Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Kiếm Hiệp Hải Nộ Triều Âm Chương 16: Mưu kế kỳ diệu

Chương 16: Mưu kế kỳ diệu

7:03 sáng – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 16: Mưu kế kỳ diệu tại dua leo tr 

Sắp đến giờ hợi!

Giờ hẹn trong huyết hận thư của Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch đã gửi chiều ngày trước.

Hội chủ Ngụy Khôn, Đại điện chủ Bành Hoài, Tổng lãnh cao thủ Ngô Phi, hai lão đạo nhân Độc Trùng đạo sĩ và Thiết Phiến chân nhân đã có mặt trên tòa đại điện ngồi chờ đợi bọn phi mã chạy trở về báo tin.

Tất cả trên hai trăm cao thủ lẫn môn đồ Long Hổ hội đều được lệnh Hội chủ Ngụy Khôn phải túc trực tại chỗ, không một ai được rời vị trí nửa bước.

Từ phía ngoài con đường dẫn vào cửa cổng Tổng đàn, bốn phía tường thành, tới dân cỏ trước cánh cửa đại điện và nội điện chúng môn đồ dàn đội ngũ chỉnh tề, đao kiếm lởm chởm, sẵn sàng tử chiến với Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch.

Bầu không khí trong ngoài Long Hổ hội khẩn trương lên đến cực độ.

Ngay trong giờ phút căng thẳng tột cùng đó.

Trên con đường quan đạo bỗng thấy từ phía xa hai thớt ngựa trên lưng chở hai tên võ sĩ chạy tới như bay.

Hai thớt ngựa phi mã này xem qua có chuyện gì vô cùng khẩn cấp.

Tới con đường vào Tổng đàn Long Hổ hội, hai thớt ngựa phi mã rẽ vào rồi vẫn phi nhanh như gió tốc.

Đến trạm thứ nhất, hai thớt ngựa phi mã đang chạy nhanh chợt từ phía trong hốc đá bốn tên võ sĩ tay cầm giới đao phóng ra cản ngay trước mặt.

Một tên võ sĩ hỏi hai tên phi mã :

– Huynh đệ, tên tiểu quỷ Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch tới rồi phải không?

Tên phi mã ngồi con ngựa bên phải gật mạnh đầu :

– Không sai, tên tiểu quỷ Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch sắp đến nơi. Bọn tiểu đệ phải chạy vào trong cấp báo với Hội chủ.

Tên võ sĩ canh gác cổng tránh qua chừa một đường rộng.

– Hai thớt ngựa chở hai tên phi mã liền phi nhanh vào Tổng đàn Long Hổ hội.

Tới chạm thứ hai, hai thớt ngựa cũng bị bốn tên võ sĩ cang gác chận lại, đáp một câu rồi chạy luôn.

Vượt luôn liên tiếp tám trạm canh gác của ba mươi tên võ sĩ chỉ còn vài dặm là tới Tổng đàn Long Hổ hội, hai thớt ngựa dừng lại bên cánh rừng tùng bách nhỏ.

Hai tên phi mã nhảy xuống đất, cùng đảo mắt nhìn quanh như xem có kẻ nào rình rập theo dõi hay không.

Không thấy gì lạ, tên phi mã to lớn buông tiếng thở phào nhẹ nhõm như vừa trút một gánh nặng ngàn cân.

Gã nhìn tên phi mã nhỏ thó tươi cười :

– Tần đệ đệ, quả là diệu kế. Chúng ta lọt vào đây không tốn một chút công lao nào.

Gã lột chiếc mặt nạ hóa trang, xuất hiện một gương mặt cực kỳ tuấn tú.

Thì ra tên phi mã chính là Phùng Phá Thạch đã hóa trang trước khi vào con đường dẫn đến Tổng đàn Long Hổ hội, vượt qua các trạm canh gác một cách hết sức dễ dàng, bởi bọn võ sĩ cho đó là đồng bọn.

Tên phi mã nhỏ thó cũng đưa tay lên lột chiếc mặt nạ hóa trang ra.

Nhìn kỹ lại tên phi mã đó đúng là gã ăn mày Tần Chung, cũng hóa trang như Phùng Phá Thạch.

Tần Chung nhìn Phùng Phá Thạch cất tiếng cười khúc khích :

– Phùng ca ca hãy nghĩ lại xem. Bọn võ sĩ canh gác tám trạm này toàn là những tên vô dụng, nếu chúng ta giết bọn chúng đâu có lợi ích gì. Bọn lão Ngụy Khôn trái lại nếu hay sẽ chuẩn bị sẵn sàng ngăn chặn chúng ta từ phía ngoài. Chúng ta chỉ cần điểm huyệt cho hai tên phi mã ngất đi, đoạt lấy hai con ngựa của bọn chúng rồi hóa trang ra bọn chúng qua mặt bọn canh gác vào đây một cách hết sức dễ dàng có phải hơn không?

