Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 50: Phân cành tỉa hoa

12:18 chiều – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 50: Phân cành tỉa hoa tại dua leo tr 

Một chiếc bóng vụt lướt qua trước mặt Di Hoa Tiên Tử. Cùng với sự xuất hiện của chiếc bóng đó, Di Hoa Tiên Tử cảm nhận rõ mồn một mình như bị trượt đi trên mặt gạch. Trong khi đó, Ảo Dục Tu La Chu Tuyết Ngọc vồ tới đúng vào chỗ đứng của Di Hoa Tiên Tử.

Vồ hụt Di Hoa Tiên Tử, đôi ngọc thủ của Ảo Dục Tu La vỗ thẳng xuống phiến đá bồ đoàn trải nhung.

Ầm…

Sau tiếng sấm kinh thiên động địa, phiến đá vỡ tan thành từng mảnh vụn.

Ảo Dục Tu La như quá sững sờ với hiện tượng kỳ dị đó mà đứng sõng lên. Vừa đứng lên thị vừa phát ra một tiếng cóc kêu nghe thật lạ tai. Khi mọi sự biến động trở lại bình thường thì Ảo Dục Tu La mới nhận ra một nho sinh vận bạch y đứng cạnh Di Hoa Tiên Tử nhưng lại quay lưng về phía thị.

Ảo Dục Tu La Chu Tuyết Ngọc cau mày :

– Ngươi là ai?

Nho sinh bạch y quay mặt nhìn lại. Chân diện của Tiêu Lân đập vào mắt của Chu Tuyết Ngọc khiến thị sững sờ, buột miệng nói :

– Tiêu Lân.

Tiêu Lân nheo mày :

– Cung chủ lạ lùng à.

– Tiêu Lân. Ngươi không nên chen vào chuyện này.

– Bổn thiếu gia sẽ không chen vào nhưng trước khi không chen vào, bổn thiếu gia muốn biết một điều.

– Ngươi nói đi.

– Tại sao Cung chủ đến đây gây rối chứ?

– Bổn cung đến để lấy lại Linh Vân điện và gá nghĩa Tu Di cho Tam Lĩnh.

Tiêu Lân gật đầu. Tiêu Lân vỗ tay lên vai Di Hoa Tiên Tử. Ngay lập tức Hàn Băng công bị hóa giải ngay.

Vừa được hóa giải Hàn Băng công, Di Hoa Tiên Tử liền lên tiếng :

– Di Hoa Tiên Tử không xác nhận những gì Tuyết Ngọc sư tỷ nói.

Tiêu Lân nhìn lại Ảo Dục Tu La.

– Cung chủ hẳn đã nghe Di Hoa nương nương nói rồi. Những đòi hỏi của Cung chủ, Di Hoa Tiên Tử không tiếp nhận.

– Bổn cung buộc ả phải tiếp nhận.

– Như vậy gọi là ăn cướp giữa ban ngày.

Nghe chàng thốt ra câu này, mặt của Chu Tuyết Ngọc đỏ bừng. Mụ toan lên tiếng nói nhưng Tiêu Lân đã khoát tay.

– Mặc dù nói vậy nhưng bổn thiếu gia là người bàng quang, tất có thể phân giải được chuyện này. Nếu như bổn thiếu gia không phân giải được, lúc đó Cung chủ muốn làm gì cũng được mà.

Tuyết Ngọc lưỡng lự rồi nói :

– Tiêu Lân… Ngươi định phân giải như thế nào đây. Nếu như ngươi có thể hóa giải được chuyện giữa bổn cung và Di Hoa Tiên Tử, bổn cung thề sẽ rời khỏi võ lâm giang hồ, làm ni cô trên Hằng Sơn.

Tiêu Lân nhìn sững Tuyết Ngọc :

– Bổn thiếu gia có thể nghe lại một lần nữa không?

