Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Kiếm Hiệp Hồng Ma Bảo Chương 13: Diễn biến kinh hoàng thành Kim Lăng

Chương 13: Diễn biến kinh hoàng thành Kim Lăng

3:05 sáng – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 13: Diễn biến kinh hoàng thành Kim Lăng tại dua leo tr 

Tay của song phương đã ở quá gần, cơ hồ suýt chạm vào nhau. Vì thế, với khoảng cách sát sàn sạt là thế, vật cực nhỏ do Sầm Phong cố tình phát xạ lập tức lao đến cắm thẳng vào giữa lòng bàn tay của văn nhân.

“Phập!”

Tay của văn nhân bị nhói buốt tức thì, đành thu tay về và nhảy lùi về phía sau thật nhanh :

– Ám khí?

Sầm Phong vẫn vội vã muốn đi, vậy thì đây là cơ hội khó thể bỏ qua.

“Vút!”

Sầm Phong lướt đi thật nhanh, kèm theo đó là cố tình ném lại cho văn nhân một câu hăm dọa trong tràng cười ngạo nghễ :

– Dụng võ như dụng binh, đồng thời binh bất yếm trá. Vì thế, tại hạ thành thật khuyên tôn giá ngay lúc này chớ vội vọng động chân lực, dù chỉ là để đuổi theo tại hạ. Kẻo không thôi, chính tôn giá sẽ tự chuốc hậu quả khó lường. Ha ha…

Văn nhân quả thật đang dợm chân toan đuổi theo, nhưng vì nghe Sầm Phong bảo như thế nên đành dừng lại và chỉ biết giận dữ quát vọng theo bóng Sầm Phong đang đi khuất dần :

– Ngươi dám dùng ám khí có tẩm độc ám hại ta? Hành động bất chấp thủ đoạn như thế này, ngươi nhớ đấy, sẽ có ngày ta cho ngươi nếm mùi lợi hại.

Nhưng Sầm Phong đã đi xa khuất, ở khu mộ địa chỉ còn vang lại chính tiếng quát của văn nhân mà thôi.

* * * * *

Màn đêm đen luôn đồng lõa với những gì mờ ám. Nhưng dẫu vậy bóng đêm lại là bạn đồng hành cực tốt cho những ai như Sầm Phong lúc này. Vì lẽ đó, Sầm Phong dễ dàng quay trở lại Kim Lăng thành, hy vọng sẽ không bị ai phát hiện nhận diện với diện mạo kỳ thực rất dễ nhận ra của Sầm Phong hiện nay.

Chợt trước mặt Sầm Phong bỗng ẩn hiện một bóng nhân ảnh với khinh thân pháp thật cao minh.

Sầm Phong vội dừng lại và còn kịp nấp người trước khi để bóng nhân ảnh nọ lao vụt qua. Tuy vậy, sau khi bóng nhân ảnh nọ vừa lao qua, Sầm Phong dù không muốn cũng cảm nhận khắp thân chợt rúng động một cách kỳ quái. Và thật lạ, không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào, Sầm Phong chỉ sau một sát na suy nghĩ bỗng đường đột thi triển khinh công để lẳng lặng bám theo bóng nhân ảnh nọ.

Được một lúc, khi đã cùng bóng nhân ảnh nọ hầu như dong ruổi xong gần hết mọi nẻo đường ngang dọc của thành Kim Lăng, Sầm Phong chợt phát hiện bóng nhân ảnh có dấu hiệu sắp dừng lại nên liền vội vàng dừng trước và tìm chỗ nấp kín.

Sầm Phong đã toan liệu quá đúng. Đồng thời bóng nhân ảnh nọ vừa dừng chân ngay bên ngoài một cánh cửa đóng im ỉm thì cũng là lúc cánh cửa vụt mở toang, để phát ra một giọng hỏi vừa trầm vừa thầm thì :

– Sư phụ đến rồi. Bát sư muội liệu đã phát hiện điều gì chưa?

Trước cánh cửa có treo một ngọn đèn hồng tỏa sáng mờ mờ, soi tỏ tấm hoành phi khắc thật to bốn chữ Kim Lăng Khách Điếm ngự trị ngay trên cánh cửa. Và phần nào cũng nhờ đó bóng nhân ảnh đã tự hiện lộ cho thấy bản thân là một nữ hiệp khách vừa trải qua một cuộc dạ hành.

Để đáp lại câu vừa nghe hỏi, nữ hiệp khách chợt thở dài ảo não :

– Vẫn bặt vô âm tín. Còn vết tử thương của đại sư huynh thì sao? Liệu sư phụ với kiến văn uyên bác có nhận ra công phu gì đã khiến đại sư huynh uổng mạng?

Trong cánh cửa vẫn vang ra lời đối thoại, cho dù người ẩn bên trong không rõ vì sao đã không vời nữ hiệp khách bước vào mà bản thân lại còn chẳng chịu đặt chân bước ra ngoài :

– Sư phụ vẫn chưa tiết lộ. Chỉ nói rằng, nếu Vạn Như Thất bị mất tích và may tìm lại được thi thể thì qua tử trạng nhất định sẽ minh bạch hung thủ có xuất xứ thực sự từ môn phái nào. Đáng tiếc thay, dù bát sư muội là người quay về sau cùng nhưng tất cả đều hoài phí vì kết quả đều thất vọng như nhau. A… Vạn nhân huynh thật ra đã chết hay vẫn vô sự? Ta ước chi có người giải đáp được cho ta nghi vấn này.

Những lời đối thoại này dù thì thào nhưng nhờ cảnh quang xung quanh quá ư tĩnh lặng nên giúp Sầm Phong nghe rõ mồn một. Vì nghe nên Sầm Phong chấn động, chợt len lén xoay người toan bỏ đi.

Bỗng có tiếng hừ lạnh vang lên từ chỗ nào đó cao hơn đầu Sầm Phong một quãng :

– Ngươi còn muốn bỏ đi sao? Đã muộn rồi. Hừ!

Sầm Phong giật mình, toan ngẩng mặt nhìn lên, nào ngờ đúng lúc đó ở trước khách điếm Kim Lăng bỗng vang lên tiếng kêu kinh ngạc của nữ hiệp khách nọ :

– Sư phụ? Có kẻ lẻn bám theo đệ tử thật sao? Thảo nào Bao Thương Hải sư huynh cứ để đệ tử đứng mãi bên ngoài. Hóa ra Bao sư huynh đã được lệnh của sư phụ từ trước.

Cùng lúc đó từ đằng sau cánh cửa khách điếm chợt đồng loạt lao ra sáu bảy nhân vật. Họ cầm sẵn những ngọn đuốc chưa thắp, và lúc này tất cả đều thắp sáng lên, soi tỏ cả một quãng đường trước khách điếm, kể cả chỗ Sầm Phong đang đứng nấp cũng bị những ánh đuốc chiếu lộ.

Bao Thương Hải cười độc ác :

– Quả nhiên chính là ngươi. Sư phụ ta liệu việc như thần, đã đoán biết thế nào ngươi cũng tìm cách bám theo, tiếp tục thực hiện những hành vi độc ác của ngươi, là lần lượt ám hại từng đệ tử bổn phái như đã gây cho Triệu sư huynh và gần đây là Bạch đại sư huynh của ta. Phen này ngươi đừng mong thoát. Ha ha…

Đột ngột bị lọt vào mai phục, Sầm Phong dù bàng hoàng vẫn cố tự trấn tĩnh và cất cao giọng hỏi ngược lại :

– Lệnh sư đâu? Có phải là nhân vật vừa rồi đã phát thoại? Xin hãy cho tại hạ được một lần diện kiến.

Sầm Phong đoán đúng. Vì ngay khi vừa dứt lời, Sầm Phong lại nghe thanh âm giọng nói như lúc nãy vang lên, vẫn từ một vị trí nào đó cao khỏi đầu Sầm Phong một quãng. Giọng đó bảo :

– Ngươi liệu đủ tư cách để mong cùng bổn Chưởng môn diện kiến sao? Hãy nói mau, ngươi xuất thân từ đâu? Tuân lệnh ai, ngươi tìm cách sát hại những hai đệ tử của bổn Chưởng môn? Có phải Vạn Như Thất phái Không Động đột ngột bị thất tung cũng là do ngươi gây ra?

