Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Kiếm Hiệp Đơn Kiếm Diệt Quần Ma Chương 23: Cô thân nghìn dặm giữ đạo nghĩa – Anh em dứt tình chia tây đông

Chương 23: Cô thân nghìn dặm giữ đạo nghĩa – Anh em dứt tình chia tây đông

2:20 chiều – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 23: Cô thân nghìn dặm giữ đạo nghĩa – Anh em dứt tình chia tây đông tại dua leo tr 

Hai cái hồ ở Long Đỉnh tại Khai Phong rộng vô cùng. Hồ bên phải phía đông là Phan Hồ, và hồ bên phía tây là Dương Hồ.

Theo lời đồn thì nơi đây là địa chỉ cũ của gia trạch của hai vị đại tướng Bắc Tống là Phan Mỹ và Dương Kế Nghiệp, nhưng hai người đó một trung một gian, cho nên nước trong hồ cũng phân biệt theo, hồ nhà họ Phan bẩn đục vô cùng, còn hồ nhà họ Dương thì rất trong sạch, có thể trông thấy cả cá bơi ở dưới đáy hồ nữa.

Ngày hôm đó, bên Dương Hồ trong bụi lau có một chiếc thuyền nhỏ đang đậu yên, trên thuyền hai người đang ngồi chuyện trò nhỏ to. Hai người đó là Thiết Chỉ Tiên Viên Bạch Vũ và Quái Thủ Thư Sinh Tạ Vân Nhạc.

Bạch Vũ vuốt râu vừa cười vừa nói:

– Lão với lịnh tôn là bạn thân với nhau. Thù lớn của hiền điệt thế nào cũng kết liễu xong. Nhưng quân tử trả thù, mười năm vẫn chưa phải muộn, huống hồ những kẻ ám hại lịnh tôn, có đủ các phái chánh tà. Với mối thù cá nhân mà khiêu chiến với mọi đảng phái, khiến võ lâm đại biến thì bất trí lắm. Việc vội nhưng tiến hành một cách thong thả thì chắc chắn hơn. Thế nào thì lão cũng hoàn thành đại chí cho hiền điệt.

Ngừng một lát lão hiệp lại nói:

– Bây giờ những nhân vật già nua xưa nay ẩn dật trong thâm sơn cũng liên tiếp xuất núi tái nhập giang hồ cả. Có lẽ họ ra phen này là vì hai điều sau đây, điều thứ nhất là họ định cướp giật được Bồ Đề Bối Diệp Thiềm Kinh mà có người đã kiếm thấy. Điều thứ hai là hiện giờ Gia Thân Vương với gian Tể Tướng Hòa Khôn đang hiềm khích nhau, thi đua mướn người giỏi võ diệt trừ lẫn nhau.

Cho nên Thương Tỷ huynh với Lôi Tiếu Thiên nhờ lão thúc giục hiền điệt nên vào kinh ngay, để nhân dịp hai thế lực đang chọi nhau mà diệt trừ bọn gian tà đi. Như vậy còn hơn hiền điệt cứ một mình bôn ba mươi dặm.

Vân Nhạc nghĩ thầm:

– Ý kiến của Thương đại ca rất phải. Trong khi Hòa Khôn đối đầu với Gia Thân Vương, thế nào cả hai bên cũng mướn những cao thủ hữu hạng, và chắc bên trong phải có những kẻ thù đi ám sát cha mình năm xưa. Ta cải trang như thế này, sao không thi hành kế Giá Họa Giang Đông, khiến chúng tàn sát lẫn nhau có phải là hơn không?

Nghĩ đoạn chàng liền gật đầu rồi đáp:

– Tiểu điệt xin tuân lịnh.

– Thương Tỷ thúc giục hiền điệt trở về Bắc Kinh ngay như vậy, còn một nguyên nhân nữa là hiện giờ Cái Bang đang chia ra làm Nam Bắc hai phe. Sự thật ra sao, lão cũng không hay rõ lắm. Chỉ thấy Thương Tỷ huynh nói một cách hàm hồ, chắc thế nào cũng khó xử lắm, nên mới nhờ hiền điệt vãn hồi đại cuộc hộ vậy.

Vân Nhạc sực nghĩ tới tên ăn mày quái dị nuôi rắn ở Cao Gia Câu liền nói:

– Có lẽ Cái Bang đại biến cố. Tiểu điệt phải lên Bắc Kinh ngay mới được.

– Tất nhiên hiền điệt càng đi sớm giờ phút nào càng hay ngần ấy. Còn việc hôn nhân của hiền điệt thì lão đã cùng Thương Tỷ huynh và Lôi Tiếu Thiên bàn tới rồi. Ai nấy đều nhận thấy hiền điệt nên làm lễ thành hôn ngay thì hơn. Bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại, dù lịnh tôn có trên đời cũng rất quan tâm đến việc này của hiền điệt.

Vân Nhạc mặt đỏ bừng khẽ nói:

– Vấn đề này cháu đã nghĩ tới, nhưng phải chờ đến Bắc Kinh mới có thể giải quyết được… Chẳng hay bác ở nơi đây bao nhiêu ngày nữa?

Bạch Vũ lắc đầu vừa cười vừa nói:

– Lão cũng phải về Bắc Kinh ngay, nhưng không đi cùng lối với hiền điệt sợ người ta thấy thì bất tiện cho cả đôi ta.

– Nếu vậy cháu nhờ bác một việc này, không biết bác có nhận lời hay không?

– Việc của hiền điệt cũng như của lão vậy. Chẳng hay việc gì thế?

Vân Nhạc liền kể lại chuyện Cố cô nương cho Bạch Vũ hay và bây giờ định đưa hai mẹ con cô ta lên Hoàng Bích Sơn Trang, đến núi Trường Bạch Vũ là nhà của Cung Thiên Đơn ở tạm để dưỡng bệnh. Mẹ cô ta tuy đã khỏi bệnh, nhưng phải điều dưỡng một thời gian khá lâu mới có thể khỏe mạnh được, chàng nhận thấy chỉ Hoàng Bích Sơn Trang là nơi dưỡng bệnh rất tốt, nên muốn nhờ Thiết Chỉ Tiên Viên đưa mẹ con Cố cô nương đi hộ.

Bạch Vũ gật đầu nhận lời ngay. Bỗng có tiếng động như có người đang bơi mái chèo vậy. Vân Nhạc kinh hãi khẽ la:

– Nguy tai!

Nói xong liền nhún mình nhảy lên trên ngọn những cây lau, mượn sức đạp một cái, người bắn đi rất xa. Khinh pháp siêu việt này thật hiếm thấy. Lúc ấy đã trông thấy một hòa thượng to béo, đang bơi một chiếc thuyền nhỏ tiến tới, chàng cười nhạt một tiếng, phi tới vị hòa thượng, liền giở mười ngón tay chộp luôn vào hai vai tên đầu đà đó.

