Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 9: Thực hư, hư thực

4:18 sáng – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 9: Thực hư, hư thực tại dua leo tr 

Hùng Đạo Nguyên lắc đầu :

– Không phải vậy đâu, Khôi Thủ. Các đại thủ, từ hồi nào đối với thuộc hạ, tuy không thể cho rằng cực thân mật, song kể ra cũng tốt, mối giao tình giữa bằng hữu với nhau đến thế đó cũng hiếm có lắm. Chẳng có khi nào gặp nhau mà bọn thuộc hạ không vồn vã, niềm nở chào hỏi nhau. Cho nên lần này, thuộc hạ gặp y, mà y lại lạnh lùng ngoảnh mặt in tuồng không quen biết nhau, tự nhiên thuộc hạ phải lấy làm lạ!

Yến Thiết Y hừ một tiếng :

– Biết đâu, trong một lúc nào đó, tại một nơi nào đó, ngươi đã làm gì mích lòng y, làm gì mất mặt y?

Hùng Đạo Nguyên lại lắc đầu :

– Không hề có việc đó. Thuộc hạ đối với y, tình cảm như bát nước đầy. Không, không còn chỗ mà thêm một giọt trong khi thuộc hạ còn nhiều giọt dành cho y nữa đấy.

Thừa nghinh y, xu phụng y thì có, quyết không xuyên tạc, mỉa mai y.

Yến Thiết Y trầm giọng :

– Ngươi có tánh khí bốc đồng, vui buồn cau có bất thường, nói năng không dè dặt, có thể là ngươi thất ngôn sao đó, mà chính ngươi hoặc không lưu ý hoặc xem thường, rồi lâu ngày quên mất đi chăng? Bởi quên đi, nên ngươi tưởng là chẳng có điều chi mích lòng y, mà y đã nhớ mãi, rồi y lấy thái độ lạnh nhạt để xa lánh ngươi.

Hùng Đạo Nguyên cười khổ :

– Thuộc hạ suốt buổi chiều hôm nay, cho đến bây giờ, cố moi ký ức tìm xem mình có làm gì đắc tội với Châu huynh chăng, nhưng soát lại mọi cư xử với nhau từ lúc bắt đầu quen nhau, thuộc hạ thấy mình giữ trọn đạo nghĩa, một lời nói cợt giữa nhau cũng không có, thì nói chi đến việc nghiêm trọng hơn? Huống chi đã là bằng hữu với nhau rồi, thì phải lấy sự thành thật đối đãi với nhau chứ, giả như y bất mãn về chuyện chi đó, thì y thẳng thắn mà bảo với thuộc hạ, có lý đâu cố chịu đựng để rồi phiền hận âm thầm, đoạn tuyệt với nhau.

Yến Thiết Y ngáp dài :

– Bỏ việc đó đi, ngươi hãy lui ra ngơi nghỉ, ta nhọc tâm nhọc trí lắm rồi, đừng có đem những chuyện vụn vặt làm rối thêm tâm tư của ta.

Hùng Đạo Nguyên với tay khép cánh cửa phòng, rồi bước đi.

Yến Thiết Y nhắm mắt lại, cố lắng dịu tâm thần tìm một giấc ngủ êm thắm.

Đêm từ từ xuống.

Đêm càng xuống sâu, cảnh càng yên tịnh, không gian như cô đọng lại, cả đến tiếng gió nhẹ cũng ngừng luôn.

Tiếng thở của Yến Thiết Y, người đứng xa xa cũng nghe rõ, đừng nói là chàng nghe rõ tiếng thở của chính mình, chàng còn nghe luôn tiếng tim đập bình bịch, đều nhịp.

Còn nghe, tức là chàng chưa ngủ.

Thời khắc trôi qua, trôi qua.

Bỗng, Yến Thiết Y phát hiện cánh cửa phòng tự mở.

Không có một ngọn gió nhẹ, Hùng Đạo Nguyên thì cũng rời xa rồi, mà dù y có muốn vào, cũng phải gõ cửa, hoặc lên tiếng, thế tại sao cửa phòng lại bật mở?

Con người như chàng, quỷ còn không sợ, nói gì ma.

Nhưng, chàng nghe xương sống ớn lạnh. Ảnh hưởng của giấc mơ vừa rồi chưa tan biến hẳn. Chàng như quên mình đang thức hẳn hòi, cứ tưởng là còn trong cơn mộng.

