Chương 41: Vô tâm nhân
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 41: Vô tâm nhân tại dua leo tr
Triệu Hỷ không khỏi lo âu, bồn chồn khi không thấy Tiêu Lân xuất hiện cứu mình. Nàng nhủ thầm :
– “Tại sao Tiêu ca không cứu mình chứ. Mình phải làm sao đây?”
Với khinh thuật siêu phàm xuất chúng, Trình Trình cắp Triệu Hỷ đưa nàng đến một tòa biệt lầu, nằm sâu trong một cánh rừng. Tòa biệt lầu vắng tanh như thể bỏ hoang lâu ngày, thậm chí cỏ dại đã lan đến tận bậc tam cấp.
Trình Trình gõ cửa ba tiếng. Cánh cửa dịch chuyển phát ra những âm thanh ken két.
Một bộ mặt già nua nhăn nhúm xuất hiện sau cánh cửa, đập vào mắt Triệu Hỷ. Chỉ mới nhìn bộ mặt đó thôi, Triệu Hỷ đã hồn siêu phách lạc chỉ chực thét lên nhưng không nổi, vì huyệt đã bị điểm.
Trình Trình nói :
– Trình Trình đưa thai phụ cuối cùng cho Lão Cuồng Y đây.
Cuồng Y nhìn Triệu Hỷ cất tiếng nói lơ lớ :
– Đưa ả vào.
Trình Trình lách qua cửa, cắp theo Triệu Hỷ đưa vào trong tòa biệt lầu. Nàng đặt Triệu Hỷ lên một phiến đá đặt giữa tòa đại sảnh trống hoắc chỉ có hai chiếc chân đèn được dựng ở hai đầu phiến đá.
Lão Cuồng Y nói :
– Không ai theo ngươi chứ?
Trình Trình gật đầu đáp lời lão :
– Bổn sứ hành động chưa một lần sai sót.
– Thế thì tốt. Giải á huyệt của ả đi.
Trình Trình cách không giải á huyệt cho Triệu Hỷ.
Vừa được giải huyệt, Triệu Hỷ liền hỏi :
– Các người đưa bổn cô nương đến đây làm gì? Đây là đâu?
Lão Cuồng Y chắp tay sau lưng ngắm nhìn Triệu Hỷ. Lão từ tốn nói :
– Cô nương yên tâm! Nơi này là Dị cung. Một tòa biệt cung không có dấu chân người ngoại trừ lão phu là Cuồng Y Độc Thủ tiên sinh và Trình Trình.
Cuồng Y bước đến bên phiến đá. Lão từ tốn nói với nàng :
– Cô nương cho lão phu biết mấy điều nhé?
– Lão muốn hỏi gì?
Vuốt hàm râu lởm chởm, trông thật nham nhở. Cuồng Y tiên sinh mỉm cười nói :
– Cô nương tên gì?
– Bổn cô nương tên là Triệu Hỷ.
Lão Cuồng khẽ gật đầu :
– Tên nghe đẹp quá. Lão phu đoán không lầm cô nương hẳn rất muốn có con.
– Đã lập gia đình bất kỳ nữ nhân nào cũng muốn có con. Sao lão hỏi Triệu Hỷ những câu hỏi lạ vậy?
– À… Lão phu quen hỏi như thế đấy. Mà chắc đây là lần đầu tiên cô nương có mang?
Triệu Hỷ gật đầu :
– Lần đầu tiên.
– Cô nương có mang được bao nhiêu lâu rồi.
Triệu Hỷ nheo mày :
– Lão tiên sinh hỏi điều đó để làm gì?
– Lão phu hỏi điều đó vì muốn lo cho bào thai của quý cô nương. Có thể lão phu phải dưỡng bào thai này. Bởi đây là một bào thai rất quý có sự thuần khiết mà chủ nhân đang rất cần.
Triệu Hỷ miễn cưỡng nói :
– Được gần tám con trăng rồi.
Lão Cuồng chặc lưỡi nói :
– Thế thì tốt quá! Ông trời ban cho chủ nhân một lần này thôi chủ nhân đã viên mãn tâm nguyện của mình.
