Chương 11
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 11 tại dua leo tr
Làm xong việc trở về nhà, cơn giận của Nguyên Phi Ngư vẫn đang cháy ngùn ngụt trong lồng ngực, cứ ngồi thẫn thờ bên bàn ăn, ngay đến Tô Hiểu Bách nói chuyện cũng như chẳng nghe thấy gì.
“Chị, thầy giáo lần trước có mang tranh của em đi tham dự cuộc thi vẽ tranh dành cho lứa tuổi trung học trong thành phố, hôm nay công bố kết quả rồi, tranh của em được giải nhất, thầy nói sẽ có phần thưởng.”
Tô Hiu Bách năm nay mười bốn tuổi, thế mà đã cao hơn Nguyên Phi Ngư hẳn một cái đầu, hồi nhỏ ngũ quan sắc nét hài hòa, càng lớn càng trở nên lanh lẹ, chẳng khác nào búp bê phiên bản người thật, khiến ai cũng yêu quý, có lẽ chuyện hồi nhỏ bị bỏ rơi đã có ảnh hưởng quá lơn nên tính cách của cậu rất khép kín, ở trường lúc nào cũng lặng lẽ lầm lũi một mình, cố tình né tránh mọi ánh mắt như lửa thiêu đốt của các bạn nữ cùng lớp, cậu không thích nói chuyện với người khác, nhưng chỉ riêng trước mặt Nguyên Phi Ngư, cậu mới thực sự trở thành thiếu niên mười bốn tuổi bình thường, nói không ngừng nghỉ.
Chỉ có điều hầu hết thời gian Nguyên Phi Ngư đã dành cho làm thêm, rất ít thì giờ bên cậu, vì thế cậu liền vẽ tranh, khóa mình trong phòng, dùng bút chì phác những đường nét loằng ngoằng lên giấy làm bài tập, hay là vẽ lại những người từng tồn tại trong ký ức của cậu, cũng vẽ cả mẹ, chỉ có điều cùng với thời gian, hình bóng của mẹ càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng lại vẽ ra khuôn mặt của Nguyên Phi Ngư. Hình bóng của mẹ càng ngày càng mơ hồ, bóng dáng của cha trước khi chết mỗi lúc một rõ ràng, lưỡi dao sáng loáng đâm thẳng vào lồng ngực của cha, máu trào khắp xe, cậu ngồi ghế sau bị dọa cho mặt mày tái mét cắt không còn giọt máu, cũng quên mất cả khóc, duy chỉ còn nhớ khuôn mặt cô gái thấm đỏ máu tươi từng mảng lớn, đáng sợ như ma quỷ.
Từ đó cậu không dám ngủ một mình, hằng đêm phải cảm nhận được mùi hương của chị mới ngủ được, vì trên người chị mang mùi hương ô mai giống mẹ, ngọt ngào dìu dịu, có thể giúp cậu vượt qua những cơn ác mộng, ngủ một giấc đến sáng.
Tô Hiểu Bách trông thấy bộ dạng lặng thinh không nói của Nguyên Phi Ngư, chợt thấy hụt hẫng liền tiến tới trước, lay lay cánh tay chị, “Chị à, hôm nay chị sao thế, không vui ư?”.
“À…” Lúc này Nguyên Phi Ngư mới định thần lại được sau nỗi ê chề nhục nhã hồi chiều, dù khuôn mặt của Quan Nhã Dương vẫn mơ hồ ẩn hiện trước mặt cô khiến từng lời nói ra, cô đều cau mày khó chịu, “Hiểu Bách, em vừa nói gì thế?”.
Hiểu Bách lặp lại lần nữa những lời mình vừa nói, nghiêng đầu nhìn Nguyên Phi Ngư, bộ dạng nịnh nọt, “Chị à, nhận được tiền thưởng, có thể để em mua thứ gì đó không?”.
“Tất nhiên là được, là tiền thưởng của em mà, em có quyền sử dụng.” Nguyên Phi Ngư mỉm cười xoa đầu Hiểu Bách, dù Hiểu Bách đã trở thành một cậu thiếu niên điển trai, nhưng cô luôn coi cậu như chỉ mới bốn tuổi, yêu thương cậu, chăm sóc cậu, dù thiếu tiền cũng quyết không đề Hiểu Bách chịu thiệt thòi, cô đã dành cho cậu một quá trình trưởng thành hoàn mỹ, kể từ ngày đầu tiên khi đưa Hiểu Bách về nhà, cô đã từng thề trong lòng. “Có điều, em muốn mua gì? Chị có thể mua hộ em, giờ rất nhiều gian thương, trông em như thế này mà đi mua đồ nhất định sẽ bị chém giá trên trời đấy.”