Sầm Phong toan đáp lời, chợt nghe Bao Thương Hải quát lớn :

– Sư phụ chớ phí lời. Y sẽ không đáp đâu. Hạng người chỉ ưa nặng không muốn nhẹ như y, có chăng chúng ta cứ bắt giữ y, dùng nhục hình buộc y phải cung xưng tất cả.

Sầm Phong há miệng cười vang :

– Muốn bắt giữ ta ư? Bọn ngươi đã từng là bại tướng liệu có đủ bản lãnh thực hiện như lời vừa nói chăng? Tốt hơn họ Bao ngươi nên ngậm miệng lại. Ngoại trừ lệnh sư, tất cả bọn ngươi đều vô dụng, liệu làm gì được ta? Ha ha…

Sầm Phong cười lớn, khiến tăng thêm huyên náo vì trước cửa khách điếm lúc đêm đã về. Và điều này vì gây kinh động khắp một vùng nên từ những gian nhà lân cận có nhiều cánh cửa tuần tự hé mở ra, để lộ những khuôn mặt hiếu kỳ cứ hau háu nhìn ra ngoài.

Nơi Sầm Phong đang đứng vì cũng gần một gian nhà nên khi cánh cửa của gian nhà buộc phải hé mở do bị những huyên náo gây kinh động, thì Sầm Phong đã lập tức lách người chui vào đấy thật nhanh.

Người vừa hé mở cửa do kịp phát hiện cho dù Sầm Phong thực hiện hành vi chui tọt qua khá nhanh nên chỉ biết ngỡ ngàng bật kêu :

– Ối… ngươi là ai? Sao lại đường đột chui vào đây, mau bước ra. Ối… đạo tặc?… Ngươi là đạo tặc ư? Mau cứu! Có ai không? Vừa có đạo tặc tùy tiện chui vào đây này! Mau cứu!

Đúng lúc người đó kêu vang, Đoàn Trung Hiếu và bọn Bao Thương Hải cũng hung hăng và hùng hổ xô cửa xông bừa vào. Nhưng tất cả vẫn quá chậm vì Sầm Phong đã biệt dạng, chỉ lưu lại một dấu vết duy nhất là cửa sau gian nhà do vẫn còn mở toang hoác.

Bọn Bao Thương Hải hậm hực đuổi theo, dù biết là vô vọng.

Đúng lúc này, khi bọn Bao Thương Hải tuần tự biến mất sau khi lao vùn vụt qua cánh cửa hậu thì ở cửa trước, Sầm Phong nhẹ nhàng lách người bước ra, êm không một tiếng động.

Sầm Phong ngẩng mặt nhìn lên cao, sư phụ của bọn Bao Thương Hải có lẽ vì cũng lầm kế của Sầm Phong như bọn đệ tử nên lúc này chẳng còn ẩn nấp đâu đó trên cao.

Sầm Phong yên tâm, khe khẽ trút ra tiếng thở phải nhẹ nhõm, đồng thời lẳng lặng tung người lao đi, theo một phương mà Sầm Phong tự biết bọn Bao Thương Hải sẽ khó lòng phát hiện cho dù có kịp quay lại và tình cờ chạy đuổi theo đúng hướng này.

Đến khi chạy ra khỏi phạm vi Kim Lăng thành, lúc Sầm Phong toan dừng lại thì cũng là lúc có thanh âm câu hỏi đột ngột vang lên từ phía sau :

– Ta những tưởng ngươi vẫn còn chạy nữa? Vì sao ngươi muốn dừng ở đây?

Sầm Phong thất kinh quay ngược lại :

– Chưởng môn Hoa Sơn phái?

Quả thế, cho dù đứng đối diện Sầm Phong lúc này là một nhân vật xa lạ nhưng nhờ qua thanh âm vừa nghe Sầm Phong vẫn minh định nhân vật đó chính là sư phụ của bọn vô dụng Bao Thương Hải. Nhân vật đó đang nhếch môi cười lạt :

– Kế thoát thân của ngươi kể cũng cao minh. Chỉ tiếc, ngươi đã không biết một điều, đấy là nhờ ta phục sẵn trên cao nên khi không thấy có bóng người thoát ra từ lối hậu liền biết ngay ngươi muốn giở trò gì. Giờ là lúc có lẽ ngươi không thể không đáp những câu hỏi ta đã hỏi?

Sầm Phong chỉ biết lắc đầu :

– Tại hạ nếu muốn giết lệnh đồ Bạch Cư Mật thì khi được những sư đệ sư muội đưa về, y đã là một cái xác vô hồn. Tại hạ không phải hung thủ sát hại tất cả những nhân mạng đã xảy ra trong thành nguyên một ngày qua.

Chưởng môn nhân Hoa Sơn phái vẫn cứ cười lạt quyết liệt cật vấn Sầm Phong :

– Hãy nói về xuất thân của ngươi đã.

Sầm Phong lại lắc đầu :

– Không có gì để nói ngoại trừ tại hạ là một người vô môn vô phái.

Chưởng môn Hoa Sơn phái cau mặt :

– Ngươi tưởng ta tin sao? Nói mau, ngươi chạy đến tận đây mong gặp ai? Hoặc giả nhân vật nào sắp đến đây gặp ngươi?

Sầm Phong thở dài :

– Chưởng môn không tin, tại hạ đành cam chịu. Kỳ thực tại hạ chỉ vì không muốn bị quý phái Hoa Sơn ngộ nhận mãi nên thà tìm cách lánh mặt hơn là cứ tiếp tục đối đầu.

Chưởng môn Hoa Sơn phái bật cười vang :

– Ngươi không muốn đối đầu mà được sao? Trái lại, ta đang muốn qua ngươi sẽ dò xét được lai lịch sư thừa của ngươi, mau đỡ! Ha ha…

Dứt lời, Chưởng môn Hoa Sơn phái lập tức huơ chưởng lướt đến xuất thủ.

“Ào…”

Sầm Phong cũng phá lên cười :

– Tiếc thay, tại hạ lại không muốn đào sâu thêm hố ngộ nhận. Xin hẹn lần sau sẽ tận lực lĩnh giáo cao chiêu tuyệt học của quý phái. Cáo biệt! Ha ha…

Và với một loạt những bước dịch chuyển theo một bộ pháp kỳ ảo, Sầm Phong tuy vẫn cười nhưng đã càng lúc càng đi xa, sau khi tránh thoát loạt kình tấn công của Chưởng môn Hoa Sơn phái.

“Vút!”

Nhưng thật đột ngột, từ hướng Sầm Phong định lao thoát đi bỗng xuất hiện một bóng nhân ảnh không chỉ lao ngược lại mà còn lao ập đến thật nhanh.

“Vù…”

Lúc sắp chạm nhau, song phương toan tìm cách mạnh ai nấy tránh đường thì cả hai không hẹn mà nên, cứ đồng loạt bật kêu kinh nghi :

– Úy! Là tôn giá?

– Lại là tiểu tử ngươi? Tốt lắm, thật vừa khéo cũng đúng lúc ta đang muốn tìm lại ngươi. Đỡ chiêu!

“Ào…”

Sầm Phong sau một thoáng kinh ngạc cũng động nộ quật kình :

– Tại hạ cũng đang tìm tôn giá đây, kẻ vô sỉ cố tình tìm cách dẫm chân Sầm Phong này, tạo cơ hội cho đồng bọn có dịp sát nhân hại mạng, sau đó để trút hết mọi tội lỗi cho người hoàn toàn vô tội là ta. Hãy đỡ chiêu!

“Vù…”

Nhân vật xuất hiện tình cờ chận lối và còn tận lực giao chiến với Sầm Phong chẳng phải ai khác mà chính là văn nhân trung niên vào chập tối hôm nay đã từng cùng Sầm Phong động thủ ở ngay khu mộ địa của Kim Lăng thành. Và do từng là đối thủ nên lúc này chạm trán lại cả hai không cần phí thời gian dò xét thực lực đối phương, huống hồ cả hai hầu như đều đang trong tâm trạng giận dữ, vì thế thoạt phát chiêu là dốc toàn lực, vô tình tạo ngay một cục diện tử chiến, như thể cả hai là kẻ tử đối đầu quyết chẳng tha nhau.

“Ầm! Ầm!”

