề không có cách nào chống lại xô tới như núi, lập tức bị đánh bay tung ra ngoài hai trượng.
Thấy thế, Vương Vĩnh Niên vội đảo bộ vọt lên theo, đỡ Phổ Độ đại sư cùng hạ xuống đứng vững trên mặt đất. Cùng lúc ấy, Âu Dương Triết tức giận gầm lên một tiếng :
– Thạch Bổ Thiên, ngươi cũng tiếp lão phu một chưởng.
Đang trong câu nói thì gan cốt toàn thân kêu răng rắc, hai tay đã từ từ đưa lên.
Nhưng Thạch Bổ Thiên đã hiểu rằng không thể nương tay, bèn tiên phát chế nhân, hai tay áo rộng tung ra một lượt. Âu Dương Triết bị chấn động lùi lại bảy tám bước, gượng mãi không đứng vững được, khuỵu một chân xuống đất, ọe một cái, phun ra một ngụm máu tươi.
Vừa rồi, Thạch Bổ Thiên bị thua kém là chuyện người ta không ngờ nhưng trước mắt đây thì lại cũng thắng thế ở chỗ người ta không ngờ, trong khoảng giây lát cất chân liên tục đánh bại hai vị Chưởng môn làm Đàn chủ của đối phương. Trong chốc lát, tất cả những người có mặt đều im bặt.
Đối với mấy người kia, Súy Chấn Vũ đều không có quen biết nhưng cũng rất rõ về công lực của bọn họ, không dám coi thường. Đến nay, chàng chính mắt nhìn thấy Thạch Bổ Thiên liên tiếp đánh bại hai kình địch, vừa vui vừa kinh ngạc, song vì nhìn thấy quang cảnh, bất giác trong lòng rối bời.
Văn sĩ áo trắng như hiểu thấu lòng chàng, nên đã truyền âm nói tiếp luôn :
– Cứ yên tâm mà xem, không phải việc của bọn ta…
Chỉ thấy Độc Cô Lam thét vang :
– Minh Châu, hãy bắt gã tiểu tử họ Lý kia trước đã!
Văn sĩ áo trắng truyền âm cười nói :
– Đúng là gừng càng già càng cay. Súy đại hiệp, ngươi minh bạch rồi chứ?
Súy Chấn Vũ bất giác kêu thầm một tiếng :
– Thật xấu hổ!
Nguyên là hai đòn khiếp người vừa rồi của Thạch Bổ Thiên là do Bạch Toàn Phong Lý Đạt đứng sau lưng ông ta dùng thủ pháp thượng thừa Cách Không Đả Lực ngấm ngầm giúp đỡ. Súy Chấn Vũ cũng nghĩ có thể Lý Đạt là một vị cao nhân không chịu xuất đầu lộ diện, nhưng không ngờ rằng võ công của ông ta lại đạt tới mức ấy. Vả lại vừa rồi chàng chỉ tập trung quan sát Thạch Bổ Thiên cùng với đối phương giao đấu. Nên không để ý tới chuyện Lý Đạt ở phía sau hý lộng huyền hư, tới khi Độc Cô Lam và văn sĩ áo trắng nối nhau chỉ rõ, mới chợt nghĩ ra.
Trong lúc chàng đang xoay chuyển ý nghĩ, Bạch Toàn Phong Lý Đạt đã sải chân bước lên ba bước, nhìn Độc Cô Lam cười rộ nói :
– Lão nhi tử giỏi lắm, ngươi xuống đây, tiếp trước của ta ba búa, nếu quả không tiếp được thì cái chức Minh chủ Tứ Hải minh phải nhường cho ta làm.
Độc Cô Minh Châu quát lên :
– Đồ ngông cuồng muốn chết!
Tuốt kiếm nghiêng người, soạt một tiếng, cả người lẫn kiếm xông vào Lý Đạt.