Chàng ngưng thần, lắng tai nghe động tịnh.

Cánh cửa hé ra, vừa đủ cho một người lách vào. Và quả có một bóng người lách vào, rón rén e dè.

Lọt vào bên trong phòng rồi, bóng đó quay lại đối diện với chiếc giường.

Yến Thiết Y thấy rõ gương mặt của ngươi đó.

Bất giác, chàng rợn mình, suýt bật tiếng kêu kinh hãi.

Ngọn đèn trong phòng còn cháy đó, dưới ánh đèn, chàng nhận ra ngay gương mặt của Thương Phó Dõng.

Một gương mặt thê thảm, chàng vừa thấy trong cơn mộng!

Thương Phó Dõng! Ngươi thật ư? Nhưng, Thương Phó Dõng đã chết rồi! Oan hồn?

Thật sự oan hồn có thể hiện về sao?

Thương Phó Dõng giơ hai tay lên, như chồm chồm, từ từ bước tới, dáng phiêu phiêu phưởn phưởn như hồn ma phách, quỷ dật dờ…

Yến Thiết Y hét :

– Đứng lại!

Thương Phó Dõng dừng lại, buông giọng thiết tha, âm trầm như từ cõi u linh vọng về :

– Thân oan cho thuộc hạ! Khôi Thủ! Báo cừu cho thuộc hạ, Khôi Thủ! Thuộc hạ chết cách thảm thiết vô cùng, Khôi Thủ ơi!

Yến Thiết Y quát :

– Ngươi là ai? Ngươi giả vờ là quỷ là ma, định đến đây giở trò gì với ta? Vô ích!

Thương Phó Dõng nhìn chàng, y tiếp tục rên rỉ :

– Thuộc hạ bị chúng hạ sát, Khôi Thủ ơi! Thuộc hạ chết cách thảm thiết quá! Báo cừu cho thuộc hạ, Khôi Thủ! Báo cừu!

Yến Thiết Y cố dằn cơn kinh khiếp, hét :

– Hay cho tên gian tế! Dám đến đây toan lừa gạt cả ta, là ngươi to gan lắm đấy!

Thương Phó Dõng của ta đã chết rồi. Ngươi là ai mà mạo nhận hắn? Ngươi ngu xuẩn lắm mới dựng tấn kịch này đó nhé!

Thương Phó Dõng nhếch nụ cười thảm, buông giọng thê lương :

– Khôi Thủ ơi! Khôi Thủ xem đây, thuộc hạ không là Thương Phó Dõng thì là ai?

Một điểm linh hồn, từ cõi u minh về đây, dọc đường bị biết bao nhiêu ác quỷ hiếp đáp, chịu biết bao nhiêu gian khổ, về đây để thiết tha thỉnh cầu Khôi Thủ, báo thù cho, thế mà Khôi Thủ nỡ hoài nghi, đối xử với thuộc hạ bằng thái độ đó? Nỡ sao, Khôi Thủ? Nỡ lòng sao?

Quắc đôi mắt to lên như muốn lòi tròng thấy rõ, Yến Thiết Y lại hét :

– Dương trần sáng lạn chứ đâu phải là cõi âm trần, mà có oan hồn hiển hiện? Rõ ràng ngươi là kẻ sống giả mạo người chết, cốt lung lạc ta, đừng tiếp tục cái trò ngu xuẩn đó nữa, đê hèn lắm!

Thương Phó Dõng òa lên khóc, rồi hắn lại chồm hai tay, lại từ từ bước tới.

Yến Thiết Y hét tiếp :

– Đứng lại! Ta bảo, ngươi có nghe không?

Hiện tại, Thương Phó Dõng chỉ còn cách chiếc giường độ năm bước. Chẳng những hắn không dừng, mà còn nhích chân tới, chân nhích lại nhanh hơn trước.

Đồng thời, hắn khóc, hắn kêu van, như để khuất lấp sự tiếp cận của hắn.

Bất thình lình, từ tay hắn, bắn ra một vầng ám khí, vầng ám khí đó gồm vô số vật nhỏ li ti, loang loáng, vầng vật nhỏ lao vút đến Yến Thiết Y.

Một tiếng soạt vang lên, Yến Thiết Y tốc chiếc chăn đang phủ trên mình, chiếc chăn mở tung ra, tạo thành một tấm bình phong, cuốn tới, hốt trọn vầng vật nhỏ, bay luôn qua một bên rơi xuống.

