Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Kiếm Hiệp Giang Hồ Ký Chương 46: Ân oán tình thù tổng kết oán

Chương 46: Ân oán tình thù tổng kết oán

7:42 sáng – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 46: Ân oán tình thù tổng kết oán tại dua leo tr 

Tổng đàn Thiên Ma giáo.

Đây là một tòa trang viện rộng lớn và hết sức sang trọng, vốn dĩ Thành Thế Hùng dành để vui hưởng tuổi già, nhưng giờ đây đã trở thành Tổng đàn của Thiên Ma giáo.

Lúc này trên bãi cỏ rộng hơn trăm mẫu, trước cổng được dựng lên một mộc đài cao khoảng ba trượng và diện tíh rộng gần hai mẫu.

Trên mặt đài hoàn toàn trống trải, không có một vật.

Chỉ trên trụ cột phía chính diện mộc đài có treo một đôi liễn trúc viết :

Thiên hạ hào kiệt giai ngộ hữu

Ma lâm điểm tướng độc xưng hùng

Khẩu khí to thật, Chân Dật Lan suýt nữa đã thất thanh cười to.

Xung quanh mộc đài bày trên trăm bàn tiệc, các nhân vật có tiếng tăm khắp tam sơn ngũ nhạc, bát hoang tứ hải đã ngồi đầy.

Mặc dù bữa tiệc này không phân chia ranh giới rõ rệt, đâu là chỗ ngồi của người chính phái, đâu là chỗ ngồi của người tà phái, nhưng họ tự phân chia lấy, không hề lẫn lộn.

Ngoại trừ năm bàn giữa đối diện với mộc đài dành cho tông chủ và trưởng lão các phái hắc bạch, những bàn bên trái đều do nhân vật hắc đạo chiếm cứ, còn mấy mươi bàn bên phải thì do môn hạ các bang phái và nhân vật bạch đạo chiếm cứ.

Lúc này chỉ còn một khắc nữa là đến chính ngọ.

Năm bàn giữa ngoại trừ một bàn dành cho chủ nhân, bốn bàn khác đều đã ngồi đầy.

Bàn thứ nhất gồm Khô Trúc Tiên Ông, Cốc Mộng Viễn, Chân Dật Lan, Bắc Minh thần tăng, Nam Hoang Nhất Tẩu, Tà Hiệp Chân Cửu, Bào Kiếm Đạn Quán Khách Triển Ngọc Thành và Vân Sơn Bố Y Hầu Hạ Chí Dương.

Bàn thứ nhì là Xích Tu Đà Ông Cổ Bác Công, Túy Ma Mộ Dung Kính, Vô Ưu Túy Tẩu Bạch Phan, Tam Hy Khoái Kiếm Triển Vân Sanh, Tây Trúc Tần Tiêu Hồng, Cái bang Bang chủ Ngốc Cái Truy Hồn Tẩu Lăng Hư với hai vị Chưởng môn nhân Côn Luân và Nga My.

Bàn thứ ba là Chưởng môn nhân Minh Thiện đại sư, Võ Đang chưởng môn Nhất Thanh đạo trưởng, Hoa Sơn chưởng môn Mai Kiếm Kim Chỉ Hiệp Huê Nguyên Hàn, Kinh Hồng Xế Điện Kiếm Tư Mã Thái, Xích Thủ Đồ Lăng Khách Lăng Tiêu, Tây Sơn Tiều Tẩu Sài Kiện và Kinh Lăng Tẩu Cổ Mộc Phong.

Bàn thứ tư là Lục Chỉ Thần Lão Vũ Mai, Sài Thanh Bình, Độc Tý Chấn Cửu Châu Quy Đại Hóa, Ngũ Trượng Thông Thiên Xa Dật, Thiếu Lâm trưởng lão Trí Nhất, Võ Đang trưởng lão Ngọc Tuệ chân nhân, Côn Luân trưởng lão Đại Hóa thiền sư và Tam Âm bang chủ Âm Dương Kiếm Sĩ Tất Lôi.

Bàn thứ năm là chỗ ngồi của chủ nhân, lúc này chỉ có bốn người, đó là Ngốc Tẩu Thẩm Tam Thắng, Bạch Y Hồng Tuyến Phí Nga, Dã Tăng Vị Giới và Toái Tâm Thủ Trần Lâm.

Buổi tiệc chưa bắt đầu, tiếng ồn ào vang lên cùng khắp.

Cốc Mộng Viễn trố to đôi mắt thất thần không ngớt nhìn tứ phía, nhưng chẳng thấy bóng dáng Tần Linh Sương đâu cả.

