Chương 4: Gia Lăng giang thượng phi mã phỏng danh sư, Tỳ bà thanh trung đơn đao trục dâm tặc
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 4: Gia Lăng giang thượng phi mã phỏng danh sư, Tỳ bà thanh trung đơn đao trục dâm tặc tại dua leo tr
Tuấn mã đưa Giang Tiểu Nhạn dần dần đi xa, người ở phía sau hết cách truy cản.
Ngàn vạn ngôi sao lấp lánh trên trời, lại thêm một vầng trăng sáng tuy hãy còn non, nhưng ánh sáng cũng đủ trùm lên bầu trời, chiếu lên con tuấn mã đi về một nơi không định hướng.
Đi ước khoảng hơn hai mươi dặm, Tiểu Nhạn ghìm cương ngựa lại nhảy xuống đất. Lại thấy sau yên ngựa có treo một bọc hành lý, đưa tay sờ thử bên ngoài thì thấy rất mềm, nhưng bên trong lại cứng, thầm nghĩ :
“Bên trong nhất định có nhiều ngân lượng. Ha ha… Ta phát tài rồi. Hay lắm! Tuấn mã, đơn đao, ngân lượng đều có cả. Ta phải tìm một chỗ nghỉ ngơi, sáng mai lên đường tìm Lang Trung Hiệp”.
Thế là hắn lấy ngân lượng và cương đao trên người, toàn bộ dắt trên mình ngựa. Rồi hắn nhảy lên lưng ngựa, thuận theo đại lộ mà đi.
Đi khoảng hơn ba mươi dặm đến một tòa thị trấn. Giờ này trời đã khoảng canh hai, có mấy khách điếm còn chưa đóng cửa.
Tiểu Nhạn dắt ngựa đi được mấy bước thì gặp một người tay cầm đèn lồng, người đó chào hắn, nói :
– Khách nhân, mời vào. Trương gia bảo điếm này có phòng sạch sẽ đây.
Tiểu Nhạn nói :
– Được! Ngươi dọn cho ta một phòng sạch sẽ. Tiền nhiều, ít không kể.
Rồi hắn theo tiểu nhị bước vào Trương gia bảo điếm. Vừa bước vào sân là một chuồng ngựa.
Tiểu Nhạn vội lấy tiền bạc trên mình ngựa xuống, rồi bảo điếm gia cho ngựa vào chuồng ăn uống. Rồi hắn theo tên tiểu nhị bước vào đơn phòng.
Tiểu nhị treo trên tường một ngọn đèn, rồi ra ngoài đem vào cho hắn nước rửa mặt, khăn lau và nước trà. Gã hỏi Tiểu Nhạn dùng gì, Tiểu Nhạn nói có chi ăn cũng được, nhưng phải mang bốn lượng rượu cho hắn, tiểu nhị vâng dạ lui ra.
Trong này, Tiểu Nhạn mở gói hành lý ra xem. Bên ngoài bọc bằng quần áo, còn bọc bên trong đều là ngân lượng, còn có một phong thơ dán rất chắc chắn. Tiểu Nhạn một chữ cũng không biết nên không mở ra xem. Hắn cất đi những ngân lượng đã lấy được ở trên núi, chỉ để bạc vụn ở trên người. Sau đó hắn cột bọc hành lý lại như cũ, dùng để gối đầu, rửa mặt mũi xong định nghỉ ngơi.
Chợt cảm thấy chân hơi đau, thì ra dưới chân chỉ còn một chiếc giày, chiếc kia đã đánh mất, nên hắn tháo chiếc trong chân ra, ngồi trên giường.
Chờ một lát, tiểu nhị đã bưng cơm rượu vào.
Tiểu Nhạn ăn xong, liền đóng chặt cửa, lên giường ngủ, thoáng chốc hắn đã ngủ say.
Hôm sau, ánh thái dương chiếu tràn vào khung cửa hắn mới thức dậy.
Dùng điểm tâm xong, hắn hỏi điếm gia đây là đâu? Còn cách Lang Trung bao xa?
Điếm gia đáp :
– Đây là Thái Bình trấn, muốn đến Lang Trung phải đi hai trăm dặm đường sông hoặc đường bộ mới đến nơi.
Rồi tỉ mỉ chỉ rõ phương hướng và lộ trình cho hắn, Tiểu Nhạn nghĩ: “Ta không thể đi đường thủy, ta không biết bơi, gặp phải thủy tặc thì khó lòng xoay trở. Ta có ngựa, vậy thì có thể đi đường bộ”.
Hắn đưa ngân lượng nhờ điếm gia mua giày. Thoáng chốc, giày đã mua về, Tiểu Nhạn mang vào rất vừa vặn.
Thanh toán tiền phòng xong, Tiểu Nhạn liến đi ra cửa.
Trên đường, lại mua một chiếc roi ngựa, rời Thái Bình trấn, phi ngựa về phía Bắc.
Lúc vào chính ngọ mới đến bờ sông, tìm một bến đò đáp thuyền qua sông.
Vừa qua sông là Gia Lăng, một huyện thịnh vượng nhất ở vùng này.
Tiểu Nhạn bên mình có ngân lượng bèn vào thành ăn uống, rồi tìm mua một bộ nhung phục và một đôi giày gấm, hắn thay đổi luôn trong tiệm, rồi mới cưỡi ngựa đi về phía Tây bắc.
Lúc này hắn mặc bộ nhung phục màu xanh, thắt dây lưng xanh, mang giày xanh, đội nón xanh, cưỡi trên con tuấn mã màu đỏ, vắt ngang sau yên là bao hành lý và cương đao, thật là hiên ngang.
Hắn cao hứng vung roi cho ngựa chạy về phía trước.
Lúc này, đang là mùa xuân, khắp nơi ruộng lúa xanh mướt, hoa thơm cỏ dại, hoa nở tưng bừng, nước chảy róc rách, mây trắng bồng bềnh bay trên bầu trời. Gió đông mát rượi khiến lòng người phơi phới.
Tiểu Nhạn nghĩ hay là chạy ra tỉnh ngoài, rồi lại nghĩ lúc này cái gì ta cũng có, dáng vẻ như vậy trở về Trấn Ba huyện thì không ai dám khinh thường ta. Chỉ vì chút võ nghệ ta học với Mã Chí Hiền, đừng nói là báo thù, ngay cả xông pha giang hồ cũng không được nên lòng hắn khẩn trương, hận mình không chắp được cánh bay đến Lang Trung để bái Lang Trung Hiệp làm sư phụ.
Hiện giờ hắn đi trên đại lộ, bên phải là một con sông lớn, bên trái là điền giả, nơi có nước thì trồng rau, nơi không có nước thì trồng lúa, nông dân đang làm lụng, còn đám hài nhi đang đùa giỡn ở mé sông. Bọn chúng thấy Tiểu Nhạn cưỡi ngựa trên bờ, tất cả đều ngạc nhiên. Còn ở nơi xa xa vang lên tiếng ới ới. Trên đường còn có nhiều người đi xe, cưỡi ngựa hoặc khách bộ hành mang hành lý, ai nấy đều chú ý nhìn Tiểu Nhạn, đoán không ra hài tử này là ai? Y phục thì chỉnh tề, cưỡi ngựa đẹp như vậy lại đến đây làm gì?
Tiểu Nhạn vừa hít không khí trong lành, vừa đắc ý ra roi.
Đi ước khoảng ba mươi dặm, phía sau chạy đến ba con ngựa. Người trên lưng ngựa đều trẻ tuổi. Một người kêu lớn :
– Ây! Tiểu hài tử này ở đâu ra vậy?
Ba con ngựa phía sau buông cương đến trước mặt Tiểu Nhạn, cuốn lên một đám bụi mù, phủ vào mặt Tiểu Nhạn. Hắn tức tối nhưng nhìn thấy ba người này đều mang đơn đao, hắn đoán bọn này hẳn là người giang hồ, bọn chúng thấy ta còn nhỏ tuổi định hiếp đáp ta hay sao.
Hắn nép sang một bên, cố ý nhường đường, buông cương cho ngựa chạy chậm lại, để ba con ngựa đó chạy xa trước mặt.
Hôm đó, hắn đi đến hoàng hôn mới vào khách điếm nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau lại lên ngựa xuôi về hạ lưu, lại đi khoảng mấy mươi dặm.
Lúc này đã giữa trưa, trước mặt có một tòa tiểu trấn. Tiểu Nhạn nghĩ thầm: “Ta vào đây dùng cơm trưa mới được”.
Hắn vào thành tìm một quán ăn, vừa ăn uống, vừa hỏi tiểu bảo đây là nơi nào.
Tiểu bảo đáp :
– Đây là Dinh Sơn huyện, cách Lang Trung huyện còn một trăm dặm nữa. Nếu là khoái mã, nội trong ngày sẽ tới nơi.
Tiểu Nhạn nghe nói, lòng rất hoan hỉ. Ăn uống vội vàng, tính tiền xong, ra khỏi tửu điếm, cưỡi ngựa chạy thẳng ra cửa bắc, thuận theo đại lộ đi về phía bắc.
Đi khoảng mười dặm, đường bắt đầu gập ghềnh, khúc khủyu. Trước mặt còn có một con sông lớn. Trên sông chẳng thấy một chiếc thuyền nào. Ven đường, chỉ thấy thưa thớt một vài nông phu. Xe hoặc ngựa một chiếc cũng không thấy.
Tiểu Nhạn than thầm: “Ây da! Ta sai đường rồi. Cứ lo vung roi cho ngựa chạy mà không nhìn phương hướng”.
Hắn bèn quày ngựa lại hỏi một nông phu :
– Xin hỏi, muốn đi Lang Trung có phải đi đường này?
– Cũng được, nhưng phải đến bờ sông, đi về phía đông mới tìm được bến đò.
– Nếu vậy thì được rồi.
Thế là hắn quay ngựa tiếp tục chạy về phía trước. Đi được hai mươi dặm, cách bờ sông không xa, chợt nghe có người cao giọng gọi ở phía sau :
– Bằng hữu, bằng hữu! Chúng tôi có mấy câu muốn nói với bằng hữu!
Tiểu Nhạn ghìm cương ngựa, quay đầu lại thì thấy ba con ngựa từ xa phi tới. Tiểu Nhạn nhận ra đó là những người mà hắn đã gặp trên đường hôm qua, lòng hắn có chút sợ hãi, nhưng nghĩ: “Dù ta có chạy thì khoái mã của chúng cũng sẽ bắt kịp, chi bằng ta nên cùng chúng đàm đạo, đừng tỏ ra sợ hãi”.
Bèn quay đầu ngựa lại, phi đến trước mặt ba người. Cả ba cũng ghìm cương ngựa lại, dùng ánh mắt quan sát Tiểu Nhạn hồi lâu.
Một người hơi mập một chút, nét mặt tươi cười hỏi :
– Bằng hữu từ đâu đến? Đi về đâu?
Tiểu Nhạn ngần ngừ một lát rồi nói :
– Ta ở Trấn Ba huyện, giờ định đi về Lang Trung.
Ba người vừa nghe, trên mặt đều lộ vẻ kinh dị.
Một người lại hỏi :
– Đại danh là gi? Môn hạ của vị lão sư nào?
Tiểu Nhạn ngạo mạn đáp :
– Ta tên Giang Tiểu Nhạn, ngoại hiệu Tam Đầu Hổ. Chưa từng có sư phụ, võ nghệ do thần tiên truyền thụ cho ta.
Ba người đó nhất tề cười ha hả, rồi chúng cúi đầu thì thầm với nhau.
Tiểu Nhạn thấy bọn chúng thái độ khả nghi, bèn có chủ ý là phải khống chế người trước. Hắn chớp mắt hỏi :
– Ây! các bằng hữu, các ngươi đã hỏi ta xong, vậy ta có lời muốn hỏi.
Một người đáp :
– Bất tất phải hỏi! Ta là Câu Đao Thích Vinh, ngươi có thể nghe danh ta ở Xuyên Bắc. Hiện giờ, bọn ta đuổi theo mi chẳng có việc gì khác, cũng không muốn có tài vật gì của ngươi, chỉ muốn ngươi ném đao bỏ ngựa, còn tiền bạc cứ mang đi, một hào cũng không lấy, vì bọn ta không phải là cường đạo, nhưng thằng nhóc con ra vẻ hảo hán đi nghênh ngang trên đường như ngươi coi chướng mắt lắm!
Hắn mới nói đến đây, Giang Tiểu Nhạn mắng lớn :
– Cẩu tạp chủng! Giang thiếu gia đi trên đường đụng chạm gì đến ngươi. Bọn ngươi dựa vào đâu không cho ta mang đao, cưỡi ngựa, xem thường ta như vậy. Hảo hán tử xuống ngựa là phải chiến đấu một đánh một. Bọn ngươi ba người nhất tề xông lên ta cũng không sợ, nhưng mà bọn ngươi không phải là anh hùng.
Nói xong, hắn nhảy xuống ngựa, trong hành lý lấy ra cương đao ánh sáng xanh lấp lóe, dùng nó mà thủ thế.
Một tay cầm đao, một tay hai ngón chỉ về phía trước, chân trái hơi chùn, chân phải lui ra sau, trợn mắt nói :
– Xuống đây! Bất luận tên nào chỉ cần thắng được thanh đao này của ta, toàn bộ đồ đạc ta sẽ bỏ lại. Nhưng các ngươi phải cẩn thận chứ đừng như huynh đệ họ Long phải quỳ dưới chân ta mà xin tha.
Ba tên này vừa thấy thế thủ của Tiểu Nhạn đều sợ đến ngẩn người, vì trong mắt của người biết võ, thế đao của Tiểu Nhạn thật là có căn bản.
Một người cao ốm nhảy xuống ngựa, ôm quyền nói :
– Bằng hữu thôi đi. Bọn ta đã nhìn ra rồi. Hành tẩu giang hồ nếu không kết huynh đệ thì hà tất phải làm nhục nhau. Muốn tỷ võ thì đây cũng chẳng đúng nơi, xin bằng hữu thu đao lên ngựa. Chúng ta sẽ tìm một nơi uống rượu.
Giang Tiểu Nhạn vừa thấy bọn này có điều giả dối, mỉm cười thu đao lắc đầu nói :
– Ta không có thời gian, ta phải đi Lang Trung đây. Xin hẹn lần sau gặp lại.
Vừa nói hắn vừa nhảy lên mình ngựa, vỗ đầu ngựa phi về phía bắc.
