Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 44

3:55 sáng – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 44 tại dua leo tr 

Sau khi từ biệt ở sân bay, trên căn bản Hồ Nhất Hạ lại trở về cuộc sống độc thân. Chuẩn xác hơn mà nói, là bởi vì người khác quá bận rộn, cô có chồng cũng giống với không có

Nhưng đợi cô muốn xếp mình vào trong hàng ngũ “cô nàng độc thân” lần nữa thì lại bị người khác đánh về thực tế.

Pháp bảo thứ nhất của người khác —— tin nhắn.

Đêm dài đằng đẵng, Hồ Nhất Hạ một thân một mình ở nhà nhận được một tin nhắn, phát ra từ người khác tối nay không có thời gian về nhà, mà ngủ ở công ty: “Đang làm gì?”

Hồ Nhất Hạ vội vàng bấm chữ: mới vừa bấm xong mấy chữ “Em ở nhà nấu mì ăn liền”, Hồ Nhất Hạ lại suy nghĩ một chút, bôi bỏ, sửa lại: “Em ở quầy rượu cua trai đẹp.”

Người khác rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng ——

Hôm sau Hồ Nhất Hạ liền hết kỳ nghỉ đông, cô mới vừa về công ty, ôm văn kiện êm đẹp đi trên hành lang, lại không có dấu hiệu nào gặp phải tập kích.

Móng vuốt không biết từ đâu vươn ra bắt lấy cô, đảo mắt liền kéo cô vào phòng họp bên cạnh, tiếng kêu sợ hãi của cô mới vừa vọt tới cổ họng, liền bị người khác dán vào cửa cho một nụ hôn nóng bỏng

Cửa phòng họp bị lưng của cô đụng vào nên đóng lại, môi mỏng lành lạnh giống như kem này khiến cô nghĩ tới một người, giương mắt nhìn, quả nhiên ——

“Tối hôm qua đến quầy rượu rồi hả ?” Chiêm Diệc Dương buông môi cô ra.

Hồ Nhất Hạ thở hổn hển, mặt đỏ rần: “Đúng!”

Anh không nói lời gì, cúi đầu tiếp tục.

Cái miệng bị hôn liên tiếp kháng nghị: “Hội nghị thường kỳ sắp bắt đầu. . . . Ưmh, anh. . . . Anh mau buông ra, em phải phụ trách chuẩn bị tài liệu cho hội nghị!”

Hai môi buông lỏng ra, thân thể của anh lại như cũ dính sát cô: “Thật đi quầy rượu rồi hả ?”

“Thủ lĩnh thư ký sẽ lập tức tới, bị cô ấy thấy thì em liền xong đời, anh mau. . . . Ưmh!” Cái miệng nói sang chuyện khác lại bị ngăn chận không chút lưu tình.

Hồ Nhất Hạ bị hôn đến đầu mơ màng, tay chân như nhũn ra, dùng sức lắc đầu tránh né: “Tốt lắm tốt lắm! Tối hôm qua em không có đến quầy rượu cua trai đẹp, mà là ở trong nhà ăn mỳ ăn liền!”

Chiêm Diệc Dương chống đỡ cái trán của cô, hơi cười.

Pháp bảo thứ hai của người khác —— đánh lén —— thành công. Hồ Nhất Hạ thua trận, tô lại son môi, hội nghị thường kỳ cũng bắt đầu, mọi người dự hội nối đuôi vào ngồi, đối với việc Chiêm Diệc Dương đến sớm, bọn họ đều biểu thị kinh ngạc.

Dĩ nhiên không thiếu cao tầng mắt tinh phát hiện điều thú vị khác: “Hai ngày trước thấy vết thương trên miệng anh đã sắp khỏi rồi, hôm nay sao lại bị rách ra nghiêm trọng hơn?”

Phụ tá hành chánh trầm mặt bảo Hồ Nhất Hạ đi mua thuốc, bị Chiêm Diệc Dương phất tay chặn lại: “Không cần làm phiền, tôi không có gì đáng ngại.”

Hồ Nhất Hạ không đi được, lúng túng ở tại chỗ thưởng thức sự hoà thuận vui vẻ trước mắt, tất cả mọi người nhìn ra được tâm tình Chiêm Diệc Dương không tệ, càng không khách khí đùa giỡn, ngay cả thủ lĩnh lao động cũng trêu ghẹo: “Sao tôi thấy giống như là bị chó cắn.”

Nếu anh dám nói phải, cô liền bắt anh trở về quỳ lên tấm gỗ giặt đồ.

“Hồ ly cắn.

Hồ Nhất Hạ 囧.

CFO, COO, CPO, CUO. . . . . . N nhiều O, đều 囧.

Mà khi Hồ Nhất Hạ 囧囧 nhìn vào ánh mắt ý vị sâu xa của người khác, cả không khí nhất thời trở nên càng thêm tế nhị. Pháp bảo thứ ba của người khác —— hoạt động bí mật —— thành công!

Chỉ là không khí 囧 lại khoái trá này rất nhanh đã bị đánh phá, bởi vì một người xuất hiện. Độ ấm của phòng nhanh chóng giáng tới điểm băng.

Người kia chính là Hứa Phương Chu.

Đám cấp cao rõ ràng chia làm hai phái, mấy vị đứng dậy nghênh đón Hứa Phương Chu và mấy vị không hề có biểu tình ngồi trên ghế tạo thành đối lập rõ rệt.

Hồ Nhất Hạ chia ra ngó ngó thế lực ác hai bên, thức thời trốn đến sau lưng thủ lĩnh thư ký.

“Sắc mặt của Hứa tổng tựa hồ không tốt lắm. Điều này cũng khó trách, phân bộ Hoa Nam vừa vào tay anh liền trở nên loạn, đủ cho anh bận rộn được một lúc rồi.” Tinh anh tổn hại người, còn có lực sát thương lớn hơn đám cô dì bà tám.

Hứa Phương Chu không biến sắc thu hồi ánh mắt từ sau lưng thủ lĩnh thư ký, hơi cong môi: “Tôi đã phái người đến Hoa Nam, tình huống hai ngày nay tốt hơn rất nhiều.”

