Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Kiếm Hiệp Giang Hồ Đoạt Kiếp Chương 25: Hư thực thực hư – Vô minh kỳ ảo

Chương 25: Hư thực thực hư – Vô minh kỳ ảo

12:16 chiều – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 25: Hư thực thực hư – Vô minh kỳ ảo tại dua leo tr 

Đứng trên vách đá cao chót vót nhìn xuống Lạc Hồn cốc, Yến Yến và Lão Mạc chỉ còn là hai chấm đen trong tầm mắt của Tiêu Lân. Chàng nhìn lại đôi bản thủ của mình. Nếu không có Hấp Tinh Đại Tà công thì Tiêu Lân chẳng thể nào vượt qua được vách đá dựng đứng cả trên trăm trượng này để rời Lạc Hồn cốc.

Chàng nhẩm nói :

– Yến Yến, Mạc tiền bối! Tiêu Lân sẽ quay lại Lạc Hồn cốc.

Tiêu Lân đứng như thế một lúc lâu nhìn xuống Lạc Hồn cốc. Phía dưới vẫn còn hai chấm đen mà chàng biết đó là Yến Yến và Lão Mạc.

Buông tiếng thở dài, Tiêu Lân nói :

– Nhất định Tiêu Lân sẽ quay về.

Rít một luồng chân ngươn trút bỏ sự bồi hồi đang dâng tràn tâm tưởng mình. Tiêu Lân mới có thể quay bước. Chàng thi triển Hành Tẩu Di Hình bộ rời vách đá Lạc Hồn.

Khi vầng nhật quang sắp lặn thì chàng đến Giang Đông. Chẳng mấy khó khăn Tiêu Lân tìm ra tòa Tam Tông miếu, vẫn là Tổng đàn của Cái bang.

Tiêu Lân bước vào gian tửu điếm đối diện với tòa Tam Tông miếu. Chẳng một ai màng đến sự xuất hiện của Tiêu Lân.

Chọn một chiếc bàn trong góc tửu điếm, Tiêu Lân gọi điếm chủ bày rượu và thức ăn.

Gã điếm chủ bước ra nặn một nụ cười giả lả.

Tiêu Lân nói :

– Quán chủ, tại hạ có thể hỏi vài câu được không?

– Công tử hỏi gì ạ?

– Xin hỏi quán chủ, bên kia có phải là tòa Tam Tông miếu, nơi hội tụ của những vị trưởng lão Cái bang không?

Gã quán chủ gật đầu :

– Đúng rồi. Đúng rồi.

– Thế quán chủ có thấy điều gì khác thường không?

– À công tử hỏi thì lão nhị này mới nói. Ngày mai đúng ngày Đoan Ngọ. Nghe nói Cái bang có sự việc lớn. Hình như lão Bang chủ Khấu Đà Tử quyết định chọn người kế vị chức vụ Bang chủ.

– Khấu Đà Tử hiện có mặt trong Tam Tông miếu không?

Lão quán chủ lắc đầu :

– Không không. Lão Bang chủ vốn là bằng hữu tri tửu với lão nhị, nhưng chẳng bao giờ có mặt lão ở Tam Tông miếu. Chỉ khi nào cần lắm thì lão mới xuất hiện. Không biết ngày mai lão có đến không.

Tiêu Lân ôm quyền :

– Đa tạ quán chủ. Hy vọng ngày mai lão sẽ xuất hiện.

– À… Mà sao công tử quan tâm đến lão Bang chủ Khấu Đà Tử?

– Không có gì đâu quán chủ. Tại hạ có hai vị bằng hữu, một nam một nữ muốn tìm lão Bang chủ. Còn tại hạ thì muốn tìm hai người đó.

– Hóa ra là vậy.

Tiêu Lân rót rượu ra chén. Chàng bưng chén nói :

– Quán chủ uống với tại hạ một chén chứ?

– Công tử đã mời, lão nhị đâu dám từ chối.

Lão uống cạn chén rượu của Tiêu Lân trao rồi như sực nhớ ra điều gì.

– Mấy hôm nay có hai người đến tửu điếm của lão nhị. Nhưng không phải một nam một nữ mà là hai vị công tử. Trong hai người đó có một người thật khôi ngô tuấn tú. Không thể tả hết được vẻ đẹp khôi ngô của y. Họ cũng hỏi đến Bang chủ Khấu Đà Tử.