Ba con ngựa phía sau lại phi lên, Câu Đao Thích Vinh nói :
– Giang huynh! Khoan đi. Bọn ta còn có điều muốn thỉnh giáo?
Tiểu Nhạn ghìm cương, quay đầu mỉm cười nói :
– Có gì cứ hỏi!
Thích Vinh vòng tay hỏi :
– Không biết Giang huynh đi Lang Trung có việc gì?
Tiểu Nhạn mỉm cười nói :
– Cũng không có việc gì gấp, chỉ là ta ở Trấn Ba, nghe danh Lang Trung Hiệp, giờ muốn đến gặp người.
Thích Vinh nói :
– Tốt quá! Bọn ta cũng định đi Lang Trung đây. Lang Trung Hiệp Từ đại gia có quen biết với bọn ta, hay là Giang huynh cùng đi với bọn ta.
Tiểu Nhạn quan sát cẩn thận, thấy ba người này không lộ vẻ ác ý gì. Hơn nữa, mình đi sai đường, nên theo bọn chúng thì tốt hơn. Trên đường nếu gặp phải kẻ đối địch với ta thì cũng có họ giúp đỡ. Vả chăng, ta chỉ nghe Lang Trung Hiệp võ công cao cường, nhưng không biết nhân phẩm ra sao. Nếu lão là người xấu hoặc hung tàn như Bào Côn Lôn thì mình cũng không nên gặp lão, mà phải đi tìm danh sư khác.
Nghĩ vậy, hắn bèn gật đầu nói :
– Cũng được! Chúng ta đi đến bờ sông tìm bến đò nhé.
Rồi hắn phi ngựa đi trước, ba người đó theo sau, cùng về hướng bắc.
Vừa phi ngựa, bốn người họ vừa trò chuyện.
Giờ Giang Tiểu Nhạn mới biết, họ đều là tiêu đầu của Lang Trung Phúc, lập tiêu điếm đến Hợp Châu mừng thọ sư phụ họ là Túy Ôn Thần Hàn Cảnh vừa trở về.
Câu Đao Thích Vinh là lão đại, hai người kia đều là sư đệ. Một người là Đoản Đao Dương Tiên Thái, một người là Hoa Đao Lữ Hùng.
Bốn con ngựa chạy đến bờ sông, rồi đi về phía đông chạy năm, sáu dặm mới đến bến đò.
Ở đây có vài chiếc đò nhỏ. Dương Tiên Thái nhảy xuống ngựa, đứng trên bờ kêu đò. Lập tức có hai chiếc đò bơi đến.
Người trên thuyền vồn vã chào hỏi. Bốn con ngựa lên hai chiếc thuyền. Tiểu Nhạn và Thích Vinh đi chung. Thích Vinh gọi Tiểu Nhạn là tiểu huynh đệ.
Gã nói :
– Theo ta, huynh đệ đừng đi gặp Lang Trung Hiệp Từ Lân, vì lão chưa chắc có ở nhà. Hơn nữa, người này võ công cao cường mà không biết chuyện giao tình. Lão ở vùng Xuyên Bắc chỉ có hư danh, không có bằng hữu. Huynh đệ nên đến Hán Trung, đừng ngại, cứ đến ở tiêu điếm với ta. Trưởng tiêu điếm của bọn ta là Kim Giáp Thần Tiều Đức Xuân, tuy danh tiếng không lớn bằng Lang Trung Hiệp, nhưng võ công cũng chẳng kém chi hắn. Hơn nữa, trong tiêu cục tính tình lại khẳng khái, ái mộ nhân vật nhỏ tuổi, võ công cao cường. Huynh đệ đến người nhất định vui mừng, có thể nhờ huynh đệ giúp đỡ, chỉ cần ngươi chịu làm tiêu đầu, vùng Xuyên Bắc sẽ do ngươi coi sóc. Bất luận ở đâu cũng có bằng hữu, cũng có người tiếp đãi.
Tiểu Nhạn gật đầu nói :
– Được, đến Lang Trung ta phải nhờ các ngươi dẫn kiến mấy bằng hữu. Trước phải tìm kiếm một chút danh tiếng, sau đó ta mới đi tìm Lang Trung Hiệp Từ Lân.
Thích Vinh lại hỏi :
– Huynh đệ tìm hắn có việc gì? Hay là muốn tỉ võ với hắn chăng?
Tiểu Nhạn nói :
– Ta muốn gặp lão! Nếu lão võ nghệ cao cường hơn ta, ta sẽ bái lão làm sư phụ.
Thích Vinh nói :
– Việc này huynh đệ đừng vọng tưởng nữa. Bình sinh Lang Trung Hiệp không thu đồ đệ, hắn chỉ truyền võ nghệ cho nhi tử hắn, nhưng nhi tử hắn còn quá nhỏ, có lẽ không lớn hơn ngươi đâu.
Thoáng chốc, thuyền đã cập bờ. Bốn người phi ngựa về phía tây, khi đến Nghi Long huyện, bốn người dừng lại ăn uống rồi theo đường cũ mà đi tiếp.
Trên đường không nói gì nhiều, ngựa của Dương Tiên Thái đi trước, ba người còn lại đi sau. Tiếng chân ngựa cồm cộp trên đường. Càng đi mặt trời càng thấp, mây trời đã sẫm màu, bộ hành trên đường đã thưa thớt, gió đêm đã vi vu thổi, chim chiều đã bay về tổ. Đi đến khi trời tối, tinh tú đã xuất hiện, chung quanh không một bóng người, bốn ngựa vẫn phi về phía trước.
Lại chạy khoảng ba mươi dặm, Tiểu Nhạn đã quá mệt mỏi, tay chân tê chồn. Lúc này mới thấy mấy ngọn đèn leo lét ở phía trước.
Bốn ngựa theo ánh đèn mà đi. Một lát đã đến một con đường nhỏ. Dương Tiên Thái đi trước dừng ngựa lại. Thích Vinh quay đầu nói với Tiểu Nhạn :
– Đến rồi, chúng ta xuống ngựa.
Bốn người nhất tề xuống ngựa. Tiểu Nhạn tự động viên lấy mình, tự dắt ngựa, hiên ngang bước theo bọn Thích Vinh.
Đi về phía tây không xa thì thấy một tòa nhà lớn.
Thấy cửa nửa đóng, nửa mở, Thích Vinh chỉ vào nói :
– Đây là Phúc Lạp tiêu điếm.
Dương Tiên Thái đã dắt ngựa vào cổng, bảo mấy tiểu tốt dắt ba con ngựa của bọn Tiểu Nhạn vào.
Tiểu Nhạn không yên tâm vì đồ đạc của mình trên yên ngựa, bèn bước theo lấy xuống ôm chặt.
Thích Vinh khách sáo mời Tiểu Nhạn đi vào. Người trong khách sảnh rất đông, đang xúm nhau bài bạc, kẻ thắng thì vui, kẻ thua thì thở dài tự mắng mình.
Tuy Tiểu Nhạn thân thể không thấp bé, nhưng nếu so hắn với những đại hán ở trong phòng này thì trông hắn thật nhỏ bé, nhưng phong thái hiên ngang. Hắn ném bao đồ lên quầy hàng rồi đưa mắt nhìn xem chung quanh.
Bọn này vì chăm chú bài bạc, nên bốn người tiến vào không ai chú ý. Chỉ có một người mặc áo xanh khoảng bốn mươi bước đến trò chuyện cùng bọn Thích Vinh.
Thích Vinh giới thiệu Tiểu Nhạn.
Tiểu Nhạn biết người này tên Mễ Tử Lương, cũng là tiêu đầu ở đây. Hắn ôm quyền nói mấy câu khách sáo với Tiểu Nhạn như đối với người lớn. Mễ Tử Lương ra vẻ ngạc nhiên không ngừng quan sát Tiểu Nhạn, rồi kéo Thích Vinh qua một bên, nói thầm một hồi.
Tiểu Nhạn đưa mắt nhìn họ, lòng nghĩ: “Họ Mễ này có vẻ xem thường ta vì ta nhỏ tuổi. Ta phải thi triển kỹ thuật cho hắn xem. Bọn tiêu đầu này chắc không có bản lãnh gì, chỉ cần ta thi triển quyền cước mà Mã sư bá dạy ta cũng đủ để chúng khâm phục”.
Lúc này Đoản Đao Dương Tiên Thái rót một bát trà đưa cho Tiểu Nhạn, cười nói :
– Lão đệ uống trà đi. Tiêu trưởng tiêu cục về nhà rồi, có lẽ sáng sớm mai mới đến. Lão đệ tùy tiện nghỉ ngơi, đây không phải là người ngoài. Nếu buồn chán, có thể đánh vài ván bài. Vận may lão đệ thắng lớn, ngày mai chúng ta uống rượu.
Tiểu Nhạn cười gật đầu, trong lòng có tính toán: “Giờ đã đến Lang Trung thì phải tạo chút danh tiếng, nếu không khi gặp Lang Trung Hiệp khấu đầu gọi sư phụ chưa chắc lão nhận”.
Thế là hắn nhón chân vào bàn cờ bạc, thấy họ đang chơi “Càn hầu nhi” dùng ba con xúc xắc xem ai đổ lớn hơn. Trên bàn có một cái đĩa màu xanh. Một người mặc áo xanh, râu đen, có lẽ là chủ sòng, mắt lão nhìn vào đống tiền và bạc vụn, tùy đối phương đặt bao nhiêu tiền, trước tiên lão đổ xúc xắc, chỉ cần đối phương hơn điểm lão thì lão sẽ chung tiền, nếu không thì lão sẽ lấy tiền của đối phương.
Tiểu Nhạn nhìn một hồi, thấy con bạc có thắng có thua, nhưng bọn này chỉ xài tiền lẻ và bạc vụn, không có ai chơi nguyên lượng. Tiểu Nhạn nhất thời cao hứng, mở bao hành lý lất ra phân nửa ngân lượng, rồi cầm một nén bạc khoảng mười lượng ném lên bàn, cao giọng nói :
– Hãy để ta tham gia với.
Người bên cạnh né qua một bên, nhìn nén bạc rồi đưa mắt kinh dị nhìn hắn.
Chủ sòng không kể hắn là ai, thấy ngân lượng thì cười nói :
– Được! Đây mới giống một người cờ bạc. Ta đổ.
Dứt lời, cầm mấy xúc xắc trên đĩa lên, giơ cao dùng lực nám vào đĩa. “Loong coong” một hồi, ba con xúc xắc quay tròn trong đĩa. Một lần ném không thành, lại ném lần hai, kết quả hai nhị một ngũ.
Người bên cạnh đưa mắt nhìn Tiểu Nhạn, có người nói :
– Ngũ hầu, khó đuổi theo lắm.
Tiểu Nhạn không quan tâm, vén tay áo ném xúc xắc. Kết quả hai nhị một tam, thua mất mười lượng. Mọi người đều cười ha hả.
Tiểu Nhạn tức giận, bốn mươi lượng trong tay đều đặt xuống hết.
Lần này chủ sòng đổ ba điểm, còn Tiểu Nhạn ném là “Bạo tử”, ba con ngũ như ba đóa hoa mai lấp lánh.
Chủ sòng ngẩn người biến sắc nói :
– Được! Ta đền bạc đây. Cầm đi!
Lúc này, Đoản Đao Dương Tiên Thái cùng bước đến, thấy Tiểu Nhạn thắng lớn, rất là vui vẻ.
Chủ sòng đưa một số bạc cho Tiểu Nhạn, rồi lấy thêm ngân phiếu đếm cho đủ số.
Tiểu Nhạn nói :
– Ta không cần ngân phiếu.
Tiên Thái nói :
– Mi nhận đi. Ngân phiếu của Trần thất gia giao ra thật là tiện dụng, đến đâu cũng dùng được.
Trần thất gia chủ sòng đưa mắt ti hí nhìn Tiểu Nhạn nói :
– Tiểu huynh đệ chắc chưa biết ta. Dù là một mâm vàng ngọc đưa đến, ta cũng dám đổ bác với ngươi. Giờ hãy đến đây, đặt càng nhiều càng tốt.
Máu cờ bạc của Tiểu Nhạn bốc lên mà đặt toàn bộ ngân lượng và ngân phiếu, tiếp theo lại đổ xúc xắc. Lần này hắn lại thắng nữa.
Trần thất gia lại lập tức trả bằng ngân phiếu. Lão ra vẻ sảng khoái, liên tiếp gõ xuống mặt bàn nói :
– Được, được! Đặt càng nhiều càng tốt. Ta xem lão huynh đệ là tài chủ đó!
Tiểu Nhạn cũng hào hứng liên tiếp đặt lớn.
Mọi người chăm chú nhìn lại hắn, lại nhìn con xúc xắc trong tay hắn.
Tiên Thái khuyên nhỏ với Tiểu Nhạn :
– Đừng đặt quá lớn, lưu lại chút ít. Nếu không chỉ một lần thua là hết sạch.
Tiểu Nhạn cũng có tính toán, dù gì trong tay chỉ là ngân phiếu. Mỗi lần đặt, hắn chỉ giữ lại hai mươi lượng bạc. Nãy giờ đã đổ ba, bốn mươi lần, đa số là Tiểu Nhạn thắng.
Đống ngân phiếu và bạc vụn trong người Trần thất gia hết sạch. Lão ngáp một cái, quệt mồ hôi rồi nói :
– Ngày mai hãy đến, ta dẹp sòng đây.
Rồi lão quay người vòng qua cái bàn, bá vai Tiểu Nhạn nói :
– Vị lão huynh đệ này giỏi lắm! Là thiếu gia nhà ai vậy?
Tiểu Nhạn chỉ cúi đầu đếm tiền mà không trả lời.
Mọi người nghe Tiểu Nhạn là một tiểu hào hiệp biết võ nghệ, một mình xông pha giang hồ. Hôm nay mục đích là đến gặp Lang Trung Hiệp, họ càng kinh dị, đăm đăm nhìn Tiểu Nhạn.
Tiểu Nhạn tuy nhỏ tuổi nhưng tướng mạo anh tuấn, khí phách hiên ngang ăn mặc chỉnh tề, không ai dám coi thường hắn. Tiểu Nhạn đếm ngân phiếu và ngân lượng, thắng tất cả hơn ba trăm sáu mươi lượng, cộng thêm ngân lượng của mình tổng số là hơn bốn trăm, lòng rất vui mừng. Ngân phiếu cho vào ngực áo, ngân lượng để vào hành lý. Chợt thấy có một hán tử cao lớn cầm kiếm bước đến miếng ván lót nằm đó, ném hành lý Tiểu Nhạn xuống đất, còn hung hãn mắng lớn :
– Mẹ nó! Hành lý của ai dám để trên giường của ta?
