Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 6

9:44 sáng – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 6 tại dua leo tr 

Hắn đứng ở chỗ này làm gì?

Ngẩng đầu nhìn lên tấm biển phía trên — “Vân Sắc Phường”, nơi buôn bán son phấn đệ nhất của kinh thành, nghe nói ngay cả phấn hương ở trong cung cũng là do nơi này cung cấp.

Do dự trong chốc lát, hắn vẫn nâng bước đi vào.

Đập vào mắt là các loại phấn son rực rỡ đủ màu sắc, Trác Phi Dương bất thình lình cảm thấy choáng váng hết cả đầu. Hắn bất đầu bội phục đám nữ nhân này, có thể ở giữa một đống khổng lồ như thế chọn ra được thứ mình yêu thích, lực ý chí nhất định kinh người.

“Công tử, muốn chọn loại hương phấn nào? Bổn điếm có đủ loại toàn kinh thành tốt nhất.”

Hơi cứng ngắt kéo kéo khóe miệng, Trác Phi Dương khụ một tiếng, nhìn những thứ chồng chất phía sau lão bản, miễn cưỡng mở miệng, “Ta muốn một loại phấn có mùi hương thanh đạm như trà, tỏa ra hương thơm cũng đồng dạng như thế.”

“Hoa sơn trà, hoa nhài, hoa quế….”

“Ta chỉ muốn loại nhẹ nhất.” Hắn đánh gãy lão bàn đang lải nhải.

“Vậy hoa nhài là tốt nhất.”

Gọn gàng thanh toán bạc, Trác Phi Dương gần như bay ra khỏi “Vân Sắc Phường”, đồng thời lập lời thề đời này hắn sẽ không bao giờ bước chân vào chỗ như thế này lần nữa.

Đang lúc hắn do dự có nên ném thứ đang cầm trên tay xuống bụi cỏ ven đường hay không, thì nhìn thấy đoàn người đi tới từ phía xa, đôi mắt hắn lập tức híp lại.

Đó là lão quản gia của Biển phủ, mái tóc bạc trắng như tuyết chính chiêu bãi của lão, hơn nữa dạo gần đây hắn hận nhất là lão gia hỏa này, bởi vì lão cả ngày cứ đứng chặn ngay đầu của Cửu vương gia hắn, càng giận hơn nữa là hắn không thể làm gì lão — bởi vì hiện tại vị tiểu thư trong miệng của lão chính là Liễu Ti Vũ.

“Lão gia, là Cửu vương gia.”

“Dừng kiệu.”

Rèm kiệu xốc lên, một lão nhân có khuôn mặt hòa ái chui ra khỏi cỗ kiệu, đi đến trước mặt hắn hành lễ, “Vương gia.”

“Biển thái y thật lớn nhã hứng.”

“Là tiểu nữ muốn ra ngoại thành để giải sầu.”

“Tiểu thư đâu?”

“Vương gia chẳng lẽ không biết câu nam nữ hữu biệt?”

Ánh mắt của Trác Phi Dương giống như phi đao bắn về phía lão nhân đang đứng trước mắt, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói, “Làm rõ liền không thú vị.” Hắn không ngại ở trước mặt mọi người tuyên bố người nào đó là nữ nhân của hắn là chuyện thật.

“Ở phía sau,” Biển thái y am hiểu sâu sắc đạo lý mông của lão hổ sờ một chút thì có thể, sờ quá lâu thế nào cũng bị cắn, mọi việc đều nên có chừng mực.

Tìm được cỗ kiệu của Liễu Ti Vũ, Trác Phi Dương không e dè chút nào chui vào bên trong, mà kiệu phu đang đứng bên cạnh ngay cả ngăn chặn một chút cũng không dám, chỉ có thể đứng trơ mắt ra nhìn hành vi vượt quá mức lễ giáo của hắn.

“Tiếp tục đi đi.” Hắn đảo khách thành chủ ra lệnh.

Người ở bên trong nguyên bản vốn do cổ kiệu lắc lư đang mơ màng ngủ bị động tay động chân giật mình tỉnh giấc, chậm rãi nâng đôi mắt mông lung sương mù lên, thần thái trong đôi mắt rốt cuộc thanh tỉnh, “Vương gia?”

“Khí sắc tốt lên rất nhiều, người cũng đầy đà không ít.” Tay hắn trượt từ trên xuống dưới kiểm tra một lần.

“Vương gia như thế nào lại ở chỗ này?”

“Bổn vương chuẩn bị đến viếng thăm Biển thái y, liền thuận đường đồng hành.”

“Nga.”

“Tính ở Biển phủ dưỡng lão sao?” Đề tài vừa chuyển, sắc mặt của hắn lập tức trở nên âm trầm.

