Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Kiếm Hiệp Kiếm Đăng Chương 48: Thiếu Lâm kinh biến

Chương 48: Thiếu Lâm kinh biến

10:08 chiều – 19/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 48: Thiếu Lâm kinh biến tại dua leo tr 

Tuyết Sơn Nhất Quái phát lên tiếng kêu kỳ dị, tiếp theo là song chưởng đưa ra, một làn khói trắng lạnh buốt xương nhằm vào người Cừu Cốc xông tới.

Cừu Cốc thấy thế, lập tức sử dụng chiêu thức “Giang Vũ Phi Phi”, một bức tường chưởng ảnh ngăn chặn trước mặt.

Nào ngờ, Tuyết Sơn Nhất Quái vừa phát động, tám người chung quanh cũng một lượt ra tay. Phút chốc hàn sương bủa văng tứ phía, gió lạnh gào lên, một bầu không khí lạnh thấu xương bao trùm cả một vùng lớn rộng.

Cừu Cốc một mặt thi triển Tiềm Long cửu thức để kháng cự thế chưởng của địch công tới, mặt khác vận dụng công lực chống lại sức lạnh xâm nhập vào người.

Tiềm Long cửu thức vốn là một môn chưởng lực khí cương chỉ dương, có thể khắc chế được Bạch Cốt Âm Phong chưởng của Tuyết Sơn Nhất Quái, ngặt vì khí lạnh buốt người khiến cho chàng cảm thấy khó chịu.

Cừu Cốc đã sử dụng qua hai lượt Tiềm Long cửu thức, nhưng trong người vẫn cảm thấy lạnh không thể tả, răng nhịp lập cập, mười đầu ngón tay tựa hình không thể co dãn được nữa.

Bỗng Tuyết Sơn Nhất Quái lại rít lên một tiếng, động tác bắt đầu nhanh thêm, kinh lực bốn bên như bài sơn đảo hải ồ ạt áp vào.

Cừu Cốc đang lúng túng trong vùng hàn sương mù mịt không còn phân rõ nam, bắc, đông, tây, đồng thời cảm thấy mệt mỏi dị thường, đầu óc hôn mê như hình như muốn ngủ.

Đấy là hiện tượng của những kẻ bị phải trường hợp quá lạnh, nếu thật tình nhắm mắt thì lập tức ngủ ngay. Nhưng ở vào tình cảnh của Cừu Cốc, nguy hiểm đến nơi, chỉ buông tay nghỉ ngơi giây phút, tất phải bị địch thủ phân thân ngay.

Đang lúc lâm nguy, chàng liền cố sức tụ khí đan điền, quát to một tiếng. Song chưởng đưa ngang ngực, sử dụng chiêu thức “Khí Thôn Hà Ngục” mạnh mẽ đánh ra, tiếp theo tiếng “reng” lên một tiếng, Long tuyền kiếm đã tuốt khỏi bao, “Vụt, vụt”! Ba đường đánh ra, ánh kiếm sáng chói một vùng phá tan sương lạnh tứ phía.

Áp lực bốn bên thuyên giảm bớt nhiều, hàn khí cũng có phần dễ chịu hơn, chàng hiểu ngay cũng bởi kiếm khí ngăn cách mà ra, vì vậy nên cứ tiếp tục đánh ra, vẹt được một vùng rộng cỡ năm sáu trượng.

Tuyết Sơn Nhất Quái lại buông tiếng cười quái gở :

– Tiểu tử! Như thế đâu có nghĩa là thoát khỏi đây được!

Cừu Cốc giận giữ :

– Ngươi tưởng ta không có cách nào sao?

Lời dứt, lập tức khí nạp đan điền, tả chưởng hữu kiếm xông ngay đến trước.

Nhưng mặc cho chàng vùng vẫy đến đâu cũng không gặp một bóng địch thủ.

Bỗng bên tai lại nghe tiếng cười quái gở của Tuyết Sơn Nhất Quái vọng lên :

– Cửu Quỷ Âm Phong trận của ta rộng cỡ trên trăm dặm, cho ngươi xông lên đến bao giờ cũng không ra khỏi vòng vây.

Cừu Cốc nghe nói giận đến tột độ, khẽ rít lên một tiếng, đem ngay bốn thức kiếm pháp của Mộ Dung Phi lão tiền bối: Địa, Thủy, Hỏa, Phong thi triển tức thì.

Chiêu thứ nhất cùng chiêu thứ nhì tuy lực chưa kể đến đâu, nhưng đến Hỏa, Phong hai thức liền thì phong lôi ầm ả, ánh kiếm sáng ngời, tứ bề phát lên những tiếng kêu ríu rít.

Tiếp theo là mùi khét nực mũi, hàn sương đã giảm bớt đi phân nửa, Cừu Cốc mới tỉnh ngộ ra, Hỏa Phong nhị thức kiếm pháp chính là khắc tinh của hàn âm chân khí, nên liền phấn chấn tinh thần, sử dụng lại hai chiêu kiếm ấy.

Ánh kiếm tung bay tứ phía, một tiếng kêu thảm khốc vang lên, một quái nhân Bạch Y bị mũi kiếm đâm thủng ngay ngực chết liền.

Nhưng tai hại hai thức kiếm Hỏa, Phong ấy càng sử dụng thì càng tiêu hao nhiều chân lực, nên mới qua có ba lượt mà chàng đã thấy hơi thở nặng nề.

Thừa cơ đối phương chậm chạp, Tuyết Sơn Nhất Quái đã phục hồi nguyên lực, tiếp tục tỏa ra hàn khí đề bù đắp những khiếm khuyết.

Cừu Cốc lại một phen thí mạng, dụng hết bình sinh chân lực đánh ra vun vút.

Mùi khét lại tung tóe tứ bề, tiêu diệt hơn nửa vùng hàn khí.

Tuyết Sơn Nhất Quái “hự” lên một tiếng, thân hình lảo đảo lùi sau hai bước, miệng thổ máu tươi. Bởi vì hàn khí vốn là chân nguyên của bọn chín người hóa ra, một khi bị đốt đi, chân nguyên theo đấy mà tổn thương không ít.

Cừu Cốc dụng hết sức lực đánh ra chiêu ấy song người cũng phải lảo đảo lùi lại hai bước.

Tuyết Sơn Nhất Quái vội vã trấn áp lại khí huyết tuôn trào, quát lên một tiếng nói :

– Đêm nay cho dù tiêu hết chân lực đi nữa, cũng phải dẹp cho được tên tiểu tử này.