– Nếu ngươi hóa giải được hiềm khích giữa bổn cung và Di Hoa Tiên Tử. Ta thề sẽ xuống tóc quy y, mà kệ kinh cầu cho Tiêu thúc thúc của ngươi.

Tiêu Lân chắp tay sau lưng nói :

– Lời nói của Cung chủ khiến Tiêu Lân phấn khích vô cùng. Tiêu Lân bỏ qua tất cả những hận thù giữa Tiêu gia với Cung chủ bởi vì biết cái chết của Tiêu thúc thúc là do người tự nguyện. Bằng không giữa tại hạ và Cung chủ đã có hiềm khích rồi.

Chàng nhìn lại Thường Tam Lĩnh. Điểm nụ cười mỉm nhưng nụ cười mỉm của Tiêu Lân đập vào mắt Tam Lĩnh thì y lại nhăn mày nhăn mặt trông thật khổ sở.

Tiêu Lân nhìn lại Ảo Dục Tu La :

– Cung chủ… Chúng ta bắt đầu từ đòi hỏi của Cung chủ muốn gá nghĩa Ngạc Tu Di cho Tam Lĩnh trước nhé.

– Được. Nhưng ngươi đừng đem chuyện hủy hôn ước ra nói ở đây.

– Nếu đem chuyện hủy chỉ ước giao hôn ra đây bàn luận cũng được. Nhưng bây giờ bổn thiếu gia sẽ không đem chuyện đó ra bàn nữa. Bởi có đem ra đây nói thì Cung chủ cũng sẽ cho rằng Tiêu Lân dụng quỷ kế buộc Tam Lĩnh và Cung chủ phá hủy chỉ ước giao hôn.

Tuyết Ngọc gật đầu :

– Không sai. Đúng ra cuộc giao hôn này đã được tiến hành từ lâu rồi nhưng Khấu Đà Tử đã tránh mặt bổn cung và Thường Tam Lĩnh. Chính vì thế mới có sự xuất hiện của Tiêu Lân.

Tiêu Lân khoát tay :

– Sự xuất hiện của Tiêu Lân chẳng liên đới gì đến hôn sự của Tu Di và Thường Tam Lĩnh công tử đâu. Chẳng qua y không tự giữ mình mà tự biến mình thành kẻ bại hoại nên mới bị Khấu Đà Tử bang chủ hủy hôn sự. Nhưng bây giờ, Tiêu Lân vẫn có cách để phân giải điều này. Chỉ cần Thường Tam Lĩnh công tử thành thật, tất Tiêu Lân sẽ có cách giúp đỡ y.

Chàng vừa nói dứt câu thì Ngạc Tu Di từ sau bức bình phong cùng với Khấu Đà Tử bước ra.

Tiêu Lân nhìn mặt Khấu Đà Tử, thấy lão mặt ngơ ngơ ngác ngác chẳng có lấy chút thần của một kẻ bình thường.

Tu Di dẫn Khấu Đà Tử bước đến trước mặt Tiêu Lân. Nàng nhìn chàng trang trọng nói :

– Tiêu ca… Hôn sự đó đã bị hủy rồi.

– Tiêu ca biết nhưng phải giải quyết dứt điểm để Cung chủ Tuyết Ngọc không còn lấn cấn nữa.

Chàng mỉm cười nhìn Tu Di nói tiếp :

– Nếu như có duyên có phận thì Tu Di cũng phải đành chịu theo ý của ông tơ bà nguyệt thôi. Còn như không duyên không phận thì Tuyết Ngọc cung chủ phải chấp nhận điều đó mà không nên làm khó dễ cho Linh Vân điện nữa.

– Tiêu ca…

– Hậy… Tu Di phải tin vào ông tơ bà nguyệt, đừng quá lo lắng như vậy.

Nói rồi Tiêu Lân nhìn lại Thường Tam Lĩnh. Nụ cười nhiều ẩn ý lại xuất hiện trên hai cánh môi chàng.