Toái Ngọc kiếm của Tứ Tuyệt ma cung được gọi là võ lâm nhất tuyệt, Độc Cô Minh Châu lại là nghĩa nữ của Độc Cô Lam, về môn Toái Ngọc kiếm pháp, tất nhiên được yếu quyết chân truyền, nên chiêu kiếm này xem ra bình thường không có gì lạ, cũng chẳng ra chưởng pháp nào, nhưng thực ra ẩn chứa đầy biến hóa cùng sát cơ.
Bạch Toàn Phong Lý Đạt hai tay giơ cây búa lớn lên, miệng la lối với Độc Cô Minh Châu :
– Bà ơi, tha cho tôi đi…
Trong lúc y nói, kiếm thế của Độc Cô Minh Châu không những không phóng ra được nữa mà thân hình còn bị một luồng kình khí vô hình đẩy lui hơn tám thước. Bạch Toàn Phong Lý Đạt bèn đổi giọng :
– Tạ ơn cô nương hạ thủ lưu tình!
Độc Cô Minh Châu đang lúc mặt đỏ bừng rồi xám xanh, Bạch Toàn Phong Lý Đạt lại nhìn Độc Cô Lam gọi lớn :
– Lão tiểu tử, đàn ông giỏi không đánh nhau với đàn bà, ngươi đã nhìn thấy ta rồi, lại phái ba lão già râu rụng tóc, một con nhãi mặc quần thủng đít ra đánh nhau à…
Độc Cô Minh Châu ngắt lời quát :
– Cuồng đồ xem kiếm.
Chiêu theo lời ra, thần theo kiếm tới, một đạo ánh sáng xanh như cầu vồng trút xuống, Cô gái này thẹn quá hóa giận, chân hỏa bốc lên bừng bừng, chiêu kiếm này dùng cả công lực toàn thân ra đòn trí mạng. Lúc ấy, Độc Cô Lam chợt giật giọng kêu lên :
– Châu nhi, lui mau!
Bạch Toàn Phong Lý Đạt “a” một tiếng la lên :
– Ta chết mất thôi.
Chiếc búa lớn trong tay xoay vù vù, chẳng ra chiêu thức gì, thân hình cũng dường như biến thành một cơn gió lốc xoáy nhanh, trong đường tơ kẽ tóc đã ra khỏi chiêu kiếm lợi hại khôn tả của đối phương, lại hướng về Độc Cô Minh Châu nhăn mặt nói :
– Bà cô giỏi thật, bình sinh ta không sợ trời, không sợ đất, nhưng phải sợ nhát kiếm vừa rồi của con nhãi ngươi đấy…
Độc Cô Minh Châu mắt tóe lửa, Đọc Cô Lam lại giật giọng kêu lần nữa :
– Châu nhi, lui qua một bên.
Cũng trúng vào lúc ấy, Bốc Doãn Văn đứng sát bên phải Lý Đạt, thấy Lý Đạt khom lưng nhăn nhó với Độc Cô Minh Châu, thấy có cơ hội, hừ nhỏ một tiếng trong họng, vung tay ném nhanh một nắm độc châm vào tay Lý Đạt.
Lúc ấy hai bên cách nhau không đầy một trượng, lại đang lúc không đề phòng, mà thủ pháp Bốc Doãn Văn lại rất cao, trước tình hình ấy, những người đúng sát bên bất giác đều bật tiếng la hoảng.
Thạch Bổ Thiên căm giận gầm lên :
– Quân vô sĩ hèn mạt…
Trong tiếng quát, người đã theo cơn giận vọt tới Bốc Doãn Văn.
Phản ứng của Thạch Bổ Thiên dĩ nhiên là nhanh, nhưng phản ứng của Lý Đạt còn nhanh hơn gấp mất lần, tay phải phất về phía sau một cái, độc châm của Bốc Doãn Văn phóng ra bắn ngược trở lại mau như lúc phóng ra. Bốc Doãn Văn chưa nghĩ đến việc né tránh thì đã bị độc châm của mình cắm tua tủa trên mặt, những chỗ yếu hại trước ngực cũng bị độc châm cắm chi chít. Chỉ nghe một tiếng gào thảm thiết, Bốc Doãn Văn đã nằm giãy giụa trên mặt đất… Thạch Bổ Thiên đang căm giận vọt tới, suýt nữa là đạp phải bụng đối phương.