Thấy tiếng gió ở phía sau lướt tới, đầu đà nọ biết có người sắp tập kích tới, nhưng y muốn tránh cũng không kịp nữa, hai vai đã bị Vân Nhạc nắm trúng, đau buốt tận xương, cứ cố nghiến răng chịu đựng.

Lúc ấy Bạch Vũ vừa bơi thuyền tới khẽ vỗ tay cười và hỏi:

– Lão đoán không sai mà, quí hồ hiền điệt ra tay thì việc gì cũng nên cả.

Vân Nhạc xách lên như xách một con gà con vậy, quát hỏi:

– Mi thừa lịnh ai tới đây và đến có việc gì hãy nói mau!

– Sải gia vân du vô định, lấy bốn bể làm nhà, tánh thích du ngoạn thắng cảnh. Ngày hôm nay Sải gia bơi thuyền đến đây, có việc gì đến ngươi nào? Hồ Phan Dương không phải là tư sản của ngươi thì ngươi đến du ngoạn được, chẳng lẽ Sải gia đến không được hay sao?

Tên đầu đà trả lời một cách ngạo mạn.

Vân Nhạc bị tên đầu đà cãi lại như vậy không biết trả lời sao cho phải chỉ tức cười.

Nhưng chàng thấy diện mạo của tên hung tăng đó rất là tàn ác quyết không phải là một nhà sư thanh tu cho nên mới không tin lời nói của tên đầu đà đó, liền trầm giọng hỏi:

– Vậy tại sao người định đào tẩu?

– Sải gia có định đào tẩu bao giờ đâu! Du hồ, tất nhiên thích bơi tới đâu thì bơi tới đó, chỉ tại ngươi đa nghi đó thôi.

Bạch Vũ vuốt râu cười không nói năng gì, Vân Nhạc lại hỏi tiếp:

– Mi khéo biện bạch lắm, nhưng xưa nay ta hành sự giết sải chứ không thể nào buông tha mi một cách dễ dãi như thế được. Nếu mi không nói thật ta sẽ cho thử mùi Thất Nhựt Đạo Hồn Thủ pháp cho mi chết dần mòn!

Đầu đà nghe chàng nọ nói như vậy biến sắc mặt nhưng vẫn chưa tin thiếu niên đứng trước mặt có thủ pháp siêu tuyệt và kỳ lạ như thế, liền nhắm nghiền mắt lại, tỏ thái độ ngạo mạn không thèm trả lời.

Vân Nhạc cười nhạt mấy tiếng, giơ ngón tay lên điểm luôn vào chín chỗ âm huyệt của tên đầu đà nọ, rồi khoanh tay đứng sát cạnh Bạch Vũ, vẻ mặt vẫn tươi cười.

Tên đầu đà nọ thấy chàng điểm vào người mình mấy cái, không thấy đau đớn gì cả, liền mở mắt ra nhìn, thấy hai kẻ địch thủ đang khoanh tay đứng cười liền nghĩ thầm:

– Lúc này ta không đào tẩu, thì còn chờ đến bao giờ nữa?

Nghĩ đoạn tên đầu đà hít hơi nhún vai định nhảy xuống mặt nước đào tẩu. Y không lấy sức thì không sao, ngờ đâu y vừa hít hơi một cái đã thấy khắp mình mẩy tê tái, võ công hầu như mất hết và mình mẩy mềm nhũn như con rắn, ngã gục dưới khoang thuyền.

Vân Nhạc mỉm cười hỏi:

– Bây giờ mi nói ra thì vẫn còn kịp, đỡ phải chịu đau đớn nữa.

Tên đầu đà vẫn bướng bỉnh, cười nhạt đáp:

– Quí hồ sãi gia một ngày chưa chết, một ngày mi cũng chưa chắc được yên thân!

– Chưa chắc!

Vân Nhạc đôi mắt lóng lánh nhìn vào mặt đầu đà. Một lát sau tên đầu đà nọ thấy khắp mình mẩy như bị muôn kim nhọn đâm vào, đau buốt tận xương, trong gân mạch tựa như có kiến bò, khó chịu và đau đớn vô cùng. Y trợn tròn xoe mắt mồ hôi toát ra như tắm, sau cùng kêu la và rên siết, không biết là đang khóc hay cười.

Đầu đà nọ tuy bướng bỉnh ngạo mạn, nhưng lúc này không sao chịu nổi, đành phải van lơn:

– Đại… hiệp… tôi nói… xin giải huyệt… cho… tôi đi…

Vân Nhạc cười một tiếng:

– Dù mi có là xương đồng da sắt cũng không sao chịu nổi mà.

Nói xong chàng điểm vào một huyệt cho tên nọ. Tên đầu đà đó liền cảm thấy khỏi đau buốt ngay, nuốt nước bọt rồi thở dài một tiếng mới xưng rằng:

– Tiểu tăng quả thật thừa lệnh Cung Môn Nhị Kiệt đi tìm hành tung của Quái Thủ Thư Sinh. Tiểu tăng đã tới đây được hai ngày, nhưng chưa kiếm được manh mối gì cả. Sáng sớm ngày hôm nay, tiểu tăng đang ngồi hóng mát ở Long Đỉnh, vô hình chung trông thấy vị này…

Nói xong y giơ tay chỉ Bạch Vũ, lại tiếp:

– Ông ta bơi thuyền vào trong bụi lau. Lòng hiếu kỳ thúc đẩy. Tiểu tăng mướn một chiếc thuyền nhỏ bơi vào trong một bụi lau để dò xét. Một lát sau thấy vị lão hiệp bơi thuyền ra đón vị này. Tiểu tăng nghe thấy hai vị trò chuyện, mới hay vị này là người Cung Môn Nhị Kiệt đang tìm kiếm. Mừng rỡ quá nổi, tiểu tăng đụng vào mái chèo nên mới gây ra tiếng động. Tiểu tăng biết đại hiệp thể nào cũng hay biết, nên bơi thuyền đào tẩu, nhưng cũng không thoát khỏi. Đó có lẽ là ý trời đã định như vậy!

Vân Nhạc lại hỏi:

– Chẳng lẽ Cung Môn Nhị Kiệt chỉ phái có một mình mi để dò thám hay sao?

– Cung Môn Nhị Kiệt phái tất cả mười sáu người đi khắp các nơi, tiểu tăng được phái tới Biện Kinh này.

Thấy đầu đà đã khai thật như vậy, Vân Nhạc rất mãn ý liền bảo tên nọ:

– Ta có thể miễn cho mi tội chết, nhưng dù sao mi cũng không thể thoát khỏi được…

Nói tới đó chàng điểm luôn vào Thông Môn huyệt một cái, tên đầu đà tắt thở tức thì.

Chàng lại móc túi lấy một cái lọ nhỏ đựng thuốc vàng ra đổ ít thuốc vào mũi tên đầu đà, rồi lại cất lọ thuốc đi, nói với Bạch Vũ rằng:

– Thưa bác việc này đã kết liễu, vậy chúng ta hãy đi thôi.