Và Sầm Phong cơ hồ quên cả sự hiện diện của Chưởng môn Hoa Sơn phái cạnh đó, cứ cuồng nộ lăn xả vào văn nhân với những lời lẽ giận dữ luôn tuôn trút ra như thác đổ :

– Lão vì sao quyết tình đẩy Sầm Phong ta vào tình thế có miệng chẳng thể nói dù chỉ là một lời phân minh? Vì sao lão và đồng bọn cùng nhau âm mưu, khiến Bạch Cư Mật, đại đệ tử Hoa Sơn phái, kỳ thực chỉ bị ta đã thương nhưng cuối cùng cũng vong mạng? Ta phải giết lão, nếu không oan tình này Sầm Phong ta kiếp này khó bề gội rửa. Đỡ chiêu!

“Vù…”

Phản ứng của Sầm Phong không hiểu sao văn nhân càng nghe càng hoang mang.

Và vì hoang mang nên nhất thời văn nhân bị khí thế giận sục sôi của Sầm Phong dồn vào thế kém.

Đã thế, do vẫn đứng cạnh đó quan chiến, vị Chưởng môn Hoa Sơn phái chợt bật lên tiếng gầm kinh ngạc, nói với văn nhân đang bị Sầm Phong bức dồn :

– Thế này là thế nào hử, Chu lão huynh? Có thật tiểu tử đã nói đúng không? Đại đệ tử của Tư Mã Vương này là do Chu lão huynh sát hại thật ư?

Văn nhân chợt động nộ gầm vang :

– Tư Mã huynh chớ nghe tiểu tử nói nhảm. Nhưng hãy cứ chờ đấy. Đợi Chu Thịnh Phát này hỏi tội tiểu tử về cái chết của Vạn Như Thất xong, ắt Tư Mã huynh sẽ minh bạch ai là hung thủ sát hại lệnh đồ? Tiểu tử thật đáng chết. Đỡ!

“Ào…”

“Ầm! Ầm!”

Sầm Phong đang lúc thịnh nộ nên phát chiêu càng lúc càng liều lĩnh, như không còn nghĩ gì đến sự sống chết của bản thân nữa :

– Lão tặc ma còn dám nhắc đến họ Vạn sao? Thật may, ta đang muốn hỏi lão vì sao đến cả họ Vạn, Không Động phái lão cũng chẳng buông tha? Đã đổ trút lên đầu ta hai nhân mạng của Hoa Sơn phái là họ Triệu và họ Bạch vẫn chưa đủ sao? Lại còn giở trò ném đá giấu tay, gây bất lợi cho họ Vạn, có phải lão muốn đẩy ra vào tình cảnh dù đi đâu ở đâu vẫn bị cùng một lúc nhị phái Hoa Sơn – Không Động truy sát, đúng không? Lão thật độc ác. Đỡ!

“Ào…”

Văn nhân lần này bị lời nói của Sầm Phong làm cho rúng động :

– Mau dừng tay! Sao ngươi dám bảo Vạn Như Thất là do Chu Thịnh Phát mưu hại? Không lẽ chẳng phải ngươi? Dừng tay mau!

Vừa quát văn nhân Chu Thịnh Phát vừa vội vã tìm cách tránh thoát chiêu công của Sầm Phong. Nào ngờ chỉ vì có hành động như thế văn nhân Chu Thịnh Phát đã vô tình tạo cơ hội cho Sầm Phong dễ dàng chiếm tiện nghi.

Sầm Phong bật lao vào văn nhân với một khí thế kinh người :

– Đã có đởm lược làm, lão phải có dũng khí thừa nhận. Giết Vạn Như Thất, Bạch Cư Mật nhất định là người chủ mưu là lão. Chính vì thế, từ lúc trời bắt đầu tối cho đến tận cuối canh hai đêm nay, chẳng phải lão đã cố tình cầm chân ta ở khu mộ địa cho đồng bọn tiện bề ra tay hạ độc thủ sao? Tội lão đáng chết. Đỡ!

“Ào…”

Chưởng môn Hoa Sơn phái Tư Mã Vương từ bên ngoài đột ngột tung người lao vọt vào :

– Tiểu tử không được hồ đồ. Trừ phi đây là cách ngươi cố tình chối tội, đồng thời muốn tạo hiểu lầm, gây ly gián giữa ta và Chu lão huynh. Với thủ đoạn này, ngươi càng lúc càng chứng tỏ là hạng cuồng đồ hễ đi đâu là gây thảm họa đến đấy. Đừng trách ta phải ra tay cho ngươi biết thế nào là lợi hại.

Và Tư Mã Vương vung tay phát chưởng, vừa kịp lúc giải nguy cho Chu Thịnh Phát vốn bị Sầm Phong bức dồn đến thất điên bát đảo.

“Ào…”

Sầm Phong đang rừng rực cơn cuồng nộ, cứ thế thuận tay quật luôn cho Tư Mã Vương một kình sấm sét :

– Khá lắm. Là Chưởng môn nhân nhưng lại giở trò ỷ chúng hiếp cô, cùng nhau liên tay liên thủ đối phó Sầm Phong này. Giỏi thay cho hạng tự hào là danh môn chính phái. Đỡ chiêu!

“Ầm!”

Tiếng chấn kình làm cho Sầm Phong lảo đảo bật lùi, tạo cơ hội cho Tư Mã Vương đắc ý lướt thêm đến :

– Ngươi ngỡ những Chưởng môn nhân như ta bản lãnh kém lắm sao, đến phải dùng thủ đoạn cùng nhau hợp lực mới mong đối phó nổi một tiểu tử như ngươi chỉ giỏi tài mồm mép? Chẳng qua ta không chịu nổi thái độ cứ mười phần thì nhượng ngươi hết bốn năm phần do Chu lão huynh thể hiện, chỉ khiến ngươi càng lúc càng xem trời bằng vung. Hãy xem cho biết một Chưởng môn nhân như ta thật sự lợi hại như thế nào. Đỡ!

“Ào… ào…”

Nghe bảo đã được Chu Thịnh Phát nhượng cho bốn năm phần, Sầm Phong mới đích thực là không sao chịu nổi, vì thế càng phát giận xuất chiêu :

– Sở học của Hoa Sơn phái liệu có đáng để cao ngạo? Tại hạ dẫu bất tài cũng xin dốc toàn lực lĩnh giáo. Đỡ!

“Vù…”

Nhưng đúng thật là Sầm Phong không thể nào lường hết bản lãnh cao thâm của một Chưởng môn nhân như Tư Mã Vương.

“Ầm!”

Sầm Phong lần này bị bức dội liền một lúc mấy bước và càng thất kinh khi nghe Tư Mã Vương cười ngạo nghễ :

– Sở học của bổn phái tuy chẳng có gì đáng để cao ngạo nhưng tiểu tử ngươi nghĩ sao về mùi vị Lôi Phong Phích Lịch chưởng vừa nếm trải? Hay ngươi muốn thử lại một lần nữa? Đỡ này!

“Ào…

Một chưởng nữa của Tư Mã Vương liền ập đến với khí thế như phong ba bão táp sẵn sàng đè bẹp và san phẳng bất kỳ chướng ngại nào chợt hiển hiện trước mặt.

Sầm Phong tái sắc, tự biết bản thân khó đối phó nổi chưởng phong này nên dợm mình, toan tìm lối tránh chiêu.

Đúng lúc đó, Chu Thịnh Phát chợt bật lên một tiếng quát hỏi cực to, tiếp theo sau là lời hô hoán :

– Kẻ nào? Nguy tai, Tư Mã huynh mau đề phòng. Có kẻ dùng ám khí ám toán.

Tư Mã Vương thoạt nghe cũng cảm thấy bất ngờ, đành khựng lại và cấp thời thu chiêu. Vừa vặn có một vật từ xa lao vù đến tận chỗ Tư Mã Vương. Và khi nhìn thấy vật đó, Tư Mã Vương vừa lùi tránh vừa kêu một tiếng ngỡ ngàng :

– Có thể sử dụng một chiếc lá ném thật xa thay cho ám khí. Cao nhân nào vừa phô diễn công phu “Trích Diệp Phi Hoa”?

Riêng Sầm Phong thì không cần biết đấy là cao nhân nào, chỉ nhận ra đây là cơ hội hãn hữu nếu muốn lẳng lặng thoát đi và không còn bị ai đeo bám. Vì thế, chỉ thoáng mắt Sầm Phong đã lao đi mất dạng, khiến Tư Mã Vương khi phát hiện thì chẳng còn nhìn thấy Sầm Phong đâu.