Nàng nhìn hắn không nói.

Trác Phi Dương không khỏi có chút tức giận, hung hăng hôn lên môi nàng, mãi cho đến khi cả hai đều không thở nỗi hắn mới chịu nhả ra, “Bổn vương đã từng nói, cái giá phản bội bổn vương ngươi gánh không nổi đâu.”

Nàng rũ mắt xuống, vẫn không mở miệng.

“Tam nha đầu.” Hắn gọi nàng, thanh âm chất chứa nguy hiểm.

“Cả đời canh giữ ở bên người Vương gia làm hạ nhân, có phải như thế không?” Lòng của nàng âm thầm dâng lên một nỗi bi thương. Đây chính là số mệnh mà ông trời định đoạt cho nàng sao?

“Bổn vương muốn ngươi là cái gì thì ngươi là cái đó, tùy vào ngươi định đoạt?”

“Đã biết.”

“Ngươi gặp quỷ biết cái gì.” Hắn dùng sức nâng cằm của nàng lên, “Bổn vương chỉ cần ngươi, ngươi hiểu chưa?”

Nàng cùng hắn bốn mắt giao nhau, thời gian trôi qua thật lâu, nàng mới nhắm mắt lại nói, “Như Vương gia sở nguyện, ta sẽ ở lại bên người của Vương gia.”

Thôi, mặc kệ là như thế nào bắt đầu, lòng của nàng đã bị nam tử này cướp đoạt đi, bá đạo không chịu trả lại, cho nên vô luận tương lai kết cục ra sao, cuối cùng cả đời này nàng cũng không thể thoát khỏi hắn.

Thanh âm u oán thê lương nặng nề bóp nghẹt lấy trái tim của Trác Phi Dương, làm cho hắn không hiểu sao lại cảm thấy bức bối, khó chịu. Nữ nhân này chết tiệt vì sao lại dùng cái loại ngữ khí muốn chết không muốn sống để nói chuyện với hắn?

~~~~~

Hoàng Thượng tứ hôn? Đem công chúa lân bang ban cho Cửu vương gia? !

“Ngươi đáp ứng rồi?” Vân Thanh kêu toáng lên, “Thật sự là đáp ứng rồi?”

“Hoàng huynh không phải hy vọng ta đáp ứng sao?” Trác Phi Dương ung dung nhấp một ngụm trà.

“Nhưng ngươi vì sao lại đáp ứng?” Hắn rõ ràng là yêu tam nha đầu, yêu đến tính cách đều vặn vẹo.

Bởi vì cho đến nay Biển lão nhân vẫn không chịu cho tam nha đầu hồi Thụy vương phủ, khiến cho trên dưới cao thấp cả triều đình đều phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, làm cho hắn đối với Biển lão nhân oán niệm ngày một tăng, thê thảm là hắn lại không thể nói cho bọn họ biết nguyên nhân vì sao gần đây bọn họ phải sống vất vả như thế.

“Vì sao không đáp ứng?”

“Bởi vì….” Hít một hơi, Vân Thanh cố lấy dũng khí nhìn thẳng vào hắn, “Ngươi rõ ràng là yêu tam nha đầu mà.”

“Có gì khác biệt?”

Vân Thanh thiếu chút nữa liền rống lên. Có gì khác biệt? Đương nhiên là có khác biệt! Nếu hắn yêu một nữ nhân, hắn nhất định sẽ không để cho nàng chịu chút ủy khuất nào.

“Trác Phi Dương –” hắn thật sự rống lên, “Ngươi rốt cuộc có trái tim hay không?”

Bị gọi thẳng cả tên lẫn họ người nào đó chậm rãi buông xuống trong tay tách trà, ánh mắt bén nhọn bắn về phía hắn, trên mặt cố tình còn lộ ra nụ cười hòa nhã vô hại, “Vân Thanh, chẳng lẽ ngươi có ý tưởng không nên có đối với tam nha đầu?”

“Ta là bất bình thay nàng.” Lui về sau, lại lùi về sau.

“Kích động như thế làm gì?”

“Ta vẫn xem nàng là muội muội, đương nhiên phải kích động.” Vân Thanh bất chấp nói, giống như Liễu Ti Vũ, tính cách kiên định, bề ngoài có vẻ cao ngạo nhưng so với bất kỳ ai đều thiện lương, dễ gần, không nên bị chôn vùi trong tay của tên nam nhân ác ma này.

Vẻ bén nhọn trong mắt của Trác Phi Dương giảm đi, hắn lại nâng tách trà lên, chậm rãi nói: “Thuận tiện nhắn với hoàng huyng của ta, nói cho hắn hồng bạch hỉ sự cùng nhau làm, bảo mọi người chuẩn bị cả hai bộ quần áo mang tới đây làm lễ vật.”

Vân Thanh thạch hóa ở đương trường.

“Tề Hầu gia như thế nào lại thất thanh?”

“Hồng bạch cùng làm?” Vân Thanh giống như bị chích vào mông, nhảy dựng lên, từ cửa phóng trở lại, “Ngươi tính làm cái gì?”

“Cưới công chúa, sau đó lấy lễ nghi Vương phi mai táng nàng.”

“Chôn sống?” Vân Thanh kinh hãi trố mắt.

“Ta không có tàn nhẫn như vậy.”

“….”

“Ta sẽ đem nàng giết trước sau đó mới chôn.”

Ác quỷ a!

“Cứ thế chuyển cáo với hoàng huynh là được.” Cuối cùng hắn hớn hở buông xuống chén trà, đứng dậy hướng ra cửa.

“Ngươi định đi đâu?”

“Đi bái phỏng một chút Biển thái y.” Cái lão nhân chết bầm kia nhất định đã sớm chiếm được tin tức, cũng nhất định thêm mắm thêm muối bẻ cong sự thật, nhận tiện giáo huấn người nào đó một ít ý niệm sai lầm, đại khái có lẽ hắn đã sắm vai thiện lương quá lâu mới khiến Biển lão nhân cho rằng hắn có thể tùy ý để mặc cho người khác bắt nạt, hắn sẽ giúp lão cải biến ấn tượng.

“Có muốn ta mang một đám người đi đá quán hay không?” Vì báo đáp Biển lão nhân hại hắn mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên, nơm nớp lo sợ, hắn nhất định phải hảo hảo “báo đáp” lão.

“Ngươi vẫn trước đi hoàng huynh báo tin đi.”

“Cũng tốt.” Ngày khác lại đi đá quán.