Lời vừa dứt thì song chưởng ông ta cũng vừa đưa ra, nhanh như điện chớp đánh ra tám chưởng, còn bảy tên môn hạ cũng nhất tề ra tay, lại dăng hàn khí vây quanh Cừu Cốc.

Trong lúc đôi bên đang dụng hết sức lực ra thí mạng thì một bóng người nhanh như chớp từ phía trong cốc bay ra, phút chốc đã đến trước mặt bọn Tuyết Sơn Nhất Quái, khẽ phất làn tay áo, một luồng gió nhẹ thoảng qua, đám sương mù lập tức dạt ra tứ phía.

Tiếp theo hai vạt tay áo múa nhanh, gió bay cuồn cuộn, chẳng bao lâu đã dạt hết tất cả đám khí lạnh. Tuyết Sơn Nhất Quái thấy kẻ lạ mặt vừa đến đã phá vỡ trận thế của mình, không khỏi nổi giận, rít lên một tiếng, tung mình nhảy đến. Cự linh chưởng lập tức tung ra, một đạo kình phong như bài sơn đảo hải ồ ạt bắn vào người lạ mặt.

Kẻ lạ mặt vẫn điềm nhiên không hề sợ sệt, mỉm cười lạnh lùng quát :

– Muốn chết!

Vạt áo rộng phát ra, một luồng nhu phong thổi tới, Tuyết Sơn Nhất Quái lùi sau năm thước như người say rượu, miệng rỉ máu tươi. Ông ta vốn đã bị nội thương, giờ bị nhu phong đánh vào nên khó bề chịu đựng.

Kẻ lạ mặt sử dụng môn Vô Thượng Thần công đả thương Tuyết Sơn Nhất Quái xong, tà áo lại phất phơ tiến lên trước bọn môn hạ của Bạch Y Quái nhân.

Người đó như vũ múa dịu dàng, nhưng tiếng kêu thảm thiết lại theo đó rống lên, hai thân hình của Bạch Y Quái nhân liền bắn ra xa ngoài mấy trượng.

Lúc ấy Cừu Cốc cũng đã xông ra khỏi vòng vây, căm hận bọn người này âm độc vô sỉ, nên cứ vung kiếm chém nhầu. Hai tiếng kêu thảm khốc lại phát ra, hai bạch y Quái nhân bị chém đứt ngang hông.

Tuyết Sơn phái đã thấy thất bại trước mắt, Tuyết Sơn Nhất Quái trợn mắt, cười thảm đạm :

– Gia gia đêm nay nhận thua, song có một ngày sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của Tuyết Sơn phái.

Lời dứt thì ông ta liền ra hiệu cho ba tên còn lại, đoạn tung mình ra đi mất dạng.

Đợi cho hình bóng của bốn người khuất biệt trong màn sương của buổi bình minh, Cừu Cốc mới thở phào một cái, quay đầu nhìn lại thì người lạ mặt đã ra đi tự bao giờ. Chàng ngầm vận sức điều hành chân khí, cảm thấy trong người trừ mỏi mệt ra, cũng may không bị thương nơi nào.

Bỗng chàng sực nhớ đến Thiếu Lâm tự, không hiểu giờ này họ ra sao, vạn nhất vì sự cản trở của chàng mà họ bị tổn hại thì thật là không phải với Tịnh Không đại sư lắm.

Nghĩ đến đây, lòng chàng bỗng nhiên nóng nảy, lập tức triển khai thân pháp, hướng về Thiếu Lâm tự thẳng tới.

Về đến cửa chùa thì trời cũng đã sáng tỏ, thấy trước núi đâu đâu cũng có những tăng nhân cầm đao canh gác, gương mặt mười phần nghiêm trọng, xem qua cũng đủ đoán biết trong chùa vừa có việc gì thảm biến.

Cừu Cốc vội vã tìm ngay vị Tri Khách Tăng hỏi han tình hình đêm qua. Vị Tri Khách Tăng này đêm qua đã từng ngầm thi nội lực với chàng, tính tình lại trung hậu, vừa trong thấy chàng sang bên kia nói :

– Tốt hơn thiếu hiệp nên gấp rút rời khỏi nơi này, nếu không sẽ gặp nhiều rắc rối.

Cừu Cốc ngạc nhiên hỏi :

– Vì sao thế?

– Chưởng môn nhân đã bị mất tích, hiện giờ Lục Không Thượng Nhân tạm thời chấp chưởng.

– Tại hạ hy vọng gặp được người.

– Thượng Nhân đang hội nghị cùng mấy vị trưởng lão. Theo bần tăng thì thiếu hiệp khỏi cần gặp.

Cừu Cốc này nỉ :

– Tại hạ đã không nệ nghìn dặm khó nhọc để đến Côn Sơn này, cũng chỉ vì muốn tận lực giúp đỡ quý phái. Như vậy thật là hổ thẹn vô cùng.

Tri Khách Tăng cũng tỏ ra đồng tình nói :

– Lòng dạ của thiếu hiệp, duy có Chưởng môn nhân cùng bần tăng hiểu rõ mà thôi. Còn mọi người không ai chịu nghĩ cho vậy.

– Chẳng lẽ họ lại hoài nghi tại hạ?

– Việc này bần tăng không tiện nói rõ. Dù sao thiếu hiệp cần nên rời khỏi nơi này càng sớm càng hay.

Cừu Cốc tức tối :

– Nếu quả bọn họ hoài nghi tại hạ thì thật là một sự lầm lớn! Đoạn chàng đem việc gặp bọn Tuyết Sơn phái vừa rồi kể qua một lượt.

Tri Khách Tăng gật đầu nói :

– Việc này bần tăng cũng có thể đoán được, và thiếu hiệp còn ước hẹn trên núi Thái Sơn. Vậy thì nên gấp rút ra đi, chớ ở lại nhiều sự lôi thôi không ích gì.

Cừu Cốc trầm tư suy nghĩ đoạn thở dài nói :

– Thôi được, tại hạ đi đây. Sau này Tịnh Không Thượng Nhân có về nhớ truyền giùm ý của tại hạ rằng việc của Thiếu Lâm tự tại hạ vẫn tận lực giúp đỡ.

Nói dứt lời chàng quay người xuống núi, dọc đường lòng chàng không khỏi áy náy suy tư, không hiểu Tịnh Không Thượng Nhân đêm qua ra sao?

Đầu óc quay cuồng suy nghĩ, chân từ từ bước, chẳng bao lâu đã vượt qua một đồi núi. Đến khu rừng tòng, thấy bốn bề vắng vẻ không ai, định thi triển khinh công chạy nhanh để cướp thời giờ.