Nhưng thay vì vội truy tìm Sầm Phong, Tư Mã Vương vẫn đứng nguyên vị, một lúc sau mới mở miệng khẽ hỏi Chu Thịnh Phát nãy giờ cũng cứ đứng lặng yên :

– Chu lão huynh có nhận ra phương hướng chiếc lá được ném đến chăng?

Chu Thịnh Phát chầm chậm lắc đầu :

– Không phải phương hướng có tiếng động khả nghi đã bị mỗ phát hiện. Điều này có thể hiểu hoặc đối phương nhiều hơn một người, để khi người này cố tình tạo ra tiếng động khả nghi thì người thứ hai tìm cách ám toán Tư Mã huynh. Hoặc giả…

Tư Mã Vương rùng mình :

– Hoặc giả đối phương chỉ có một và là cao thủ có bản lãnh tuyệt đại thượng thừa.

Chỉ như thế mới thoạt gieo tiếng động ở chỗ này nhưng chớp mắt sau đó đã từ chỗ khác dùng công phu “Trích Diệp Phi Hoa” hầu tạo cơ hội cho tiểu tử tẩu thoát. Có phải ý Chu lão huynh định nói như thế?

Chu Thịnh Phát gật đầu, nhưng lại lắc đầu ngay sau đó :

– Tuy nói thế nhưng mỗ thiên về giả thuyết thứ nhất nhiều hơn. Chỉ vì mục đích của đối phương không gì khác ngoài việc giải nguy cho tiểu tử đã suýt nữa bị tuyệt kỹ Hoa Sơn phái của Tư Mã huynh chế ngự, không lẽ tiểu tử còn có nhiều bằng hữu đồng mưu?

Tư Mã Vương thoạt nghe đến đây chợt động tâm bật kêu :

– Nếu là vậy, chao ôi, chúng đệ tử của Tư Mã này e đã gặp nguy. Đành thất lễ nha, Chu lão huynh. Mỗ phải tìm ngay bọn chúng. Nếu không e muộn mất.

Tư Mã Vương lập tức lao đi. Cũng không chậm chút nào, Chu Thịnh Phát đã vội vàng lao theo sau Tư Mã Vương. Và chỉ chớp mắt cả hai người đã khuất dạng.

Màn đêm đen vẫn tiếp tục ngự trị khắp nơi, nhất là vào lúc này, khi bầu không khí xung quanh đang dần trở lại vẻ tĩnh lặng vốn có.

Nhưng sự tĩnh lặng không tồn tại lâu. Bởi chỉ một lúc sau, khi ở xa xa phía trời đông bắt đầu ló dạng một vài đám mây nhỏ ửng hồng, báo hiệu buổi bình minh chỉ độ một đôi khắc nữa cũng sẽ xuất hiện xua dần bóng đêm, và từ trên cội cây thật cao chợt có một dạ hành nhân với y phục toàn thân đều phủ một màn đen tăm tối bỗng buông người cho rơi xuống đến tận đất.

“Vù…”

Dạ hành nhân dù khinh thân pháp vừa thi triển không thật cao minh, do cách rơi xuống không đủ nhẹ nhàng như ý muốn, nhưng từ cửa miệng cũng xuất hiện một nụ cười mãn nguyện, như vừa hoàn thành xong một hành động nào đó khá hoàn hảo.

Đoạn dạ hành nhân vươn vai, thở trút ra một hơi dài khoan khoái :

– Vậy là xong. Từ giờ trở đi ta có thể yên tâm hưởng thú vui điền viên, sẽ không dại bon chen làm gì vào những tranh chấp giới giang hồ đầy hiểm ác mà bản lãnh như ta chỉ là hạt cát so với cả đại mạc mênh mông.

Dạ hành nhân vừa dứt lời thì ở đằng phía sau, Sầm Phong cũng đã nhẹ nhàng xuất hiện, khẽ chạm vào vai dạ hành nhân :

– Vương trại chủ? Hay tại hạ cứ gọi là lão bá như sáng hôm qua đã gặp mặt, để hỏi thuê thuyền?

Bị bất ngờ, dạ hành nhân chợt giật nảy người lên, đồng thời từ miệng của dạ hành nhân lạ thay lại để bật thoát ra mỗi một tiếng kêu giống như bị nấc nghẹn :

– Ngươi… hự!

Sầm Phong cảm thấy kỳ quái, vẫn giữ một tay vào đầu vai dạ hành nhân và từ từ xoay lại. Nhưng dạ hành nhân lúc này bỗng khuỵu xuống, toàn thân thì đổ ngang như chẳng còn chút sức lực nào.

Kịp nhận ra đã có biến, lạ nhất là chỉ xảy ra cho một mình dạ hành nhân, Sầm Phong lập tức phục người xuống, cũng đồng thời với lúc dạ hành nhân tự gục xuống. Và ngoài việc Sầm Phong tự lấy mắt nhìn dò xét khắp nơi thì tay của Sầm Phong cũng lẹ làng đặt lên mũi của dạ hành nhân.

Dạ hành nhân chưa chết hẳn, do từ mũi dù chỉ thi thoảng thở hắt ra những luồng hơi thật nhẹ thì đó vẫn là dấu hiệu của sự sống.

Sầm Phong vẫn nằm im, vẫn đảo mắt quan sát xung quanh nhưng cùng lúc đó lại ngấm ngầm truyền trút chân lực vào nội thể dạ hành nhân bằng cách chuyển tay từ mũi lên đỉnh đầu, đưa chân khí qua Bách Hội huyệt của dạ hành nhân.

Có lẽ nhờ đó, Sầm Phong càng lúc càng nghe nhịp hô hấp của dạ hành nhân rõ dần hơn. Chỉ cần chờ có thế, Sầm Phong một mặt vẫn lấy mắt quan sát từng động tĩnh xung quanh, mặt khác thì lào thào nói thật khẽ vào tai dạ hành nhân :

– Ta hy vọng Vương trại chủ vẫn nghe. Đã có kẻ dùng độc thủ lẻn hạ sát Vương trại chủ, kẻ đó tuyệt đối không phải ta. Trái lại ta tin chắc đấy là nhân vật thoạt tiên đã mượn tay Tứ Hùng sơn trại hủy hoại một phần diện mạo ta, sau đó là phóng hỏa, thiêu hủy hoàn toàn sơn trại Tứ Hùng. Hãy nói đi, kẻ đó là ai? Ta lập thệ sẽ báo thù cho toàn bộ huynh đệ Vương trại chủ.

Lời hứa của Sầm Phong ngay lập tức có hiệu quả :

– Đó là… là…

Sầm Phong vội thúc đẩy thêm chân khí cho dạ hành nhân, đồng thời lần đầu tiên cho phép mình bỏ qua những ánh mắt nhìn cảnh giác để được nhìn vào sắc diện của dạ hành nhân lúc này.

Và vừa nhìn Sầm Phong liền biến sắc. Bởi khắp diện mạo của dạ hành nhân đã tái nhợt hoàn toàn với đôi mắt cơ hồ đã lạc thần và môi miệng dù hé mở nhưng khô khốc, một dấu hiệu cho biết khó thể trông chờ sẽ được nghe dù chỉ nửa lời có thể phát ra từ môi miệng này.

Một tâm trạng tuyệt vọng lập tức xuất hiện phủ đầy tâm trí Sầm Phong, vô tình khiến cho Sầm Phong tạm ngưng việc trút truyền chân khí cho dạ hành nhân từ lúc nào không biết.

Đến khi nhớ lại thì Sầm Phong ngỡ đã muộn. Nào ngờ chính lúc ấy đôi môi khô khốc của dạ hành nhân lại đột nhiên phát ra thành lời :

– Thập… Lý… Hương… là… là… Thập… Lý… Hương!

Sầm Phong mừng rỡ, lại cúi nhìn dạ hành nhân :

– Hãy cố lên. Tại hạ chỉ muốn biết rõ là hung thủ nỡ xuống tay với Vương trại chủ?

Nhưng dạ hành nhân đã giật nảy người lên một lần cuối :

– Y vẫn bám… theo ngươi… Thập Lý Hương… theo y phục… ngươi… Hự!