~~~~~

Những bông tuyết li ti rơi rụng xuống nhân gian, khoác một lớp áo mùa đông mỏng manh lên cả đại địa bát ngát.

“Tiểu thư, tuyết rơi rồi, mau trở vào phòng đi.”

“Không ngại, đây là đợt tuyết đầu mùa, ta muốn ngắm nhìn một lúc.”

“Vậy để nô tỳ đi lấy cho tiểu thư một kiện áo choàng.”

“Hảo.”

Liễu Ti Vũ đi xuống thềm đá, chậm rãi dạo bước trong tuyết, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao, đôi mày thanh tú hơi khép lại ưu sầu.

Văn Sinh, ngươi đến tột cùng đang ở phương nào? Nàng tin tưởng hắn không chết, nhưng nàng đã vài lần hỏi tên nam tử ác liệt kia, hắn luôn cười đến thật đáng giận trả lời qua loa tách trắc, làm nàng cũng vô kế khả thi.

Một đôi tay từ phía sau giúp nàng khép lại áo choàng, nàng đưa tay thắt lại dây lưng thật dài ở phía trước.

Bên hông bỗng dưng buột chặt, thân mình đã rơi vào một vòng ôm ấm áp, thanh âm trêu tức quen thuộc vang lên bên tai, “Nghĩ cái gì lại nhập thần như vậy? Nếu bị nam tử khác khinh bạc thì làm sao bây giờ?”

“Vương gia.”

“Thân thể tốt hơn nhiều chưa?”

“Ân.”

“Xem ra Biển lão nhân quả thật dụng tâm giúp ngươi điều dưỡng.”

“Vương gia….” Cái tên nam nhân này có hiểu thế nào là kính trọng người già không hả?

“Không được nhắc tới cái lão già làm cho ta phiền lòng kia,” hắn xoay nàng lại, nâng lên chiếc cằm đã trở nên mượt mà của nàng, “Có nghĩ tới hồi vương phủ?”

“Nghĩa phụ nói qua khỏi cuối năm — “

“Ta đã lừa tử lão nhân kia tiến cung rồi.”

“Vương gia ngươi làm sao có thể….”

“Chẳng lẽ ngươi cho là bổn vương sẽ bỏ qua cho kẻ có lỗi với bổn vương sao?”

“Nhưng mà….”

Nhìn nàng muốn nói lại thôi, cuối cùng mím môi lại, Trác Phi Dương lắc đầu thở dài, ôm nàng vào lòng, “Không biết ngươi đến tột cùng là không có lòng tin đối với bản thân vẫn là không có lòng tin đối với ta.”

Cho dù bất luận kẻ nào đối với tên nam nhân trước mắt này cũng đều không có lòng tin, càng không cần nói đến một kẻ đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm như nàng, một tiểu nữ tử yếu ớt tối khiếm khuyết cảm giác an toàn.

“Yên tâm, lão gia hỏa kia không có việc gì.” Tối đa cũng chỉ chịu chút ít kinh hách thôi.