“Đừng quá miễn cưỡng mình, Chiêm Phó tổng cho anh tiền bạc, cho anh thị trường phân ngạch, cũng không muốn thấy anh bị no chết.”

“Tôi làm hết sức.”

Chiêm Diệc Dương thủy chung không nói một lời cho đến lúc này mới ho nhẹ một tiếng, chư vị giương cung bạt kiếm rối rít không lên tiếng, Chiêm Diệc Dương quét nhìn toàn bộ, ánh mắt rất nhạt, không khỏi làm người ta nín thở.

“Đi họp.”

Hồ Nhất Hạ nghe được giọng nam nhàn nhạt không cho phản bác.

Tất cả mọi người nhìn thấu Chiêm Diệc Dương cũng không mấy để ý đối thủ này, Hồ Nhất Hạ cũng không ngoại lệ, Hứa Phương Chu luôn kiêu ngạo lại bị chế nhạo, bị xem thường, Hồ Nhất Hạ thừa nhận mình có chút buồn bực.

Hồ Nhất Hạ, cô không thể như vậy —— cô đang yên lặng cảnh cáo mình, có người đột nhiên vỗ nhẹ bả vai của cô. Hồ Nhất Hạ sợ tới mức nhún vai, khi nhìn thấy mặt của phụ tá hành chánh, lúc này mới trở lại bình thường.

“Bây giờ cô đi mua thuốc, mua xong rồi mau sớm chạy về.”

Dù sao cô cũng không muốn tiếp tục ở lại đây, gật đầu một cái liền vội vàng đi.

Tiệm thuốc gần nhất cũng ở ngoài quảng trường, Hồ Nhất Hạ lái xe gặp phải đèn xanh đèn đỏ, chờ đợi nóng ruột, trong lòng lại ẩn giấu chuyện. Suy nghĩ tới suy nghĩ lui vẫn quyết định đi gọi cho quân đội cố vấn của mình.

“Nhị cô, làm thế nào? Vừa nghĩ tới bọn họ muốn liên hiệp khi dễ Hứa Phương Chu, mình liền đặc biệt tức giận. Mình như vậy có tính đã ăn trong bát còn nhìn trong nồi hay không?”

Chỉ tiếc cho đến khi cô mua thuốc về công ty, Lãnh Tĩnh cũng còn chưa trả lời tin nhắn.

Một đám người họp lớn xong lại đến họp nhỏ, Hồ Nhất Hạ cầm túi thuốc ny lon vào phòng họp nhỏ, vừa đi vào cũng cảm thấy không khí nghiêm túc. Xem ra Hứa Phương Chu cũng không phải dễ đối phó. Đám phụ tá của Chiêm Diệc Dương đang thương thảo điều chỉnh phân ngạch thị trường, thay đổi quản lý cao cấp, nhưng Chiêm Diệc Dương không ở đây.

“Chiêm tổng đâu?”

Đối phương chỉ chỉ vào cánh cửa phòng làm việc đang khóa chặt: “Đang tiếp đãi chủ tịch ngân hàng Lý.”

“A, vậy. . . Làm phiền ngài giúp tôi đem thuốc xức và bông vải trừ độc giao cho Chiêm tổng.”

Bọn họ cũng không nói chuyện dư thừa gì, đưa tay ra hiệu Ok, bảo cô đi làm chuyện khác.

Tất cả mọi người loay hoay chân không chạm đất, chỉ có Hồ Nhất Hạ rỗi rãnh nhất, có thể coi là cô rỗi rãnh nhất, nhưng cũng phải bận đến lúc ăn cơm trưa mới được nghỉ chút.

Đã cầm lên điện thoại chuẩn bị hẹn nữ QQ cùng đi ăn cơm trưa, Hồ Nhất Hạ mới nghĩ đến gần đây nữ QQ vội vàng thu xếp hôn lễ, xin nghỉ không có tới công ty.

Hồ Nhất Hạ để điện thoại xuống, than thở. Trong mấy tháng cô đi công tác, thật đúng là việc đời xoay vần, người và vật không còn.

Suy nghĩ một chút về “Căn nhà phụ nữ”.

Suy nghĩ một chút về lúc mình từng chạy theo sau mông Hứa Phương Chu.

Suy nghĩ một chút về Lãnh Tĩnh đã từng không có tim không có phổi nhưng bây giờ vì một phần công việc mà vô cùng bận rộn. Trước kia Lãnh Tĩnh yêu một người đàn ông, chỉ muốn gả cho anh ta nhưng bây giờ có thể thật bình tĩnh tham gia hôn lễ của người đàn ông này. Trước kia Lãnh Tĩnh từng điên cuồng vì tình nhưng bây giờ trái tim lại như nước lặng.

Suy nghĩ về nữ QQ đã từng đi qua biết bao buội rậm nhưng phiến lá không dính thân mà lại sắp ‘mang thai’ đám cưới.

Còn có Tiểu Hắc trước kia luôn thích nằm trong ngực cô, nhưng bây giờ lại yêu một con Husky khác đồng tính với nó, hơn nữa yêu rồi quả quyết từ bỏ chủ nhân của nó.

Hồ Nhất Hạ càng nghĩ càng đáng sợ, những ngày tháng tốt đẹp trước kia chẳng lẽ đã một đi không trở lại?

Phòng thư ký chỉ còn lại mình cô, cô không có ai bên cạnh, cả phòng ăn cũng không muốn đến lắm.

Đang che bụng sôi lột rột do dự có muốn đi xuống ăn cơm hay không, thì ánh mắt lại liếc thấy một bóng dáng đi tới trước bàn cô.

Thấy tay áo khiêm tốn xa hoa của đối phương, trong lòng cô liền “Lộp bộp”, không hề nghĩ ngợi liền đứng lên.

Không phải Chiêm Diệc Dương, Hồ Nhất Hạ đổ mồ hôi.

Anh là Hứa Phương Chu! Hồ Nhất Hạ cả kinh.

“Có thời gian hay không?”

Từ lúc nào, Hứa Phương Chu nói chuyện với cô cũng trở nên khách khí như vậy rồi hả?

Sân thượng.