Bạch Vũ đứng cạnh xem hành động của Vân Nhạc, cảm thấy chàng quả thật là kỳ tài nhất thời, tuy thủ đoạn hơi tàn nhẫn một chút, nhưng không đối xử với kẻ ác như thế không được. Lão hiệp bỗng nghe Vân Nhạc nói như vậy liền đáp:

– Hiền điệt quả thật là thân thủ siêu tuyệt, thảo nào Thương huynh cứ khen ngợi hoài.

Vân Nhạc mỉm cười không nói năng gì, hai người vội bơi thuyền vào bờ và lẻn vào đám đông đi mất.

Tháng giêng ở Bắc Kinh vẫn giá lạnh như mùa Đông vậy, nước sông ở ngoài thành đều đóng lại, xe ngựa có thể đi qua được. Trong nội thành, mấy hôm trước mưa tuyết lớn, đến nay nhà cửa vẫn còn trắng xóa. Hôm đó gió không lấy gì làm lạnh lắm, nhưng trời vẫn âm thầm, nên ngoài đường phố rất ít người lại, ai nấy cũng ở trong nhà sưởi ấm.

Có một ông già tuổi trạc bảy mươi, mặc áo lông, tay cầm một đôi bi sắt cho chạy tròn xoe ở trong bàn tay, thủng thẳng từ trong một căn nhà lớn bước ra. Những người cùng xóm trong thấy ông ta liền chào hỏi:

– Trần Tam Gia dậy sớm thế, lại đi uống nước chè phải không?

Ông già nọ mỉm cười đáp:

– Mưa tuyết bao nhiêu bữa, hôm nay mới tạnh, nên phải ra ngoài đi lại cho dãn xương dãn cốt và tìm bạn hữu trò chuyện cho khuây khỏa.

Tới tiệm trà thấy dưới lầu những khách ngồi bảy tám bàn đều là khách quen mặt cả.

Ông già gật đầu chào mọi người xong, liền tìm chỗ vắng vẻ ngồi xuống, bỗng bàn bên cạnh có một người tuổi trạc ba mươi lên tiếng hỏi:

– Tam Gia vắng mặt mấy ngày, ở trong nhà sưởi ấm hay đi đâu thế? Chẳng hay mấy ngày hôm nay có chuyện gì lạ kể cho chúng cháu nghe không?

Trần Tam Gia đáp:

– Ai bảo lão đây ngồi sưởi ấm ở trong nhà? Hôm qua mỗ đi ra cửa đông ăn thịt dê lại trông thấy một chuyện rất kỳ lạ…

Nói tới đây ông già bỗng ngừng lời, cầm bánh bao lên ăn. Các nhà khách thấy Trần Tam Gia nói có chuyện lạ, ai nấy cũng đều lắng tai nghe. Mọi khi Trần Tam Gia có chuyện gì lạ là thao thao bất tuyệt kể ra ngay, nhưng ngày hôm nay lại chậm rãi mãi vẫn chưa nói, ai nấy đều ngạc nhiên vô cùng.

Mười năm trước đây, Trần Tam Gia đã làm Hộ viện trong phủ Tam Bối Tử. Người ta gọi

Tam Gia là Thuyết Quyền Trần Đắc Khôi, Tam Gia võ công rất thường, nhờ khéo ăn nói mới được làm Hộ viện, tánh rất trung thực, nên rất được tín nhiệm, sau vì tuổi già sức yếu, từ chức về nhà, suốt ngày nhàn rỗi hay ra tiệm trà ngồi chơi để cho qua ngày tháng.

Một thiếu niên ngồi cạnh đó thấy Tam Gia làm kiểu cách mãi không chịu kể chuyện cho nghe, nóng lòng liền thúc giục:

– Trần Tam Gia, hôm nay làm sao thế? Có nói mau cho chúng cháu nghe không?

Trần Đắc Khôi đằng hắng một tiếng mới trả lời:

– Muốn nói cũng phải để cho lão ăn điểm tâm vài miếng cho khỏi đói đã. Quí vị chắc chưa hay, gần đây kinh thành có rất nhiều võ lâm cao thủ tới. Người nào người nấy đều thân thủ nhẹ như chim én, phi thân một cái đã lên cao ba trượng liền, vỗ tay một cái nhảy qua tám trượng, dùng bông hay lá ném người, đối thủ bị thương tức thì.

Lão thấy người ta nói như vậy cũng chưa tin. Vì trong kinh thành này, ngoài Cung Môn Nhị Kiệt ra, có mấy ai ngang tài với lão đâu. Tuy cũng có những tay nội gia cao thủ thật, nhưng họ cũng không đủ tài hái bông hay lá làm ám khí ném người như vậy được.

Cho nên lão liền tới ngay phủ Tam Bối Tử hỏi thăm xem nào. Quả nhiên có một số Nam, Bắc Kinh cao thủ tới đây thật. Trong bọn họ người đó, có một người tự xưng là Hổn Nguyên Chỉ họ Khoái tên Tuấn, xuất thân từ phái Cùng Lai, hiện làm Chưởng môn Cái Bang ở tỉnh Vân Nam.

Thấy mọi người yêu cầu mãi, y mới biểu diễn vài miếng võ cho chúng tôi coi. Y ra giữa sân, vỗ tay một cái đã nhảy lên trên ngọn cây cao mười lăm mười sáu trượng rồi. Người khác ít nhất phải nhảy hai ba nấc mới tới được, mà y chỉ một cái nhảy thôi đã lên tới đỉnh rồi.

Nói tới đây một người ngồi bên cạnh đó liền hỏi:

– Trần Tam Gia nghe nói năm xưa lúc cụ còn làm việc trong phủ, Tử Cấm Thành cao như thế mà cụ nhảy qua như chơi. Sao bây giờ cụ khen ngợi người ta đến thế mà tự diệt oai phong của mình đi như vậy.

Trần Đắc Khôi mặt đỏ bừng, mọi trà khách đều cười ồ lên. Giây phút sau, Trần Tam Gia lại nói tiếp:

– Khoái Tuấn nhảy xuống dưới sân, hai tay nắm một ít lá thông chỉ thấy giơ tay ném một cái. Những lá thông mềm như vậy mà đã cắm sâu vào cột ở gần đó rồi. Tới lúc ấy lão mới tin hái bông hay lá ném người có thể bị thương liền.

Khoái Tuấn lại ném nốt những lá thông ở tay phải ra, cũng phi vào chỗ cột đó. Khi những lá thông cắm vào, không hiểu làm thế nào mà đẩy được những lá đã cắm vào cột trước rơi xuống đất. Đấy các anh bảo có kỳ lạ không?

Lúc ấy có một trà khách lên tiếng:

– Chắc Tam Gia vẻ rắn thêm cánh, tô điểm thêm cho người đó phải không? Chớ người trần làm gì có tài ba giỏi đến thế được?

Mọi trà khách lại cười ồ lên.

