Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Kiếm Hiệp Giang Hồ Đoạt Kiếp Chương 49: Hoa thơm trái độc

Chương 49: Hoa thơm trái độc

12:18 chiều – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 49: Hoa thơm trái độc tại dua leo tr 

Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc trong bộ trang phục thật lộng lẫy, đầu đội kim mão, chắp tay sau lưng từ từ tiến vào đại đường Linh Sơn điện. Theo sau Huyền cung Cung chủ là hai gã tiểu đồng, nắm lấy đuôi áo dài như đuôi một con công.

Di Hoa Tiên Tử đứng trên bồ đoàn lót thảm nhung, trên đầu là chiếc vương miện có chạm một con phượng hoàng trắng trông thật đẹp mắt. Người định nhãn nhìn Chu Tuyết Ngọc.

Tuyết Ngọc dừng bước nhìn Di Hoa Tiên Tử.

Tuyết Ngọc cười mỉm rồi nói :

– Sư muội… Hẳn sư muội đã biết mục đích của ta khi đến Linh Sơn điện?

Di Hoa Tiên Tử ôn nhu nói :

– Hôn ước giữa Thường Tam Lĩnh và Ngạc Tu Di đã bị hủy bỏ rồi. Sư tỷ đến đây làm gì nữa.

Tuyết Ngọc phá lên cười khanh khách. Thị vừa cười vừa nói :

– Sư muội không biết tỷ của muội là người như thế nào sao. Đối với Tuyết Ngọc lời nói chỉ là gió thoảng mây bay thôi. Hôm nay ta đến Linh Sơn có hai mục đích.

Vòng tay ra trước, đặt lên vùng trung đẳng, Tuyết Ngọc nhìn Di Hoa Tiên Tử, từ tốn nói :

– Thứ nhất ta đến để nhận Linh Sơn điện từ tay sư muội Ngạc Kỹ Hằng trao lại. Thứ hai là gá nghĩa Thường Tam Lĩnh với Ngạc Tu Di. Nếu như hai mục đích đó không thành thì bổn cung không rời khỏi đây.

Nói rồi, Tuyết Ngọc ra dấu nói tiếp :

– Mời Thường Tam Lĩnh công tử vào.

Hai gã tiểu đồng quay trở ra một lúc sau cùng Thường Tam Lĩnh bước vào.

Tuyết Ngọc thản nhiên nói :

– Tam Lĩnh làm lễ nhạc mẫu của ngươi đi.

Tam Lĩnh ôm quyền :

– Tuân lệnh mẫu thân.

Y nói rồi quay lại Di Hoa Tiên Tử toan quỳ xuống hành lễ, nhưng Ngạc Kỹ Hằng khoát tay.

Di Hoa Tiên Tử vừa khoát tay vừa trang trọng nói :

– Bổn Tiên tử không tiếp nhận sự hành bái của người.

Nhìn lại Tuyết Ngọc :

– Chu tỷ tỷ thực hiện hai điều đó như thế nào?

Tuyết Ngọc đủng đỉnh nói :

– Theo sư muội ta phải làm gì để thực hiện những gì mình đã ấp ủ bao nhiêu năm nay nào? Tất nhiên là không ngoài sự tranh đoạt bằng võ công.

Thả tay xuống chắp ra sau lưng. Tuyết Ngọc từ tốn nói tiếp :

– Đáng ra Linh Sơn điện phải là của sư tỷ. Thế mà không biết sao nó lại thuộc về sư muội.

– Câu hỏi đó, sư tỷ phải tự hỏi, bản thân mình.

– Hỏi lại bản thân mình?

Vừa nói Chu Tuyết Ngọc vừa giang rộng hai tay, nhìn qua khắp gian đại điện tráng lệ.

– Đáng lẽ tòa Linh Vân điện phải thuộc về bổn cung. Nó phải thuộc về ta mới đúng.

Nhìn lại Di Hoa Tiên Tử, Chu Tuyết Ngọc gằn giọng nói tiếp :

– Ai lập ra tòa Linh Vân điện này?

– Sư mẫu đã lập ra.

Tuyết Ngọc rít giọng hỏi :

– Sư mẫu là gì của sư muội và là gì của bổn cung.

Tuyết Ngọc nói rồi định nhãn chăm chăm rọi vào mặt Di Hoa Tiên Tử.

– Hãy nói cho sư tỷ biết đi nào! Là gì của sư muội và là gì của bổn cung.

Di Hoa Tiên Tử từ tốn đáp lời Chu Tuyết Ngọc :

– Sư mẫu là nghĩa mẫu của Ngạc Kỹ Hằng, đồng thời cũng là sư phụ.

