Chương 2: Vị thúc thúc thứ sáu
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 2: Vị thúc thúc thứ sáu tại dua leo tr
Một trong những tên đứng vây bên ngoài lớn tiếng nói :
– Té ra thằng bé này đã được Vô Địch Kim Tiền Tạ Hải chân truyền tuyệt kỹ. Thế là bọn Lục Đinh Giáp vẫn còn giữ mộng tái lập chuyện xưa.
Tam Thủ chân nhân Lý Thành Hóa đưa mắt sâu hoắm đầy hiểm ác loang loáng nhìn Đồng Thứ rồi chăm chú ngắm Vệ Thiên Tường, sau cùng lão liếc qua bọn Giả lão ngũ đứng cách xa mấy bước rồi cất giọng nói :
– Xin Đồng đại hiệp cứ yên tâm. Trong khi đại hiệp cùng lão phu quyết đấu chưa phân thắng bại, lão phu dám bảo đảm không một kẻ nào đụng đến chân lông kẽ tóc của thằng bé này đâu.
Đồng Thứ nheo mắt ngó Lý Thành Hóa rồi nghiêm trang nói lớn :
– Xưa nay danh dự của Tam Thủ chân nhân vang động giang hồ, lời nói của các hạ đã thốt ra như đinh đóng cột, như dao chém đá, Đồng mỗ rất tin tưởng. Vậy xin mời xuất chiêu.
Danh tiếng của Lục Đinh Giáp trên giang hồ vang dậy như sóng cồn, bất cứ một cao thủ nào trong võ lâm cũng đem lòng kính nể và ngưỡng mộ. Huống chi những kẻ nào được một trong Lục Đinh Giáp mở lời khen tặng không phải là nhiều. Vừa rồi Tam Thủ chân nhân Lý Thành Hóa được Đồng Thứ ca ngợi trước mặt bao nhiêu người nên lão cảm thấy hả dạ và thích thú lắm.
Lý Thành Hóa đắc chí cười ha hả rồi cầm cây phất trần thép vung lên không phải để tấn công mà để cài vào lưng, đoạn từ từ nói :
– Thiên Tinh chưởng pháp của Đông đại hiệp oai trấn giang hồ, lão phu rất ngưỡng mộ xưa nay. Vì vậy trong trận đấu đêm nay lão phu không dùng vũ khí mà xin dùng quyền cước hầu tiếp Thiên Tinh chưởng của đại hiệp một phen.
Thấy đối phương bằng lòng và tự ý cất vũ khí để dùng quyền giao chiến cùng mình, Quá Thiên Tinh Đồng Thứ trong bụng mừng thầm. Thật ra, cây phất trần thép của Lý Thành Hóa lợi hại vô song, xưa nay trên giang hồ chưa mấy người là đối thủ. Nếu dùng tay không mà đối phó với loại vũ khí lợi hại này Đồng Thứ cảm thấy rất thiệt thòi và nguy hiểm cho mình nên trong lòng đã lo ngại. Bây giờ đối phương đã tự nguyện bỏ vũ khí thì còn gì tốt cho bằng.
Nếu chỉ đối địch bằng quyền cước thì ít ra Đồng Thứ đã luyện trên ba mươi năm dài về công lực. Đạo nhân này dù lợi hại tới đâu cũng không đến nỗi nào bị thảm bại vì lão được.
Huống chi đêm nay dữ nhiều lành ít, nếu quyết tình tử chiến thì không chết ắt cũng bị trọng thương, một mất một còn, chừng đó hậu quả tai hại không biết đâu mà lường được.
Nghĩ xong Đồng Thứ thấy trong lòng hơi yên nên cả cười nói :
– Ngài đã muốn vậy thị Đồng mỗ xin tuân theo và bây giờ xin mời.
– Xin mời ra tay!
Ngay khi mới khởi sự Quá Thiên Tinh Đồng Thứ đã ngầm vận nội công, hai tay giang rộng, tả chưởng vũ lộng thần oai, kình lực phát ra ào ào. Thân hình ông đứng thẳng, tiến lên ba bước, theo thế “Thanh Long Thám Trảo” tấn công liền.
Lý Thành Hóa đã kiêng nể đối phương là tay lợi hại nổi tiếng trên giang hồ nên chẳng dám coi thường. Tức thì tay phải dùng thế “Tô gấm cuốn tay” hóa giải thế công của địch, tay trái xuất chiêu “Tay huyết bắt rồng” đẩy mạnh vào ngực đối phương.
Không ngờ tay trái Đồng Thứ chưa kịp thu về thì tay phải đã nhanh như chớp theo thế Búa thần chém núi chặt vào tay trái của Lý Thành Hóa. Động tác này lanh lẹ thần tốc khôn tả, hai tay liên tiếp như thoi đưa. Lý Thành Hóa nhận thấy đối phương chưa dùng hơn một nửa công lực mà uy lực đã quá mãnh liệt. Tuy nhiên dù sao mình cũng đã có thân phận khá cao trên chốn giang hồ, cần xử lý như thế nào chứ chả lẽ chịu lép vế ngay từ đầu hay sao.
Vì vậy lão cố tăng thêm kình lực tấn công ráo riết hòng cướp được uy thế.
Bỗng hai tiếng ầm ầm vang lên khô khan rùng rợn. Bốn chưởng chạm vào nhau mãnh liệt, đôi bên cùng rúng động thân hình rút lui hai bước.
Tuy bị đẩy lùi hai bước nhưng Đồng Thứ cảm thấy tinh thần phấn khởi và tin tưởng nơi mình nhiều hơn.
Thật ra trong những ngón đấu vừa xuất chiêu, cần dò la sức Đồng Thứ chỉ vận dụng một phần nội lực mà thôi. Sau khi hai bên chạm nhau Quá Thiên Tinh Đồng Thứ nhận thấy Tam Thủ chân nhân Lý Thành Hóa tuy khá lợi hại nhưng vẫn chưa thể hơn mình về mặt hỏa hầu được.