Tiếp nối, một vật sáng xanh xẹt thẳng vào mặt Thương Phó Dõng, bật kêu lên một tiếng “keng”.

Thương Phó Dõng lùi lại ba bước.

Yến Thiết Y đã đứng trước mặt hắn, tay lăm lăm thanh Chiếu Nhật đoản kiếm.

Dĩ nhiên, quăng mình xuống giường, chàng không kịp xỏ chân vào đôi giày, cứ để chân không lướt tới tấn công.

Không để đối phương có đủ thì giờ chuẩn bị phản ứng, chàng xuất thủ đánh luôn một hơi độ mươi chiêu, làm Thương Phó Dõng chống ngăn không kịp thở.

Tuy nhiên, qua phút giây bối rối, bối rối vì không thành công bởi nắm ám khí bắn ra bất ngờ, hắn bình tĩnh lại, điều khiển ngọn Hắc Kim đao cực kỳ linh hoạt.

Nếu là tay nào khác, chẳng phải Yến Thiết Y, tay đó rất có thể bị hắn hạ rồi, không hạ bằng nắm ám khí thì cũng bị hạ bằng đường đao cực kỳ ảo diệu.

Có một đao pháp cỡ đó, đối phương hẳn phải là một nhân vật thượng đỉnh trên giang hồ, nếu chẳng phải vậy thì làm sao dám vào tận phòng ngủ của vị chúa tể Sở Giác Lãnh, mưu toan hành thích?

Yến Thiết Y đánh ra toàn là những chiêu độc, kiếm xuất phát kể có trăm nhát trở lên, những nhát kiếm loang loáng nhanh hơn ánh sao chớp, bức đối phương lùi dần, lùi dần, cuối cùng thì hắn ta lúng túng thấy rõ.

Yến Thiết Y trầm giọng :

– Đóng kịch khéo đấy, bằng hữu!

Chợt đối phương rít lên một tiếng, tung cao mình, từ trên không phóng ngọn Hắc Kim đao xuống đầu Yến Thiết Y.

Yến Thiết Y bật cười ghê rợn, vung thanh Chiếu Nhật kiếm, gạt ngọn đoản đao bay trở lên, đoản đao bắn vào đầu vai người đó, rọc tét một đường, máu tuôn xối xả.

Đao bay luôn cắm phập vào trình nhà.

Người đó lộn người, vút ngang qua cửa sổ chạy đi.

Cửa sổ vốn đóng, trong có sườn gỗ, ngoài có giấy bồi, người đó vút ngang qua, sườn gỗ gãy kêu rắc rắc, giấy bồi bung, kêu soạt soạt.

Khi Yến Thiết Y vọt mình theo ra đến bên ngoài, thì đối phương đã mất dạng.

Dấu chân dẫm cỏ quanh cửa sổ in loạn lên. Yến Thiết Y không thể nào nhận được hướng chạy của người đó, phần thì đang lúc đêm khuya, tuy sao trời chiếu sáng, song ánh sáng đó chẳng giúp được gì trong cuộc truy tầm, nên chàng bỏ luôn.

Rồi có tiếng chân người chạy tới, vang thình thịch.

Thôi Hậu Đức chưa đến nơi, đã gọi oang oang :

– Khôi Thủ! Khôi Thủ! Việc gì đã xảy ra?

Yến Thiết Y đã vào phòng rồi.

Chàng hừ một tiếng, trầm giọng bảo :

– Vào đây!

Thôi Hậu Đức tung cửa phòng, chạy vào.

Sau lưng y, còn có hai đại hán lưng to, vai rộng, sát khí đằng đằng, ý chừng nếu gặp gian tế sẽ chụp ngay mà ăn tươi nuốt sống.

Chưa hết, bên ngoài còn có vô số bóng người lao nhao, lố nhố, người nào cũng thủ vũ khí nơi tay, vũ khí chớp chớp trông phát ngán.

Vào đến bên trong, Thôi Hậu Đức hiểu ngay đại khái sự tình.

Những đồ vật trang trí gian phòng, ngã đổ lổng chổng, trên nền có dấu máu rải rác, máu chưa khô, khung cửa bị tung vỡ.

Nhìn Yến Thiết Y, hắn ân hận nói :

– Thuộc hạ đáng chết! Tin cấp báo đến Hậu Đức này quá chậm, thành thử gian tế có đủ thời gian gây kinh động cho Khôi Thủ!

