Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 19

3:03 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 19 tại dua leo tr

Mấy người Trương Thiên Tứ giúp Mễ Vị thu dọn lại sạp, đập nát bàn ghế không thể dùng, nồi nia xoong chảo cũng tất cả đều nát, đồ vật xem ra đều mua phải mua lại lần nữa, vừa nghĩ đến bà chủ mua này đó cần thời gian, khả năng sẽ chậm trễ bọn họ ăn cơm, Trương Thiên Tứ liền chủ động xin đi giết giặc, “Bà chủ, mấy thứ này để ta bảo mấy tên hầu nhà ta giúp ngươi mua đi, cam đoan ngày mai là có thể để cho ngươi buôn bán bình thường.”

Mễ Vị lắc đầu, “Không cần , ta không tính ở đây tiếp tục làm ăn, hai ngày nữa sẽ dẫn theo Tiểu Bảo rời khỏi nơi này.”

“Cái gì? !” Mấy người Trương Thiên Tứ quá sợ hãi, “Bà chủ ngươi có phải sợ những người vừa nãy lại trở về tìm ngươi phiền toái hay không ?Bà chủ ngươi đừng lo lắng, ta nhất định không cho mấy tên khốn đầu trâu mặt ngựa kia lại đến phiền ngươi, ngươi đừng sợ.”

“Đúng vậy bà chủ, ngươi đừng sợ, cha ta cùng Tri phủ đại nhân có giao tình, ta nói cha ta đi chào hỏi, về sau không ai dám động ngươi, ngươi chỉ cần làm sinh ý của ngươi là được rồi.”

“Cám ơn mọi người.” trong lòng Mễ Vị cảm động, nhưng chuyện tìm cha cho Tiểu Bảo trước mắt là chuyện trọng yếu nhất, chỉ có thể áy náy nói với bọn họ: “Nhưng thật là ngại quá, ta cùng Tiểu Bảo phải rời khỏi nơi này, không phải là vì chuyện ban nãy, là ta muốn dẫn Tiểu Bảo đi kinh thành tìm phụ thân nó.”

Tìm phụ thân nó? Mấy người Trương Thiên Tứ nhìn nhìn Mễ Tiểu Bảo, không có cách nào khuyên nữa , chẳng lẽ còn dám mở miệng kêu người ta đừng đi tìm cha?

Nhưng là, thế giới của bọn họ nháy mắt lại trở nên u ám, về sau lại cũng không còn được ăn mì lạnh ngon lành, cũng không còn được uống chè đậu xanh hoa quả đường cát thơm mát nữa ! Mà mấy tên đầu bếp trong nhà không biết sao làm mãi vẫn không ra được cái hương vị này, vậy phải làm sao bây giờ?

Có lec do biểu cảm trên mặt mấy người này thật sự quá mức tuyệt vọng, Mễ Vị đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mở miệng hỏi: “Nếu các ngươi thật sự muốn ăn, ta có thể đem phối phương hai thứ này bán cho các ngươi, không biết các ngươi có muốn mua không?”

“Muốn! Muốn muốn muốn! Mua mua mua!” Mấy người mắt sáng lên, tranh trước đoạt sau muốn cướp này phối phương này, có công thức này trong tay, cho dù bà chủ có đi cũng có thể ăn được, đồ ngốc mới không mua.

Cuối cùng mấy người thương lượng một chút, bỏ ra tám trăm lượng mua hai công thức này, mỗi người một phần.

Kỳ thật phía người bán là Mễ Vị cũng xuất phát từ suy nghĩ của mình, nếu muốn đi kinh thành, trừ lộ phí cùng các tiêu phí khác, sau khi đến kinh thành cũng không phải có thể tìm được người trong một sớm một chiều. Mẹ con hai người cần phải có một chỗ dừng chân lâu dài, cho nên nàng cũng muốn đến kinh thành rồi mở một tiệm cơm nhỏ, kế tiếp mới cùng Tiểu Bảo chậm rãi tìm người.

Kinh thành cũng giống như khái niệm thủ đô của kiếp trước, nhất định là tấc đất tấc vàng, nếu muốn tìm chỗ đặt chân cộng thêm mở quán cơm nhỏ, trong tay chỉ có ít tiền khẳng định không được. Hiện tại có tám trăm lượng này , lại thêm ba trăm lượng lúc trước, hẳn là đủ cho hai mẹ con các nàng thu xếp được cuộc sống ở kinh thành.