Đến đây ông trở nên phấn chấn lập tức vũ lộng song chưởng áp đảo đối phương.
Riêng phần Tam Thủ chân nhân Lý Thành Hóa hết sức ngạc nhiên về sự tấn công bất ngờ của Đồng Thứ. Thấy đối phương vừa bị mình kích lui hai bước, không cần dưỡng sức điều tức đã xông lên tấn công ngay, kình lực còn có phần mạnh mẽ hơn trước, quả thật là điều hiếm có trong võ lâm.
Tuy nhiên, Lý Thành Hóa cũng là một tay thuộc hàng thượng đẳng, không vì sự ngạc nhiên nhất thời mà xao xuyến. Qua một phút hoang mang, lão đã lấy lại bình tĩnh ngay, múa rộng song chưởng hóa giải các đòn của địch rồi tìm cách tấn công trả đũa tức thì.
Trong rừng khuya hoang vắng, bóng đêm bao trùm, bốn chưởng vũ lộng ào ào kình lực phát ra như mây bay gió cuốn, cây cối xung quanh rung động, cành lá lào xào như đứng giữa cảnh phong ba. Thật là một trận ác chiến khốc liệt. Những người đứng xung quanh chỉ trông theo thế chưởng đảo lộn biến hóa cũng thấy đầu hoa mắt váng.
Bọn Giả lão ngũ và mấy tên của Quỷ tiểu tử đứng xung quanh quan sát cũng hoảng kinh vội nghĩ :
– “Tài nghệ của Quá Thiên Tinh Đồng Thứ quả nhiên danh bất hư truyền. Cứ như bản lãnh của Tam Thủ chân nhân Lý Thành Hóa mà không thể áp đảo được hắn huống gì bọn mình, làm sao thủ thắng được. Thảo nào khi nãy, toàn bọn đã dùng tận lực mà vẫn không cản nổi bước đi của hắn”.
Vệ Thiên Tường theo dõi trận đấu, lòng vừa sợ vừa mừng. Cậu nhận định rõ ràng từng chiêu thế của Đồng thúc thúc, quả nhiên là môn Thiên Tinh chưởng pháp mà mình đã tập luyện hàng ngày rất thuần thục.
Chỉ có một điều đặc biệt là chưởng pháp do Đồng thúc thúc đánh ra vô cùng dũng mãnh, ảo diệu phi thường khiến cậu bé đứng xem sững sờ, càng lâu càng say sưa hứng thú. Thậm chí cậu quên hẳn là mình đang ở trong vòng bao vây của kẻ địch, không còn lưu tâm đề phòng nữa.
Không bao lâu, Đồng Thứ và Lý Thành Hóa đã đấu nhau trên trăm hiệp rồi. Ngay khi đó Tam Thủ chân nhân dùng chiêu “Phong Lôi Giao Kích”, một đòn đắc ý nhất của mình để chống lại với thế “Ngũ Đỉnh Khai Sơn” của Quá Thiên Tinh Đồng Thứ.
Thình lình bùng một tiếng vang dội khắp khu rừng. Cả hai cùng dội ngược lại mới bước, chấn động toàn thân hự một tiếng, đứng lặng yên nhìn nhau cùng điều tức.
Lý Thành Hóa cười gằn khen :
– Quả nhiên Thiên Tinh chưởng của Đồng đại hiệp thật phi phàm. Đúng như lời thiên hạ hằng truyền tụng. Vậy xin cho lão phu được thừa tiếp một ngón khác.
Quá Thiên Tinh Đồng Thứ cất tiếng cười lảnh lót và nói lớn :
– Hay lắm, hay lắm, xin sẵn sàng.
Hai bên cùng xoắn nhau ác đấu thêm trên trăm chiêu khác. Dần dần mỗi người cảm thấy thấm mệt, chân khí hao mòn, tay chân bải hoải không còn linh động như trước nữa. Mỗi lần song chưởng đập vào nhau cả cùng cảm thấy khí huyết dường như chạy lộn ngược.
Tam Thủ chân nhân vươn vai ưỡn ngực hít một hơi dài đoạn vận dụng toàn bộ công lực, tung chưởng tấn công luôn vào ngực Đồng Thứ.
Bên Quá Thiên Tinh Đồng Thứ sau khi lui về ba bước đã vận công điều tức ngay nên khi vừa thấy chưởng của Lý Thành Hóa đánh tới đã hét lên một tiếng đưa cả song chưởng đẩy mạnh về phía trước như trời rung đất sập.
Chiêu này cả đôi bên đã vận dụng đến thập thành công lực.
Ầm ầm, hai tiếng nổ phát ra dữ dội rung chuyển cả khu rừng. Quá Thiên Tinh rúng động toàn thân, khí huyết đảo lôn, đầu óc choáng váng, lảo đảo lui về phía sau bảy tám bước, hai chân rã rời không đứng vững được, phải ngồi sụp xuống cỏ thở dốc từng hồi, dường như đã kiệt lực.
Tam Thủ chân nhân cũng không hơn gì, khắp người run lẩy bẩy, dội về phía sau năm bước.
Lão đột nhiên phát ra một trận cười đắc chí và hiểm độc, hai tay cùng vung lên, chưởng bên mặt bỗng trở nên đỏ rực như chu sa, nhắm ngay thiên linh cái Đồng Thứ tận lực đập xuống.
Vệ Thiên Tường vừa trông thấy hoảng kinh vội vàng vung tay định phóng Hồ Điệp kim tiền tấn công Tam Thủ chân nhân hòng giải nguy cho Đồng thúc thúc.
Không ngờ lúc ấy Quá Thiên Tinh Đồng Thứ bỗng hét lên một tiếng vang trời, toàn thân vọt thẳng lên không trung, hữu chưởng xòe ra như cây quạt chộp mạnh vào không khí, tấn công ngay người Lý Thành Hóa.
– “Tiểu Thiên Tinh chưởng..”.
