Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 7

9:02 chiều – 19/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 7 tại dua leo tr 

Lịch sử xem mắt của Đặng Linh Linh quả đúng là một vở hài kịch. Quả nhiên là đúng với kiểu suy đoán của dì Vương, từ năm Đặng Linh Linh hai mươi lăm tuổi, cũng đã được nghe đủ kiểu khuyên bảo như là đừng yêu cầu cao quá, còn cô khi không chịu đựng nổi áp lực, khi bắt đầu xem mắt, cô bắt đầu được giới thiệu cho đủ các kiểu người.

Đặng Linh Linh thuộc tuýp người thích tự lực cánh sinh, điều kiện cá nhân mặc dù tương đối khá nhưng điều kiện gia đình cũng chỉ thuộc loại trung bình. Ba mẹ đều là những người công nhân bình thường, bị thất nghiệp rồi mở một tiệm tạp hóa nhỏ, mẹ cô năm ngoái mới bắt đầu được nhận lương hưu, còn ba cô phải mấy năm nữa mới được nhận tiền nghỉ hưu.

Tiền của hai người cộng lại với nhau được khoảng bốn ngàn, ở thành phố này của chúng tôi, có thể nói là đã đủ cho cuộc sống của hai người già, nhưng mà giàu thì cũng không phải là giàu. Những người mà họ quen biết, đương nhiên cũng là những người có điều kiện tương đương với họ.

Ba mẹ Đặng Linh Linh thuộc tuýp người già cổ điển, những điều họ nghĩ cũng chỉ là có một cuộc sống yên ổn là được, cho nên bất kể điều kiện của đằng trai như thế nào, đều muốn giới thiệu cho con gái nhà mình. Mà dưới sự tẩy não liên tục của ba mẹ, Đặng Linh Linh cũng bắt đầu nghiêng về phía suy nghĩ chấp nhận số phận.

“Mỗi tháng con kiếm được nhiều như thế, nhưng đâu có được yêu cầu người ta cũng phải kiếm được như thế, cũng đều là hai ba ngàn, bốn ngàn đã được xem là lương cao rồi đấy.”

“Con chỉ để ý đến bản thân anh ta là được rồi, dù sao thì con kiếm được cũng nhiều mà.”

“Bây giờ con đang còn trẻ chưa biết được đâu, tương lai rồi con sẽ hiểu thôi, đời người mà, không thể sống một thân một mình được, con nói xem, mai này lỡ con có đau ốm thì ai chăm sóc hả? Viện dưỡng lão? Viện dưỡng lão là nơi con tới hay sao? Người ở đó bắt con uống nước đái nữa đấy!”.

“Con mà không lấy được chồng, đợi mai mốt lớn tuổi rồi thì chẳng đẻ đái gì được nữa đâu.”

Mặc dù Đặng Linh Linh không ở chung với ba mẹ, nhưng mỗi lần về nhà đều phải nghe những lời càm ràm như thế, từ khi cô về cho đến khi cô đi, tư tưởng của chủ đề cũng giống như chính sách mở cửa thị trường vậy, cái đó gọi là không hề bị dao động!

Lúc ghê gớm nhất, chính là ba mẹ cô thậm chí chẳng thèm để ý đến việc kinh doanh của tiệm tạp hóa, trực tiếp dọn đến ở tại nhà của Đặng Linh Linh, lấy một cái lý do cực kỳ đáng yêu là để tiện bề chăm sóc cho cuộc sống của Đặng Linh Linh, thực tế là vì cái việc hôn nhân trọng đại của cô mà thôi.

“Mẹ biết là con bận bịu với công việc, bận bịu viết lách mấy thứ kia, nhưng mà những việc đó thực ra không quan trọng, tương lai con vẫn có thể làm mà, nhưng cái việc cưới chồng, con cũng chỉ còn có hai năm nữa mà thôi. Cô Hai của con cũng đã nói rồi, phụ nữ sinh con đẻ cái cũng cần phải để ý đến tuổi tác nữa đấy, qua cái lứa tuổi đó thì chẳng dễ đẻ nữa đâu, mà đứa trẻ được sinh ra cũng dễ bị dị tật, con nói thử xem, nhỡ khi con sinh ra một đứa bé không có tay hay là không có chân thì sau này làm thế nào hở? Cho dù con có kiếm được nhiều tiền như thế nào đi chăng nữa, cũng có kiếm đủ tiền cho nó chữa bệnh không? Bây giờ nuôi một đứa trẻ đã khó khăn rồi, nuôi một đứa như thế, thì cả cuộc đời này con làm sao mà sống được nữa đây!”.