Hiện tại khí trời không tốt lắm, gió thổi qua mạnh mẽ. Không khí cũng không mát mẻ. Hứa Phương Chu dựa vào lan can nhìn về phương xa, trong tầm nhìn bị tường thủy tinh và bê tông cốt thép bao gồm, ánh mắt dừng lại ngắn ngủi. Anh trầm mặc thật lâu, giống như đang lấy dũng khí: “Hi vọng. . . .”

“Hắt xì!” Một cái hắt xì của Hồ Nhất Hạ liền phá hư hết.

Hồ Nhất Hạ vội vàng che miệng lại, xấu hổ cười một tiếng. Anh cũng nhàn nhạt cười, cởi áo khoác xuống choàng ở trên người cô.

Hồ Nhất Hạ xoa xoa lỗ mũi, “Anh vừa muốn nói gì?”

Hứa Phương Chu bật cười lắc đầu một cái, nhẹ nhàng ôm vai của cô: “Cũng không phải là chuyện quan trọng gì, không nói cũng được, mau vào đi thôi, chớ bị cảm.”

Hồ Nhất Hạ hơi chút chần chờ, ánh mắt của anh rõ ràng có lời gì. Cô thử thăm dò hỏi một câu: “Anh không vào sao?”

“Anh ở đây một lát, em còn chưa ăn cơm, mau đi.”

Sân thượng, trừ tiếng gió, không còn gì khác. Chỉ chốc lát sau, Hứa Phương Chu quay đầu lại tìm hiểu xem.

Cô đi thật.

“Hi vọng chuyện xảy ra ở Luân Đôn sẽ không quấy nhiễu em. Đây chẳng qua là ý tưởng không thiết thực của cá nhân anh, em không cần phải để ý.”

“Hi vọng về sau em đừng đến nơi nguy hiểm nữa. Khi Nhật Bản bị động đất anh không liên lạc với em được, chạy tới Tokyo cũng không gặp em, cái loại sợ hãi đó, đừng để anh thể nghiệm lại lần nữa.”

“Hi vọng về em luôn cười nhiều, em khó chịu, rất nhiều người sẽ đau lòng.”

“Hi vọng em —— không, là em nhất định, nhất định phải hạnh phúc.”

Cả chúc phúc đơn giản vậy cũng không có dũng cảm nói ngay mặt, thật sự hơi buồn cười. Nghĩ đi nghĩ lại, anh lại bật cười thật. Sau đó từ từ, mặc cho tiếng cười kia tiêu tán ở mây đen âm trầm, vô lực vãn

Sau khi cô rời đi, bầu trời bao la không còn trong nữa.

Chiêm Diệc Dương đi tới phòng thư ký, lại chụp hụt.

Đã đặt tốt nhà hàng định đến đó nữ chính, thì nữ chính lại rời bỏ cương vị, điện thoại di động thậm chí quên mang, nên phạt, Chiêm Diệc Dương liếc nhìn đồng hồ đeo tay, ngồi ở chỗ ngồi của cô chờ đợi.

Máy vi tính bọc vỏ màu hồng, đèn bàn màu hồng, giấy nhỏ màu hồng, trong chậu hoa màu hồng có bông hồng đang nở, ngay cả vỏ bảo vệ điện thoạicũng là có hai lỗ tai thỏ màu hồng, Chiêm Diệc Dương đang kinh ngạc làm sao cô tìm được nhiều thứ màu hồng như thế, điện thoại di động của cô lại run.

Tin nhắn đến từ Lãnh nhị cô.

“Vị kia nhà cậu cũng không phải là loại dễ ăn được, để anh biết cậu còn chưa chết tâm với Hứa Phương Chu, cậu nói, là cậu chết thảm hơn, hay là Hứa Phương Chu chết thảm hơn?”

Ngón tay Chiêm Diệc Dương bấm điện thoại di động cứng đờ, mặt cũng cứng đờ.

Chẳng biết lúc nào, cách đó không xa bay tới một câu không xác định: “Sao ani ở chỗ này?”

Nói lời này, chính là Hồ Nhất Hạ vừa từ sân thượng xuống.

Chiêm Diệc Dương nhanh chóng phản ứng kịp, lặng yên không một tiếng động để điện thoại di động xuống.

Hồ Nhất Hạ đảo mắt chạy vào, xem chung quanh một chút, xác định phòng thư ký không có những người khác, lúc này mới thanh tỉnh lại, cũng không dám để Chiêm Diệc Dương ở lâu, muốn kéo anh khỏi chỗ ngồi: “Anh đi nhanh đi, đồng nghiệp em trở lại phát hiện anh ở đây, quan hệ của chúng ta sẽ bại lộ!”

Cái tay cô lôi kéo anh bị anh níu lại, anh rất dùng sức, tay tựa như cái kềm, Hồ Nhất Hạ cảm thấy anh tức giận. Nhìn về phía mặt của anh, lại nhìn không ra một chút đầu mối.

Hồ Nhất Hạ đang suy nghĩ có phải nên hỏi anh xảy ra chuyện gì hay không, anh chợt đứng dậy, lôi kéo cô đi. “Wey wey Wey! Đi đâu?”

Anh thủy chung xanh mặt, cũng không nói đi chỗ nào, lên xe liền buồn bực chạy về trước, Hồ Nhất Hạ thấp thỏm ngồi ở một bên cắn móng tay, trộm liếc nhìn anh một cái.

Anh vẫn không để ý tới cô. Hồ Nhất Hạ bắt đầu vắt hết óc hồi tưởng, mình đắc tội với anh chỗ nào. Chẳng lẽ bởi vì chuyện tối hôm qua cô lừa anh? Hồ Nhất Hạ có chút không xác định, nhìn mặt anh lấy lòng cười, chụm hai ngón tay giơ qua đỉnh đầu, làm vể thề thốt: “Em. . . . Em thừa nhận sai lầm, em không nên dối gạt anh nói tối qua đến quầy rượu cua trai đẹp.”

Anh không có phản ứng.

Trừ chuyện này, cô còn có chuyện gì đắc tội anh? Hồ Nhất Hạ nghĩ đến đầu cũng đau đớn, bất đắc dĩ cầu xin tha thứ: “Em rốt cuộc có nơi nào khiến anh không hài lòng, anh cứ việc nói thẳng đi. Là muốn em làm trâu làm ngựa, hay là muốn em đền thịt, tự nhiên muốn làm gì cũng được, được không?”