Tần Linh Sương không đến ư?

Không thể nào vậy được.

Nhưng thời gian đã đến, vì sao vẫn chưa thấy nàng xuất hiện?

Có lẽ trên mặt chàng đã biểu lộ quá rõ, nên đã khiến cho hai vị sư huynh thắc mắc. Bão Kiếm Đạn Quán Khách Triển Ngọc Thành khẽ cười hỏi :

– Tiểu sư đệ có tâm sự gì phải không?

Vân Sơn Bố Y Hầu cũng quan tâm hỏi :

– Tiểu sư đệ đang tìm kiếm ai đó phải không?

Cốc Mộng Viễn nghe hai vị sư huynh quan tâm hỏi, lòng hết sức hổ thẹn, bẽn lẽn cười nói :

– Hai vị sư huynh quan tâm cho tiểu đệ, thật khiến tiểu đệ hết sức hổ thẹn.

Bão Kiếm Đạn Quán Khách cười :

– Tiểu sư đệ hẳ là đang tìm kiếm ai đó, không thể nói ra ư?

Cốc Mộng Viễn cười cười, chưa kịp đáp thì Chân Dật Lan đã tranh trước cười nói :

– Cốc đại ca tìm Tần tỷ tỷ đấy.

Vân Sơn Bố Y Hầu cười :

– Lan cô nương, Tần tỷ tỷ nào vậy?

– Tần Linh Sương, tôn nữ nhi của Trúc lão, nghe đâu sẽ đi cùng Xích Tùng Y Ẩn Khúc lão ở Hoành Sơn đến đây tham dự đại yến.

Bão Kiếm Đạn Quán Khách bỗng hỏi :

– Đi cùng với Khúc Lượng Tiết thật ư?

Chân Dật Lan gật đầu :

– Chính Vô Ảnh lão nhân đã nói.

Bão Kiếm Đạn Quán Khách cười :

– Lời nói của Hạ huynh quả là không sai, nhưng…

Đưa mắt nhìn Vân Sơn Bố Y Hầu nói tiếp :

– Hạ huynh, việc này e lại có rắc rối nữa rồi.

Vân Sơn Bố Y Hầu gật đầu :

– Nếu cô bé ấy chính là Tần Linh Sương thì việc này chắc chắn sẽ lôi thôi hơn nữa.

Câu đối thoại giữa hai vị cao nhân khiến cho mọi người trong bàn thảy đều ngơ ngác, chẳng hiểu ất giáp gì cả.

Tà Hiệp Chân Cửu không nén được, cười nói :

– Triển huynh hãy nói rõ hơn được không? Trước đông người thế này Triển huynh nói năng ỡm ờ như vậy thật khó chịu hết sức.

Bão Kiếm Đạn Quán Khách lắc đầu cười :

– Chân huynh rõ chứng nào tật nấy, có lẽ vào trong quan tài rồi cũng chẳng sửa đổi được.

Tà Hiệp cười :

– Nếu sửa đổi rồi thì lão phu đâu còn mang danh tà nữa.

Bão Kiếm Đạn Quán Khách cười phá lên :

– Phải rồi, đó chẳng trách Chân huynh được…

Ngưng chốc lát, nghiêm giọng nói :

– Lão phu với Hạ huynh trên đường đã gặp Khúc Lượng Tiết.

Mọi người nghe vậy đều rúng động tâm thần.

Chân Dật Lan buộc miệng nói :

– Lão tiền bối nói dối, thật ra họ không hề đến.

Bão Kiếm Đạn Quán Khách trợn mắt :

– Chân huynh hãy nghe khẩu khí của lệnh tôn nữ, đúng là máu nào dòng nấy, Chân huynh thật khéo dạy dỗ.

Tà Hiệp cười to :

– Không dám, Triển huynh quá khen.

Vân Sơn Bố Y Hầu lắc đầu :

– Triển huynh, nếu cô bé ấy đúng là Tần Linh Sương, e rằng họ đã bị giam hãm trong lao ngục của Thất Tuyệt Hằng Nga Lăng Thiên Thiên rồi.

Khô Trúc Tiên Ông biến sắc mặt hỏi :

– Yêu phụ cũng đến đây ư?

Bão Kiếm Đạn Quán Khách gật đầu :

– Lão phu với Hạ huynh đã gặp ba người đi với nhau.

Nam Hoang Nhất Tẩu kinh hãi :

– Nguy rồi, Khúc Lượng Tiết hẳn là bị yêu phụ ấy khống chế.