Rồi lại than ngắn thở dài, làm giống như kiểu Đặng Linh Linh sắp đẻ ra một đứa con dị dạng đến nơi rồi ấy.

Bản tính của Đặng Linh Linh vốn là một người lãng mạn. Nữ thanh niên hoạt động nghệ thuật mà, chắc là cũng có suy nghĩ về duyên phận, tình yêu này nọ. Mặc dù cô sống khép mình, ở nhà suốt cả ngày, nhưng mà cô luôn một mực cho rằng duyên phận của mình thì sẽ thuộc về mình thôi, cho dù là mình có ở nhà không đi ra khỏi cửa, nhưng mà nếu thật là chân mệnh thiên tử thì cũng có thể rớt vào trong nhà cô từ ban công lắm chứ.

Nhưng cái sự lãng mạn của cô có to đến nhường nào đi nữa cũng không thể nào địch nổi với cái sự càm ràm của ba mẹ mình, cuối cùng sau mười mấy ngày mẹ Đặng theo sát, cô đã cúi đầu khuất phục trước ba mẹ.

Nói thật là, khi Đặng Linh Linh kể những điều này cho tôi nghe, bụng tôi đang rất đau, nhưng mà cách nói của cô rất hài hước, trong giọng nói lại mang chút gì đó bất lực, làm tôi cảm thấy có một niềm vui hớn hở nho nhỏ đáng lẽ không nên có, nó khác hẳn với việc nghe điện thoại của Trương Tường, cho nên mặc dù trong người tôi không thoải mái, nhưng vẫn rất vui vẻ nằm trên giường nghe cô nói chuyện.

“Em nói nhiều quá rồi, làm ảnh hưởng công việc của chị rồi.”

“Đâu có đâu có, bây giờ chị đang rảnh mà, em nói đi, chị cũng đang muốn tìm hiểu xem rốt cuộc em thích tìm một người như thế nào.”

“Nói thật với chị Hoàng, mới bắt đầu em chẳng có yêu cầu gì cả, em cảm thấy chỉ cần mình thích, cho dù anh ta có là người ăn xin hay không, em cũng chấp nhận.”

“Nhưng mà em có thích nổi mấy người ăn xin không? Không phải nói chuyện có tiền hay không có tiền, mà là loại đàn ông không tài cán gì đó liệu em có cần không?”.

“… Có thể anh ấy là một hoàng tử hoặc là đại ma vương nào đó vừa gặp phải khó khăn, lưu lạc bên ngoài thì sao?”

Đặng Linh Linh nói với một giọng điệu giễu cợt, sau đó cười lên ha ha với tôi, tôi vừa cười vứa bóp bóp vào bụng: “Linh Linh, chị kết em quá đi mất!”.

“Làm thế nào bây giờ, chị Hoàng, hai chị em ta kết lại với nhau đi.”

“Chị thì không có áp lực gì cả, Thái hậu nhà em có đồng ý không?”

Ở phía bên kia, Đặng Linh Linh thở dài thường thượt, sau đó cả hai chúng tôi cùng cười phá lên. Ngay từ đầu, tôi có cảm giác con người của Đặng Linh Linh rất hay, còn bây giờ, tôi thật sự, thật sự thích cô ấy. Cô gái này, có tài nhưng không ngạo mạn, hòa nhã mà lại rất dí dỏm. Còn ế ẩm đến tận bây giờ, bây giờ, quả thật, quả thật… quả thật là vì quá khép mình!

“Linh Linh, em hòa mình vào cuộc sống của xã hội bên ngoài đi.”

“Hòa mình vào cuộc sống của xã hội bên ngoài..>

“Đúng rồi, đừng có giam mình trong nhà nữa, con người em như thế, đi ra ngoài tùy tiện tìm một việc làm nào đó, đảm bảo sẽ có một đống người theo đuổi, đến lúc đó, em chỉ việc chọn người em thích, còn những người mà khoe khoang chúng ta lương tháng sáu ngàn gì đó, chúng ta liếc mắt nhìn vào mà làm gì cho mệt.”

“Chị Hoàng cứ hay trêu em.”

“Chị nói thật mà.”

Tôi đang nói chuyện, điện thoại đổ chuông tút tút, không cần nhìn cũng đã biết chắc tám mươi phần trăm là cái anh Trường Tường, nặng nề thở ra một cái: “Đồng chí Trương lại gọi điện thoại, để chị giúp em từ chối.”