Yến Thiết Y bình tĩnh hỏi :

– Bỏ đi, đừng nói rườm rà, vô ích. Còn Đạo Ngươn đâu? Đêm nay chẳng phải là phiên trực của y sao? Có kẻ vào đây sanh sự mà y chẳng hay biết chi hết, thế là nghĩa gì?

Một trong khi hai đại hán đi theo Thôi Hậu Đức, gã có chiếc mũi sư tử cất giọng sang sảng đáp :

– Bẩm Khôi Thủ! Chẳng rõ Hùng đại hộ vệ đi đâu, bọn thuộc hạ nghe bọn tuần sát báo cáo, là có tiếng động tại gian phòng của Khôi Thủ, nên lập tức kéo nhau đến đây.

Yến Thiết Y trầm gương mặt :

– Mới cách đây độ một giờ, Đạo Ngươn còn đem trà vào cho ta, nào có lâu lắc gì. Sao y lại vắng mặt chứ? Y đi đâu?

Đại hắn đó bỗng giật mình thốt :

– Trời ơi! Chẳng lẽ lão Hùng đã bị địch hạ sát rồi?

Câu nói đó vừa buông ra, mọi người tại cục trường đều giật mình.

Yến Thiết Y quát lớn :

– Tôn Tam Năng! Tiền Mộ Cường! Các ngươi dù gì thì cũng là Vệ Sơn Long trong Tổng đường. Thanh Long xã nuôi các ngươi để làm gì chứ? Tại sao không huy động một số nhân thủ, lục soát khắp nơi, xem gian tế có ẩn nấp đâu đó chăng?

Hai đại hán lập tức quay mình, chạy ra ngoài, dẫn luôn đám người đang quy tụ tại hành lang, đi lục soát khắp nơi.

Thôi Hậu Đức hỏi :

– Còn thuộc hạ, Khôi Thủ? Đi theo họ hay ở lại đây?

Yến Thiết Y gắt :

– Ai cần ngươi mà ngươi ở đây?

Thôi Hậu Đức hỏi :

– Kẻ nào đã đến giở trò hành thích thế, Khôi Thủ? Nam hay nữ? Hình dáng ra sao? Thật tình, thuộc hạ hết sức mù mờ, bất quá nghe báo là có biến tại phòng ngủ của Khôi Thủ thôi, ngoài ra chẳng hiểu mảy may về tình hình…

Yến Thiết Y hừ lạnh :

– Ngươi không hiểu gì hết, là còn khá đó.

Thôi Hậu Đức sững sờ.

Y lẩm nhẩm :

– Khôi Thủ nói thế, là có ý tứ gì?

Yến Thiết Y nói :

– Ngươi muốn biết, thì ta cho biết. Kẻ đến, là một thích khách, phái nam, rất quen thuộc với ngươi, giống Thương Phó Dõng như hai giọt nước. Nói một cách khác, thích khách chính là Thương Phó Dõng.

Thôi Hậu Đức há hốc miệng, gương tròn mắt, một lúc lâu, mới ấp úng :

– Thương Phó Dõng đã bị hạ sát từ nhiều ngày qua rồi mà? Thương Phó Dõng nào lại đến đây nữa? Mà dù hắn có chết đi sống lại, tại sao hắn hành thích Khôi Thủ?

Yến Thiết Y nói :

– Ý tứ của ta, là thích khách rất giống Thương Phó Dõng, giống như hai giọt nước, giống từ hình dáng, diện mạo, ngôn từ, cử động, binh khí, thích khách hễ cứ mở miệng lại tự xưng là oan hồn, hiện về van cầu ta gấp báo thù.

Thôi Hậu Đức cau mày :

– Làm gì có việc oan hồn hiện về kêu xin báo thù phục hận? Sự tình đáng cho mình suy ngẫm lắm…

Yến Thiết Y hỏi :

– Suy ngẫm như thế nào?

Thôi Hậu Đức trầm giọng :

– Có sự man trá sao đó…

Yến Thiết Y chớp mắt :

– Man trá như thế nào?