Bạch Toàn Phong Lý Đạt đưa vầng trán xấu xí ra cười khanh khách hỏi :
– Thằng nhãi con, lần sau còn đánh lén nữa không?
Thạch Bổ Thiên ngắt lời cười nói :
– Lão đệ, thằng nhãi này đã chết mất rồi!
Trong một khoảng khắc, bên phía Tứ Hải minh có hai Đàn chủ bị trọng thương, một Bốc Doãn Văn chết, ngay cả nghĩa nữ Độc Cô Minh Châu do chính Độc Cô Minh sai ra cũng bị đối phương đùa cợt tới mức đầu bù tóc rối, mà tất cả đều là kiệt tác của một gã nóng nảy tựa Trương Phi là Bạch Toàn Phong Lý Đạt. Cho nên, nhất thời những người có mặt đương trường đều nhìn vào Lý Đạt chăm chú. Không khí trong cốc cũng như ngưng tụ lại, yên lặng đến tiếng cây kim rơi cũng nghe rõ.
Văn sĩ áo trắng hướng về Súy Chấn Vũ truyền âm nói :
– Súy huynh, ngươi đã nhận ra lai lịch của Lý Đạt này chưa…?
Súy Chấn Vũ truyền âm nói :
– Đó là ân sư của tại hạ…
Văn sĩ áo trắng ồ một tiếng rồi nói :
– Thảo nào.
Tiếp đó lại lặng lẽ cười một tiếng nói :
– Ta đã sớm biết đó là nhân vật có tiếng tăm, nhưng không ngờ rằng đó là Thiên Diện Du Long Đinh lão tiền bối trong Võ lâm Tam thánh.
Súy Chấn Vũ nhăn nhó cười nói :
– Ta cũng chỉ mới nhận ra từ lúc gia sư thi triển thân pháp thôi.
Họ đang truyền âm nói chuyện thì Lý Đạt nhìn chằm chằm vào Độc Cô Lam lúc ấy nét mặt vui buồn bất định, chẩu môi cười nói :
– Lão tiểu tử, ngươi đã không muốn tứ giáo thì ta đi đây!
Nói xong nhìn lại mười người kia, gió tay nói :
– Chúng ta đi thôi!
Độc Cô Lam cao giọng quát :
– Đứng lại!
Lý Đạt cười nói :
– Lão tiểu tử, ngươi quát dọa ta ư? Nếu muốn đánh nhau, thì Bạch Toàn Phong Lý Đạt ta nhất định bồi tiếp mà!
Độc Cô Lam lạnh lùng cười nói :
– Chúng ta cũng là bạn già lâu năm với nhau rồi, ngươi lại lấy vải thưa che mắt thánh, định che giấu ai!
Lý Đạt cười nói :
– Lão tiểu tử, ngươi nói Lý Đạt ta là ai?
Độc Cô Lam hừ lạnh một tiếng nói :
– Ngươi mà không phải Đinh Tứ, lão phu sẽ tự động khoét bỏ đôi mắt!
Lý Đạt cười sằng sặc nói :
– Độc Cô Lam, sợ ngươi mù cả hai mắt trước lúc chết, nên ta cũng tạm thời nhận là Đinh Tứ vậy.
Trong câu nói ấy, ông ta cũng đã khôi phục lại giọng nói mạnh mẽ bình thường. Trong tình hình ấy, ông ta đã thừa nhận mình là Thiên Diện Du Long Đinh Tứ tiên sinh.
Bọn Thạch Bổ Thiên mười người không ngăn được sự kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ, đều hường về phía ông ta khom lưng thi lễ nói :
– Xin ra mắt Đinh lão tiền bối.