Tiếp nhận nụ cười đầy ẩn ý của Tiêu Lân, Tam Lĩnh phải cúi mặt né tránh.

Tiêu Lân cau mày. Chàng từ từ nhìn lại Tuyết Ngọc ôn nhu nói :

– Cung chủ. Để xác định Tam Lĩnh công tử có duyên có phận với Tu Di hay không tại hạ cần hỏi Tam Lĩnh công tử vài câu.

Không để Ảo Dục Tu La trả lời, Tiêu Lân đi thẳng đến trước mặt Tam Lĩnh. Chàng đứng đối mặt với y, từ tốn nói :

– Tam Lĩnh đừng trốn bổn thiếu gia như vậy. Ngẩng lên mà nhìn vào mặt ta đây.

Tam Lĩnh miễn cưỡng ngẩng mặt nhìn chàng.

Tiêu Lân ôn nhu nói :

– Công tử còn nhớ bổn thiếu gia không?

Tam Lĩnh miễn cưỡng gật đầu.

Tiêu Lân mỉm cười nhìn vào mắt Tam Lĩnh :

– Công tử còn nhớ bổn thiếu gia tất còn nhớ chất độc mà bổn thiếu gia cho công tử dùng ở hậu viên Tổng đàn võ lâm và còn nhớ cả những gì công tử đã nói với bổn thiếu gia. Công tử muốn sống hay muốn chết.

Tam Lĩnh miễn cưỡng nói :

– Muốn sống.

– Ai mà chẳng muốn sống. Cuộc sống này có quá nhiều điều để chúng ta phải giữ mạng mình đúng không nào. Nếu muốn sống thì phải lựa lời cho khéo để trả lời những câu hỏi của bổn thiếu gia. Nếu không, công tử sẽ không có giải dược, tất lục phủ ngũ tạng sẽ biến thành nước chết đau đớn tột cùng. Nhớ chứ.

Sắc diện Tam Lĩnh nhợt nhạt dần. Y nhanh chóng gật đầu.

Tiêu Lân nói :

– Tất cả những gì bổn thiếu gia nói ra đều đúng… Nghe không.

– Dạ nghe.

Tiêu Lân mỉm cười quay lại chỗ cũ. Chàng chắp tay sau lưng hỏi Tam Lĩnh :

– Thường Tam Lĩnh công tử nghe bổn thiếu gia hỏi đây. Ngươi phải trả lời thành thật cho bổn thiếu gia biết để phán xử hôn sự này.

Tam Lĩnh miễn cưỡng gật đầu.

Tiêu Lân trang trọng nói :

– Tam Lĩnh công tử chấp nhận sự hủy hôn với Tu Di vì nghĩ mình không xứng đáng với nàng. Đúng không?

Tam Lĩnh gật đầu :

– Dạ đúng.

Tuyết Ngọc sa sầm mặt. Mụ lên tiếng nói :

– Tam Lĩnh… Ngươi đang nói cái gì thế?

Tiêu Lân khoát tay :

– Cung chủ! Hãy để cho tại hạ hỏi đại công tử xong rồi, người hãy hỏi à.

Tuyết Ngọc thở hắt ra một tiếng. Thị nhìn Tiêu Lân.

Nụ cười giả lả lại xuất hiện trên hai cánh môi mỏng của chàng. Trao cho Tuyết Ngọc nụ cười hóm hỉnh và giả lả đó xong, Tiêu Lân mới nhìn lại Tam Lĩnh từ tốn hỏi tiếp :

– Tam Lĩnh đại thiếu gia tự xét bản thân mình là một kẻ bại hoại nên cho rằng mình không xứng đáng với Tu Di.

Tam Lĩnh gật đầu.

– Dạ đúng.

Tuyết Ngọc nhìn sững Tam Lĩnh. Mụ không thể nào ngờ được Tam Lĩnh lại có thể thốt ra những câu nói đó.

