Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 8: Thử thách gian nguy

6:34 chiều – 19/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 8: Thử thách gian nguy tại dua leo tr 

Ba người vừa xuất hiện chính là “Quan Ngoại Tam Quái”, trước đây ở tửu lâu Trầm Gia Loan, bọn họ muốn phô trương tài nghệ nhưng đã bị Giả Như Chân cho nếm một đòn đau điếng.

Thoáng thấy ba lão quái này, La Như Long đã trỗi dậy hai ý nghĩ:

Thứ nhất, nghe nói sau khi chiếc quái xa tái hiện trên Trung Nguyên nhắm hướng đến Chung Nam ở Tần Lĩnh Sơn, “Quan Ngoại Tam Quái” này đã là cao thủ hộ tống quái xa, sao lại cùng xuất hiện ở nơi này ?

Có lẽ bọn ma đầu Miêu Cương đã phái một số cao thủ đến chặn bắt ta hay sao ?

Thứ đến, ‘Quan Ngoại Tam Quái” là những đại ma đầu lừng danh, nhưng trước đây Giả Như Chân có nói, đối với bọn “Quan Ngoại Tam Quái” chẳng có gì đáng sợ họ tiếp không được chiêu “Lão Ngưu phá xa”!

Phụ mẫu mất đi, La Như Long mang một mối hận ngút trời đối với chiếc quái xa, giờ thấy “Quan Ngoại Tam Quái” xuất hiện, cơn lửa hận bừng lên trong lòng, đôi mắt chàng nảy lửa, tay phải từ từ đưa lên trước ngực, năm ngón tay giương ra …

Đang trong cơn bi phẫn tột độ, chàng muốn thi triển chiêu “Lão Ngưu phá xa” để đánh giết bọn lão quái ngay lập tức.

Nhưng La Như Long nghĩ lại ta đang nằm trong vòng vây của bọn hắc đạo, lỡ ra họ cùng vây áp tấn công, một chiêu tuyệt học của ta đáng đủ để chống trả nổi. Tốt nhất nên đợi họ ra tay thanh toán nhau, lúc đó ta thừa cơ hội để xuất chiêu, không lợi hơn hay sao ?

Nghĩ đến những điều đó, chàng từ từ buông tay xuống, đứng an nhiên như không có chuyện gì.

Ba lão quái quét luồng ma quang nhìn quanh toàn trường, rồi ngẩng đầu cười cuồng vọng.

Tiếng cười tợ như quỷ khóc sói gầm, làm người ta phải kinh hồn bạc vía.

Tưởng rằng như vậy đã uy hiếp được mọi người, đại lão quái Lạc Thiên lườm giọng:

– Huynh đệ lão hủ muốn đem La tiểu tử này đi, chư vị có ý kiến gì không?

“Tuyết Phong Nhị Tẩu” đưa mắt nhìn nhau không lên tiếng.

“Vạn Dương Tứ Bá” cũng biến đổi sắc mặt đứng lặng yên.

Còn hai huynh muội họ Biện như trẻ con không sợ hổ, liền lên giọng hừ một tiếng.

Nghe hai tiếng hừ tuy nhỏ nhưng lạnh lùng kia, mọi người đều quay nhìn sang Lạc Thiên để xem phản ứng của lão.

Lạc Thiên liếc xéo mắt bọn huynh đệ họ Biện, cất giọng cười ngạo:

– Lão nhị, lão tam, xem ra người ta không đồng tình, chúng ta e phải động thủ trước rồi đó. Ha … ha … ha …

Lão nhị Lạc Địa và lão tam Lạc Huyền cùng phá giọng cười man rợ.

Lạc Thiên đưa cánh tay ngắn cộc lốc chỉ vào La Như Long, nhếch mép nói:

– Bọn ta chỉ quyết một lời, hôm nay muốn đem tiểu tử này đi, ai không sợ chết cứ xông vào.

Vừa dứt giọng, lão sấn bước đến La Như Long, từng bước, từng bước …

Bước chân của lão giẫm lên trong tim mọi người.

La Như Long vốn đã buông tay xuống, giờ lại chầm chậm đưa lên.

