Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Ngôn Tình Quân Hôn Độc Ái Chương 75: Lặng lẽ bỏ trốn

Chương 75: Lặng lẽ bỏ trốn

4:57 chiều – 22/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 75: Lặng lẽ bỏ trốn tại dua leo tr 

Khi nhìn thấy bóng lưng cao lớn mà lại cô đơn và hiu quạnh của Nam Bá Đông xoay người, tim của Mạc Yên hung hăng đau đớn, đột nhiên có một loại kích động muốn khóc.

Rất nhiều người có thể nhìn thấy, Nam Bá Đông là người có quyền có tiền trên thế giới này, tài và trí đều có, tay anh đầy máu, tràn ngập tội ác, chết cũng không thấy tiếc, anh rất xấu xa, là một trùm ma tuý, xã hội đen bị tất cả mọi người câm hận.

Nhưng anh ở trong mắt cô, lại là một người có hoàn cảnh bất hạnh làm người ta phải thương tiếc.

Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ được người phụ nữ nào thật tâm yêu thương mình. Ngay cả mẹ ruột sinh ra anh cũng bởi vì muốn chiếm được tình yêu của Nam Bác Thao. Đối với những quan hệ tình yêu không ít của ông lúc còn trẻ nên bà mới ly hôn với ông. Nhưng sau khi ly hôn, bà liền đổ tất cả nỗi hận đối với Nam Bác Thao lên đầu anh, xem như không có đứa con trai này.

Cả đời anh sớm đã trải qua rất nhiều cực khổ, một mình anh chịu đựng cuộc sống đã giày vò và làm khổ anh, anh vẫn ngoan cường và bất khuất sống tiếp, chờ thời cơ để quật dậy.

Hôm nay, anh rốt cuộc đã chịu đủ rồi, đã có được thành tựu huy hoàng của mình. Tuy anh chọn đi con đường hắc đạo, nhưng thế giới này vốn không phải là thế giới toàn màu trắng. Mỗi người đều mong mình có thể sống trong một thế giới toàn màu trắng, và sạch sẽ, nhưng đa số những người đó, đều phải sống trong một thế giới màu đen, tuân thủ quy tắc ngầm ở trong các ngành, thật cẩn thận để tồn tại.

Mà Nam Bá Đông, cuộc sống chưa bao giờ cho anh sự lựa chọn, anh chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất để nổi dậy, chỉ có đi con đường bất chính mới có thể giúp anh.

Hôm nay anh đã hiểu được sự lựa chọn của mình, anh bắt đầu tẩy trắng chính mình, công ty mình, và tất cả những bang hội, vô số thủ hạ và anh em, chỉ muốn chuyển từ đen sang trắng hoàn toàn. Mà sự nghiệp muốn tẩy trắng của anh không phải dễ làm, tập đoàn Kinh thế của anh, vì sự cố gắng của anh đã trở thành một tập đoàn nổ danh toàn thế giới, cô có thể nhìn ra anh đã cố gắng bao nhiêu.

Cô biết, anh vẫn có rất nhiều chuyện chưa có làm, hôm nay cỗ độc của anh lại tác phát, mắt thấy cơ hội sống không còn nhiều, nếu như nói trong lòng anh không có hận và không cam tâm, thì Mạc Yên lại không tin.

Cố gắng của anh, kiên trì của anh, khát vọng chôn sâu trong lòng anh, bọn họ ai cũng thấy được!

Bề ngoài của anh lạnh lùng như rất vô tình, nhưng lúc nào cũng nhận nhịn cô, nhường cho cô, chỉ cần mọi việc đụng tới cô, anh đều dễ dàng tha thứ, và thoả mãn tất cả nguyện vọng của cô.

Trong đáy lòng của anh vẫn luôn đối với cô rất tốt. Anh nhớ đến cổ độc trên người mình, sợ chính mình sẽ tổn thương cô như anh đã từng đối với Mạnh Thu và Nam Tinh. Anh đã truyền cổ độc của mình vào trong cơ thể của bọn họ, làm cho Tiểu Tinh tuổi vẫn còn nhỏ đã nhiễm cổ độc.

Anh sợ anh sẽ tổn thương cô, cho nên mới nhẫn nhịn không chạm vào cô.

Ở trong cảm nhận của cô, ngoài trừ tàn ác, Nam Bá Đông còn cất giấu ở phía dưới đó một sự thiện lương và nghĩa khí.

Cô đã bị những cố gắng và nỗ lực của anh làm cho cảm động, cũng muốn thật tâm mở rộng lòng mình để tiếp nhận anh.