Tiểu Nhạn trợn mắt nói :
– Của ta. Ngươi dựa vào đâu mà ném hành lý của ta xuống đất? Cầm lên cho ta.
Người đó cũng trợn mắt, nắm chặt tay nói :
– Cầm lên cho mi? Mi là thứ gì mà lại đến đây làm tài chủ? Hảo hán à? Chỉ là đồ tiểu tạp chủng mà thôi!
Tiểu Nhạn thấy người này mắng như vậy, hắn ném ngân lượng lên bàn, cung nắm tay lại, bước đến hỏi :
– Mi mắng ai?
Mọi người đều dạt ra, không ai bước lên ngăn cản. Tiểu Nhạn một quyền tống vào mặt người đó.
Người đó đã có chuẩn bị, vội vung tay tạt ngang, tay phải chụp lấy Tiểu Nhạn, nhưng tay trái Tiểu Nhạn nhanh nhẹn chụp cổ tay phải của đối phương.
Tay phải của Tiểu Nhạn một quyền đấm thẳng vào đối phương.
“Hự”, người đó méo mặt vì đau, nhảy chồm tới Tiểu Nhạn mắng lớn :
– Tiểu tạp chủng, mi dám đánh ta.
Tiểu Nhạn né người sang bên, đồng thời một cước đá vào gối trái của người đó, tiếp theo một quyền từ tay trái tống vào cánh tay người đó.
Người đó nghiêng người, Tiểu Nhạn lại một cước đá vào gối.
“Ối”, người đó té sụm xuống đất, nhưng hắn không phải là kẻ yếu nhược, tuy thất thế vội lăn người bò dậy, chạy đến bên tường tuốt đao.
Tiểu Nhạn cũng rút cương đao trong hành lý ra. Lúc này đao quang của người đó đã chém xuống đỉnh đầu của Tiểu Nhạn.
Tiểu Nhạn cử tay hoành đao “kẻng” đỡ được thế đao. Người này đè mạnh đao xuống, không để Tiểu Nhạn thu đao về. Gã dùng sức đè đao xuống. Tiểu Nhạn hất mạnh đao lên, người đó loạng choạng lui về phía sau khiến một người đứng sau lưng gã loạng choạng té ngã.
Người té ngã đứng dậy, khoát tay nói với Tiểu Nhạn :
– Đừng đánh nữa. Ta thấy đao pháp, quyền pháp của mi toàn bộ là của Côn Lôn phái.
Tiểu Nhạn thấy người này thân hình mập mạp, mặt đen, râu rậm, mặc áo rộng rãi, người chung quanh đều tránh ra.
Dương Tiên Thái và Mễ Tử Lương khiêng gã bị té vào trong.
Thích Vinh chỉ người mập mạp nói với Tiểu Nhạn :
– Đây là Kim Giáp Thần Tiều Đức Xuân là trưởng tiêu điếm của bọn ta. Nể mặt trưởng tiêu điếm, lão đệ hãy nguôi giận.
Tiểu Nhạn ném đao ôm quyền thi lễ :
– Cửu ngưỡng, cửu ngưỡng.
Thái độ của Tiều Đức Xuân thập phần hòa nhã, bước đến nói :
– Tuổi trẻ như vậy đã có võ công cao cường, ta chưa từng thấy qua. Xin hỏi võ nghệ của lão đệ có phải học qua ở Trấn Ba Bào Côn Lôn.
Tiểu Nhạn đáp :
– Bào Chấn Phi là thù nhân của ta, làm sao chịu học võ với lão? Võ nghệ của ta đều do ta tự luyện lấy. Chỉ có di phụ của ta là Mã Chí Hiền chỉ điểm chút ít.
Tiều Đức Xuân gật đầu nói :
– Ta đã lâu nghe đồ đệ của Bào Côn Lôn, trừ huynh đệ họ Long và Cổ Chí Minh thì Cát Chí Cường, Lỗ Chí Trung, Mã Chí Hiền võ nghệ đều cao siêu. Lão đệ tuy không được chân truyền của Bào Côn Lôn, nhưng có thể được xem là người trong Côn Lôn phải không?
Tiểu Nhạn lắc đầu nói :
– Không phải, không phải. Ta không muốn dấy bẩn với bọn Côn Lôn. Bọn chúng trừ Mã Chí hiền, Lỗ Chí Trung, còn lại đều là kẻ thù của ta.
Lúc này, Trần thất gia thua rất nhiều tiền còn chưa đi, lão nói với Tiều Đức Xuân :
– Hôm nay vị huynh đệ này thắng ta rất nhiều, bốn trăm lượng ngân phiếu bên mình thua sạch.
Tiều Đức Xuân cười ha hả nói :
– Ngươi cũng phải thua chứ. Ngày nào đến đây mà không tìm được mấy chục lượng là không đi.
Đức Xuân giới thiệu chủ sòng với Tiểu Nhạn.
Tiểu Nhạn mới biết Trần thất gia tên gọi là Trần Văn Phú, là chưởng quầy của Lợi Thông Trường trang nơi này.
Bọn người chung quanh có người buôn bán, có người là tiêu đầu hoặc tiểu tốt của bổn điếm.
Lúc đó, vì trời đã canh hai, nhiều người ra về. Đức Xuân giữ Trần Văn Phú ở lại, một mặt dặn nhà bếp làm cơm rượu, một mặt nói với Tiểu Nhạn :
– Người đắc tội với huynh đệ là điệt tử của ta tên Tiều Vinh, cũng là tiêu đầu ở đây. Lão đệ và ta tuy là bình thủy tương phùng, nhưng vừa gặp đã như cố tri. Ta bảo họ chuẩn bị rượu thịt rồi cùng nhau vui vẻ uống vài chung. Sau này, chúng ta là chỗ thâm giao, ta nghĩ phải bảo Tiều Vinh đến đây nâng cốc tạ lỗi với tiểu huynh đệ. Sự việc hôm nay, về sau chúng ta không được ai nhắc đến.
Tiểu Nhạn nghe lời nói của Đức Xuân quá khách sáo, hắn khẳng khái nói :
– Không cần, có thể mời hắn đến nhưng không cần tạ lỗi với tại hạ. Xem như hai đứa ta không đánh thì không quen.
Đức Xuân cười nói :
– Hảo lão đệ! Ngươi thật khẳng khái!
Rồi bảo tiểu tốt gọi Tiều Vinh ra, lệnh cho hắn trước mặt mọi người xá một cái thỉnh tội với Tiểu Nhạn.
Tiểu Nhạn cũng cười, ôm quyền nhận lễ.
Lúc này, rượu thịt đã bày lên. Đức Xuân mời Tiểu Nhạn ngồi đầu bàn, còn hắn và Trần Văn Phú, Thích Vinh, Dương Tiên Thái, Lữ Hùng, Tiều Vinh và hai tiêu đầu ngồi hai bên.
Tiểu Nhạn cũng làm ra vẻ khí khái hào hiệp, nâng cao ly rượu uống cạn.
Trong lúc ăn uống, mọi người cùng đàm đạo với Tiểu Nhạn. Họ biết Tiểu Nhạn đến đây vì Lang Trung Hiệp Từ Lân, nhưng họ chưa rõ là hắn muốn bái Lang Trung Hiệp làm sư phụ.
Tiều Đức Xuân nói :
– Huynh đệ đến không đúng lúc, Lang Trung Hiệp đã đi hơn mười ngày, vì Long Chí Đằng và Long Chí Khởi đã sát thương mấy hảo hán của Sơn Lão Thử Mao Thanh ở Kiếm môn. Chúng còn nói lời cuồng ngông, chúng nói tất cả những người ở Xuyên Bắc chúng đều không để trong mắt. Lời nói này đến tai Lang Trung Hiệp Từ Lân khiến Từ Lân tức giận, một mình cầm kiếm lên ngựa chạy theo huynh đệ họ Long, ngăn xe tải hàng của họ lại. Võ nghệ huynh đệ họ Long chắc Giang tiểu đệ cũng biết, trong môn đồ của Bào Côn Lôn, họ là nhân tài kiệt xuất nhất, đương nhiên họ không chịu khuất phục nên mới giao thủ. Huynh đệ họ Long biết võ nghệ mình kém xa Lang Trung Hiệp, nên cả hai cùng liên thủ, nhưng địch không lại Từ Lân, nên toàn bộ hàng bảo tiêu đành phải bỏ lại, trèo núi mà thoát thân. Lang Trung Hiệp kéo xe hàng về, không ngờ hắn còn chưa về tới nhà, huynh đệ họ Long đã chạy tới Lang Trung vào Từ gia hành hung. Vì Từ gia còn một thiếu gia, hai người họ không thể đắc thủ. Kết quả chỉ giết được hai, ba tráng đinh của Từ gia, họ lại chạy. Lang Trung Hiệp trở về, thấy thế vô cùng phẫn nộ, lập tức truy cản, nhưng không đuổi theo không kịp, lại phải trở về. Ồn định gia sự xong, lại đi đến hôm nay chưa trở về. Ta nghĩ Từ Lân đã đến Tử Dương huyện, đi tìm huynh đệ họ Long thanh toán.
Tiểu Nhạn chú ý lắng nghe, lòng thầm nghĩ: “Thảo nào huynh đệ họ Long lo lắng như vậy, chạy đến Bào lão đầu xin cứu binh, thì ra bọn chúng đoán Lang Trung Hiệp sẽ tìm chúng quyết đấu. Không biết hiện giờ họ quyết đấu chưa? Thắng bại thế nào?”.
Hắn hận mình không xem được quyết trận đấu đó, lại uống mấy tuần rượu, Đức Xuân nói :
– Ta rất thích kết giao bằng hữu, vì tính tình cũng dễ kết giao mới có chút hư danh, còn võ nghệ ta thực kém cỏi. Đừng nói ta không bằng Lang Trung Hiệp, mà các quyền sư, hiệp khách hạng hai, hạng ba ở Xuyên Bắc này ta cũng không với tới. Lão đệ đến đây thật hay, ta khuyên đệ bất tất gặp Lang Trung Hiệp, lão đó tính tình cao ngạo, không thích kết giao bằng hữu. Huynh đệ cứ ở đây, ta sẽ dẫn kiến mấy bằng hữu, sau này đệ giúp ta việc mua bán được chăng?
Tiểu Nhạn trầm mặc không nói, lòng nghĩ: “Tiều Đức Xuân chưa biết bản lĩnh ta bao nhiêu nên tính toán mời ta làm tiêu đầu. Kỳ thực hắn không biết một chút bản lĩnh này của ta chỉ có thể lừa bọn họ. Trận đánh vừa rồi gặp may, nên không để tên đó chiếm thượng phong. Nếu gặp phải nhân vật cỡ Lang Trung Hiệp hoặc Bào lão đầu ta còn kém xa. Ta hiện giờ có chút tiền, đâu cần làm tiêu đầu kiếm cơm, học võ mới là khẩn yếu”.
Hắn lắc đầu nói :
– Tiều chưởng quầy! Mỹ ý của lão ca, tại hạ đa tạ. Ta đến đây, chư vị đối đãi nồng nhiệt, ta quyết không quên các vị bằng hữu ở đây. Hiện giờ ta nghĩ chỉ có thể giúp được các vị một tháng. Một tháng này, nếu Lang Trung Hiệp trở về, ta sẽ đi gặp lão. Bằng như lão chưa về, ta đi chỗ khác. Sau này, chúng ta nhất định sẽ gặp lại. Hiện giờ, ta mới mười mấy tuổi, học võ được không cũng không biết, nhưng phải đầu sư học nghệ, dùng bản lĩnh để trở về báo phụ thù, rồi mới có thể trên giang hồ thâm giao cùng chư vị.
Tiều Đức Xuân nghe Tiểu Nhạn nói, giơ ngón tay cái lên tỏ ý kính phục nói :
– Hảo lão đệ! Đệ thật là một tiểu anh hùng, có đại chí hơn người, nhưng việc báo thù không thể gấp gáp. Người giang hồ của vùng Xuyên Bắc này không ai mà không căm hận Bào Côn Lôn và Côn Lôn phái. Sau này, bất luận là ai cũng có thể giúp đệ một tay. Còn nói đến việc đầu sư học nghệ, lão đệ chớ giận ta. Tuy đệ võ công cao cường, nhưng còn kém xa Lang Trung Hiệp. Nếu hắn ta bằng lòng chỉ điểm võ nghệ cho lão đệ thì chắc chắn sẽ tăng tiến nhiều phần, nhưng có hai vấn đề. Thứ nhất là Lang Trung Hiệp không những không kết giao bằng hữu mà ngay cả đồ đệ lão cũng chưa từng nhận qua một người. Ta đã cùng hắn tương giao hơn hai mươi năm, lại cùng trú ngụ chung một địa phương, nhưng hắn gặp ta bất quá chỉ vòng tay một cái. Ngay cả một câu mời uống rượu cũng không có. Thứ hai, tuy võ nghệ hắn thuộc hạng cao siêu ở vùng Xuyên Bắc, nhưng nếu hắn đối địch với Bào Côn Lôn bất quá cũng chỉ ngang ngửa nhau.
Lời của Tiều Đức Xuân chưa dứt, Đoản Đao Dương Tiên Thái nói tiếp :
– Theo ta thấy, muốn bái sư chỉ có Thục Trung Long. Võ nghệ của Thục Trung Long thực quá siêu tuyệt, khắp thiên hạ này không có đối thủ.
Tiểu Nhạn vừa nghe lời này, vội vã đứng dậy hỏi :
– Thục Trung Long là người thế nào? Hiện sống ở đâu?
Tiều Đức Xuân mỉm cười nói :
– Thục Trung Long chính là đại hiệp ở Xuyên Bắc, cách đây hai mươi năm không chỉ võ nghệ cao cường mà kỹ thuật điểm huyệt…
Tiểu Nhạn vội hỏi :
– Cái gì là điểm huyệt?
Tiều Đức Xuân lắc đầu nói :
– Ta chưa thấy qua. Nghe nói là kỹ thuật bí truyền của Võ Đang phái, thiên hạ biết được cái này không có mấy người. Nghe nói chỉ cần dùng tay điểm lên thân thể của người nào đó, không táng mạng thì cũng thành câm. Thục Trung Long đại hiệp và Long Môn đại hiệp hai mươi năm trước từng được tôn xưng là Nam Bắc nhị tuyệt, hay còn gọi là Nhị Long. Lão hiệp nay đã thoái ẩn giang hồ, hiện giờ ở nơi nào, còn sống hay đã khuất núi thì không ai biết được.