Tiêu Lân sực nhớ lại là chàng đã bảo Tu Di cải dạng nam trang. Tiêu Lân mỉm cười nói với lão :

– Một người là Thường Tam Lĩnh, còn một người họ Ngạc đúng không à.

– Công tử biết hai người đó à?

– Tại hạ là bằng hữu của họ.

Lão quán chủ buông tiếng thở dài. Lão nhìn Tiêu Lân từ tốn nói :

– Công tử có quen với Ngạc công tử không?

– Không chỉ quen mà còn rất thân nữa.

Nghe chàng nói câu này, lão nhị liền kéo ghế ngồi xuống đối mặt với Tiêu Lân. Lão ngập ngừng nói :

– Công tử quen với Ngạc công tử à?

Tiêu Lân gật đầu :

– Y là bằng hữu tri giao của tại hạ.

Lão nhị xoa tay :

– Tốt quá. Tốt quá.

Tiêu Lân nhìn lão :

– Quán chủ có chuyện gì muốn nhờ tại hạ?

Lão ngượng ngùng nói :

– Nói ra hổ thẹn, công tử đừng cười lão nhị.

– Tại hạ đâu dám cười. Quán chủ cứ nói, nếu giúp được tại hạ sẵn sàng giúp đỡ.

Lão nhị ôm quyền :

– Đa tạ công tử… Đa tạ công tử.

Tiêu Lân khoát tay :

– Quán chủ xin đừng khách sáo. Không biết tại hạ có giúp được cho quán chủ hay không, nên không dám nhận sự đa tạ của quán chủ trước.

– Nếu công tử là bằng hữu tri giao với Ngạc công tử, nhất định công tử sẽ giúp được lão nhị. Nếu công tử giúp được, lão phu xin hậu tạ.

– Vậy quán chủ nói đi. Cần gì nơi tại hạ nào.

Lão nhị lưỡng lự rồi nói :

– Không giấu gì công tử. Lão nhị chỉ có một ái nữ duy nhất. Ái nữ của lão phu khi gặp Ngạc công tử, bỗng dưng thất thần, chẳng buồn ăn với uống. Thị chỉ muốn gặp Ngạc công tử thôi.

Tiêu Lân phá lên cười :

– Tại hạ hiểu rồi. Hiểu rồi. Ngạc đệ của tại hạ vốn là một mỹ nam tử hào hoa phong nhã nhưng lại rất nghiêm trong chuyện yêu đương. Ái nữ của quán chủ chắc đã thất thần vì phong thái hào hoa của y, nên sinh bịnh phải không?

– Công tử nói đúng. Chính vì vậy lão nhị nói ra hổ thẹn vô cùng, nhưng khốn nỗi lão nhị chỉ có một đứa con gái duy nhất.

Lão buông tiếng thở dài nhìn Tiêu Lân :

– Nếu công tử có thể mời được Ngạc công tử đến tệ gia một lần.

Lão xoa tay nhìn chàng nhỏ giọng nói :

– Lão nhị sẵn sàng đền ân cho công tử.

– Được. Nhất định tại hạ sẽ giúp quán chủ. Nhưng rất tiếc bây giờ tại hạ không biết Thường Tam Lĩnh và Ngạc đệ đang ở đâu. Chắc quán chủ biết?

Lão phấn khích hẳn lên :

– Lão nhị biết. Lão nhị biết.

– Nếu vậy quán chủ chỉ cho tại hạ được không?

– Lão nhị biết Ngạc công tử và Thường Tam Lĩnh công tử hiện đang ở tại Ngọc Huê lầu.

– Tại hạ sẽ đến đó.

Tiêu Lân đứng lên.

Lão nhị nói :

– Công tử! Thức ăn vừa mới dọn ra, công tử chưa dùng.

– Tại hạ sẽ dùng sau. Xin gởi lại quán chủ.

– Lão nhị sẽ chờ công tử quay về.

Tiêu Lân gật đầu.

Chàng vừa dợm bước thì thấy một người gầy còm chống gậy đội mũ rộng vành bước vào tửu điếm. Người đội mũ rộng vành như thể nhận ra Tiêu Lân liền chống gậy bước đến bên bàn chàng.

Tiêu Lân nhìn xuống chân người đó. Đôi giày còn mới tinh khác hẳn với bộ trang phục cáu bẩn.

Tiêu Lân nhìn lão Nhị.

– Điếm chủ. Tại hạ có khách mời rồi.

Lão nhị cáo lui.

Tiêu Lân gật đầu.