Tiêu Lân tằng hắng nói tiếp :

– Đây là câu hỏi quyết định của bổn thiếu gia. Có phải công tử tự xét mình bại hoại bởi vì đã nghiệm ra…

Tiêu Lân bỏ lửng câu nói giữa chừng. Trừng mắt nhìn Tam Lĩnh như muốn hốt hồn hắn.

Nhìn ánh mắt của Tiêu Lân, Tam Lĩnh bấn loạn của thần phách.

Tiêu Lân gằn giọng nói :

– Công tử hãy lập lại câu nói đã từng nói với bổn thiếu gia ở hậu viên Tổng đàn võ lâm.

Mồ hôi rịn ra trán Tam Lĩnh. Y miễn cưỡng hỏi :

– Câu gì?

– Câu nói trên cửa miệng của công tử đó… Mẫu thân công tử là gì?

– Ơ…

– Cứ nói… Có sao thì nói vậy.

– Ồ… Mẫu thân của Tam Lĩnh là…

Tiêu Lân gằn giọng :

– Là gì?

Tam Lĩnh biến sắc nhìn Tuyết Ngọc. Chân diện Tuyết Ngọc sa sầm.

Tiêu Lân trang trọng hỏi :

– Là gì?

– Mẫu thân của Tam Lĩnh là con Cóc thúi.

Y vừa nói dứt câu thì Tuyết Ngọc thét lên :

– Tặc tử… Ngươi…

Thị giận đến độ biến sắc và vô tình không thể kềm chế được cơn giận mà bất ngờ phát ra một tiếng cóc kêu ùm ục…

Nghe tiếng cóc kêu, Tam Lĩnh giật mình nhìn lại Tuyết Ngọc. Y toan mở miệng nói nhưng Ảo Dục Tu La đã nhảy xổ tới. Đôi tay vươn ra chia làm hai, công thẳng vào hạ đẳng của Tam Lĩnh.

Bình…

Thường Tam Lĩnh bị đá văng ra xa đến ba trượng, nằm duỗi dài dưới sàn gạch, ngũ quan rỉ máu, lục phủ ngũ tạng trào cả ra ngoài, chết mà không kịp thốt lời biện minh nào.

Sắc diện tái nhờn, tái nhợt, Ảo Dục Tu La nhìn lại Tiêu Lân.

Tiêu Lân ôm quyền nói :

– Cung chủ làm gì phải tức giận như vậy?

– Tiêu Lân… Ngươi đã nói gì khiến cho Tam Lĩnh phát đại ngôn sỉ nhục bổn cung.

Tiêu Lân khoát tay :

– Tiêu Lân có nói gì đâu, chỉ nhắc cho Tam Lĩnh nhớ lại cái đêm y đã chứng kiến từ đầu đến cuối cảnh Cung chủ đoạt bí kiếp Hàm Mô công của Lương Tống thôi.

Chàng chắc lưỡi :

– Cung chủ biết không đêm hôm đó khi Tam Lĩnh chứng kiến Cung chủ dụng sắc để lấy bí kiếp Hàm Mô công của Lương Tống, y gần như phát cuồng mà luôn miệng nói, mẫu thân của Tam Lĩnh là con Cóc thúi… Mẫu thân của Tam Lĩnh là con Cóc thúi. Tiêu thiếu gia phải khuyên can lắm y mới không nói đó.

– Ngươi…

Tiêu Lân ôm quyền :

– Cung chủ. Chuyện đã hiển nhiên như vậy, cũng chỉ tại Cung chủ thích môn công làm Cóc của Lương Tống, sau đó mới khiến Thường Tam Lĩnh công tử không phục người.

Tuyết Ngọc thốt lên :

– Im…

Tiêu Lân ôm quyền :

– Cung chủ bắt Tiêu Lân im thì sao giải quyết đến chuyện thứ hai.

Nghe chàng nói câu này, Tuyết Ngọc đanh giọng hỏi :

– Chuyện thứ hai ngươi giải quyết như thể nào?