Tiểu Nhạn nghe nói, suy nghĩ một lát rồi nói :
– Long Môn đại hiệp hiện giờ còn sống không?
Tiều Đức Xuân nói :
– Cách đây mấy năm có một bằng hữu từ phương tây đến nói là Long Môn đại hiệp Kỹ Quân Dực đã chết rồi. Thiếu gia của lão cũng chết rồi, chỉ lưu lại một quả phụ và một tôn nhi, tình cảnh rất là đáng thương. Võ nghệ của Kỹ Quân Dực xuất phát từ Thiếu Lâm phái, sau đó đến Giang Nam học võ với Võ Đang sơn. Học nội gia tuyệt kỹ, thực không kém Thục Trung Long. Mọi người mới tôn là Nhị Long.
Tiểu Nhạn ngỡ như nghe chuyện thần thoại, càng nghe càng nhập thần. Nhưng những người bọn họ nói khó lòng tìm ra, nên lòng hắn sầu muộn, thầm nghĩ: “Bọn họ nói như vậy thì mấy lão hiệp khách có bản lĩnh trên giang hồ đều đã chết hết rồi. Chỉ có một Lang Trung Hiệp bản lĩnh cao hơn huynh đệ họ Long một chút, cũng chỉ đánh bằng với Bào lão đầu”.
Càng nghĩ, hắn càng lúc càng buồn, uống rượu cũng không vô.
Đêm đó, Tiểu Nhạn ở lại nơi đó để nghỉ.
Sáng hôm sau, hắn thức sớm, có người phục vụ bưng nước đến. Rửa mặt xong, Tiểu Nhạn đến gặp Tiều Vinh, Lữ Hùng. Hai tiêu đầu đang luyện quyền cước trong viện. Tiên Thái cũng từ trong viện đi ra, đứng bên cạnh Tiểu Nhạn cười, nhỏ tiếng nói :
– Bọn này võ nghệ không cao, chỉ dựa vào quen biết với nhiều người bên ngoài nên bảo tiêu mới không có thất thoát. Muốn học được võ nghệ phải đi đến nơi khác, muốn phát tài thì phải ra tỉnh ngoài.
Tiểu Nhạn trầm mặc không nói, bước vào tiêu điếm. Tiên Thái cũng bước theo hắn, nói :
– Chúng ta vào thành chơi có được không?
Tiểu Nhạn gật đầu nói :
– Được! Đi thì đi!
Hai người đi vào đông môn, Lang Trung huyện vô cùng phồn thịnh. Tiểu Nhạn mắt nhìn hai bên đường không chớp, còn Tiên Thái cũng nhìn đông ngó tây, rồi hắn chỉ chăm chú nhìn những phụ nữ đi trên đường.
Đi đến đường Thiên Nam, Tiên Thái nói :
– A! Ra nam môn mà xem.
Tiểu Nhạn hỏi :
– Nam môn có cái gì?
Tiên Thái nói :
– Ngoài nam môn rất là náo nhiệt, nơi đó có tửu lâu, lại bán đủ thứ đồ, có… Ây! Giang huynh đệ, ngươi có gặp qua mỹ nhân nhi chưa? Trong đó còn có đó…
Nói đến đây, hắn cười lộ ra vẻ háo sắc dâm tình.
Tiểu Nhạn lại hỏi :
– Cái gì lại gọi là mỹ nhân nhi?
Tiên Thái nói :
– Mỹ nhân nhi là những kỹ nữ bán phấn buôn hương. Bên bờ sông có ba mươi nóc gia là ổ chứa. Mỗi nóc gia cũng có ít nhất là năm, sáu mỹ nhân nhi đẹp như tranh vẽ. Nơi đây đã có một trại trong nga mỹ nữ, nhưng mà ngươi đừng có nói với người khác đó. Đây là chuyện riêng của bọn ta, ta biết một cô nương tên là Tiểu Trác Ngư rất là xinh đẹp. Giờ này có lẽ nàng chưa thức dậy. Chờ bọn ta ăn uống xong, ta sẽ đưa ngươi đến đó mà xem. Bọn họ thấy ngươi trẻ tuổi, đẹp trai lại có tiền như vậy, nhất định sẽ hầu hạ hết lòng.
Tiểu Nhạn hiểu rõ mỹ nhân nhi Tiên Thái nói là kỹ nữ, lòng nghĩ vào kỹ viện thật là không tốt chút nào, nhưng cũng thử đi xem cho biết. Xông pha giang hồ mà không vào kỹ viện, cũng khiến người ta chê cười.
Hai người vừa nói vừa đi, thoáng chốc đã ra khỏi nam môn. Nhìn thấy sông Gia Lăng nước chảy cuồn cuộn. Con sông này lớn hơn sông Ba Thủy rất nhiều, cột buồm nhấp nhô trên sông như cây rừng, thật đếm không xuể. Trên bến đò có một dãy phòng rất lớn, còn có một con đường tuy rất ngắn nhưng mà tiệm buôn các loại đều có, người đi lại cũng đông đúc hơn hẳn trong thành.
Tiểu Nhạn lúc này lòng rất là vui vẻ, khen ngợi nói :
– Lang Trung quả thật là một địa phương sầm uất.
Tiên Thái nói :
– Lang Trung phủ là một địa phương lớn nhất ở Xuyên Bắc này, nên ta đến nơi này là không muốn đi đâu nữa.
Tiểu Nhạn hỏi :
– Huynh đến đây đã bao lâu rồi?
Tiên Thái chớp mắt, nhẩm tính rồi nói :
– Ta từ mười lăm tuổi đã đến Xuyên Bắc, ở Hợp Châu học võ nghệ ba năm với sư phụ, sau đó đến Lang Trung gia nhập Phúc Lập tiêu điếm. Năm nay ta đã hai mươi hai, tính ra ta đến nơi này đã được bốn năm rồi.
Tiểu Nhạn hỏi :
– Huynh không phải là người ở đây sao?
– Không phải, ta là người Hồ Nam, song thân ta vẫn ở Hồ Nam, vì lão nhân gia trên giang hồ đã đắc tội với nhiều người, nên sợ ta bị ám toán mới đưa ta đến Xuyên Bắc, học võ với Túy Ôn Thần Hàn Cảnh. Túy Ôn Thần tuy võ nghệ cao cường, nhưng lão suốt ngày uống rượu, nên chẳng nghiêm túc dạy dỗ ta được bao nhiêu. Vì vậy, ba năm rồi ta cũng chẳng tiến bộ gì, chỉ dựa vào danh tiếng sư phụ mà che mắt mọi người bên ngoài. Nhưng ta nghĩ sau này cũng chẳng tạo được tiếng tăm gì, định trở về Hà Nam tìm phụ thân. Chẳng qua lúc này ta chẳng có tiền tài, ta muốn khi trở về trên người phải có hơn trăm lượng.
Tiểu Nhạn khẳng khái nói :
– Không cần lo. Lúc nào huynh muốn đi cứ nói với đệ, đệ nhất định cho huynh mượn một trăm lượng. Sau này phát tài thì trả lại cho đệ.
Tiên Thái nghe nói vô cùng hoan hỷ, đi đến bờ sông nhìn một lát. Những thủy thủ trên thuyền phần lớn đều biết Tiên Thái nên vui vẻ chào hỏi. Tiên Thái giới thiệu Tiểu Nhạn với họ. Hắn ca tụng Tiểu Nhạn :
– Đây là hào kiệt Tam Đầu Hổ Giang Tiểu Nhạn nổi tiếng ở Hán Trung, là bằng hữu mới kết giao với Tiều chưởng quỹ của tiêu điếm chúng ta.
Mọi người thấy Tiểu Nhạn tuy trẻ tuổi, nhưng thân thể cao lớn, rắn chắc, y phục chỉnh tề nên không ai dám coi thường.
Tiểu Nhạn và Tiên Thái đứng bên bờ sông một hồi, mắt nhìn nước sông cuồn cuộn chảy, trong lòng rất là khoan khoái. Tiên Thái nói :
– Chúng ta tìm một nơi uống rượu đi.
Tiểu Nhạn nói “được”, hai người rời khỏi bờ sông đi về phía bắc không xa, bên đường có một tòa tửu lâu, hiệu tiệm là gì Tiểu Nhạn không nhận biết được.
Tiên Thái lên tửu lầu, thấy tửu khách không nhiều, vì đây là tửu lầu sang trọng ở nơi này. Người đến đây uống rượu đều là phú thương hay những tiêu đầu có tiền.
Lúc này, nhiều thuyền lớn chưa đến, nên trừ hai người họ ra chỉ có bốn, năm tửu khách.
Họ ngồi xuống một bàn cạnh cửa sổ, gọi nhiều rượu thịt. Hai người vừa ăn uống vừa đàm đạo. Lòng Tiểu Nhạn lại buồn phiền. Từ cửa sổ nhìn ra sông Giang Lăng, sóng nước cuồn cuộn, chim hải âu bay lượn trên cột buồm thật an nhiên, tự tại, còn lòng Tiểu Nhạn mang đầy tâm sự, nên uống rượu càng nhiều.
Đột nhiên, hắn nhìn ra cửa sổ nói :
– Họ Giang là ta, con sông lớn trước mặt cũng chính là ta.
Tiên Thái cũng cười nói :
– Con sông này không lớn. Nếu như đệ ví mình với dòng sông thì nên lấy Trường Giang mà so sánh. Đệ từng có đi qua Trường Giang chưa?
Tiểu Nhạn lắc đầu nói :
– Đệ chưa từng qua.
Tiên Thái nói :
– Con sông đó lớn hơn sông này nhiều. Trường Giang là phụ thân, còn Gia Lăng giang chỉ là nhi tử mà thôi.
Tiểu Nhạn cười khanh khách, vừa cười xong lại nhớ đến phụ thân chết thảm, mẫu thân cải giá, còn thân đệ phải theo mẹ làm con Đổng gia. Hắn bất giác vừa phẫn nộ, vừa bi thương, vừa xấu hổ, miễn cưỡng ngăn nước mắt, uống một hớp rượu. Tự mình hát nghêu ngao mấy câu, hắn hát bài sơn ca. Tiên Thái ngồi đối diện mỉm cười, nghe hắn hát một mình, nhưng hắn hát mới hai câu, thình lình vỗ bàn, thở dài.
Tiên Thái mỉm cười hỏi :
– Phải chăng lão đệ có điều phiền não?
Tiểu Nhạn lại thở dài nói :
– Buồn quá!
Tiên Thái nói :
– Đệ buồn cũng vô dụng. Trượng phu phải khoáng đạt, có tiền thì xài, có rượu thì uống. Việc khó xử trong trời đất đối đầu rồi hãy nói. Người giang hồ chúng ta không nhà, không sự nghiệp, có một thân võ công, có cánh tay dũng lực thì sợ gì, chẳng có gì ngăn được bọn ta. Nào, uống rượu mau đi. Ta sẽ dẫn đệ đến một nơi chắc chắn vui lắm.
Tiểu Nhạn hỏi :
– Nơi nào?
Tiên Thái nói :
– Là nơi có mỹ nhân nhi mà ta vừa nói đó. Ái dà! Chỉ cần đệ vừa thấy thì phiền não sẽ lập tức tiêu tan.
Vừa nói hắn vừa rót cho Tiểu Nhạn một chung rượu. Tiểu Nhạn gật đầu :
– Được! Trở về huynh cứ đưa đệ đi xem.
Hai người vội vã uống rượu, dùng cơm xong thì hai người đã có chút hơi say. Tiểu Nhạn trả tiền rồi cả hai xuống lầu.
Tiên Thái chỉ mới hai mươi hai, Tiểu Nhạn chưa tới mười lăm. Hai người mặt đỏ lừ đừ, đi nghiêng ngã, xiêu vẹo đến một hẻm nhỏ. Đầu hẻm có treo một bảng gỗ.
Tiên Thái chỉ lên ba chữ trên tấm bảng gỗ nói :
– Ây! Hẻm mỹ nhân kìa!
Tiểu Nhạn không nhận biết chữ nào, thầm nghĩ: “Không chỉ học võ nghệ còn phải học chữ nữa. Nếu không thì có người gửi thư cho ta thì làm sao ta biết được”.
Vào trong hẻm chi chít những cửa nhỏ cận kề nhau. Toàn bộ cửa đều giống nhau. Tiên Thái đi trước dẫn đường cùng Tiểu Nhạn vào một cửa nhỏ.
Trong phòng có một phụ nhân trung niên cười nói :
– Dương nhị gia, đã lâu không đến rồi!
Tiên Thái không trả lời. Từ bên phòng phía đông bước ra một phụ nhân chỉ chỉ Tiên Thái nửa như cười nửa như giận nói :
– Ta cứ cho rằng Dương nhị gia đã chết ở bên ngoài rồi.
Tiên Thái nét mặt hiện vẻ dễ chịu nói :
– Được! Để cho các người nói ta đã chết rồi!
Phụ nhân đó chạy đến ôm cánh tay Tiên Thái nói :
– Thôi, thôi nhị gia vào phòng với ta đi.
Rồi lại chỉ Tiểu Nhạn hỏi :
– Đây là ai? Sao giống như con nít mới lớn vậy?
Tiên Thái vội đưa mắt ra hiệu cho phụ nhân, nói :
– Đây là Giang đại ca, nhân vật lừng danh trên giang hồ.
Phụ nhân nhướng mày nói với Tiểu Nhạn :
– Ây! Ta đã lỡ lời, xin đại gia tha thứ.
Tiểu Nhạn thấy phụ nhân chẳng những không giải đi phiền não mà lòng càng sầu thêm, thầm nghĩ: “Mụ này là mỹ nhân nhi sao? Ít lắm cũng hơn ba mươi rồi, ăn vận lòe loẹt, mặt mày trét đầy son phấn, mắt lé, mũi to, miệng vấu, hai tay như bàn chân vịt trông phát khiếp”.
Phụ nhân một tay muốn kéo Tiểu Nhạn, hắn trợn mắt. Tiên Thái vội vã đẩy phụ nhân ra nói với Tiểu Nhạn :
– Lão đệ hãy vào đây!
Tiểu Nhạn vào trong phòng thấy thật sạch sẽ. Rèm hồng trướng phủ, trên bàn còn có một bình hoa, tường lại có dán hai chữ song hỷ, trông giống như một tân phòng.
Tiểu Nhạn mơ mộng nghĩ nếu có một ngày ta cùng A Loan thành thân, một gian tân phòng như thế này cũng được rồi.