Bắc Minh thần tăng cao giọng tuyên phật hiệu : Truyện “Giang Hồ Ký ”

– A di đà Phật! Xem ra Khúc thí chủ đúng là đã bị y thị chế ngự rồi.

Cốc Mộng Viễn vẻ mặt biến đổi liên hồi, chàng cảm thấy hết sức băn khoăn, nếu quả đúng Lăng Thiên Thiên đã kềm chế Tần Linh Sương, mình sẽ phải xử trí thế nào?

Xem Tần Linh Sương như kẻ lạ người xa ư?

Không, nàng là người vô tội!

Giành lại nàng trong tay Lăng Thiên Thiên ư?

Liệu mình có thực hiện được hay không?

Lòng chàng rối rắm tột cùng, cơ hồ quên mất mình hiện đang ở đâu.

Khô Trúc Tiên Ông thương hại nhìn chàng hỏi :

– Viễn nhi, ngươi sao vậy?

Cốc Mộng Viễn thoáng giật mình :

– Vãn bối… không sao cả, chỉ lo Tần tỷ tỷ bị hại thôi.

Khô Trúc Tiên Ông giọng tự tin :

– Không đâu, có chúng ta đây, yêu phụ ấy không dám làm gì đâu.

Cốc Mộng Viễn cười não nề :

– Cầu mong là vậy!

Bão Kiếm Đạn Quán Khách cười :

– Tiểu sư đệ hãy bình tĩnh điều tức một hồi, nếu như Thiên Tàn Tử xuất hiện, chúng ngu huyh đã quyết định không xuất thủ, nên trận chiến nguy nan nhất phải do tiểu sư đệ với Lan cô nương đảm trách…

Cốc Mộng Viễn giật mình :

– Vâng, lời vàng ngọc của sư huynh, tiểu đệ nhớ rồi.

Vân Sơn Bố Y Hầu cười tiếp lời :

– Tiểu sư đệ, việc dương danh thiên hạ và báo ân phục thù đều được quyết định bởi cuộc chiến hôm nay, ngu huynh tin là dễ dàng ắt sẽ làm rạng danh sư môn và không để cho chúng ngu huynh bẽ mặt.

Cốc Mộng Viễn tim đập dữ dội, vội nói :

– Tiểu đệ sẽ cố gắng hết sức mình ứng phó.

Đoạn liền nhắm mắt, ngồi tại chỗ điều khí dưỡng thần.

Chân Dật Lan thấy vậy cười thầm, bởi nàng cũng có dự phần đối phó với Thiên Tàn Tử, nên cũng theo Cốc Mộng Viễn nhắm mắt điều tức.

Ngay khi hai người đang vận công điều tức, trong trang viện vọng ra một tiếng chuông thánh thót, chính ngọ đã đến.

Từ trong cổng trang mở toang, chin người chậm rãi bước ra…

Đi đầu là một lão nhân toàn thân y phục đỏ như lửa, dáng người cao to vạm vỡ, mày rậm mắt tròn, miệng to mũi quặp, mái tóc cũng màu đỏ và ánh mắt như rực lửa, tướng mạo hết sức hung tợn.

– Thiên Tàn Tử, quả nhiên là lão ma đó.

Theo sau Thiên Tàn Tử là một thư sinh trung niên tướng mạo đường hoàng, mặt vuông tai cá, thần thái uy nghi, chính là Nhất Kiếm Chấn Cửu Châu Thành Thế Hùng.

Bên trái Thành Thế Hùng là Lăng Thiên Thiên và Tần Linh Sương, cùng một mỹ phụ trung niên, đó chính là Trì Tam Nương, cơ thiếp của Thành Thế Hùng.

Bên phải là Thiên Ma giáo chủ Thành Ngọc Kiều với một lão tăng tuổi ngoài thất tuần và một lão đạo đội mão vàng, râu tóc bạc phơ trông hệt như thần tiên.

Khô Trúc Tiên Ông vừa trông thấy một tăng một đạo ấy, liền khẽ thở dài nói :

– Thật không ngờ Thiếu Lâm cao tăng Trí Thông đại sư và Võ Đang trưởng lão Ngọc Đỉnh chân nhân cũng theo về với Thành Thế Hùng, tiểu tử này thật là đáo để.

Nam Hoang Nhất Tẩu cười khinh bỉ :

– Hai người ấy có lẽ chưa cần đến Hạ huynh phải nhọc sức, Cát mỗ với Bắc Minh vừa đúng mỗi người một bên, thừa sức đối phó rồi.

Vân Sơn Bố Y Hầu cười :

– Cát lão đệ đã muốn tranh giành khách hàng thì lão phu cũng đành phải đứng ngoài bang quan thôi.