Tiêu Lân xoa tay nói :

– Dễ ợt.

Chàng ôm quyền hướng về Tuyết Ngọc :

– Cung chủ chỉ cần cho Tiêu Lân biết lúc sinh thời sư mẫu Linh Vân điện là người như thế nào. Và võ công của sư mẫu ra sao?

Tuyết Ngọc rít giọng nói :

– Tiêu Lân hỏi Di Hoa Tiên Tử đó.

– Được.

Chàng nhìn lại Di Hoa Tiên Tử :

– Di Hoa Tiên Tử nương nương có thể nói cho Tiêu Lân biết không?

Di Hoa Tiên Tử gật đầu :

– Tiêu thiếu hiệp. Lúc sinh thời sư mẫu là ngươi người đoan thục, phong thái thanh bạch, trọng đạo làm người. Còn võ công mà người thích nhất là tuyệt kỹ “Di Hoa Tiếp Ngọc”.

Tiêu Lân gật đầu :

– Tiêu Lân cũng nghĩ như vậy.

Chàng nhìn lại Tuyết Ngọc :

– Cung chủ! Những lời của Di Hoa Tiên Tử có đúng không à.

– Ả nói đúng đó.

– Thế thì dễ cho tại hạ quá.

Tuyết Ngọc gằn giọng nói :

– Tiêu Lân… Ngươi phán quyết như thế nào.

– Nếu Cung chủ thi triển được tuyệt kỹ “Di Hoa Tiếp Ngọc” của sư mẫu, tất đã nhận được y bát chân truyền của sư mẫu, và tất nhiên sẽ tiếp nhận Linh Vân điện. Còn như Cung chủ không thi triển được tuyệt công “Di Hoa Tiếp Ngọc” thì đâu phải là người của Linh Vân điện. Không phải là người của Linh Vân điện thì lấy lý do gì mà đòi hỏi làm chủ tòa Linh Vân điện này.

Tuyết Ngọc phá lên cười. Thị vừa cười vừa nói :

– Ngươi không nói ra bổn cung cũng biết ngươi nghiêng về ả sư muội đốn mạt của bổn cung.

Tiêu Lân khoát tay :

– Đừng nói thế… Đừng nói thế chứ. Tiêu Lân rất công bằng. Phải chi Tiêu Lân không cho Cung chủ một cơ hội nào để lấy lại Linh Vân điện thì Cung chủ có thể thốt ra lời nói đó. Đàng này Tiêu Lân cho Cung chủ một cơ hội rất rõ ràng, chứng minh thân phận minh là người của Linh Vân điện bằng cách thi triển tuyệt công “Di Hoa Tiếp Ngọc” kia mà. Cung chủ không thi triển được “Di Hoa Tiếp Ngọc” thì đâu thể tiếp nhận được Linh Vân điện.

Tuyết Ngọc rít một luồng chân khí, gắt giọng đáp lời Tiêu Lân :

– Bổn cung không thi triển được “Di Hoa Tiếp Ngọc” thần công nhưng có thể thi triển được Hàn Băng công phối hợp cùng Hàm Mô công để lấy mạng Di Hoa Tiên Tử đoạt lại Linh Vân điện.

Tiêu Lân lắc đầu, khoát tay :

– Không được.. Không được.

– Sao lại không được. Ngày xưa thị đã từng thắng ta một trận để buộc bổn cung rời Linh Vân điện kia mà.

– Hậy, hồi đó khác bây giờ khác. Hồi đó sư mẫu còn tại thế, bây giờ thì đã viên tịch rồi. Tuyết Ngọc cung chủ dụng võ công đoạt lại Linh Vân điện không chừng lại bị thiên hạ đàm tiếu, Cung chủ giống như lũ thảo khấu sơn lâm đó. Tiêu Lân khuyên Cung chủ không nên làm như vậy. Chỉ có một cách Cung chủ phải chứng minh thân phận của mình mà thôi. Nếu như Cung chủ chứng minh thân phận của mình bằng Hàm Mô công thì phải tiếp nhận thân phận Hàm Mô công.