“Két ——” tiếng thắng xe bén nhọn vang lên.

Xe thắng quá mau, Hồ Nhất Hạ thiếu chút nữa bay ra ngoài, thật may là được dây an toàn siết lại, cô còn chưa tỉnh hồn, thanh âm lạnh như băng đã tới tai: “Thuốc xức em mua lúc sáng. . . . .”

Hồ Nhất Hạ cẩn thận từng li từng tí nhận lấy lời của anh: “Thuốc? Thế nào?”

“Chuyên trị bệnh phù chân, em bảo anh thoa ở trên

Khi cô bị hành động của mình nướng ngoài khét trong sống, anh còn nói: “Thứ hai. . . .”

Còn có “Thứ hai”?

Làm sao có thể còn có “Thứ hai”? Chẳng lẽ cô mua bông vải trừ độc thành băng vệ sinh?

Chiêm Diệc Dương lặng lẽ nhét điện thoại của cô vào trong tay cô. Sao anh lại mang điện thoại của cô ra đây? Hồ Nhất Hạ suy tư dụng ý anh làm như thế, ngước mắt liếc trộm, lúc này mới bật điện thoại di động.

Tin nhắn Lãnh Tĩnh gửi cho cô đột nhiên đập vào mi mắt.

“Vị kia nhà cậu cũng không phải là loại dễ ăn được, để anh biết cậu còn chưa chết tâm với Hứa Phương Chu, cậu nói, là cậu chết thảm hơn, hay là Hứa Phương Chu chết thảm hơn?”

Lãnh nhị cô, mình sắp bị cậu hại chết —— Hồ Nhất Hạ điên cuồng gào thét trong lòng.

Thanh âm của anh vẫn còn bình thản, “Cho anh một lời giải thích hợp lý.”

Tóc Hồ Nhất Hạ tê dại, lòng bàn chân đổ mồ hôi, vừa cắn răng vừa cau mày, đối mặt người đàn ông giống quan thẩm phán này, đạt não tốt hơn cũng không chuyển động được, hạ quyết tâm, nói thật: “Hứa Phương Chu từ nhỏ luôn rất chăm sóc em, mấy người khi dễ anh ấy nên em bất bình giùm anh ấy. Sau đó em lại cảm thấy như vậy thật có lỗi với anh, liền hỏi Lãnh nhị cô, bảo cô ấy dạy em nên làm thế nào!”

“Là anh ta lấn hiếp người trước, dù anh muốn chỉnh chết anh ta, vậy cũng là phản kích hợp lý, không phải khi dễ.”

Giọng nói của anh mặc dù bình thản, lại mơ hồ lộ ra sát ý. Người đàn ông này làm sao lại không đáng yêu như vậy? Hồ Nhất Hạ phiền não vuốt vuốt mái tóc: “Hứa Phương Chu cũng chỉ làm việc thay người khácự khống chế. Chẳng lẽ anh không muốn rời đi Ngải Thế Thụy, đi chỗ khác phát triển? Anh lợi hại thế, có bao nhiêu người săn tìm, cần gì ở chỗ này chịu tổng bộ chèn ép?”

“Em vòng vo một vòng lớn như thế, còn không bằng trực tiếp bảo anh chắp tay dâng ra tất cả, đừng tranh với anh ta.”

Hồ Nhất Hạ hung hăng quay đầu, ít nhiều có chút hả hê như vò đã mẻ lại sứt: “Anh còn không bằng đừng hỏi em, anh cứ len lén chỉnh chết anh ấy, dù sao em tin tưởng anh có thể lừa gạt đến giọt nước không lọt, như vậy chúng ta sẽ không cãi nhau.”

Anh nhàn nhạt hừ một tiếng: “Trời mới biết anh vì cái gì muốn nói với em mấy lời này. Quỷ mê tâm hồn.”

Trầm mặc a trầm mặc.

Giằng co a giằng co.

Trong khoảng thời gian ngắn Hồ Nhất Hạ nghĩ đến rất nhiều.

Nghĩ đến bộ dáng tỏ rõ của Chiêm Diệc Dương.

Nghĩ đến ánh mắt muốn nói lại thôi của Hứa Phương Chu trên sân thượng.

Nghĩ tới những lời Chu nữ sĩ nói với cô: “Đại Dương Dương từ nhỏ đã là người có chuyện buồn bực gì đều để trong lòng, nếu như nó nguyện ý tin tưởng con, nguyện ý để con biết ý tưởng chân thật của nó, vậy thì chứng minh con rất quan trọng với nó, bởi vì chuyện chân thật thường là chuyện mà chính người ta không cách nào tiếp nhận, chỉ có người thân cận nhất, mới có thể bao dung nó, hiểu nó. Dĩ nhiên, nếu như nó không nói với con nó nghĩ gì, cũng không phải là nó không quan tâm con, tóm lại. . . . Ai được rồi được rồi, người làm mẹ như mẹ cũng không dám nói hiểu rõ nó, kể với con những chuyện này cũng chỉ làm con hỗn loạn hơn, Nhất Hạ, xem như mẹ chưa nói những lời này, nhé?”

Thậm chí nghĩ tới mình đoạn thời gian mình từ rạp phim chuồn đến đuổi theo Hứa Phương Chu mà chọc giận anh, và những lời phụ tá hành chánh nói với cô.

“Em chọc Chiêm tổng phát bực rồi.”

Phụ tá hành chánh nhìn cô chằm chằm.

“Sao nhìn em như vậy?”

“Tôi vào công ty bao nhiêu năm rồi, còn chưa gặp ai có thể làm Chiêm tổng phát bực. Đương nhiên là phải cúng bái rồi.”

“Ai nói? Người làm anh ấy ohát bực nhiều mà, bằng không sao anh ấy đối với ai cũng lạnh lùng, còn tiếp tục fire nhiều phụ tá như vậy?”