Trong khi ấy nhóm Thiên Tàn Tử chin người đã lên trên mộc đài, đồng thời rượu và thức ăn cũng đã được khoảng trăm gã đại hiệp nhanh chóng mang đến các bàn.

Lúc này trên mộc đài cũng có bày một bàn, Thiên Tàn Tử chễm chệ ngồi trên ngôi cao, dáng vẻ hết sức kiêu căng tự đại.

Khô Trúc Tiên Ông thấy vậy chau mày hỏi :

– Lão ma này thật là hống hách.

Bão Kiếm Đạn Quán Khách cười :

– Rất tiếc là y chẳng còn sống được bao lâu nữa. Nếu không, một chút oai phong lão phu cũng chẳng cho y có được.

Bắc Minh thần tăng cười đùa :

– Thí chủ nóng tính cũng chẳng kém xưa kia!

Tà Hiệp toét miệng cười :

– Đại sư, đây chẳng qua tạm nhẫn nhịn thôi, lão ma Thiên Tàn Tử mà cũng xứng ngồi trên cao ở trước mặt bọn lão phu sao?

Nam Hoang Nhất Tẩu cười khinh mỉa :

– Đương nhiên không xứng, nhưng… hãy niệm tình y đã sắp chết đến nơi, tha thứ cho y lần cuối cùng này đi thôi.

Lúc này Nhất Kiếm Chấn Cửu Châu Thành Thế Hùng đã nâng ly đứng lên, sải bước đi đến cửa đài, quét mắt nhìn quanh, cười to nói :

– Thiên Ma giáo là do tiểu nữ Ngọc Kiều sáng lập với tôn chỉ liên lạc hào kiệt thiên hạ và nhân vật hạng nhất võ lâm cùng tôn ân sư Thành mỗ làm Minh chủ võ lâm.

Bỗng bên dưới vang lên tiếng hoan hô như sấm động.

Nhưng đồng thời bên phía kia cũng vang lên tiếng chửi mắng ầm ĩ.

Thành Thế Hùng vẻ mặt vẫn trầm tĩnh, ha hả cười nói tiếp :

– Thiên Ma Đại Yến hôm nay chính là nhằm thỉnh mời đồng đạo thiên hạ đến đây để kết minh và tuyên bố ngôi vị Minh chủ…

Bên dưới mộc đài lại vang lên tiếng la hét ầm ĩ.

Thành Thế Hùng quét mắt nhìn, lớn tiếng nói tiếp :

– Việc thống nhất võ lâm của bổn giáo với dụng tâm rất là lương thiện, hẳn các vị biết rõ, mọi tranh chấp và sát phạt trong võ lâm thảy đều do chưa được thống nhất mà nên…

– Láo toét!

Chẳng rõ ai đã cất tiếng mắng, liền tức bên phía quần hung lại chửi mắng ầm lên.

Thành Thế Hùng chẳng hổ một đại gian hùng, tảng lờ cười to nói :

– Xin các vị chớ nóng nảy, hãy để cho tại hạ nói hết được chăng?

Câu nói ấy quả là hữu hiệu, dưới mộc đài liền lắng dịu rất nhiều.

Thành Thế Hùng cười nói tiếp :

– Thiên Ma giáo tuy muốn giúp giới võ lâm giải trừ đại kiếp mà phát động công cuộc thống nhất võ lâm, nhưng biết rõ trong võ lâm hẳn có rất nhiều người không thuần phục, nếu muốn mọi người tâm phục khẩu phục, bắt buộc phải có một cuộc chiến đẫm máu, nên trong bữa tiệc hôm nay, bất kỳ ai không bằng lòng đều có thể đưa ra lời phản đối, nhưng người đó phải có bản lãnh hơn người, bằng không nếu võ công không thắng nổi người của bổn giáo thì…

Bỗng Vô Ưu Túy Tẩu hét to :

– Thành Thế Hùng, các hạ nói vậy không công bằng.

Thành Thế Hùng đưa mắt nhìn Vô Ưu Túy Tẩu cười hỏi :

– Bạch huynh bảo không công bằng là sao?

– Các hạ bảo kẻ phản đối phải thắng được người của Thiên Ma giáo, vậy phải có giới hạn và tiêu chuẩn chứ? Bằng không, các vị giở trò xa luân chiến thì sao đây?

Thành Thế Hùng cười ha hả :

– Bạch huynh chớ vội giận, vấn đề ấy thật sẽ nói rõ đây.

– Vậy thi hãy nói mau.

