Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đô Thị Long Tế Chương 145: Ông chú thối tha

Chương 145: Ông chú thối tha

4:49 chiều – 22/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 145: Ông chú thối tha tại dua leo tr 

“Chẳng ra sao.” Tô Linh Ngọc rất thẳng thắn, cô ta tôn sùng người mạnh, thích kiểu đàn ông cứng cỏi, còn con trai Kim Lục An lại là một gã ẻo lả trăm phần trăm, mặc dù đẹp trai nhưng lại không hợp mắt cô ta.

Mặt Kim Lục An cứng đờ, con nhóc này, đúng là… thẳng thắn thật.

Tô Hạo Nhiên cũng hơi ngại, lại khuyên bảo: “Con gái, con trai chú Kim thực ra rất ưu tú, tuổi trẻ mà đã có sự nghiệp của riêng mình, công ty của cậu ấy năm ngoái đã lên sàn chứng khoán nước Mễ, chính là Công ty hóa mỹ phẩm Ai Y Linh gì đó, con là con gái, chắc là từng nghe rồi.”

“Bố, không phải bố định gả con cho anh ta đấy chứ?” Tô Linh Ngọc phồng má hỏi, cô ta có ngốc hơn nữa cũng nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của Tô Hạo Nhiên.

“Khụ, khụ.” Tô Hạo Nhiên hắng giọng, nói: “Con gái, con cũng lớn rồi, cũng phải nghĩ đến chuyện chung thân đại sự rồi, con trai của chú Kim…”

Tô Hạo Nhiên còn chưa nói xong Tô Linh Ngọc đã ngắt lời: “Bố, cũng lớn rồi là sao, năm nay con mới mười tám tuổi, hơn nữa, con trai chú Kim không phải kiểu con thích.”

Vứa dứt lời, sắc mặt Kim Lục An thoáng cái hơi khó chịu, Tô Linh Ngọc thế mà để ý con trai mình?

Con trai mình ngoài việc không có thiên phú võ thuật ra thì có gì không tốt nữa đâu?

Kim Lục An tức giận, Tô Hạo Nhiên vội vàng lườm Tô Linh Ngọc một cái, mắng: “Linh Ngọc, con ăn nói kiểu gì thế hả? Con trai chú Kim, đúng là hạc giữa bầy gà đó, bao nhiêu cô gái chen nhau vỡ đầu muốn gả cho con trai chú Kim mà không tìm được cửa đâu, sao con còn kén cá chọn canh.”

“Bố!” Tô Linh Ngọc giậm mạnh chân, đôi mắt xinh đẹp nhòe đi, không ngờ Tô Hạo Nhiên lại nói nặng lời với cô ta.

“Được rồi.” Như là nhận ra mình nói hơi quá, Tô Hạo Nhiên lại nhẹ giọng, nói: “Nếu con không muốn gả cho con trai chú Kim cũng được, đi xin các sư huynh của con, bảo bọn nó đánh thắng, như vậy con có thể không phải gả.”

Tô Hạo Nhiên nói vậy là vừa nói cho Tô Linh Ngọc nghe, cũng vừa nói cho Kim Lục An nghe.

Nói với Tô Linh Ngọc là muốn nhắc nhở Tô Linh Ngọc, Võ đường Hạo Nhiên giờ rơi vào thế yếu, Kim Lục An dù sao cũng đã đột phá đến Ám Kình, lần này nếu Tô Hạo Nhiên khiến Kim Lục An mất mặt thì sau này Võ đường Kim Cương ắt hẳn sẽ không tha cho Võ đường Hạo Nhiên, Kim Lục An sẽ chèn ép Võ đường Hạo Nhiên khắp nơi, ông ta hi vọng Tô Linh Ngọc có thể hiểu nỗi khổ của ông ta.

Nói với Kim Lục An thì là muốn cho Kim Lục An thấy thái độ của ông ta, ông ta đồng ý gả Tô Linh Ngọc, nhưng Tô Linh Ngọc không đồng ý, vậy ông ta cũng hết cách, muốn Tô Linh Ngọc gả quá đó, được thôi, Võ đường Kim Cương của ông đánh thắng đi, vậy Tô Linh Ngọc sẽ là phần thưởng.

Tô Hạo Nhiên tin rằng Kim Lục An chắc có thể thấy được sự chân thành của ông ta, dù sao tỉ lệ thắng lần này của Võ đường Kim Cương gần 80%.

“Bố, con có thể nhờ trợ giúp bên ngoài không?” Tô Linh Ngọc đỏ mắt hỏi.

“Trợ giúp bên ngoài?” Tô Hạo Nhiên sửng sốt: “Là thằng nhóc con nói hả?”

“Dạ, chính là chú đó.” Tô Linh Ngọc gật đầu như gà mổ thóc, việc đến nước này, cô ta cũng hết cách rồi, chỉ có thể gửi gắm toàn bộ hi vọng lên người Trần Phong, cô ta tất nhiên hiểu, Tô Hạo Nhiên cũng là bất đắc dĩ, dù sao Kim Lục An cũng là võ sĩ Ám Kình, với Võ đường Hạo Nhiên mà nói, võ sĩ Ám Kình chính là ngọn núi lớn không thể vượt qua.

“Cậu ta thật sự là võ sĩ?” Tô Hạo Nhiên hơi nghi ngờ, nhìn dáng vẻ của Tô Linh Ngọc, rõ ràng rất có lòng tin với Trần Phong, nhưng lòng tin của cô từ đâu tới? Thằng nhóc đó nhìn thế nào cũng không giống võ sĩ.