Tuyết Ngọc cướp lời Di Hoa Tiên Tử :

– Và là gì của bổn cung?

– Mẫu thân của sư tỷ.

Chu Tuyết Ngọc ngửa mặt cười khanh khách. Vừa cười Tuyết Ngọc vừa nói :

– Cái mà mẫu thân bổn cung tạo dựng ra không thể đặt vào tay kẻ ngoại tộc. Điều đó hẳn sư muội biết chứ?

– Thế sư tỷ nghĩ xem, vì sao sư mẫu lại trao Linh Vân điện cho Di Hoa Tiên Tử, và cấm sư tỷ không được đến Linh Vân điện… Tại sao nào?

Tuyết Ngọc hừ nhạt rồi nói :

– Chuyện cũ bổn cung quên cả rồi. Bổn cung chỉ còn nhớ mỗi chức nghiệp của mình là phải lấy lại Linh Vân điện từ tay ả sư muội tham lam và đê tiện.

Di Hoa Tiên Tử lắc đầu :

– Muốn trách người, trước tiên sư tỷ phải tự trách mình. Nếu sư tỷ quên, Di Hoa Tiên Tử sẽ nhắc cho sư tỷ nhớ. Nếu như trước đây sư tỷ không quá tham lam, tơ tưởng sớm trở thành chủ nhân Linh Vân điện thì sư mẫu hẳn đã trao nó cho sư tỷ.

Buông một tiếng thở dài, Di Hoa Tiên Tử nói tiếp :

– Chỉ vì sư tỷ quá tham lam đến độ trở thành kẻ bất hiếu, bất đạo, toan tính đủ mưu sâu kế độc trong khi sư mẫu bế môn luyện công trị vết thương cũ do Huyết Ma tạo ra để đoạt Linh Vân điện. Chỉ vì Linh Vân điện mà sư tỷ bất kể đạo lý làm người. Chính vì thế mà sư mẫu đã khai trừ sư tỷ khỏi Linh Vân điện và cấm không cho sư tỷ quay về.

Thở hắt ra một tiếng, Di Hoa Tiên Tử nói tiếp :

– Sư tỷ biết lỗi của mình rồi chứ.

Chân diện Huyền cung Cung chủ sa sầm. Thị nạt ngang :

– Im.

– Sư tỷ không dám đối mặt với sự thật đó nên buộc Di Hoa Tiên Tử phải im à.

Tuyết Ngọc rít một luồng chân ngươn căng phồng lồng ngực rồi nói :

– Nếu không có ngươi, bổn cung sẽ là chủ nhân Linh Vân điện.

Tuyết Ngọc lắc đầu :

– Vì ngươi đã được mẫu thân truyền thụ “Di Hoa Tiếp Ngọc” thần công mà đánh được bổn cung. Nên mới chễm chệ ngồi lại Linh Vân điện này.

Di Hoa Tiên Tử khoát tay :

– Sư tỷ biết vì sao sư mẫu truyền thụ “Di Hoa Tiếp Ngọc” cho nghĩa nữ mà không truyền thụ cho sư tỷ không. Bởi vì sự tham lam quá độ của sư tỷ. Thậm chí sư tỷ đã đưa cả ma nhân Thường Bá Chí về Linh điện định sát hại sư mẫu. Sư mẫu truyền “Di Hoa Tiếp Ngọc” thần công cho Di Hoa Tiên Tử là có ý muốn trục sư tỷ khỏi Linh Vân điện. Sư mẫu không nỡ xuống tay với ái nữ mình nên buộc lòng nhờ đến Ngạc Kỹ Hằng.

Tuyết Ngọc thét lên :

– Đủ rồi! Đừng nhiều lời nữa. Ngày đó ngươi dụng “Di Hoa Tiếp Ngọc” thần công để buộc bổn cung rời Linh Vân điện. Nay bổn cung sẽ dụng võ công của mình đế đòi lại Linh Vân điện. Bổn cung chỉ hỏi ngươi một điều.

Di Hoa Tiên Tử ôm quyền :

– Di Hoa Tiên Tử mời sư tỷ chỉ giáo.

– Ngươi đừng giả vờ khách sáo với bổn cung. Ta biết với “Di Hoa Tiếp Ngọc” thần công, ngươi đã có thể bước vào võ lâm đảm đương cương vị Tứ Đỉnh Thiên Can. Thế sao ngươi lại không thực hiện điều đó mặc dù biết bổn cung là một trong Tứ Đỉnh Thiên Can.