Năm ngón tay như móng vuốt chim ưng, hai luồng tinh quang dán chặt trên người Lạc Thiên để theo dõi từng cử chỉ của lão ta.

Phản ứng của La Như Long không thể lọt qua cặp mắt như ma của Lạc Thiên, lão cười mỉa mai, song chưởng vận đến mười thành công lực, chuẩn bị xuất ra …

Bất thần có một tiếng quát trong trẻo vang lên:

– Dừng lại !

Tiếp theo là hai tiếng “thịch thịch”, hai bóng người đã xuất hiện bên cạnh La Như Long.

Đó chính là huynh muội họ Biện với thanh trường kiếm lăm lăm trong tay.

Điều này dường như Lạc Thiên đã lường được trước, lão trợn mắt quát:

– Bọn ngươi chán sống hả ? Có biết lão phu là ai không ?

Thiếu nữ lớn tiếng :

– Bổn cô nương lạ gì “Quan Ngoại Tam Quái” nhà ngươi ? Ngươi là đại lão quái Lạc Thiên.

Rồi cô ta chỉ tay vào hai lão còn lại, nói tiếp :

– Còn đó là Lạc Địa và Lạc Huyền, đều là người chẳng ra người, ngợm chẳng giống ngợm, đúng không ?

– Nha đầu, ngươi phải chết …

Chưa dứt lời, Lạc Địa và Lạc Huyền đã lao người đến, nhưng Lạc Thiên đã đưa tay ngăn cản, ngẩng cổ cười nói:

– Bọn tiểu quỷ đó chúng ta làm gì phải nổi cơn thịnh nộ ? Ha … ha … ha …

Rồi lão hất hàm hỏi:

– Hai tiểu quỷ ngươi mau báo tính danh ta nghe xem?

Chàng thiếu niên hừ một tiếng, thiếu nữ đanh giọng :

– Ngươi không lượng thân phận cao thấp, lại dám hỏi tính danh ta hả ?

Lời nhiếc mắng của cô ta làm bọn lão quái xạm da mặt, lửa giận cuồn cuộn bốc lên.

Chợt có giọng đằng hắng cắt ngang bầu không khí căng thẳng, một người bước đến đứng giữa song phương.

Người đó chính là Bái Tẩu, lão ta bước đến cạnh bên Lạc Thiên, vểnh râu cười nói:

– Có lẽ Lạc đại hiệp không biết hai vị này, họ cũng là những nhân vật nổi danh cả đấy ! Hi hi !

Lạc Thiên đang tức giận, bèn quát hỏi:

– Ngươi nói lai lịch chúng ra ta xem ?

Bái Tẩu cười xiểm nịnh:

– Nhị vị đây là người của Biện gia bảo ở Cửu Liên Sơn, danh tiếng lừng lẫy trong võ lâm Trung Nguyên.

Lạc Thiên quát:

– Nói rõ tính danh của bọn nó ra ta nghe.

– Vị thiếu hiệp đây chính là Biện Khởi Giao, còn cô nương là Biện Khởi Phụng …

La Như Long chưa từng quen với loại người sâu hiểm như Bái Tẩu, thấy lão ta quỷ quyệt chàng lạnh lùng hừ một tiếng.

Lạc Thiên nghe được hét lên:

– Ngươi hừ gì ?

Bình thường La Như Long không thể để cho lão ta giương nanh vuốt như vậy, nhưng tình huống bây giờ lại khác, chàng lại mỉm cười chỉ đến “Tuyết Phong Nhị Tẩu”.

nói:

– Ta hừ hai lão kia !

– Vì sao ?

– Khi nãy họ muốn giở trò để đoạt lấy bảo vật, nhưng giờ dường như biến mất ý định đó.

“Tuyết Phong Nhị Tẩu” đều trợn mắt đứng ngớ người ra. Lạc Thiên quay sang hỏi:

– Bái Tẩu, có thật như vậy không ?

Bái Tẩu lúng túng cười :

– Huynh đệ … huynh đệ …

Lạc Thiên ngắt lời:

– Lão phu hỏi các ngươi một câu, các ngươi đã bỏ đi ý định “đoạt bảo” chưa ?