Tiên Thái và phụ nhân lúc này mới vào. Bên ngoài bọn họ đã trao đổi mấy câu nên phụ nhân này liên tục mắng yêu Tiên Thái nhưng không dám nói lời gì thất thố với Tiểu Nhạn.
Tiểu Nhạn lên ghế ngồi một lát, giờ đây ảo tưởng trong lòng hắn cũng đã tắt ngóm, cảm thấy buồn chán nói với Tiên Thái :
– Nơi đây chẳng thú vị gì, chúng ta về thôi.
Tiên Thái vội buông mỹ nhân nhi của hắn ra rồi nói :
– Lão đệ, vội gì. Ăn cơm xong hãy về.
Tiểu Nhạn đứng dậy nói :
– Huynh chưa muốn về cứ ở lại đây. Đệ về trước.
Dứt lời, hắn đẩy cửa bước ra ngoài. Tiên Thái vội chạy theo nói :
– Giang lão đệ khoan đi đã.
Tiểu Nhạn dừng chân ngoảnh lại nhìn, hỏi :
– Việc gì?
Tiên Thái nói :
– Hiện giờ một đồng ta cũng không mang theo, lão đệ cho ta mượn vài lượng đi.
Tiểu Nhạn giận dỗi lấy trong người ra một tấm ngân phiếu, không xem nhiều ít bao nhiêu, ném cho Tiên Thái rồi quay người đi. Phụ nhân ở phía sau kêu lên một câu, hình như là bảo gã về đi. Tiểu Nhạn nghe chưa rõ nhưng hậm hực bước ra bên ngoài. Lúc này lại có một người từ bên ngoài bước vào.
Tiểu Nhạn và người này đụng phải nhau. Người này giận dữ, vùng hết sức đá vào bụng Tiểu Nhạn.
Tiểu Nhạn lúc này đang ngà ngà say nên bị một cước đá té sụp xuống đất. Tiểu Nhạn giận quá lồm cồm bò dậy, xông lên mắng :
– Lão mù kia sao dám đánh ta?
Một quyền của hắn đánh xuống đầu người đó.
Người đó né khỏi quyền, cũng mắng lại :
– Con rùa rút đầu kia, ngươi mới ra khỏi bụng mẹ cũng bày đặt đến kỹ viện à. Còn náo loạn ở đây sao?
Tiểu Nhạn lại phóng lên cung quyền, muốn đánh vào ngực người đó.
Người đó chụp cổ tay hắn, rồi đấm vào ngực Tiểu Nhạn khiến hắn lảo đảo cơ hồ muốn té. Tiểu Nhạn thối lui hai bước vội đứng thẳng người lên quay qua cung quyền đánh tiếp.
Người đó dùng tay làm móc câu móc lấy cổ tay Tiểu Nhạn.
Tiểu Nhạn tránh được, một cước nhanh như tên bắn tống vào người đó.
Người đó vội quay người lại, Tiểu Nhạn đã vọt lên, một quyền đấm vào mặt hắn.
Một quyền quá nặng, người đó cảm thấy mũi mình cay nồng.
Tiểu Nhạn lại muốn xông lên đánh tiếp nhưng bị Tiên Thái ngăn lại kinh hoàng nói :
– Đừng, đừng đánh, là người của mình.
Tiểu Nhạn giận mắng :
– Là người của mình rồi sao? Tại sao hắn lại đá ta?
Người đó dùng tay áo rộng màu lam lau máu mũi rồi rút ra một đoản kiếm, bạch quang chói mắt.
Tiểu Nhạn vừa thấy tình hình không ổn, trong tay mình không có binh khí, sợ mình thất thế vội chạy ra ngoài cửa, vỗ ngực mắng lớn :
– Mi đánh quyền thua ta lại muốn dùng kiếm sao? Tiểu tử ở đây đừng chạy, chờ ta. Ta về lấy binh khí đến sống chết với mi.
Nói dứt, Tiểu Nhạn chạy ra khỏi hẻm.
Trong này, người đó tay cầm đoản kiếm, mắng lớn, muốn đuổi theo Tiểu Nhạn nhưng đã bị Tiên Thái khuyên ngăn.
Lúc này, Tiểu Nhạn đã chạy ra khỏi hẻm, co chân chạy một mạch về đến đông quan Phúc Lập tiểu điếm.
Tiều Đức Xuân từ phía đông chạy đến, thấy Tiểu Nhạn như vậy, vội chạy đến hỏi :
– Tiểu huynh đệ định làm gì vậy?
Tiểu Nhạn nói :
– Đừng hỏi, ta đến hẻm mỹ nhân nhi để quyết đấu với con rùa rút đầu đây.
Nói rồi, phóng ngựa phi về phía tây.
Tiều Đức Xuân ở phía sau cao giọng kêu :
– Tiểu huynh đệ hãy đứng lại đi. Hãy nói rõ cho ta xem chuyện gì.
Tiểu Nhạn đâu thèm nghe, thúc ngựa chạy thẳng về phía bờ sông, vừa chạy vừa la lớn :
– Tránh đường! Tránh đường! Nếu không thì đừng trách ta.
Người đi hai bên đường tránh giạt sang hai bên, trố mắt nhìn chú bé vóc dáng to lớn ngồi trên lưng ngựa.
Ngựa của Tiểu Nhạn thoáng chốc đã đến nơi cũ. Hắn dừng ngựa, nhảy xuống, cột ngựa vào cánh cửa, cầm đao xông vào hét lớn :
– Con rùa rút đầu đâu, mau ra đây tỉ võ. Ta quyết cùng mi một mất một còn.
Tên lúc nãy đang ở trong phòng, kỹ nữ đang chùi máu mũi cho gã. Gã đang tức giận, bọn kỹ nữ an ủi :
– Trình đại gia, người đừng nên bận tâm chi đến một tiểu hài tử như vậy, thực chẳng đáng đâu. Nhi tử của đại gia còn lớn hơn hắn mà.
Lúc này, Tiên Thái biết sự tình bất ổn đã chuồn mất rồi. Tiểu Nhạn ở bên ngoài mắng lớn, còn tên họ Trình vội vã cầm đoản kiếm vừa mắng vừa từ trong phòng chạy ra.
Gã thấy tư thế của Tiểu Nhạn đứng đúng bộ pháp, tay phải giơ cao khẩu đại đao. Tiểu Nhạn trợn mắt :
– Con rùa kia, mau đến đây. Tốt nhất mi nên đổi vũ khí đi, kiếm của mi ngắn quá.
Gã họ Trình giận dữ, mặt mày tím ngắt, cười nhạt :
– Ta giao thủ với tiểu tử ngươi cần dùng binh khí sao?
Vừa nói gã như một mũi tên vọt lên, định đoạt cương đao của Tiểu Nhạn.
Đao của Tiểu Nhạn “vù” một tiếng, lập tức chém xuống. Họ Trình vội né sang một bên, tay trái bắt lấy cánh tay Tiểu Nhạn, dùng sức giật mạnh lại, rồi dùng đoản kiếm trong tay phải đâm vào bụng Tiểu Nhạn.
Tiểu Nhạn vội phóng mình ra sau, cương đao trong tay phải chém xuống. Tình hình lúc này cực kỳ nguy cấp. Chỉ nghe “xẹt” một tiếng, chân trái của họ Trình trúng đao chảy máu, muốn khuỵu xuống đất, hắn gắng gượng đứng thẳng người lên, đoản kiếm đâm vào Tiểu Nhạn, điệu bộ hung tàn hổ như hổ đói.
Tiểu Nhạn thoái lui hai bước, cử đao chém vào họ Trình.
Họ Trình hết cách, phóng đoản kiếm ra như phi tiêu, nhưng không đánh trúng mà lướt trên vai Tiểu Nhạn, cắm phập vào trên cửa sổ.
Bọn kỹ nữ kêu la toáng lên.
Tiểu Nhạn đứng thẳng người bước lên, phẫn nộ nói :
– Ngươi thật muốn tìm cái chết!
Trong tay họ Trình không còn binh khí, vội thoái lui mấy bước nhưng vì chân trái bị thương quá nặng, bước lui không được. “Ây da” một tiếng, té xuống đất.
Tiểu Nhạn muốn chém gã một đao trí mạng, chợt thấy bên ngoài có hai người xông vào, ngăn Tiểu Nhạn lại la lớn :
– Đừng, đừng, đều là người nhà.
Tiểu Nhạn nhìn lên, thì ra là Tiều Đức Xuân và Thích Vinh. Dáng vẻ hai người vừa vội vã, vừa lo lắng. Tiểu Nhạn vẫn hoành đao hậm hực nói :
– Cái gì là người nhà, ta không biết gã. Bảo gã cút đi, dưỡng thương xong đến tìm ta, ta chờ.
Họ Trình tuy bị thương nhưng trong lòng vẫn tức. Gã được Thích Vinh đỡ đứng dậy nhưng vẫn cao ngạo nói :
– Được! Ngươi hãy để lại danh tính và nơi trú ngụ đi. Ba ngày sau chúng ta gặp mặt.
Tiểu Nhạn vỗ ngực nói :
– Ta tên Giang Tiểu Nhạn, đến Lang Trung thăm bằng hữu, không có chỗ ở nhất định nhưng dẫu sao trong một năm nữa ta cũng chưa đi, ngày ngày ta du ngoạn trên đường phố.
Họ Trình gật đầu nói :
– Chúng ta sẽ đấu lại một trận.
Tiều Đức Xuân và Thích Vinh ở bên cạnh càng lo lắng, cố khuyên can hồi lâu mới kéo được họ Trình vào phòng của kỹ nữ và đưa Tiểu Nhạn ra ngoài cửa.
Đức Xuân vội kéo Tiểu Nhạn lên ngựa, rồi cũng lên ngựa theo, đưa Tiểu Nhạn ra khỏi hẻm mỹ nhân nhi, đi về phía đông môn.
Đến đông môn, Tiều Đức Xuân nghiêm giọng nói với Tiểu Nhạn :
– Tiểu huynh đệ, chúng ta không cần về tiêu điếm nữa. Hãy đến nhà ta, ta có lời muốn nói với lão đệ.
Tiểu Nhạn gật đầu nói :
– Được!
Thế là theo Đức Xuân đi vào một hẻm nhỏ, đến trước một cửa sơn đen, Tiều Đức Xuân xuống ngựa nói :
– Đến rồi! Đây là nhà của ta.
Đức Xuân gõ lên cánh cửa đóng chặt. Một người nô bộc bước ra mở cửa. Người này khoảng trên dưới bốn mươi, mặc áo ngắn giống như một người làm trong tiêu điếm.
Đức Xuân bảo nô bộc cất đao và dẫn hai con ngựa vào, nói nhỏ với nô bộc mấy câu rồi quay lại cười nói với Tiểu Nhạn :
– Mời lão đệ vào, nhà ta không có ai.
Tiểu Nhạn theo Đức Xuân vào trong, ngồi nơi phòng khách.
Phòng khách này có ba gian, cửa sổ đều lắp bằng kiếng. Trong phòng bày trí những đồ nặng nề. Trên tường có tiêu, đao, kiếm. Chẳng có bày trí tranh vẽ hay sách vở gì cả.
Tiều Đức Xuân bảo Tiểu Nhạn ngồi xuống rồi bước ra khỏi phòng, đứng ngoài cửa kêu lên một tiếng. Sau đó, quay vào phòng nói :
– Trong nhà chỉ có ta và hiền nội, một bà lão lo việc cơm nước, thêm lão Lỗ từ tiêu điếm đến đây giúp việc.
Lúc này, bà lão giúp việc bưng trà vào đặt xuống bàn định rót ra chung, Tiều Đức Xuân khoát tay nói :
– Đặt xuống. Bọn ta không uống trà, mau hâm rượu đem vào đây cùng hai con gà quay.
Lão bà vội đi ra ngoài. Trên gương mặt đen của Đức Xuân hiện ra nét buồn nói :
– Huynh đệ! Hôm nay đệ đã gây họa rồi!
Tiểu Nhạn trợn mắt nói :
– Đại ca nói đệ gây họa phải chăng vì đệ mới đánh người đó. Hắn dù có lai lịch ra sao, đệ cũng không sợ hắn.
Đức Xuân vội khoát tay nói :
– Đệ đừng nói vậy. Đệ tuy nhỏ tuổi nhưng cũng từ Thiểm Nam xông pha đến đây. Việc trên giang hồ đệ không thể không hiểu. Lời tục có nói: “Đánh với quân tử chẳng đáng lo bằng hiềm khích với kẻ tiểu nhân”. Họ Trình mà đệ đánh vừa rồi chính là một đệ nhất tiểu nhân.
Tiểu Nhạn hậm hực hỏi :
– Hắn làm gì?
Tiều Đức Xuân nói :
– Hắn làm ở nha môn phủ, chuyên thu phát tiền lương, vang danh ở đất này. Ở Lang Trung ai cũng biết ở nha môn có một Trình Bát gia.
Tiểu Nhạn hỏi :
– Hắn có biết võ nghệ không?
Đức Xuân nói :
– Cái gì cũng biết. Hắn là đồ đệ của Ba Châu Hoa Quyền Lý Liên Thắng, bằng hữu trên giang hồ rất nhiều. Đệ ra ngoài hỏi thử xem, chẳng ai là không rõ Trình Bát gia văn võ song toàn.
Tiểu Nhạn “hừ” nhạt một tiếng nói :
– Mặc hắn toàn tài hay không toàn tài. Văn đệ đấu không lại hắn, còn võ thì đệ có thể chọi một với hắn. Chờ hắn trị thương xong, hắn không tìm đệ thì đệ cũng tìm hắn.
Đức Xuân vội khoát tay nói :
– Không được đâu!
Lúc này, lão bà đã đem rượu thịt vào. Tiều Đức Xuân rót cho Tiểu Nhạn một chung, cười nói :
– Đệ uống trước đi.
Tiểu Nhạn tiếp lấy uống cạn, rồi tự mình rót một chung. Đức Xuân khen ngợi nói :
– Hảo tửu lượng! Huynh đệ, chúng ta vừa gặp đã như cố tri. Lời ta ngay thẳng, đệ đừng có trách. Nếu luận võ nghệ, luận can đảm thì người như huynh đệ thật hiếm thấy, nhưng luận về kinh nghiệm thì đệ hãy còn kém một chút, cũng chỉ vì đệ còn nhỏ tuổi. Như hôm nay, đụng chạm vào Trình Bát, việc này ngàn lần không nên để xảy ra. Hắn ngày ngày đến hẻm mỹ nhân, vào kỹ viện vui chơi mà không tốn tiền. Người phủ Lang Trung ai mà không sợ hắn. Hôm nay, đệ đả thương hắn, ắt hẳn hắn không cam tâm đâu, không chừng sắp tới hắn sẽ thi triển thủ đoạn để bắt đệ đến nha môn. Đến lúc đó, đệ sống không xong, chết cũng không được.