Chờ lão nhị đi rồi, Tiêu Lân mới ngồi trở lại.

Người đội mũ rộng vành vẫn đứng nhìn chàng.

Tiêu Lân rót rượu ra chén. Vừa rót rượu chàng vừa nói :

– Ở đây không phải là Dương Châu Lạc tửu lâu, nên đừng có khóc lóc đấy nhé.

Người đội mũ rộng vành ngồi xuống đối diện với chàng. Y nhỏ giọng nói :

– Nho sinh thúi. Ngươi nhận ra lão huynh của ngươi à?

– Ai không nhận ra lão ôn dịch chứ Tiêu Lân nhất định nhận ra lão rồi. Chỉ nhìn qua đôi giày thúi của lão thôi thì biết ngay.

– Lão huynh chẳng chăm chút cái gì cả ngoại trừ đôi giày của mình.

Tiêu Lân bưng chén :

– Mời.

– Xem chừng xa nhau chưa bao lâu, ngươi sắp biến thành con sâu rượu rồi đó.

– Thì cũng ráng theo kịp lão huynh mà.

Lão Đà Tử bưng chén dốc vào miệng.

Lão chép lưỡi :

– Lão nhị này lúc nào cũng cất rượu như thế cả, không có gì thay đổi.

Lão đặt chén xuống bàn, nhìn Tiêu Lân nói :

– Nho sinh thúi. Ở đây nói chuyện bất tiện, ngươi theo ta được chứ.

– Tiêu Lân cũng định đi đây.

Chàng nói rồi đứng lên. Lão Đà Tử thuận tay lấy thức ăn cho vào túi, ôm cả vò rượu. Hai người rời tửu điếm. Tiêu Lân hỏi :

– Đường đường là một Bang chủ Cái bang, một bang phái được giới võ lâm ban cho danh Thiên Hạ Đệ Nhất Bang. Sao lão huynh lại lấp lấp ló ló chi vậy.

– Ậy… Cái gì cũng có nguyên cớ của nó. Rồi ta sẽ nói cho ngươi biết mà.

Lão Đà Tử đưa Tiêu Lân đến một ngôi miếu hoang. Bước vào miếu lão liền bày thức ăn và rượu ra sàn gạch, ngồi bệch ngay xuống. Giở chiếc nón rộng vành để xuống bên cạnh, lão Khấu Đà Tử :

– Nho sinh thúi, lâu quá ta không có dịp uống rượu với ngươi.

Tiêu Lân ngồi xuống đối diện với lão. Chàng bưng vò rượu rót ra chén.

– Lâu quá không uống, hôm nay uống bù chứ?

Khấu Đà Tử gật đầu. Lão và Tiêu Lân uống cạn một lúc ba chén.

Đặt chén xuống bàn lão nhìn Tiêu Lân vuốt râu :

– Hê nho sinh thúi. Ngươi nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra với ngươi ở Dương Châu vậy?

Tiêu Lân buông tiếng thở dài, nhìn Khấu Đà Tử :

– Lão huynh. Thế huynh có tin chuyện Dương Châu là thật không?

– Tất nhiên là không rồi. Ta biết tính của nho sinh thúi mà. Nhưng tại sao ngươi lại bị người ta gắn cho cái tội biến thái. Bình thời ngươi đâu phải là con người như vậy.

– Thế mới có chuyện chứ. Lão huynh biết chuyện đó, đệ bị oan sao không đến cứu tiểu đệ.

– Con khỉ. Khi ngươi ở Dương Châu thì ta đến Linh Sơn. Từ Linh Sơn đến Dương Châu gần lắm hay sao vậy. Với lại ta đâu phải lúc nào cũng tò tò theo bảo hộ cho ngươi.

Lão bưng chén rượu :

– Lạ thật. Ngươi bị như thế mà không chết nghĩ cũng lạ.

Tiêu Lân tròn mắt nhìn lão :

– Lão huynh muốn đệ chết lắm à. Nếu chết thì Tiêu Lân chết oan, chết ức khó mà đầu thai lắm đó.

Nâng chén uống cạn. Tiêu Lân thuật lại tất cả mọi sự việc xảy ra với mình. Chàng thuật rồi mới nói :

– Tiêu Lân không có mạng số lớn, mà chờ lão huynh đến cứu hẳn bây giờ đã thành oan hồn vất vưởng.

Khấu Đà Tử nheo mày :

– Xem chừng Tiêu lão đệ cũng có may mắn quá nhỉ.