Chàng gật đầu cười rồi hỏi :

– Mà Hàm Mô công làm cái gì nhỉ? À Tiêu Lân nhớ ra rồi, đó là công phu của Cóc.

Tiêu Lân mỉm cười, trong khi sắc diện Tuyết Ngọc đỏ bừng.

Tiêu Lân nhìn Tuyết Ngọc :

– Đã là Cóc thì phải là Cóc, cớ sao cứ khăng khăng tự cho mình là tiên được. Không chừng Thường Tam Lĩnh công tử nói đúng đó.

– Ngươi… Ngươi nên biết Linh Vân điện là của mẫu thân ta lập ra.

Tiêu Lân ôm quyền :

– Linh Vân điện do mẫu thân Cung chủ tạo lập ra nhưng Cung chủ đã bất kính nên Tiên nương mới trao lại cho Di Hoa Tiên Tử.

Tiêu Lân lắc đầu :

– Ác giả, ác báo, tạo nhân nào gặt quả nấy. Trước đây Cung chủ bất kính với tiên nương nên thảo nào Thường Tam Lĩnh giờ lại xem thường Cung chủ đến như vậy. Thường Tam Lĩnh vọng ngôn gọi Cung chủ là con cóc thì xét cho cùng cùng có phần đúng. Tội nghiệp Thường Tam Lĩnh lỡ đầu thai làm con trai của Cung chủ… Tội nghiệp.

Chẳng biết câu nói này của Tiêu Lân tác động thế nào đến Tuyết Ngọc mà thị rống lên :

– Im!

Liền ngay sau tiếng thét đó là tiếng kêu của loài lưỡng cư phát ra từ cổ họng của Tuyết Ngọc.

Nghe âm thanh đó, Tiêu Lân chau mày nhìn Tuyết Ngọc.

Chàng nghĩ thầm :

– “Mụ sắp biến thành Cóc thật như Lương Tống rồi hay sao nhỉ?”

Ý niệm kia còn đọng trong đầu chàng thì Tuyết Ngọc nói :

– Tiêu Lân. Bổn cung lấy mạng ngươi trước khi lấy lại tòa Linh Vân điện.

Vừa nói, Tuyết Ngọc vừa bất ngờ phát động Hàn Băng chưởng vỗ thẳng đến Tiêu Lân.

Tiêu Lân cứ ngây người ra tiếp nhận đạo khí Hàn Băng của Chu Tuyết Ngọc.

Ầm…

Không khí chung quanh Tiêu Lân như thể hóa thành băng thạch bao bọc chàng nhưng cũng có những vết rạn nứt. Tiêu Lân đứng trơ ra như pho tượng.

Tuyết Ngọc phát động chiêu công đắc lợi ngay, liền cao hứng nói :

– Tiểu tử thúi, hôm nay ngươi chết chắc rồi.

Thị vừa nói vừa vận hóa Hàm Mô công lao thẳng đến Tiêu Lân.

Một âm thanh khô khốc như tiếng đá bị nứt đập vào thính nhĩ Tuyết Ngọc :

Rắc…

Tuyết Ngọc nghe âm thanh đó không khỏi giật mình, nhưng giật mình mà không thể nào kịp thu lại chiêu công của mình. Khi đôi ngọc thủ của Tuyết Ngọc vừa chạm đến chỉ còn cách Tiêu Lân đúng một gang tay thì chàng bất ngờ cử động mà lại cử động cực kỳ nhanh như thể đã chuẩn bị trước để tiếp nhận thức chiêu Hàm Mô công của đối phương.

Đôi bản thủ của Tiêu Lân xoay tròn. Một vùng ảo khí xuất hiện gói gọn Ảo Dục Tu La vào trong.

Tiêu Lân nói :

– Hàn Băng công của Cung chủ thì chẳng làm gì được tại hạ đâu.