Phụ tá hành chánh giơ lên một đầu ngón tay, đung đưa như có thật: “Hồ phụ tá, xem ra cô còn chưa hiểu rõ ông chủ của cô. Xa cách và tức giận là hai loại khái niệm hoàn toàn khác. Xa cách, là bởi vì không quan tâm, tức giận là bởi vì quan tâm. . . .” Phụ tá hành chánh nói xong liền đi vòng qua, nói tới đây đành dừng lại, lại bắt đầu suy nghĩ lại lời mình nói, “Nói cũng đúng, Chiêm tổng làm sao có thể quan tâm một phụ tá như cô?”

. . . . . .

“Xuống xe.” Chiêm Diệc Dương đột nhiên mở miệng, lôi cô từ trong hồi ức ra ngoài.

Có lầm hay không? Một lời không hợp liền bảo cô xuống xe? Thật không có phong độ!

Thấy cô không nhúc nhích ngồi ở đàng kia, Chiêm Diệc Dương lặp lại: “Xuống xe.”

Hồ Nhất Hạ hung hăng cắn răng nghiến lợi một phen, kiêu ngạo giương cằm lên, “Em mới không thèm ngồi xe của anh!” Mở cửa xuống xe, không chậm trễ chút nào đi trở về.

Rốt cuộc chưa đủ tâm, Hồ Nhất Hạ không khỏi càng đi càng chậm, thái độ cũng hoàn toàn suy sụp xuống, trong lòng vẫn lẩm bẩm: sao còn không mau gọi em lại đi khốn kiếp! Em không mang tiền ra ngoài đó khốn kiếp! Không có cách nào thuê xe đi về đó khốn kiếp!

Cô vừa đi vừa có thật nhiều oán niệm, khi cô nghe được sau lưng vang lên câu “Đợi chút” thì rất mừng rỡ.

Chiêm Diệc Dương vừa dứt lời Hồ Nhất Hạ liền cười lên giống như được bỏ đi gánh nặng, nhưng cô lập tức làm mặt nghiêm túc lần nữa, làm bộ như không cam không nguyện quay đầu lại, tức giận: “Chuyện gì?”

Chiêm Diệc Dương đứng ở bên cạnh xe, đặt cùi chỏ trên cửa xe mở phân nửa: “Em đi nhầm phương hướng rồi.”

“Hả?”

Chiêm Diệc Dương nhấc cằm, ý bảo cô nhìn tòa khách sạn bên cạnh.

Người đàn ông này dẫn cô vào khách sạn để làm gì? Chẳng lẽ tưởng lời nói đùa “đền thịt” của cô lúc nãy là thật?

Bây giờ còn là ban ngày đó khốn kiếp! Có cần đói khát thế này không khốn kiếp! Chiều nay em còn phải làm viẹc tiếp đó khốn kiếp! Không sợ cô quá lao lực mà chết sao khốn kiếp!

Vừa âm thầm mắng một mặt vừa đi theo anh vào đại sảnh khách sạn, vào thang máy. Cửa thang máy vừa mở, Hồ Nhất Hạ liền ngu.

Chỗ anh dẫn cô tới không phải phòng khách sạn, mà là phòng ăn?

Đại não của người đàn ông này tuyệt đối cấu tạo khác hẳn với người thường, bằng không sao vừa cãi nhau xong đã mời cô ăn cơm? Hãy nhìn vẻ mặt của anh, rõ ràng vẫn còn đang nổi nóng.

Quỷ dị, hết sức quỷ dị. Quỷ dị đến mức thứ gì cô cũng không m ăn, chỉ sợ anh hạ độc bên trong.

Người đàn ông đối diện mặc dù mặt lạnh, nhưng vẫn ăn, còn cực kỳ lịch sự ưu nhã, mỹ vị ở phía trước, Hồ Nhất Hạ đã sắp không chịu nổi rồi, nuốt ngụm nước miếng, lại nuốt một hớp: “Anh. . . . Còn đang tức giận?”

Anh dùng trầm mặc trả lời vấn đề này.

“Nếu tức giận như vậy, sao còn mời em ăn cơm?”

Chiêm Diệc Dương để dao nĩa xuống, ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Anh đổi chủ ý rồi. Bữa này em mời khách.”

“Em xin?”

Hồ Nhất Hạ sửng sốt nửa giây, đột nhiên tựa như bị người nhấn nút tạm ngừng, sau đó “Xọet” khởi động, vừa giống như bị người nhấn nút chạy nhanh. Chỉ nghe dao nĩa “Lách ca lách cách” đụng ở trên bàn ăn, chỉ thấy cô nhanh chóng càn quét ——

Cô rốt cuộc dùng hành động thực tế nói rõ cái gì là “Tốn tiền sẽ phải ăn đủ vốn” .

Món tráng miệng sau bữa ăn là kem, cần gì để ý tạo hình của nó có đẹp hay không, thứ rắc phía trên có phải là vàng thật hay không, ăn ngon mới là quan trọng nhất, Hồ Nhất Hạ múc một muỗng lớn đưa vào trong miệng.

Mùi vị thật là ngon, nhưng sao mùi vị hơi quỷ dị? Có vật cứng gì đó dính trên răng cô, Hồ Nhất Hạ không khỏi dừng lại, thần sắc Chiêm Diệc Dương ở đối diện căng thẳng: “Đợi đã nào…!”

Anh không mở miệng cũng may, vừa mở miệng, Hồ Nhất Hạ phản xạ có điều kiện hơi mở miệng ra, kem lành lạnh cứ như vậy trượt vào cổ họng, vật cứng này đụng vào cổ họng cô, khiến cô nôn khan một hồi.

“Nuốt mất?

Nhìn người đàn ông lại gần giúp cô vỗ lưng này, Hồ Nhất Hạ sử dụng ánh mắt tức giận nói: thì ra anh không muốn cho em độc chết, mà muốn cho em nghẹn chết. . . .

Mười phút sau.

Y tá dẫn Hồ Nhất Hạ ra ngoài, còn thuận tay cho cô một khay đựng: “Cô đã uống thuốc tiêu chảy, có phản ứng liền trực tiếp đi nhà cầu, sau đó trở lại nội soi.”

Hồ Nhất Hạ vẻ mặt đưa đám gật đầu.

Ánh mắt tràn ngập oán niệm quét về phía người khác như rada, lúc này anh còn có ý định gọi điện thoại: “Tất cả chuyển đến tối, buổi chiều có chuyện không trở về công ty.”