“Dạ, có dễ từ chối không ạ? Nếu như không dễ từ chối, chị cứ cho anh ta số điện thoại của em, để em từ chối, kẻo sợ chị cũng khó nói.”

“Thôi được rồi, cứ để chị làm hay hơn, anh ta như thế này, cho anh ta số điện thoại của em, không biết sẽ làm phiền em như thế nào nữa.”

“Thế thì… làm phiền chị Hoàng vậy.”

“Chuyện nhỏ ấy mà.”

“Lúc nào rảnh em mời chị Hoàng đi uống trà nhé!”

“He he, chị thích nhất là việc này đó, lúc đó chị sẽ không khách sáo đâu.”

“Cứ tự nhiên, không cần phải khách sáo.”

Tôi dập điện thoại của Linh Linh với một nụ cười còn nở trên môi, nhưng đến khi gọi điện thoại cho Trương Tường, khuôn mặt tôi lộ rõ vẻ đau khổ. Lại nói chuyện nhì nhằng với Trương Tường một lúc, cuối cùng cũng xua đuổi được anh ta dập máy. Tôi ôm bụng đi pha cho mình một cốc nước đường đỏ, sau đó ngủ một mạch cho đến tận buổi chiều khi chị Vu về.

Biết tôi không khỏe, chị Vu cũng chẳng phê bình tôi làm biếng, sau khi nghe công việc của tôi hôm nay, liền nói: “May quá, bây giờ trong tay chị có một đối tượng, thầy giáo dạy nhạc của trường cấp hai Nhị Thập Nhất, ba mẹ là viên chức nhà nước, mẹ đã nghỉ hưu mở tiệm tạp hóa nhỏ, hình tượng mặc dù không tốt lắm nhưng mà là một đứa trẻ rất tinh nhanh.”

“Một mét bảy tư.”

Vừa nghe những lời này là tôi đã biết, người này mà có chiều cao một mét bảy là được rồi đây, nhưng mà điều này cũng chẳng phải việc gì to tát cả, đương nhiên là tôi chẳng có lý do mà từ chối, ngày hôm sau tôi nói ngay với Đặng Linh Linh. Trường cấp hai Nhị Thập Nhất là trường cấp hai trọng điểm của thành phố chúng tôi đây, nhắc đến trường Nhị Thập Nhất, người nghe sẽ luôn thốt lên một câu “à”, con cái của gia đình nào học tại trường đó, bố mẹ đều cảm thấy rất vinh dự người khác cũng phải tấm tắc khen ngợi.

Kèm theo đó là giáo viên trường Nhị Thập Nhất, hình như cũng có vẻ xuất sắc hơn những giáo viên trường khác một chút.

“Chị Hoàng, chị đã gặp người đó chưa?”.

“Chưa.” Tôi thành thật trả lời.

“Thế thì…”

Bên kia cô có chút ngập ngừng, tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Linh Linh này, tình hình hiện nay của em nếu như còn muốn lấy được chồng, biện pháp đáng tin nhất là xem mắt đấy. Ở trung tâm bọn chị bên này, những người giới thiệu cho em chưa hẳn đều là người rất ưng ý, nhưng mà phạm vi giới thiệu sẽ rất rộng. Thực ra em thử nghĩ coi, chẳng phải là chỉ gặp mặt nhau một chút thôi sao? Nếu đồng ý thì qua lại tìm hiểu thêm, nếu không vừa mắt thì cứ coi như là đi gặp gỡ mọi người một chút cho biết, điều này chị cũng đã nói với em rồi, em cứ nghĩ như vậy đi.”

“Vậy thì được…”

Cô ấy trả lời có chút miễn cưỡng, xem ra vẫn chưa quen với việc này. Tôi giúp cô hẹn với thầy giáo kia, để đề phòng có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn không cho người kia số điện thoại của cô ấy, lần này tôi không đi cùng cô ấy nữa, bởi vì ở bên chỗ tôi đây có việc bận còn phải làm – lắng nghe một người phụ nữ đã ly dị kể về tình sử đẫm máu của mình.

Ở trung tâm môi giới của chúng tôi, đối tượng mà dễ đẩy đi nhất là kiểu người giống Đặng Linh Linh, đối tượng mà không dễ đẩy đi nhất, thì chính là người phụ nữ ly dị mang theo con ngồi trước mặt tôi đây. Nam nữ bình đẳng, câu khẩu hiệu này được hô hào mấy chục năm nay rồi, ở trong thành phố, mọi người hình như cũng không để ý mấy đến việc sinh con trai hay con gái nữa, nam nữ hình như cũng bình đẳng rồi, nhưng mà tình hình thực tế là… Nam nĩnh viễn không bao giờ có thể bình đẳng được!