Ảo Dục Tu La còn chưa định lượng được sự kỳ ảo của vùng ảo khí đang gói mình vào trong thì Tiêu Lân vận Huyết chỉ.

Chàng đanh giọng nói :

– Người như Cung chủ cũng không nên thương tiếc làm gì?

Tiêu Lân vừa nói vừa toan thọc chỉ pháp qua vùng ảo khí điểm vào tử huyệt của Chu Tuyết Ngọc thì Di Hoa Tiên Tử lên tiếng :

– Tiêu thiếu hiệp… Dừng tay.

Tiêu Lân rút chỉ pháp lại :

– Di Hoa Tiên Tử nương nương…

Di Hoa Tiên Tử ôm quyền :

– Tiêu thiếu hiệp.. Bổn Tiên tử thỉnh cầu thiếu hiệp.

Tiêu Lân buông tiếng thở dài nói :

– Xem chừng mạng của Ảo Dục Tu La Chu Tuyết Ngọc quá lớn.

Chàng nói rồi giủ tay một cái. Màn ảo khí huyền diệu vụt bắn đi đem theo Tuyết Ngọc băng đi non mười trượng.

Bụp…

Màn ảo khí tan dần. Chu Tuyết Ngọc ngã huỵch xuống sàn gạch.

Tiêu Lân nói :

– Mạng của Cung chủ quá lớn. Hãy cố giữ lấy cái mạng đó. Không ai có được sự may mắn nhiều như Cung chủ đâu. Ấy cũng là phần phúc mà Tiên nương đã để lại cho Cung chủ.

Tuyết Ngọc đăm đăm nhìn Tiêu Lân. Mụ gằn giọng nói :

– Bổn cung không cần phần phúc đó. Nhất định bổn cung sẽ gặp lại ngươi ở đại hội Long Chuẩn.

Nói rồi Ảo Dục Tu La quay bước thi triển khinh công lướt ra cửa, chẳng mấy chốc đã khuất dạng.

Tiêu Lân nhìn theo buông tiếng thở dài.

Di Hoa Tiên Tử bước đến bên chàng.

– Đa tạ Tiêu thiếu hiệp đã giúp bổn nương.

– Bá mẫu đừng khách sáo như vậy. Tiêu Lân mới từ Thiên Sơn quay trở về có rất nhiều điều muốn nói với bá mẫu.

Di Hoa Tiên Tử nghiêm giọng nói :

– Tiêu thiếu hiệp… Thiếu hiệp muốn nói gì?

– Huyết Ảnh Ma Tôn.

Thốt ra câu nói đó, vẻ mặt Tiêu Lân căng thẳng cực kỳ.

– Vận hạn của võ lâm đã đến rồi.

Lời còn đọng trên cửa miệng chàng thì Pháp Lạc đại sư bước vào. Vừa bước vào Pháp Lạc đại sư vừa nói :

– A Di Đà Phật. Bần tăng cũng vì vận hạn đó mà rời Thiếu Lâm đến Linh Vân điện.

Di Hoa Tiên Tử cùng Tiêu Lân và Tu Di bước ra nghinh tiếp vị cao tăng Thiếu Lâm tự.

Pháp Lạc đại sư niệm phật hiệu :

– A Di Đà Phật… Tiên nương… Trước khi viên tịch, chắc sư mẫu có để lại di vật gì chứ?

Di Hoa Tiên Tử nói :

– Sao đại sư biết?

– Bần tăng được Tuệ Thiện sư huynh giao phó trọng trách này. Chính vì trọng trách này mà Tuệ Thiện sư huynh mới giao y bát phương trượng cho bần tăng.

Pháp Lạc đại sư lấy trong ống tay áo ra nửa miếng ngọc bội.

– A di đà Phật… Lão nạp nghĩ Tiên nương cũng có nửa miếng ngọc bội như thế này.