– Trước khi trả lời câu hỏi này của sư tỷ, Di Hoa Tiên Tử cũng muốn hỏi sư tỷ một câu.

– Ngươi hỏi đi.

– Có phải sư tỷ khuyến dụ Khấu Đà Tử là có ý muốn lợi dụng Khấu Đà Tử lấy cắp võ công bí kiếp “Di Hoa Tiếp Ngọc” của sư mẫu?

Tuyết Ngọc phá lên cười. Vừa cười Tuyết Ngọc vừa nói :

– Ta chưa nói mà ngươi đã trả lời rồi. Tướng công của ngươi trước đây là người hào hoa phong nhã, đường đường là một Bang chủ Cái bang có tên trong Tứ Đỉnh Thiên Can nên bổn cung quả là có ý đó. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi lão ăn mày chúa đó lại là kẻ hào hoa.

Hất mặt, Tuyết Ngọc nói :

– Ngươi nói đúng rồi đó, nhưng bổn cung tiếp thụ Hấp Tinh đại pháp, nhận ra công phu này rất lợi hại, nên bỏ ý định đó mà bắt y phải phác thảo chỉ phúc giao hôn cho Thường Tam Lĩnh. Rất tiếc…

Di Hoa Tiên Tử cướp lời Tuyết Ngọc :

– Tiêu công tử đã hủy bỏ tờ chỉ phúc giao hôn đó.

– Gã Tiêu công tử đó đúng là kẻ phá bĩnh. Một gã vô danh mà khuấy động cả giang hồ.

– Bây giờ thì Tiêu công tử không còn là kẻ vô danh nữa rồi.

– Bổn cung biết… Ngươi không cần phải nhắc nhở bổn cung.

Khoanh tay trước ngực, Chu Tuyết Ngọc trang trọng nói :

– Di Hoa Tiên Tử… Giờ thì bổn cung sẽ dùng chính võ công của mình để đòi lại Linh Vân điện. Ngươi có đồng ý giao thủ với bổn cung không?

– Tỷ đã có ý đó, muội sẽ bồi tiếp. Nhưng trước khi bồi tiếp sư tỷ. Di Hoa Tiên Tử nói cho người biết. Mặc dù biết tỷ là một trong Tứ Đỉnh Thiên Can nhưng muội không màn đến, vì sư mẫu đã căn dặn. Khi nào tỷ thất cơ lỡ vận thì mới ra mặt, còn như tỷ lập được công danh trong võ lâm thì cứ để cho tỷ tung hoành ngang dọc.

– Mụ già đó còn nghĩ đến giọt máu của mụ à.

– Tỷ đừng thốt ra những lời bất nghĩa như vậy.

– Khi ta rời Linh Vân điện, ta thề có ngày sẽ quay về. Không chỉ lấy lại Linh Vân điện, còn tróc nã mụ già kia lên hỏi mụ cho ra nhẽ, tại sao không chịu trao lại Linh Vân điện cho ái nữ của mụ mà lại chọn một kẻ ngoại tộc như ngươi.

Di Hoa Tiên Tử lắc đầu :

– Di Hoa Tiên Tử không để sư tỷ làm điều đó đâu.

– Tất nhiên bổn cung biết ngươi không muốn rồi. Nhưng muốn hay không không phải là ý của ngươi, mà kẻ quyết định chính là bổn cung.

Ảo Dục Tu La cười mỉm nói tiếp :

– Di Hoa Tiên Tử… Bổn cung cũng chẳng cần phải giấu ngươi làm gì, giờ bổn cung đã là Ảo Dục Tu La. Trên có Minh chủ dưới là bổn cung. Võ lâm đã hoàn toàn thay đổi rồi, không như ngày trước đâu. Nên bổn cung cũng có lời khuyên ngươi.

Di Hoa Tiên Tử ôn nhu nói :

– Sư tỷ muốn khuyên gì?

– Ngươi hãy quỳ xuống khấu đầu thọ nhận sự thuần phục của mình đối với bổn cung. Người sẽ có những ngày an lành làm người hầu cho Giang minh chủ.

– Tỷ đang nằm mơ đó à?

Tuyết Ngọc lắc đầu :

– Đối với bổn cung chẳng có gì là mơ cả mà là rất thật. Nếu ngươi không tiếp nhận lời khuyến cáo đó, ngươi sẽ nhận hậu quả bi thảm lắm.

– Di Hoa Tiên Tử sẵn sàng tiếp nhận bất cứ hậu quả gì nhưng không bao giờ tiếp nhận khuyến cáo của tỷ.