Bỗng trong rừng, một giọng nói khàn khàn phát ra :

– Tiểu tử này là Lữ Cừu Cốc đấy.

Tiếp theo là một tràng cười quái gở, ba người đã từ trong bụi bước ra. Người chính giữa hình thù vạm vỡ, mình mặc áo cà sa đỏ theo kiểu Lạt Ma. Người đi bên mặt thân thể ốm nhỏ, mặt mày hốc hác, đôi mắt tròn xoe, mặc áo màu vàng. Còn kẻ phía trái đã từng bị chàng đánh bại biệt hiệu Lãnh Diện Tú Tài.

Cừu Cốc vừa trông thấy, đã biết ngay bọn này đến để tầm thù, liền dừng bước lại, ngầm để ý dự bị.

Cụ già áo vàng bên mặt bước lên một bước, lớn tiếng hỏi :

– Ngươi gọi Lữ Cừu Cốc?

– Không sai.

– Nghe nói ngươi đã tiếp thế chức thủ lĩnh của lão già ấy phải chăng?

– Đã sao?

Cụ già bỗng bật cười ha hả :

– Liệu ngươi? Thật muốn chết yểu mà.

– Đó là việc riêng của nội bộ Phổ Kiếm minh, dù cho ai làm thủ lãnh có liên quan gì đến người ngoài.

– Nhưng lão phu phải thử ngươi mới được.

Cừu Cốc nhíu mày :

– Tôn giá là ai, mà lấy gì dám bảo rằng muốn thử tại hạ.

Cụ già cười lạnh lùng :

– Lão phu Vô Nhân đảo Lục Hoán Văn.

Lại chỉ sang hồng bào lạt ma tiếp :

– Còn vị này vốn Tây Tạng Lục Phạn Tự Đại Lạt Ma, pháp hiệu Hắc Lạt Hoạt Phật. Chuyến này đến Trung Nguyên, không ngoài mục đích muốn kiến thức võ học của các phái ở đây.

Lãnh Diện Tú Sĩ bước đến hai bước tiếp lời :

– Lục tiền bối vốn là sư huynh đệ của Vô Nhân đảo chủ, võ học đã đến mức siêu phàm nhập thánh, chuyến này đến Trung Nguyên đã thử qua vô số cao thủ, nhưng chưa gặp ai có thể chịu đựng nổi đến mười chiêu. Hôm nay tiền bối đã lựa ngươi, đấy là vinh hạnh cho ngươi lắm vậy.

Cừu Cốc xem qua một tăng một quái đang đứng trước mặt, biết là không phải việc để chơi, nên tập trung tinh thần, miệng cười nói :

– Lữ mỗ vốn giang hồ mạc lưu hậu tấn, được các vị xem trọng là thế, vinh hạnh không gì bằng. Các vị đã định thế nào, xin nói ra cho biết.

Hắc Lạc Hoạt Phật vốn ở trong Huỳnh giáo, địa vị rất cao, được xếp vào Tây Tạng đệ nhất cao thủ, tuy địa vị của Cừu Cốc là thủ lãnh Phổ Kiếm minh nhưng chàng vẫn là một thiếu niên vừa trưởng thành, nên ông ta không có ý ra tay. Đôi mắt chuột nhìn đăm đăm vào chàng giây lát, đoạn lạnh lùng nói :

– Cần chi phải mệt nhọc, mời Lục đại hiệp ra tay thử hắn vài chiêu đủ rồi.

Lục Hoán Văn gật đầu trầm giọng :

– Ngươi chuẩn bị đi, lão phu ra tay đấy.

Cừu Cốc khí nạp đan điền, vận công vào hai tay, đứng yên chờ đợi, miệng mỉm cười nói :

– Tôn giá cứ việc ra tay, tại hạ khỏi cần chuẩn bị gì cả.

Hoán Văn cười lên hai tiếng, thân hình bỗng tung bay, lập tức phát chưởng đánh ra, không những tác động mau lẹ, đồng thời phương vị cũng khác lạ hơn người.

Cừu Cốc cũng thuộc hạng võ học uyên thâm, nhưng chưa từng thấy qua bao giờ, lòng không khỏi dè dặt, vội giở “Giang Vũ Phi Phi” bảo hộ cơ thể.

Chiêu thức “Giang Vũ Phi Phi” trong Tiềm Long cửu thức vốn là thế thủ cẩn mật lạ thường. Chưởng pháp vừa đánh ra, tiềm lực đã vây quanh tứ phía. Nhưng chàng không dè thế chưởng của Hoán Văn vừa đến nơi, đột nhiên thay đổi.

Phải biết thiên hạ võ công dù cho kỳ dị đến đâu chung quy cũng từ một gốc mà ra. Mặc cho có biến họa vạn điều, nguyên lý cũng không thể biến được, nhờ vậy mà chàng suy nghĩ giây lát đã tìm ra phương pháp ứng phó rồi.

Cừu Cốc một mặt sử dụng cương nhu song hợp trong Tiềm Long cửu thức công địch, tay trái thi triển Mai Hoa Vô Anh thủ của Ngũ Lãnh Toàn Chân phái.

Trước mặt đánh ra “Hoành Đoạn Quan San” sau lưng chận đường rút lui của địch thì có Mai Hoa Vô Ảnh thủ.

Hoán Văn thấy thế, biết địch thủ không phải tầm thường, nhưng đường lui đã bị phong tỏa, không còn tránh né được nữa, chỉ cười lên hai tiếng, vung chưởng đưa ra, “bùng” một tiếng chạm nhau dữ dội.

Hai bên đều bị sức chấn của chưởng phong lùi ba bước. Sau cuộc đụng độ vừa rồi, cả hai đã ngầm hiểu nội lực của nhau, Hồng Y Lạt Ma đứng bên cũng có vẻ ngạc nhiên, lập tức bước lên nói :

– Lục đại hiệp xin nghỉ tay, để lão nạp thử hắn vài chiêu.

Hoán Văn tưởng rằng ông ta có ý khinh mình, trong lòng không mấy vui, nhưng vì gần đây Vô Nhân đảo chủ muốn xưng bá Trung Nguyên thỉnh thử cần phải liên kết với các phái nơi biên cương, nên ông không có tỏ ra tức giận ngoài mặt, giả vờ mỉm cười.

– Giết gà cần chi phải dùng đao lớn. Đợi lúc nào lão phu thất thủ, xin mời đại sư giúp sức vậy.

Lạt Ma biết ông ta quá tự phụ, trong bụng cười thầm :

“Phật gia thật có ý muốn cho ngươi khỏi bị mất mặt, không ngờ ngươi lại chẳng biết điều”.

Ngoài mặt ông vẫn giả vờ lăng thinh, chậm rãi lui về một bên lượt trận.

Cừu Cốc sau khi dò biết nội lực của đối phương không mạnh hơn mình thì liền yên tâm, sẵn sàng chờ đợi cuộc đụng độ thứ hai.

Hoán Văn ngoài mặt thì nói cứng, nhưng trong lòng cũng phải khiếp sợ. Nơi Vô Nhân đảo, theo ông có thể là đệ nhất lưu cao thủ, chuyến này vào Trung Nguyên mục đích là muốn dương danh lập lợi, dùng võ lực để nhiếp phục các phái Trung Nguyên. Nhưng giờ đây ngay cả một thanh niên hậu bối cũng không thắng nổi thì còn hy vọng gì mà xưng hùng xưng bá.

Nghĩ thế mà thái độ của ông ta bắt đầu cẩn thận hơn nãy. Lạt ma vừa lui ra, ông đã ngầm vận công đề khí, bước từng bước một tiến về phía trước.

Lạt ma thấy thế, liền cười ha hả nói :

– Thanh niên này rất có lai lịch, Lục đại hiệp nên cẩn thận đừng để bị lật thuyền trong mương đấy.

Hoán Văn “Hừ” một tiếng nặng nề nói :

– Tại hạ không tin có như vậy được.

Liền tung mình nhảy đến, tay đánh chân đá, chỉ trong chớp mắt mà liên hồi đánh ra mười ba chưởng, đá ra bảy cước.

Lập tức một tiềm lực như sóng cuộn gió dồn, từ các phương vị khác nhau, nhanh như điện xẹt bắn vào ngươi Cừu Cốc.

Chưởng phong chưa chạm đến người mà gió đã ào ạt thổi, khiến cho người chàng như bị một trọng lực ép tới, áo quần dính sát vào người. Cừu Cốc vẫn đứng vững như đinh đóng, hai tay đưa lên cao, Thiên Chân Chánh khí đã bao bọc lấy người, chiếc áo rộng lại phồng ra như cũ, không để chậm trễ phút giây, chàng liền đánh trả tám chưởng, điểm ra năm chỉ.

Những tiếng kêu réo rắc phát ra, những đạo hồng tuyến xuyên qua tiềm lực của đối phương xông thẳng vào trong.

Hoán Văn nhìn biết chỉ công này rất lợi hại, song chưởng vội vàng múa nhanh, liên hồi đẩy ra năm chưởng mới hóa giải được chỉ lực của đối phương, nhưng vô tình ông ta cũng phải lùi lại sau ba bốn bước.

Cừu Cốc bỗng cười lên một tràng dài :

– Võ học của Vô Nhân đảo quả thật kinh người, hôm nay cũng cho ngươi kiến thức chánh tông võ học của Trung Nguyên mới được.

Vừa dứt thì chàng liền sử dụng “Khói Trùm Thập Lý”, “Thanh Vực Huỳnh Sa”, “Lục Triều Như Mộng” một lượt bảy thức, tận dụng tuyệt chiêu của Tiềm Long cửu thức ào ạt đánh ra tựa bài sơn đảo hải.

Mấy thức chưởng pháp vừa rồi, chàng đã được Tiên ông chỉ điểm qua, sau này uy lực đã tăng thêm gấp bội, khiến cho Hoán Văn khiếp vía kinh hồn phải rít lên một tiếng. Song chưởng vận đến mười thành công lực, ông ta đánh nhanh mười tám chưởng, đá ra năm chưởng.

Phút chốc mà hai đằng đã đấu với nhau có ngoài trăm hiệp. Lạt ma đứng bên xem trận, càng lúc càng kinh dị. Trên mặt hiện lên một màn sát khí, chân từ từ tiến bước đến gần.

Cừu Cốc giờ đã rõ được võ công đối phương, càng đánh càng thêm hăng hái, chỉ cần Hoán Văn đánh ra một đường, chàng liền đoán ngay ra mấy đường sắp đến của đối phương, khiến ông ta càng thêm tức tối, võ công bởi thế mà giảm đi không ít.

Lạt ma đã thấy rõ Hoán Văn sắp bị hại, nhưng bởi lúc nãy làm tàng, nên ông ta định để y mất mặt cho biết xấu, vì thế lão trầm giọng nói :

– Lục đại hiệp cẩn thận, chỉ công của tiểu tử ấy.

Ngoài mặt ông ta giả vờ nhắc nhở Hoán Văn nhưng thực tế ngầm bảo Cừu Cốc nên dùng khí công phá vỡ chân khí hộ thân của đối phương. Quả nhiên nhờ sự nhắc nhở ấy, Cừu Cốc đã tỉnh ngộ, quát lên một tiếng, song chưởng đánh ra “Khí Thôn Hà Ngục”, chiêu thức liền bắn ngay vào người địch thủ.

Hoán Văn kinh hãi, vội vã nhảy lùi, Cừu Cốc cười nhạt một tiếng, như bóng theo hình, vung “Dung Kim chỉ” điểm vào đối phương.

Hoán Văn vừa hóa giải được chưởng lực của Cừu Cốc, liền thấy một đạo quang tuyến màu hồng nhạt đột nhiên phá màn chân khí hộ thể điểm ngay vào Huyền Cơ huyệt trước ngực ông ta. Vào trường hợp này, cho dù võ công có cao đến đâu cũng khó bề tránh né, chỉ còn cách lách người sang bên phải. Bỗng nghe “xẹt” một tiếng phát ra, bả vai trái của ông ta bị xuyên thủng, máu tươi chảy ra lênh láng.

Cũng may công lực của Hoán Văn thâm hậu khác người, nên chỉ lảo đảo lùi sau tám bước, lập tức vận khí chận đứng dòng máu tuôn ra, cười ảo não :

– Hôm nay lão phu nhận thua, một năm sau sẽ gặp lại.

Đoạn ông quay sang đưa mắt trừng Lạt Ma một cái rồi tung mình biến nhanh mất dạng.

Hồng Y Lạt Ma cười nhạt hai tiếng, từ từ bước lên trước mặt Cừu Cốc lên tiếng :

– Ngươi có thể nghỉ ngơi giây lát. Phật gia còn định thử ngươi xem sao.

Cừu Cốc thở một hơi dài, cười nói :

– Sớm muộn cũng vậy, giờ ngươi muốn ra tay cũng được.