Thôi Hậu Đức đáp :

– Thứ nhất, không thể có việc oan hồn hiện về đòi báo thù phục hận. Nếu có, thì cũng chỉ có trong giấc mộng, hay lúc người ta chập chờn, dở tỉnh dở mê, và vậy là không thực sự khó tin. Thứ hai, giả như Thương Phó Dõng chết nhằm giờ linh, có thể hiện hồn về đây nữa, thì y làm gì lại hành thích Khôi Thủ? Lúc sống, y là con người trung thành bậc nhất, chẳng lẽ khi chết thành quỷ rồi thì lại biến đổi tánh tình? Thứ ba, oan hồn gì lại biết sử dụng ám khí, biết sử dụng đao, thứ thiệt?

Yến Thiết Y mỉm cười :

– Ngươi suy luận đúng lý đó, Hậu Đức. Phải, thích khách chỉ là một kẻ, rất giỏi khoa cải sửa dung mạo, khoát cái lốt Thương Phó Dõng vào đây, định lừa ta.

Dừng lại một chút, chàng tiếp :

– Khoa cải sửa dung mạo của hắn, quả cao minh, đến cả ta đây cũng phải lầm, huống chi người khác! Hay nhất là y nhái âm thinh của Thương Phó Dõng rất giống.

Nhưng ta nghĩ, làm gì có việc oan hồn hiện về đối thoại với người sống, nghĩ như thế, ta đâm nghi, và cuối cùng ta nhận ra có sự man trá, và đối tượng chỉ là một khách giang hồ lợi dụng một trường hợp để thực hiện thủ đoạn thôi. Thủ đoạn bất lợi cho ta. Nếu ta không phát hiện ra sớm sự giả mạo đó, thì ta đã chết với mấy mũi… Mộc Vi Đinh hay ngọn Hắc Kim đao của y rồi!

Thôi Hậu Đức tiếp :

– Còn một điểm nữa, là quỷ hồn chẳng bao giờ có máu.

Nhìn xuống mấy dấu máu tươi còn ràng ràng trên mặt đất, Yến Thiết Y gật đầu :

– Đúng vậy! Quỷ hồn không bao giờ có máu, bởi chỉ là một cái bóng dật dờ, chứ đâu phải là một hình hài?

Thôi Hậu Đức hỏi :

– Chắc Khôi Thủ giáo huấn y một phen thật kỹ?

Yến Thiết Y cười nhẹ :

– Giáo huấn y một phen? Ngươi lầm rồi, Hậu Đức ạ. Theo ta nhận xét thì cỡ ngươi và Đạo Ngươn chưa phải là đối thủ của y. Sau cùng, y liều lĩnh phóng đao định sát hại ta, ta vung kiếm đánh bật lưỡi đao dội trở lại, đao bay đi, chạm vào đầu vai y, thọ thương rồi y mới chịu ly khai. Thật ra, nếu y đừng hấp tấp, cứ bình tĩnh mà giao đấu, thì có thể kéo dài thêm cuộc chiến được thêm một thời gian nữa. Tuy vậy, ta phải xuất phát độ ba mươi chiêu mới hạ được y.

Thôi Hậu Đức trố mắt :

– Ba mươi chiêu?

Yến Thiết Y gật đầu :

– Phải! Nếu y trấn định tâm thần, thì chưa chắc gì ba mươi chiêu mà ta thủ thắng được ngay. Ngươi phải biết, kẻ hành thích ta chỉ có lợi khí và thủ đoạn xuất kỳ bất ý, chứ nếu để cho đối phương phát hiện ra rồi, thì hy vọng đắc thủ vỡ tan, và lúc đó dù muốn dù không, cũng không khỏi hoang mang, phần thì đối phương đã có cảnh giác rồi, phần thì việc làm của y đã gây náo động, người ta sẽ kéo đến bao vây. Do đó, đấu pháp của y mất đi ít nhiều linh diệu.

Thôi Hậu Đức chớp mắt :

– Cầm cự với Khôi Thủ ba mươi chiêu mà không mất mạng, tay đó quả đáng sợ lắm chứ chẳng phải tầm thường đâu!

Yến Thiết Y điểm một nụ cười :

– Mình cao, còn có kẻ cao hơn, cho nên các ngươi luôn luôn ghi nhớ là không nên khinh địch! Khinh địch là cầm như bại phân nửa rồi, bại trước khi giao thủ!

Suy nghĩ một lúc lâu, Thôi Hậu Đức hỏi :

– Thích khách có thể là ai? Khôi Thủ đoán được chăng?

Yến Thiết Y lắc đầu :

– Khó đoán lắm!