“Ông chú đó là võ sĩ, võ sĩ giai đoạn đầu Minh Kình.” Tô Linh Ngọc nói chắc chắn.

“Anh Lục An, anh xem…” Tô Hạo Nhiên chuyển mắt nhìn Kim Lục An, việc này phải xem ý của Kim Lục An thế nào, dù sao Trần Phong cũng không phải người của Võ đường Hạo Nhiên, để Trần Phong ra đấu thay Võ đường Hạo Nhiên không hợp quy củ.

“Ha ha, anh Hạo Nhiên, nếu con gái anh đã có lòng tin với người bạn này của mình đến vậy thì cứ để cậu ta ra thay võ đường của anh đi.” Kim Lục An hào sang sảng cười nói, một võ sĩ giai đoạn đầu Minh Kình, ông ta còn không để vào mắt, trong số đệ tử của ông ta, mấy hôm trước có người đã đột phá đến giai đoạn giữa Minh Kình rồi.

“Nhưng mà, cháu Linh Ngọc này, người bạn kia của cháu nếu ra đấu mà Võ đường Hạo Nhiên của các cháu vẫn thua, thì cháu phải gả cho thằng con trai không có tiền đồ của chú đấy nhé.” Kim Lục An lại mỉm cười nhìn Tô Linh Ngọc.

“Chú Kim, yên tâm đi, đến chú đó cũng thua thì cháu chắc chắn sẽ gả cho con trai chú.” Tô Linh Ngọc nói chắc như đinh đóng cột, mặc dù cô ta mới quen Trần Phong chưa tới nửa tiếng, nhưng cô ta lại có sự tín nhiệm khó hiểu với Trần Phong.

“Được!” Kim Lục An sảng khoái đồng ý.

Sau đó Tô Linh Ngọc lại đi tìm Trần Phong, ỉu xìu nhìn Trần Phong nói: “Chú ơi, chú ơi, lần này chú phải giúp tôi đó.”

“Làm sao?” Trần Phong chẳng hiểu gì cả, cô nhóc này vừa nãy không phải vẫn ổn sao?

“Bố tôi đánh cược với Kim Lục An, lấy tôi ra làm phần thưởng, nói Võ đường Kim Cương nếu thắng Võ đường Hạo Nhiên của bọn tôi thì tôi phải gả cho con trai của Kim Lục An.” Tô Linh Ngọc nói.

“Cô không muốn gả?” Trần Phong nhếch mày.

Tô Linh Ngọc vội vàng gật đầu: “Chú ơi, chú không biết thằng con trai của Kim Lục An ái thế nào đâu, lần trước tôi gặp anh ta, anh ta còn giơ lan hoa chỉ với tôi cơ đấy, có chết tôi cũng không gả cho anh ta.”

Giơ lan hoa chỉ? Sắc mặt Trần Phong hơi quái dị.

“Chú ơi, nếu chú không giúp tôi thì tôi sẽ phải mua vé đi Châu Phi mất.” Tô Linh Ngọc nói.

“Đi Châu Phi làm gì?” Trần Phong không hiểu.

“Bỏ trốn chứ gì.” Tô Linh Ngọc nói như điều đương nhiên: “Dù sao tôi cũng không thể gả cho thằng ái chết tiệt đó được, người của Võ đường Kim Cương nếu thắng thật, thì tôi sẽ bỏ trốn, đến Châu Phi làm khổ sai, tôi không tin họ có thể bắt tôi về.”

Trần Phong không biết nên khóc hay nên cười, cô nhóc này liều thật.

“Chú ơi, chú nhẫn tâm nhìn người đẹp như tôi, thui thủi một mình đi Châu Phi sao?” Tô Linh Ngọc nhìn Trần Phong đầy mong đợi, bắt đầu ra vẻ đáng thương.

“Nhẫn tâm, có gì mà không nhẫn tâm chứ?” Trần Phong nghiêm túc nói.

Tô Linh Ngọc cạn lời: “Ông chú thối tha, ông chú xấu xa, không để ý chú nữa.”

“Được rồi, đùa cô thôi, nếu cô đã nói thế thì hôm nay tôi sẽ cho người của Võ đường Kim Cương đi lên mà bò xuống.” Trần Phong cười nói.

“Thật à?” Tô Linh Ngọc nhìn Trần Phong nghi ngờ, nói: “Chú này, chú không chém gió chứ, tôi vừa hỏi các sư huynh rồi, họ nói, đệ tử của Kim Lục An có người đã đột phá đến giai đoạn giữa Minh Kình rồi.”

“Giai đoạn giữa Minh Kình? Rất mạnh sao?” Trần Phong cười đầy thích thú.

“Chú này, chú mới đến giai đoạn đầu Minh Kình.” Tô Linh Ngọc bĩu môi, giờ cô ta lại cảm thấy, Trần Phong hơi không đáng tin, giữa võ sĩ, cứ chênh một cảnh giới là khoảng cách về sức chiến đấu cũng như trời với đất, bình thường một võ sĩ giai đoạn giữa Minh Kình, có thể đánh đánh với ba võ sĩ giai đoạn đầu Minh Kình mà không rơi vào thế yếu.

Việc chiến đấu vượt cấp, chỉ xảy ra với một số võ sĩ thiên tài thôi.