– Người nào phản đối có thể lên đài tỉ đấu, bổn giáo sẽ chỉ định người có võ công tương đương ứng chiến, hoặc tự ý nêu danh khiêu chiến. Nếu thắng, bổn giáo sẽ chọn thêm một người nữa ứng chiến, nếu thắng cả hai trận, người ấy có thể tự do rời khỏi đây, còn như hai trận có một bại thì phải thừa nhận ý kiến của bổn giáo…

Vô Ưu Túy Tẩu ha hả cười to :

– Tốt lắm, nghe cũng rất là công bằng.

Thành Thế Hùng không màng đến những lời mai mỉa của Vô Ưu Túy Tẩu, lớn tiếng nói tiếp :

– Tại hạ còn một điều cần phải nói rõ, trong các vị không khỏi có một số có hận thù nhau, trong bữa tiệc hôm nay, các vị có thể tự ý bằng vào bản thân giải quyết…

Vô Ưu Túy Tẩu lại hét to :

– Ý kiến hay lắm, quả là một diệu kế mượn đao giết người.

Thành Thế Hùng vẫn tảng lờ, thản nhiên cười nói :

– Trong cuộc chiến giải quyết hận thù của các vị, bổn giáo sẽ cho người đứng ra làm công chứng, tuyệt đối không thiên vị bên nào, điều nào hẳn là các vị tin được bổn giáo…

Đoạn giơ cao chung vàng trong tay, cười nói :

– Tại hạ đại diện cho Thiên Ma giáo xin kính các vị một chung!

Dứt lời liền ngửa cổ uống cạn một hơi.

Quần hào bên dưới trong tiếng la hét ồn ào, mỗi người cũng tự uống cạn một chung.

Thành Thế Hùng mỉm cười nói tiếp :

– Rượu qua ba tuần là đến lúc các vị hành động, h xin cáo lui trước.

Đoạn quay người trở về bàn tiệc trên đài.

Khô Trúc Tiên Ông cười nói :

– Thành Thế Hùng này quả nhiên nuôi dã tâm nhiễu hại võ lâm.

Tà Hiệp Chân Cửu cười khảy :

– Hạng người như vậy thật chẳng thể buông tha, lát nữa lão phu phải đấu với y một trận mới được.

Vân Sơn Bố Y Hầu cười :

– Chân huynh, hôm nay chúng ta chỉ cần đứng ngoài xem chứ đâu cần động thủ.

Trong khi ấy rượu đã qua ba tuần.

Khô Trúc Tiên Ông quét mắt nhìn quanh, cười nói :

– Hôm nay không cần đả thương quá nhiều người, tục ngữ có câu đánh rắn đập đầu, chỉ cần triệt hạ bọn cầm đầu kia là lũ yêu ma tiểu quỷ sẽ tự động tan rã ngay.

Bắc Minh thần tăng gật đầu :

– Lão thí chủ nói rất phải.

Võ Đang chưởng môn Nhất Thanh đạo trưởng bỗng hướng về phía bàn Khô Trúc Tiên Ông nói :

– Tần lão tiền bối, bần đạo có mối thù một chưởng với Thiên Ma giáo, định lên đài đòi Thành Ngọc Kiều đền trả, Tần lão tiền bối cho phép chăng?

Khô Trúc Tiên Ông cười :

– Chưởng môn nhân tự tiện, nhưng phải cẩn thận quỷ kế của ả ta đấy.

– Đa tạ lão tiền bối.

Nhất Thanh đạo trưởng vừa dứt lời đã phi thân lên đài.

Cao thủ hai giới hắc bạch thấy người đầu tiên lên đài lại là Võ Đang chưởng môn Nhất Thanh đạo trưởng, tất cả đều hết sức bất ngờ.

Ngay cả Thành Thế Hùng cũng thoáng biến sắc mặt.

Đương nhiên, lúc này chỉ có Thành Ngọc Kiều là trong lòng hiểu rõ.

Nhất Thanh đạo trưởng lên đến mộc đài, ánh mắt sắc lạnh nhìn Thiên Ma giáo chủ Thành Ngọc Kiều, trước tiên buông tiếng cười to, đoạn mới lớn tiếng nói :

– Thành cô nương, trên Động Đình hồ đã được cô nương lén lút ban cho một chưởng, nhân buổi đại yến hôm nay, bần đạo phải đòi lại ở cô nương một chút lẽ công bằng.

Nhất Thanh đạo trưởng dứt lời những người có mặt trong đại hội Động Đình mới hiểu ra Nhất Thanh đạo trưởng ngày hôm ấy đã bị người của phe mình ám toán.