Chiêm Diệc Dương dừng máy, thấy người phụ nữ đằng sau đang lườm mình. Bất đắc dĩ lại thương tiếc, ngồi vào bên cạnh cô ôm sát cô, để cho cô gối lên vai của mình: “Là anh không đúng.”

Lời nói dịu dàng trong nháy mắt khiến cho sự tức giận của Hồ Nhất Hạ biến thành uấtuức, Hồ Nhất Hạ nhăn mũi miệng lại thật khổ sở, cả đời Chiêm Diệc Dương cũng chưa than thở nhiều như hôm nay: “Năm không vi phạm thêm một cái: ăn cái gì không cho phép ăn như hổ đói.”

Việc này không phải đều tại anh? Em nói tặng chiếc nhẫn phải có cách tặng lãng mạn, anh thật tốt, tặng chiếc nhẫn mà thiếu chút nữa tặng luôn cả mạng của em —— Hồ Nhất Hạ đang muốn phản bác, xa xa truyền đến một câu: “Tiểu thư hồ ly, anh thấy miệng em vểnh lên đến mức treo được bình dầu rồi.”

Hồ Nhất Hạ theo tiếng nhìn lại, Lục Hải Văn?

“Sao cậu xuống đây?”

Lục Hải Văn chỉ chỉ cô gái trẻ đẩy xe giúp anh: “Vị y tá trẻ luôn thèm thung cậu nói cho tôi biết cậu ở đây.”

Hồ Nhất Hạ cũng đi tới, nghiêng mắt nhìn cô y tá trẻ đang đỏ mặt, sốt ruột cất bước lên trước, trực tiếp đứng ở giữa y tá trẻ và Chiêm Diệc Dương, hỏi Lục Hải Văn: “Sao anh ở chỗ này?”

“Diệc Dương không nói cho em biết anh đang nằm viện?”

“Không có.”

Lục Hải Văn nhún nhún vai: “Chiêm Diệc Dương, cậu này sao không nói ra vậy, tôi đã bảo cậu nhiều lần, bảo cậu dẫn tiểu thư Hồ Ly tới thăm tôi mà.”

Chiêm Diệc Dương trầm mặc không nói.

Mỹ nam bị bệnh ngồi trên xe lăn, tự tạo nên một phong cảnh, Hội Trưởng Hiệp Hội mỹ nam – Hồ Nhất Hạ không khỏi dịu dàng nhỏ nhẹ ân cần nói: “Tại sao phải nằm viện? Không có gì đáng ngại chứ?”

“Có lẽ là lúc hai người đến Maldives du lịch trăng mật.” Lục Hải Văn chỉ chỉ chân của mình, “Bệnh tình tái phát mà thôi, không phải là chuyện khẩn yếu gì. Ai, không nói chuyện mất hứng này, nói cho anh biết sao em cũng chạy tới bệnh viện, hơn nữa còn cầm bình —— thuốc tiêu chảy?”

Hồ Nhất Hạ ngượng ngùng giấu bàn tay cầm thuốc tiêu chảy ra sau, tránh nặng tìm nhẹ kể ngọn nguồn chuyện, Lục Hải Văn nghe lời từ một phía bật cười ngó ngó Chiêm Diệc Dương, lắc đầu: “Chỉ số thông minh của cậu còn cao hơn chiều cao của cậu, cậu đã làm được 6 sản phẩm quản lý tài sản nguy hiểm nhất, cậu có thể chơi ngân sách đối địch và phần mềm sức khỏe ra hoa, nhưng sao cậu lại dùng chiêu giấu chiếc nhẫn vào kem vừa quê vừa dỏm này?”

Vừa quê vừa dỏm! Hình dung này quá đúng —— không chỉ vừa quê vừa dỏm, còn nguy hiểm vô cùng. Hồ Nhất Hạ học ánh mắt Lục Hải Văn, hơi khinh bỉ nhìn Chiêm Diệc Dương: “Anh xem đi anh xem đi, thảm kịch em nuốt chiếc nhẫn là một tay tạo anh thành, anh chính là đầu sỏ gây nên.”

Mắt của Chiêm Diệc Dương nguy hiểm híp lại, Hồ Nhất Hạ thức thời lui về phía sau, lui về phía sau: “Bụng của em hình như có chút phản ứng, hai người tán gẫu trước, em đi một chút sẽ về.” Nói xong cũng nghiêng đầu chạy như điên về phòng vệ sinh.

Chiêm Diệc Dương và Lục Hải Văn nhìn nhau, một bất đắc dĩ, một bật cười.

Đợi năm phút đồng hồ, mười phút, mười lăm phút. . . . . . Người phụ nữ đã nói “Đi một chút sẽ trở lại” giống như rơi vào trong cầu tiêu, chậm chạp không có ra ngoài, Chiêm Diệc Dương nói một câu với Lục Hải Văn: “Tôi đi sang xem một chút.” Liền bước nhanh tới phòng rửa tay.

Ánh mắt của y tá trẻ hết sức phức tạp nhìn bóng lưng anh tuấn khôi ngô, “Cô ấy là thư ký của anh ấy?”

“Ừ.”

Tại sao ông chủ luôn thích léng phéng với thư ký chứ? Chẳng lẽ thích tướng mạo đẹp? Y tá trẻ than thở rồi.

Qua thật lâu, nữ thư ký được khen trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp mới trắng bệch cả gương mặt từ phòng rửa tay ra ngoài, ông chủ chờ bên ngoài thấy tình hình không đúng, tiến lên đỡ cô: “Khó chịu?”

Hiện tại Hồ Nhất Hạ đã chu miệng đến mức có thể treo hai bình dầu rồi.

“Anh gọi y tá tới đây.” Chiêm Diệc Dương nói xong muốn đi, lại bị cô kéo tay áo.

“Em nói với anh một chuyện.”

“?”

“Anh biết, em là người đặc biệt thích sạch sẽ. Cho nên em. . . . Mới vừa rồi. . . . Vừa đi nhà cầu xong liền phản xạ có điều kiện gạt nước. . . . Cho nên. . . .”

Khóe miệng Chiêm Diệc Dương co giật: “Cho nên?”