Hai ngày sau, Mễ Vị dẫn theo Mễ Tiểu Bảo thu dọn đồ đạc, lại đến bến tàu liên hệ thuyền, sáng sớm hai ngày tiếp theo liền ngồi thuyền đi kinh thành.

Lần thứ hai ngồi thuyền rời đi, lúc này đây tâm tình lại rất khác biệt cùng lần trước, bởi vì rốt cuộc cũng thấy được hy vọng. Coi như kinh thành rộng lớn rất nhiều dân cư, không thể nhanh chóng tìm ra được người kia, nhưng tối thiểu cũng có phạm vi tìm kiếm, chỉ cần người thật sự ở kinh thành, một năm tìm không thấy thì tìm hai năm, hai năm tìm không thấy thì ba năm, phó trụ trì sư nói trong mệnh Tiểu Bảo có phụ duyên , vậy khẳng định có một ngày có thể tìm được.

Địa phận của phủ Lư Châu nằm vào hướng Tây Bắc, cách kinh thành không tính quá xa, hai mẹ con lênh đênh trên nước bốn ngày, sáng sớm ngày thứ năm đã đặt chân đến bến tàu kinh thành.

“Oa ~ nương, đây chính là kinh thành sao! Thật náo nhiệt a.” Mễ Tiểu Bảo đứng trên bến tàu, thốt ra cảm khái.

Đích xác, kinh thành không hỗ là quốc đô, vốn cho là phủ Ninh Dương cùng phủ Lư Châu đã xem như phủ lớn, đỉnh đỉnh của náo nhiệt, nhưng so với kinh thành vẫn là gặp sư phụ, cứ thấy giờ phút này sắc trời còn sớm nhưng trên bến tàu cũng đã sôi trào hừng hực, mọi người bày quán , kéo khách , rao hàng , làm Mễ Vị nghĩ tới nhà ga ở kiếp trước.

Hai mẹ con đeo túi xách vải bọc, vừa nhìn là biết ở nơi khác đến , bên cạnh lập tức liền lủi lên một nam nhân ăn mặc khá nổi bật, cười hỏi: “Nhị vị từ nơi khác đến đúng không ? Muốn ở trọ hay không? Bổn điếm sạch sẽ vệ sinh, đồ ăn ngon miệng, đồ đạc lại rẻ, hai vị không bằng đi xem đi?”

Mễ Vị lắc đầu cự tuyệt, bởi vì bến tàu bên này tương đối xa, nàng không tính dừng lại ở khu vực này, lập tức liền mướn một chiếc xe ngựa đi thẳng đến bên ngoài hoàng thành của kinh thành.

Xe ngựa dùng lại tại đường cái vào Ngọ môn, Mễ Vị trả tiền xong liền dẫn Mễ Tiểu Bảo xuống xe. Phồn hoa chân chính của kinh thành hiện ra trước mắt, lọt vào trong tầm mắt đều là điện ngọc quỳnh lâu, mái cong sáu ngói, ngựa xe như nước, cửa hàng san sát, cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt. Mễ Tiểu Bảo nắm áo Mễ Vị đi tới, nhưng tâm tư lại đã sớm bay đến trên đường cái phồn hoa này, đôi mắt nhìn trái nhìn phải, đều sắp không mở to hơn được nữa rồi, lại một lần nữa lộ ra thần sắc tiểu quê mùa.

Cũng không trách Mễ Tiểu Bảo như vậy, ngay cả Mễ Vị là người đã nhìn qua biết bao cảnh phồn hoa của thành thị hiện đại cũng không khỏi rung động vì cái này. Nàng xuyên tới đây vài năm, nàng vẫn là lần đầu tiên thiết thực cảm giác được cường thịnh của triều đại này, mà khen một câu thịnh thế cũng không đủ.

Tạm thời chưa tìm thấy chỗ ở tốt, Mễ Vị liền tìm một khách điếm để dừng chân. Sau khi hai mẹ con ăn cơm trưa xong, nàng liền dẫn Mễ Tiểu Bảo đi dạo trên đường cái, thuận tiện tìm xem có nơi nào đang cho mở cửa hàng làm sinh ý. Nhưng cho dù là ở cổ đại, cửa hàng ở kinh thành cũng không phải tùy ý muốn tìm là có thể tìm được. Tìm liên tục hai ngày cũng không tìm được cửa hàng nào bán hoặc cho thuê, nghĩ nghĩ, nàng liền bỏ bớt yêu cầu, đi tìm một nơi hơi hẻo lánh một chút vậy. Vậy mà cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng rao bán ở cuối một con hẻm nhỏ trong phố Dương Liễu.