“Đa tạ Vương gia.”

“Bất quá,” hắn mân mê mái tóc dài thả xuống ở trước người nàng, dùng một loại ngữ điệu vân đạm phong khinh nói, “Chúng có thể thương lượng hay không?”

“Cái gì?”

“Tam nha đầu, ngươi có thể dùng nguyên bản thanh âm của ngươi để nói chuyện với ta hay không?”

“Văn Sinh ở đâu?”

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt xếch xinh đẹp của nàng, ánh mắt trong suốt lại mang theo kiên định cố chấp, khóe môi hắn hơi cong lên, “Đây là điều kiện trao đổi?”

“Vương muốn nghĩ thế cũng được.”

“Tốt lắm, bổn vương thích nhìn thấy ngươi tự tin như thế này.”

Một trận gió thổi qua, nàng nhịn không được co người lại.

“Lạnh sao?” Hắn cảm giác được nàng co rúm người, “Mau trở lại phòng.”

Nàng chần chờ một chút, ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại nhanh chóng rũ mắt xuống, “Nhưng…. nghĩa phụ nói ta hiện tại không nên ở cùng một gian phòng với ngươi.”

Trác Phi Dương khóe mắt hơi giật giật, trầm mặc một lát, sau đó mỉm cười hơi có chút cứng ngắc nói với nàng, “Để nha hoàn của ngươi ở cùng cũng được.”

Nàng muốn nói cho hắn, hắn cười rất giả tạo, nhưng nàng sợ có người sẽ trở mặt, cho nên cuối cùng cái gì cũng không nói.

Sau đó, ở bên trong phủ đã trải qua tro cốt của ba triều đại của Biển thái y, Kim thịnh hoàng triều Cửu vương gia làm cho người nghe phải biến sắc cùng với nghĩa nữ mới thu nhận của Thái y phẩm trà đáng cờ, mãi đến đêm khuya cũng chưa hồi phủ, trong phòng có ít nhất ba gã tì nữ đứng hầu ở một bên.

Căn cứ theo lời của hạ nhân Biển phủ, đêm đó Vương gia sắc mặt phi thường thối, không thắng được tiểu thư nhà các nàng một ván nào, lại kiên trì không chịu nhận thua hồi phủ.

~~~~~

“Vương gia,” Vân Thanh cẩn thận nhích tới gần. “Nghe nói Biển thái y bởi vì bào chế cho Hoàng Thượng thuốc tráng dương quá liều, làm cho Hoàng Thượng trầm mê trong chốn hậu cung vô tâm lo việc triều chính, bị Tả đốc Ngự sử buộc tội, bị Thái Hậu nhốt vào thiên xa.” (Hình như là loại nhà tù kéo lên trên không)

“Vậy thì sao?”

“Thập nhị vương gia đùa giỡn với cung tần bị cấm túc.”

“Nga.”

“…. Nói tóm lại, Vương gia, ngài tột cùng là đến khi nào tâm tình mới có thể vui vẻ đây?”

Hắn nhíu mày, lấy vẻ mặt nghi vấn nhìn Vân Thanh.

“Rất nhiều người nhờ vả ta đến hỏi ngươi, để bọn họ xác định rõ thời gian để cáo bệnh nghỉ phép.”

“Nhàm chán.” Trác Phi Dương tăng tốc bước đi.

Kẻ nhàm chán nhất là hắn mới đúng? Vân Thanh lặng lẽ hướng về phía bóng lưng của hắn làm cái mặt quỷ.

“Ngươi đi đâu vậy?”

“Biển phủ.”

“Lại đi uống trà chơi cờ?”

Trác Phi Dương dừng lại cước bộ, chậm rãi đi trở về, trên khuôn mặt tuấn lãng tươi cười dẫn theo một tia tà khí, “A, đột nhiên nghĩ muốn đến Tề hầu phủ nhìn một cái, thế nào, có hoan nghênh không?”

Vân Thanh ngay lập tức dùng sức xua tay, đồng thời lên tiếng kiên quyết cự tuyệt, “Vương gia, ngài vẫn là đi Biển phủ tốt lắm, ta tin tưởng trà trong phòng của Biển gia tiểu thư so với hàn xá nhất định là hương thuần ngon miệng hơn nhiều, hơn nữa Biển thái y hiện đang ở trong thiên lao, Vương gia có thể nhân tiện an ủi một chút nỗi lo lắng hãi hùng của Biển gia tiểu thư, để nàng không lo lắng quá mức mà làm ra chuyện ngốc nghếch.”

“Nói được có đạo lý.” Khóe môi hắn lại cười rất thích thú. “Cảm tạ lương ngôn tương cáo (*) của ngươi, ta sẽ phi thường cam tâm tình nguyện nghe theo.”

(*) Lương ngôn tương cáo: báo cho biết lời hay có ích.

“Có thể hay không xin hỏi Vương gia định quấy rầy bao lâu?”

Trác Phi Dương trên mặt tươi cười có chút gian trá, “Vậy phải xem Biển gia tiểu thư chịu lưu ta bao lâu.”

“Vương gia, thứ ta cả gan hỏi một câu, nếu nàng vẫn không chịu trở về vương phủ, hành động của ngươi có thể hay không thăng cấp?”

Hắn thở dài, biểu tình thật không tình nguyện, “Nói thật ra, bổn vương đối với mấy hình phạt tịch biên nhà diệt tộc, lưu đày biên cương, sung quân cũng không hứng thú nhiều cho lắm….”

“Được rồi, ta đã hiểu, cũng biết nên làm thế nào.” Vì hạnh phúc và ích lợi của mọi người, có khi tất yếu phải hy sinh một số người cũng là tình thế bất đắc dĩ.

Hai nam nhân lộ ra nụ cười không cần nói cũng hiểu lòng nhau, mỗi ngươi đi mỗi ngã.