Vệ Thiên Tường vừa ngạc nhiên thốt lên bốn tiếng vì cậu đã chợt hiểu ra rồi. Nãy giờ Vệ Thiên Tường rất ngạc nhiên thấy ngay, từ đầu đến cuối Đồng thúc thúc chỉ sử dụng Thiên Tinh chưởng pháp theo những chiêu thế tầm thường để ứng phó với đối phương. Còn môn đắc ý nhất của ông là Tiểu Thiên Tinh chưởng tuyệt nhiên không thấy đem ra ứng dụng.
Thì ra đó là một mưu kế của ông để dụ địch.
Sau khi giao chưởng cùng Đồng Thứ, Tam Thủ chân nhân thấy đối phương lảo đảo ngồi bệt xuống đất điều tức, y tưởng rằng Quá Thiên Tinh đã đuối sức nội lực tản mát rồi nên mới đem môn tuyệt kỹ cuối cùng của mình là Xích Lân chưởng để kết liễu tính mạng cho rồi.
Nhưng Lý Thành Hóa đâu ngờ đó chỉ là một kế dụ địch của Quá Thiên Tinh. Kỳ thật Đồng Thứ vẫn còn giữ lại một ngón đòn tuyệt diệu nhất, một đòn tối hậu là Tiểu Thiên Tinh chưởng, dùng toàn lực đánh ra thành kình phong vô cùng lợi hại.
Khi ấy bàn tay đỏ rực sáng ngời Xích Lân chưởng của Tam Thủ chân nhân Lý Thành Hóa đã đánh gần tới đích.
Thình lình luồng kình lực do Tiểu Thiên Tinh chưởng dùng nội gia chân khí tụ hội, phóng ra như sóng tràn nước lũ đã phản công lại ngay. Tam Thủ chân nhân giật mình muốn thu hồi chưởng lại nhưng không còn kịp nữa.
Lý Thành Hóa thất kinh vội vàng nghiêng mình né sang một bên nhưng phần chót vai đã chạm phải nội gia chưởng phong của Tiểu Thiên Tinh chưởng, đau buốt đến tận tâm can tỳ phế. Hắn có cảm giác như bao nhiêu đầu xương chóp gân nơi này đã bị nghiến vụn nát cả. Không còn tự chủ và giữ nổi thăng bằng được nữa, toàn thân Lý Thành Hóa bị quay tròn như chiếc vụ.
Quá Thiên Tinh vừa phóng ra một ngọn Tiểu Thiên Tinh chưởng đồng thời nhún mình phóng sang một bên để thoát khỏi phạm vi chưởng lực của Xích Lân chưởng của Lý Thành Hóa. Động tác của ông mau lẹ phi thường nhưng vẫn không tránh được trọn vẹn. Luồng Xích Lân chưởng bay phớt qua chạm vào cạnh sườn làm cho Đồng Thứ bị loạng choạng đứng không vững.
Nhưng Quá Thiên Tinh cố gắng vận kình điều tức dùng nội gia cương lực chống lại, bước lùi ra sau mấy bước, đứng vững không ngã.
Cả hai người đều bị trọng thương, ai ai cũng lo vận công chưa thương không thốt một lời nào.
Vệ Thiên Tường há hốc mồm vì quá kinh hãi. Hai chân lính quýnh, hai tay cũng cuống quýt chẳng biết nên làm gì. Mãi một hồi lâu mới chạy đến bên cạnh Đồng thúc thúc.
Nhưng khi cậu vừa bước chân đi đã có tiếng quát lớn :
– Đừng để thằng bé họ Vệ chạy thoát phen này!
Vừa nghe hết câu đã thấy loang loáng sáu bóng đen phi tới bao vây bốn bề quyết bắt cho được Vệ Thiên Tường.
Giả lão ngũ thừa cơ hội lao đến tập kích sau lưng Đồng Thứ. Vệ Thiên Tường hồn vía lên mây, vội hét lên một tiếng vung tay ném luôn ba đồng Hồ Điệp kim tiền đang nắm sẵn. Ba đồng kim tiền theo thế liên châu bay vun vút về phía Giả lão ngũ, loang loáng như điện xẹt.
Cùng lúc ấy, Vệ Thiên Tường nhún mình dùng thế “Đảo Tân Thanh Phù” ném luôn năm đồng kim tiền khác như năm viên đạn rào rào bay vào lưng bọn đại hán.
Lợi hại thay cho môn Vô Địch kim tiền! Quả nhiên xứng danh là chiêu số cứu mạng của đại hiệp Tạ Hải, uy lực kinh người. Khi mấy đồng kim tiền vừa bay đi đã có hai tên địch rú lên thảm thiết, ngã lăn trên mặt đất, giãy vài cái rồi im luôn.
Những tên khác hoảng hốt nhảy nhót khắp nơi để tránh né.
Phần Giả lão ngũ khi vừa vung đao định kết liếu mạng sống của Đồng Thứ bỗng nghe từ phía sau tiếng rít của kim tiền xé gió bay lại ngay lưng hắn. Thân hình đang bay lơ lửng trên không, chân chưa chấm đất nhưng Giả lão ngũ đã hoành thân quay lại, vung đao chém mạnh về phía sau.
Keng, keng, keng ba tiếng vang lên, âm thanh lảnh lót, ánh lửa xẹt sáng ngời tung tóe khắp nơi, ba đồng kim tiền đã bị thanh giới đao của hắn gạt đi mất.
Giả lão ngũ trở mình quay lại mắng lớn :
– Thằng bé con, chờ ta giết xong lão lùn họ Đồng rồi sẽ đến phần mi. Đừng hòng chạy thoát phen này!
Cách đây mấy năm, Giả lão ngũ bị Quá Thiên Tinh đánh trúng một quyền. Hắn căm hận nuôi mộng phục thù, nhưng tài nghệ đôi bên qua chênh lệch, mối thù vẫn mang nặng bên lòng canh cánh, mãi đến đêm nay mới gặp được cơ hội tốt đẹp là Đồng Thứ đang bị nội thương trầm trọng không còn sức chống đỡ nên hắn mới có cơ hội rửa hận.