Sầm Phong bàng hoàng khi mục kích một thảm cảnh tận mắt như thế này. Và dạ hành nhân vì đã chết nên bây giờ diện mạo đột nhiên trở lại vẻ bình hòa hiền hậu, đúng là một lão nhân vô hại theo lời của gã tửu bảo từng nói cho Sầm Phong nghe :

“Nếu không biết đấy là Vương Thập Phong trại chủ thì ai cũng nghĩ lão chỉ là một lão nhân hiền hòa chất phát…”

Mà thật vậy, diện mạo của dạ hành nhân lúc này chính là khuôn mặt một ngư lão vô hại và chỉ mới sáng hôm qua Sầm Phong đã gặp để hỏi thuê thuyền.

Cũng nhờ lúc này, từng lời vừa thốt ra của Vương Thập Phong mới có dịp thấm nhập vào sâu trong nhận thức của Sầm Phong.

Đột ngột, Sầm Phong đứng bật lên, mắt thì nhìn thẳng vào phương đang có những tia sáng bình minh đầu tiên xuất hiện, Sầm Phong bật quá :

– Ai? Mau đứng lại. Ngươi chạy ư? Chạy đâu cho thoát tay ta. Mau đứng lại nào!

Vì quyết không để kẻ đó thoát, Sầm Phong lập tức tung người, thi triển khinh thân pháp lao đuổi theo thật nhanh.

“Vút!”

Phía chính đông là phía có lối dẫn trở lại Kim Lăng thành. Và lúc này, do trời đã hừng sáng nên trên quan đạo có không ít người đang chậm rãi thả từng bước chân tiến vào thành.

Nhưng bất chấp có sự xuất hiện của họ, chỉ là những thường nhân không biết võ công, Sầm Phong vì quyết đuổi theo kẻ đã bị phát hiện nên cứ vận dụng khinh công lao đi vun vút.

Không những thế, lúc đã vào thành, Sầm Phong vẫn ào ào lao đi, lướt thật nhanh và tạo thành một bóng mờ lượn tả ngoặt hữu loạn xạ. Và điều lạ nhất là dù Sầm Phong ngoặt đâu rẽ đâu thì ở phía trước mặt, kỳ quái thay đã không hề có xuất hiện một bóng ma nào tương tự để có thể tin là Sầm Phong đang vội vã chạy đuổi theo.

Dẫu vậy, Sầm Phong vẫn cật lực chạy, vẫn cật lực lao đuổi theo một nhân vật vô hình tợ hồ không có thật.

Đến một lúc, khi đã ngoặt tả ngoặt hữu năm bảy lượt liên tiếp, Sầm Phong vừa phát hiện một khu vườn um tùm tợ như đã bị bỏ hoang thời gian dài, liền chuyển hướng, chui thẳng vào khu vườn.

Giữa khu vường, thật lạ, chợt hiển hiện một nếp nhà ba gian có mái ngói áng chừng đã có thời được chủ nhân chăm sóc kỹ nên vẫn phần nào còn mang màu đỏ tinh tươm, khác biệt hẳn với cảnh bị bỏ hoang của khu vườn.

Sầm Phong hộc tốc chạy qua gian nhà, vòng theo phía hậu liêu, cố tìm cho bằng được điều mà bản thân tự biết là phài tìm, miệng lẩm bẩm :

– Nhanh lên. Đây đúng là gian nhà từng được lão Đoan Mộc Lý đề cập với ta. Chao ôi, lão nói có một lối đi kín đáo. Nó đâu rồi?

Phải loay hoay một lúc Sầm Phong mới tìm thấy, nhờ đó có dịp chui thật nhanh vào giữa gian nhà.

Mọi cánh cửa của gian nhà vì vẫn đóng kín nên bên trong khá tối. Tuy vậy, một phần nhờ Sầm Phong có mục lục tinh tường, phần khác vì đã biết cần phải tìm gì và tìm ở đâu nên dù đối với bất kỳ ai quan tâm nếu từ ngoài nhìn vào thì chỉ thấy gian nhà vẫn im lìm vắng lặng nhưng ở bên trong thì Sầm Phong lại đang mang một tâm trạng nửa khẩn trương nửa phấn khích.

Lâu thật lâu sau đó, cả gian nhà giữa khu vườn đột nhiên phát hỏa, lửa đỏ ngùn ngụt bốc cao, thản nhiên thiêu hủy toàn bộ những gì đã từ lâu bị bỏ hoang phế.

Những cư dân quanh vùng lúc phát hiện chạy đến thì đã muộn. Họ không thể làm gì được nữa để cứu hỏa ngoài việc đứng ngẩn ngơ nhìn.

Trong khi đó cũng đứng nhìn như mọi người, nhưng từ một góc xa của khu vườn bỏ hoang, một gã đại hán diện mạo lúc nào cũng cau có khó chịu chợt tự chép miệng thở dài, nói ra những lời ồm ồm khó nghe, như thể trong miệng vì đang ngậm một vật gì đó nên thanh âm phát ra khó tròn chữ :

– Thật hoài phí! Vậy là toi cả một gia sản nếu gian nhà này thật sự còn chủ nhân.

Gã nói xong, cũng là lúc ngọn lửa đã thiêu hủy chẳng còn gì để xem, gã quay người ung dung nện bước bỏ đi và gần như là cố tình muốn khoe một thanh trường kiếm có lớp vỏ bên ngoài lúc nào cũng sáng choang màu bạc đang được gã đeo kè kè ở một bên thắt lưng của một bộ võ phục vẫn còn thơm sực nức mùi vải mới.

Gã không biết từng động tĩnh của gã đã bị một cặp mắt thật tinh tường nhìn thấy.

Kể cả lúc gã đi nghênh ngang trên quang đạo, có người ngấm ngầm bám sát theo sau gã cũng không biết.

Gã thản nhiên đi lẫn vào dòng người xuôi ngược, tìm lối thoát ly Kim Lăng thành.

Gã vô tình đi ngang quay Kim Lăng khách điếm. Và vào lúc này, dù chỉ mới sáng tinh mơ, nhưng ở trước khách điếm không hiểu sao xuất hiện khá nhiều những nhân vật võ lâm đứng tụ tập.

Gã vận võ phục, có mang trường kiếm. Gã cũng là nhân vật thuộc giới võ lâm.

Gã động tính hiếu kỳ, cũng dừng chân, cố chen vào đứng cạnh những nhân vật võ lâm đã đứng sẵn trước cửa khách điếm.

Gã cất giọng ồm ồm, vì muốn hạ thấp giọng nên thanh âm của gã càng khó nghe hơn, gã dò hỏi một đại hán cao thủ lúc này đứng gần gã nhất :

– Chuyện gì vậy?

Đại hán cao thủ quay đầu nhìn gã. Và sau khi ném cho gã ánh mắt nhìn dò xét thật nhanh và thoáng qua xong, đại hán cao thủ mới hất hàm hướng vào bên trong cánh cửa của Kim Lăng khách điếm :

– Hoa Sơn phái gồm cả một bầu đoàn người, có sư phụ lẫn đệ tử, chuyến này đến đây là để chúc thọ Kim Lăng Phú Hiệp. Chẳng hiểu sao chỉ nội ngày hôm qua đã có hai cao thủ thảm tử. Nghe nói hung thủ là một tiểu tử không ai rõ xuất thân sư thừa, tính danh là Sầm Phong. Mọi người đang ở trong đó, cùng nhau xem xét lại tử trạng của hai nạn nhân, với hy vọng sẽ tỏ tường hung thủ đã dùng công phu gì, xuất xứ từ đâu và tại sao lại cố tình muốn đối đầu Hoa Sơn phái.

Gã mang kiếm cau có trợn mắt :

– Có cả Chưởng môn Hoa Sơn phái ở đây, hung thủ làm thế có khác nào muốn vuốt râu hùm? Hoặc giả y vì oán thù sâu nặng nên quyết tâm làm nhục cả phái Hoa Sơn?

Đứng cạnh đại đao cao thủ là một công tử gia, mặt hoa da phấn, phong tư tiêu sái, bỗng đường đột góp chuyện :

– Hung thủ có muốn vuốt râu hùm hay không thì chưa biết, nhưng bảo cố ý làm nhục cả phái Hoa Sơn thì đây là điều cần xét lại.

Gã mang kiếm hoài nghi :

– Xét lại thế nào?

Đại đao cao thủ bỗng gật gù nói với công tử gia :

– Ý công tử như muốn nhắc đến thi thể Vạn Như Thất. Không Động phái mới tìm thấy sáng nay?