Lúc ấy, một người ở xó tiệm, từ từ đứng dậy đi ra. Người đội mũ rất thấp, hầu như che lấp một nửa mặt vậy. Hơn nữa, ánh sáng trong tiệm rất lờ mờ, nên không ai thấy rõ mặt người nọ cả. Người đó đi ra ngoài cửa Chính Hòa trà lầu, chần chờ giây phút lại đi liền. Trên trời mây kéo làm u ám cả vũ trụ, người nọ đi ra tới cửa thành ở phía tây, thấy vắng người đi lại, giở khinh công ra, chỉ trong chốc lát đã tới Tiểu Thanh Lương Sơn rồi.

Tới rừng mai ở trước mặt Thủy Nguyệt Am, người nọ liền ngừng chân lại. Bỗng thấy trong bụi cây có một ông già bước ra. Thấy người nọ ông già liền gọi:

– Lôi nhị đệ, sao tới sớm thế?

Thì ra ông già đó là Cửu Chỉ Thần Cái Thương Tỷ và người nọ là Lôi Tiếu Thiên. Hai anh em nọ liền dắt tay nhau đi vào trong Thủy Nguyệt Am.

Lôi Tiếu Thiên mới lên tiếng:

– Những tin tức của Tiền Ninh thăm dò được không sai chút nào. Người Chưởng môn của Cái bang Nam Chi là Khoái Tuấn đã tới kinh rồi thật, nghe nói hiện giờ y ở tạm tại Tam Bối Tử phủ. Theo sự xét đoán của tiểu đệ thì đàn em của Nam Chi Cái Bang tới khá đông đấy.

– Y tới rồi thì tấn tuồng sắp diễn sẽ vui mắt lắm!

– Nếu tam đệ tới kịp thì không sao. Không biết Bạch Đại hiệp có đưa tin hộ cho chúng ta không?

Thương Tỷ trầm ngâm giây lát liền đáp:

– Bạch Vũ là người khôn ngoan và nhiều mưu trí, chắc thế nào cũng làm được việc cho chúng ta. Có lẽ trong ngày nay tam đệ thế nào cũng tới nơi. Nhưng trước khi chú ấy tới, chúng ta phải xếp đặt một phen, để môn hạ của ta khỏi bị toi mạng oan.

Lôi Tiếu Thiên gật đầu. Lúc ấy trong am lại có hai ông già đi ra, và một người ăn xin tuổi trạc bốn mươi, râu tóc hoa râm đi theo sau nữa. Hai ông già đó là Cái Bang Nhị Trưởng Lão Hà Điếu Khách Lâu Ung, Tam Trưởng Lão Trúc Trượng Tú Hồng Hoằng Nhất, còn người ăn xin đi sau cùng là đầu đoàn của bọn Cái Bang ở đất Bắc Kinh này, tên là Bắc Thiên Nhất Nhạn Tôn Tư Viên.

Lâu Ung vừa cười vừa nói:

– Lôi lão sư tới sớm thế? Chắc lại có tin tức gì phải không?

Lôi Tiếu Thiên kể lại câu chuyện vừa rồi cho ba người mới ra nghe.

Lâu Ung cười nhạt một tiếng rồi tiếp:

– Khoái Hóa Tử đã tới nơi rồi. Đó là y tự tìm tới chỗ chết, y muốn nhờ thế lực của Tam Bối Tử với Hòa Khôn, thoát ly sự bó buộc của bổn môn định trở nên Minh Chủ Nam Phái. Thật là kẻ ngu si mộng tưởng có khác.

Hồng Hoằng Nhất lắc đầu rồi nói:

– Lâu lão nhị hơi coi thường chúng quá. Phải biết công lực của Khoái Hóa Tử còn trên chúng ta, tánh lại xảo quyệt dị thường. Chưa chừng bên trong y còn mưu đồ gì khác nữa. Vì vậy ngày hôm qua mới sai Tôn Tư Viễn cầm Tía Đồng Lịnh Phù đi dặn bảo hết cả Cái Bang môn đệ trên đất Bắc Kinh phải tiền phục hết, chờ tới khi nào cục diện yên ổn mới được lộ diện.

Tam Trưởng Lão vừa nói dứt đã thấy một tên ăn xin, tuổi trạc trung niên máu me đầy mình, loạng choạng bước vào báo cáo:

– Thưa ba vị Trưởng Lão, bọn tiểu nhân đang hội họp ở trong miếu Thổ Địa tại Đại Hồng Môn, không ngờ Bổn Môn Nam Chi Chưởng môn Khoái Tuấn đi cùng năm người kiếm tới đánh phá. Hình Đàn Lý hương chủ bị bắt, Tiền Ninh bị Khoái Tuấn đánh gãy một cánh tay và cũng bị bắt đi nốt.

Chỉ có tiểu nhân may mắn mới thoát khỏi độc thủ của chúng thôi. Hồng Hoằng Nhất nghe thấy người nọ nói xong liền biến sắc mặt, giậm chân một cái tiến thẳng về phía rừng mai, thân hình nhanh vô cùng. Cửu Chỉ Thần Cái cũng cảnh giác, vội nhún mình, nhảy về phía trái rừng mai.

Vị Trúc Trượng Tú thấy tên ăn mày trở về báo tin, võ nghệ kém nhất mà thoát khỏi bàn tay độc của chúng, thì đủ biết Khoái Tuấn cố ý để cho y chạy về như vậy rồi ngấm ngầm theo dõi, nên lão hiệp liếc mắt về phía rừng mai có bóng người lấp ló cho nên mới phi thân tới đó để tìm kiếm. Nếu để cho kẻ địch theo dõi kia thoát khỏi Thanh Lương Sơn sẽ phiền phức lắm.

Hãy nói Trúc Trượng Tú đã trông thấy người mặc áo xám đang chạy ở phía trước cách đó chừng mấy trượng, liền quát lớn:

– Mi chạy đi đâu?

Nói xong, lão hiệp phẩy mạnh hai tay áo một cái, một luồng gió nhằm sau lưng người nọ quét tới. Người nọ nhún mình nhảy lên trên cao và hất trái tay lại cũng thét lớn:

– Trúng!

Có bảy điểm đen nhanh như điện chớp, nhắm Trượng Tú ném tới. Vì phải ngừng chân lại dùng tay áo gạt những ám khí đó đi, Trúc Trượng Tú chậm một bước, để người nọ đi xa được mười trượng rồi. Thân hình của người đó cực nhanh. Trúc Trượng Tú cũng lo ngại thầm, vì thấy khinh công của họ cao siêu đến thế thì võ công của họ còn cao siêu hơn nhiều, nhưng tại sao người đó không chiến đấu mà lại rút lui ngay như vậy.

Lão hiệp vừa nghĩ vừa giở hết tốc lực ra để đuổi theo. Hình bóng của hai người chỉ cách nhau có bảy tám trượng, nhưng Trúc Trượng Tú vẫn không sao đuổi gần thêm được nữa. Đột nhiên ở góc sườn núi bên kia có một tiếng rú rất thánh thót, đã thấy Cửu Chỉ Thần Cái đã hiện thân ra đó rồi.