Ngỏ hẻm này tuy rằng ngay dưới chân hoàng thành, nhưng vì cách phố chính phồn hoa thật sự có chút xa, ngõ nhỏ này quanh co ngoằng ngoèo thật không dễ đi, cho nên số lượng người lui tới rất ít, sinh ý của những cửa hàng bên trong con hẻm đều không tốt lắm, cho nên phải nói là điều kiện buôn bán tệ hơn những cửa hàng khác ở kinh thành nhiều.

Mà cái cửa hàng Mễ Vị tìm được là ở trong cùng của con ngõ nhỏ, vị trí địa lý càng thêm không tốt bằng những cửa hàng khác trong hẻm, cơ hồ trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, chủ tiệm trước là mở tiệm tạp hoá , nhưng sinh ý thật sự không được, vẫn luôn lỗ vốn, đến bây giờ đã không thể chống đỡ, người một nhà thương lượng xong quyết định bán cửa hàng chuyển về quê cũ kiếm ăn.

Nhưng vị trí cửa hàng này thật sự quá kém, người bình thường căn bản không ai nguyện ý mua. Chủ tiệm cũ rao bán đã vài tháng đều không bán được, giá cũng hạ rồi lại hạ, nhưng vẫn không bán được làm chủ tiệm sầu đến sắp bạc hết tóc.

Khi Mễ Vị biểu hiện ra muốn bàn bạc mua lại cửa hàng, trong mắt chủ tiệm nháy mắt sáng lên hy vọng, mười phần nhiệt tình tiếp đãi nàng, dẫn nàng đi xem trước xem sau, các nơi đều giới thiệu tỉ mỉ.

Cửa hàng này tử tuy rằng không lớn nhưng kết cấu cũng khá đầy đủ, sân trước và sân sau thông nhau, tiền viện dùng để làm sinh ý, tiểu viện ở phía sau có thể ở; phòng đại sảnh, nhà vệ sinh, phòng bếp từng cái không thiếu, trong viện nhỏ lại còn có một giếng nước mà Mễ Vị thích nhất.

Nói thật, Mễ Vị cũng rất thích cái tiểu viện này, vị trí tuy rằng hẻo lánh nhưng may là yên lặng không tiếng động lớn ầm ĩ, mười phần thích hợp cho người vào ở.

Chủ tiệm cũng biết vị trí cửa hàng nhà mình kém, cũng không dám nói hưu nói vượn, khi nói chuyện rất thật sự, “Tiểu nương tử, cửa hàng này của ta tuy cũng xem như khá đầy đủ, nếu người một nhà dọn vào ở thì cái gì cũng không thiếu, nhưng ta cũng nói thật với ngươi, nếu không phải vị trí không tốt làm buôn bán không ai mua thì ta cũng không nỡ bán. Nếu ngươi muốn mua, ta để lại cho ngươi giá thấp nhất, tám trăm lượng liền bán cho ngươi. Ngươi phải biết, cửa hàng này của ta là ở ngay nên ngoài hoàng thành, tiểu nương tử ngươi có thể đi hỏi thăm một chút, hiện tại muốn mua một cửa hàng có sân dưới chân hoàng thành không đến mấy ngàn lượng là không thể nào, cho nên giá này ta để lại là rẻ lắm rồi .”

Mễ Vị biết bà chủ nói lời thật, cửa hàng dưới chân thành hoàng thành liền tương đương với mấy cửa hàng nằm ngay quận chính của Bắc Kinh, giá cả tất nhiên sẽ không thấp, tám trăm lượng thật sự không tính đắt.

Sợ Mễ Vị không mua, chủ tiệm cũ lại nói: “Tiểu nương tử, nếu ngươi mua cửa hàng của ta, ta để lại toàn bộ đồ vật trong cửa hàng cho ngươi, bàn ghế nội thất này nọ trong hậu viện ta cũng để lại cho ngươi dùng, đỡ tốn một số tiền lớn rồi.”

Mễ Vị lại không phải ham mấy thứ nội thất này, chủ yếu vẫn là cảm thấy cửa hàng này cũng không tồi, lập tức liền quyết định mua.

Chủ tiệm cũ mừng rỡ, kích động lập tức liền lôi kéo Mễ Vị đi quan phủ xử lý thủ tục cần thiết, sợ Mễ Vị đổi ý không mua .

Không đến nửa ngày, hiện tại cửa hàng liền đổi chủ, từ nay về sau chính thức thuộc về Mễ Vị. Mễ Vị cũng không chần chừ, cùng ngày liền dẫn theo Mễ Tiểu Bảo dọn vào.