Tiêu Lân nhìn lão :

– Nếu không may mắn thì Tiêu Lân làm sao ngồi đây đối ẩm với lão huynh.

Tiêu Lân đứng lên nhìn Khấu Đà Tử nói :

– Lão huynh. Nếu Tiêu Lân gặp may thì lão đang gặp vận xui rồi đó.

Lão nheo mày :

– Vận xui gì?

– Lão huynh không biết à.

– Ngươi nói đi.

– Thì tình nương Ngạc Tu Di của lão giờ đang ở trong tay Thường Tam Lĩnh. Xem chừng lão chẳng còn cơ hội có đặng tình nương nữa rồi. Nếu như lão huynh muốn đoạt lại Ngạc Tu Di thì phải giúp Tiêu Lân rửa mối nhục Dương Châu.

Khấu Đà Tử bật đứng lên. Lão chỉ tay vào mặt Tiêu Lân :

– Nho sinh thúi. Ngươi nói cái con khỉ gì thế. Ngươi ở cùng với Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc rồi nói năng chẳng ra thể thống gì cả. Muốn nói là nói, muốn nghĩ gì thì nghĩ sao. Coi chừng Khấu Đà Tử này cắt cái lưỡi giảo hoạt của ngươi đó.

Tiêu Lân tròn mắt nhìn lão :

– Hê… Bộ Tiêu Lân nói không đúng sao mà lão huynh giận dữ như vậy. Hiện tại bên Ngạc Tu Di là Thường Tam Lĩnh. Lão huynh không lo cho tình nương của mình ư? Đến khi Thường Tam Lĩnh…

Khấu Đà Tử nạt ngang :

– Im. Đáng ra ngươi phải lo mới đúng. Hê tiểu tử thúi, bộ ngươi có mắt mà không có tròng hay sao mà không thấy Tu Di là một trang giai nhân tuyệt sắc chứ.

– Đương nhiên là thấy rồi nhưng rất tiếc hoa đã có chủ.

Chàng khoát tay :

– Không dám mạo phạm kẻ bề trên.

– Mạo phạm cái con khỉ. Nếu như ngươi không cứu Tu Di khỏi tay Thường Tam Lĩnh. Ta sẽ cho tất cả bang chúng Cái bang đi rao khắp giang hồ ngươi đúng là tên biến thái, bỉ ổi và đê tiện.

Tiêu Lân tròn mắt nhìn lão :

– Sao lão không đi cứu tình nương của lão mà lại bắt Tiêu Lân đi chứ?

Khấu Đà Tử nạt ngang :

– Tình nương cái con khỉ. Ta cắt lưỡi ngươi bây giờ. Nếu ngươi còn nói Tu Di là tình nương của ta, nhất định ta cắt cái lưỡi của ngươi đó.

Lão hừ nhạt một tiếng rồi nói :

– Nói nhăng, nói cuội mà cứ nói mãi. Nhất thời ta không thể xuất đầu lộ diện được nên phải cần tới ngươi.

Lão nhìn lại Tiêu Lân :

– Nho sinh thúi. Võ công của ngươi giờ đã có Hấp Tinh Đại Tà công à?

– Nếu không luyện công phu đó, Tiêu Lân không thể rời khỏi Lạc Hồn cốc được.

– Vậy ta muốn thử ngươi.

Lão vừa nói không để Tiêu Lân có phản bác hay không mà vận chuyển tuyệt công Giáng Long thập bát chưởng vỗ tới chàng.

Tiêu Lân hốt hoảng dựng chưởng đón thẳng đỡ thẳng. Đôi bản thủ của chàng liền hít chặt lấy bản thủ Khấu Đà Tử.

Ngay lập tức sự biến phát sinh.

Khấu Đà Tử, nheo mày khi cảm nhận rõ mồn một có hấp lực kỳ dị rút lấy chân nguyên của lão. Lão muốn rút tay lại nhưng không thể nào rút được.

Khấu Đà Tử hốt hoảng nói :

– Không được rồi. Hóa giải ngay.

Tiêu Lân cũng hốt hoảng khi thấy chân ngươn từ Khấu Đà Tử rào rào trút sang mình như thác đổ. Chàng biến sắc, muốn rút tay lại nhưng song thủ cứ hít chặt lấy bản thủ của Khấu Đà Tử.

Chân diện của Khấu Đà Tử càng lúc càng nhăn nhúm lại.