Người nọ đang chạy bỗng thấy phía trước có người hiện ra ngăn cản, vội né mình nhảy lên trên cao, định vượt qua Cửu Chỉ Thần Cái mà bôn tẩu. Nhưng Thương Tỷ đã giơ mười ngón tay như mười nanh vuốt của thần rồng vậy, đón đường mà vồ tới. Người nọ nhảy tránh sang bên, hữu chưởng hất mạnh về phía sau một cái, những hoa mai rụng xuống bay lã chã như mưa.

Cửu Chỉ Thần Cái ha hả cả cười nói:

– Tích Chưởng Phong của bạn tuyệt đẹp. Lão già này cũng muốn kiến thức tôn giá. Tại sao bạn qua cửa mà không vào, như vậy là khinh miệt chúng tôi quá.

Người nọ vẫn cắm đầu chạy thẳng, lại xuyên vào trong rừng mai mà lẻn trốn, ngờ đâu trong đó đã có Tỉnh Hà Điếu Khách Lâu Ung đứng chờ đợi, mỉm cười nhảy ra cản đường tức thì. Người nọ không ngờ lại có người đứng sẵn cản đường như vậy, ngạc nhiên ngừng chân lại thì Thương Tỷ và Hồng Hoằng Nhất đã đuổi tới, thế rồi Cái Bang Tam Lão chia phương vị tam tài ra đứng để bao vây người nọ. Lâu Ung mỉm cười nói:

– Bạn này, tại sao cứ giấu giếm như vậy, xấu hổ hay sao mà không dám gặp anh em lão?

Có lẽ người nọ đeo mặt nạ thì phải? Quả nhiên người đó bỗng kéo cái khăn bịt mặt xuống cười nhạt đáp:

– Các ngươi ba tên ăn mày mà dám chém giết quan quân và cự tuyệt tróc nã hay sao?

Thương Tỷ nhìn kỹ mặt người nọ, hai mắt trợn trừng cười ngông cuồng một hồi rồi đáp:

– Không ngờ lại là Lý lão gia, quan lớn giáng lâm, Hằng Sơn may mắn vô cùng, thế mà mấy anh em lão không biết để ra đón, thật là thất lễ.

Nói tới đó Cửu Chỉ Thần Cái quay lại nói với Hồng Hoằng Nhất rằng:

– Để lão giới thiệu người này là…

Hồng Hoằng cười nhạt đáp:

– Khỏi phải giới thiệu nữa, Tổng Bổ Đầu Lý Trấn Đông tại nha Cửu Môn Đề Đốc, thì ai mà không biết, ai mà không hay. Lão ăn mày một là không giết người, hai là không đốt nhà, tại sao ngài lại bảo lão chém giết quan binh và cự tuyệt tróc nã xin đại nhân cho biết rõ nguyên nhân, bằng không thì không thể ra khỏi núi Tiểu Thanh Lương này được đâu!

Lý Trấn Đông mặt đỏ bừng, cười nhạt đáp:

– Ba người đón đường Lý mỗ như vậy, chẳng là định chém quan binh là gì?

Thương Tỷ trợn mắt trầm giọng nói:

– Lý sự điên cuồng như vậy, chỉ có người trong phủ nha như các ngươi mới đặt điều ra như thế được. Bạn không lộ diện ra thì ai biết được bạn là Lý lão gia cơ chứ?

Lý Trấn Đông có nguyên nhân riêng, nên nhất thời buột miệng nói ra mấy lời chém giết quan binh và cự tuyệt tróc nã, lời nói vô lý đó bị Thương Tỷ hỏi vặn lại, không sao trả lời được nên mặt đỏ bừng lên.

Lúc ấy Lôi Tiếu Thiên cũng vừa tiến tới lớn tiếng cười rồi xen lời vào nói:

– Lý lão gia, chúng tôi phải là trẻ con đâu, ai lại chẳng biết Lý lão gia mạo rét lên núi, chắc phải có mục đích gì? Thì cứ việc nói trắng ra có phải hơn không, không cần phải nói câu cự tuyệt tróc nã làm gì, hì hì, đưa đây!

Lý Trấn Đông quay lại nhìn thấy người này rất kỳ lạ, mũ đội sụp xuống, không trông thấy rõ mặt. Không hiểu tại sao y bỗng dưng sờn lòng kinh hãi nghĩ thầm:

– Ngày hôm nay sao ta lại nhút nhát thế này?

Nghĩ đoạn y liền ưỡn ngực trấn tĩnh tinh thần, khi y nghe thấy Lôi Tiếu Thiên nói hai tiếng “đưa đây” trợn trừng đôi mắt ngẩn người ra ngơ ngác không hiểu. Tiếu Thiên lại cười một cách nhạo báng và khinh bỉ:

– Lý lão gia làm ơn đưa công văn tróc nã cho tôi…

Ngừng giây lát, chàng đẩy mũ lên để lộ bộ mặt cho đối phương trông thấy. Lý Trấn Đông biết Lôi Tiếu Thiên là một nhân vật rất đanh đá trong giang hồ, hễ bị y quấy nhiễu là muốn khóc muốn cười cũng không được. Cái Bang Tam Lão tuy võ học rất cao thực, nhưng bọn ăn mày cũng phải chịu dưới sự cai quản của Cửu Môn Đề Đốc, chỉ truyền lệnh xuống một cái, tất cả ăn mày trong thành đều chết đói ngay. Chứ không như Lôi Tiếu Thiên không thuộc vào phạm vi đó, cho nên không làm gì được cả.

Lại nghe thấy Lôi Tiếu Thiên quát tháo:

– Lý Trấn Đông, mi không biết xấu hổ, mi ỷ thế Cửu Môn Đề Đốc Tổng Bổ Đầu chỉ có thể dọa nạt nổi người khác thôi, chớ dọa nạt Lôi Tiếu Thiên này thì không ăn thua gì đâu.

Khôn hồn thì mi nên nói rõ cho chúng ta hay, ngày hôm nay mi tới đây để làm gì? Bằng không mi sẽ được nếm mùi lợi hại của Lôi mỗ ngay. Hôm nay mi mà ra khỏi được Tiểu Thanh Lương Sơn này thì từ nay Lôi mỗ sẽ tuyệt tích trên giang hồ tức thì.

Lý Trấn Đông bị Lôi Tiếu Thiên chế diễu và đe dọa như vậy, xấu hổ quá tức giận đánh liều, cũng cười nhạt đáp:

– Họ Lôi kia, chớ có nói khoác nữa. Ta không tin ngươi có thể làm gì được ta?