Thôi Hậu Đức cau mày :

– Bằng vào võ công của y, Khôi Thủ ít nhất cũng đoán được môn phái chứ? Biết xuất xứ của hắn rồi, mình truy ra lai lịch…

Yến Thiết Y trả lời :

– Ba mươi chiêu của ta, phát xuất cực nhanh, bất quá trong thời gian một chớp nhoáng thôi, thì làm sao mà nhận xét nổi võ công của y thuộc môn phái nào? Phải chi, y đủ sức kéo dài cuộc đấu lâu hơn, thì còn có thể.

Thôi Hậu Đức cười nhẹ :

– Nếu cuộc đấu kéo dài hơn, thì y có cánh cũng chẳng bay thoát khỏi nơi nầy. Bọn thuộc hạ kíp thời kéo đến, bao vây, y tài gì chạy vuột?

Vừa lúc đó, có tiếng chân người vang thình thịch bên ngoài, rồi Hùng Đạo Nguyên như gió cuốn lao vút vào phòng.

Trông thấy Yến Thiết Y bình an vô sự, y thở phào, kêu lên :

– Khôi Thủ không việc gì chứ?

Yến Thiết Y hừ một tiếng :

– Đương nhiên! Nếu đã có việc gì thì ta đâu dám ngồi bình tịnh như thế này? Đạo Ngươn, ngươi khẩn trương? Chừng như đã gặp quỷ?

Hùng Đạo Nguyên đáp gấp :

– Chứ còn gì nữa, Khôi Thủ!

Yến Thiết Y hỏi :

– Gặp ai mà ngươi cho là gặp quỷ?

Hùng Đạo Nguyên đáp :

– Gặp một oan hồn! Oan hồn của Thương Phó Dõng!

Thôi Hậu Đức hét :

– Vừa rồi, ngươi đi đâu? Ta phái ngươi đi tìm ngươi khắp nơi đấy nhé! Ta cứ tưởng là quỷ đã dẫn dắt ngươi về tận phương trời nào rồi đấy!

Hùng Đạo Nguyên còn run sợ, nói :

– Thuộc hạ gặp oan hồn Thương Phó Dõng, phiêu phiên phưởn phưởn, vào phòng thuộc hạ, mắt nhìn thuộc hạ trừng trừng, miệng thổi vo vo, thổi ra khí lạnh của quỷ, của ma, thuộc hạ suýt chết khiếp! Gương mặt của y thê thảm quá!

Thôi Hậu Đức trầm giọng :

– Rồi sao nữa?

Hùng Đạo Nguyên tiếp :

– Y từ từ bước tới, bước đến giường của thuộc hạ. Hoảng quá, thuộc hạ chụp ngọn thương đâm liền. Oan hồn cười khẹt khẹt như quỷ kêu, rồi phiêu phiêu phưởn phưởn lui ra khỏi phòng. Thuộc hạ bỗng nghi ngờ, bèn chạy theo ra, song chẳng thấy gì hết, oan hồn đã biến mất. Thuộc hạ tỉnh ngộ, nhớ ngay đến những trò ma mỵ mà khách giang hồ thường dùng để gây hoang mang cho đối phương, dụ dẫn đối phương đến một nơi xa xa, như cái kế điệu hổ ly sơn vậy đó. Cho nên, thuộc hạ không truy tầm nữa, và hối hả trở về đây…

Thôi Hậu Đức nghiêm sắt mặt :

– Biến cố vừa xảy ra tại đây, Đạo Ngươn.

Đảo mắt nhìn quanh, thấy đồ vật ngã đổ lỏng chỏng, Hùng Đạo Nguyên kêu lên :

– Đúng là kế điệu hổ ly sơn!

Yến Thiết Y mỉm cười :

– Ngươi là hổ, y dụ được, chứ ta là long, thành thử y thất bại!

Hùng Đạo Nguyên hỏi :

– Việc gì đã xảy ra tại đây, Khôi Thủ?

Yến Thiết Y đáp :

– Có kẻ đến hành thích ta.

Hùng Đạo Nguyên cao giọng :

– Ai?

Yến Thiết Y mỉm cười :

– Oan hồn của Thương Phó Dõng!

Hùng Đạo Nguyên nổi giận :

– Một cừu nhân lợi dụng trường hợp của Thương Phó Dõng!

Yến Thiết Y gật đầu :

– Rất tiếc, ta chỉ làm cho y thọ thương, chứ không hạ sát được y.

Hùng Đạo Nguyên hỏi :

– Khôi Thủ có đoán được là ai chăng?