Công tử gia thừa nhận :

– Đệ được may mắn là tình cờ có mặt lúc Chưởng môn Không Động phái cùng mới Chưởng môn Hoa Sơn phái phát hiện thi thể gã họ Vạn. Nhờ đó đệ mới biết tử trạng của họ Vạn hầu như không khác mấy so với hai cái chết xảy ra cho đệ tử phái Hoa Sơn.

Gã mang kiếm giật mình :

– Nghĩa là hung thủ chỉ có một?

Đại đao cao thủ thì kinh ngạc bật kêu :

– Nếu là vậy, lời bảo hung thủ muốn vũ nhục đại phái Hoa Sơn là không đúng. Vì kể cả phái Không Động cũng đang chung số phận?

Công tử gia bỗng hạ thấp giọng :

– Huynh đài sao lại lớn tiếng? Nhìn kìa, nhị Chưởng môn nhị phái Hoa Sơn, Không Động đang cùng với Kim Lăng Phú Hiệp vì nghe tiếng huynh đài nên đều đưa mắt hướng về chúng ta kìa. Hậu quả sẽ không hay đâu.

Đại đao cao thủ hoảng kinh, vội cúi gầm đầu xuống, đồng thời cũng tìm cách bước dịch lùi thật lẹ về phía sau.

Không giống như thế, gã mang kiếm vừa nghe công tử gia nói xong, thay vì lặng im hoặc bỏ đi thì gã lại cố tình hướng mắt nhìn vào trong khách điếm.

Trong đó đang quàn tạm những ba cỗ áo quan. Nhưng gã mang kiếm không hề nhìn những áo quan đó, ngược lại điều làm gã kinh tâm nhìn là ba nhân vật cao niên đang cùng nhau đứng cạnh một cỗ áo quan vẫn chưa được đậy nắp. Gã mang kiếm vụt lẩm nhẩm :

– Tư Mã Vương, Chu Thịnh Phát?

Gã lẩm nhẩm dù nhỏ như vì quên rằng những nhân vật bên trong do đang hướng mắt nhìn ra ngoài vì đã nghe tiếng của đại đao cao thủ gây kinh động, nên họ dĩ nhiên phát hiện lời lẩm nhẩm này của gã mang kiếm.

Một trong ba nhân vật đó liền lên tiếng hỏi :

– Tiểu bằng hữu cũng đến đây ư? Dám hỏi, lệnh sư hẳn vẫn an khương? Có thể nào cho biết lệnh sư đang ngụ tại khách điếm nào? Vì lẽ thật thất lễ nếu Tư Mã mỗ không mau chóng đến bái phỏng và vấn an lệnh sư.

Gã mang kiếm thoạt nghe hỏi liền ngơ ngẩn, sau đó quay đầu nhìn quanh, nhìn cả phía sau. Cuối cùng vì không biết câu vừa nghe hỏi là dành cho ai nên gã mang kiếm phải miễn cưỡng thì thào với công tử gia :

– Chưởng môn Hoa Sơn phái đã hỏi, sao công tử vẫn chưa đáp lễ?

Công tử gia chợt có nét mặt bối rối kỳ quái, khiến sắc diện có phần nào hồng đỏ, đầu thì lắc, miệng thì đáp lời gã mang kiếm :

– Đệ và lão chưa một lần hội diện. Chính là lão đang hỏi huynh đài thì có.

Tư Mã Vương, Chưởng môn Hoa Sơn phái lúc này đang tiến ra, đi ngay đến chỗ gã mang kiếm :

– Bằng hữu mang bên mình thanh Ngân kiếm, ắt có quan hệ với Ngân Kiếm Câu Hồn Hứa Thừa Ân tiền bối. Phải chăng đó là quan hệ sư đồ? Hay là…

Gã mang kiếm gượng cười :

– Chưởng môn xin đừng vội ngộ nhận.

Tư Mã Vương cũng ngượng nghịu cười, đồng thời còn tỏ ra vội hơn khi cố tình ngắt lời gã mang Ngân kiếm :

– Mỗ cũng biết tính tình của Hứa tiền bối có phần khác thường. Đi đâu đến đâu hoặc làm gì, Hứa tiền bối cũng không muốn ai biết. Và dù có biết thì cũng đừng hỏi han gì hết, chính là điều sẽ khiến Hứa tiền bối hài lòng hơn cả. Nhưng dẫu vậy, phái Hoa Sơn của mỗ và phái Không Động của Chu lão huynh đây lại đang vấp phải sự biến bất thường, rất cần một nhân vật có kiến văn cực kỳ uyên bác mới có thể giúp bọn mỗ trong lúc này. Nhân vật đó chính là Hứa Thừa Ân tiền bối.

Gã mang kiếm cau mày hỏi :

– Tại hạ cũng vừa nghe biết chuyện đã xảy ra cho nhị phái Không Động, Hoa Sơn. Nhưng khó khăn của nhị vị là việc truy tìm xuất xứ sư thừa của hung thủ?

Chu Thịnh Phát cũng tiến ra :

– Mỗ họ Chu tên Thịnh Phát. Ằt tiểu bằng hữu đã biết mỗ là Chưởng môn nhân phái Không Động. Quả thật, nếu không có Hứa tiền bối đứng ra tác chủ và giúp bọn mỗ phát hiện lai lịch hung thủ, những cái chết của chúng đệ tử nhị phái e khó mong có ngày báo phục.

Gã mang kiếm lại cười :

– Về việc này…

Trong khách điếm nếu mới vừa nãy gồm có đủ ba nhân vật cao niên cùng đứng xung quanh một cỗ áo quan còn để hở phần nắp, thì bây giờ vì đã có hai nhân vật bỏ ra ngoài nên nhân vật còn lại có sắc diện hồng hào đầy tròn thịt cũng phải tiến ra theo.

Nhân vật này có khí độ thật khác phàm, vừa đến trước mặt gã mang kiếm liền vòng tay thi lễ :

– Mỗ là Khúc Hồng Nguyên, được đồng đạo giang hồ yêu mến gọi là Kim Lăng Phú Hiệp. Xin được thỉnh giáo cao danh quý tánh tiểu bằng hữu. Và nếu không có gì bất tiện cũng xin tiểu bằng hữu tỏ bày mối quan hệ với Ngân Kiếm Câu Hồn Hứa tiền bối?

Kim Lăng Phú Hiệp quá lễ độ khiến gã mang kiếm không thể không đáp lễ :

– Tại hạ ở họ Phong. Và cũng xin thú thật không quan hệ gì với đại nhân vật chư vị vừa đề cập. Tuy vậy…

Tư Mã Vương giật mình :

– Nhưng Phong bằng hữu chẳng phải đang giữ thanh Ngân kiếm đã thành danh của Hứa tiền bối?

Gã họ Phong phì cười, tự lấy tay nâng thanh kiếm có vỏ sáng bạc ở bên mình lên :

– Màu sắc này của thanh kiếm rất có thể chỉ ngẫu nhiên giống thanh Ngân kiếm gì đó. Nhưng tuyệt đối không phải thứ vũ khí đã thành danh của đại nhân vật Ngân Kiếm Câu Hồn.

Kim Lăng Phú Hiệp Khúc Hồng Nguyên chợt đưa cả hai tay ra :

– Dám nào Phong bằng hữu có thể cho Khúc mỗ nhìn qua thanh kiếm?

Gã họ Phong không đáp ứng, bằng cách tự buông bỏ thanh kiếm xuống nguyên vị, cho lắc lư lủng lẳng treo ở một bên thân :

– Việc đó thiết nghĩ không cần. Có chăng, ắt chư vị chỉ cần người đủ kiến thức thử một lần nhìn qua một trong ba tử trạng kia để đoán định hung thủ thật sự là ai? Có thể cho tại hạ nhìn qua không?

Chu Thịnh Phát tươi cười, đáp ứng ngay :

– Điều này chứng tỏ tự Phong bằng hữu đã thừa nhận đủ kiến văn để giúp bọn mỗ. Được chứ sao không? Xin mời.

Tư Mã Vương nghe thế cũng gật đầu ưng thuận :

– Chu lão huynh nói thật chí lý, khiến mỗ cũng phần nào đoán hiểu Chu lão huynh muốn ám chỉ điều gì. Xin mời Phong bằng hữu.

Gã họ Phong được thỉnh mời, điều đó làm những kẻ hiếu kỳ đứng xung quanh vừa kinh ngạc vừa hồ nghi, không hiểu gã họ Phong có đáng được đối xử trọng thị như thế chăng? Vì vậy, lập tức có mấy người cũng toan lẻn chân bước theo gã họ Phong.