Tiêu Lân nghiến răng từ từ thả lỏng mạch môn.

Bình!

Chàng bị hất về sau, lưng văng vào vách cổ miếu, rồi rơi huỵch xuống đất. Mặt Tiêu Lân nhăn nhó, chõi tay vào xương sống từ từ gượng đứng lên. Chàng nhìn Khấu Đà Tử :

– Lão huynh sao nặng tay với đệ?

Khấu Đà Tử nhìn sững Tiêu Lân :

– Nho sinh thúi. Nếu ta không làm vậy thì ta sẽ trở thành cái xác khô mất. Ngươi biết đã hút của ta hết phân nửa chân ngươn chưa. Còn đòi gì chứ.

– Tại lão huynh muốn thử.

Lão lắc đầu :

– Được rồi. Bao nhiêu đó đủ rồi, ta không thử nữa. Nhưng ta nói cho Tiêu lão đệ biết trước nhé. Hấp Tinh Đại Tà công của ngươi là công phu cực kỳ tàn độc. Ngươi phải cẩn thận đó. Một khi ngươi dụng đến, nếu không biết hóa giải thì người kia sẽ bị hao tổn chân ngươn, mà biến thành cái xác rỗng. Tội lỗi đó ngươi khó mà chuộc lại đó.

– Nếu vậy tiểu đệ sẽ không dụng đến thứ tà công đó nữa.

Khấu Đà Tử bưng vò rượu tu luôn một hơi dài, rồi nhìn Tiêu Lân nói :

– Tiêu lão đệ, đúng giờ Ngọ ngày mai ngươi phải có mặt ở Tam Tông miếu.

Tiêu Lân nhìn lão :

– Đệ đến đó làm gì?

– Ngươi có đến không thì bảo.

– Nhưng lão huynh phải cho lão đệ biết đến đó làm gì chứ.

Khấu Đà Tử gãi đầu. Lão nhìn Tiêu Lân như thể muốn đọc những ẩn ý trong tâm tưởng chàng. Lão suy nghĩ rồi giả lả cười :

– Ngươi đến đi, ta sẽ có cách giải oan cho ngươi. Ôm cái nhục Dương Châu ngươi khó mà ngóc đầu lên nổi đó. Ngươi chịu không?

– Nếu vậy Tiêu Lân sẽ đến.

– Lão huynh chờ tiểu đệ.

– Ta nói trước nếu ngươi không đến thì mãi mãi ôm cái nhục đời đời chẳng gội rửa được đâu.

– Tiểu đệ nhất định đến.

– Giờ thì Tiêu lão đệ đi đến gặp Ngạc Tu Di đi.

– Sao lão huynh không đi mà sai tiểu đệ đi.

– Hê. Ngươi đừng nói Tu Di là tình nương của ta đấy nhé. Còn thốt ra câu đó nữa, ta sẽ cắt lưỡi ngươi không thương tiếc đâu.

Tiêu Lân giả lả cười, khoát tay :

– Không nói. Không nói.

Tiêu Lân chỉ xuống số thức ăn trên sàn gạch.

– Lão huynh và đệ lâu quá không đối ẩm. Chúng ta uống rượu tiếp chứ.

Lão lắc đầu.

– Không. Tiêu lão đệ đi lo cho Ngạc Tu Di còn ta ở lại đây uống rượu một mình.

Tiêu Lân chìa mặt tới :

– Huynh nói thế mà nghe được hả.

Lão nhìn chàng vuốt râu nói :

– Ngươi muốn ta giải oan cho ngươi không?

– Tất nhiên là muốn rồi.

– Muốn thì cứ làm theo ý của ta đi.

Tiêu Lân buông tiếng thở dài.

– Thôi được. Tiểu đệ chịu theo ý lão huynh vậy.

* * * * *

Ngọc Huê lầu.

Tòa lầu nguy nga, tráng lệ tọa lạc trên một ngọn đồi, với khu hoa viên bao bọc bốn chung quanh. Từ ngôi tam quan dẫn đến cửa tiền sảnh Ngọc Huê lầu là con đường rải sỏi, với hai hàng dương hai bên, cất tiếng reo vi vu khắc tạo nên không gian thơ mộng.

Tiêu Lân chắp tay sau lưng, thả bước chậm rãi về phía cửa Ngọc Huê lầu. Chàng vừa đi vừa nghĩ thầm :

– “Không biết Ngạc Tu Di có tin lời nói của mình không, nếu như Tu Di tin mình bị hàm oan thì đã xuất hiện ở Dương Châu cứu mình rồi. Chắc chắn Tu Di cho mình là kẻ bại hoại, nên mặc nhiên để mình ôm nhục ở Dương Châu”.