Cho tới bây giờ khi phát hiện hai người là anh em, trong lòng của Mạc Yên lại tự cảm thấy may mắn. Cô vui mừng vì sự thiện lương và khoan dung của Nam Bá Đông đối với mình vẫn chưa làm cho hai người làm ra hành động nào hết, giờ bọn họ có thể thản nhiên đối diện với mọi người.

Nếu không thì chỉ cái khoản loạn luân này cũng đủ đè cô sụp đổ.

Nhưng lúc cô cảm thấy may mắn thì cô lại cũng cảm thấy hết sức thương tiếc cho người đàn ông này. Cả đời của Nam Bá Đông đã quá khổ, cái khổ đó làm cho cô muốn cho anh một hạnh phúc. Cho dù hạnh phúc này không phải đến từ cô, thì cô cũng muốn vì anh mà tạo ra một hạnh phúc.

Ví dụ như nghĩ biện pháp phá giải cổ độc cho anh, chỉ cần anh không chết, thì nhất định sẽ có hạnh phúc, không phải sao?

Đời này, người mà Mạc Yên cô muốn quý trọng cũng đã không có bao nhiêu người.

Cho nên bất kể có xảy ra chuyện gì, cô cũng phải đi Nam Cương. Vì anh và cũng vì Nam Tinh, cô nhất định phải tìm ra được thuốc giải cổ độc. Chỉ có sức khoẻ của anh và hạnh phúc của anh, mới thật sự làm cho cô an tâm.

Trời còn chưa sáng đã có một bóng đen nhảy qua bước tường vây quanh phủ Vương gia.

Mạc Yên mặc bộ thể thao toàn thân màu đen và đơn giản, lưng mang theo ba lô, quay đầu nhìn lại phủ Vương gia yên tĩnh trong đêm. Nghĩ đến hai người đàn ông một lớn một nhỏ ở bên trong sau khi biết cô bỏ trốn, khoé miệng của cô nhếch lên một nụ cười mỉm như một đứa trẻ muốn đùa dai.

Cô có lưu lại một tờ giấy nhỏ cho bọn họ, nhưng khi Nam Bá Đông và Nam Tinh biết cô bỏ trốn thì nhất định cũng sẽ rất tức giận. Thân thể của cô vừa mới tốt lên thì cô lại dám cả gan làm bậy, bọn họ nhất định sẽ chỉnh cô.

Ngày thường thì cha con bọn bọ luôn che chở yêu thương cô như bảo bối, mùa hè thì sợ nóng, mùa đông thì sợ lạnh, cái gì cũng không để cho cô làm. Nếu không phải cô muốn làm chút chuyện vì Nam Tinh, thì có lẽ ban đầu ngay cả chức trợ lý của Nam Bác Thao cô cũng không được làm, lại càng miễn bàn đến những chuyện của sau này.

Cho nên giờ cô mới lén lút chạy trốn.

Hiện tại tập đoàn Nam thị có Nam Bác Thao trông nom, trước đó cô cũng đã có nói chuyện qua với Nam Bác Thao, ở bên kia cô tạm thời không cần phải bận tâm.

Nam Bác Thao nói, cô có thể toàn tâm toàn ý đi làm chuyện mà cô muốn làm, mà người làm cha này chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm trong hơn hai mươi mấy năm qua có thể là hỗ trợ vững chắc nhất và có lực nhất cho cô.

Lúc tỉnh lại, kỳ thực trong lòng Mạc Yên có chút thương cảm và khổ sở, nhưng ngoài ra cũng có sự biết ơn rất lớn.

Cô đã từng mất đi, nhưng sau đó cũng đã tìm lại được rất nhiều sự yêu thương và hỗ trợ.

Có lẽ có một câu nói rất đúng, ông trời vì cô đóng một cánh cửa, nhưng ông cũng sẽ vì cô mà mở ra một cánh cửa khác, để cho cô có thể nhìn thấy bầu trời càng cao và càng xa.

Cô thật sự rất yêu người nhà của mình, thật sự hi vọng bọn họ có thể khoẻ mạnh, sống lâu, hạnh phúc và vui vẻ!

Mang theo sự khát khao và tình yêu, một mình Mạc Yên bước lên con đường đi Nam Cương.

Nam Cương ở trong sự hiểu biết của mọi người là một khu rừng rậm dày đặc, cổ xưa và huyền bí.

Mà Nam Cương ngoại trừ nổi tiếng khắp thế giới nhờ sự tuyệt đẹp nguyên sơ của phong cảnh, thì đó cũng chính là nơi có cổ độc làm nhiều người phải khiếp sợ.