Nói xong, y phi thân tới trước mặt Lôi Tiếu Thiên giơ tay lên tấn công liền. Tiếu Thiên né mình tránh xa hai trượng. Chưởng phong của Lý Trấn Đông lợi hại thật, không đánh trúng đối phương nhưng quét phải thân cây mai cạnh đó, cây mai ấy gãy làm đôi tức thì. Sau khi tránh khỏi Tích Không Chưởng của địch, Lôi Tiếu Thiên lại nhảy xổ vào, giơ hữu chưởng lên nhằm đầu Lý Trấn Đông bổ xuống, còn tả chưởng thì quét ngang vào Huyết Hãi huyệt của địch. Lý Trấn Đông biết Càn Khôn chưởng của Lôi Tiếu Thiên rất lợi hại, nếu bị đánh trúng, phơi xác ra tại chỗ ngay, nhưng y muốn tránh cũng đã muộn rồi, đành phải nghiến răng giơ hai cánh tay lên gạt, định hất bắn song chưởng của đối phương ra.

Lôi Tiếu Thiên thật không ngờ Chấn Đông lại táo bạo dám ra tay như thế, liền nghĩ:

– Nếu không cho mi biết chút lợi hại thì cái tên Càn Khôn Thủ sẽ mất ngay.

Nghĩ đoạn, chàng dồn hết sức vào hai cổ tay, vẫn cứ nguyên thế đó mà đánh, coi chưởng của đối phương như là không có vậy. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu rất lớn, Lý Trấn Đông đã bị đánh bắn lui về phía sau ba bước, hai cánh tay đau như phỏng lửa, cánh tay phải chỗ cạnh Huyết Hãi huyệt có một vết thương, máu tươi rỉ ra liên tiếp. Còn Lôi Tiếu Thiên cũng bị sức mạnh của Lý Trấn Đông đẩy bắn tréo ra hai bước. Lý Trấn Đông biết địch không nổi Lôi Tiếu Thiên liền lấy ám khí ra ném lên trên không một cái, bỗng thấy ba điểm sáng lam vượt khỏi rừng mai.

Lúc ấy Cái Bang Tam Lão đứng ở ba nơi canh giữ, và cũng biết Lý Trấn Đông tới đây thể nào cũng có người theo sau, nên mới có ý dành ra một lối đi để cho đối phương tẩu thoát, rồi theo dõi xem sao, như vậy mới tìm tránh thấy nơi giam giữ Lý hương chủ và Tiền Ninh được.

Không ngờ Lôi Tiếu Thiên thấy Lý Trấn Đông ném ba điểm ánh sáng lam ra, vội múa chưởng tung ra một làn gió mạnh đánh theo. Chỉ nghe thấy kêu “bốp, bốp, bốp” ba tiếng, ba điểm sáng lam kia bỗng ngừng lại và tự động nổ tung, bắn ra rất nhiều chấm đen như mưa bụi.

Vì cách nhau gần, những chấm đen ấy rơi xuống lại nhanh, Lôi Tiếu Thiên thấy không sao tránh khỏi được, đành phải nằm xuống đất lăn ra đằng xa, chỉ một tí nữa là bị những chấm đen đó bắn trúng người. Lôi Tiếu Thiên tránh khỏi một cái, vội đứng phắt dậy, cúi đầu nhìn xem những chấm đen đó, mới hay là thứ thuốc độc rất lợi hại, rơi xuống mặt tuyết, tuyết phải tan ngay, và cỏ đất bên dưới cũng cháy sém nốt.

Khi chàng ngửng đầu lên tìm kiếm Lý Trấn Đông thì kẻ địch đã ra khỏi rừng mai, đang phi thân chạy trên sườn núi rồi. Chàng còn thấy Cái Bang Tam Lão cứ đứng khoanh tay nhìn theo chớ không chịu đuổi, đủ thấy ba người định buông tha cho địch tẩu thoát. Không hiểu Tam Lão làm như thế để làm gì. Lôi Tiếu Thiên nghĩ thầm:

– Các ngươi thả hổ về rừng như vậy, sau này Cái Bang sẽ bị chôn vùi xuống dưới vực thẳm cho mà xem. Nhưng họ Lôi này nhất định không cho tên nọ tẩu thoát đấy!

Nghĩ đoạn, chàng giở khinh công ra đuổi theo tức thì.

Lý Trấn Đông vừa chạy vừa nghĩ:

– Ta về tới kinh thành, sẽ vu oan cho một tội, xem Lôi Tiếu Thiên có bị xiềng xích vào ngồi trong đề lao không?

Lý Trấn Đông xuất thân ở phái Cùng Lai, lại gọi Khoái Tuấn là sư thúc, như vậy y tất nhiên phải tận tâm tận lực cho tên gian tặc họ Khoái rồi. Lý Trấn Đông cắm đầu chạy, Lôi Tiếu Thiên cố gắng đuổi theo, riêng có Cái Bang Tam Lão càng theo càng xa dần hai người.

Tiểu Thanh Lương Sơn là một ngọn núi cao hơn các ngọn núi khác ở ngoại ô kinh thành, chỉ thấy hai cái bóng người đang phi thân xuống, người trước là Lý Trấn Đông, người đuổi theo sau là Lôi Tiếu Thiên.

Lý Trấn Đông vừa chạy vừa nghĩ:

– Quí hồ ta chạy xuống được khoảng núi này, thì ngươi chỉ là cá nằm trong lưới của Lý mỗ này thôi!

Y chưa nghĩ xong, đột nhiên thấy phía đằng trước có một tiểu đồng lẻn ra nghênh đón, tay cầm đôi bút phán quan đánh tới. Y kinh hãi vô cùng, cũng may ứng biến nhanh, vội nhảy sang ngang ba bốn trượng mới tránh khỏi được.

Nhưng cũng vì vậy mà Lôi Tiếu Thiên đã đuổi theo tới, Lý Trấn Đông nghĩ thầm:

– Bây giờ thể nào cũng phải đại chiến mới mong thoát khỏi được nơi đây.

Nghĩ đoạn, y rút luôn chiếc roi Ngô Công Thập Tam Tiên ra, quất mạnh một cái, tiếng kêu “long cong” một hồi.

Tiểu đồng nọ thấy vậy, giận dữ quát chửi:

– Tên chó săn gian ác kia, ông và chị tao có thù gì với mi đâu mà mi lại cấu kết với bọn phỉ tặc dùng thuốc làm mê man bất tỉnh rồi bắt đi. Tiểu gia ngày hôm nay không xé xác mi ra làm muôn mảnh, thì ta thề không làm con người nữa!

Lôi Tiếu Thiên chạy tới quát lớn:

– Thanh Nhi, cháu mau ra chiêu đánh ngay đi, đừng để cho y tẩu thoát. Cháu muốn cứu ông và chị cháu thoát nạn thì phải bắt được tên gian tặc này.

Thì ra tiểu đồng đó chính là Phó Thanh. Tại sao y lại hiện ra nơi đây? Đoạn sau này bút giả sẽ tường thuật để quí vị hay.

Lôi Tiếu Thiên nói xong, múa song chưởng nhảy ngay vào tấn công liền. Phó Thanh cũng múa song bút nhằm các yếu huyệt của Trấn Đông mà điểm tới.