Tiêu Lân buông tiếng thở dài nghĩ tiếp :

– “Nếu như Tu Di nghi mình là kẻ bại hoại thì cứ mặc kệ cho ả sánh vai cùng với Thường Tam Lĩnh. Đến lúc đó thế nào nàng cũng nhận ra đâu là thực, đâu là hư. Đâu là kẻ bại hoại còn ai phải chịu hàm oan”.

Tiêu Lân mang những ý niệm vơ vẩn trong đầu bước vào gian tiền sảnh.

Chàng vừa bước qua ngưỡng cửa gian tiền sảnh thì chạm mặt ngay với Thường Tam Lĩnh đang chén thù chén tạc với bốn gã đại hán vận hồng bào có thêm hình giao long trước ngực.

Vừa thấy Tiêu Lân, Thường Tam Lĩnh đứng lên. Y nhìn thẳng Tiêu Lân :

– Ngươi đó à.

Tiêu Lân khoanh tay trước ngực nhìn gã :

– Vừa thấy bổn thiếu gia sao Thường Tam Lĩnh công tử sững sờ vậy. Lạ lắm ư? Oan gia thì hay gặp oan gia đấy mà.

Thường Tam Lĩnh hừ nhạt rồi nói :

– Đúng vậy. Oan gia thì phải gặp oan gia.

Y chỉ Tiêu Lân :

– Các vị bằng hữu còn nhận ra gã bại hoại này không?

Bốn gã Thiên Long giáo rọi mắt nhìn Tiêu Lân.

Tiêu Lân nhìn họ nheo mày :

– Bốn vị đại ca. Kẻ bại hoại đang đứng trước bốn vị đại ca đó. Đừng có nghe gã nói nhăng nói cuội nghe.

Chàng bước đến trước mặt Thường Tam Lĩnh :

– Thường Tam Lĩnh công tử. Dù ta có nói ra những lời như thế nào thì mọi người ở đây cũng không tin. Duy có bổn thiếu gia và công tử thì biết rành những gì xảy ra tại Dương Châu. Ta nói công tử là kẻ bại hoại không ai tin. Còn khi công tử nói Tiêu thiếu gia là kẻ bại hoại tất cả mọi người đều tin.

Thường Tam Lĩnh gằn giọng nói.

– Ngươi là kẻ bại hoại, thì ngươi phải chịu mình là kẻ bại hoại. Mình làm mình chịu.

Tiêu Lân cướp lời gã :

– Hê… Thường Tam Lĩnh huynh nói câu này rất đúng. Kẻ nào làm thì người đó chịu. Không nên gắn tội của mình làm cho người khác. Có như thế mới là anh hùng mã thượng.

Thường Tam Lĩnh hất mặt nói :

– Thế người nhận mình là kẻ bại hoại à.

– Ồ không! Tiêu thiếu gia đâu có làm gì để đáng bị chê trách là kẻ bại hoại. Thậm chí còn bị dẫn đi biêu riêu giữa thanh thiên bạch nhật, rồi còn nhận một hòn đá vào trán nữa.

Tiêu Lân vén tóc.

– Trên đầu Tiêu Lân vốn còn vết thẹo đó. Tự dưng bị tội có khổ không chứ?

– Ngươi là kẻ bại hoại nên phải chịu hình phạt còn trách ai bây giờ. Mình làm thì mình nhận đi. Hay ngươi nói bổn công tử là kẻ bại hoại như ngươi.

– Giờ thì thiếu gia có nói đến rả họng cũng không ai tin.

Chàng vừa thốt dứt câu thì có giọng nói vo ve như muỗi kêu rót vào tai chàng.

– Sao không dùng đến tà công bắt gã khai sự thật.

Giọng nói đó rõ ràng của Khấu Đà Tử, Tiêu Lân nhận ra ngay.

Tiêu Lân như được mách bảo vụt nảy ý niệm dùng đến Hấp Tinh Đại Tà công buộc Thường Tam Lĩnh nói ra sự thật.

Chàng mỉm cười nhìn Thường Tam Lĩnh :

– Thường công tử, Tiêu Lân có ý thế này.

– Ngươi nói đi.

– Hôm đó trong thư phòng của A Chí cô nương chỉ có tại hạ và công tử. Nói ra ở đây chẳng ai biết. Nhưng tại hạ biết có người thứ ba biết chuyện xảy ra như thế nào. Người đó chính là A Chí cô nương.

Tiêu Lân ve cằm nhìn Thường Tam Lĩnh nói tiếp :

– A Chí cô nương chết oan ức như vậy hẳn đau đớn lắm. Phàm kẻ oan ức thì chẳng bao giờ đầu thai mà cứ phải làm oan hồn lẻo đẻo theo kẻ hại mình. Tại hạ nói đúng không nào.

– Đúng thì đã sao nào.

Tiêu Lân nghiêm giọng nói :

– Tại hạ và Thường Tam Lĩnh công tử lập bàn hương án. Hai chúng ta sẽ đứng trước bàn hương án cùng thề. Nếu ai là kẻ bại hoại tất sẽ bị trời đất trừng phạt mà để cho oan hồn của A Chí cô nương đến lấy hồn đi. Có như thế mới lấy lại sự công bằng cho A Chí cô nương. Thường Tam Lĩnh công tử đồng ý không?

Thường Tam Lĩnh mỉm cười :

– Tiểu tử. Ngươi tưởng làm vậy có thể giải oan được cho ngươi à.

– Tại hạ tin vào trời đất. Ở đây có bốn vị đại ca làm chứng. Ai là kẻ bại hoại sẽ bị trời đất trừng phạt, và A Chí cô nương đến bắt hồn.

Chàng ôm quyền :

– Bốn vị đồng ý không nào?

Bốn gã cao thủ Thiên Long giáo nhìn Thường Tam Lĩnh.

Thường Tam Lĩnh gằn giọng nói :

– Nếu không có ai trừng phạt thì sao nào?

– Lưới trời thưa nhưng kẻ gieo ác khó thoát lắm.

Tiêu Lân bất ngờ nghiêm mặt, như lắng nghe cái gì đó. Vẻ mặt trang trọng của chàng khiến Thường Tam Lĩnh lộ nét căng thẳng.

Tiêu Lân nheo mày nói :

– A Chí cô nương đó à. Cô nương đã có mặt ở đây rồi ư. Nếu như A Chí cô nương có mặt ở đây xin hãy chứng giám cho tại hạ lập lại sự công bằng cho cô nương.

Thường Tam Lĩnh gắt giọng nói :

– Tiểu tử thúi ngươi hù ma nhát quỷ ai vậy.

Nhìn lại Thường Tam Lĩnh. Tiêu Lân gượng cười nói :

– Chẳng biết ai là tiểu tử thúi đây. Nhưng ở đây chắc chắn có người. Thường Tam Lĩnh công tử đồng ý với thiếu gia chứ?

Thường Tam Lĩnh hừ nhạt rồi nói :

– Được. Để xem A Chí cô nương có xuất hiện không nào.

Tiêu Lân lập ngay bàn hương án ra trước mái hiên tòa Ngọc Huê lầu. Những khách quan đang có mặt tại Ngọc Huê lầu thấy chuyện lạ bèn đến đứng hai bên thị nhãn.

Tiêu Lân thắp hai ngọn bạch lạp, rót rượu ra chén. Những thao tác của chàng thật trịnh trọng và thành kính cứ như trước mắt có oan hồn đang chờ đợi thời khắc được giải oan.

Đổ chén rượu xuống phía dưới bàn hương án, Tiêu Lân nói :

– Thiên linh linh, Địa linh linh… A Chí cô nương hiển linh quay về đây chứng giám cho Tiêu Lân lấy lại sự công bằng bằng cho cô nương và cho cả tại hạ.

Chàng rót chén rượu thứ hai, rồi nói tiếp :

– Diêm Vương lão gia, Phán Quan đại ca, Hắc Bạch Vô Thường, mọi người nhận chén rượu này để phán quyết cho Tiêu Lân, vạch mặt kẻ bại hoại giết người giấu tay.

Thường Tam Lĩnh nghe chàng nói mà lườm Tiêu Lân.

Bưng chén rượu thứ ba, Tiêu Lân đổ xuống bàn hương án.

– Các vị bằng hữu khuất mày khuất mặt xin hãy tránh đường cho A Chí cô nương đến bắt hồn kẻ bại hoại giết người.

Đổ xong ba chén rượu, Tiêu Lân nhìn lại Thường Tam Lĩnh.

– Đến lượt Thường Tam Lĩnh huynh và Tiêu Lân.

Chàng mỉm cười nhìn y :

– Trong hai chúng ta nhất định phải có kẻ bại hoại sát hại A Chí cô nương. Tiêu Lân và Thường Tam Lĩnh huynh sẽ nắm tay nhau bước ra trước bàn hương án để những vị khuất mày khuất mặt phán định ai là kẻ bại hoại. Huynh đồng ý chứ?

Tam Lĩnh nói :

– Ngươi là kẻ bại hoại biến thái mà còn hù ma nhát quỷ.

– Ai là kẻ bại hoại thì sẽ biết ngay thôi mà.

Thường Tam Lĩnh ngập ngừng đứng chôn chân tại chỗ.

Tiêu Lân tròn mắt :

– Sao… Huynh không dám bước ra.

Không gian do Tiêu Lân tạo ra khiến Thường Tam Lĩnh bồn chồn. Y vừa lộ vẻ lúng túng vừa ngập ngừng.

Tiêu Lân hối thúc gã :

– Huynh có bước ra không thì nói.

Chàng nói dứt câu chợt thét lên :

– Diêm Vương lão gia…

Tiếng thét của Tiêu Lân khiến Thường Tam Lĩnh giật mình.

Tiêu Lân nhìn gã cười giả lả :

– Thường Tam Lĩnh huynh sợ hay sao mà giật mình vậy. Không có tội, không là kẻ bại hoại thì có gì huynh phải sợ chứ?

Tam Lĩnh rít giọng nói :

– Nam tử hán đại trượng phu thì có gì sợ ma với quỷ chứ.

Gã nói rồi bước ra đứng bên cạnh Tiêu Lân.

Tiêu Lân nói :

– Thường huynh đưa tay cho Tiêu Lân.

Không cần Thường Tam Lĩnh có lý lẽ gì, Tiêu Lân thộp lấy tay gã rồi nói :

– Nếu như ai có tội thì người đó sẽ bị Diêm Vương lão gia bắt hồn. Dương khí trong người sẽ bị âm khí xâm nhập, hồn xiêu phách lạc. Nếu không tự thú tội lỗi của mình thì A Chí cô nương sẽ tước đi phần dương khí sau cùng của người đó. Thường huynh đồng ý chớ.

– Trên đời này làm gì có ma có quỷ mà ngươi hù dọa bổn công tử được.

– Thường Tam Lĩnh huynh không tin nhưng Tiêu Lân thì tin.

Chàng nói rồi nắm tay Thường Tam Lĩnh đưa qua khỏi đầu mình cho mọi người thấy.

Tiêu Lân trịnh trọng nói :

– Diêm Vương lão nhân gia, Phán Quan đại ca, Hắc Bạch Vô Thường nhị vị và A Chí cô nương. Hôm nay Tiêu Lân và Thường Tam Lĩnh đang đứng trước bàn hương án cầu siêu khai độ cho oan hồn A Chí cô nương. Trong hai chúng tôi, ai là kẻ bại hoại, A Chí cô nương bắt hồn người đó. Nếu người đó sám hối ăn năn nói ra tội lỗi của mình, Diêm Vương lão gia lãy tha mà bắt kẻ đó phải dập đầu ba cái máu đổ mới thôi.

Tiêu Lân vừa thốt dứt lời thì có một ngọn gió từ phía ngôi tam quan thổi lùa đến làm tắt hai ngọn bạch lạp.

Bóng tối bao trùm tất cả, thì một chiếc bóng áo trắng dật dờ xuất hiện ngoài ngôi tam quan từ từ lướt vào.

Hiện tượng này đến ngay cả Tiêu Lân cũng không ngờ tới. Chàng xuất hạn mồ hôi, giật thót ruột mà nghĩ thầm :

– “Có ma thật sao trời”.

Tiêu Lân chăm chăm nhìn về phía ngôi tam quan có bóng áo trắng đang từ từ tiến vào mà quên cả dùng Hấp Tinh Đại Tà công. Chàng cứ ngây mặt ra nhìn về phía trước. Tiêu Lân liếc trộm qua Thường Tam Lĩnh.

Bản thân gã cũng tái mặt, xuất mồ hôi trán.

Tiêu Lân rít một luồng chân khí thầm nghĩ :

– “Cứ để cho A Chí cô nương phán quyết. Thường Tam Lĩnh ơi, bây giờ thì ngươi hẳn đã tin có ma rồi phải không?”