Chính lúc đó, những đệ tử của hai phái Hoa Sơn, Không Động không hiểu nãy giờ lánh mặt ở đâu, chợt xuất hiện ngăn không cho bất kỳ ai tiến thêm vào, ngoại trừ ba nhân vật cao niên cùng với gã họ Phong là kẻ được thỉnh mời.

Bị ngăn cản, nghĩa là mất cơ hội được nhìn qua tử trạng của những nạn nhân, nhất là sẽ không được mục kích từng hành động cử chỉ của gã họ Phong chưa gì đã được đối xử trọng thị, những kẻ hiếu kỳ đành tiu nghỉu lùi lại, đồng thời cũng có kẻ tỏ lộ sự bất bình. Trong đó có gã công tử gia đã từng cùng gã họ Phong trao đổi với nhau một vài lời bàn định.

Gã họ Phong thấy vậy rất ái ngại cho công tử gia, chợt lên tiếng :

– Y là bằng hữu của Phong mỗ, xin cứ để y cùng vào.

Bọn đệ tử nhị phái liền nhường bước. Nhưng thật lạ, thái độ của công tử gia thật khác thường khi cố tình khước từ sự ưu ái của gã họ Phong :

– Không cần đâu. Đệ chỉ mong Phong huynh đừng để họ thất vọng. Huống hồ nói về kiến văn lịch lãm, hiển nhiên không ai bằng Hứa Thừa Ân tiền bối.

Khúc Hồng Nguyên dường như tính khí rất thích quảng giao. Huống hồ đất Kim Lăng này còn ai uy danh bằng Kim Lăng Phú Hiệp. Họ Khúc ân cần mời thỉnh gã công tử gia :

– Đều là đồng đạo giang hồ, công tử dù không là bằng hữu của Phong huynh đệ thì sự hiện diện ở đây ắt không ngoài chủ ý đến mừng thọ Khúc Hồng Nguyên này. Xin đừng khách sáo, tứ hải giai huynh đệ mà. Xin mời.

Có công tử gia bên cạnh, gã họ Phong ung dung tiến lại cỗ áo quan mở nắp sẵn và đưa mắt nhìn khắp lượt thi thể Vạn Như Thất. Đoạn gã cau mày, nói một cách chung chung. Không ám chỉ rõ ai :

– Cả ba thi thể đều có chung tử trạng ư? Có thể cho tại hạ xem luôn hai thi thể còn lại?

Chu Thịnh Phát hắng giọng :

– Tử trạng cả ba đều giống nhau, không rõ do công phu gì? Có hơi khác là thi thể của đại đệ tử Hoa Sơn phái vì trước khi chết có cùng người động thủ, y bị đả thương nghiêm trọng, nên tử trạng khó nhìn hơn. Tốt nhất Phong huynh đệ chỉ cần dò xét nội một thi thể của đệ tử Chu mỗ là đủ.

Gã họ Phong liền nhìn Chu Thịnh Phát :

– Là thi thể này?

Tư Mã Vương đứng cạnh gật đầu :

– Lần này đến Kim Lăng thành chúc thọ Khúc đại hiệp, không như phái Hoa Sơn mỗ, Chu lão huynh chỉ mang theo mỗi một đệ tử là Vạn Như Thất. Có lẽ nhờ đó phái Không Động không đến nỗi chịu nhiều tổn thất như tệ phái Hoa Sơn.

Khúc Hồng Nguyên hậm hực :

– Chỉ vì Khúc mỗ khiến nhị phái Không Động, Hoa Sơn phen này mất thể diện.

Nếu Phong bằng hữu có thể giúp mọi người truy nguyên xuất xứ lai lịch hung thủ, Kim Lăng Phú Hiệp này quyết vì nhị phái đòi hỏi công bằng.

Gã công tử gia hai mắt vẫn không lúc nào ngơi nhìn thi thể họ Vạn, bỗng đột ngột lên tiếng :

– Phong huynh liệu đã nhìn ra chút manh mối nào chưa? Hãy mau nói ra, biết đâu đệ sẽ phần nào giúp Phong huynh làm sáng tỏ hơn?

Gã họ Phong nghi ngờ :

– Huynh đài đã phát hiện manh mối? Như thế nào?

Công tử gia lắc đầu quầy quậy :

– Kiến văn của đệ kém lắm, nào dám vọng ngôn. Đành chỉ trông chờ vào sự chỉ giáo của Phong huynh và chư vị tiền bối đây thôi.

Gã họ Phong không chịu bỏ qua, lại cật vấn công tử gia lần nữa :

– Nếu vậy, sao huynh đài dám quả quyết có thể giúp Phong mỗ?

Chu Thịnh Phát chợt phụ họa :

– Đúng vậy. Trừ phi tiểu thiếu hiệp đây dù đã tìm ra manh mối, nhưng vì không muốn nói nên cố tình không tiết lộ.

Gã công tử gia bối rối :

– Tiểu sinh nói như thế chỉ vì nghĩ tình bằng hữu với Phong huynh. Há lẽ đã là bằng hữu, tiểu sinh lại không tận tâm tận lực giúp Phong huynh trong việc không để chư vị tiền bối đây thất vọng?

Gã họ Phong đành gật đầu đồng tình :

– Huynh đài nói như thế cũng phải. Chỉ trách Phong mỗ quá nông cạn. Không hiểu được ngay ý của huynh đài. Vậy có một việc này mong huynh đài giúp cho, đó là việc có liên quan đến Thập Lý Hương.

Gã công tử giật mình :

– Thập Lý Hương? Nhưng sao Phong huynh đột ngột đề cập đến điều này? Không lẽ có liên quan đến những thảm án liên tiếp xảy ra cho nhị phái Hoa Sơn, Không Động?

Chu Thịnh Phát cũng giật mình :

– Thập Lý Hương là một trong những sở trường thập phần tà môn của một tiểu giáo gọi là Ngũ Hương giáo. Nhưng tiểu giáo này đã bị diệt trừ từ lâu, lẽ nào nay lại xuất hiện và thoạt tiên nhắm vào tệ phái Không Động cùng Hoa Sơn phái?

Khúc Hồng Nguyên lập tức lắc đầu phản bác, nói :

– Tiểu Giáo Ngũ Hương dù chưa bị diệt trừ thì bản lãnh cũng khó thể bảo là đủ cao minh để dám xuất đầu hạ thủ chỉ nội một ngày, những ba cao đồ đắc ý nhất của nhị đại phái. Huống hồ, chạm vào ai không chạm, bọn chúng dại gì tự biến thành kẻ tử đối đầu cùng một lúc với nhị phái Không Động, Hoa Sơn?

Nhưng Tư Mã Vương thì không nghĩ thế. Và ngoài ý nghĩ của mọi người, Tư Mã Vương bỗng lấy tay sờ nắn nhè nhẹ khắp thi thể của Vạn Như Thất, sau đó thì dừng tay tại huyệt Ngọc Chẩm, phần sau ót của Vạn Như Thất :

– Loạn tâm – Thất Tán – Mê Hồn, đấy là ba trong ngũ hương tà môn của Ngũ Hương giáo mà nếu được dùng trộn lẫn nhau, nhất là được nội gia cao thủ thượng thừa vận dụng thì nạn nhân dù có chết hay vẫn sống nhất định ở huyệt Ngọc Chẩm cũng lưu lại một lõm tròn mềm nhũn, tương tự như tình trạng của Vạn Như Thất, tay Tư Mã đang chạm vào.

Chu Thịnh Phát biến sắc :

– Hóa ra Tư Mã huynh vừa sờ nắn khắp thi thể tệ đồ chính là để so sánh với chỗ thật sự mềm ở huyệt Ngọc Chẩm?

Tư Mã Vương gật đầu, nhưng lúc toan giải thích nữa thì chợt nghe Khúc Hồng Nguyên gật đầu khen vùi gã họ Phong :

– Phong huynh đệ chỉ thoạt nhìn đã nhận ra ngay Thập Lý Hương là một trong tà môn Ngũ Hương của Ngũ Hương giáo. Khiến Tư Mã chưởng môn nhờ đó có cơ hội đoán biết chắc nạn nhân vì đâu tử vong. Kiến văn này của Phong huynh đệ nhất định không thể là do ai khác truyền thụ ngoài Ngân Kiếm Câu Hồn Hứa Thừa Ân tiền bối. Vậy thì thanh kiếm kia ắt chính là Ngân kiếm danh chấn giang hồ. Sao Phong huynh đệ mãi tự khiêm, không cho Khúc mỗ được một lần thỏa nguyện, là tận mắt mục kích khí giới thành danh của Hứa tiền bối?

Gã họ Phong hể hả cười, vì dẫu sao cũng đã giúp mọi người truy nguyên ra lý do dẫn đến tử vong của những đệ tử nhị phái :

– Đa tạ Khúc đại hiệp đã quá khen. Còn thanh kiếm này, như Phong mỗ đã nói, đó chỉ là kiếm giống kiếm thế thôi, nào phải thanh Ngân kiếm như Khúc đại hiệp hay mọi người nghĩ.

Khúc Hồng Nguyên gật gù :

– Nghĩa là Phong huynh đệ cũng phủ nhận, không là đệ tử, cũng không liên quan gì đến Hứa Thừa Ân tiền bối?

Gã họ Phong cười cười nhìn nhận :

– Tuyệt đối không liên quan. Kể cả diện mạo của Hứa Thừa Ân tiền bối trông như thế nào, thật tiếc thay tại hạ cũng không hề biết.

Chợt Khúc Hồng Nguyên nghiêm giọng :

– Không quan hệ gì đến Hứa tiền bối? Kể cả việc đang sở hữu thanh Ngân kiếm cũng bảo không phải thanh kiếm đang đề cập? Nói như vậy, Phong huynh đệ thật sự có lai lịch thế nào? Xin đừng trách nếu Khúc mỗ buộc phải tỏ ra quá đa nghi.

Gã họ Phong chột dạ, tự nhìn lại thanh kiếm đang mang bên thân :

– Khúc đại hiệp dựa vào đâu để quyết đây là thanh Ngân kiếm?

Chợt gã công tử gia lên tiếng xen vào :

– Tiểu sinh có thể mạo muội hỏi Khúc đại hiệp một câu? Dường như Khúc đại hiệp đang có ý gì khác thì phải? Thay vì lẽ ra chỉ cần đa tạ Phong huynh là quá đủ, Khúc đại hiệp lại bỗng dưng chuyển đổi đề tài, bắt quàng sang chuyện khác, hàm ý nghi ngờ rất rõ về chuyện chỉ liên quan đến một mình Phong huynh?

Khúc Hồng Nguyên lập tức cất cao giọng, đồng thời còn cố tình đưa mắt nhìn mọi người :

– Khúc mỗ không thể không nghi ngờ. Vì sao chư vị có biết không? Đó là Thập Lý Hương của Tiểu Giáo Ngũ Hương không phải bất kỳ ai thoạt nhìn là biết. Thêm vào đó, Tiểu Giáo Ngũ Hương từ trước kia ai cũng tỏ tường, chỉ bất đắc dĩ mới sử dụng Thập Lý Hương, chủ yếu là dùng để theo dõi, giám sát nhất cử nhất động của nhân vật bọn chúng cần theo dõi dò xét. Vậy thì tại sao họ Phong kia lại nhận ra Thập Lý Hương trong khi mọi người không ai nhận biết? Chỉ có mỗi một lời giải thích mà thôi.

Chu Thịnh Phát lập tức quắc mắt nhìn gã họ Phong :

– Ngươi là người của Ngũ Hương giáo? Cũng chính ngươi là hung thủ sát hại Vạn Như Thất, đệ tử ta?

Gã họ Phong quá bất ngờ trước diễn biến này, đành lùi lại trước vẻ mặt đang phừng phừng lửa giận của Chu Thịnh Phát, một nhân vật dù có vẻ ngoài chỉ là một văn nhân nhưng lại là Chưởng môn Hoa Sơn phái.

Tư Mã Vương thì cười lạnh, nói gằn từng tiếng với gã họ Phong :

– Thảo nào chỉ có ngươi là vừa nhìn qua đã biết vì sao bao nhiêu đệ tử đây của ta và của Chu chưởng môn bị vong mạng. Đã vậy ngươi còn to gan, dám dẫn thân đến đây hý lộng không chỉ nhị đại phái Hoa Sơn và Không Động, mà lại còn xem thường cả Kim Lăng Phú Hiệp Khúc lão huynh. Ngươi có bản lãnh lợi hại thế sao? Vậy hãy cho ta cơ hội lĩnh giáo tuyệt học của ngươi.

Gã công tử gia lúc này cũng nghi hoặc nhìn gã họ Phong :

– Phong huynh phải hay không phải là người của Tiểu Tà Giáo Ngũ Hương? Mau nói đi, kẻo lại hệ lụy đến cả ta là người thật ra chưa hề biết ngươi là ai?

Gã họ Phong vốn dĩ đã có sẵn sắc diện cau có khó chịu, lúc này diện mạo gã càng tỏ ra khó chịu hơn :

– Nếu sự thật như thế, tại hạ liệu có bản lãnh gì đến dám đến đây tự “lạy ông tôi ở bụi này”? Huống hồ, việc đề cập đến Thập Lý Hương chỉ là chủ ý riêng của tại hạ. Không lẽ giúp họ truy nguyên hung thủ địch thực là ai, đổi lại tại hạ phải nhận hậu quả như thế này sao? Thật phi lý, hoang đường.

Chu Thịnh Phát đã bật người chồm đến :

– Sẽ là hoang đường hơn nếu ta không bắt ngươi, là hung thủ đích thực ngay lúc này phải đền mạng cho Vạn Như Thất, đệ tử ta. Đỡ chiêu!

“Vù…”

Phát hiện tình thế xảy ra có chiều bất lợi, gã công tử gia vội giả vờ hoảng sợ lùi về, nhân đó tìm cách lẳng lặng thoát ngược ra ngoài. Nào ngờ từng cử động của gã không sao lọt qua đôi mục lực tinh tường của Kim Lăng Phú Hiệp Khúc Hồng Nguyên.

Gã đang tìm cách lẻn đi chợt nghe Khúc Hồng Nguyên cười vang :

– Không nói riêng gì khách điếm này, quanh Kim Lăng thành năm mươi dặm cho dù không được mệnh danh là long đàm hổ huyệt thì lúc này chỉ cần Khúc Hồng Nguyên ta truyền lệnh một tiếng nhất định sẽ biến thành nơi nội bất xuất ngoại bất nhập đối với những hạng cuồng đồ không biết trời cao đất dày như bọn ngươi. Hãy thử xem, nếu ngươi nghĩ có thể tự thoát thân. Ha ha…

Lập tức vây quanh gã công tử lúc này là một nhóm nhân vật độ mười người, không hiểu đã từ đâu xông ra.

Trong khi đó, gã họ Phong dù đã tỏ ra quá kiêng dè, chưa một lần dám cùng Chu Thịnh Phát đối chưởng chạm chiêu và cũng chưa dám rút soạt ra thanh kiếm đã là nguyên nhân gây họa cho gã, nhưng để chi trì, cho đến tận lúc này gã chỉ thủy chung vận dụng một loại bộ pháp thập phần quỷ dị để lẩn tránh. Và bộ pháp đó đang làm Chu Thịnh Phát ngỡ ngàng vô cùng tận :

– Ngươi là ai? Sao lại thi triển một loại bộ pháp có phần tương tự Thiên Long Mê Tung Bộ kỳ thực đã tuyệt tích kể từ khi Đại lão tăng Thiên Khởi hoàn toàn biệt dạng ở Hồng Ma bảo hơn bốn năm về trước?

Gã họ Phong không đáp, trái lại, nhân lúc Chu Thịnh Phát mở miệng phát thoại, khiến chiêu công chậm đi, gã bất đồ vận dụng bộ pháp quỷ dị lao thoát ra thật nhanh.

“Vù…”

Tư Mã Vương toan ngăn lại thì đã muộn, bóng dáng của gã họ Phong một hóa mười, mười hóa trăm, Tư Mã Vương đâu thể biết bóng nào là thật để ra tay ngăn cản.

Và gã họ Phong kể ra sẽ thoát nếu như đúng lúc đó đừng có tiếng gã công tử gia vang lên hoảng loạn, cầu cứu gã họ Phong :

– Này, có tai họa này là do ngươi gây ra, lẽ nào ngươi độc ác, chỉ bỏ đi một mình, lưu ta lại đây làm vật thế thân thay cho ngươi?