Triệu Hỷ nói :
– Lão định làm gì Triệu Hỷ?
– Lão chỉ nuốn chăm sóc bào thai cho Triệu cô nương thôi. Để lão phu xem mạch cho Triệu cô nương nhé!
Triệu Hỷ lắc đầu :
– Mạch của Triệu Hỷ nhảy lung tung lắm. Lão đừng có xem mạch.
– Mạch nhảy như thế nào lão Cuồng Y này cũng xem được mà.
Lão vừa nói vừa nắm lấy cổ tay nàng bắt mạch. Đôi chân mày bạc trắng của Cuồng Y Độc Thủ tiên sinh nhíu hắn lại. Lão lầu bầu nói :
– Quái gở thật.
Triệu Hỷ hỏi :
– Triệu Hỷ đã nói rồi! Mạch của Triệu Hỷ quái gở lắm! Lão tiền bối không bắt mạch được đâu.
Lão lắc đầu :
– Sao có chuyện lạ lùng vậy nhỉ. Mạch của Triệu cô nương không phải nhịp đập của một thai phụ. Mà là biểu hiện mạch đập của một trinh nữ. Chẳng lẽ lão Cuồng Y này lầm sao?
Lão vừa nói vừa bắt mạch một lần nữa. Mặt lão sa sầm :
– Làm gì có chuyện quái gở như vậy nhỉ.
Lão nói rồi đứng thẳng lên dời mắt nhìn xuống bụng Triệu Hỷ. Lão toan để tay lên bụng nàng.
Triệu Hỷ hét lên :
– Lão tiền bối không được đụng đến bào thai của Triệu Hỷ.
– Lão Cuồng Y chỉ muốn kiểm chứng thôi mà.
Lão vừa nói vừa ấn tay vào bụng Triệu Hỷ. Lão rút ngay tay lại nhìn Trình Trình.
– Thế này là thế nào?
Trình Trình ngơ ngẩn bởi câu nói của lão Cuồng Y.
Lão Cuồng Y chỉ vào bụng Triệu Hỷ :
– Không có bào thai nào trong bụng Triệu cô nương này cả.
Lão vừa nói vừa giật sợi dây thắt ngang bụng Triệu Hỷ. Một chiếc gối tròn rơi ra.
Lão Cuồng Y cầm lấy chiếc gối :
– Cái này mà là thai nhi à?
Lão Cuồng nhìn lại Triệu Hỷ :
– Tại sao cô nương lại giả làm thai phụ. Cô nương muốn lão Cuồng Y này mổ bụng cô nương?
Lão Cuồng Y vừa nói vừa rút một ngọn liễu đao nhỏ xíu dài độ hai đốt tay toan đâm vào bụng Triệu Hỷ.
Triệu Hỷ thấy lão chực mổ bụng mình, sợ đến biến sắc hét lên :
– Lão tiền bối… Đừng… Đừng.
Lão Cuồng Y cầm ngọn liễu đao đứng trơ ra như tượng, y cứ lăm lăm chực đâm xuống bụng Triệu Hỷ. Nhưng lão cứ đứng như thế mà không đâm ngọn liễu đao xuống.
Triệu Hỷ bật khóc :
– Tiền bối tha cho Triệu Hỷ đi! Triệu Hỷ đường đường là ái nữ của Khâm sai đại nhân. Tiền bối giết Triệu Hỷ là vô tình phạm đến trọng tội. Lão nhân gia không tha thứ cho tiền bối đâu.
Nàng nấc nghẹn rồi thét lên :
– Tiêu Lân đại ca! Sao lại để cho muội rơi vào cảnh ngộ này mà không cứu muội chứ?
Nàng vừa thét dứt lời thì Tiêu Lân bước đến :
– Tiêu Lân để cho Triệu tiểu thư chết hồi nào mà sợ dữ vậy?
– Tiêu ca! Triệu Hỷ biết huynh không bao giờ bỏ Triệu Hỷ mà.
– Đến lúc này mới nghĩ đến Tiêu ca, còn như bình thường thì cứ liếc mắt đưa tình với Tu Di đệ đệ.