“Chị à, em đã mười bốn tuổi rồi đấy, không phải trẻ con nữa, lần này chị để em tự mua nhé, em xin chị, chị…” Tô Hiểu Bách lắc lắc cánh tay Nguyên Phi Ngư, dịu dàng làm nũng, cậu biết, bất luận chuyện gì, chỉ cần làm nũng thì Nguyên Phi Ngư nhất định sẽ đồng ý.
Quả nhiên, Nguyên Phi Ngư suy nghĩ một lát, sau rồi vẫn chau mày đồng ý.
Tô Hiểu Bách vui vẻ chạy đi rửa bát, Nguyên Phi Ngư thì bận rộn dọn dẹp giường và đệm, hôm nay cô mua được chiếc giường gấp ở chợ cũ, chiếc đệm đặt một góc khác trong phòng, vị trí gần cửa sổ có một chiếc đệm Simmons khá rộng, cô muốn cả hai chiếc giường đều có đệm, ở giữa có treo một tấm rèm vải.
Tô Hiểu Bách rửa bát xong rồi quay lại, nhìn thấy hai chiếc giường đã bị ngăn cách nhau bằng một tấm rèm vải, sững người một lát, ánh mắt ngập tràn vẻ không hiểu: “Chị, chị làm gì vậy?”.
“Kể từ hôm nay em sẽ ngủ trên giường to, chị sẽ ngủ trên giường gấp, chẳng phải em cũng nói nói em mười bốn tuổi rồi, không còn nhỏ nữa ư? Ngủ cùng chị mãi cũng không được.” Nguyên Phi Ngư đang trải đệm lên chiếc giường đơn gấp, rồi lại kiểm tra kỹ càng chiếc giường lớn một lượt nữa, xác định tất cả đều ổn mới quay đầu lại gọi Hiểu Bách, “Mau đi vệ sinh rồi đi ngủ, mai còn phải đi học nữa.”
Tô Hiểu Bách đứng trước cửa phòng ngủ, nhìn tấm rèm trong phòng, ánh mắt tươi đẹp chợt lóe lên thần sắc kỳ lạ, thần thái đó càng tích tụ càng hiện rõ, cuối cùng khiến sắc mặt cậu nhợt nhạt, cậu im lặng không nói tiếng nào đi vào toilet vệ sinh, mãi đến khi tắt đèn đi ngủ cũng chẳng nói câu nào.
Hôm nay ở trên lớp cậu nhìn thấy một nữ sinh sắc mặt nhợt nhạt, khóc khóc mếu mếu chạy ra khỏi phòng học, trên quần còn vương mấy vệt máu, giáo viên nữ dạy sinh học xinh đẹp an ủi nữ sinh đó rằng, điều đó tượng trưng cho việc con gái đã trưởng thành, giống như quá trình con ngài phá kén chui ra sẽ khiến bản thân nó biến thành bướm trở nên xinh đẹp hơn, mỗi người con gái đều phải trải qua những chuyện như thế, sau này yêu đương kết hôn, cùng với người mình yêu sinh hạ ra những thiên thần bé nhỏ đáng yêu, đây chính là sứ mệnh vĩ đại nhất mà thượng đế ban tặng cho con gái. Cậu đứng trước cửa phòng làm việc, nhìn nữ sinh được giáo viên an ủi mỉm cười, trong lòng cậu theo đó cũng tựa như có thứ gì đó vừa xuyên qua, cảm giác cực kỳ lo sợ, cảm giác vô cùng trống trải. Mấy năm trước dường như cậu đã nhìn thấy chị gái có dấu hiệu tương tự, chị bắt đầu có một chiếc tủ nhỏ không để cậu đụng vào, điều đó có phải đại diện cho việc chị sắp thoát kén thành bướm, sẽ yêu rồi sẽ kết hôn, sẽ cùng người khác sinh hạ những thiên thần bé nhỏ…
Nằm một mình trên giường, sắc đêm bên ngoài rèm cửa sổ trải dài mênh mông vô tận, cứ cố kìm nén con tim mình lại, cậu muốn chợp mắt, nhưng bóng hình của chị cứ vấn vít mãi trong đầu, chị khoác tay người đàn ông khác, chị hôn người đàn ông khác, chị ôm người đàn ông khác, cùng nhau trên một giường… Những hình ảnh đó khiến cậu đau đớn vô cùng, cậu không chịu đựng nổi những thứ đó, đột nhiên ngồi bật dậy, thử tìm kiếm bóng chị, gọi một tiếng: “Chị…”
“Gì vậy?”. Giọng Nguyên Phi Ngư mang vẻ ngái ngủ từ đầu kia tấm rèm vải vọng lại, “Mau ngủ đi.”