Đều là hàng xóm suốt bao nhiêu năm, người sống chung quanh cửa hàng biết cửa hàng này đã được bán ra ngoài, sôi nổi lại đây hỏi thăm tin tức, lại nghe nói Mễ Vị mua cửa hàng này là để mở tiệm cơm thì trong lòng mọi người chỉ có một suy nghĩ: Nữ nhân này ngốc rồi.

Người có tâm tương đối lương thiện nhịn không được mở miệng khuyên Mễ Vị, “Muội tử, ngươi có phải bị bà chủ trước của tiệm này lừa bịp không ? Cửa hàng này vị trí được không tốt, một ngày cũng không có mấy người đi ngang qua, mở tiệm làm đồ ăn không thể được đâu ; trước đây chủ cửa tiệm kia mở tiệm tạp hoá, chính là vì hàng năm đều lỗ vốn, lúc này mới chịu không nổi muốn bán qua tay .”

“Đúng a tiểu nương tử, ngươi cũng không thể vì xúc động nhất thời mà muốn mở tiệm cơm, cái cửa hàng này treo bán thật lâu cũng không bán được chính là vì vị trí không tốt nên không ai lại đây, nếu như sinh ý tốt thì đã sớm bán đi rồi .”

Mễ Vị cảm tạ mọi người hảo ý nhắc nhở, lúc này mới nói: “Ta dẫn theo hài tử, nên nghĩ phải làm sinh ý mưu sinh, nhưng trên người ta tiền không nhiều, chỉ có thể mua được cửa hàng này thôi. Về phần sinh ý không tốt, chắc từ từ rồi cũng sẽ khá hơn.”

Mọi người đối với giá của hàng dưới chân hoàng thành trong lòng biết rõ ràng, cũng biết này đây là cửa hàng bán giá rẻ nhất trong ngõ hẻm của bọn họ rồi. Khó trách tiểu nương tử này muốn mua nơi này, đoán chừng là tiền trên người chỉ đủ mua cái cửa hàng này thôi. Cũng đúng, nếu là người có tiền ai còn mua nơi này a.

Cứ như vậy, mọi người liền ngại không khuyên nữa , dù sao đến khi sinh ý không tốt thì tiểu nương tử này sẽ lại bán sang tay thôi .

Ngày thứ hai Mễ Vị dẫn theo Mễ Tiểu Bảo lên trên đường mua đồ vật cần thiết, củi gạo dầu muối nồi nia xoong chảo, còn định làm mấy cái bàn chuẩn bị đặt trong tiệm cho khách ăn cơm, sau đó lại đi tìm thợ gạch, đặt bọn họ đến làm một cách vách ngăn ra một không gian nhỏ trong đại đường để làm phòng bếp cho tiệm.

Khi ngăn phòng bếp, Mễ Vị bảo các sư phó làm một cái cửa trên vách ngăn, sau đó dùng rèm che lại, lấy lối đi ra đi vào phòng bếp của tiệm, còn mở một một cửa sổ lớn cao bằng nửa thân người kế bên cạnh cửa ra vào trên vách ngăn, vừa có thể dùng để chuyền đồ ăn từ trong bếp ra, lại tiện cho nàng khi còn bận bịu trong phòng bếp vẫn có thể nhìn được tình huống bên ngoài bất cứ lúc nào.

Khi còn đang làm phòng bếp, Mễ Vị đột nhiên nghĩ đến mình quên đi làm bảng hiệu, mở tiệm cơm phải có cái tên chứ.

Sau khi nhờ hàng xóm trong chừng cửa hàng đang dựng gian bếp, nàng dẫn theo tiểu hài nhi cùng đi đến nơi làm bảng hiệu, nhưng mà, khi sư phó hỏi nàng trên bảng hiệu muốn viết cái tên gì, nàng đột nhiên ngơ ngác.

Người ít chữ lúc nào cũng có một nỗi sợ hãi khó hiểu trước cái sự đặt tên này.

Nhớ ngày đó khi Mễ Tiểu Bảo sinh ra, phó trụ trì bảo nàng đặt cho hài tử cái tên, nàng suy nghĩ nửa tháng cũng chỉ nghĩ xong một chữ “Mễ”, lại vắt hết óc hơn một tháng, mới rốt cuộc dốc hết tâm huyết nghĩ ra một cái tên —— Mễ Tiểu Bảo.

Lúc ấy ánh mắt phó trụ trì nhìn nàng, làm nàng xấu hổ cực kì .