Chàng khẽ vào vai Triệu Hỷ :
– Đồ nữ nhân háo sắc.
Tiêu Lân giải tịnh huyệt cho Triệu Hỷ. Nàng bật ngồi lên ôm lấy ngực nhìn lão Cuồng Y và Trình Trình, lúc này đã bị Tiêu Lân đánh lén điểm vào Tịnh huyệt.
Triệu Hỷ chỉ lão Cuồng Y nói :
– Tiêu ca! Lão định mổ bụng Triệu Hỷ đó.
– Tiêu ca nghe rồi và còn thấy nữa. Nếu như Tiêu ca không ra tay thì cho dù muội có là Công chúa đương triều lão cũng mổ bụng chứ đừng nói là Khâm sai đại nhân.
Chàng nhìn lại lão Cuồng Y. Chắp tay sau lưng Tiêu Lân nói :
– Tiền bối là đại phu hẳn phải biết y đạo, sao lại hành động như một tên đê tiện giết người chẳng gớm tay vậy?
Lão Cuồng Y nhìn chàng chăm chăm.
Tiêu Lân gõ vào trán lão :
– Lão không nói à?
Lão Cuồng Y trố mắt mở to hết cỡ nhìn chàng.
Tiêu Lân nheo mày nhìn lão rồi như quyết định phải làm cái gì đó. Chàng xốc lão Cuồng Y đặt lên phiến đá.
Triệu Hỷ nói :
– Tiêu ca định làm gì vậy?
Tiêu Lân nhìn Triệu Hỷ, nói :
– Còn làm gì bây giờ? Lão đã mổ bụng thai phụ giờ thì đến lượt Tiêu huynh mổ bụng lão.
Chàng nói rồi xé toang trang phục của lão Cuồng Y.
Triệu Hỷ quay mặt chỗ khác.
– Ghê quá! Tiêu ca đừng làm vậy. Hãy đưa lão về công đường cho lão nhân gia phán xứ.
– Triệu Hỷ muội không dám nhìn thì quay mặt chỗ khác. Còn huynh làm điều này không phải chỉ để đưa lão cho Khâm sai đại nhân trị tội. Mà còn muốn biết đằng sau vụ này còn những gì nữa.
Tiêu Lân nhìn xuống lão Cuồng Y.
Chàng đoạt lấy ngọn liễu đao chích vào rốn lão Cuồng.
– Lão đại phu chết tiệt. Lão đại phu đồ tể. Nghe bổn thiếu gia hỏi và thành thật trả lời bổn thiếu gia nhé.
Tiêu Lân gằn giọng nói :
– Ai sai lão mổ bụng thai phụ? Vì lý do gì lão mổ bụng thai phụ, nói ra mau? Nói ra cho hết.
Lão Cuồng im lặng không trả lời chàng.
Tiêu Lân chau mày gắt gỏng nói :
– Lão đại phu thúi. Lão câm à?
Lão Cuồng cũng không trả lời Tiêu Lân.
Tiêu Lân gật đầu :
– Lão đại phu thúi này đúng là cứng đầu cứng cổ. Muốn bổn thiếu gia nặng tay với lão đây.
Chàng vừa nói vừa chích mũi đao vào rốn lão Cuồng.
Mặc cho Tiêu Lân muốn hành hạ mình như thế nào cũng được, lão Cuồng vẫn im như thóc.
Tiêu Lân gắt giọng nói :
– Lão không biết đau à.
Thấy lão cũng không trả lời mình, Tiêu Lân nhìn lại lão. Đôi mắt của lão cũng mở to toang hoác chẳng có gì thay đổi cả.
Tiêu Lân chưng chửng nhận ra lão Cuồng Y đã tự kết liễu mình rồi.
Chàng buột miệng nói :
– Quái.
Tiêu Lân vỗ vào má lão Cuồng.
– Hê… Lão định giở trò với bổn thiếu gia à? Cái trò giả chết này bổn thiếu gia đã từng kinh qua rồi nhé. Không qua mặt được bổn thiếu gia đâu.