Giả lão ngũ cất tiếng đanh ác và cất tiếng nói lớn :
– Lão họ Đồng này, bây giờ đã đến lúc chúng ta thanh toán mối nợ ngày trước.
Nói vừa dứt lời, hắn vận công lực vào hai tay nắm chặt chuôi đao tận lực bổ mạnh xuống đầu Đồng Thứ.
Quá Thiên Tinh Đồng Thứ đã bị hao tổn chân lực quá nhiều sau trận kịch chiến cùng Tam Thủ chân nhân Lý Thành Hóa. Sau khi đã vận dụng hết lực lượng cuối cùng để đánh một đòn tối hậu Tiểu Thiên Tinh chưởng, ông còn bị chưởng phong Xích lân chạm phải bên sườn đã mang nội thương khá nặng. Bao nhiêu khí lực bị tiêu mất, trong người không còn tí khí lực nào và đang ở trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.
Khi nghe Giả lão ngũ quát lớn, Đồng Thứ nhướng mắt nhìn lên thấy ánh đao sáng quắc xé gió lao xuống đầu mình nhưng ông không còn đủ khả năng tránh né nữa, cứ ngồi yên như pho tượng chờ chết.
Cùng một lúc ấy Quỷ Tiểu Tử Địch Lương cũng vừa phi thân thoát khỏi mấy đồng kim tiền của Vệ Thiên Tường và quát lớn :
– Thằng bé, bây giờ đến phiên mày nếm thử ám khí của lão gia xem thế nào cho biết.
Nói rồi vung tay vụt ra một loạt Đoạt Mệnh phi mang xoe xóe bay về phía Vệ Thiên Tường. Động tác của Địch Lương xảy ra cùng lúc Giả lão ngũ vung đao chém vào đầu Đồng Thứ.
Kể lại thì lâu chứ kỳ thật hành động mau như chớp nhoáng. Thanh giới đao của Giả lão ngũ nhoáng lên trong đêm tối bổ xuống cùng một lúc với tiếng vèo vèo của loạt “Đoạt Mệnh phi mang” bay về phía Vệ Thiên Tường.
Ngay khi ấy từ trong rừng thẳm tối mò mò, một bóng người bay ra như ảo ảnh. Bóng ấy vừa đến kịp thời và đã vung tay đánh ra một chưởng. Một luồng kình phong từ bàn tay cuồn cuộn bay ra, cuốn hết cả loạt Đoạt Mệnh phi mang, khiến cho những mũi kim nhỏ li ti như lông bò đột nhiên quay ngược trở lại mạnh mẽ và nhanh chóng không khác gì lúc được phóng ra.
Quỷ tiểu tử Địch Lương chỉ rú lên một tiếng hãi hùng rùng rợn, đã bị một nắm “Đoạt Mệnh phi mang” xuyên ngang qua mình rồi. Hắn ngã quay ra chết tức thời không kip trối. Chính ám khí của hắn đã quay về giết hắn.
Nhưng bóng ấy không phải chỉ đánh một chưởng mà đồng thời đã đẩy luôn một chưởng thứ hai, ngay sau khi vừa quét hết loạt “Đoạt Mệnh phi mang” lộn trở lại, không cần chờ xem kết quả.
Chưởng thứ hai nhắm ngay đầu Giả lão ngũ bao phủ và đổ ập xuống như núi lở.
Tiếng rú của Địch Lương chưa dứt đã tiếp theo tiếng rú của Giả lão ngũ. Thanh giới đao sáng quắc trên tay Giả lão ngũ đã bật tung văng lên không trung đi mất, cả cánh tay của hắn cũng bị gãy lìa máu tuôn lai láng. Giả lão ngũ ngã quay ra bất tỉnh.
Thân pháp của bóng đen quả nhiên kỳ diệu vô cùng. Ra tay quá lẹ khiến người ngoài chẳng rõ y dùng thế gì. Chỉ thoáng thấy hai tay rung động, đồng thời hai tiếng rú vang lên, hai kẻ địch ngã ngay, một trọng thương, một mất mạng.
Còn bốn tên đại hán khác thấy vậy hoảng kinh, không còn nghĩ đến việc xem xét vết thương hay thăm chừng mạng sống của các bạn, mạnh ai nấy lo vội vàng phi thân vào rừng lẩn trốn.
Từ trên không trung vị cứu tinh rơi xuống chuyển bại thành thắng, cứu mạng hai chú cháu thoát khỏi tay bọn hổ mang. Bấy giờ người ấy hiện ra sừng sững trước cặp mắt ngỡ ngàng của cậu bé. Vệ Thiên Tường vừa mừng rỡ, vừa ngạc nhiên, sửng sốt đứng nhìn, chẳng biết nói năng làm sao nữa.
Hồi lâu cậu định thần nhìn lại thấy người dứng trước mặt là một cụ già vào khoảng ngũ tuần, sắc diện uy nghi quắc thước, đôi mắt long lanh như sao băng, mình mặc một chiếc áo vải thô sơ, tay cầm một ống điếu trúc khá dài.
Trên đầu ống điếu còn nhồi thuốc, lửa đang cháy khá đượm, đỏ hồng như cục than, ông lão điềm nhiên cầm điếu hút phì phà, khói bốc nghi ngút xem chừng nhàn hạ thư thái lắm.
Ông ta vừa nút thuốc vừa liếc cặp mắt sáng ngời nhìn Đồng Thứ và Lý Thành Hóa, hai người đang mang nội thương khá trầm trọng sau một trận chiến đấu thật gay go.
Lẳng lặng không thốt lời nào, ông ta đưa tay vào bọc áo lấy ra hai viên thuốc nhỏ, bỏ mỗi viên vào miệng một người. Tiếp liền theo, ông vung chỉ điểm liên tiếp vào mấy huyệt đạo của Quá Thiên Tinh Đồng Thứ. Sau đó ông cúi xuống bồng Đồng Thứ xốc lên vai gọn gàng rồi ngó Vệ Thiên Tường lên tiếng :
– Cháu bé, hãy theo ta mau lên.