Thiên Ma giáo chủ Thành Ngọc Kiều cười khảy :

– Chưởng môn nhân cứ đưa ra cách đấu, bổn Giáo chủ sẵn sàng hầu tiếp.

Đoạn sải bước đi ra giữa đài.

Nhất Thanh đạo trưởng nghiêm giọng :

– Bần đạo hôm nay lên đài ngoài việc đòi lại mối hận một chưởng, còn có một điều cần phải nói rõ, bần đạo quyết không để cho các người độc bá võ lâm.

Thành Ngọc Kiều cười hăng hắc :

– Bổn Giáo chủ đã biết trước Chưởng môn nhân hẳn nói câu ấy rồi.

Nàng ta tuy không xinh đẹp bằng Tần Linh Sương và Chân Dật Lan nhưng lại có sức quyến rũ mê hồn.

Tuy nhiên, tiếng nói và vẻ mặt nàng ta lúc này đã khiến sắc đẹp trở nên lạnh như băng sương.

Nhất Thanh đạo trưởng ha hả cười nói :

– Thành cô nương đã biết thì tốt quá! Mời tuốt kiếm!

Thành Ngọc Kiều biết rõ Nhất Thanh đạo trưởng kiếm thuật cao minh, nên không dám khinh địch, cười khảy nói :

– Xin mời Chưởng môn nhân.

Choang một tiếng, trường kiếm đã ra khỏi bao.

Nhất Thanh đạo trưởng mắt rực tinh quang, đưa tay rút Tùng Vân cổ kiếm ra, cười nói :

– Xin mời cô nương! Lão phu cao tuổi hơn, nếu cô nương không chịu xuất thủ trước, cuộc đấu này e chẳng thể nào tiến hành được.

Thành Ngọc Kiều chớp mắt liên hồi, bỗng khúc khích cười nói :

– Được, ta xin mạn phép.

Ánh thép chớp ngời, vung kiếm nhắm ngực đối phương đâm thẳng tới. Truyện “Giang Hồ Ký ”

Nhất Thanh đạo trưởng mỉm cười, vung kiếm bổ chếch ra.

Hai thanh kiếm chạm nhẹ rồi tách ran gay.

Thành Ngọc Kiều buông tiếng cười khanh khách, trường kiếm tung ra như sóng biển, từ bốn phương tám hướng ập vào Nhất Thanh đạo trưởng.

Nhất Thanh đạo trưởng cười hô hố nói :

– Kiếm pháp khá lắm.

Đồng thời chiêu Thiên Thân Tử Duệ trong Thái Ất Thông Huyền kiếm pháp đã tung ra, chỉ thấy ánh kiếm rợp trời đón lấy thế công của Thành Ngọc Kiều.

Bão Kiếm Đạn Quán Khách mỉm cười nói :

– Hạ huynh, đạo sĩ này kiếm thuật tinh tiến hơn trước nhiều.

Vân Sơn Bố Y Hầu cười :

– Y tuổi đã ngoài sáu mươi rồi, nếu không tinh tiến thì ngôi vị Chưởng môn đâu có về tay y.

Khô Trúc Tiên Ông cũng cười ha hả nói :

– Triển huynh xem y hãy còn là gã tiểu đạo sĩ hồi năm mươi năm trước hay sao?

Thời gian thấm thoát. Triển huynh không thấy chúng ta đều đã râu tóc bạc trắng cả rồi sao.

Bão Kiếm Đạn Quán Khách gật đầu cười :

– Phải đó, chúng ta quả là già nua cả rồi.

Nam Hoang Nhất Tẩu bỗng nói :

– Kiếm pháp của Thành Ngọc Kiều thật ác hiểm, e rằng Nhất Thanh đạo trưởng không đương cự nổi…

Khô Trúc Tiên Ông lắc đầu :

– Nếu Nhất Thanh đạo trưởng có thể trầm tĩnh đối kháng, sau trăm chiêu hẳn sẽ thủ thắng, còn như không dằn được tính nóng, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng thì thật khó nói.

Vân Sơn Bố Y Hầu tiếp lời :

– Nhất Thanh bại là chắc, bề ngoài y tuy tâm bình khí hòa, nhưng thật ra trong lòng rất khích động, đó chính là điều đại kị trong kiếm pháp.

Khô Trúc Tiên Ông cũng đã nhận thấy nguy cơ, vội quay sang Tần Tiêu Hồng căn dặn :

– Hồng nhi, ngươi hãy lưu ý tiếp ứng cho Nhất Thanh, đừng để y thọ thương dưới tay đối phương.

Trúc Hiệp Tần Tiêu Hồng vội đứng lên đáp :

– Hài nhi tuân mệnh!