Tiêu Lân vừa nói vừa chích mủi lưỡi đao vào giữa lòng bàn chân lão Cuồng. Chàng vừa chích vừa nói :
– Lão có luyện thánh thuật Ngọa Long miên như Khấu Đà Tử thì cũng phải tỉnh dậy thôi.
Y nghĩ kia còn đọng trong đầu chàng thì máu từ lòng bàn chân lão Cuồng rỉ ra làm cho lưỡi ngọn liễu đao đang sáng, thì đen kịt lại. Hiện tượng càng làm cho Tiêu Lân sờ sững. Bởi sự biến màu của lưỡi liễu đao chứng tỏ máu của lão là máu độc. Không chỉ độc mà còn là kịch độc.
Tiêu Lân chau mày nói :
– Máu của lão biến thành độc huyết. Lão đại phu thúi này đến chết vẫn còn độc.
Chàng quẳng lưỡi đao lên phiến đá.
Lưỡi đao gãy đôi. Tiêu Lân giật mình thối lùi.
Chàng chau mày nhìn xác lão Cuồng Y.
– Lão Cuồng Y này đúng là vừa độc, vừa hiểm, vừa gian trá tột cùng. Nếu như bổn thiếu gia là kẻ hiếu sát thì đã theo lão rồi. Chỉ cần để máu của lão vướng vào người, chẳng còn gì cứu được nữa.
Chàng lùi ra xa xác lão Cuồng. Vừa lùi Tiêu Lân vừa nói :
– Đúng là Cuồng Y thúi.
Chàng nhìn lại Trình Trình.
– Còn cô nương. Chưa chết như Cuồng Y kia chứ?
Trình Trình nhìn chàng :
– Ngươi cứ xuống tay giết bổn sứ như lão Cuồng kia.
– Tốt tốt! Cô nương nói chuyện được là tốt rồi. Tại hạ những tưởng đâu quý cô nương câm như lão kia chứ. Cô nương biết vì sao lão Cuồng Y câm không.
– Lão đã tự hủy mình bằng Hủy Nhục Cốt.
– Hủy Nhục Cốt là cái con khỉ gì?
Chàng vừa thốt dứt câu thì xác lão Cuồng bốc khói, rồi nhanh chóng phân giải chẳng mấy chốc chỉ còn lại vũng nước lầy nhầy. Tiêu Lân nhìn vũng nước lầy nhầy mà nhăn mặt.
Chàng buột miệng nói :
– Ghê quá!
Quay lại Trình Trình. Tiêu Lân ôn nhu nói :
– Lão đại phu thúi chẳng xem trọng y đức toi mạng rồi. Tại hạ mạo phạm hỏi quý tiểu thư có muốn toi mạng như lão không. Nếu muốn thì nói cho tai hạ biết Hủy Nhục Cốt ở đâu, đặng tại hạ cho quý tiểu thư uống luôn đặng theo lão.
Trình Trình trang trọng nói :
– Trong túi phấn thơm của bổn cô nương.
– Độc công mà để trong túi phấn thơm. Chắc là có bao nhiêu kẻ tiêu mạng vì cái túi phấn thơm của quý tiểu thư?
Tiêu Lân vừa nói vừa cẩn thận cởi túi phấn hương đeo bên hông nàng.
Chàng đưa túi Hủy Nhục Cốt đến trước mặt Trình Trình.
– Quý cô nương muốn uống hay muốn thoa?
– Hãy trút vào miệng bổn cô nương.
Tiêu Lân đặt túi Hủy Nhục Cốt lên phiến đá rồi quay lại nói với Trình Trình :
– Lão Cuồng Y kia là gì của cô nương vậy?
– Ngươi biết rồi còn hỏi.
– Tại hạ muốn hỏi mối quan hệ giữa cô nương với lão Cuồng.
– Chẳng có quan hệ gì cả. Bổn nương chỉ giúp cho lão thôi.
– Thế mà bổn thiếu gia lại tưởng lão Cuồng kia là tướng công quý cô nương. Chỉ có mối quan hệ phu thê mới khiến cho quý cô nương muốn chết theo lão Cuồng.