Đinh Tứ tiên sinh cười nụ, vẫy tay :
– Đinh Tứ cũng là Bạch Toàn Phong Lý Đạt thôi.
Độc Cô Lam cao giọng nói :
– Đinh Tứ, về hai vị Đàn chủ kia, ngươi tính sao?
Đinh Tứ tiên sinh cười hỏi :
– Thế ngươi định phong quan chức cho họ thật đấy à?
Độc Cô Lam vuốt râu cười lạnh một tiếng nói :
– Đinh Tứ, không cần nói chuyện lặt vặt, đêm nay ngươi đến đây thi lễ, nhưng đi khỏi được thì khó đấy.
Nói xong nhẹ nhàng đáp xuống, thong thả đi thẳng về phía Đinh Tứ tiên sinh. Đinh Tứ tiên sinh ngước đầu cười lớn nói :
– Thằng học trò mất nết kia, đêm nay ngươi được mở rộng tầm mắt nhé. Thủ pháp lão nhân gia ấy vừa thi triển gọi là Đạp Không Nhiếp Hư, cao nhất trong khinh công đấy! Thôi phải rồi, lão nhân gia người nói là cần giữ sư phụ lại, nhưng sư phụ già rồi, dùng làm cái gì được! Ta thấy tốt hơn là ngươi nên bước xuống đây ở lại, biết đâu lão nhân gia người còn hứng, gọi ngươi làm phò mã luôn cũng nên!
Văn sĩ áo trắng nhìn Súy Chấn Vũ cười bí ẩn nói :
– Nghe rõ chưa? Lệnh sư cũng đồng ý làm thông gia với người ta đấy!
Súy Chấn Vũ không đáp vào câu hỏi mà nói :
– Các hạ, ngươi đã sớm nhìn ra lão nhân gia rồi phải không?
Văn sĩ áo trắng nói :
– Không! Ta đã nói rồi, chỉ biết rằng đó là nhân vật có lai lịch rất lớn thôi.
Lúc ấy, Độc Cô Lam đã tới trước mặt Đinh Tứ tiên sinh, cách khoảng hơn một trượng thì dừng lại, mắt xanh biếc phóng ra ánh sáng rừng rực chăm chú nhìn vào Đinh Tứ tiên sinh, không nói một lời. Đinh Tứ tiên sinh lại cao giọng cười lớn nói :
– Chấn Vũ, ngươi và người bạn cao thâm mặt trắng kia ở nơi nào đấy, nỡ lòng nhìn sư phụ sợ đổ cả mồ hôi thế này à…
Văn sĩ áo trắng trong ánh mắt hiện ra vẻ lạ lùng nói luôn :
– Nhân vật trong Võ lâm Tam thánh thật cao minh khiến người ta khâm phục. Ngay cả ta cũng không thoát khỏi pháp nhãn của lão nhân gia.
Súy Chấn Vũ cười ruồi nói :
– Các hạ còn vo ve như con muỗi kia mà!
Lúc ấy, Độc Cô Lam chỉ phóng ánh mắt rừng rực chăm chú nhìn vào Đinh Tứ tiên sinh, không nói không rằng. Nhưng Đinh Tứ tiên sinh lại cười rồi nói :
– Tục ngữ nói rất hay là nhạc mẫu ngắm phu tế, càng ngắm càng vừa lòng, nhưng có lẽ ông lão càng nhìn càng hồ đồ, hay lão thấy ta cũng là bạn già, xem không giống phu tế chút nào! Thôi, không được rồi! Ngươi thấy ta tim đập như trống đánh, mặt mũi cứ đỏ gay, có thể ăn Đinh Cung Toàn ta không cần nhai mà…
Văn sĩ áo trắng thở nhẹ một tiếng nói :
– Súy huynh, công lực của lệnh sư, so với lời đồn đại xem ra còn cao hơn nhiều!