Hồng Y Lạt Ma hừ một tiếng nói :

– Lão nạp có lời nói trước, lão chỉ có ý so võ công với ngươi thôi, tuyệt không phải giúp ai gây sự cả.

– Chớ có nói lôi thôi, tại hạ cũng đang bận nhiều việc lắm.

Hồng Y Lạt Ma sầm ngay nét mặt, cười lên hai tiếng, hai bàn tay to như rẽ quạt từ từ đưa lên.

Cừu Cốc liếc mắt nhìn, thấy trong lòng song chưởng của đối phương phát ra một màu đỏ chói như lửa đốt, không khỏi ngạc nhiên tự nhủ :

– “Đấy là môn công phu gì kìa?”

Bỗng trong lúc ấy có tiếng lụa xé gió đưa đến, một đoàn tăng nhân từ xa tiến lại. Dẫn đầu là Lục Không Thượng Nhân, tạm thời chấp Chưởng môn phái Thiếu Lâm.

Mọi người vừa đến nơi, trông thấy Cừu Cốc và Hồng Y Lạt Ma sắp đánh nhau không khỏi sửng sốt.

Hồng Y Lạt Ma thấy có kẻ đến, liền buông tay xuống trầm giọng :

– Các ngươi đến đây làm gì?

Lời lẽ rất hờ hạt, thái độ như đối với kẻ thù.

Lục Không Thượng Nhân chắp tay xá, miệng niệm Phật hiệu nói :

– Lão tăng Lục Không Thượng Nhân Thiếu Lâm tự, có chút việc muốn hỏi tiểu thí chủ này.

Cừu Cốc đã đoán biết về việc Tri Khách Tăng vừa nói, lập tức lên tiếng hỏi :

– Thiền sư tìm tại hạ có việc chi chăng?

– Tại sao thí chủ không từ giã mà đi?

– Tại hạ có việc gấp không thể chờ đợi được.

– Đã có việc gấp thì sao lại ngàn dặm xa xôi đến Côn Sơn để làm gì?

– Việc này đêm qua đã nói rồi, thiền sư cần nên hiểu lấy.

Lục Không Thượng Nhân cười nhạt nói :

– Chỉ sợ đó là lời nói ngoài môi thôi?

Cừu Cốc ngạc nhiên hỏi :

– Chẳng lẽ thiền sư nghi hoặc tại hạ có mục đích khác?

– Việc ấy thật khó nói.

Cừu Cốc cười lớn :

– Nếu tại hạ quả là đồng đảng của bọn họ thì e giờ Thiếu Lâm đã tan nát cả rồi.

– Nhưng tình cảnh hiện giờ không khác gì như thiếu hiệp vừa nói.

Cừu Cốc ngưng bặt tiếng cười, thất kinh hỏi :

– Việc gì đã xảy ra?

– Không những Tàng Kinh các đã bị mất đi một mớ kinh điền trọng yếu, mà ngay cả Chưởng môn nhân cũng mất tích luôn.

Cừu Cốc càng lấy làm khó hiểu, Tịnh Không đại sư vốn là cao tăng đắc đạo của chùa Thiếu Lâm, công lực thâm hậu, đã được thừa kế toàn bộ bí học của phái Thiếu Lâm, tại sao bỗng nhiên lại mất tích? Hơn nữa Tàng Kinh các là nơi giới bị nghiêm ngặt vậy mà cũng bị mất kinh điền, đủ thấy kẻ đến võ công cao là chừng nào.

Lục Không Thượng Nhân thấy chàng cứ cúi đầu không lên tiếng, tưởng rằng mình đoán không sai, liền lớn tiếng quát :

– Bất luận ngươi đến chùa với chủ đích gì, giờ cũng khó tách khỏi mối quan hệ ấy. Hy vọng ngươi lập tức theo lão nạp về bổn tự, lão nạp còn có việc trọng yếu muốn hỏi.

Cừu Cốc lạnh lùng hỏi :

– Nếu tại hạ không tuân mạng thì sao?

– Giờ đây không còn do thí chủ muốn hay là không.

Đoạn ông ta đưa mắt ra dấu, lập tức có bốn tăng nhân phân ra làm hai, tay cầm đao từ từ đến trước mặt Cừu Cốc.

Cừu Cốc vẫn lạnh lùng nói :

– Xem bộ thiền sư giận giữ như thế, thật cho tại hạ là kẻ thù sao?

Lục Không Thượng Nhân vẫn sầm nét mặt, hầm hừ nói :

– Cũng có thể nói vậy, trừ phi Chưởng môn nhân hiện giờ đến đây, bằng không…

Hồng Y Lạt Ma thấy hai đằng cứ qua lại lôi thôi, đôi mắt trợn trừng lớn tiếng :

– Mặc các ngươi có việc gì cũng để Phật gia tỉ thí xong rồi mới nói.

Lục Không Thượng Nhân đưa mắt nhìn ông ta :

– Đại sư là cao nhân của phái nào?

Lãnh Diện Tú Sĩ liền lên tiếng giới thiệu :

– Vị này là Tây Tạng Lục Phạn Tự Hoắc Lạc Đại Lạt Ma. Mục đích đến Trung Nguyên là muốn gặp qua cao nhân của các môn phái.

Lục Không Thượng Nhân tuổi đã sáu mươi, kinh nghiệm giang hồ lão luyện, vừa nghe nói liền cười ha hả :

– Thì ra Lục Phạn Tự Đại Lạt Ma, bần tăng ngưỡng mộ đã lâu.

Hồng Y Lạt Ma hừ một tiếng, quay sang Cừu Cốc hỏi :

– Có cần lão gia giúp một tay dẹp bọn đầu lừa này chăng?

Cừu Cốc lắc đầu :

– Bọn họ không phải thù địch của tại hạ. Mà dù là thù địch đi nữa, cũng không cần đến sự giúp đỡ của người ngoài.

– Khá khen cho tiểu tử, ngươi có chút chí khí. Thôi ra tay đi, Phật gia không chờ đợi lâu được nữa.

Cừu Cốc gật đầu, ngầm vận chân khí đầy đủ, đề phòng địch công trước.

Lạt Ma lại đưa hai tay lên, lòng bàn tay đỏ bọc như lửa.

Lục Không Thượng Nhân thấy thế không khỏi hú hồn, cũng may lúc nãy không gây sự với ông ta, nếu không môn “Tu La thần chưởng” cũng đã khó ứng phó rồi. Giờ đây mặc cho ông ta cùng Cừu Cốc đấu nhau, mình có thể ngồi thu lợi ngư ông, bèn đưa tay phất nhẹ, bốn tăng nhân lập tức dang ra bên chờ xem biến chuyển.

Lạt Ma vốn cùng Cừu Cốc không thù không oán, mục đích muốn dùng võ công của Tây Tạng lòe mắt mọi người thôi, thành thử vừa ra tay đã sử dụng “Tu La thần chưởng”. Một tiếng quát lớn vang lên, đơn chưởng đưa ra, một đạo dương cang chưởng lực ồ ạt như sóng vỡ bờ, cuồn cuộn bắn tới.

Cừu Cốc vẫn đứng yên bình tĩnh, đơn chưởng từ trái sang phải nhẹ nhàng phát ngang. Chưởng lực ào ạt của đối phương vừa tiến đến người, đã tiêu tan vô hình vô bóng.

Lạt Ma khẽ hừ một tiếng nói :

– Quả có chút bản lĩnh, tiếp thêm chưởng nữa xem nào!

Bàn tay nãy giờ vẫn còn để trên ngực, ông ta liền từ từ đẩy ra. Chiêu thức này khác hơn lần trước, lúc những hồng quang tuyến xẹt ra nhưng lại không nghe một tiếng động nào cả.

Mặt Cừu Cốc bỗng nhiên sầm lại, chàng biết thức này mới chính là công phu của Hồng giáo phái Tây Tạng. Đang lúc còn nghĩ ngợi, một sức nóng ghê gớm áp vào người.

Công phu của Ngũ Lãnh Toàn Chân phái bao hàm nhu trung hữu cương, Cừu Cốc biết được chưởng lực sắp đến của đối phương quá ư lợi hại, liền tách mình sang bên, mau lẹ đánh ra ba chưởng.

Chưởng phong ồ ồ vang dội, lập tức luồng khí nóng bị chưởng lực của Cừu Cốc đánh vẹt ra hai bên, cây cỏ bởi thế mà cháy đi một vùng khá lớn.

Sau lần chạm chưởng này, hai đảng thảy đề dội sau một bước.

Hồng Y Lạt Ma không khỏi giật mình khiếp đảm, mặt hiện sát khí. Thoạt đầu ông ta không có ý sát hại Cừu Cốc, giờ nghĩ rằng muốn tranh bá Trung Nguyên, không giết chàng không thể được. Vì thế mà ông ta ra tay không còn nể nang nữa, tung mình đến trước vung chỉ công ra tám thức, lập tức khí nóng bức ra tứ bề, hồng quang điện xẹt. Mọi người đứng chung quanh có cảm tưởng là đang giam thân trong lò nóng, khiến phải lùi dang ra xa.

Cừu Cốc thấy sức nóng khó chịu, một mặt vận dụng Thiên Chân Chánh khí hộ thân, mặt khác vung chiêu kháng địch, chớp mắt hai đằng đã đánh hơn hai mươi hiệp.

Tu La thần chưởng không những chiêu thức hiểm độc, lại còn có hiệu lực tiêu hao chân nguyên của đối phương. Vì vậy nên đấu nhau một lát, Cừu Cốc đã thấy ngay tình thế bất ổn, nếu cứ kéo dài như vậy ắt sẽ bị hại, chàng liền biến đổi chiêu thức.

Tay trái thấy tợ như buông xuôi, nhưng bỗng điểm ra, tay mặt dụng chưởng thế đao, chặt ngang vào Hư Không một cái. Hai chiêu thức cùng đồng một lúc sử dụng, mau lẹ cực kỳ.

Chiêu đầu là Dung Kim chỉ được ghi trong cuốn Đan thư, chiêu nhì là Thủy Hỏa nhị thức kiếm pháp do Mộ Dung lão nhân truyền dạy. Giờ chàng dùng tay thế kiếm, hỗn hợp đánh ra.

Hồng Y Lạt Ma đối với Dung Kim chỉ có phần nể sợ. Vừa thấy đối phương sử dụng, lập tức vung tay áo rộng hóa giải, ngờ đâu lại có một luồng khí mát xông vào người, toàn thân ớn lạnh. Ông ta thất kinh lui ra năm bước thầm nhủ :

– “Công lực của ta đã luyện đến mức nóng lạnh không xâm nhập được, sao lại có hiện tượng này kìa?”

Ngầm vận khí xem xét, quả thấy chân nguyên đã giảm đi rất nhiều, trong lòng sợ hãi, hừ lên một tiếng rồi quay mình bỏ ra đi.

Lãnh Diện Tú Sĩ thấy hai vị cao thủ thảy đều bị thua, trong lòng cũng khiếp sợ, âm thầm lén lút bỏ chạy.

Cừu Cốc trong lúc vô tình dùng tay thế kiếm nhưng lại phá vỡ được Tu La thần chưởng của Lạt Ma, chính chàng cũng ngạc nhiên không ít. Thấy Lạt Ma bỗng nhiên ra đi, chàng đứng sững một chỗ.

Bất chợt bắt gặp hình bóng của Lãnh Diện Tú Sĩ cũng vừa tẩu thoát, chàng mới nhớ ra đêm qua xâm nhập Thiếu Lâm tự chính y cũng có một phần. Xét không thể buông hắn chạy thoát được, nên định cất bước đuổi theo. Ngờ đâu chân chàng vừa cất bước thì bóng người bốn phía đã nhấp nhô, bốn vị tăng nhân của Thiếu Lâm tự nhảy ra cản đường trầm giọng quát :

– Đứng im!

Cừu Cốc không khỏi ngạc nhiên, giờ mới hiểu ra là bọn Thiếu Lâm tự đang đợi nãy giờ.

Bốn vị tăng nhân lúc nãy đã chính mắt thấy chàng thi triển võ công, nên giờ cứ đứng vây bốn phía, không dám tiến vào. Nhưng Lục Không Thượng Nhân là người sành sỏi, biết chàng vừa đấu với hai cao thủ, chân lực thế nào cũng bị tiêu hao, nếu không thừa lúc ra tay, lát nữa dù cho có thêm người cũng khó bề giữ được. Vì vậy mà trong khi Cừu Cốc đang ngạc nhiên, ông ta tung mình nhảy đến vung chưởng đánh ra.

Cừu Cốc nào ngờ ông ta là Chưởng môn nhân của phái Thiếu Lâm lại ra tay đánh lén như thế, liền đưa tay ra đỡ. “Bùng” một tiếng, thân hình bị dội lùi ra sau ba bước, miệng thổ máu tươi.

Thì ra lòng dạ của Lục Không Thượng Nhân ác độc đã tính toán sẵn, nên vừa đánh ra đã dùng ngay mười thành công lực. Đàng này, Cừu Cốc vì quá vội vàng nên chỉ dùng không đầy năm thành công lực. Vốn đã tiêu hao chân khí sẵn, giờ lại đương đầu với cao thủ nên cảm thấy máu trong người cuồn cuộn trước ngực đau ran khôn tả.

Lục Không Thượng Nhân thấy thế, mắt lộ hung quang, trầm giọng quát lớn :

– Các ngươi còn không mau bắt hắn cho ta?

Bốn vị tăng nhân nghe quát đồng tiến lên, tám chưởng vung ra bốn mặt tung vào mặt Cừu Cốc. Phải hiểu bốn tăng nhân này vốn là Tứ hộ pháp của phái Thiếu Lâm, võ công đã thuộc hạng đệ nhứt cao thủ. Giờ liên thủ đánh ra, thanh thế ắt phải kinh người.

Trong người Cừu Cốc đã bị nội thương, mắt thấy tứ tăng lại nhứt tề xông tới, không khỏi buông lên tiếng cười nhạt :

– Xem vầy, Lữ mỗ hôm nay mới biết phái Thiếu Lâm của các ngươi vậy!

Nói xong, chàng vội vã hít một hơi dài, tận lực đánh ra năm chưởng. Sau khi hai đàng chạm nhau, chàng lại bị dội lùi năm bước, người lảo đảo muốn ngã.

Tứ vị tăng nhân vốn không phải là người cực ác, nên thấy thế liền nới tay.

Trái lại, Lục Không Thượng Nhân ý đã sắp sẵn, muốn giết chàng chết mới được, nên hừ lên một tiếng, tung mình nhảy tới, dùng chiêu “Ngũ Đỉnh Khai Sơn” từ trên đánh xuống.

Mấy mươi năm tinh tu công lực, nên uy thế của “Ngũ Đỉnh Khai Sơn” khác nào nghìn cân từ trên áp xuống. Cừu Cốc đang bận áp chế nội thương, không để cho bộc phát, bỗng thấy Lục Không lại công tới, chỉ còn trượt qua một bên tránh né.

Lục Không cười như ngông cuồng :

– Hung thủ, ngươi còn định vùng vẫy chạy nữa sao?

Tà áo rộng phất phơ như bóng với hình theo sát Cừu Cốc. Nội thương Cừu Cốc bộc phát, hai mắt nổ đom đóm, miệng lại hộc máu tươi, bước đi hình như muốn ngã.

Lục Không thấy thế, đơn chưởng liền đánh ngay ra, nhằm vào lưng Cừu Cốc mà công thẳng.

Bỗng một luồng nhu phong thoảng tới đón lấy chưởng phong của Lục Không Thượng Nhân. Hai luồng chưởng phong vừa chạm nhau, thân hình của Lục Không đã lảo đảo lùi sau hai bước, bỗng thấy trước mắt chóa lòa, một thiếu nữ mặt bịt khăn xanh đã rơi mình xuống trước mặt lạnh lùng nói :

– Kẻ đã xuất gia mà lòng dạ sao còn độc ác thế?

Lục Không ngạc nhiên giây lát, miệng niệm Phật hiệu nói :

– A di đà Phật, hung thủ này tha hắn không được.

Thiếu nữ cười nhạt :

– Người ấy có tội gì với Thiếu Lâm tự?

– Hắn cấu kết hung đồ Phổ Kiếm minh để đánh cắp rất nhiều kinh điển của bổn tự.

– Thật vậy sao? Theo ta hiểu thì chỉ sợ ngươi muốn đoạt cuốn “Khiêu Đăng Khán Kiếm lục” của người ta ấy chớ!

Lục Không biến sắc mặt, lùi sau hai bước nói :

– Thí chủ chớ có ngậm máu phun người, bần tăng quyết không hề có ý nghĩ ấy.

Thiếu nữ cười nhạt nói :

– Nếu người ấy muốn làm khó dễ với Thiếu Lâm, chỉ cần một mình cũng đủ làm cho đảo điên nghiêng ngửa, cần gì phải cấu kết với kẻ khác.

Lời vừa dứt thì nàng ta đã vội vàng lấy trong người ra một hoàn thuốc, bỏ vào miệng Cừu Cốc.

Cừu Cốc trong lúc lâm nguy, không ngờ lại có người đến cứu, lại nghe tiếng nói trong trẻo như hình quen thuộc, nhưng chưa nghĩ ra là ai. Vết thương trong người đang hành, nên lập tức nhắm mắt đề khí, vận công chữa thương. Bỗng một mùi thơm thoảng đưa vào mũi, người ấy đã đến trước mặt, lại nhét một viên thuốc vào miệng chàng.

Cừu Cốc mở mắt ra xem, trống ngực không khỏi đập mạnh, buột miệng thét :

– Thanh muội?

Người ấy khẽ thở dài, bỗng thân hình nhẹ nhàng phóng nhanh vào rừng mất dạng. Cừu Cốc bởi nội thương còn trầm trọng, nên chẳng dám rượt theo, cất tiếng gọi lớn :

– Thanh muội! Thanh muội!

Nhưng hình bóng của thiếu nữ đã mất hút trong rừng thẳm, tựa hình như chạy trốn.

Lục Không Thượng Nhân thấy thiếu nữ đã ra đi, liền bước đến trước mặt Cừu Cốc nói :

– Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn theo ta về bổn tự thì hơn.

Cừu Cốc không thèm trả lời, ngầm đề khí vận công, cảm thấy nội thương như đã bớt đi không ít, biết nhờ hiệu lực của viên linh dược.

Lục Không Thượng Nhân thấy chàng nhắm mắt không chịu trả lời, sát khí nổi lên, giận dữ quát :

– Nếu ngươi không nghe theo, đừng trách bần tăng ra tay độc ác.

Cùng lúc ấy, bỗng nghe tiếng chân rộn rịp, hai tăng nhân trán đẫm mồ hôi, từ Thiếu Lâm tự bôn ba chạy tới. Vừa thấy tình hình trước mắt, không khỏi ngạc nhiên :

– Việc này e có điều hiểu lầm, sư huynh chớ quá nóng nảy.

Lục Không nghe nói biến sắc quát :

– Ngươi dạy lại ta nữa sao?

Liễu Không chắp tay cúi đầu :

– Tiểu đệ không dám.

– Vậy thì mau bắt hắn về bổn tự cho ta.

– Việc này…

– Ngươi dám không tuân lệnh của bổn tọa?

Liễu Không, Liễu Phàm đưa mắt nhìn nhau. Liễu Phàm bỗng nhiên lên tiếng phản kháng :

– Sư tổ của bổn phái đã từng công khai gia nhập Phổ Kiếm minh, hơn nữa Ân chủ vẫn còn tại thế, sư huynh không được nóng nảy mà xâm phạm đến thủ lãnh.

Lục Không hậm hực lớn tiếng :

– Nếu hai ngươi còn lắm mồm, ta sẽ dùng môn quy để xử phạt.

Liễu Không, Liễu Phàm không biết làm sao, chỉ đành từ từ tiến đến phía Cừu Cốc.

Bỗng một giọng nói khàn khàn tự trong rừng phát ra :

– Các ngươi dám đụng vào chút lông của gã, ta không quét sạch Thiếu Lâm tự chớ gọi ta là Nữ Ương Thần nữa.

Liễu Không, Liễu Phàm thừa dịp đó dừng chân lại. Lục Không thấy vậy tung mình một cái đến trước mặt Cừu Cốc và đưa tay ra định chụp lấy ngang ngực chàng.

Khi tay ông ta sắp chạm vào áo đối phương, Cừu Cốc bỗng trừng ngay đôi mắt, tức khắc vung chỉ điểm ra, khiến cho Lục Không sợ hãi phải vội thối lùi né tránh.

Cùng lúc ấy, một bóng người từ trong rừng nhanh như chớp bay ra, đứng ngay trước mặt ông ta hất hàm hỏi :

– Lòng dạ như ngươi cũng xứng làm Chưởng môn nhân của Thiếu Lâm phái sao?

Lục Không Thượng Nhân kinh hồn hoảng vía, vừa trấn tĩnh lại, ngước mắt nhìn đã nhận ra kẻ đến vốn là Nữ Ương Thần mà giang hồ ai ai cũng phải điên đầu vì bà. Ông ta không khỏi ngạc nhiên hỏi :

– Thí chủ với tên hung đồ này có quan hệ gì chăng?

Bỗng phía sau lại có một giọng khàn khàn quát lớn :

– Nếu ngươi còn dám gọi là hung đồ, lão phu lập tức đập nát cái đầu trọc của ngươi cho xem.

Lục Không thất kinh quay người lại nhìn thì thấy một quái nhân thân hình như một thây ma đang đứng phía sau, một lần nữa càng khiến ông kinh dị.

Trước kia khi còn lăn lộn giang hồ, đã nghe danh Nam Ôn Sát, Nữ Ương Thần lừng lẫy khắp nơi, không ngờ hôm nay thảy đều có mặt nơi Côn Sơn này.

Bấy giờ Cừu Cốc thấy đã bớt nhiều, đứng dậy từ từ bước đến nói :

– Cứ theo hành động của ngươi vừa rồi, tại hạ quyết không tha. Nhưng nghĩ tình toàn thể Thiếu Lâm phái, không thèm sanh sự với ngươi làm gì.

Lục Không Thượng Nhân vốn tánh người nham độc, đối với tình thế hiện tại, ông đã biết thực lực của địch lấn hơn, nhưng địa vị là Chưởng môn nhân của Thiếu Lâm, đâu chịu tỏ ra yếu đuối. Sắc mặt cố ra vẻ lạnh lùng ông quát :

– Dù cho ngươi có nói gì đi nữa, Thiếu Lâm phái quyết không để ngươi được yên.

Nữ Ương Thần hừ một tiếng lạnh lùng :

– Ai thì còn không biết dụng tâm của ngươi chớ Nữ Ương Thần này thì đừng hòng qua mặt.

Lục Không Thượng Nhân ngấm ngầm ra dấu cho một trong bốn vị tăng đứng bên, lập tức vị tăng ấy quay mình hướng về phía chùa Thiếu Lâm chạy nhanh.

Nữ Ương Thần đã nhìn thấy nhưng không thèm phản ứng, vẫn giọng lạnh lùng nói :

– Âm mưu của ngươi muốn ta công khai nói ra giữa nơi đây chăng?

Lục Không ngửa mặt lên cười dài :

– Bần tăng không có việc gì chẳng phải cả.

Cừu Cốc lòng vẫn nôn nóng trở về Thái Sơn, nên vội vã ngăn lời nói :

– Tại hạ không có ý xem Thiếu Lâm là thù. Sự việc hôm nay là vì hiểu lầm, sau này Tịnh Không Thượng Nhân về, rồi ắt sẽ rõ cả. Hôm nay tại hạ không muốn nói nhiều, xin kiếu từ vậy.

Lời dứt, liền cùng Nam Ôn Sát, Nữ Ương Thần quay mình bước đi.

Lục Không vội tung mình đến trước cản lại, trầm giọng :

– Đứng im! Nếu muốn rời khỏi Côn Sơn thì trước tiên phải trả lại mấy cuốn kinh điển của bổn tự đã.

Cừu Cốc đứng lại, bực bội hỏi :

– Có phải ngươi muốn cố ý gây cuộc phân tranh chăng?

– Cha chả, lão tăng chỉ biết làm những việc phải làm, dù cho máu đổ thịt rơi cũng không hề tiếc hận.

Nữ Ương Thần bước đến trước giận dữ :

– Vậy thì để ta kiến thức vài chiêu tuyệt học của Thiếu Lâm tự xem nào.

Lục Không cười lên hai tiếng, đoạn trầm giọng nói :

– Liễu Không, ngươi hãy tiếp vị nữ thí chủ này vài đường.

Liễu Không tuân lệnh từ từ bước đến trước mặt Nữ Ương Thần. Lục Không Thượng Nhân lại liếc mắt sang bên nói :

– Liễu Phàm, ngươi ứng phó vị Nam Ôn Sát kia.

Liễu Phàm trong lòng không khỏi phân vân, Thiếu Lâm phái lâu nay không hề can thiệp giang hồ, càng nghiêm cấm các môn hạ đệ tử gây sự với thiên hạ.

Không ngờ hôm nay Lục Không lại cố ý phạm quy luật của bổn phái, bắt ông gây chuyện với Nam Ôn Sát, nhưng biết làm sao bây giờ, đành phải từ từ bước tới.

Tình thế đã bắt đầu găng, Cừu Cốc nhíu mày định lên tiếng.

Bỗng xa xa ánh vàng sáng chói, một đám tăng nhân ào ạt phi đến, trên tay mỗi người đều cầm sẵn khí giới. Vừa trông qua cũng đủ biết Thiếu Lâm tự hôm nay đã huy động hết toàn lực.