Nghe chàng nói câu này, sắc diện Trình Trình ửng hồng. Ngươi đừng nói càn.
– Bổn thiếu gia không nói càn mà nói đúng chứ?
– Tiêu Lân! Ngươi đã đến Dị cung. Ngươi không thoát khỏi bóng sắc tử thần đâu.
– Ai cũng hăm dọa tại hạ như vậy cả. Bổn thiếu gia sẽ không làm hại đến quý cô nương. Thậm chí không động đến sợi tóc cùa cô nương nữa nhưng đổi lại cô nương phải trả lời những câu hỏi của bổn thiếu gia.
– Bổn cô nương không trả lời câu hỏi nào đâu, ngươi đừng hoài công vô ích.
Giọng nói chắc nịch và cứng rắn của Trình Trình khiến Tiêu Lân phải cau mày nhăn mặt. Bất giác chàng vỗ tay vừa nói :
– Rất là anh thư. Rất là khí khái. Rất là cao ngạo nữa nhưng chỉ tiếc…
Tiêu Lân bất ngờ chỉ vào trán Trình Trình :
– Tiếc cái đầu này ngu quá. Nếu khôn hơn một chút thì đã nhận ra cái hay cái đúng và cái đẹp, không chừng bổn thiếu gia còn thỉnh về nâng khăn sửa túi cho bổn thiếu gia nữa.
Tiêu Lân hừ nhạt rồi đi quanh Trình Trình. Chàng vừa đi vừa nói :
– Nàng thấy đó! Lão Cuồng đã làm những việc gì? Những việc lão làm trời đất, thánh thần và không một ai chấp nhận được. Một đại phu mà lại mổ bụng thai phụ. Thế mà nàng lại giúp lão. Chẳng lẽ lão mổ bụng thai phụ để chơi ư? Hay để thỏa mãn tính tò mò ư?
Tiêu Lân lắc đầu :
– Tại hạ không tin vì tò mò mà Cuồng Y hành động trái luân thường đạo lý mà phải vì một cái gì đó. Nếu tại hạ đoán không lầm việc làm của cô nương và lão Cuồng Y thúi tha kia có liên quan đến một môn công phu nào đó có đúng không?
Tiêu Lân dừng lại ngay trước mặt Trình Trình.
– Hãy nói cho Tiêu Lân biết tại hạ đoán có đúng không?
Trình Trình nhìn thẳng vào mặt chàng :
– Ngươi đi tìm lão Cuồng Y mà hỏi. Bổn cô nương chẳng biết gì cả.
Tiêu Lân vỗ tay.
– Một câu trả lời chí lý.
Chàng ve cằm trang trọng hỏi tiếp :
– Cô nương và lão Cuồng Y luyện môn công tà ma ngoại đạo này hay người là nào khác sai khiến hai người?
– Đi xuống A tỳ mà hỏi lão Cuồng. Lão sẽ trả lời cho Tiêu công tử những câu hỏi đó.
Tiêu Lân nheo mày xoa trán. Chàng gật đầu :
– Quý cô nương dạy rất phải. Lão Cuồng Y thúi tha đó chủ mưu, phải đi tìm lão Cuồng hỏi mới đúng.
Chàng nói rồi bất ngờ quay lại Triệu Hỷ.
– Triệu tiểu thư.
Triệu Hỷ bước đến bên Tiêu Lân.
Nhìn Triệu Hỷ Tiêu Lân hỏi bằng giọng trang trọng :
– Nàng trả lời cho ta biết. Trên đời này nàng sợ nhất cái gì nào?
Nghe Tiêu Lân hỏi, Triệu Hỷ chưng hửng nhìn chàng :
– Tự dưng Tiêu ca hỏi muội sợ cái gì nhất. Tiêu ca có…
Tiêu ca khoát tay.
– Hê! Nàng đừng nói Tiêu ca của nàng loạn thần đấy nhé. Trả lời cho Tiêu ca biết đi! Nàng sợ cái gì nào?
– Thì Triệu Hỷ sợ chết.