“Cho nên. . . . . .” thanh âm Hồ Nhất Hạ cũng phát run rồi, không có dũng khí nói tiếp, không thể làm gì khác hơn là mang khuôn mặt tươi cười tiến tới, “Hay em tự mình bỏ tiền, mua một chiếc nữa?”

Hồ Nhất Hạ đã chấp nhận, cả đời này của cô đừng nghĩ đến chuyện đep nhẫn cưới nữa.

Lãnh Tĩnh cũng theo cô dạo qua phố trang sức nhiều lần, nhưng vẫn không tìm được chiếc thích hợp. Không lâu về sau người khác lại đi công tác, Hồ Nhất Hạ hoàn toàn không còn tâm tình đi dạo phố nữa rồi.

Lúc cô rãnh rỗi thì tình nguyện đến bệnh viện thăm Lục Hải Văn. Từ chỗ Lục Hải Văn nghe chút tin tức về Chiêm Diệc Dương, lại từ chỗ y tá trẻ nghe chút tin tức về Lục Hải Văn, tha thứ cô nhiều chuyện như thế đi, đó là bởi vì cô thật sự quá nhàm chán.

Lòng nhiều chuyện vĩnh viễn không ngừng, tựa như cô, sau khi biết có bao nhiêu phụ nữ từng theo đuổi Chiêm Diệc Dương, liền muốn biết Chiêm Diệc Dương từng chủ động theo đuổi bao nhiêu phụ nữ; thật ra thì cô càng muốn biết gái tây giả rốt cuộc là được theo đuổi, hay là người theo đuổi.

Hồ Nhất Hạ cảm thấy Lục Hải Văn nhìn thấu tâm tư của mình, nhưng Lục Hải Văn cái gì cũng có thể nói hết, duy chỉ có gái tây giả là một khu cấm.

Cô hỏi anh: “Sao an và cô ấy lại không đính hôn?” Anh chỉ cười không nói.

Cô hỏi anh: “Sao cô ấy không đến bệnh viện thăm anh?” Anh nói sang chuyện khác.

Cô hỏi anh: “Không phải người nhà của anh đã giúp anh đặt phẫu thuật ở nước ngoài rồi sao, anh chậm chạp không đi, không phải là đang đợi cô ấy chứ?” K trực tiếp bị y tá trẻ “Mời” ra khỏi phòng bệnh.

Hồ Nhất Hạ không quấy rầy được Lục Hải Văn không thể làm gì khác hơn là đi quấy rối Lãnh Tĩnh.

Gần đây Lãnh Tĩnh bận rộn gay gắt vì cô ấy đã đổi công việc mới, cả lời nói cũng thay đổi: “Mình loay hoay đến mức dì cả cũng không dám tới, cậu còn dám tới phiền mình?”

“Dì cả của mình cũng rất lâu chưa tới, chúng ta đồng bệnh tương liên.”

“Ai đồng bệnh tương liên với cậu? Mình à, là thật quá bận rộn, ngày đêm điên đảo, cuộc sống không quy luật mới huyên náo nội tiết rối loạn.”

Tuy là nói như vậy, Lãnh Tĩnh vẫn tốt bụng chứa chấp cô, sau khi Hồ Nhất Hạ dọn về “Nhà của phụ nữ” ở tạm, “Nhà của phụ nữ” dần dần lại có phong thái của ngày xưa.

Chỉ là, cái gọi là “Ở tạm”, có nghĩa Hồ đồng chí sớm muộn đều phải dọn về nhà mới. Mà dù trễ hay sớm, hoàn toàn đều quyết định bởi thời gian hết công tác, và trở về nước của ai kia.

Ôi không, Hồ Nhất Hạ mấy ngày liên tiếp tinh thần không phấn chấn khi hỏi thăm được số máy bay trở về nước của ai kia, ngay đêm đó liền lập tức lên tinh thần, liên tục đổi vài bộ quần áo: “Lãnh nhị cô, cậu nói ngày mai mình đi đón máy bay mặc bộ nào tốt? Không nên quá khoa trương, nhưng phải cao quý cht. Lãnh nhị cô! Lãnh tiểu thư! Lãnh đại thiết kế sư! Xin thương xót, cho mình chút ý kiến chuyên nghiệp đi.”

Lãnh Tĩnh đang bận cắt vải cũng không ngẩng đầu lên kéo qua cái áo đầm vừa bị Hồ Nhất Hạ thay ra, một hồi cắt xé vá, một hồi thần công, cái áo đầm liền trở lại trong tay Hồ Nhất Hạ, nghiễm nhiên đã thành một bộ áo đầm ngắn hở vai ôm sát.

Hồ Nhất Hạ thay vào, nhìn thế nào cũng đẹp, nhào qua hôn mạnh một cái lên mặt Lãnh Tĩnh, in một vết son môi lên mặt Lãnh Tĩnh mới bỏ qua.

Mới vừa rồi Lãnh Tĩnh còn thật tốt, bị cô mãnh liệt hôn đột nhiên buồn nôn, ném cây kéo, che miệng chạy vào nhà vệ sinh. Hồ Nhất Hạ nhìn bóng dáng chạy trối chết của Lãnh Tĩnh, uất ức vô cùng; nụ hôn của cô tệ thế sao, lại khiến Lãnh Tĩnh mắc ói. . . .

Hồ Nhất Hạ bị đả kích rồi.

Hôm sau.

Sân bay.

Người phụ nữ mặc áo đầm ngắn hở vai.

Người phụ nữ tay chống nạnh bày ra tư thế lồi lõm một một trước sau.

Người phụ nữ thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay, thỉnh thoảng xịt nước hoa vào trong miệng mình.

Vừa nghĩ tới sau khi gặp mặt người khác sẽ có một nụ hôn tiêu chuẩn, Hồ Nhất Hạ càng chuyên cần xịt nước hoa hơn.

Vừa nghĩ tới ánh mắt mỉm cười của người khác khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Hồ Nhất Hạ càng ưỡn ngực thót bụng ngẩng đầu.