~~~~~

Bên trong Biển thái y phủ.

“Khụ khụ….” Tiếng ho khan liên tục truyền ra từ bức rèm nặng nề.

“Tiểu thư, đến giờ uống thuốc.” Hai tỳ nữ vén rèm lên, nhìn nữ tử đang dựa vào đầu giường.

“Đều là tại Cửu vương gia, làm hại tiểu thư thân mình vừa mới có chút khởi sắc bệnh tình lại nặng thêm.”

“Thuốc này chúng nô tì bỏ thêm nhiều mật đường, không quá đắng như trước.”

“Cảm tạ.”

“Tiểu thư tiểu thư….” Cùng với tiếng bước chân vội vã, một tỳ nữ mang theo vẻ mặt kinh hoàng nghiêng ngã lảo đảo chạy vào, “Cửu vương gia lại tới nữa.”

Liễu Ti Vũ buông chén thuốc đã cạn xuống, vừa lau tàn nước lưu lại bên môi vừa nói, “Các ngươi đều lui xuống hết đi.”

“Nhưng mà, tiểu thư….” Mọi người đều lộ ra vẻ chần chờ.

“Để ta một mình cùng Vương gia nói chuyện, nếu không chỉ sợ nghĩa phụ còn phải ở trong lao chịu nhiều khổ cực.”

“Vậy được rồi, nếu có gì không đúng, tiểu thư cứ kêu to, chúng nô tỳ liền ở ngay bên ngoài.” Các tỳ nữ thu bát, lui ra ngoài.

Khi Trác Phi Dương vén rèm bước vào nội thất đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, mà người ở trên giường đang chống tay chuẩn bị xuống giường.

“Ngươi lại bị bệnh sao?”

“Khụ…. bị chút phong hàn…. không đáng ngại…. khụ….”

Hắn một bước dài vọt tới bên giường, đè lại nàng đang gắng gượng muốn xuống giường, “Bị bệnh vẫn nên ở trên giường nghỉ ngơi nhiều đi. Biển lão nhân là tam triều thái y, như thế nào càng trị vấn đề càng nhiều?”

“Đêm đó cùng ngươi chơi cờ nên mới bị nhiễm phong hàn.” Câu nói đầu tiên ngăn chặn người nào đó sắp bộc phát lửa giận.

“Ta tìm hắn trở về.”

“Nghĩa phụ đang ở thiên lao.”

“Ta có thể đưa hắn vào đó, tất nhiên cũng có biện pháp mang hắn ra.” Hắn xoay người vừa định đi.

“Vương gia.” Nàng dừng hắn lại, “Không cần giận chó đánh mèo, ít nhất không cần vì ta mà giận chó đánh mèo, nghĩa phụ chỉ vì lo lắng cho thân thể của ta mà thôi.”

Hắn đi trở lại bên giường, cầm tay nàng, mỉm cười mang theo vài phần giễu cợt, cho dù không cam lòng hắn vẫn phải thừa nhận Biển lão nhân là đúng, nếu không thì sao thân thể của nàng chỉ mới chịu đựng một đêm liền cảm nhiễm phong hàn phải nằm trên giường dưỡng bệnh.

“Con người nếu tịch mịch luôn làm chút chuyện gì đó để giết thời gian.”

Nàng không nói gì.

“Nếu hôm nay ta không buông khẩu, ngươi có phải định kéo lê cái thân hư tàn này theo bồi tiếp ta hay không?”

“Vương gia nói đi?”