Tiêu Lân nạt ngang :
– Cái con khỉ. Ai mà chẳng sợ chết, ngay như Tiêu ca đây còn sợ chết hơn cả nàng nữa đó.
Nghe Tiêu Lân thốt ra câu đó chân diện Trình Trình đang sa sầm cũng phải bật ra tiếng cười.
Tiêu Lân nhìn lại nàng :
– Cười được à? Cười được tất không sợ chết. Vậy nàng sợ cái gì nào?
– Cái chết đối với ta nhẹ tựa lông hồng thì ta đâu còn cái gì để sợ.
Tiêu Lân lắc đầu.
– Nói thế đâu có được. Ai cũng có một cái để sợ cả, nếu không sợ thì cũng kinh hãi. Ví như bổn thiếu gia. Ta sợ nhất là những con thạch sùng.
Chàng chìa tay đến cho Trình Trình thấy.
– Chỉ mới nhắc đến những con thạch sùng thôi, da ốc đã nổi đầy người bổn thiếu gia rồi.
Nhìn lại Trình Trình, Tiêu Lân từ từ nói :
– Quý cô nương sợ gì nào?
– Bổn cô nương chẳng sợ gì đâu. Ngươi đừng giở trò với bổn cô nương.
Tiêu Lân lắc đầu :
– Tại hạ không tin trên thế gian này quý cô nương chẳng có cái gì để sợ.
Chàng quay lại Triệu Hỷ :
– Triệu muội sợ gì nào? Nói cho Tiêu ca nghe xem. Nữ nhân thường sợ cái gì nhất nào?
– Ơ! Thì muội cũng sợ thạch sùng như Tiêu ca.
Tiêu Lân lườm nàng :
– Xem ra cái gì Triệu tiểu thư cũng giống Tiêu Lân. Chẳng có cái gì khác ư?
– Ơ! Muội sợ sâu nữa.
Tiêu Lân quay lại Trình Trình :
– Nàng sợ sâu không?
– Chẳng có gì đáng sợ cả.
Tiêu Lân vỗ tay một tiếng rồi nói :
– Thôi rồi! Ta biết cái nàng sợ rồi.
Trình Trình nghiêm trọng nói :
– Cho ta nghe thử xem.
Tiêu Lân nhạt nhẽo nói :
– Nàng dám bắt cóc thai phụ về cho lão Cuồng mổ bụng lấy thai nhi. Bấy nhiêu đó đủ biết nàng là hạng người như thế nào rồi. Vừa vô tâm vừa vô tình và lại thêm tàn nhẫn nữa. Bổn thiếu gia sẽ bắt chuột con còn trong bụng chuột mẹ, thả vào người nàng. Lũ chuột con kia sẽ khiến nàng nghĩ đến những thai nhi tội nghiệp, chưa mở mắt đã bị các người hại.
Tiêu Lân nhìn lại Triệu Hỷ :
– Triệu muội! Trong tòa lầu quỷ này bỏ hoang chắc chắn có chuột con. Muội đi bắt dùm huynh ít con chuột con để huynh cho quý cô nương đây thưởng lảm nào.
Triệu Hỷ lắc đầu :
– Muội không bắt chuột con đâu. Muội sợ lắm.
– Muội sợ!
Nhìn lại Trình Trình :
– Quý cô nương sợ không?
Trình Trình ngậm miệng chẳng trả lời Tiêu Lân.
Tiêu Lân nói :
– Im lặng! Tất là không muốn trả lời tại hạ. Không muốn trả lời tất là sợ. Sợ thì phải nói cho tại hạ biết những gì tại hạ muốn biết, nếu không bổn thiếu gia sẽ bỏ một ổ chuột con vào ngực nàng. Thậm chí còn bỏ vào miệng nàng nữa.
Tiêu Lân nhìn thẳng vào mắt Trình Trình.
– Quý cô nương. Có nói không?
Trình Trình mím chặt hai cánh môi.
Tiêu Lân gằn giọng :
– Nhất định không nói.
Trình Trình vẫn im lặng.