– Ngươi đã chọn cho mình một con đường có kết cục chẳng tốt đẹp gì.

– Thà vậy vẫn hơn trở thành kẻ bất hiếu, bất đạo và bất trung.

Tuyết Ngọc chau mày :

– Thế thì bổn cung buộc phải thực hiện mục đích của mình theo cách của bổn cung.

Ảo Dục Tu La nói dứt lời liền vận chuyển Hàn Băng công.

Một làn hàn khí từ thể pháp Ảo Dục Tu La tỏa ra cuồn cuộn. Chẳng mấy chốc không khí trong Linh Vân điện đã xuất hiện những bông hoa tuyết. Mặc dù có những bông tuyết nhưng hàn khí không ngừng tỏa ra ngùn ngụt. Hàn Băng công của Tuyết Ngọc khiến Di Hoa Tiên Tử cũng phải chau mày lộ vẻ lo lắng.

Tuyết Ngọc nói :

– Di Hoa Tiên Tử, tiếp nhận Hàn Băng công của bổn cung.

Di Hoa Tiên Tử từ tốn đáp lời :

– Ngạc Kỹ Hằng rất sẵn sàng.

Di Hoa Tiên Tử vừa nói vừa vận công. Ngay lập tức trên nóc Linh Vân điện muôn vàn đóa hoa tươi rũ xuống, quay tròn lấy thân pháp người.

Ảo Dục Tu La gằn giọng nói :

– “Di Hoa Tiếp Ngọc” tạo cho ngươi một vẻ đẹp như tiên nữ giáng phàm đẹp lắm, nhưng bổn cung thì lại căm ghét những mỹ nhân có vẻ đẹp như ngươi.

Lời dứt thì hai đạo Hàn Băng chưởng vỗ tới Di Hoa Tiên Tử.

Di Hoa Tiên Tử khẽ xoay người tiếp nhận lấy hai đạo Hàn Băng chưởng của Ảo Dục Tu La.

Ầm…

Ngay sau tiếng sấm động đó, không khí chung quanh Di Hoa Tiên Tử như thể đóng thành băng bao bọc lấy thể pháp người. Cùng với sự biến kỳ diệu của Hàn Băng chưởng, Di Hoa Tiên Tử bị hóa thành đá. Những bông hoa đang quay chung quanh thể pháp của Di Hoa Tiên Tử rơi lộp độp ngay xuống chân người.

Di Hoa Tiên Tử cố vận công hóa giải sự huyền hoặc của Hàn Băng chưởng.

Ảo Dục Tu La Chu Tuyết Ngọc đánh tiếng nói :

– Thời khắc chết của ngươi đã đến rồi. Hàn Băng chưởng của bổn cung không giết được ngươi, nhưng đủ thời khắc khống chế ngươi không để cho ngươi thi triển “Di Hoa Tiếp Ngọc” được. Và đây mới là sát công của bổn cung đối với ngươi.

Nói dứt lời Ảo Dục Tu La hơi khom người xuống. Thị cất lên một tiếng Cóc kêu và bụng phình to hẳn lên.

Di Hoa Tiên Tử cau mày khi thấy Ảo Dục Tu La biến đổi nhân dạng trông chẳng khác gì một con Cóc khổng lồ.

Ảo Dục Tu La nói :

– Ngươi sẽ được chết bởi Hàm Mô công.

Nói rồi Ảo Dục Tu La cất lên một tiếng Cóc :

Quệt…

Ngay sau tiếng Cóc đó mụ nhãy xổ thẳng vào thể pháp của Di Hoa Tiên Tử lúc này đang bất động chẳng hề có phản ứng gì. Đôi ngọc thủ của Ảo Dục Tu La vươn ra chực xé thân ảnh của Di Hoa Tiên Tử.

Cái chết sẽ chụp tới Di Hoa Tiên Tử nếu không có sự biến đột ngột.

Di Hoa Tiên Tử chẳng khác nào bị trói tay trói chân không thể nào dụng đến tuyệt công của mình mặc dù nhận ra Tuyết Ngọc dụng Hàm Mô công của Lương Tống. Sự phối hợp giữa Hàm Mô công và Hàn Băng chưởng của Ảo Dục Tu La Chu Tuyết Ngọc đã biến Di Hoa Tiên Tử thành một kẻ hoàn toàn thụ động chỉ biết tiếp nhận cái chết mà không có một sự phản kháng nào. Lưỡi hái tử thần gần như đã đặt ngay trên đỉnh đầu Di Hoa Tiên Tử.