Xoa xao cằm, đôi môi của hắn hơi tách ra lộ ra nụ cười xấu xa, ghé sát vào nàng nói: “Vẫn là tra tấn ngươi có cảm giác khoái trá hơn, cho nên hãy mau mau khỏe lên.”

Nàng vờ như không nghe, “Lây bệnh.”

“Bổn vương sao lại sợ nho nhỏ phong hàn?”

Cũng phải, ngay cả ác ma thấy hắn còn phải nhường đường.

“Khụ…. thật sự sẽ lây bệnh cho Vương gia….”

Tứ phiến môi đang dán liền nhau hơi hơi tách ra, hắn cười đến tà mị mà nguy hiểm, “Đã nói bổn vương không sợ.”

Nàng chống tay đẩy hắn tạo ra khoảng cách giữa hai người, bộ ngực do thở dốc mà rung động phập phồng, vẽ nên một hình ảnh phi thường hương diễm câu hồn người.

Ngay sau đó, hai người liền cùng ngã vào tấm đệm ấm áp trên giường, hắn thuận thế buông màn, bức rèm dày cô lập cả hai trong khoảng không gian nho nhỏ ở bên trong.

“Vương gia….”

“Ta chỉ muốn ôm ngươi ngủ một lát.”

“Thật sự?”

“Ta đường đường là Kim thịnh hoàng triều Cửu vương gia mà đi lừa một tiểu nữ tử sao?”

“Chỉ ngủ một lát?” Nàng xác nhận.

“Phải.”

“Ta vừa mới uống thuốc, nếu ta có ngủ quên, ngươi lúc đi không cần đánh thức ta.”

“Có thể.”

“Ta thật sự buồn ngủ.”

“Vậy ngủ đi.”

Không bao lâu, nàng liền nặng nề chìm vào giấc ngủ trong vòng ôm ấm áp của hắn.

Mà hắn chỉ nằm đó ngắm nhìn dung nhan đang say ngủ của nàng, lộ ra sủng nịnh tươi cười, ôm chặt nàng, nỉ non, “Nhanh một chút khỏe lại, thiếu ngươi mỗi ngày của ta đều qua rất tịch mịch.”

Kết quả, một đêm kia Cửu vương gia không có đi ra khuê phòng của Biển tiểu thư.