Lúc này trận đấu giữa hai người trên đài đã gần trăm chiêu.

Kiếm thế của Thành Ngọc Kiều mỗi lúc càng thêm hung mãnh, còn Nhất Thanh đạo trưởng bởi quá nóng lòng thủ thắng, càng lúc càng để lộ sơ hở nhiều hơn.

Đột nhiên Thành Ngọc Kiều xoay người, nhanh như chớp vòng ra sau lưng Nhất Thanh đạo trưởng, chỉ thấy ánh bạc rợp trời, hệt như mưa tuyết từ trên phủ xuống, đồng thời lanh lảnh quát to :

– Buông kiếm ngay.

Rồi thì “keng” một tiếng, Tùng Vân kiếm trong tay Nhất Thanh đạo trưởng đã rơi xuống đài.

Nhất Thanh đạo trưởng nhắm mắt, hai going lệ chảy dài xuống má.

Mắt thấy trường kiếm của Thành Ngọc Kiều đã sắp giáng xuống đỉnh đầu…

Thốt nhiên một bóng người lướt đến như bay :

– Tránh ra!

Trong tiếng quát vang, một chưởng đẩy lùi Thành Ngọc Kiều ra sau ba thước.

Quần hào sửng sốt, ai có công lực cao thâm thế này?

Cùng chú mắt nhìn, thì ra là Ngọc Kim Cang Trúc Hiệp Tần Tiêu Hồng đang đứng bên Nhất Thanh đạo trưởng.

Lúc này Nhất Thanh đạo trưởng lòng tột cùng đau khổ, nghĩ mình đường đường là Chưởng môn nhân một phái mà lại hai lần chịu nhục, thật sống không bằng chết.

Đột nhiên, Nhất Thanh đạo trưởng vung tay, bổ thẳng xuống thiên linh cái…

Tần Tiêu Hồng đã phòng trước có vậy, lập tức thúc khuỷu tay vào huyệt Khúc Trì Nhất Thanh đạo trưởng, tiếp theo bồng lấy ông tung mình xuống đài.

Trên đời chỉ còn lại Thành Ngọc Kiều đứng thừ ra tại chỗ.

Khô Trúc Tiên Ông quay sang Cốc Mộng Viễn cười nói :

– Viễn nhi, hãy ra tay trừng trị ả ta đi.

Cốc Mộng Viễn cười :

– Vãn bối sớm đã muốn thính mệnh rồi.

Khô Trúc Tiên Ông trịnh trọng căn dặn :

– Tốt hơn hết ngươi hãy thủ thắng trong ba chiêu hầu trấn áp tinh thần đối phương. Sau đó, ngươi hãy chỉ đích danh khiêu chiến với Thiên Tàn Tử trước. Chân Dật Lan sẽ liên thủ với ngươi, dùng Song Tuyệt Vô Ảnh kiếm pháp phá giải Vô Địch Ma Cương của lão ma ấy, nếu lão ma đào tẩu, các ngươi đừng màng đến, sẽ có người khác lấy mạng lão ta… Sau đó, ngươi có thể tùy ý báo phục tư thù. Truyện “Giang Hồ Ký ”

– Vãn bối không cần đả thương lão ta ư?

– Không cần, một khi Vô Địch Ma Cương của lão ta bị phá, Bắc Minh đại sư với Nam Hoang Nhất Tẩu cũng đủ sức diệt trừ lão ta rồi.

Cốc Mộng Viễn quay sang Chân Dật Lan cười nói :

– Lan nhi hãy nhớ lấy, ngu huynh lên trước đây.

Đoạn liền tung mình, vọt thẳng lên cao hơn bảy trượng, sau đó ngã người nằm ngang, tà tà lướt tới nhẹ nhàng đáp xuống mộc đài.

Nội môn khinh công ấy của chàng cũng đủ khiến cho mọi người hiện diện xem đến sững sờ.

Cốc Mộng Viễn chân vừa chạm mộc đài, liền tức cao giọng nói :

– Thành giáo chủ, từ lúc chia tay ở Động Đình hồ, kiếm thuật của Giáo chủ càng tinh tiến hơn nhiều nữa rồi.

Thành Ngọc Kiều khi nhìn rõ người vừa phi thân lên là Mộng Viễn, bất giác rúng động cõi lòng, bởi nàng ta đã từng bại dưới tay Cốc Mộng Viễn, biết chắc không sao cầm cự nổi trăm hiệp.

Thế nhưng, nàng ta không có đường rút lui, đành cười nói :

– Cốc thiếu hiệp cũng phản đối việc thống nhất võ lâm ư?