Nhưng. . . . Nhưng. . . . Sao máy bay của anh còn chưa tới? Rất nhanh eo Hồ Nhất Hạ liền nhức, lưng đau, cô vừa tan ca đã chạy tới sân bay, cơm tối cũng chưa ăn. Chỉ mua ly cà phê lót bụng ở sân bay. Thứ bảy phải đi làm, còn chưa có ăn cơm tối, cô đã sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng, có lẽ máy bay chậm chút, Hồ Nhất Hạ liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, lại liếc mắt nhìn, thật sự là không chịu nổi, cô cong eo, khom lưng, kéo dài đôi giày cao gót hồng dưới chân, không còn hơi sức chuyển đến trên ghế dài ngồi xuống.

Vừa xoa mắt cá chân đau nhức vừa thỉnh thoảng nhìn về phía cửa kiểm soát. Không ít người giơ biển tên chờ đợi ở đó, hơi cản trở tầm mắt, Hồ Nhất Hạ vươn dài cổ nhìn ra, dần dần có hành khách ra ngoài, vừa mới bắtài người thưa thớt, dần dần người càng tới càng nhiều, Hồ Nhất Hạ vội vàng mang giày vào đi chậm ra ngoài, chỉ sợ bỏ lỡ.

Nhưng rất nhanh chứng thật cô đã lo lắng nhiều, Chiêm Diệc Dương vừa ra tới cô đã thấy anh —— vì vóc người cao nhất kia.

Vội vàng xử lý tóc, mím son môi, vẫy tay về phía anh: “Hí!”

Tay của cô mới vừa phất một cái liền cứng lại.

Tại sao gái tây giả ở chỗ này? Hơn nữa rõ ràng là đi ra cửa cùng với anh. . .

Hồ Nhất Hạ mang theo đầy nghi vấn đi về “Nhà của phụ nữ”.

Bóng đêm tối dần, Hồ Nhất Hạ cúi gằm đầu căn bản không nhìn đường phía trước, cho đến một đôi giày Cavans xuất hiện trước mặt cô.

Thứ nhất bởi vì mất hồn mất vía, thứ hai bởi vì sắc trời quá mờ, Hồ Nhất Hạ ngẩng đầu lên nhìn mới nhận ra, người phụ nữ dung nhan giản dị, mặc váy dài đến chân mang giày Cavans, chỉ lộ ra cánh tay và nhiều lắm là một cm mắt cá chân, là nữ QQ mấy tháng trước còn làm mưa làm gió chơi bời hết mình.

Hai người phụ nữ đụng phải ở ngoài cửa lớn, một người vừa nhìn liền biết là có chuyện vui, một người thì lại giống như vừa có tang.

Nữ QQ đưa thiệp mừng cho cô và Lãnh Tĩnh, thấy bộ dạng này của cô, vội vàng cả kinh nhét thiệp mừng về trong túi xách, vươn tay trống đỡ cô: “Em làm sao vậy? Bị đánh cướp à?”

Hồ Nhất Hạ nhíu mày: “A, bị đánh cướp rồi !”

“Wase! Thật bị chị đoán đúng? Đừng khóc đừng khóc! Vào nhà rồi nói.”

Hồ Nhất Hạ nhíu lại lỗ mũi: “Hôm nay em vốn chuẩn bị trở về nhà mới, nên không mang chìa khóa của “nhà của phụ nữ” theo. . . .”

Nữ QQ thở dài, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Lãnh Tĩnh, qua một lúc lâu kinh ngạc nói: “Có phải Lãnh Tĩnh đổi số di động hay không? Tại sao không có ai?”

Hồ Nhất Hạ hít hít lỗ mũi, xoa hai mắt đỏ bừng: “Lãnh nhị cô là vì tránh nợ tình.”

“Ơ, chị mới bao lâu không gặp cô ấy, cô ấy cũng có nợ tình à? Không tệ không tệ, thật có phong phạm của chị năm đó.” Nữ QQ tán thưởng gật đầu, trên mặt có một dòng khí tràn đầy kinh nghiệm, “Tiểu hồ ly, vậy em gọi điện thoại cho cô ấy đi, bảo cô ấy trở về sớm chút.”

Nữ QQ mới vừa nói xong cũng ý thức được mình nói sai, ngó ngó Hồ Nhất Hạ hai tay trống không: “Chị quên em bị đánh cướp rồi, điện thoại di động cũng bị cướp à? Không có chuyện gì không có chuyện gì, đoán chừng Lãnh Tĩnh cũng sắp trở lại, chúng ta ngồi trên bậc thang đó đi. Hay là chị đi báo cảnh sát với em trước? Cảnh sát ở đây rất tài, nói không chừng có thể giúp em bắt tội phạm !”

Hồ Nhất Hạ chu miệng, nháy nháy mắt. Nữ QQ mới vừa nói xong “Cảnh sát ở đây rất tài, nói không chừng có thể giúp em bắt tội phạm !” Hồ Nhất Hạ liền “Oa” một tiếng khóc lên.

“Thế nào thế nào?” nữ QQ bị nước mũi nước mắt của cô làm kinh sợ.

“Điện thoại di động của em vẫn còn ở trong túi.”

“Oh . . . .”

“Nhưng, người đàn ông của em bị cướp đi rồi !”

“À

“Ô ô ô. . . . . .”

“Đợi chút, đợi chút, em. . . . . Em mới vừa nói gì? Em em em em, em bị cướp cái gì?” nữ QQ cả kinh cũng cà lăm rồi.

Lãnh Tĩnh trở lại rất không phải lúc, Hồ Nhất Hạ đã kể xong chuyện ở sân bay, thậm chí còn tức giận khi người nào đó gọi điện thoại đến, không nói lý do liền dập máy, lúc này Lãnh Tĩnh mới nhẹ nhàng đi trở về.

Ba người phụ nữ chạm mặt, Lãnh Tĩnh đầy mùi rượu, nữ QQ đầy khí mừng, Hồ Nhất Hạ thì suy yếu. Lãnh Tĩnh tựa hồ là uống say, lắc lắc đầu: “Hai người. . . . Tại sao ở nơi này?”

Nữ QQ đứng lên, phủi bụi trên mông một cái, mặt không xoa phấn cười đến rất hăng hái: “Chị đến đưa thiếp mời!”

Hồ Nhất Hạ cũng đứng lên, dẹp miệng: “Mình muốn ly hôn!”

* * *