Cả hai đều ấm ớ không trả lời được.

Lạc Thiên nói tiếp :

– Bây giờ ta chỉ cho các ngươi hai con đường để chọn, thứ nhất phải lập tức rời khỏi nơi này, còn thứ hai là … ha ha !

Rồi lão quay sang trừng mắt quát bọn “Vạn Dương Tứ Bá” :

– Bọn ngươi dự định đi khỏi nơi này chứ ? Hay muốn ta động thủ ?

“Vạn Dương Tứ Bá” tuy không phải là đối thủ của “Quan Ngoại Tam Quái” nhưng họ dễ gì bỏ qua mưu đồ đoạt bảo vật. Bởi vậy “Hắc Diện Kim Cương” Ngụy Nguyên liền bước ra lên tiếng :

– Xin lỗi, bọn ta không thể để mất mặt …

Lạc Thiên lắc đầu cười như điên dại:

– Ha ha ! Không mất mặt thì sẽ mất đầu … ha ha …

Lão quay sang nói với đồng bọn:

– Lão nhị, lão tam, tình thế hôm nay chúng ta không thể đem lòng từ bi để xử sự.

Phải đánh !

Chữ “đánh” vừa dứt, cả ba lão lao vọt ra ba hướng …

Lạc Địa xáp chiến với “Tuyết Phong Nhị Tẩu”, tiếng chưởng phong ầm ầm, đất đá bắn tung tóe.’ Bọn “Vạn Dương Tứ Bá” vung đao kiếm lên tiếp chiến với Lạc Huyền, bóng người lao vùn vụt, ánh đao óa lên thành rừng …

Còn Lạc Thiên xông đến phía La Như Long và huynh muội họ Biện, thủ chưởng dựng ngang ngực, lão nhếch mép cười khinh thị:

– Các ngươi cứ hợp lực để ra tay !

Biện Khởi Phụng ngang nhiên cười nói với La Như Long :

– La tiểu ca bất tất động thủ, xem huynh muội tôi đấu với hắn …

Biện Khởi Giao cũng gật đầu mỉm cười, hai huynh muội múa tít thanh trường kiếm như rồng tuôn áp đảo đến Lạc Thiên.

Nhưng Lạc Thiên chẳng hề lùi bước, lão cất giọng cười man rợ, lách người vào trong làn mưa kiếm, chưởng phong phát ra ào ào, tuy thế quả thực phi phàm.

Đương trường phân thành ba trận chiến, các cao thủ như thần long mãnh hổ vờn lấy nhau, sát khí cuộn đất đá bay mù mịt cả một vùng. Đây cũng là cơ hội để La Như Long thoát nguy.

Nhưng chàng không muốn đi ngay, vì biết rằng nếu rời khỏi nơi này, cuộc giao chiến sẽ ngưng lại, lúc đó bọn họ sẽ liên thủ tấn công chàng. Còn một điều khó hiểu là huynh muội họ Biện cứ một mực bảo vệ chàng, vì sao vậy ?

Qua cuộc đối khẩu vừa rồi, rõ ràng Biện gia bảo là thuộc phía hắc đạo, hùng bá một phương. Lẽ nào hai người này là cánh sen trổi lên giữa bùn lầy ?

Nghĩ đến những điều đó, La Như Long lắc đầu, ngưng thần quan sát đấu trường.

Hiển nhiên huynh muội họ Biện không phải là đối thủ của lão quái Lạc Thiên, giao đấu độ mười chiêu, thế kiếm của họ đã chùn đi, sức lực yếu dần. La Như Long đứng ngoài vô cùng lo lắng, mồ hôi toát lạnh cả người.

Bỗng nghe Lạc Thiên phát ra một câu rùng rợn:

– Bọn nhóc ngươi chỉ có mấy chiêu như vậy mà cũng muốn xưng danh giữa giang hồ hả ? Trong ba chiêu nữa, nếu không hạ gục bọn ngươi, Lạc Thiên này sẽ xóa danh trong võ lâm.

– Lão tặc kia ngông cuồng, hãy xem kiếm.