“Chị…” Cậu cố chấp gọi thêm một tiếng nữa, “Chị, sau này chị sẽ yêu có phải không? Sẽ hôn người khác có phải không? Sẽ ngủ cùng người khác có phải không?”.
Lời của Tô Hiểu Bách khiến Nguyên Phi Ngư giật thót mình, cô bất giác nghĩ đến nụ hôn vốn không được tính là hôn kia của Quan Nhã Dương, sắc mặt chợt đỏ lựng lên, vội vã vùi đầu vào trong chăn, ồm ồm nói vọng ra: “Em nói linh tinh gì thế hả? Còn nói linh tinh chị sẽ giận đấy.”
Có lẽ thực sự sợ cô giận nên Hiểu Bách im bặt không nói nữa, nằm trở lại xuống giường, thẫn thờ nhìn trần nhà rách nát, chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa.
Nguyên Phi Ngư trốn trong chăn, nghe thấy nhịp thở đều đều của Tô Hiểu Bách mới yên tâm thò đầu ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm, đúng là có tật giật mình, cảm giác chột dạ này cứ vấn vít mãi trong lòng cô, cùng với vẻ mặt của Quan Nhã Dương, cứ ồn ào náo loạn trong đầu khiến cô mãi nửa đêm mới mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.
Đang lúc lơ mơ, đột nhiên cô nghe thấy tiếng nức nở cố kìm nén của Tô Hiểu Bách phía sau tấm rèm, không khí trong đêm toát lên hơi lạnh, hòa cùng tiếng khóc trong cơn mê man, nghe như đang dọa người, Nguyên Phi Ngư lập tức mò dậy, ngay đến giày còn chưa kịp đi, chân trần bước qua tấm rèm đến bên giường Hiểu Bách, qua ánh trăng sáng, cô nhìn thấy Tô Hiểu Bách ôm chặt chiếc chăn nằm cuộn tròn trên giường, nhắm mắt lại, khóc thút tha thút thít, giống như nằm mơ gặp chuyện gì đáng gì đó.
“Hiểu Bách, Hiểu Bách…”
Nguyên Phi Ngư hoảng hốt lay lay vai, muốn đánh thức cậu dậy, nhưng dường như cậu mơ rất sâu, lắc nửa ngày trời, vẫn không cách nào tỉnh lại, cuối cùng cô đang vào toilet dấp khăn nước lạnh lau lên trán, chùi đi những giọt mồ hôi lạnh.
Nước lạnh khiến Tô Hiểu Bách vụt tỉnh lại, cậu nhìn thấy Nguyên Phi Ngư ngồi bên cạnh, giống như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, ôm chặt lấy cô, “Chị, chị, em lại nằm mơ thấy cha… lại mơ thấy người phụ nứ đó…chị…”
“Chỉ là nằm mơ thôi, không cần phải sợ, chị đây… không cần phải sợ…”. Nguyên Phi Ngư ôm chặt cậu, đưa tay vỗ vỗ lưng cậu, dỗ dành như một đứa trẻ: “Không phải sợ, không phải sợ…”
Tô Hiểu Bách vùi mặt vào hõm cổ Nguyên Phi Ngư, từ đầu đến cuối chỉ ậm ừ vẻ bất an: “Chị… người phụ nữ kia rốt cuộc là ai… Tại sao bà ta lại nhất định muốn giết cha… Tại sao… Tại sao…”.
Nguyên Phi Ngư vẫn ngồi im lặng, ánh mắt vô tình liếc nhìn không gian tối đen ngoài cửa sổ, con ngươi cũng toát lên sắc đen đáng sợ, sắc mặt cô nhợt nhạt, từ đầu đến cuối chỉ lặp đi lặp lại động tác vỗ vai Hiểu Bách, không ngừng an ủi: “Không phải sợ… không cần phải sợ… mọi chuyện đều đã qua rồi… đã qua rồi…”
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️