Sau đó không lâu, lời đồn đãi Cửu vương gia dùng Biển phụ uy hiếp cưỡng đoạt sự trong sạch của Biển gia tiểu thư lan truyền khắp cả kinh thành.

~~~~~

Cười a cười, cười đến hoa chi loạn chiến (*), bách hoa đều phải hổ thẹn, cho dù hắn không phải nữ tử.

(*) Hoa chi loạn chiến: cười đến run rẩy hết cả người, chỉ trạng thái của phụ nữ khi cười lớn, nhất là phụ nữ có chút phóng túng.

Vân Thanh một bên nện thùm thụp vào mặt bàn một bên cười đến sắp tắt thở, “Cưỡng đoạt sự trong sạch của Biển gia tiểu thư, ha ha…. thanh danh của Vương gia ngươi càng thối.”

Trác Phi Dương vẻ mặt vênh váo không sao cả bắt tay châm một chén trà, đối với người nào đó đang cười như điên làm như không thấy.

“Nghe nói gần đây không ít thiên kim quan lớn đều đăng môn bái phỏng Vương gia, với lý do là tìm phương pháp giải cứu phụ thân….” Không được, lại cười ngã vào nhuyễn tháp, “Diễm phúc của Vương gia thật không nhỏ nha.”

“Ngươi muốn gửi lời chào à.” Sắc mặt của hắn không được tốt cho lắm.

“Không không không…. Vương gia đừng khách khí.” Hắn nghẹn cười rất thống khổ. “Uống trà xong, Vương gia định đi chỗ nào?”

“Biển phủ.”

“Nghe nói Biển tiểu thư đau khổ vì mất đi sự trong sach nằm liệt trên giường không dậy nổi, Vương gia lúc này đến không sợ là họa vô đơn chí à?”

“Chuyện bỏ đá xuống giếng không phải bổn vương chưa từng làm, thêm một chuyện thì như thế nào?”

…. Hảo đáp án!

Một ly trà uống cạn, Trác Phi Dương phủi hai tay, thong thả nhàn nhã đi ra Thanh Nhã Các, mục tiêu — cách ba dãy phố Biển thái y phủ.

Từ rất xa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của mỗ nhân đang chậm rãi đi đến, nhóm nô bộc vốn đã được huấn luyện ngay lập tức đóng cửa lạc khóa, từ chối tiếp khách.

Trác Phi Dương nhìn thoáng qua cánh cửa lớn đóng chặt, sau đó quẹo trái, chậm rãi tiêu sái đi thêm hai mươi mấy bước, nhẹ nhàng phi thân một cái, người đã rơi xuống bên trong nội viện của Biển phủ, một đường không thèm né tránh đếm xỉa tới đám hạ nhân, ngựa quen đường cũ thẳng đến bên trong khuê phòng trọng địa.

“Hôm nay khí sắc rất tốt.” Vén rèm tiến vào nội thất, ánh vào trong mắt hắn chính là hình ảnh Liễu Ti Vũ cầm một quyển sách đang đọc.

“Vương gia.”

“Biển phủ ngay cả đạo đãi khách cơ bản cũng không hiểu sao? Mang trà đến.”

“Đi châm trà.”

“Vâng, tiểu thư.”

Buông quyển sách trong tay, tầm mắt đảo về hướng thân ảnh của hắn ngã xuống lười biếng nằm dài ở trên giường, có chút bất đắc dĩ đi qua, “Vương gia, như vậy không ra thể thống gì.”

“Bổn vương đã muốn thật tiết chế rồi.”

Tránh đi tầm mắt nóng bỏng của hắn, nàng lui về bên cạnh bàn, một lần nữa cầm lấy thư. Hắn muốn nằm liền nằm, chọc giận hắn không biết lại hại ai xui xẻo. Nghe nói gần nhất trong triều đình đều một mảnh thần hồn nát thần tính, khiến cho lòng người lo lắng bất an, mà đầu sỏ gây ra chính là tên nam nhân giống như nhuyễn trùng đang nằm ở trên giường nàng kia.

“Tam Liễu bị mẫu hậu ta ném trả lại vương phủ rồi, gần đây làm cho ta ngủ cũng không được an giấc.”

“Không phải nói đã lớn rồi sao?”

“Cùng mẫu hậu chơi rất vui, hiện tại lại không chịu tiếp nhận người của Vương phủ.”

Đáp án rất đơn giản, Liễu Ti Vũ không khỏi mỉm cười.

Hắn nằm sấp ở trên giường, chỉ có nửa người nhỏm lên, ngắm nhìn bóng dáng xinh đẹp cạnh bàn.

Nàng không có vẻ ngoài xuất chúng, cũng không có khí chất của tài nữ để phụ trợ, nhưng cá tính độc đáo của nàng ngay từ đầu đã gắt gao hấp dẫn ánh mắt của hắn, lúc này trên người nàng lại toát ra một cỗ thướt tha phong nhã, quả nhiên là tình nhân trong mắt xuất Tây Thi.

“Tiểu thư, trà.”

“Đưa cho Vương gia.”

“Vương gia đang nhìn người, không chịu tiếp trà.”

Vì thế, Liễu Ti Vũ đành phải buông quyển sách xuống, bưng chén trà xanh đi đến bên cạnh giường đưa cho hắn.

Trác Phi Dương vói tay túm lấy nàng, kéo sát vào mũi ngửi ngửi, “Tam nha đầu, son phấn bột nước mà bổn vương đưa cho ngươi như thế nào lại không dùng?”

“Ta dưỡng bệnh, lại không ra khỏi cửa gặp khách, không cần thiết phải trang điểm.”

“Dù sao cũng không có việc gì làm, trang điểm để bổn vương nhìn một cái.”

Nhìn chòng chọc vào hắn nửa khắc, hiểu được nam nhân này đang nói thật, nàng nhẹ gật đầu, “Hảo.”

Nhìn bóng dáng nàng ngồi trước gương, chậm rãi mở ra hộp nữ trang, vén lên mái tóc dài lỏng lẻo, sau đó tẩm một chút mùi hương hoa nhài thơm ngát lên mái tóc.

Trác Phi Dương một bên thưởng thức trà, ánh mắt không chuyển ngắm nhìn nhất cử nhất động của nàng, chậm rãi thong thả mà lại lộ ra phong tình. Nữ nhân này tựa như một chén rượu, thời gian càng lâu càng cảm thấy hương thuần say lòng người, mà hắn chính là kẻ may mắn được nếm rượu.

~~~~~

Trừ tịch (tức là giao thừa), ngày toàn gia đoàn viên, mọi nhà đều dán câu đối, treo hồng đăng, nơi nơi đều tràn ngập bầu không khí vui mừng.

Không đúng, có một nhà không quá hài hòa.

Pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời, mà đám người đang đứng trước phủ của Biển thái y không một ai có tâm tình ngẩng đầu ngắm nhìn cảnh trí xinh đẹp trên bầu trời.

Trác Phi Dương lười biếng ngồi ở trên thành kiệu, lấy tay chống má, cười thực vô hại, “Đi báo với lão gia các người một tiếng, bổn vương tới đón người.”

Ngẩng đầu nhìn thấy một mảnh pháo hoa phân tán trên không trung, hắn cười nói, “Năm nay pháo hoa thật đẹp.”