Đàn ông sau khi ly hôn, chẳng có việc gì cả, chỉ cần không có con, điều kiện cũng kha khá, thì cũng giống như là chưa kết hôn. Cho dù là có con đi, nhưng mà chỉ cần anh ta không có nghĩa vụ nuôi thì cũng không ảnh hưởng bao nhiêu.

Nhưng phụ nữ thì sao, ly hôn đồng nghĩa với việc giá trị của mình bị hạ thấp một bậc, nếu như còn phải nuôi con… Nếu như thế thì điều kiện phải cực kỳ tốt mới có thể có cơ hội tốt.

Cái gì? Chị dịu dàng, ngọt ngào, công việc ổn định hả? Xin lỗi nhé, người ta còn chẳng muốn đến gặp mặt nữa là.

Cái gì? Chị không có yêu cầu gì hả? Ồ, vậy thì được, nhưng mà không cần yêu cầu có điện gì cả cớ gì chị phải ly hôn? Thực sự là sống với nhau không nổi nữa hả? Hơ, tìm người tiếp theo đây chưa chắc đã tốt hơn người tiền nhiệm đâu nhé. Đàn ông mà, cái tên đó chỉ nghe thôi là đã thấy giả dối rồi.

Điều này không có nghĩa là tôi coi thường phụ nữ đã ly dị còn phải nuôi con, mà là thực sữ đã gặp qua nhiều đàn ông có phẩm chất thấp kém. Có thể những lúc bình thường trong xã hội là người có vai vế, nhưng sau khi ly hôn, cứ gọi là chửi mắng sỉ nhục người vợ trước, giống như người mà đã chung chăn chung gối hơn mười năm, lại còn sinh con với anh ta chính là một phụ nữ ác độc, tởm lợm, phóng đãng nhất trên thế giới vậy. Mà loại đàn ông như thế này có rất nhiều yêu cầu với đối tượng muốn xem mắt.

“Đừng có con riêng.”

“Tốt nhất là chưa kết hôn lần nào.”

“Cũng đừng tìm người xấu quá, nếu không chẳng cách nào mà dẫn đi đâu chơi được.”

“Điều quan trọng nhất là chưa có con, có con thì đúng là một vấn đề không nhỏ, nếu như con gái thì còn đỡ một chút, nếu như là con trai, mai này còn phải chuẩn bị nhà cửa cho nó nữa chứ.”

Những lời nói như thế này thật sự là tôi nghe quá nhiều, mỗi lần nghe được những lời nói bàn tán như thế, tôi đều muốn nói rằng: “Hôn nhân có nguy hiểm, kết hôn cần thận trọng.”

Trong trường hợp này, tôi đặc biệt tán thành việc giới thiệu cho các đối tượng người nước ngoài, bạn xem người ta kìa, có với nhau mấy mặt con rồi, mà vẫn cứ là người yêu của nhauĐương nhiên, ăn cơm trước kẻng không phù hợp lắm với tình hình đất nước của chúng ta, nhưng tình yêu mà, chắc là vẫn yêu nhau được thôi. Đặc biệt là phái nữ, với tình hình trong nước như vậy, làm sao mà có thể lấy chồng một cách tùy tiện được chứ?

Cái gì, tuổi tác cao rồi không kéo dài được nữa hả?

Các em gái ơi, nếu như các em mà kết hôn cũng không kéo dài nổi đâu!

Cái gì, sợ anh ta chạy mất? Sau khi kết hôn chẳng nhẽ không biết chạy à?

Cái gì, lo sợ sau này khó sinh con?

Nếu như chị mà gả cho một kẻ vô lại, chi bằng đừng sinh con còn tốt hơn!

Đương nhiên, tôi nói những điều này không phải kêu gọi bà con đừng kết hôn, mà là thật lòng cảm thấy cái việc kết hôn cần phải suy nghĩ, suy nghĩ nữa, suy nghĩ mãi, thận trọng, thận trọng nữa thận trọng mãi, xét cho cùng một khi bạn kết hôn, thì giống như chiếc xe hơi đã lái ra khỏi xưởng, máy điện thoại di động đã ra khỏi kệ hàng, cho dù là mẫu mã hiện đại như thế nào đi chăng nữa cũng đã không giống với cái khác rồi.