Tiểu Nhạn nghe lời này đã có chút lo sợ vì hắn đã từng lãnh giáo qua ở Tuyên Hán huyện. Hắn biết đa số quan sai không cần biết đến lý lẽ, nên tay cầm rượu của hắn có chút ngập ngừng.
Đức Xuân lại nói :
– Lão đệ nghĩ là chúng ta đấu với hắn được sao? Hắn là tiểu nhân thì sao sánh được với anh hùng giang hồ. Nếu đao đối đao, quyền đối quyền thì ta đâu có sợ.
Tiểu Nhạn đặt chung rượu xuống bàn nói :
– Ta đi đây.
Đức Xuân lắc đầu nói :
– Đệ đi cũng không được, bằng hữu của hắn bên ngoài rất đông, tai mắt rất nhiều, đệ đến đâu hắn cũng đều ám toán được. Hơn nữa, việc xảy ra hôm nay không đến hai ngày thì khắp nơi đều sẽ biết. Người ta không nghĩ là đệ đi mà nói là đệ đào tẩu thì còn gì thể diện của đệ và ta…
Tiểu Nhạn giận bừng bừng nói :
– Đại ca đừng lo, đệ không chờ hắn phái quan nhân đến bắt, mà đệ sẽ đi tìm hắn liều một trận.
– Liều mạng với loài sâu bọ như hắn càng không nên. Ta có một biện pháp, đệ hãy ở nơi này, đừng ra cửa cũng đừng đến tiêu điếm. Huynh sẽ dọn cho đệ một gian phòng để lưu lại đây. Huynh xông pha giang hồ nhiều năm cũng có chút tiền tài, nhân khẩu trong nhà huynh đơn chiếc lại thường ra ngoài buôn bán, kết giao bằng hữu, không có thời gian lo lắng việc nhà. Mấy hôm trước, trời tối có bọn giặc cướp nổi lên, tiền tài chẳng mất vật gì nhưng hiền tẩu của đệ quá lo sợ. Ta muốn kiếm một người trông coi nhưng vẫn chưa được, nên muốn mời hiền đệ ở nơi này, một là tránh né Trình Bát, hai là có thể săn sóc việc nhà giùm huynh.
Đức Xuân mới nói đến đây, Tiểu Nhạn không vui, lòng thầm nghĩ: “Thì ra hắn kết giao bằng hữu với ta chẳng qua là muốn ta coi nhà cho hắn”.
Tiều Đức Xuân lại rót một ly rượu cho Tiểu Nhạn rồi nói :
– Trong một hai ngày tới huynh sẽ tìm Trình Bát, chẳng phải để xin lỗi gì mà để kể rõ lai lịch của đệ. Ta nghĩ nếu hắn biết hoàn cảnh của đệ, chắc sẽ bằng lòng kết giao. Sau đó, ta sẽ bày một bàn yến tiệc cho hai người gặp nhau, coi như chuyện ngày nay trở thành quá khứ. Ý định của đệ là muốn tìm gặp cho được Lang Trung Hiệp, như vậy ở lại đây là được rồi, chỉ cần đừng làm điều gì đắc tội với người khác. Tiểu đệ thấy thế nào?
Tiểu Nhạn nhấp một ngụm rượu, hồi lâu mới gật đầu nói :
– Đệ sẽ nghe lời huynh nhưng chỉ ở lại đây bốn, năm ngày. Vả lại nếu huynh không cho đệ ra ngoài thì thật không được đâu.
Tiều Đức Xuân nói :
– Bốn năm ngày thì không cần. Hôm nay, huynh sẽ tìm gặp Trình Bát nói chuyện, ngày mai hai người gặp nhau.
Tiểu Nhạn nói :
– Được! Việc này nhờ huynh lo liệu, chúng ta uống rượu đi.
Thế là hai người vừa uống rượu, vừa đàm đạo vui vẻ. Đức Xuân kể lại những chuyện đắc ý mà hắn đã từng làm trên giang hồ cho Tiểu Nhạn nghe. Sau đó kể chuyện Lang Trung Hiệp Từ Lân.
Tiểu Nhạn cảm thấy Kim Giáp Thần Tiều Đức Xuân này đối với võ nghệ và danh vọng của Từ Lân rất là bái phục, nhưng mà đối với tính tình của Từ Lân lại vô cùng bất mãn. Xem ra như vậy, hai người chẳng có thâm giao, lại dường như bất đồng quan điểm.
Tửu lượng của Tiều Đức Xuân cũng không kém. Vừa nói, vừa uống, dần dần gương mặt đen tròn của hắn từ từ đỏ tía giống như một quả cầu máu vậy.
Buổi sáng, Tiểu Nhạn đã cùng Đoản Đao Dương Tiên Thái đến tửu lâu uống rượu. Qua một trận gây gổ vừa rồi, rượu cũng chưa tan hết, rượu cũ thêm rượu mới, thoáng chốc đã say mềm. Một lát, lão bà lại bưng lên thức ăn. Hai người ăn không biết là bao nhiêu, Tiều Đức Xuân đứng dậy hỏi :
– Lão đệ ăn xong chưa? Đi vào trong viện, ta giới thiệu hiền tẩu với đệ.
Hắn đứng dậy, ưỡn cái bụng bự ra rồi cười nói :
– Đệ vừa nhìn thì biết, hiền tẩu của đệ là một mỹ nhân. Khi nàng còn ở hẻm mỹ nhân có hiệu là Trại Thường Nga, có không ít người tranh đoạt cùng ta nhưng kết quả là ta đã thắng. Ta đã tốn không ít tiền, số tiền đó có thể cưới mười cô nương cũng được.
Hai người say rượu, lảo đảo đi vào trong viện.
Viện bên trong có ba phòng. Bắc phòng có ba gian, đông và tây hai phòng có hai gian. Tây phòng có nhà bếp, khói lửa đang bốc lên.
Đức Xuân kéo Tiểu Nhạn vào bắc phòng. Vì Tiểu Nhạn đang là đà say nên nhìn phòng này trang hoàng nào màu đỏ, màu xanh, dường như đẹp hơn cả phòng ở hẻm mỹ nhân nhi.
Tiều Đức Xuân lè nhè kêu :
– Hiền thê, mau ra đây gặp lão huynh đệ của ta.
Trong phòng vang lên một tiếng “vâng” nhỏ nhẹ. Rèm hồng vén lên, bước ra một giai nhân ước khoảng hơn hai mươi, mặc lụa hồng, hài xanh, mặt điểm trang son phấn hồng hào tựa như hoa đào, múi tóc mượt mà, hai đôi hoa tai nhè nhẹ lay động đến nỗi Tiểu Nhạn hoang mang. Còn Đức Xuân mê mẫn, lại thêm uống rượu say nên hắn nói với Trại Thường Nga :
– Nàng đến đây xem. Đây là lão đệ Giang Tiểu Nhạn từ Thiểm Nam mới đến. Ta định mời hắn ở lại nhà ta. Bọn tặc nhân nghe đến ắt sẽ kiêng dè. Nàng đừng thấy hắn nhỏ tuổi mà xem thường, bản lĩnh hắn còn cao hơn cả bọn ta.
Trại Thường Nga vừa nghe, trên mặt lộ nét cười :
– Ây da! Vậy là tốt rồi…
Nàng lại lộ dáng vẻ lo sợ nói với Tiểu Nhạn :
– Đại ca đệ cứ luôn ở bên ngoài. Ban đêm chỉ có tẩu tẩu cùng với lão bà. Tháng rồi có bọn trộm cướp, từ canh một đến canh ba có tiếng chân người rầm rập liên tục trên nóc nhà. Lúc đầu tẩu còn cho là tiếng chân mèo, vì chẳng mất vật gì, tẩu chẳng kêu lên, nhưng khi đại ca của đệ về, nhìn thấy trên nóc nhà có một đại hán đang rình rập, vừa thấy đại ca đã bỏ chạy.
Tiểu Nhạn nghe nói lấy làm kỳ, tặc nhân đó không trộm đồ vậy nằm phục trên nóc nhà làm gì?
Đức Xuân nghe Trại Thường Nga nhắc đến đó, gương mặt say rượu của hắn chuyển sang màu tía, giận đến nỗi râu tóc dựng ngược, nói :
– Tên tặc nhân đó dám đến nhà ta náo sự, thật là xem thường Kim Giáp Thần ta quá. Việc này ta không thể nói với người khác vì nếu họ biết được sẽ có hại cho danh tiếng tiêu điếm của ta.
Gương mặt Thường Nga đỏ hồng, chúm miệng nói :
– Chàng là bảo tiêu à? Ngay cả gia trung của mình còn bảo hộ không được đấy.
Tiều Đức Xuân bá vai Tiểu Nhạn khẩn cầu :
– Đệ đệ! Xin đệ vạn phần hãy giúp đỡ ta, trước tiên hãy trú ngụ ở nhà ta mấy ngày.
Tiểu Nhạn gật đầu nói :
– Có đệ thì không có tặc nhân nào dám đến, nhưng đệ ca hãy lo cho đệ mấy món binh khí.
– Có, có! Huynh trở về sẽ lo hết cho đệ. Đêm nay trên tiêu điếm sẽ không có việc gì. Chúng ta uống rượu nhiều một chút.
Đức Xuân dẫn Tiểu Nhạn đến đông phòng.
Vừa nhìn, hắn đã thấy tất cả hành lý của mình để ở Phúc Lập tiêu điếm toàn bộ đã được đặt ở đây rồi.
Tiểu Nhạn say đến nỗi đứng không vững, vừa thấy giường đã nhào đến nằm xuống.
Đức Xuân gật đầu nói :
– Được! Lão đệ hãy ngủ đi để tối còn có tinh thần bắt tặc tử.
Hắn bảo nô bộc đắp mền cho Tiểu Nhạn rồi trở về phòng Trại Thường Nga mà nghỉ trưa.
Tiểu Nhạn nằm dài đánh một giấc say sưa. Đến lúc tỉnh dây, ánh tà dương bên ngoài cửa sổ chỉ còn le lói một vài tia. Trời chẳng còn sớm nữa, Tiểu Nhạn đã hết say rồi, trong lòng vẫn nhớ đến việc trưa nay, thầm nghĩ: “Không biết gã Trình Bát có thế lực lớn lao gì, nếu quả thất hắn muốn bắt ta về nha môn thì thật là phiền toái”.
Lại nhớ đến Tiều Đức Xuân không phải là người tốt, chỉ muốn lợi dụng để đề phòng tặc nhân. Ta cũng nên trổ mấy ngón nghề để người của Lang Trung phủ nhìn xem.
Một lát sau, Tiều Đức Xuân từ tiêu điếm trở về lại cùng Giang Tiểu Nhạn ăn tối.
Đức Xuân nói :
– Lang Trung Hiệp cũng sắp về rồi. Chờ khi hắn về rồi, ta sẽ đưa đệ đến gặp. Buổi sáng, đệ chém Trình Bát không nhẹ. Vừa rồi có hai bổ đầu ở nha môn tìm đến tiêu điếm hỏi huynh lai lịch của đệ, ý muốn bắt đệ, nhưng đã bị huynh ngăn cản nói đều là người nhà chờ Trình Bát gia lành hẳn, việc gì cũng có thể giải quyết. Họ nể mặt huynh, hơn nữa lại nhận được ít tiền chúng mới chịu đi. Tạm thời chắc chẳng xảy ra chuyện gì nhưng tốt nhất đệ đừng ra cửa, đề phòng Trình Bát có thủ đoạn đê hèn.
Tiểu Nhạn cười nhạt nói :
– Chỉ cần hắn đừng gọi quan nhân bắt đệ, ngoài ra thủ đoạn gì cũng không đáng sợ.
Tiều Đức Xuân lại cảnh giác khuyên Tiểu Nhạn rồi mời uống rượu, Tiểu Nhạn khoát tay nói :
– Đệ không uống nữa. Đêm nay đệ còn phải đề phòng gian tặc mà.
Đức Xuân cười nói :
– Có đệ thay huynh săn sóc việc nhà, huynh có thể an tâm ở lại tiêu điếm. Huynh mở tiêu điếm lớn như vậy nên phải đích thân ngày đêm chăm sóc. Ngay cả dành thời gian ở nhà chăm sóc hiền thê cũng không có.
Nói xong, Tiều Đức Xuân cười lên ha hả, uống một bình rượu rồi đi.
Tiểu Nhạn ăn cơm xong, trời cũng đã tối. Trong phòng đã lên đèn. Vì ban ngày đã ngủ một giấc dài, nên lúc này tinh thần của hắn rất là sảng khoái.
Tiểu Nhạn bèn cột lại dây lưng và tay áo xong, rồi rút đao giắt trên lưng, bước ra khỏi phòng.
Nhìn lên bầu trời, tinh tú dày đặc, ánh trăng mờ ảo. Đông phòng, tây phòng toàn bộ đều đã thắp đèn.
Tiểu Nhạn rút cương đao ra, ánh hàn quang lạnh lẽo. Trong sân viện, dưới ánh trăng đi một bài Côn Lôn đao, thầm nghĩ: “Chỉ cần tặc nhân đến đây, ta không chém hắn không được”.
Thế là hắn trở lại bắc phòng, nghiêng tai lắng nghe, rồi hắn phóng người định nhảy lên nóc nhà nhưng không lên nổi, té bịch xuống đất rất là đau đớn, nhưng vẫn nắm chặt đao.
Có tiếng nữ nhân trong phòng la lên :
– Ái chà! Ai đó?
Tiểu Nhạn tức tối lên tiếng :
– Tiểu đệ! Hiền tẩu đừng sợ.
Lòng hắn cảm thấy xấu hổ, thầm nghĩ: “Không được, bản lĩnh ta còn yếu kém, sợ rằng đêm nay không bắt được tặc nhân”.
Nhưng hắn vẫn chưa chịu khuất phục, cương đao giắt lên lưng, rồi phi thân lên nóc nhà lần nữa, hai tay chụp lấy xà nhà, bò lên trên. Tuy thân hắn đã đứng trên nóc nhà nhưng chân hắn nặng nề đạp lên mái ngói xoèn xoẹt, làm vỡ mấy miếng.