Biện Khởi Giao hét lớn, phát ra chín đường kiếm sáng loáng, trên ba, giữa ba, dưới ba. Kiếm khí xé gió vù vù.

Biện Khởi Phụng cũng tức tốc vút ra chín chiêu kiếm liên hoàn, công kích tới tấp.

Lạc Thiên bị mười tám thế kiếm vây áp, nếu lão không thoát lùi ắt sẽ bỏ mạng.

Nhưng không phải như vậy, lão ta vẫn xông tới, miệng hét lên:

– Nạp mạng đây !

Không thấy lão ta xuất chiêu như thế nào, chỉ thấy hai luồng chưởng phong bão táp cuồng cuộn thốc đến, mười tám đường kiếm bị phá tung. Lão biến chưởng thành trảo bổ nhanh đến đối phương. Biện Khởi Phụng thất thanh kêu lên một tiếng, tung người lao về phía sau, thanh trường kiếm trong tay biến mất. Biện Khởi Giao cũng kinh hoàng biến sắc, thoắt lách người né tránh.

Lạc Thiên ngừng chiêu, chỉ thẳng vào mặt Biện Khởi Giao, quát:

– Ngươi nếu còn ngoan cố, đại gia sẽ siêu độ ngươi.

– Không chắc như vậy !

Một giọng nói vang lên từ bên ngoài, chính La Như Long đã lên tiếng.

Lạc Thiên quay đầu trố mắt nhìn, Biện Khởi Giao cũng thu hồi kiếm chiêu, đôi mắt tròn xoe nhìn đến chàng.

La Như Long bước đến giữa song phương, gật đầu mỉm cười nói với huynh muội họ Biện:

– Xin nhị vị tạm nghỉ tay, lão quái này để tại hạ xử lý !

Biện Khởi Giao hớt hãi thốt lên:

– Sao ? Ngươi có thể ứng phó nổi không?

Lạc Thiên khịt mũi hừ một tiếng.

La Như Long nghe vậy đánh mắt nhìn lão ta, rồi nói với Biện Khởi Giao:

– Biện huynh yên tâm, lão quái này, tại hạ chỉ cần một chiêu là đủ, có tin không?

Huynh muội họ Biện cả hai không ai dám tin, Biện Khởi Phụng vội bước đến bên cạnh chàng, nghiêm túc nói:

– Long tiểu ca chớ đùa, nếu đánh, chúng ta cùng hợp lực lại …

La Như Long ngắt lời:

– Bất tất ! Bất tất ! Tại hạ nói một chiêu là một chiêu.

Rồi chàng quay sang nói với Lạc Thiên:

– Ta đưa ra một điều kiện với lão, chỉ cần lão tiếp nổi ta một chiêu, ta sẽ giao vật kỳ bảo võ lâm này cho lão !

– Sao vậy được?

Cả hai huynh muội họ Biện cùng kêu lên.

Lão Lạc Thiên cũng không ngờ có chuyện dễ dàng như vậy, bèn cất giọng cười quỷ quyệt:

– Hảo ! Hảo ! Nếu lão phu không tiếp chiêu nổi thì sao ?

La Như Long cười lạt:

– Cũng rất đơn giản, nếu lão không tiếp nổi chiêu của ta thì kéo nhau ra khỏi nơi này. Và từ nay trở đi không được đem xác đến trước mặt ta !

– Như vậy thôi sao ? Được ! Được !

Lạc Thiên giương tay lên, nói tiếp:

– Bắt đầu động thủ đi. Ngươi dùng quyền ? Dùng chưởng? Hay dùng binh khí?

Biện Khởi Giao liền đưa thanh trường kiếm đến, gượng cười:

– La đệ đệ sử dụng thanh kiếm này đi !

La Như Long không nhận lấy thanh kiếm, chàng nói với Lạc Thiên:

– Lão Lạc, ta kính lão tôn hiền, nhường cho lão xuất chiêu trước.

– Sao ? Ngươi để ta động thủ trước hả ?

Lão Lạc cũng hết sức ngạc nhiên.

Huynh muộn họ Biện thoạt biến sắc mặt, chăm mắt nhìn đầy nỗi kinh ngạc lẫn lo lắng.