Hôm nay tôi tiếp một người tên là Mã Phương, điều kiện quả thật là rất tốt, tự mình mở một sàn giao dịch, chủ yếu là buôn bán bất động sản, mặt mày thanh tú, vóc dáng nhanh nhẹn, mặc dù đã ba mươi tuổi rồi, nhưng nếu như nói là hai mươi bảy hai mươi tám tuổi cũng có thể có người tin.

Cô dắt theo đứa con đến, là một bé trai khoảng sáu bảy tuổi gì đó, kháu khỉnh bụ bẫm, rất vâng lời mẹ, tôi chẳng thích gì con nít cho lắm, nhưng mà cũng không cảm thấy đứa bé này rất đáng ghét. Tôi lấy kẹo đưa cho cậu bé, mẹ cậu ấy đưa điện thoại của mình cho con, cậu bé liền ngồi ở đằng kia chơi game.

“Tiểu Hoàng, thực sự chỉ chẳng bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ly hôn, thực sự không.” Khi mới bắt đầu, chị còn có chút không tự nhiên, nhưng dần dần cũng thoải mái hơn. Trung tâm môi giới hôn nhân của chúng tôi mặc dù xem ra không chính qui gì cho lắm, nhưng cơ bản là vẫn có trách nhiệm với mọi người. Những đối tượng chưa kết hôn thì nhẹ nhàng hơn một chút, những đối tượng đã ly hôn thì nhất định phải kiểm tra chứng nhận ly hôn, còn phải hỏi xem nguyên nhân tại sao lại phải ly hôn. Đương nhiên, cái nguyên nhân được nói ra từ miệng của đương sự chưa chắc đã là sự thật, nhưng từ những lời này bạn cũng có thể biết thêm được vài tin tức, ít nhất cũng có thể nghe được sự đánh giá đối với người bạn đời cũ của mình

“Không sao đâu, chị Mã, chị cứ bình tĩnh mà nói.”

“Thực sự là chị thuộc kiểu người rất truyền thống, luôn tâm niệm rằng một khi đã gả cho một người nào đó, thì sẽ phải ở với người ta suốt đời. Năm chị được gả về cho ba nó… Thực ra là cũng vội vội vàng vàng, bởi vì…”

Chị kể một lúc, hai mắt bắt đầu đỏ lên, tôi vội vàng lấy khăn giấy đưa cho chị.

“Cả đời này chị chỉ yêu có hai lần, mối tình đầu của chị, là một anh rất đẹp trai, ngày đó chị thực sự rất thích anh ấy, nhưng mà cuối cùng anh ấy lại đi tìm người khác, em biết không, lúc đó chị cũng đã có ý định tự tử, chị chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy sẽ đối xử như thế với chị. Cũng là trong tình trạng như thế, chị quen với ba nó, nói thực là, lúc đó chẳng yêu gì anh ấy cả, nhưng lúc đó chị quá bực bội, không thể nào sống một mình được, cho nên chị mới về sống cùng với ba nó.”

“Ba nó thì chẳng có điểm nào được cả, điều kiện cũng bình thường, đối xử với chị… cũng không thể nói là rất tốt được, chỉ được cái thật thà, chị nghĩ rằng gả cho anh ta sẽ rất an tâm, cứ suy nghĩ như thế rồi gả cho anh ta, ai mà ngờ được hiện nay anh ta biến thành cái bộ dạng đó. Em biết sao không, anh ta tìm người phụ nữ khác, còn lấy tiền của chị đi tìm người phụ nữ khác nữa chứ, chị ngăn cản, anh ta liền đánh chị, mặt của chị, cánh tay của chị đã từng bị anh ta đánh cho sưng vù lên, lần này chị ly hôn được là nhờ có anh họ ra tay giúp đỡ, nếu không… không chừng chị đã bị anh ta đánh chết rồi không hay…”

Nói đến đây, chị bật khóc như mưa, tôi lặng lẽ đưa ra một viên kẹo. Tôi không biết những lời chị ấy nói có phải hoàn toàn là sự thật hay không – thực ra cứ cho là không bóp méo sự thật đi, mỗi người đều có một góc độ suy nghĩ khác nhau, những điều đã được kể ra cũng chưa chắc đã là khách quan. Nhưng điều tôi muốn nói là, phụ nữ gả cho đàn ông, hy vọng cái gì chứ đừng hy vọng vào cái tính thật thà của anh ta, bởi vì điều này có thể thay đổi được mà mà mà mà mà mà!