Nữ nhân phía dưới lại kinh hãi kêu lên.
Tiểu Nhạn thấy tức giận, tuốt đao ngồi trên nóc phòng, lòng nghĩ: “Ta cứ ở đây mà chờ xem tặc nhân có đến hay không?”.
Lúc này, mới canh một. Tiểu Nhạn ngồi chờ đến sáng nhưng chẳng thấy bóng dáng tặc nhân đâu, hắn thấy thất vọng, thêm phần ảo não.
Hắn bặm môi nhảy xuống đất đi vào đông phòng mà ngủ, mãi đến gần ăn cơm trưa mới thức dậy.
Vừa lúc, Tiều Đức Xuân từ tiêu điếm trở về cùng Tiểu Nhạn dùng cơm trưa. Tiểu Nhạn chẳng dám uống nhiều rượu.
Tiều Đức Xuân biết đêm qua Tiểu Nhạn ngồi suốt ở trên nóc nhà chờ kẻ gian, nên nói :
– Chắc rằng chúng đã biết có đệ, hẳn là vì sợ uy danh mà không dám đến.
Tiểu Nhạn đỏ mặt, lòng bất giác xấu hổ. Cơm xong, Đức Xuân trở lại tiêu điếm. Tiểu Nhạn đóng cửa phòng, ra ngoài viện tập phi thân. Cứ phi lên rồi nhảy xuống, ngói phòng bị hắn đạp vỡ không biết mấy miếng khiến bọn đầy tớ cũng không dám đến gần.
Trại Thường Nga từ trong bắc phòng cũng vén rèm nhìn ra, nhếch miệng cười rồi buông rèm xuống. Từ trong phòng nàng cất giọng ngâm nga mấy khúc nhạc đã học được khi còn ở kỹ viện.
Tiểu Nhạn không làm việc gì, chỉ luyện phi thân, luyện qua mười mấy lần đã có tiến bộ. Lòng có chút an ủi nên trở về phòng nghỉ ngơi.
Đến tối, Tiều Đức Xuân không trở về, chỉ mình Tiểu Nhạn ăn tối.
Ăn xong, lại dắt đao trên lưng, phóng lên nóc nhà. Thường Nga ở trong phòng không còn cười, còn hát nữa mà lại thấp giọng khóc. Vừa khóc, vừa kể lể những câu gì đó, Tiểu Nhạn không nghe rõ nên cũng chẳng để ý. Hắn cứ phi lên nhảy xuống bảy tám lần, cảm thấy mệt nên ngồi trên nóc phòng.
Trời đã tối nhưng trăng đêm nay sáng hơn hôm qua, tinh tú cũng lấp lánh chiếu xuống. Đông phòng tối đen, tây phòng chỉ có một ngọn đèn leo lét. Nhưng đến canh hai thì đèn đuốc tắt hết, có lẽ bọn gia nô đã ngủ rồi.
Còn trong bắc phòng đèn đuốc vẫn sáng choang. Trại Thường Nga một mình trong phòng ngồi đàn tỳ bà. Càng đàn càng lớn, nghe thật thánh thót.
Tiểu Nhạn nghe ngẩn ngơ đến nỗi quên mình đang ngồi trên mái nhà, thầm nghĩ: “Hiền tẩu xuất thân từ kỹ viện nên đàn thật hay, rất tiếc tẩu tẩu không biết hát, nếu có A Loan ở đây mà hát vài bài sơn ca nữa thì hay biết mấy”.
Lòng nhớ đến A Loan, hắn vô cùng buồn bã thầm nghĩ: “Tiền ta giờ cũng có, tuấn mã, y phục cũng đầy đủ, nếu trở về nhà chắc người ta không coi khinh, nhưng như vậy võ nghệ chưa học thành thì sao có thể báo thù và cưới thê tử được”.
Vì thế Tiểu Nhạn càng mong Lang Trung Hiệp sớm trở về, xem người có chịu nhận mình làm đồ đệ không. Nếu như Lang Trung Hiệp từ chối thì hắn sẽ xông pha giang hồ tìm Thục Trung Long bái kiến làm sư phụ.
Ngồi trên nóc nhà hồi lâu, Tiểu Nhạn cảm thấy toàn thân ê ẩm nên nằm xuống, tay ôm đao nhìn xuống phòng.
Lúc này hắn vô tình gõ ba tiếng. Trại Thường Nga ở Bắc Phòng vẫn chưa ngủ. Tiếng tỳ bà thoắt ngừng thoắt đàn, tiếng nhặt tiếng khoan. Tiểu Nhạn nghe dần dần ngủ say.
Bất chợt, đang mơ màng, Tiểu Nhạn thấy một bóng người ở tường nhà bên phía đối diện nhảy qua. Hắn chăm chăm nhìn, tay nắm chặt đao. Dưới ánh trăng thấy rõ ràng người này ước khoảng hơn hai mươi, thân thể cao lớn nhưng hơi ốm, mặc mũi thanh tú, khôi ngô.
Toàn thân hắn mặc lụa màu xanh, trong tay không có cầm binh khì gì cả. Dường như gã chẳng muốn đi nhanh, rón rén từng bước, nương theo âm thanh của tỳ bà mà lần đến bắc phòng.
Gã đó không chịu ngẩng trên nóc nhà xem, nhưng Tiểu Nhạn đã đứng dậy, tay cầm cương đao, mắng thầm: “Tặc tử lớn mật”.
Người đó giờ đang đứng trước cửa bắc phòng. Hòa theo tiếng đàn, gã hát một câu: “Nhất kiếm kiều nương đoạn liễu ngã đích hồn”. Tiểu Nhạn nhảy xuống, vung đao mắng lớn :
– Hồn của mẫu thân ngươi nè!
Người đó giật mình quay người tránh né, nhảy sang một bên, rút từ trong mình ra cây côn mười ba khúc, tiếng côn chạm vào nhau lách cách, phản kích Tiểu Nhạn.
Tiểu Nhạn dùng đao ứng chiến, bị xích côn của người đó ngăn đao lại. Tiểu Nhạn vội thu đao, bước lên một bước, chém nghiêng nghiêng vào vai người đó.
Người đó cười hăng hắc, né người một bên, côn vung ra, muốn dùng xích côn quấn chặt cương đao, nhưng Tiểu Nhạn vừa thu hồi đao vừa áp tới. Người đó vội thoái lui mấy bước, Tiểu Nhạn lại bước lên mấy bước.
Đao, côn giao thủ năm sáu hiệp. Xích côn bị cương đao chặt làm mấy khúc. Tiểu Nhạn vẫn truy kích sát sao, cương đao phạt ngang chém thẳng.
Người đó phi thân lên tây phong cười nhạt hỏi :
– Tiểu tử, ngươi họ gì?
Tiểu Nhạn không đáp, cầm đao nhảy lên nóc phòng. Người đó lại nói :
– Tạm biệt!
Rồi nhảy sang nóc nhà cạnh bên mà chạy mất. Tiểu Nhạn không đuổi theo, tức giận đứng trên nóc nhà hồi lâu, rồi giận dữ chém một nhát lên mái ngói nói :
– Không phải là tặc nhân mà đích thị là tình nhân của Trại Thường Nga.
Hắn nhảy xuống, đột nhiên nghe tiếng đàn tỳ bà ở bắc phòng đã dứt, đèn đuốc đã tắt hết rồi. Tiểu Nhạn giận đùng đùng, chạy đến bắc phòng, dùng đao đẩy cửa mắng :
– Hay cho bà nương, mi không phải là người tốt. Ta không đem việc này nói với Tiều đại ca là không được.
Hắn mắng liên tiếp mấy câu nữa thì cũng thấy im lìm không nhích động, trong phòng chẳng có tiếng đáp lời. Tiểu Nhạn bổ vào cửa hai đao, chạy sang tìm nô bộc nhưng của phòng cũng đã đóng chặt, bên ngoài nghe tiếng ngáy đều đặn vang lên. Tiểu Nhạn đạp cửa mấy cái mới nghe tiếng người kinh hoảng hỏi :
– Là ai? Là ai?
Tiểu Nhạn la lên :
– Mau thức dậy đi tìm chưởng quỹ của ngươi. Ta có lời muốn nói.
Nô bộc hỏi :
– Giang thiếu gia tìm chưởng quỹ có việc gì?
Tiểu Nhạn giận dữ nói :
– Mau mời hắn trở về đây. Ta muốn đối diện mà nói với hắn. Ngươi không cần biết đến. Ta có thể đạp cửa vào chém ngươi đó.
Nói rồi dùng đao chém xuống đất mấy cái. Nô bộc sợ quá nói :
– Giang thiếu gia đừng nóng, để ta đi.
Nô bộc vội khoác áo, mở cửa chạy ra. Tiểu Nhạn dùng đao uy hiếp :
– Ngươi mau đến tiêu điếm, bằng cách gì cũng phải gọi cho được chưởng quỹ trở về, nếu không ta sẽ đi tìm, gặp hắn là ta sẽ tuyệt giao với hắn.
Nô bộc vội vã vâng lời, đẩy cửa mà nương bóng trăng chạy đi. Tiểu Nhạn đóng cửa nhà lại rồi cầm đao đứng trong viện một hồi. Lão bà ở tây phòng và Trại Thường Nga ở bắc phòng không có chút âm thanh nào.
Nô bộc đi hồi lâu, bên ngoài mới có tiếng âm thanh mở cửa, Tiểu Nhạn vội cầm đao chạy ra, thấy nô bộc đã đưa Tiều Đức Xuân trở về, hắn nói :
– Tiều đại ca, huynh có biết vừa rồi ở đây xảy ra việc gì không? Hiền thê của đại ca…
Đức Xuân vội khoát tay nói :
– Đệ đừng nói nhiều, chúng ta vào trong.
Tiểu Nhạn hầm hầm cầm đao đi vào đông phòng. Nô bộc đốt đèn lên, Tiều Đức Xuân bảo hắn đi ra, thấp giọng nói :
– Tiểu đệ, đệ xem ta đến giờ này còn chưa ngủ. Trên tiêu điếm còn bốn, năm khách nhân, đều là mối lớn ở trong thành, đang bàn bạc chuyện đi hộ tống hàng. Ta phải đích thân bảo vệ mới được.
Tiểu Nhạn khoát tay nói :
– Đại ca đừng nhắc chuyện bảo tiêu nữa. Đại ca hãy nghĩ biện pháp đối với hiền thê của đại ca đi. Đại ca nói có tặc nhân nhưng kỳ thực chỉ có tình nhân của hiền thê đại ca. Khi nào đại ca không có nhà thì hiền thê của đại ca khảy tỳ bà gọi hắn đến. Người này sử dụng thiết côn thập tam khúc. Vừa rồi đệ mới đánh chạy đó.
Đức Xuân vừa nghe lời này ngẩn người hồi lâu rồi khoát tay nói :
– Tiểu đệ ngàn lần đừng nhắc đến chuyện này. Nếu tai tiếng vang ra ngoài thì mặt mũi Kim Giáp Thần còn gì. Việc này ta cũng sớm biết. Vốn tẩu của đệ xuất thân là kỹ nữ thì làm sao là người tốt được, nhưng ta đã hết cách rồi. Lẽ nào ta vì một mỹ nhân này mà giết chết gã kia. Giết người phải đền mạng đó, không đáng đâu. Ta nghĩ rằng mời đệ đến đây, tên đó biết dù ta đi khỏi cũng có bằng hữu ở nhà, để gã không dám đến đây.
Tiểu Nhạn cười nhạt nói :
– Theo đệ thấy tiểu tặc đó không biết sợ là gì. Dù đại ca có ở nhà, hắn cũng dám đến.
Tiều Đức Xuân vừa nghe, mặt đã lộ sắc giận :
– Lão đệ đừng nổi nóng, ta đã có biện pháp.
Nói xong, giũ tay áo đi thẳng ra ngoài. Thoáng chốc đã nghe phía bắc phòng có tiếng đạp cửa rồi tiếng mở cửa, tiếp theo là tiếng tát vào mặt mấy cái. Tiếng Thường Nga khóc lớn lên một hồi rồi âm thanh nhỏ dần. Sau đó cửa bắc phòng đóng chặt, dường như không xảy ra chuyện gì.
Tiểu Nhạn nổi giận, thầm nghĩ: “Tiều Đức Xuân là một kẻ nhu nhược. Bằng hữu như vậy ta còn kết giao làm chi nữa. Sáng sớm mai ta sẽ đi đến Phúc Lập tiêu điếm, lấy ngựa tìm khách điếm mà trú ngụ. Chờ ba ngày sau Lang Trung Hiệp về, ta sẽ bái người làm sư phụ”.
Thế là hắn đóng chặt cửa lại, tức giận một hồi rồi mới đi ngủ.
Hôm sau thức dậy, trời không còn sớm nữa nhưng cửa ở bắc phòng vẫn đóng chặt, dường như Đức Xuân còn chưa tỉnh dậy. Tiểu Nhạn tự mình thu xếp hành lý, giắt cương đao mở cửa mà đi, ngay cả nô bộc cũng không biết.
Hắn tức tối hầm hừ đi ra khỏi hẻm nhỏ thì thấy trên đường phố người buôn bán rất đông, hơn hẳn mấy ngày trước, thì ra hôm nay là ngày hội.
Tiểu Nhạn đi vào Phúc Lập tiêu điếm, nhìn thấy có Dương Tiên Thái ở nơi đó.
Tiên Thái cơ hồ kinh ngạc hỏi :
– Tại sao Giang đệ không ở nhà chưởng quỹ?
Tiểu Nhạn lắc đầu nói :
– Ngay cả nơi này ta cũng không ở, ta muốn đi đây.
Dứt lời tay cầm cương đao và hành lý ném trên mặt đất, bước ra ngoài lấy ngựa. Tiên Thái chạy theo nói :
– Không phải đệ muốn gặp Lang Trung Hiệp sao? Nghe nói hôm qua người đã về rồi.
Tiểu Nhạn nghe lời này, gấp gáp hỏi :
– Huynh hãy nói mau cho đệ biết hiện giờ người ấy ở đâu để đệ lập tức bái vọng.
Tiên Thái nói lời này có hơi thất vọng, biết mình đã lỡ lời, bèn nói với Tiểu Nhạn :
– Hôm qua chưởng quỹ của ta có căn dặn không được đem việc Lang Trung Hiệp đã trở về mà nói với đệ.
Tiểu Nhạn quắc mắt hỏi :
– Tại sao?