Lý Trấn Đông giở hết thế roi ra phản công luôn một hồi, oai thế mạnh vô cùng khiến Lôi Tiếu Thiên và Phó Thanh đều phải lùi lại năm bước để tránh. Thừa cơ ấy Lý Trấn Đông liền nhảy ra bên ngoài quay lại cười nhạt và hỏi:

– Tiểu quỷ kia chớ vu oan giá họa như vậy, Lý lão gia đây không biết ông và chị mi là ai hết và cũng không biết mi nốt. Lý lão gia đây muốn bắt ai cứ việc ra lịnh đến tận nhà tróc nã, chớ việc gì phải giở quỷ kế đó ra.

Phó Thanh cũng cười nhạt đáp:

– Lý Trấn Đông kia, ngươi đừng tưởng tiểu gia không hiểu biết gì đâu. Chính ngươi đã phái bọn phỉ đồ tới, và có một tên bị tiểu gia bắt được. Sau một hồi tra hỏi, tên ấy đã thú tội ra hết, bảo chính ngươi đã mật mưu. Như vậy ngươi còn chối cãi làm sao được?

Lý Trấn Đông biến sắc mặt, cười gằn một hồi để che lấp sự xấu hổ, rồi trợn to đôi mắt trả lời:

– Nếu mi cứ vu khống cho Lý lão gia như vậy, thì lão gia đành cho mi đi sang thế giới kia mới được.

Y vừa nói tới đó, bỗng nghe thấy Lôi Tiếu Thiên quát lớn:

– Mi chết đến nơi mà còn già mồm phải không?

Chàng múa chưởng nhắm hai yếu huyệt ở bên hông Lý Trấn Đông đánh tới. Lý Trấn Đông thị có chiếc roi, không sợ hãi chút nào, cũng múa Ngô Công Tiên lên định cuốn chặt hai cổ tay Tiếu Thiên. Thấy chiếc roi có gai và tẩm thuốc độc của đối phương lợi hại vô cùng,

Lôi Tiếu Thiên không dám va chạm sáp vào thân của địch, chỉ đánh một miếng, lại nhảy lùi ra liền, sau chàng cũng phải rút kiếm ra đối địch để khỏi kém thế.

Lôi Tiếu Thiên vốn dĩ chưởng pháp nổi danh song tuyệt, bình thời chàng ít sử dụng tới kiếm, hôm nay chỉ vì chàng hận tên Lý Trấn Đông quá mức và hơn nữa chàng thấy đối phương dùng cây tiên tẩm độc tổn âm đức vô cùng, đồng thời chàng e tay không, không mong thắng nổi kẻ địch mới phải rút thanh kiếm rất ít sử dụng tới ra.

Lúc ấy, Phó Thanh cũng không sao chịu đựng được, liền múa song bút và thét lớn:

– Lôi đại hiệp, tên gian tặc này để Thanh Nhi hạ cho, giết gà hà tất dùng tới dao phay làm gì? Không sợ nhơ bẩn cả bảo kiếm của đại hiệp hay sao?

Lý Trấn Đông thấy Thanh Nhi khinh mình quá đỗi, tức đến nổ đôi ngươi được, giận quát tháo:

– Tiểu quỷ, mi dám táo gan như vậy hay sao?

Y liền xoay đầu roi, cứ nhằm các yếu huyệt của Phó Thanh mà tấn công liên tiếp. Lôi Tiếu Thiên đã nghe Vân Nhạc nói, Phó Thanh tuy còn nhỏ, nhưng võ công đã khá lắm, nhưng dù sao cũng thiếu kinh nghiệm nhiều. Chàng đành đứng sang bên lo ngại thầm cho Thanh Nhi.

Phó Thanh cười nhạt một tiếng, lui lại một bước lại tiến lên múa song bút giở thủ pháp Chung Quỷ Giáng Ma Tam Thập Lục Đà ra, lại còn tinh kỳ hơn cả Thần Bá Hiệp Chung Kỳ năm xưa, tấn công một thế, sáu miếng đồng thời đâm tới, cứ nhắm các yếu huyệt của Lý Trấn Đông mà điểm nhanh như chớp vậy.

Lôi Tiếu Thiên thấy vậy cũng ngạc nhiên vô cùng, chàng đoán bút pháp của Phó Thanh tinh kỳ như vậy, thế nào cũng là Vân Nhạc truyền thụ cho. Thấy Phó Thanh tài ba như vậy, Lý Trấn Đông cũng phải kinh hãi vô cùng, chửi thầm bọn người do y phái đi, tại sao lại bỏ sót tên tiểu quỷ này?

Trời càng u ám bao nhiêu, gió thổi càng giá lạnh bấy nhiêu, nhưng Phó Thanh và Lý Trấn Đông đều toát mồ hôi, thật là một trận đấu sinh tử có khác. Trên mặt tuyết chỉ thấy hai cái bóng quay tít.

Cái Bang Tam Lão lại lộ thân hình ra, nhưng họ chỉ đứng ở nơi xa mà xem thôi. Thấy vậy Lôi Tiếu Thiên mặt lạnh như tiền, tức giận vô cùng. Đánh tới lúc hăng tiết, Phó Thanh liền giở bộ pháp Cửu Cung Bát Quái Âm Dương Chính Phản ra phối hợp với bút pháp lại càng thần diệu hơn nữa.

Lý Trấn Đông càng đánh càng sợ hãi vì y thấy tiên pháp của y lợi hại đến thế mà không sao vây được Phó Thanh, trái lại bị tên nhỏ ấy quay đi quay lại làm cho y chóng mặt, nhức đầu khôn tả.

Hiện tượng này quả thật y chưa hề thấy bao giờ, sau y lại thấy song bút của đối phương cứ nhắm hai bên vai điểm tới, y sực nghĩ ra một kế, dồn sức vào hai cổ tay, khiến song tiên thẳng như hai thanh kiếm vậy, rồi nhắm hai mắt của Phó Thanh mà đâm thẳng vào.

Y vừa tấn công vừa nghĩ:

– Ta giở thế này ra, thể nào tên tiểu quỷ cũng giơ song bút lên gạt, tay của y tất bị những cái móc nhỏ ở đầu roi móc phải. Ta lôi mạnh một cái, giơ tay ra bắt sống luôn tên tiểu quỷ này để uy hiếp bọn chúng, là ta được bình yên rời khỏi núi này ngay.

Y yên trí thế nào đối phương cũng mắc mưu, ngờ đâu Phó Thanh lại khôn ngoan vô cùng, thân hình chỉ xoay một cái, y đã lẻn ra phía sau lưng Lý Trấn Đông rồi. Mọi người đột nhiên nghe thấy Lý Trấn Đông kêu la rất thảm khốc, và cả thân hình đâm bổ về phía trước, ngã nằm sấp xuống mặt tuyết liền.