Vệ Thiên Tường được nhìn rõ diện mạo ông lão, mặt mày thanh tú uy nghi, nghiêm trang hiền hòa. Lúc ông nhìn lên cặp mắt như chiếu hào quang, lúc ông nói thì âm thanh hết sức dịu dàng nhỏ nhẹ, nghe qua ấm cả lòng mình.
Nếu không tận mắt chứng kiến cuộc tấn công thần tốc vào hai địch thủ vừa rồi, chắc hẳn cậu bé cũng không dám tin rằng người này lại có một bản lĩnh thần xuất quỷ nhập như thế được.
Vệ Thiên Tường chưa đủ thì giờ suy nghĩ dông dài thêm, ông lão đã vác Đồng thúc thúc lên vai nhún mình búng thẳng về phía trước rồi lao đi như bay biến.
Cậu bé không còn suy nghĩ gì nữa, vội vàng rảo bước cố sức chạy theo. Vừa chạy được mấy bước, Vệ Thiên Tường cảm thấy khó lòng theo kịp ông lão này, vì lối khinh công của ông vô cùng quái dị.
Tuy vác thêm một người vạm vỡ to lớn là Đồng thúc thúc trên vai mà hai chân ông lão vẫn nhẹ nhàng lướt gió, bước đi phiêu phiêu không chấm đất. Thân mình mảnh khảnh của ông luôn luôn bay vút về phía trước như một mũi tên đang bật khỏi dây cung.
Vệ Thiên Tường đành vận dụng hết công lực vào song cước, thi triển môn Thảo thượng phi đã được Khoái thúc thúc truyền dạy, vừa chạy vừa nhảy, vừa phóng theo liên tiếp mới khỏi bị ông lão bỏ cách quá xa.
Qua khỏi khu rừng, kế đến một triền núi. Đường đi càng ghập ghềnh, quanh co khúc khuỷu khiến cậu bé càng ngán thêm. Tuy nhiên với bản chất trầm ngâm, quen chịu đựng, Vệ Thiên Tường chẳng cần suy nghĩ dông dài, không cần biết đường xa dặm thẳng, cứ một mạch cắm đầu cắm cổ chạy lẽo đẽo sát lưng ông già lạ mặt.
Trải qua bao nhiêu rừng núi, suối đèo, khi lên triền khi xuống dốc, nơi nào ông già cũng giữ một mạch lướt đi ung dung nhưng mau lẹ như gió cuốn.
Tuy vậy, lúc nào ông cũng lưu tâm đến cậu bé lẽo đẽo chạy theo sau. Khi nào nghe tiếng bước chân nặng nề hay hơi thở dồn dập lập tức ông đi chậm lại ngay đợi cho cậu bé lấy sức.
Mỗi khi vượt qua một ngọn núi cao, ông lão chọn một tảng đá bằng phẳng ngồi lại để Vệ Thiên Tường có dịp nghỉ ngơi đỡ vất vả.
Ban đầu Vệ Thiên Tường tưởng rằng ông cũng mệt mỏi cần nghỉ ngơi. Nhưng mấy lần lưu tâm nhận xét thấy ông ta vẫn khỏe phây phây không chút gì vất vả hay mệt nhọc. Nếu phải trong chốc lát là chỉ để cho mình có dịp dưỡng sức mà thôi.
Lạ một điều là mỗi khi ông dừng chân lại đúng y vào lúc cậu cảm thấy quá mệt cần được nghỉ chân.
Vệ Thiên Tường vừa kinh ngạc, vừa phục thầm con người kỳ dị ấy. Cậu phân vân mãi :
– “Tại sao ông ta biết đúng lúc mình đang mệt để dừng lại?”
– “Không lẽ ông ấy chỉ nghe qua hơi thở mà xét đoán được sức lực của mình sao?”
– “Tại sao ông đã già mà đi hoài không hề mệt nhọc?”
Trên mười năm nay Vệ Thiên Tường đi theo năm vị thúc thúc để đào luyện võ công. Nếu kể về nội công thì cậu đã học qua được năm môn công phu luyện khí, tuy đại cương có phần giống nhau nhưng trong phương pháp và chi tiết có nhiều điểm khác biệt.
Kể ra, nếu tính về thời gian thì công phu của cậu bé cũng không hề ít. Vì vậy nên có lần Đồng thúc thúc đã ngỏ lời ngợi khen và bảo rằng cậu đã có một trình độ nội công thâm hậu, nếu sau này ra đời hành hiệp, trên giang hồ há dễ mấy ai bì kịp.
Những lời khen ấy khiến Vệ Thiên Tường mừng thầm và có đôi phần hãnh diện.
Thế mà suốt một ngày một đêm trên quãng đường dài, cậu ta đã mấy lần thở dốc phải dừng chân nghỉ dưỡng sức. Trong khi đó, ông lão vẫn nhởn nhơ như không. Như thế thì nội công của ông đã đến bậc siêu đẳng rồi.
Vệ Thiên Tường đinh ninh rằng vì mình thở mạnh nên ông lão nghe được để dừng lại cho mình nghỉ chân. Thế rồi một ý nghĩ tinh nghịch bỗng nổi lên trong đầu óc thơ ngây của bé :
– “Bây giờ mình cố nén hơi thở ở dọc đường để xem thử ông cụ có đoán được lúc nào mình mệt nhọc cần nghỉ hay không? Nếu có chẳng lẽ ông ta có phép tiên tri, đoán được điều mong muốn tận cõi lòng mình hay sao?”
Nghĩ vậy cậu bé thi hành ngay. Cậu cố sức điều hòa hơi thở, trong suốt thời gian thi triển khinh công chạy theo cụ già. Mặc dù mệt nhọc vẫn không bao giờ thở mạnh như trước nữa.
Thế là suốt một quãng đường dài trên mấy chục dặm, Vệ Thiên Tường không hề thở hổn hển dồn dập. Mỗi khi cảm thấy mệt cậu cố vận khí điều hòa hơi thở bình thường đểdần dần phục hồi lại sức lực.