Tiên Thái khoát tay nói :
– Không có ác ý gì. Chỉ là chưởng quỹ thấy lão đệ tuổi trẻ mà bản lĩnh cao cường, người muốn cùng đệ kết thâm giao. Hai ngày nữa, người phải đi hộ tống bảo tiêu, mời lão đệ ở lại coi nhà, khi người trở về sẽ mời tiểu đệ làm tiêu đầu, coi như thêm được một cánh tay đắc lực. Còn nếu đệ gặp được Lang Trung Hiệp thì việc làm tiêu đầu khó thực hiện vì Lang Trung Hiệp thích người trẻ tuổi có bản lĩnh, gặp đệ ắt hẳn sẽ thích thú lắm.
Tiểu Nhạn vội vã nói :
– Đừng nói nhiều lời, hãy nói cho tiểu đệ biết Lang Trung Hiệp đang ở đâu.
Tiên Thái nói :
– Cách đây không xa. Đi về phía đông thuận theo đại lộ rồi về phía nam, đi khoảng năm dặm thì đến. Hắn ở một thôn gọi là Tư Phố, có mấy tiệm nho nhỏ gần giống như tiểu trấn.
Tiểu Nhạn gật đầu nói :
– Được, đệ sẽ đi gặp người.
Xong, hắn lấy hành lý vào cương đao dưới đất lên.
Tiên Thái hỏi :
– Lão đệ thật muốn học võ với Lang Trung Hiệp sao?
Tiểu Nhạn nói :
– Huynh không cần màng đến.
Hắn đi ra cửa đến chuồng ngựa, dẫn ngựa ra nhảy lên đi khỏi tiêu điếm, nhìn thấy người trên đường càng đông thêm, cưỡi ngựa đi thật khó nên để đao trên lưng ngựa dắt đi về hướng đông.
Đi không xa, thấy đối diện có một đại hán nhìn Tiểu Nhạn không ngừng cười. Tiểu Nhạn nhìn thấy người này khoảng hai mươi tuổi, mặt ốm, mắt nhỏ, mặc lụa màu xanh, chính là tên hôm qua Tiểu Nhạn đã cùng hắn giao thủ ở Tiều gia.
Lúc này, lưng hắn không có giắt đoản côn. Tiểu Nhạn vừa thấy người này chợt nổi giận đùng đùng, huống hồ gã này nhìn hắn cười gian giảo. Tiểu Nhạn bước lên nói với người này :
– Hay lắm! Ngươi dám đến đây, còn dám cản đường đùa cợt ta. Mi là tặc tử!
Người này vẫn cười xảo quyệt :
– Ngươi còn muốn đối địch với ta sao? Đừng nói mi, ngay cả Kim Giáp Thần cũng chẳng làm được gì.
Tiểu Nhạn giắt roi ngựa vào lưng, buông dây cương ra, nắm chặt hữu quyền phóng lên thoi vào miệng người đó một cái.
Người đó phẫn nộ nhảy lên hét lớn :
– Hảo tặc tử, mi dám thoi ta.
Vừa mắng, hắn vừa cung quyền đánh trả. Tiểu Nhạn né người cũng cung quyền chống đỡ, đồng thời thân hắn bổ lên phía trước, tên đó lại nghiêng người vung chưởng đẩy Tiểu Nhạn ra. Tiểu Nhạn hơi tránh về bên phải, tay trái nắm chặt tay phải của người đó. Tay phải Tiểu Nhạn nắm lại đấm thật mạnh vào hông phải người đó, người đó đau đến sụm người.
Người đó tay phải đẩy ra, đồng thời tay trái nắm lấy tay phải Tiểu Nhạn, chân cũng tung lên một cước. Tiểu Nhạn né người bước sang phải mấy bước. Người đó cũng quay người bổ theo Tiểu Nhạn vung quyền tung chiêu. Tiểu Nhạn vẫn mọp người xuống, tung ngược chân móc vào chân trái người đó. “Hừ” một tiếng, hắn té nhào xuống đất.
Người bên đường sợ quá, né tạt sang bên.
Tên đó cũng lăn người đứng dậy, lấy ra một bao da. Trong bao da là một đoản kiếm, rút kiếm xuống tấn thủ bộ, mặt đằng đằng sát khí gọi Tiểu Nhạn :
– Mi đến đây!
Người bên đường càng dạt xa tránh né.
Tiểu Nhạn chạy vội đến bên mình ngựa, rút đao ra. Vừa rút đao ra đã nghe tiếng ồn ào vang lên. Thì ra có ba, bốn con ngựa từ phía đông chạy đến.
Tiểu Nhạn đưa mắt nhìn ra hắc mã đi đầu. Con ngựa này Tiểu Nhạn đã nhận ra, chính là khi ở Vạn Nguyên huyện từ trên tửu lầu nhảy xuống đã cưỡi lên nó. Sau đó ở Tuyên Hán huyện, trong phá miếu bị tặc nhân trộm mất.
Lúc này, Tiểu Nhạn không màng đánh với người đó nữa. Hắn cầm cương đao chạy về phía người cưỡi ngựa nói :
– Xuống! Con ngựa này là của ta.
Mọi người xem náo nhiệt chung quanh cười lớn nói :
– Hài tử này điên rồi.
Riêng người đó tay cầm đoản kiếm, thấy ba người đó mặt hắn đã bớt đi sát khí nhưng vẫn hậm hực đứng đó chờ cơ hội đánh trả Tiểu Nhạn.
Tiểu Nhạn một tay hoành đao hộ thân, còn một tay nắm cương đầu hắc mã, ngửa mặt, trợn mắt nói :
– Trả ngựa cho ta thì không chuyện gì. Con ngựa này là của ta bị tặc nhân trộm mất ở Tuyên Hán huyện. Tên trộm đã té ngựa mà chết, ngựa lại vào tay mi. Đa phần mi chính là tặc tử.
Người trên lung ngựa ước khoảng trên ba mươi, gương mặt hồng hào, thần sắc anh tuấn, y phục nghiêm trang đẹp đẽ. Hai người phía sau giống như gia đinh.
Người này mỉm cười dù thái độ Tiểu Nhạn ngang tàng, hắn vẫn không chút nổi giận thản nhiên nói :
– Hài tử, mi nói không sai. Ngựa này thực là có người ở Tuyên Hán huyện lấy nhưng ta đã tốn mấy trăm lượng để mua nó. Nếu mi thích thì ta có thể tặng không, nhưng cách nói như mi thật không đúng.
Tiểu Nhạn càng giận dữ, nhảy lên :
– Ngựa này là của ta mất đi, ta không nói mi là tặc nhân, mi còn muốn nói ta như thế nào nữa?
Hắn định kéo người trên ngựa xuống, không ngờ người này mọp trên lưng ngựa tung chưởng đánh thẳng vào ngực Tiểu Nhạn.
Tiểu Nhạn thoái lui ra sau, té nhào xuống đất. Lập tức gượng dậy, tuốt đao chém vào người trên lưng ngựa.
Người này nhảy xuống đất, tay trái chụp vào cổ tay Tiểu Nhạn, còn tay phải chụp vào cương đao đồng thời tung một cước. Tiểu nhạn “hự” lên một tiếng, té ngựa rơi xuống đất.
Tức quá hắn mắng om sòm. Vừa bật dậy hắn lại bị thêm một cước té nhào. Tiểu Nhạn lăn một vòng mới bò dậy, mắng tiếp :
– Tặc tử, ném đao đi, bọn ta đấu quyền.
Người này mỉm cười ném đao gật đầu nói :
– Ngươi đến đây!
Tiểu Nhạn vén tay áo xông lên, nắm quyền tung tới. Người này không vội vã, chờ Tiểu Nhạn đến nơi mới vung tay ra đỡ, cùng lúc đá một cước.
Tiểu Nhạn vừa lăn người vào chụp đao dưới đất lên lao vào người hắn.
Lúc này người đó cũng vọt lên hắc mã mỉm cười nói :
– Chúng ta hà tất gì đánh mãi. Nếu mi không phục có thể đến nhà ta. Bọn ta lại tỉ thí đao kiếm. Nơi đây đông người, đả thương đến người khác thì không tốt đâu.
Tiểu Nhạn vỗ ngực nói :
– Ai sợ mi? Mi ở đâu? Ta theo mi!
Nói rồi, lại tháo con ngựa của mình ở gốc cây phóng lên.
Người cưỡi hắc mã quay đầu ngựa lại, theo hai tên gia đinh đi về phía đông.
Trước khi đi còn quay người nói với Tiểu Nhạn :
– Tiểu hài tử! Đến đây!
Tiểu Nhạn trên lưng ngựa đang nhanh ra roi chạy theo. Thình lình thấy một người ngăn cản trước đầu ngựa, thì ra đó là Đoản Đao Dương Tiên Thái.
Tiểu Nhạn nóng nảy nói :
– Huynh ngăn cản đệ làm gì? Đệ không thể chịu nhục này đâu. Đệ phải đến nhà hắn. Không liều mạng với hắn không được.
Tiên Thái vội khoát tay nói :
– Đừng nóng! Đừng nóng! Xuống ngựa đi, trở về ta nói đệ nghe.
Tiểu Nhạn vẫn thúc ngựa muốn đi :
– Có gì thì nói ở đây nè!
Tiên Thái vội vã đưa mắt ra hiệu nói với Tiểu Nhạn :
– Đệ theo ta về rồi hãy nói. Ta báo cho đệ một tin khẩn cấp.
Tiểu Nhạn lắc đầu nói :
– Không nghe! Huynh hãy tránh mau để đệ đuổi theo chúng.
Lúc nói hắn vút roi thúc ngựa nhưng Tiên Thái kiên quyết giữ lấy đầu ngựa, rồi lo lắng nói :
– Ngươi đuổi theo làm gì? Ngươi biết người vừa rồi mới đánh ngươi là ai không? Hắn chính là Lang Trung Hiệp Từ đại gia.
Tiểu Nhạn nghe nói câu này, thần sắc đâm ra ngơ ngẩn, đưa mắt nhìn theo ba con ngựa đang chạy về phía đông. Hắn như mất hết dũng khí, ngay cả roi ngựa cũng vung lên không nổi.
Tiên Thái nói :
– Đệ xuống đi. Có gì chúng ta trở về tiêu điếm mà thương lượng. Nếu lúc này đệ đuổi theo, không cần chờ đến Đinh Từ phố thì đã bị Từ đại gia giết ngươi rồi.
Tiểu Nhạn vẫn còn ngơ ngẩn, chầm chậm xuống ngựa.
Người chung quanh đều cười lớn nói :
– Tiểu tử này bị Từ đại gia hớp hồn mất rồi.
Lại có người nói :
– Lẽ ra hắn phải đuổi theo, cho hắn gặp phải cái gai này mới biết lễ độ.
Vừa lúc đó, tên tình nhân của Trại Thường Nga bị Tiểu Nhạn đá té, trong tay vẫn cầm thanh đoản kiếm, cười nham hiểm nói với Tiểu Nhạn :
– Tiểu tử, ngươi còn dám đấu không?
Tiểu Nhạn nắm quyền, phẫn nộ nói :
– Ai thèm đấu với mi, mi chẳng qua là một con rùa rút đầu.
Người đó cầm đoản kiếm còn muốn xông đến nhưng bị Tiên Thái ngăn lại.
Người đó vẫn cười nham hiểm mắng Tiểu Nhạn :
– Tiểu tử, hôm nay có bản lãnh hãy đến Đinh Từ phố đi. Lão gia ở trong nhà của Từ đại gia đây. Ngươi đến, chúng ta sẽ đấu một trận. Không cần làm kinh động đến Lang Trung Hiệp Từ gia, chỉ cần một thanh đoản kiếm này lão gia cũng đủ thu thập ngươi.
Tiên Thái dường như có quen với người đó, nên vội vã khuyên gã lên ngựa mà đi.
Lúc này, Tiểu Nhạn dắt ngựa, cầm đao trở về Phúc Lập tiêu điếm.
Tiều Vinh khi nãy trên đường, thấy Tiểu Nhạn bị Lang Trung Hiệp đánh, cũng theo trở về, không ngừng khinh miệt nhìn Tiểu Nhạn nở ra nụ cười châm chọc.
Tiểu Nhạn không màng đến y, uể oải đi vào tiêu điếm. Thân thể bị té đau nhừ tử, từ từ ngồi trên ghế, chau mày, thừ người ra.
Tiên Thái nói :
– Huynh đệ, mi thật ngốc quá, bất luận là ai cũng không chịu đựng được mối nhục này. Cái gã mà đệ đánh trước là “Hoa Thái Tuế” Tường Thành, thủ hạ của Lang Trung Hiệp, bản lãnh gã này chỉ có hạn. Sau đó, Lang Trung Hiệp mang người đến. Khí thế người này đệ không nhìn ra sao? Dẫu không nhìn ra thì trước tiên cũng phải hỏi danh tính người ta rồi mới giao thủ. Ta xem ra hôm nay đệ đã gặp phải họa lớn rồi. Không chỉ sau này đệ không thể làm tiêu đầu, ngay cả đất này cũng không thể ở được.
Tiểu Nhạn nghe Tiên Thái nói, lòng hắn càng phiền não, tức giận dậm chân nói :
– Mi đừng nói nữa, nếu không ta sẽ dùng đao này chém mi.
Tiều Vinh cười mai mỉa nói :
– Giang thiếu gia, người thị uy với bọn ta thì có tài năng gì. Có bản lãnh thì hãy đi tìm Lang Trung Hiệp. Hắn ở Đinh Từ phố về phía đông.
Tiểu Nhạn dâm chân nói :
– Được! ta cho bọn ngươi thấy.
Dứt lời, lượm đao dưới đất lên vội vã đi ra phía ngoài. Tiên Thái cũng vội vã chạy vội theo ra khỏi điếm phòng, đã thấy Tiểu Nhạn nhảy lên mình ngựa, hiên ngang đi về phía đông.
Tiên Thái giậm chân nói :
– Không xong, lần này hắn đi nhất định sẽ thọ trọng thương. Nếu chờ đến khi Lang Trung Hiệp phái người đưa hắn về thì thất khiến cho tiêu điếm này mất hết danh tiếng.
Giang Tiểu Nhạn tiếp tục vung roi đuổi những người trên đường, chạy thẳng về hướng đông.
Những người nhàn rỗi trong thị trấn chạy sau đuôi ngựa của hắn vừa kêu lớn :
– Đi xem! Đi xem! Tiểu tử này muốn đến Đinh Từ phố chiến đấu với Lang Trung Hiệp đó!
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️