Thì ra Phó Thanh nhân lúc Lý Trấn Đông đang xoay thế, liền bấm luôn cái chốt ở trên cán của hai cái bút, bốn mươi tám cái kim độc ở bên trong cán bút bắn ra như mưa. Hai người cách nhau gần, Lý Trấn Đông trông thấy mà không sao tránh kịp, bị trúng hết gần năm chục cái kim ấy.

Dù y có là người sắt đá cũng chịu đựng không nổi, nên y chỉ thấy ngực tê tái, không kịp bế các yếu huyệt lại, thét lớn một tiếng, ngã nằm gục xuống mặt tuyết liền. Lôi Tiếu Thiên còn e y chưa chết hẳn, nhảy lại giơ kiếm đâm luôn.

Bỗng nghe thấy Cửu Chỉ Thần Cái la lớn:

– Lôi lão nhi, không nên giết chết y.

Vừa nói Thương Tỷ vừa phi tới. Lôi Tiếu Thiên vẫn cứ ra tay đâm như thường, chờ tới khi Thương Tỷ phi thân đến thì Lý Trấn Đông đã bị thủng ngực chết mất rồi, Thương Tỷ giậm chân thở dài.

Lôi Tiếu Thiên cắp luôn xác của Lý Trấn Đông vào bên hông, nhìn Thương Tỷ cười nhạt một tiếng rồi nói:

– Thương lão đại, các anh làm cho đệ chán nản thật. Người ta vì Cái Bang của các anh thí mạng tận lực, mà trái lại các anh thì đứng núp thật xa, các anh làm như thế để làm gì?

Tôi Lôi Tiếu Thiên này từ nay không dự tới việc của Cái Bang các anh nữa.

Nói xong, chàng giận dữ dắt tay Phó Thanh và nói tiếp:

– Chúng ta đi thôi, ở lại đây làm vướng chân vướng cẳng người ta.

Cửu Chỉ Thần Cái la lớn:

– Lôi nhị đệ, chú chớ có hiểu lầm như vậy, hãy nghe tôi nói…

Lôi Tiếu Thiên vẫn cứ cắm đầu chạy thẳng. Thương Tỷ lẳng lặng không biết nói gì cho phải. Lâu Ung cùng Hồng Hoằng lại gần Thần Cái bàn tán.

Lâu Ung thở dài một tiếng mới nói:

– Lôi Tiếu Thiên làm như thế này có khác gì đưa đệ tử Cái Bang Bắc Kinh vào chỗ tuyệt địa không?

Lúc này Thương Tỷ thật khó xử, nghĩ ngợi giây lát mới nói:

– Bang ăn xin của chúng ta lại lâm vào hào kiếp bởi sự chia rẽ. Đây là lần thứ nhất trong thế kỷ này, rồi không biết sẽ hy sinh bao nhiêu đệ tử của bổn môn. Hồi tưởng lại trăm năm về trước, khi Chu Tam Biến lão tiền bối còn chưa nắm giữ quyền Cái Bang, sau một trận huyết chiến, tinh hoa tiêu diệt gần hết, mấy chục môn võ kỳ ảo cũng tuyệt truyền nốt. Cho nên võ học của bổn môn trước sau vẫn đứng vào giai đoạn lạc hậu, không thể nào phát huy quang đại, so sánh với các đại môn phái được.

Nam Chi Cái Bang vì Chu tiền bối dùng chính sách mềm mại đối xử mới ban cho họ một chiếc chương sắt lạnh, được tự tiện hành sự, những chi nhánh của chúng thì Chu lão tiền bối trao cho bốn cái thẻ đồng tím để quản thúc nhau. Vì thế, còn cái thẻ lịnh phù nữa, hiện đang ở trong tay Vân Nhạc. Trước khi chú ấy về tới đây, bổn môn chỉ có một kế là ngồi yên mà xem sự biến chuyển vậy.

Lâu Ung lắc đầu thở dài xong, liền tiếp lời:

– Thương lão đại, tình thế không như anh tưởng đâu? Dù bốn cái thẻ lịnh phù có cả đây, chưa chắc tên Khoái Tuấn đã chịu tuân lệnh của anh em ta.

Thương Tỷ cau mày lại tiếp:

– Sao tôi lại không biết điều đó, tên Khoái Tuấn đã dám tự phụ tự đắc như vậy, chúng ta xuất binh mới có lý do chớ? Ngày thường Lôi Tiếu Thiên khôn ngoan đa mưu trí lắm, không hiểu hôm nay sao y lại khác thường đến như thế? Thật không thể tưởng được.

Chúng ta sao lại không biết Lý Trấn Đông tới đây để làm gì, nhưng y trước sau vẫnchưa thố lộ mục đích thì chúng ta khó mà ra tay đối phó được, cho nên chúng ta mới phải lén lút theo sau để dò thám xem Lý hương chủ và Tiền Ninh hiện đang bị giam cầm ở đâu để tùy cơ mà tương cứu. Đồng thời chúng ta sẽ thương lượng cách đối phó. Nhưng bây giờ Lý Trấn Đông đã chết, hậu quả không tưởng tượng được, bắt buộc chúng ta phải thay đổi chánh sách khác mới xong.

Hồng Hoằng Nhất mỉm cười nói:

– Thương lão đại hà tất phải lo âu như thế làm gì, bây giờ cũng như tên nằm trên cung, thể nào cũng phải bắn ra mới được, cục diện và tình thế tương lai chúng ta chỉ mong quý vị tổ sư linh thiêng mà phò hộ cho chúng ta tai qua nạn khỏi thôi. Luật pháp của bổn môn rất nghiêm ngặt, không bao giờ để cho người ngoài dòm ngó và can thiệp tới được.

Lôi Tiếu Thiên không phải là người trong bổn môn của chúng ta thì hành vi của y cũng không liên can gì đến bổn môn. Ngay như Vân Nhạc tới đây cũng đứng vào địa vị khách quan thôi, chớ y không được vượt qua quyền hạn và cũng không được tham dự Đại Điểm Chấp Pháp của bổn môn nữa.

Bằng không sau này còn nhiều sự khó khăn xảy ra, nhưng chúng ta cứ tận lực mà đối phó thì sẽ xong hết, lão đại hà tất vì việc đó mà rầu rĩ như vậy. Bây giờ chúng ta phải cấp tốc hạ sơn, để dò thám xem Tiền, Lý hai người hiện giờ bị giam giữ ở đâu.

Cửu Chỉ Thần Cái vẫn im lặng, chỉ thở dài một tiếng thôi, rồi Cái Bang Tam Lão giở khinh công ra đi như bay, xuống núi tiến thẳng về thành Bắc Kinh. Mưa tuyết tầm tã, gió lạnh buốt xương, tất cả phố xá trong thành Bắc Kinh đều yên tĩnh như ban đêm, người qua lại rất ít, nhưng có biết đâu lúc này trong thành Bắc Kinh có một đại kiếp sanh tử của người trong võ lâm sắp bùng nổ ra…