Vì vậy nên ông già phía trước cứ lầm lũi bước, không ngừng để cậu bé dưỡng sức nữa. Sau khi vận khí điều hòa được hơi thở bình thường, đỡ mệt, Vệ Thiên Tường cố sức chạy mau hơn trước, nhờ vậy mà khoảng cách hai người vẫn giữ được mức độ bình thường.
Hai bóng người, một trước một sau, một cao một thấp, nối nhau lướt đi vùn vụt trong đêm tối, vượt luôn một mạch trên quãng đường thật xa.
Nếu như lúc trước thì trong đoạn này, Vệ Thiên Tường nghỉ dưỡng sức ít ra cũng hai lần rồi. Nhưng vì cậu cố cầm hơi thở, ông già phía trước đinh ninh cậu còn khoẻ, cứ một mạch đi mãi, chẳng bao lâu đã qua đoạn đường khá dài.
Thật ra Vệ Thiên Tường đã thấm mệt từ lâu, nhưng vì bản chất trẻ con nghịch ngợm, bướng bỉnh, vẫn nghiến răng nhịn mệt chạy theo hoài.
Khi ấy đêm đã dần tàn, phía đông đã bắt đầu bừng sáng. Nhiều tia hồng đã le lói, tuy chưa rõ lắm nhưng cảnh vật hết con chìm đắm trong màn tối âm u nữa.
Vệ Thiên Tường đã mệt lắm, mồ hôi chảy dầm dề dán chặt mảnh áo vào lưng, ngực nặng như đeo đá nhưng cậu cứ bền gan ghìm hơi thở không để lộ ra cho ông lão nhìn thấy. Ông lão đang đi bỗng quay lại cười khà khà nói :
– Cháu ơi, cháu còn muốn nín thở cho đến chừng nào mới chịu thôi? Đã mệt chưa? Chúng mình đã vượt một mạch trên một trăm dặm đường dài rồi đấy cháu ạ!
Vệ Thiên Tường thẹn đỏ mặt, nhưng được ông lão ra lệnh bảo nghỉ chân, vội dừng lại ngồi xuống bên đường để nghỉ.
Ngồi được một chốc, cậu ngửng lên nhìn ông lão ngập ngừng hỏi :
– Thưa lão tiền bối…
Nhưng ông lão đã khoát tay lắc đầu cắt ngang :
– Ấy chớ, cháu đừng xưng hô như vậy!
Rồi nhìn cậu nở một nụ cười trìu mến, ông bảo nhỏ :
– Hãy gọi ta là thúc thúc. Cổ thúc thúc nhé!
Vệ Thiên Tường nghĩ bụng :
– “À, té ra đây là một vị thúc thúc nữa rồi, vị thúc thúc thứ sáu đây. Không biết mình có cả thảy bao nhiêu vị thúc thúc?”
Cậu bé đoán ngay ông lão là một vị thúc thúc, tất nhiên là một người thân yêu của mình, sẽ chăm nom và luyện tập võ nghệ cho mình như những vị thúc thúc trước kia.
Nhưng cậu cứ băn khoăn không rõ đây có phải là người mà Đồng thúc thúc đang tìm để giao mình lại hay không?
Nhưng dù phải hay không cũng mặc. Cứ nhìn qua gương mặt dịu hiền thuần hậu, giọng nói đầy trìu mến của vị thúc thúc mới này, Vệ Thiên Tường đã có lòng cảm mến ngay.
Cậu vui mừng gọi :
– Cổ thúc thúc!
Cổ thúc thúc mỉm cười cúi mình đặt Đồng Thứ trên vai để nằm trên đám cỏ êm. Vệ Thiên Tường nhìn thấy Đồng thúc thúc thân yêu của mình hai mắt nhắm nghiền, da mặt xanh tái, hơi thở có vẻ yếu ớt, bất giác đôi mắt nhòa lệ, cất giọng run run hỏi :
– Cổ thúc thúc, có hề gì không?
Rồi cơn cảm xúc nghẹn ngào chận lời không nói được gì nữa.
Cổ thúc thúc khẽ gật đầu, môi điểm nụ cười tỏ ý hài lòng vì thấy cậu bé tỏ ra là con người có tình và thuần hậu. Một lát ông trả lời :
– Chẳng hề chi, cháu đừng lo ngại. Đồng thúc thúc của cháu chỉ bị ngọn Xích Lân chưởng của lão đạo sĩ phớt qua, thương tích không lấy gì là trầm trọng. Tình trạng này là do dùng sức quá độ chứ không phải ảnh hưởng của ngọn chưởng đâu. Hiện nay vì chân khí bị suy nhược hao tổn, nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng trong một ngày sẽ bình phục lại như cũ ngay.
Nghỉ một chặp ông nói tiếp :
– Trái lại tình trạng của lão đạo sĩ Lý Thành Hóa lại khắc hẳn. Hắn bị ngọn Tiểu Thiên Tinh chưởng của Đồng thúc thúc đánh trúng ngay bả vai, thương thế trầm trọng hơn nhiều.
Nghe nói đến Xích Lân chưởng, Vệ Thiên Tường tò mò muốn hỏi cho biết là thứ võ công gì. Nhưng từ trước đến nay cả năm vị thúc thúc ngoài việc tập luyện võ công, ít khi nói ra vấn đề nào khác, dù có hỏi cũng vô ích. Vì vậy mặc dù trong lòng rất muốn biếtvề Xích Lân chưởng lắm nhưng cậu cố nén lòng không hỏi nữa.