Phùng Phá Thạch khẽ gật đầu :

– Tần đệ đệ tính toán quả thật tài tình, huynh không thể nào sánh kịp.

Đảo mắt nhìn quanh một vòng xem có chiếc bóng môn đồ nào của Long Hổ hội thấp thoáng hay không, Phùng Phá Thạch quay lại Tần Chung nói :

– Bây giờ Tần đệ đệ hãy ở lại trong cánh rừng tùng này quan sát tình hình phía ngoài rồi tùy cơ ứng biến. Huynh vào Tổng đàn Long Hổ hội gặp lão quỷ Ngụy Khôn hỏi tội lão. Đệ đệ ở đây đừng có cho bại lộ hành tung.

Tần Chung có vẻ ái ngại :

– Phùng ca ca hãy nên thận trọng, chớ nên xem thường lão Hội chủ Ngụy Khôn. Đệ nghe bọn giang hồ nói lão này vô cùng quỷ quyệt, lại túc trí đa mưu. Ca ca coi chừng trúng vào quỷ kế của lão. Tiểu đệ ở ngoài này sẽ tùy cơ hành động.

Phùng Phá Thạch gật đầu :

– Tất nhiên huynh phải thận trọng rồi. còn Tần đệ đệ hãy dắt hai con ngựa này giấu vào trong bụi rậm để khỏi bại lộ hành tung. Nếu bại lộ sớm ở ngoài này bọn chúng sẽ bao vây đệ với một số cao thủ môn đồ quá đông đảo, đệ sẽ khó thể chống nổi trong khi huynh đang đấu nhau với lão quỷ Ngụy Khôn, huynh khó lòng tiếp trợ cho đệ.

– Phùng ca ca hãy an tâm. Tiểu đệ sẽ giấu hai con tuấn mã ngay, và đệ sẽ ẩn mình trên tàng cây. Bọn chúng không thể nào phát giác được đệ đâu.

Gã liền dắt hai con tuấn mã vào trong cánh rừng tùng. Phùng Phá Thạch yên lòng băng nhanh tiến tới cánh cửa cổng Tổng đàn Long Hổ hội.

Đến cửa cổng, Phùng Phá Thạch thu hồi khinh công đáp xuống đứng phía ngoài.

Chàng nhìn vào phía trong cánh cửa nhận ra có tám tên võ sĩ đứng canh gác, liền ung dung bước vào.

Tám tên võ sĩ chợt nhận ra có người trổ to cặp mắt, kinh ngạc nhìn Phùng Phá Thạch.

Dĩ nhiên xuất hiện giống như loài ma quỷ hiện hình từ dưới mộ chui lên, chẳng hề có một ai hay biết. Cũng không nghe tám trạm canh bên ngoài báo động.

Nhất thời tám tên võ sĩ đứng chết trân như những pho tượng không biết phải phản ứng cách nào. Còn nếu gióng đại thanh la báo động là chuyện quá muộn màng.

Bởi vì bọn chúng đâu có thể nào ngờ được với cách bố phòng cực kỳ nghiêm mật như hiện giờ, dù một con chim cũng không thể lọt qua, tại sao Phùng Phá Thạch có thể tới đây một cách tài tình như vậy.

Hội chủ Long Hổ hội Ngụy Khôn, Đại điện chủ Bành Hoài, tổng quản cao thủ Ngô Phi và hai đạo nhân Độc Trùng đạo sĩ và Thiết Phiến chân nhân đã đứng trên thềm phía trước cánh cửa vào tòa đại điện từ giờ tuất chờ bọn phi mã từ ngoài chạy trở vào báo tin, chợt trông thấy Phùng Phá Thạch thong thả bước vào cửa cổng tiến vô sân cỏ, tất cả đều sửng sốt, trố to mắt nhìn chàng như nhìn một con quái vật.

Toán phi mã gồm hai mươi bốn tên rải khắp phía ngoài quan ngoại, tám trạm canh gác trên con đường dẫn vào Tổng đàn Long Hổ hội dài hơn mười dặm, các đội tuần phòng ngày đêm chung quanh phía ngoài cánh rừng sao lại để đối phương tới đây từ bao giờ, lại tiến vào một cách nhàn hạ đến thế.

Hội chủ Ngụy Khôn nghĩ thầm như vậy, trong lòng lão hoang mang khôn xiết.