Súy Chấn Vũ cười nói :
– Các hạ bằng vào đâu mà nói vậy?
Văn sĩ áo trắng không đáp mà lại hỏi lại :
– Súy huynh nhìn xem Độc Cô Lam đang thi triển thần công gì?
Súy Chấn Vũ nói :
– Xem ánh mắt y, giống như một công phu đã thất truyền của ma giáo là Thiên Nhãn Tồi Tâm thần công.
– Đúng rồi.
Văn sĩ áo trắng lấy lại vẻ nghiêm trang nói tiếp :
– Trong hoàn cảnh bình thường thì công phu Thiên Nhãn Tồi Tâm thi triển sẽ làm tan biến công lực của đối phương, nhẹ thì thần trí mê man, nặng thì khiến cho phát điên mà chết tai chỗ. Có thể nói, lúc này lệnh sư vẫn cười nói như thường, chẳng hề bị gì cả, Súy huynh, người nói thế nào?
Súy Chấn Vũ cười ruồi nói :
– Đúng sự thật là như vậy.
Văn sĩ áo trắng nói :
– Có thể năm trước, vị Tam thánh môn ma quân trong truyền thuyết kia là Võ lâm Tam thánh hợp lực đánh Độc Cô Lam bại tẩu. Theo đó mà suy, đủ thấy từng người trong Tam thánh so với Độc Cô Lam, còn thua một chút. Nhưng theo tình trạng trước mắt mà nói, công lực của lệnh sư so với Độc Cô Lam chẳng thua kém chút nào, chuyện này thì giải thích thế nào…
Câu nói truyền âm vừa tới đó, chợt nghe Đinh Tứ tiên sinh la lên :
– Chấn Vũ, thằng học trò mất nết, ngươi mà không xuống đây, thì sư phụ đúng là bị ăn không cần nhai đấy…
Văn sĩ áo trắng nói :
– Lão nhân gia người đúng là thích đùa.
Súy Chấn Vũ nói :
– Các hạ, hay là chúng ta ra mặt đi!
Văn sĩ áo trắng nói :
– Chuyện đó… ta chưa tiện, mà ngươi cũng tự xem lại mình đi. Lệnh sư đã gọi đến tên ngươi, thì cũng nên khôi phục bộ mặt thường ngày mới được.
Súy Chấn Vũ gật đầu. Văn sĩ áo trắng chỉ vào phía dưới gốc cây nói :
– Súy huynh, nhìn mau!
Súy Chấn Vũ nghe theo đưa mắt nhìn xuống, chỉ thấy trong cốc vẫn như cũ, có điều Đinh Tứ tiên sinh đang đối diện với Độc Cô Lam đã bỏ hết vẻ cười cợt, sắc mặt nghiêm trọng, hai mắt tóe lên ánh sáng chăm chú nhìn vào đối phương, rõ ràng hai bên đã vào lúc vận hết công lực để giao đấu.
Súy Chân Vũ nhìn xong, bất giác trong lòng nôn nóng, buột miệng nói :
– Các hạ, ta phải xuống mới được…
Vừa nói, chàng vừa đưa tay tháo chiếc mặt na da người, Nhưng đề nghị của chàng không thấy văn sĩ áo trắng trả lời, tình hình này khiến chàng bất giác thấy có điều chi khác lạ, quay đầu hỏi :
– Các hạ, ngươi…
Nói được nữa câu, chàng chợt há lưỡi im bật. Hóa ra trong chớp mắt, vị văn sĩ áo trắng đúng bên cạnh chàng đã biến mất. Cứ theo công lực của Chấn Vũ mà một người đứng sờ sờ bên cạnh lại có thể biến mất lại không hề hay biết, tuy nói rằng vì chàng chú ý nhìn xuống cốc nhưng thân thủ đối phương cao minh đến như thế thì có thể đoán biết được ở mức độ nào rồi. Tình hình ấy thì làm sao chàng không há miệng đó lưỡi, kinh ngạc tới mất hồn!
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️