“Đẹp đến mức làm cho Vương gia tôn quý phải chạy đến trước cửa nhà người khác để thưởng thức?”

Thanh âm mềm nhẹ uyển chuyển hàm xúc lại khó nén có chút nhạo báng truyền vào tai, Trác Phi Dương mỉm cười nhìn về phía đại môn của Biển phủ, “Tam nha đầu.”

Đợi cho nàng chậm rãi đi đến trước mặt mình, hắn dùng sức ngửi một chút, sau đó vừa lòng gật đầu, “Tốt lắm.” Là mùi hoa nhài mà hắn mua cho nàng.

Nàng chuẩn bị lên kiệu, màn kiệu vừa mới nhấc lên, đôi mắt nàng trong phút chốc trợn to, rồi sau đó ý cười theo đáy lòng tỏa sáng trên mặt nàng, giang hai cánh tay nói, “Văn Sinh.”

“Tỷ tỷ.” Tiếng cười thanh thúy như tiếng chuông bạc tràn ra truyền đi suốt ba thước ở trước cửa Biển phủ.

Nhìn nàng ôm đệ đệ tươi cười rạng rỡ, trong lòng của Trác Phi Dương có chút chua, nhưng khóe miệng vẫn nhịn không được nhếch lên, nhìn miệng nàng cười, nghe được tiếng cười của nàng đối với hắn chính là sự khẳng định lớn nhất.

“Lên kiệu đi.”

“Văn Sinh, đi nào, tỷ tỷ ôm ngươi cùng tọa.”

“Xin lỗi, Văn Sinh tọa ở cỗ kiệu phía trước.”

“Vương gia.”

“Không thương lượng, bổn vương đã muốn ngoại lệ.” Chiếu theo kế hoạch của hắn, Liễu Văn Sinh tiểu gia hỏa này phải hai mươi năm sau mới được tái xuất hiện. (Cesia: o_O “…..”)

Liễu Ti Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn đệ đệ tiến vào cỗ kiệu khác, mà trái lại mỗ Vương gia mẫu mực lại khom người chui vào trong ngồi xuống bên cạnh nàng.

“Khởi kiệu hồi phủ.”

Màn kiệu buông xuống, trong kiệu chính là một khoảng không gian nho nhỏ bị phong kín.

“Cảm tạ.”

“Lát nữa sư phụ hắn sẽ dẫn hắn ly khai.”

“Vương gia….” Nàng mím môi, thanh âm trở nên trong trẻo lạnh lùng.

Hắn ôm chầm lấy nàng, dán môi vào môi nàng nói, “Ngươi phạm quy.” Sau đó ngay tại môi nàng cắn một cái.

“Hôm nay là trừ tịch.”

“Cho nên ta mới cho ngươi thấy hắn.”

“Sau này thì sao?”

“Không thương lượng.” Hắn cự tuyệt thật sự trảm đinh tiệt thiết.

“Hắn sẽ bình an trưởng thành?”

“Đương nhiên sẽ.”

“Vậy là tốt rồi.” Nàng nhắm mắt, tựa vào lòng hắn không thèm nhắc lại.

Ôm lấy nàng, hít vào mùi hương thoang thoảng của hoa lài, tựa đầu chôn ở cổ nàng, cảm thụ cảm giác ở chung ấm áp vô cùng thân thiết giữa hai người.

“A!”

“Làm sao vậy, tam nha đầu?” Hắn bày ra vẻ mặt vô tội, vô cùng thân thiết hỏi.

“Ngươi cắn ta đau.”

“Chuyện ta muốn làm nhất chính là từng ngụm từng ngụm ăn ngươi vào trong bụng.”

Nghe thấy lời nói trắng trợn đó, Liễu Ti Vũ phản xạ muốn tránh thoát khỏi ôm ấp của hắn.

“Lại giãy giụa, người bên ngoài sẽ nghĩ rằng ta đã muốn nhịn không được bắt đầu ăn ngươi.”

Nàng lập tức đình chỉ giãy giụa.

“Ngươi vẫn rất thức thời.”

“Mà bản tính ác liệt của Vương gia từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.”

“Là ngươi dụ dỗ ta trước.”

“….” Nàng không thừa nhận chính mình đã làm chuyện đó.

“Dùng âm sắc độc đáo của ngươi dẫn ta mắc câu, ngươi dám phủ nhận?”

“Lúc ấy ta chỉ là được ăn cả ngã về không, dùng tánh mạng của chính bản thân để đánh cược với thói hư tật xấu của đương triều Cửu vương gia.”

“Bổn vương có tệ như vậy sao?”

“Tin ta đi, chỉ biết càng tệ hơn.”