Vì để tiết kiệm thời gian, trước đó Mạc Yên đã sớm bao một chiếc máy bay riêng của công ty hàng không, bay suốt đêm tới Nam Cương.

Tới gần Nam Cương thì mặt trăng trên bầu trời cũng đã xuống, Mạc Yên liếc mắt nhìn thấy hậu thế của Ngọc Long Tuyết Sơn nổi tiếng, thật sự là một con rồng lớn có màu trắng bạc.

Nghe nói, Ngọc Long Tuyết Sơn là thần rừng và cũng là một trong những nơi có người sinh sống tên là Tộc Nạp Tây. Trong cảm nhận của tất cả người Nam Cương ở Tộc Nạp Tây, Ngọc Long Tuyết Sơn là một bức tượng thần rừng thiêng liêng, mà thần hộ mệnh của bọn họ là “Tam Đoá” cũng chính là sự hoá thân của Ngọc Long Tuyết Sơn, vì vậy mà Nam Cương mới có một buổi lễ long trọng mỗi năm một lần gọi là “Lễ Tam Đoá”.

Mà địa chỉ Độc Cô Thiên Nhai đưa cho Mạc Yên cũng chính là Ngọc Long Sơn Tuyết, tại trong khách sạn Linh Lung ở trấn Thúc Hà Cổ.

Từ xưa Nam Cương vốn đã rất đẹp, từ lâu Mạc Yên đã nghe qua tiếng tăm của nó, bây giờ cô lại đột nhiên nghĩ tới, trước kia bọn họ đã có rất nhiều kế hoạch, cô muốn cùng Tần Thiên Nham tới nơi này du lịch, nhưng mỗi lần đều bởi vì nhiệm vụ của anh hoặc anh phải tham gia tập huấn quân sự mà đến cuối cùng vẫn không thể đi du lịch theo kế hoạch, vẫn luôn làm cho cô không thể hoàn thành tâm nguyện.

Lúc Mạc Yên mệt mỏi đi tới Trấn Cổ thì trời cũng đã bắt đầu sáng.

Dẫm xuống sàn nhà bằng đá xanh, nhìn những từng đá mộc lâu kia, còn có một đám người mặc quần áo của dân tộc thiểu số, cảm giác có một hơi thở cổ xưa bay tới.

Mạc Yên là một du khách rất biết cách ăn mặc, cô mặc một thân quần áo thể thao màu đen, tóc buộc lên thành đuôi ngựa, mang một cặp kính, lưng đeo ba lô, tuyệt đối không thu hút ánh nhìn. Cô cũng đã hỏi vài người, thì cuối cùng cũng tìm ra được khách sạn Linh Lung theo như lời nói của Độc Cô Thiên Nhai.

Khách sạn này là một nơi không gây sự chú ý, nó nằm ở trong ngõ nhỏ.

Hai bên cửa chính được mở rộng nghênh ngang, Mạc Yên nhìn bốn phía rồi trực tiếp đi vào, đứng trong sân lại tiếp tục đánh giá hoàn cảnh của khách sạn Linh Lung, trong lòng hơi cảm giác có chút ngạc nhiên.

Cái khách sạn Linh Lung này, nếu bạn nhìn nó bằng ánh mắt đầu tiên thì nhất định sẽ không cảm thấy đây là một nơi kinh doanh có mưu đồ hoặc là một khách sạn muốn kiếm lời, bạn chỉ có một cảm giác, nơi này là một cái sân nhỏ của một nhà dân, là một Tứ Hợp Viện có kết cấu vô cùng đơn giản, chỉ có trên dưới hai tầng lầu, vậy xem ra cũng chỉ có dưới mười phòng. Nếu ở chính giữa sân không phải để bốn chữ “Khách Sạn Linh Lung” trên cửa chính, thì lúc này cô sẽ cho rằng mình đang đi nhằm vào nhà ai đó.

Mạc Yên giương giọng hỏi, “Xin hỏi có người không?”

Đối diện cửa chính lập tức có một giọng nói giòn tan ở bên trong vang lên, “Tới đây!”

Theo giọng nói vừa vang, rèm cửa chính được vén lên, có một cô gái tuổi mới hai mươi bước nhanh ra, nhìn thấy Mạc Yên đứng ở trong sân, cô liền ngẩn người, sau đó liền cười nói, “Xin chào! Xin hỏi có thể giúp gì cho cô?”

Câu hỏi rất lịch sự và rất khách sáo!

Mạc Yên đánh giá cô gái trẻ này, cô ấy đại khái tầm 1 mét 6, dáng người hoạt bát, đặc biệt là trước mặt của cô ấy có một bộ ngực 34D làm người ta phải nhớ kