Chương 29: Mạng tử mạng tồn
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 29: Mạng tử mạng tồn tại dua leo tr
Trương Quảng dừng chân trước bậc tam cấp một côi cổ miếu Thành hoàng.
Chàng suy nghĩ một lúc rồi mới đẩy cửa bước vào. Vừa bước vào cổ miếu thành hoàng, Trương Quảng vừa nói:
– A Di, nàng vẫn còn chờ ta ở đây chứ?
Mặc dù thốt ra câu nói đó, nhưng Trương Quảng đã thấy A Di đang đứng bên cửa sổ quay lưng về phía mình.
Nụ cười mỉm hiện trên hai cánh môi của Trương Quảng.
A Di quay lại đối mắt với chàng.
– A Di vẫn chờ công tử.
Trương Quảng nói – A Di cô nương chờ tại hạ hay chờ quả Thiên Lôi tử.
Nàng buông một câu thật lạnh lùng:
– Chờ cả hai. Chờ công tử và chờ cả quả Thiên Lôi Tử.
Trương Quảng mỉm cười:
– Khi nàng đã có hỏa pháo Thiên Lôi tử rồi, nàng sẽ bỏ Trương Quảng mà đi chứ?
A Di hơi cau mày rồi nhã nhặn nói:
– A Di phải quay về Thiên Môn bái kiến môn chủ. Công tử có muốn cùng đi với A Di không?
Trương Quảng lắc đầu:
– Trương Quảng có chuyện phải làm chắc không cùng đi với A Di được. Nhưng chia tay với nàng hẳn Trương Quảng cảm thấy trống vắng và cô độc lắm.
Nụ cười mỉm thật giả lả hiện lên hai cánh môi của A Di.
– Sự trống vắng kia trong Trương công tử rồi sẽ nguôi ngoai.
– Sao nàng biết nó sẽ nguôi ngoai.
– Biết Trương công tử còn biết bao nhiêu nữ nhân đang chờ, đang đợi. Trong đó có một trang giai nhân tuyệt sắc đệ nhất mỹ nữ Thượng Quan Uyên Uyên. A Di đâu thể sánh bằng.
Nàng đổi giọng thật nhạt nhẽo:
– Trương công tử hãy giao hỏa pháp cho A Di.
– Sao nàng gấp như vậy… Trương Quảng còn có điều thỉnh giáo A Di mà.
– Công tử muốn thỉnh giáo điều gì?
– Trương Quảng tin vào cảm nhận của A Di, nên mới hỏi điều này. Chắc chắn A Di cô nương đã đoán ra ai giết Bội Bội.
Nàng nhìn Trương Quảng, ôn nhu nói:
– Trương công tử quan tâm đến cái chết của Bội Bội à? Cái chết đó có gì mà Trương công tử quan tâm như vậy?
Điểm một nụ cười giả lả, Trương Quảng nói:
– Chẳng có gì cả, chẳng qua tại hạ chỉ muốn thẩm chứng suy đoán của bản thân mình.
Nàng mỉm cười:
– Nói vậy công tử cũng đã đoán ra người giết Bội Bội?
– Tại hạ không nghĩ mình là người đoán đúng.
– Không tin vào mình hay Trương công tử không dám nói? Nếu Trương công tử không dám nói thì A Di sẽ nói dùm công tử vậy. Mặc dù A Di cũng chẳng có bằng chứng gì.
Nàng bước đến trước mặt chàng nhìn vào mắt Trương Quảng. A Di chậm rãi buông từng tiếng một:
– Trong sách có câu “Tối độc phụ nhân tâm”, nữ nhân chính là người độc nhất. Nhất là khi họ yêu và muốn giành giật tình yêu về mình.
Nàng khoanh tay trước ngực, nói tiếp:
– Tại Trung Nguyên tiêu cục thì chỉ có hai nữ nhân. Một là Bội Bội, người thứ hai là Dạ Minh. Bội Bội thì có được tình yêu của Lâm Trung Quân nhưng lại có quá nhiều dấu tích trong cuộc đời. Nếu một Dạ Minh cũng yêu Lâm Trung Quân… Vì cái tâm độc của nữ nhân, nàng ta có thể dùng dấu tích cuộc đời của Bội Bội như một thứ binh khí để đoạt tình.
Trương Quảng nghiêm mặt:
– Nàng nghĩ Dạ Minh đã bức tử Hà Bội Bội?
A Di gật đầu:
– Đúng… Chỉ có Dạ Minh thôi, và duy nhất chỉ có Dạ Minh mới nắm rõ những dấu tích trong cuộc đời của Hà Bội Bội. Nữ nhân có hai điểm yếu… Khi đã độc thì đúng là tối độc, nhưng khi yếu mềm thì cũng yếu mềm chẳng ai sánh bằng.
Trương Quảng khẽ gật đầu:
– Tại hạ nghĩ nàng đã đoán đúng.
A Di mỉm cười:
– Thế còn Trương công tử thì đoán ai bức tử Hà Bội Bội đây?
Trương Quảng lắc đầu:
– Tại hạ chẳng nghĩ đến ai cả.
Chắp tay sau lưng, Trương Quảng nhìn A Di:
– Thế nàng có đoán vì sao Trương Quảng đem chuyện Dạ Minh và Bội Bội ra hỏi nàng không?
Câu hỏi này của Trương Quảng khiến A Di hơi lộ vẻ sửng sốt.
Nàng miễn cưỡng lắc đầu.
Trương Quảng nhướng mày hỏi:
– Tại hạ đem chuyện Dạ Minh và Bội Bội ra hỏi A Di vì muốn biết A Di có phải là hạng người tối độc phụ nhân tâm, hay ngược lại là kẻ yếu mềm.
Mặt nàng sa sầm:
– Tại sao Trương công tử lại muốn biết điều đó?
Trương Quảng mỉm cười:
– Tại hạ thử xem cảm nhận của mình về con người như thế nào thôi.
Nàng lưỡng lự rồi nói:
– Vậy Trương công tử cảm nhận thế nào về A Di.
– Lạnh lùng và vô tâm đến độ dửng dưng trước bất cứ điều gì xảy ra chung quanh mình.
Chỉ có một người thật vô tâm, thật dửng dưng mới có đủ minh mẫn để phân giải về cái chết Hà Bội Bội.
– Một người như vậy có phải là độc tâm không?
– Có thể họ là độc tâm… Nhưng cũng có thể không. Nếu A Di nói thật lòng với tại hạ…
điều này… tại hạ sẽ biết cô nương là kẻ độc tâm hay không độc tâm.
Nàng suy nghĩ rồi gật đầu.
Trương Quảng nghiêm giọng nói:
– Khi Trương Quảng giao hỏa pháo Thiên lôi tử cho A Di, việc kế tiếp của A Di là làm gì với Trương Quảng?
Nàng hơi nhíu mày rồi giả lả cười:
– Trương công tử đoán xem, đúng thì A Di sẽ thừa nhận, sai A Di sẽ phản bác.
– Tại hạ rất thích phong thái thẳng thắn của A Di. Được! Nếu Trương Quảng đoán không lầm thì sau khi đã nhận được hỏa pháo Thiên lôi tử, A Di cô nương sẽ lấy mạng Trương Quảng.
Nàng nhìn thẳng vào mắt Trương Quảng:
– Quả có ý niệm đó.
Chàng gật đầu.
A Di hỏi tiếp:
– Hẳn phải có một nguyên nhân nào đó khiến Trương công tử nghĩ như vậy?
– Tại hạ nghĩ đến một kẻ sắp chết.
A Di lắc đầu:
– A Di không hiểu ý Trương công tử.
Trương Quảng nhún vai:
– Có gì là không hiểu nhỉ. Phàm một tử tội thì trước thời khắc hành hình sẽ được hưởng những đặc ân sau cùng trước khi chết. Tại hạ ví mình cũng như một tử tội của Thiên Môn, nên trước khi chết được hưởng những đặc ân của Thiên Môn.
Mặt A Di sa sầm. Nàng miễn cưỡng nói:
– Trương công tử đã đoán ra điều đó à?
– A Di cô nương đoán được Dạ Minh là kẻ tối độc phụ nhân tâm tất Trương Quảng cũng có thể đoán ra số phận của chính mình chứ.
Nàng nhẹ buông một tiếng thở dài:
– Vậy công tử đoán xem, sau khi có được hỏa pháo đem về cho môn chủ, A Di sẽ làm gì công tử?
– Nếu tại hạ đúng là tử tội của môn chủ Thiên Môn thì nhất định chức phận của A Di cô nương lần này là phải lấy mạng Trương Quảng. Có đúng như vậy không?
Nàng nhìn chàng bằng ánh mắt vừa khâm phục vừa lạnh lùng. A Di suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Công tử đã đoán đúng. Sau khi A Di có được hỏa pháo Thiên lôi tử sẽ lấy mạng công tử ngay.
– Vậy là tại hạ đã đoán ra, A Di là người trung thành nhất với môn chủ.
Nàng im lặng không trả lời chàng mà lại hỏi:
– Công tử đã biết vậy rồi có định giao Thiên lôi tử cho A Di không?
Trương Quảng mỉm cười:
– A Di cô nương đoán xem?
– Trương công tử nhất định sẽ không giao Thiên lôi tử một khi tính mạng bị đe dọa.
Đúng không nào?
Trương Quảng phá lên cười.
Nghe chàng cười, A Di buột miệng hỏi:
– Sao Trương công tử cười?
– Tại hạ cười bởi vì lần này A Di cô nương đã đoán sai.
Nàng lộ hẳn vẻ sửng sốt và ngạc nhiên ra ngoài mặt. Nàng ngập ngừng nói:
– Đoán sai ư? A Di đoán sai ư? Nói vậy, Trương công tử biết mình sẽ chết nhưng vẫn giao Thiên lôi tử cho A Di?
Trương Quảng thản nhiên gật đầu:
– Đúng như vậy. Tại hạ vẫn giao Thiên lôi tử cho nàng.
– A Di không thể nào tin được.
– Có những chuyện vượt ngoài sự suy đoán của người ta. A Di cô nương biết vì sao tại hạ giao hỏa pháo Thiên lôi tử mặc dù biết khi mình giao hỏa pháo đó thì phải nhận một kết cục vong mạng không?
Nàng nheo mày:
– Nếu là A Di, A Di sẽ không giao Thiên lôi tử. Nhưng Trương công tử lại trái ngược với A Di. Thật ra công tử có nguyên nhân gì?
– Một nguyên nhân rất ư đơn giản mà… nếu như tại hạ không hưởng được những đặc ân của Thiên Môn thì sẽ không giao Thiên lôi tử. Nhưng rất tiếc, Trương Quảng lại đã hưởng những đặc ân của môn chủ rồi. Xem như một tử tội đã ăn bữa cơm sau cùng trước khi ra pháp trường không thể có cơ hội sống sót nữa.
Chàng nhìn vào mắt A Di:
– Trương Quảng là một tội nhân của Thiên Môn và A Di là đao phủ của Thiên Môn.
Nhưng tại hạ không biết A Di cô nương sẽ giết Trương Quảng bằng cách nào.
– Trương công tử lạnh lùng quá. Công tử thông minh có thể phân giải tất cả tình huống sẽ xảy đến với mình nhưng lại hỏi một câu ngớ ngẩn. Cách nào cũng chỉ có một mục đích duy nhất là lấy mạng công tử.
– Nam nhân thường là đao phủ, nhưng A Di lại là nữ nhân, nên tại hạ mới hỏi câu hỏi đó.
Câu trả lời của cô nương khiến tại hạ nghĩ đến sự sống của mình. Tại sao tại hạ lại phải chết trong tay một nữ nhân đao phủ chứ? Sao không giống như những người khác?
Buông một tiếng thở dài, Trương Quảng nói tiếp:
– Mong rằng cái chết của tại hạ sẽ không là dấu ấn nặng nề trong khoảng đời còn lại của A Di cô nương.
Chàng nói rồi lấy trong ngực áo ra chiếc tráp cổ, đặt vào tay nàng.
– A Di cô nương hãy mở ra xem.
A Di mở nắp chiếc mộc tráp. Trong tráp là chiếc hỏa pháo đen nhánh, to như một quả cam bóng lưỡng.
Nàng hỏi lại Trương Quảng:
– Đây là hỏa pháo Thiên lôi tử?
Trương Quảng gật đầu:
– Chính nó Nàng nhìn lại Trương Quảng:
– Công tủ định nhận cái chết như thế nào?
– Chết thế nào cũng là chết. Chỉ có cái sống mới khác biệt với cái chết.
A Di buông tiếng thở dài. Nàng nhìn Trương Quảng chằm chằm. Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Trương công tử biết, nếu A Di không làm tròn phận sự sẽ như thế nào không?
Chàng thở ra nhìn nàng:
– A Di sẽ chết thay cho Trương Quảng.
– Đúng! Không tròn chức phận của mình… A Di sẽ chết thay cho Trương Quảng.
Nhưng sự khẳng khái của Trương công tử, A Di muốn cho công tử một cơ hội sống.
– Cơ hội đó như thế nào?
– Trương công tử đã luyện thành Hành vân lưu thủy. Công tử hãy chạy đi, và A Di sẽ truy tìm công tử.
Chàng khẽ gật đầu:
– Rất hay… Để đáp lại thình tịnh của A Di, Trương Quảng cũng nên bồi đáp lại cho nàng.
Một lần nữa A Di lại sững sờ buột miệng hỏi:
– Trương công tử bồi đáp điều gì?
Trương Quảng lấy trong ống tay áo ra một chiếc trâm có nạm hạt dạ minh châu.
– Món quà này, Trương Quảng tặng cho A Di.
Chiếc trâm trong tay chàng nhưng mắt A Di đã sáng hẳn lên.
Trương Quảng mỉm cười, rồi ghim cành trâm vào búi tóc của nàng.
Nhìn A Di, Trương Quảng nói:
– Rất tiếc ở đây không có được một tấm gương để A Di tự ngắm mình.
– Đẹp không?
Trương Quảng gật đầu:
– Rất đẹp.
Nàng thở dài nhỏ nhẻ nói:
– A Di vô cùng cảm kích về món quà của công tử.
Nàng nói rồi cắn răng trên vào môi dưới, mãi một lúc mới nói tiếp.
– Nhưng món quà của Trương công tử không thể buộc A Di từ bỏ chức phận của mình.
– A Di lại nghĩ sai về Trương Quảng rồi. Tặng A Di chiếc trâm để cầu xin sự nới tay của nàng. Huống chi tại hạ còn muốn thẩm chứng khinh thuật Lưu thủy hành vân của mình như thế nào.
Nàng nhìn Trương Quảng nhẹ buông tiếng thở dài:
– Trương công tử hãy chạy đi.
Trương Quảng mỉm cười:
– Nếu như cô nương không sát tử được Trương Quảng thì sẽ bị môn chủ trừng trị ra sao?
– Công tử không cần biết.
– Tại hạ không ép cô nương phải trả lời. Cáo từ.
Trương Quảng nói rồi quay bước ra cửa cổ miếu. Chàng thi triển khinh thuật Lưu thủy hành vân nhưng không bỏ đi mà lại ẩn mình trên một chạc ba gần đó.
Trương Quảng những tưởng đâu A Di sẽ rượt theo mình mà tìm kiếm. Nhưng trái với ý nghĩ của Trương Quảng, nàng không rượt theo mà bước ra ngoài cổ miếu thành hoàng. Nàng đứng tần ngần ngoài mái hiên cổ miếu. Chân diện A Di đượm một vẻ buồn vời vợi.
Nàng huýt sáo.
Từ trên một tảng cây đại thủ một cánh chim ưng lao xuống nhẹ nhàng đậu trên tay nàng.
A Di nhìn con chim ưng nói.
– Từ nay A Di sẽ không còn gần ngươi nữa…
Nàng vừa nói vừa vuốt ve cánh chim ưng một cách trìu mến như thể muốn nói một lời từ biệt với nó. Thậm chí nàng áp má mình vào lưng chim ưng.
Vuốt ve một lúc, A Di lấy chiếc túi da để hỏa pháo Thiên Lôi tử vào túi da rồi buộc vào chân chim ưng.
Nàng vuốt lưng con chim ưng:
– Bảo điểu, hãy về giao cho môn chủ…
Con chim ưng nghểnh mặt nhìn nàng.
A Di mỉm cười:
– Ta biết ngươi sẽ nhớ ta nhiều lắm. Nhưng ta đã không tròn chức phận với môn chủ.
Ta không thể sống cùng với ngươi.
Nàng nói rồi từ từ nâng cao cánh tay có chim ưng đậu bên trên. Con linh điểu vỗ cánh lao vút trên bầu trời. A Di nhìn theo cánh bảo điểu cho đến khi nó vượt hẳn ngoài tầm mắt của nàng.
Bảo điểu đi rồi, A Di đứng thẫn thờ.
Nàng lấy một hoàn dược trong thắt lưng. Nhìn hoàn dược, A Di nhỏ giọng nói:
– Môn chủ, thứ tội cho A Di đã không làm tròn trọng trách với môn chủ.
Nàng cho hoàn dược vào miệng nuốt trọn. Khi A Di vừa nuốt hoàn dược đó thì cảm nhận ngay cái nhói buốt nơi mê huyệt. Liền ngay sau cảm giác nhói buốt đó thì toàn thân nóng rần, thần thức mất hẳn chẳng còn biết gì nữa.
Ánh lửa chập chờn đập vào mắt nàng, A Di nghĩ thầm: “Ta đã đến cõi a tỳ.” Nàng vừa nghĩ vừa nhỏm lên nhưng lại ngửi được mùi thịt nướng, A Di chau mày:
– Ta đang ở đâu? Cõi a tỳ cũng giống như nhân gian sao?
– Cô nương đã tỉnh lại rồi ư?
A Di ngồi xổm lên khi nhận ra Trương Quảng ngồi đối diện với mình, trên miệng chàng điểm một nụ cười xởi lởi.
Nàng buột miệng nói:
– Trương công tử… người cũng chết rồi ư?
Trương Quảng lắc đầu:
– A Di cô nương chết nhưng tại hạ thì không.
– Kẻ dương trần, người cõi âm, sao có thể đối diện với nhau như thế này được?
Trương Quảng rút cây xiên có con gà rừng trên đống lửa. Chàng nhìn A Di mỉm cười nói:
– A Di cô nương đã đền cho Môn chủ Thiên Môn một cái mạng, còn hiện thời cái mạng của cô nương đã thuộc về cô nương.
A Di cau mày:
– Tại sao có chuyện đó?
Nàng vừa nói vừa vỗ nhẹ vào má mình. Cảm giác rát do nàng tạo ra, A Di nhìn lại Trương Quảng:
– A Di chưa chết.
Trương Quảng gật đầu:
– Tại hạ không muốn cô nương chết.
– Trương công tử đã cứu ta?
Chàng gật đầu rồi xé chiếc đùi gà đặt vào tay nàng:
– A Di ăn đi.
Nàng lắc đầu nhìn Trương Quảng gần như không chớp mắt rồi nói:
– Sao công tử lại cứu A Di?
– Tại hạ không cứu nàng đâu… mà muốn giữ lại mạng cho nàng thôi.
Trương Quảng mỉm cười:
– Tại hạ là một đại phu.
– Đúng ra công tử không nên cứu A Di – Không làm tròn chức phận với Thiên Môn, A Di cô nương trả lại cho Môn chủ một cái mạng chứ gì?
Nàng gật đầu:
– Nhưng công tử đã không để cho A Di chết bằng Tiêu Hồn tán.
Trương Quảng ngoạm một miếng thịt gà ăn ngon lành. Chàng nuốt xong miếng thịt gà rồi hỏi:
– Có ai sống sót được khi uống tiêu hồn tan của Môn chủ không?
– Không ai sống sót cả.
Trương Quảng mỉm cười:
– Thế thì A Di đã trả lại cho Môn chủ Thiên Môn mạng của mình rồi.
– Trả mạng nhưng sao A Di vẫn còn sống?
Trương Quảng đứng lên, nhìn nàng nói:
– Khi A Di đã tắt thở, Trương Quảng mới dụng y thuật cứu cô nương.
– Công tử làm vậy để làm gì?
– Với tại hạ thì cái mạng của A Di đáng được giữ lại. Võ lâm giang hồ vốn là tranh đoạt.
Mạng của A Di đã thuộc về Thiên Môn, nhưng nay A Di đã trả thì Trương Quảng phải đoạt lại chứ. Đoạt lại để làm vật sở hữu riêng cho mình.
Chàng ngồi xuống bên nàng:
– Tại hạ đã đoạt lại được mạng của A Di từ tay Diêm chúa thì A Di đã thuộc về Trương Quảng chứ không còn thuộc về Thiên Môn nữa.
Nàng nhìn chàng.
Trương Quảng nhướng mày:
– Trương Quảng nói đúng hay nói sai?
Nàng ngập ngừng không đáp lời chàng.
Trương Quảng nắm lấy tay A Di.
– Cái gì của Thiên Môn, A Di đã trả về cho Thiên Môn, còn bây giờ nàng thuộc về Trương Quảng.
– Vậy ai làm chứng cho A Di về điều này?
– Ta và nàng…
A Di lắc đầu:
– Sao môn chủ tin vào lời của công tử và A Di được?
– Cái gì môn chủ phải tin? Kẻ quang minh chính đại làm điều gì không hổ thẹn với tâm của mình là được rồi. Cứ cần gì phải buộc người khác phải tin mình.
Trương Quảng nghiêm giọng hỏi:
– A Di đã uống Tiêu hồn tán chưa?
– Đã uống rồi.
– Nàng biết như thế thì tốt rồi. Tâm của nàng thanh thản là đủ rồi. Đâu cần phải phơi bày cho thiên hạ biết.
A Di nhìn Trương Quảng nhỏ nhẻ nói:
– Chủ nhân.
Trương Quảng mỉm cười nói:
– Giờ ta mới thích nghe câu nói này của nàng. Ta là chủ nhân của A Di. Nàng có nghe lịnh của ta không?
A Di gật đầu.
Trương Quảng chỉ chiếc đùi gà:
– Vậy ta lịnh cho nàng hãy ăn chiếc đùi gà này.
Nàng cầm lấy chiếc đùi gà cắn một miếng ăn như thể làm vừa lòng Trương Quảng.
Trương Quảng nhìn A Di ăn nghĩ thầm: “Đoàn Bất Quân môn chủ hẳn không tin vào kết cục này. Hắn đâu biết được mọi sự trên đời đều có thể xảy ra.”
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️