Tiêu Lân buông tiếng thở dài :
– Quý cô nương hẳn nghĩ bổn thiếu gia chỉ biết nói chứ không biết làm ư. Để cho quý cô nương thấy bổn thiếu gia có dám làm hay không?
Nói rồi Tiêu Lân bỏ đi một mạch.
Một lúc sau quay lại. Chàng vừa bước đến bên Trình Trình vừa nói :
– Ở đây đúng là một ổ chuột khổng lồ. Đâu cũng có chuột. Có cả một lũ chuột con lúc nhúc đủ để cho quý cô nương đây dùng đến hết đời.
Trình Trình biến sắc :
– Ngươi định làm gì bổn cô nương?
Tiêu Lân vừa nói vừa bất ngờ bóp chặt lấy miệng Trình Trình, buộc nàng phải há to ra. Chàng nhạt nhẽo gằn từng tiếng :
– Cho quý cô nương ăn thịt chuột con. Để cô nương biết tội lỗi của mình. Nếu không thành khẩn nói ra nhưng gì bổn thiếu gia muốn cô nương nói.
Vừa nói Tiêu Lân vừa nắm bàn tay đặt lên miệng Trình Trình.
Trình Trình nhắm mắt lại. Tiêu Lân nghe rõ tiếng tim đập loạn nhịp trong ngực nàng.
Chàng gằn giọng hỏi.
– Một lần nữa, ta hỏi cô nương có nói không? Ai phái cô nương làm cái trò này? Và đây có phải là một phương pháp luyện công không.
Trình Trình nhắm mắt rồi gật đầu.
Tiêu Lân thả tay khỏi miệng nàng :
– Quý cô nương đừng tự biến mình thành một hạng quái nhân ghê tởm ăn cả thịt chuột con đó.
Nhìn thẳng vào mắt Trình Trình :
– Ai sai bảo cô nương?
Mồ hôi vã ra mặt Trình Trình :
– Chủ nhân!
– Một câu trả lời nghe chói thính nhĩ. Ai mà chả biết là chủ nhân của quý cô nương. Nhưng gã chủ nhân đó là ai. Nam hay nữ nhân? Thuộc môn phái nào?
– Ta chỉ biết đó là chủ nhân thôi! Nếu như ngươi muốn biết người là ai nam nhân hay nữ nhân thì cứ đến U Hồn quỷ cốc.
– U Hồn quỷ cốc.
Trình Trình gật đầu.
Tiêu Lân gằn giọng nói :
– U Hồn quỷ cốc ở đâu?
Trình Trình lưỡng lự.
Tiêu Lân cau mày :
– Đừng quá trung thành mù quáng như vậy. Hành động của quý cô nương và lão Cuồng Y khiến quỷ thần cũng phải phẫn nộ chứ không riêng bổn thiếu gia đâu.
Trình Trình buông tiếng thở dài :
– Trong khu rừng Vô Minh.
Tiêu Lân thả bàn tay ra trước mặt Trình Trình. Chẳng có con chuột con nào trong tay chàng. Cười khảy một tiếng, chàng nói :
– Quý cô nương ngoan ngoãn lắm. Nên tại hạ không bắt chuột con cho cô nương dùng. Thú thật bổn thiếu gia cũng chẳng đá đụng đến chuột con như mình nói đâu. Nhưng tại hạ nói trước, nếu lời nói của quý cô nương không đúng sự thật thì bọn giám ngục ở phủ Khâm sai sẵn sàng cho cô nương thưởng thức món thịt chuột đó.
Tiêu Lân nhìn lại Triệu Hỷ :
– Chúng ta về được rồi.
Chàng vừa nói vừa cắp ngang hông Trình Trình, đồng thời nắm lấy tay Triệu Hỷ thi triển “Hành Tẩu Di Hình bộ” trở về biệt phủ của Khâm sai Triệu Uẩn.
Vừa thi triển “Hành Tẩu Di Hình bộ”, Tiêu Lân vừa nói với Trình Trình :
– Những gì quý cô nương làm, quý cô nương phải chịu sự phán xét của vương pháp. Bổn thiếu gia không muốn chen vào chuyện này.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️