Di Hoa Tiên Tử gật đầu. Vừa gật đầu, Di Hoa Tiên Tử cũng lấy nửa miếng ngọc bội giống như tạc với nửa miếng ngọc bội của Pháp Lạc đại sư.

– Đại sư nhìn xem.

Pháp Lạc đại sư ráp hai miếng ngọc bội lại. Người trao miếng ngọc bội cho Tiêu Lân :

– Tiêu thiếu hiệp… Đây là Lục Ngọc Phật… Trong đó chứa đựng bí công của Nhị Thánh thần tăng mà Tiên nương trước đây đã từng phối hợp khắc chế Huyết Ảnh Ma Tôn… Thiếu hiệp hãy vì vận hạn của bá tánh mà tiếp nhận nó, hóa giải họa kiếp này.

Tiêu Lân bối rối :

– Đại sư… Tại sao lại là vãn bối?

– Bởi vì Tiêu thiếu hiệp đã được Khấu Đà Tử Bang chủ Cái bang chọn. Nói ra điều này, chắc chắn Tiêu thiếu hiệp sẽ không ngờ được kiếp họa Huyết Ảnh Ma Tôn tái xuất giang hồ hôm nay đã được Nhị Thánh Thần Tăng và Vô Vi Tiên tử biết trước rồi. Nên đã để lại kỳ chiêu thần công trong Lục Ngọc Phật. Kẻ tiếp nhận kỳ chiêu phải là người thật sự quang minh chính đại và trượng nghĩa quên thân. Tuệ Thiện sư huynh đã thỉnh nhờ Khấu Đà Tử bang chủ chu du thiên hạ tìm người này. Khấu Đà Tử trao tín vật cho thiếu hiệp đến Thiếu Lâm để tiếp nhận huyền công của Tuệ Thiện sư huynh xem như gián tiếp đã chọn Tiêu thiếu hiệp. Bần tăng mong thiếu hiệp đừng từ chối. Bởi nạn kiếp đã đến không một ai ngăn được ngoại trừ Tiêu thiếu hiệp.

Di Hoa Tiên Tử nhìn Tiêu Lân :

– Tiêu thiếu hiệp… Bổn nương thỉnh cầu Tiêu thiếu hiệp.

Tiêu Lân ôm quyền nói :

– Nhị vị trưởng tôn đã giao cho Tiêu Lân. Tất nhiên Tiêu Lân phải nhận, nhưng chỉ sợ Tiêu Lân không hoàn thành được trọng trách này.

– A Di Đà Phật. Bần tăng và Tiên tử sẽ đứng sau lưng Tiêu thiếu hiệp.

Tiêu Lân nghiêm giọng nói :

– Tại hạ xin nhận lãnh thiên chức này. Tại hạ muốn nói cho nhị vị trưởng tôn biết Huyết Ảnh Ma Tôn là ai?

Di Hoa Tiên Tử nhìn chàng từ tốn nói :

– Tiêu thiếu hiệp. Y là ai?

Tiêu Lân buông tiếng thở dài rồi nghiêm giọng nói :

– Giang Hàn minh chủ! Chính vì thế mà vãn bối nghĩ kiếp họa diệt vong của giới võ lâm sẽ xảy ra trong ngày đại hội Long Chuẩn.

Chàng nhìn đại sư Pháp Lạc :

– Đại sư có thể ngăn đại hội Long Chuẩn lại không?

– A Di Đà Phật… Không còn thời gian ngăn lại được rồi… Chỉ còn kỳ vọng vào Tiêu thiếu hiệp luyện thành bí công trong Lục Ngọc Phật.

Pháp Lạc đại sư và Di Hoa Tiên Tử cùng định nhãn nhìn Tiêu Lân.

Tiếp nhận ánh mắt của Pháp Lạc đại sư và Di Hoa Tiên Tử, Tiêu Lân đã đoán ra hạn kiếp của võ lâm chỉ còn dựa vào chàng.