Từ lão Đại điện chủ Bành Hoài đến lão Tổng lãnh cao thủ Ngô Phi đều biến sắc mặt, mồ hôi tháo ướt đẫm mình. Bởi không thể nào tưởng tượng nổi với cách bố phòng kín như chiếc hộp sắt của hai lão, chẳng hiểu phát đã sử dụng thân pháp thần thông gì lọt vào một cách hết sức dễ dàng đến thế.

Riêng phần hai lão đạo nhân Độc Trùng đạo sĩ và Thiết Phiến chân nhân không có phản ứng nào chỉ vì hai lão chưa biết Phùng Phá Thạch là ai.

Hội chủ Ngụy Khôn chấn chỉnh lại tinh thần, phất cánh tay áo rộng :

– Nhị vị Đại điện chủ, tổng lãnh, nhị vị đạo trưởng hãy theo bản tọa.

Lão bước xuống bậc thềm cửa đại điện tiến ra ngoài đón chặn Phùng Phá Thạch lại.

Đại điện chủ Bành Hoài, Tổng lãnh cao thủ Ngô Phi nhanh lẹ theo sau Hội chủ Ngụy Khôn.

Hai lão nhân Độc Trùng đạo sĩ và Thiết Phiến chân nhân đi sau hết.

Tới giữa sân cỏ rộng, Hội chủ Ngụy Khôn, Đại điện chủ Bành Hoài, Tổng lãnh cao thủ Ngô Phi và hai lão đạo nhân dừng lại chờ Phùng Phá Thạch đang ung dung bước vào.

Còn cách bọn ngươi Hội chủ Ngụy Khôn khoảng năm trượng Phùng Phá Thạch ngừng bước đảo mắt nhìn qua năm lão nhân một lượt.

Trong lòng còn hoài nghi không biết gã thiếu niên có đúng là Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch hay không, Hội chủ Ngụy Khôn hỏi :

– Ngươi là Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch phải không?

Phùng Phá Thạch gật đầu :

– Đúng rồi, Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch chính là tiểu gia đây.

Hội chủ Ngụy Khôn cố giữ nét mặt trầm tĩnh trước nhân vật thần quái khủng bố máu tanh.

Lão hỏi tiếp :

– Ngươi tới bản tọa đòi món nợ máu của lão Phùng Phá Sơn phải không?

Phùng Phá Thạch lạnh như băng tuyết :

– Lại còn phải hỏi dài dòng. Năm xưa ngươi và năm bang hội tuân theo lệnh của lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn cùng với lão tới Phùng Sơn bảo tàn sát trên bảy mươi tên gia nhân, lại còn sát hại phụ thân ta. Món nợ máu đó bây giờ ta phải đòi lại từ trên mình ngươi.

Nhờ có hai vị viện thủ Độc Trùng đạo sĩ và Thiết Phiến chân nhân, Hội chủ Ngụy Khôn rất vững lòng, cười gằn :

– Ngươi chỉ là một tên tiểu tử ngu ngốc, điên cuồng, không biết trời cao đất rộng là gì cả. Ngươi nên nhớ Long Hổ hội của bản tọa không phải là Thanh Vân bang của Bang chủ Mã Kỳ mà mặc tình cho ngươi làm mưa, làm gió. Nay ngươi đã dám to gan, lớn mật tới đây rồi, đừng hòng còn mạng sống trở về. bản tọa sẽ ban cho ngươi cái hình phạt phân thân, tán cốt chết một cách thảm khốc về cái tội vô lễ của ngươi.

Phùng Phá Thạch nổi giận :

– Hãy câm ngay cái mồm khoác lác, huênh hoang của ngươi. Trái lại tiểu gia sẽ phanh thây ngươi, huyết tẩy cái bang hội quỷ quái này, sau đó ta sẽ tới Bạch Kỳ bang tìm lão tặc Thương Sư Ngươn, kế đến là lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn và đồng bọn, giết sạch chẳng còn chừa một tên nào.

Chàng trỏ tay vào mặt Hội chủ Ngụy Khôn hét :

– Bây giờ ngươi hãy chuẩn bị nạp thủ cấp cho tiểu gia. Hãy mau đọc kinh sám hối.

Hội chủ Ngụy Khôn trợn tròn hai mắt :

– Tiểu quỷ đừng tự thị, hãy xem thuộc hạ của bản tọa bắt sống ngươi.

Lão phất cánh tay áo rộng thùng thình sang phái Tổng lãnh cao thủ Ngô Phi :

– Tổng lãnh hãy giết hoặc bắt sống tên tiểu quỷ điên cuồng này cho bản tọa.