Quyển 2 – Chương 37: Tâm thừa ý nặc
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Quyển 2 – Chương 37: Tâm thừa ý nặc tại dua leo tr
Chương 37: Tâm thừa ý nặc
Đáng tiếc là kết quả không giống như nguyện vọng, cuối cùng tất cả đều bị màn sáng thôn phệ
Lúc này quanh người Liễu Như Nguyệt quang hoa đại thịnh, tiên khí cấp tám Thất Thải Nghê Thường lộ ra giữa không trung, mặc vào trên người nàng ta, tỏa ra thất thải hà quang (hào quang bảy sắc), làm cho nàng ta trông giống như một tiên nữ, xinh đẹp vô cùng.
Lúc đó, trên người Liễu Như Nguyệt tỏa ra khí chất như thần thánh, khuôn mặt tuyệt mĩ mỉm cười, ánh mắt biểu hiện thần thái làm cho lòng người mê đắm.
Mắt Ý Thiên cũng đầy vẻ hân thưởng. Người trước mắt hắn, Liễu Như Nguyệt là một trong thập đại mỹ nữ của Vân Hoang đại lục, quả thật không giống người phàm, giống như hằng nga trên cung trăng, đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Hạ xuống đất, Liễu Như Nguyệt nhìn Ý Thiên, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn ngươi.”
Ý Thiên nói: “Đây là duyên phận giữa hai chúng ta, không cần phải nói cảm ơn.”
Liễu Như Nguyệt chớp mắt, xoay người nhìn bốn cao thủ ở bên ngoài, nhíu mày nói: “Bọn hắn thật sự là âm hồn bất tan, chúng ta cũng không thoát nổi.”
Ý Thiên cười nói: “Không cần lo, màn sáng ta tạo ra bọn hắn không xuyên qua được.”
Liễu Như Nguyệt nhìn Ý Thiên, nói: “Theo lời ngươi nói thì bọn hắn không thắng nổi ngươi? Như vậy thì ngươi có đồng ý giúp ta tiêu diệt bọn hắn không?”
Ý Thiên lắc đầu nói: “Ta không muốn động thủ với Bát Cực thần điện.”
Liễu Như Nguyệt khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
Ý Thiên thản nhiên nói: “Ta không biết, hoặc là ta với bọn họ có quan hệ gì đó. Trước khi ta biết rõ ràng mọi chuyện thì trừ phi bắt buộc, nếu không ta sẽ không động thủ với bọn họ.”
Liễu Như Nguyệt nói: “Vân Hoang đại lục nhược nhục cường thực, ngươi có thực lực như thế, tại sao lại mềm yếu như vậy? Thật đúng là…”
Liễu Như Nguyệt không nói gì thêm, trầm mặc một hồi rồi quay đầu nhìn cửa động, hỏi: “Bây giờ ngươi tính sao? Bọn hắn khóa chặt đường ra, nhốt chúng ta ở trong này.”
Ý Thiên nói: “Trước khi thiên cẩu thực nguyệt thì với tu vi của ngươi, căn bản là không thể thoát được. Vừa hay ngươi có thể nhân dịp này để tu luyện, ta cũng cần thời gian để suy nghĩ về cuộc đời mình.”
Liễu Như Nguyệt hỏi: “Thế những người ngoài kia thì sao?”
Ý Thiên nói: “Không cần quan tâm, ta dẫn ngươi ra khỏi đây là được.”
Vươn tay phải, Ý Thiên nhìn Liễu Như Nguyệt.
Hai mắt khẽ chớp, Liễu Như Nguyệt từ từ, nhẹ nhàng đặt ngọc thủ của mình vào lòng bàn tay của Ý Thiên, để mặc cho hắn nắm lấy.
Khẽ mỉm cười, Ý Thiên nhẹ nhàng xoay người, hai người liền lập tức biến mất, màn sáng trong động cũng tiêu tan, chỉ còn để lại bốn cao thủ ở bên ngoài, tất cả đều trầm mặc.
Hai lần gặp nhau, Ý Thiên để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong lòng cao thủ của Bát Cực thần điện, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc với thiếu niên không rò lai lịch này.
Bát Cực thần điện hùng bá vạn năm, là tượng trưng cho sự tối cao ở Vân Hoang đại lục.
Mặc dù bốn cao thủ ở bên ngoài này chỉ có thân phận bình thường trong Bát Cực thần điện, thế nhưng phàm là người có thể tiến vào Bát Cực thần điện thì ít nhất cũng phải có tu vi và thực lực đạt tới cấp vò hoàng.
Thực lực như vậy là cực kỳ cao trên Vân Hoang đại lục, không ngờ lại thua thiệt dưới tay Ý Thiên.
Khẩu khí này bọn họ không thể nào nuốt trôi nổi, tiếc là cũng không làm gì được.
Thiên Nguyệt Động thần bí, ẩn chứa một thần khí, hai tiên khí, sáu linh khí, ngoài ra còn một số bí mật khác.