Cốc Mộng Viễn trầm giọng :

– Đúng vậy! Trước hết tại hạ xin thọ giáo với cô nương vài chiêu, sau đó sẽ quyết đấu với lệnh sư tổ Thiên Tàn Tử, nếu tại hạ thắng, Thiên Ma giáo của các vị phải giải tán ngay.

Thành Ngọc Kiều sửng sốt kinh hoàng, Cốc Mộng Viễn này thật quá cuồng ngạo.

Không sai!

Quả là quá cuồng ngạo, mọi người đều thầm nghĩ chàng như vậy!

Thử nghĩ Thiên Tàn Tử võ công cao siêu dường nào mà ngươi dám khiêu chiến?

Thiên Tàn Tử buông tiếng cười to, hồi lâu mới ngưng cười nói :

– Kiều nhi, tiểu tử này cuồng ngạo còn hơn cả lão phu, ngươi hãy trừng trị hắn cho thật đích đáng nhé.

Thành Ngọc Kiều cung kính đáp :

– Kiều nhi tuân mệnh!

Đoạn vung trường kiếm lên, trầm giọng nói :

– Xin mời!

Cốc Mộng Viễn nhếch môi cười, chậm rãi từ bên lưng rút Huyền Băng kiếm ra.

Bảo kiếm vừa ra khỏi bao, ánh sang chói ngời, chỉ thấy chàng vung nhẹ, ánh kiếm đã dài ra hơn thước.

Bỗng Thiên Tàn Tử lớn tiếng nói :

– Tiểu tử kia, đó là kiếm gì vậy?

Cốc Mộng Viễn cười ha hả :

– Lão ma đầu tinh mắt lắm, đây là Huyền Băng kiếm.

Thiên Tàn Tử sửng sốt :

– Huyền Băng kiếm của Vu Vọng Cơ ư?

– Đúng vậy!

Thiên Tàn Tử quay sang Thành Ngọc Kiều nói :

– Kiều nhi, hãy lui ra, ngươi không phải là địch thủ của hắn đâu!

Cốc Mộng Viễn cười ha hả :

– Cô nương nghe rồi chứ? Hãy mau lui ra đi thôi.

Thành Ngọc Kiều tuy lòng khiếp sợ, rất muốn rút lui, nhưng nghe Cốc Mộng Viễn nói vậy, nếu rút lui thì tỏ ra mình khiếp nhược quá, bèn quay lại cười nói :

– Gia gia, Kiều nhi phải đấu với y mới được.

Đoạn liền quay người vung kiếm đâm tới và quát :

– Xem kiếm đây!

Cốc Mộng Viễn nhẹ nhàng vung kiếm gạt ra, cười nói :

– Trong vòng ba chiêu tại hạ sẽ khiến cô nương phải chịu thua.

Thanh bảo kiếm của Cốc Mộng Viễn nếu chạm vào trường kiếm của Thành Ngọc Kiều, chắc chắn trường kiếm của Thành Ngọc Kiều gãy ngay, nên chàng thấy hai thanh kiếm sắp va chạm, liền thu kiếm lùi sau một bước, cười nói :

– Tại hạ không chem. Gãy kiếm cô nương, hãy cẩn thận đấy.

Vừa dứt lời, bảo kiếm trong tay vung lên và quát :

– Chiêu thứ nhất “Thiên Phong Trúc Ảnh”.

Thành Ngọc Kiều chỉ thấy ánh kiếm rợp trời, trường kiếm trong tay không sao vung ra được, bèn xoay người định lách tránh, nhưng chỉ nghe soạt một tiếng, vạt áo đã bị rách một đường dài năm thước.

Cốc Mộng Viễn buông tiếng cười ha hả, bảo kiếm trong tay lại vung ra và quát :

– Chiêu thứ nhì “Trúc Ánh Minh Song”.

Thành Ngọc Kiều chỉ thấy ánh kiếm ập đến như song dữ, vội vung kiếm gạt, bỗng ánh kiếm tan biến, nhưng lại nghe tiếng gió rít phía sau ót, tóc xanh lả tả rơi xuống.

Cốc Mộng Viễn không để cho đối phương ó thời gian đau xót, chiêu thứ ba đã tung ra và nói :

– Hãy thử chiêu thứ ba “Thiên Hoàng Giải Thác” (ngàn tre bung xòe) xem sao.

Ánh kiếm đột nhiên tỏa rộng khoảng năm thước, phủ trùm toàn thân Thành Ngọc Kiều.

Rồi thì…

“Keng, soạt”…

“Oa”… ba tiếng cùng lúc vang lên.