Cổ thúc thúc nhìn qua nét mặt cậu bé, như đoán được phần nào tâm tư thầm kín của cậu, nên khẽ gật đầu mỉm cười nói :
– Cái tên Xích Lân chưởng mới nghe qua khiến người ta tưởng rằng đó là một ngoại môn công phu tà độc. Thật ra nó là một thứ bang hệ của một công phu nội gia chính tông gọi là Thiếu Dương thần công. Kẻ nào muốn luyện Thiếu Dương thần công cần phải có tư chất thông minh xuất chúng, ngay từ lúc bé luyện được một nền tảng sơ bộ vững chắc, lấy khí thuần dương tiên thiên rồi dày công tiếp tục luyện tập lâu ngày mới có kết quả. Tất cả những nhân vật trong phái Lao Sơn chỉ trừ một mình sư phụ của Lý Thành Hóa là Đồ Thanh Phong luyện được Thiếu Dương thần công mà thôi, ngoài ra bao nhiêu người khác đều luyện Xích Lân chưởng, một hệ phái Thiếu Dương thần công sáng chế ra. Tuy nhiên Xích Lân chưởng cũng lợi hại vô cùng. Kẻ nào bị trúng phải toàn thân sẽ bốc cháy như bị lửa thiêu. Cháu bé sau này đi tiếp xúc với giang hồ, nếu gặp kẻ nào khi xuất thủ bàn tay đỏ rực như châu sa, cháu phải đặc biệt đề phòng đừng ngang nhiên đối địch với họ.
Vệ Thiên Tường không ngờ rằng mình chưa hỏi, mà Cổ thúc thúc đã tự động nói ra, lại còn giảng giải tận tường khúc chiết, có thể nói suốt mười năm nay chàng mới gặp lần thứ nhất.
Cậu bé khấp khởi mừng thầm trong bụng, chỉ mong rằng vị Cổ thúc thúc này chính là người mà Đồng thúc thúc muốn tìm gặp để trao mình cho ông ta chỉ dạy võ công.
Sở dĩ Vệ Thiên Tường mong mỏi như thế là vì trong lòng cậu bé còn biết bao nhiêu vấn đề đang tìm hiểu, trong đó có vấn đề thân thế của cậu.
Trước kia năm vị thúc thúc không phải là không biết, nhưng chỉ vì họ chưa muốn nói ra mà thôi.
Nhưng tại sao các vị đó lại không chịu nói ra.
Ai cấm đoán họ?
Cái gì bắt buộc họ phải giữ bí mật?
Vệ Thiên Tường nhiều lúc rất bực mình vì ai nấy đều câm lặng chẳng nói cho chàng biết. Bây giờ mới gặp Cổ thúc thúc chưa hỏi đã nói thì làm sao không sung sướng được. Vì vậy cậu bé đã mến ngay Cổ thúc thúc và chỉ muốn ở với ông ta.
Trên khuôn mặt của cậu, biểu lộ nét tươi cười ngây thơ. Khi nghe Cổ thúc thúc giảng giải một hồi và căn dặn mình lưu ý đề phòng Xích Lân chưởng đôi mắt cậu sáng ngời, vui vẻ đáp :
– Dạ, Tường nhi nhớ rồi.
Cổ thúc thúc ngước mặt ngắm cảnh trời và tủm tỉm cười nói :
– Tường nhi, bây giờ không còn sớm đâu chúng ta lên đường thì vừa.
Vệ Thiên Tường nhìn ông hỏi :
– Cổ thúc thúc, đường còn xa lắm không? Có phải đi về nhà thúc thúc không?
Cổ thúc thúc khẽ gật đầu nhưng liền lắc đầu nói :
– Cháu bé, đến nơi rồi sẽ biết, hỏi trước chẳng ích gì. Chúng ta cứ đi, đường còn xa lắm.
Trưa hôm đó Vệ Thiên Tường theo Cổ thúc thúc đến một ngọn núi cao vút trời xanh, phong cảnh hùng vĩ tuyệt vời. Vệ Thiên Tường không biết mình đã đi bao nhiêu dặm đường rồi, cũng không biết ngọn núi này tên gì. Cậu chỉ nhớ rằng từ đêm qua đến nay, đi toàn rừng núi cả và đường đi xa lắm.
Nhìn thấy ngọn núi đẹp quá, bao nhiêu câu hỏi tò mò lại xảy ra trong óc cậu bé :
– “Không biết đã đến nơi chưa? Nhà Cổ thúc thúc ở trên ngọn núi này sao, mình còn đi bao nhiêu ngày, vượt qua bao nhiêu ngọn núi nữa”.
Cổ thúc thúc đi trước, bước vào một con đường núi, Vệ Thiên Tường lẽo đẽo theo sau. Một chặp sau thì đến chân núi. Đi vòng trên sườn núi cheo leo một lúc nữa thì gặp một gian nhà đã cất trên một khoảng đất khá rộng.
Vệ Thiên Tường nghĩ bụng :
– “Đây là nhà Cổ thúc thúc rồi”.
Đứng trước mấy gian nhà đá cậu bé ngơ ngác nhìn quanh. Trong ba tòa nhà đá chỉ có mấy chiếc ghế và một cái bàn. Nơi đây vắng vẻ tịch mịch quá, trừ Cổ thúc thúc có lẽ không còn kẻ nào khác nữa.
– “Chỉ một mình ông làm sao sống được ở nơi u tịch vắng vẻ, hẻo lánh như thế này?”
Vệ Thiên Tường đang phân vân ngơ ngác nhìn cảnh vật, thì Cổ thúc thúc đã vác Đồng thúc thúc chạy vào trong nhà bước qua căn bên mặt. Trong căn nhà này chỉ có một chiếc giường tre trải nệm cỏ ngoài ra chẳng có trang hoàng một thứ gì khác nữa.
À quên, còn một vật nữa chứ. Đó là một thanh kiếm dài treo vắt ngang trên tường.
Cổ thúc thúc ôm Đồng thúc thúc đặt nhẹ trên nệm cỏ, đoạn vung tay điểm liên tiếp mấy cái vào đại huyệt Đồng thúc thúc.
Bỗng nhiên Đồng thúc thúc thở dài, mở mắt ra. Vừa mở mắt Đồng thúc thúc nhìn thấy Cổ thúc thúc và Vệ Thiên Tường đang ngồi bên cạnh nên vụt ngồi lên và gọi lớn :
– Đại….
Cổ thúc thúc mỉm cười gật đầu nói :
– Nhị đệ, đêm qua nhị đệ đã bị hao tổn rất nhiều nội lực, bây giờ chớ nên nói nhiều. Nhị đệ hãy tỉnh trí vận công một hồi, rồi sau ta sẽ nói chuyện không muộn mà.
Đồng thúc thúc cũng cảm thấy chân khí của mình quả thật cũng hao tổn khá nhiều, lập tức ông nhắm mắt ngồi im trên giường, bắt đầu vận khí hành công.
Cổ thúc thúc đưa Vệ Thiên Tường ra khỏi gian buồng đó rồi dẫn cậu đến căn nhà bên trái, cười nói :
– Tường nhi, từ nay cháu ở trong căn buồng này, cháu hãy đem gói hành lý vào.
Vệ Thiên Tường nhận thấy căn nhà này giống hệt căn bên phải, nơi Đồng thúc thúc đang vận công chữa thương. Song ngoài một chiếc giường nhỏ, trong phòng còn có một chiếc bàn và một cái ghế, trên bàn có để nhiều sách vởcùng các đồ văn phòng tứ bảo.
Vệ Thiên Tường liền bước vào phòng, cởi gói hành lý đeo trên vai xuống đất đặt trên giường tre rồi nói :
– Cổ thúc thúc, cháu biết thổi cơm làm bếp, thúc thúc để cháu giúp một tay kẻo mệt.
Đôi mắt hiền hòa của Cổ thúc thúc ngắm nhìn Vệ Thiên Tường một lúc, đầy vẻ trìu mến rồi ông cười lắc đầu :
– Một mình Cổ thúc thúc cũng thổi cơm được rồi, cháu khỏi phải giúp thúc thúc. Cả đêm hôm qua cho đến bây giờ cháu phải luôn chân chạy bộ vất vả quá chừng, cháu hãy nghỉ một lát đi. Lúc nào cơm chín thúc thúc sẽ gọi cháu. Thôi, cháu đừng cố gắng quá sức nữa, kẻo lại như Đồng thúc thúc đó. Cháu hãy lên giường tĩnh tọa vận công đi.
Mười năm trời nay, Vệ Thiên Tường liên tiếp ở với năm vị thúc thúc, nhưng không gặp vị thúc thúc nào hiền hậu, ăn nói dịu dàng như vị Cổ thúc thúc này.
Không phải năm vị thúc thúc kia đối với cậu không tốt hay ghét bỏ gì cậu. Trái lại vị thúc thúc nào cũng hết sức thương yêu cậu, chăm nom săn sóc, dạy bảo cậu như một người cha dạy con.
Có điều là các vị thúc thúc ấy đều là những người trang nghiêm ít nói ít cười. Trừ những lúc dạy bảo võ công, ít khi họ nói chuyện vãn với cậu. Cũng có khi họ nói, nhưng không phải là chuyện cười đùa mà vào tuổi cậu bé, bất cứ đứa trẻ nào cũng ham thích.
Bởi thế, nay Vệ Thiên Tường gặp được Cổ thúc thúc, thấy ông cười nói luôn mồm, hiền hòa trìu mến, cậu thấy khác hẳn, trong lòng cậu thấy vui sướng lạ lùng.
Thấy Cổ thúc thúc nói vậy, Vệ Thiên Tường vội kính cẩn chắp tay, dạ lên một tiếng lớn đoạn cậu vâng lời leo lên giường để tĩnh tọa vận công.
Một lát sau, Vệ Thiên Tường đã vận chuyển chân khí lưu hành khắp thân thể được ba lần, tinh thần thấy sảng khoái, bao nhiêu sự mệt mỏi đêm qua tiêu tan hết.
Cậu bước xuống giường, bước ra ngoài phòng thì thấy Cổ thúc thúc làm cơm xong xuôi gọi cậu lại ăn.
Một đêm trời, rồi cả nửa ngày trời không ăn uống gì, Vệ Thiên Tường ăn bữa cơm đầu tiên với Cổ thúc thúc thấy ngon miệng quá. Cơm xong, Cổ thúc thúc liền hỏi tường tận về công phu học võ của Vệ Thiên Tường trong mười năm qua.
Vệ Thiên Tường nhất nhất thuật lại những môn võ công mà cậu đã học được của năm vị thúc thúc trước. Cổ thúc thúc vừa nghe vừa mỉm cười, thỉnh thoảng lại gật đầu, cặp mắt hiền từ nhìn cậu bé đầy vẻ mến thương, vào khoảng giờ Mùi, Đồng thúc thúc ở căn bên trái phía tay mặt bước sang. Sau mấy giờ vận hành công phu, Đồng thúc thúc đã thấy khỏe khoắn, nội công phục hồi đến bảy tám phần, đôi mắt ông đã thấy sắng quắc có thần như thường ngày.
Vệ Thiên Tường thấy Đồng thúc thúc bước vào, mừng quá lật đật đứng dậy gọi lớn :
– Đồng thúc thúc!
Cổ thúc thúc mỉm cười nói :
– Nhị đệ, thật khổ công khó nhọc cho hiền đệ quá.
Đồng thúc thúc cung kính quỳ xuống lạy Cổ thúc thúc, cất tiếng run run vì cảm kích :
– Đại ca, nếu đêm qua đại ca không tiếp cứu kịp thời thân này dù chết cũng không quan trọng mấy nhưng xét cũng đáng tủi hổ cùng tiền nhân và bạn cũ.
Cổ thúc thúc cảm động đưa tay đỡ Đồng thúc thúc đứng dậy nói :
– Nhi đệ, thật ra cũng nhờ Vị lão phu tử, ba ngày trước đây đã tới gặp ngu huynh bảo rằng: “Đồng hiền đệ đang hộ vệ Tường nhi về đây, đường xa ắt có sự rắc rối, hãy nên đi tiếp ứng cho kịp thời”.
Xem tiếp hồi 3 Thân thế mơ hồ
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️