Bây giờ, những bí mật này vì Ý Thiên mà đã gần lộ ra, sắp tới lại là thiên cẩu thực nguyệt, liệu sẽ có kết cục như thế nào?
Ở trong một huyệt động sáng ngời, Ý Thiên và Liễu Như Nguyệt đang ngồi đối diện, nhìn thẳng vào nhau.
Kể từ sau khi dung hợp được Thất Thải Nghê Thường, tu vi của Liễu Như Nguyệt đột nhiên tăng mạnh, hiện giờ đã tấn thăng từ kiếm tôn lên kiếm hoàng.
Trên Vân Hoang đại lục, kiếm hoàng và vò hoàng là cùng một cấp bậc, cao thủ có thực lực này tuyệt đối có thể là nhân vật uy chấn một phương, dẫm một cái cũng có thể làm cho đại địa tan nát.
Thế nhưng trong Thiên Nguyệt Động này, Liễu Như Nguyệt còn đang phải trốn cao thủ của Bát Cực thần điện, bởi vì nàng ta bây giờ không đánh lại được.
“Nhìn lâu như vậy rồi đã nhìn rò chưa?”
Nhìn thẳng vào mắt Ý Thiên, Liễu Như Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Ý Thiên cười nói: “Nàng rất đẹp, trong kí ức của ta, nàng và Thu Diệp đẹp nhất, thế nhưng lại khác nhau rất nhiều.”
Liễu Như Nguyệt chớp mất, hỏi: “Là sao?”
Ý Thiên nói: “Vẻ đẹp của nàng vô cùng thánh khiết, cao ngạo như trăng, đúng nghĩa người như tên. Thu Diệp lại đoan trang hiền hậu, ôn nhu như nước, hơn nàng một phần vũ mị.”
Liễu Như Nguyệt có vẻ không muốn nghe chuyện này, nói sang việc khác: “Ngươi suy nghĩ một ngày một đêm, đã hiểu được nhân sinh của mình chưa?”
Ý Thiên ý vị thâm trường nói: “Ta chỉ có bắt đầu và kết thúc, thiếu mất những thứ ở trung gian. Ta nhất định phải bỏ thời gian đi thưởng ngộ, nếu không nhân sinh của ta sẽ không đầy đủ.”
Liễu Như Nguyệt nhẹ than: “Nếu ta muốn ngươi ở lại, ngươi có đồng ý không?”
Ý Thiên cười nói: “Không thể thế được, chuyện giữa chúng ta mới chỉ bắt đầu mà thôi. Ta đã một lần đi thẳng từ điểm đầu đến kết thúc, ta không hy vọng mọi việc đều như vậy. Nếu như thế thì ta sống không có nghĩa lý gì nữa?”
Liễu Như Nguyệt như hiểu ra điều gì, thở dài nói: “Bây giờ chia ly, bao giờ gặp lại?”
Ý Thiên chần chừ nói: “Nếu nhớ đến ta, nàng có thể thầm gọi tên ta trong lòng. Khi có nguy hiểm, nàng chỉ cần gọi to tên ta là được. Chỉ cần ta ở Vân Hoang đại lục, cho dù cách nhau xa đến đâu ta cũng có thể lập tức tới bên cạnh nàng.”
Liễu Như Nguyệt nhìn Ý Thiên, nói: “Đây là lời hứa của ngươi?”
Ý Thiên nói: “Đó là tâm ý của ta.”
Liễu Như Nguyệt hỏi: “Vậy ngươi cho ta biết, tên của ngươi là gì?”
Ý Thiên nhẹ nhàng nói: “Nàng tạm thời có thể gọi ta là Ý Thiên. Đấy là tên Thu Diệp ban cho ta, có phải là tên thật hay không thì bây giờ ta cũng chưa biết.”
Liễu Như Nguyệt thì thầm: “Ý Thiên? Tên này rất lạ, giống như ta đã nghe qua ở đâu rồi. Tên này có nghĩa là gì?”
Ý Thiên không nói ra lần gặp mặt ở hậu sơn hôm trước, chi nói: “Ta đoán nghĩa là ngã ý thiên hạ.”
Liễu Như Nguyệt trầm ngâm nói: “Đấy là nhân sinh của ngươi?”
Ý Thiên lắc đầu nói: “Ta không biết. Có thể đúng, cũng có thể không phải như vậy.”
Liễu Như Nguyệt cười, nói sang chuyện khác: “Ngươi biết gì về Vân Hoang đại lục?”
Ý Thiên nói: “Hoàn toàn không biết gì. Ta chi hơi quen thuộc với Thiên Nguyệt sơn trang, biết Thiên Nguyệt Động này là một trong cửu đại tuyệt địa, cũng là một trong thất đại thần tích.”
Liễu Như Nguyệt đảo mắt nói: “Ngươi có biết lai lịch cụ thể và truyền thuyết của thất đại thần tích không?”
Ý Thiên lắc đầu nói: “Chưa có ai nói cho ta biết cả.”
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️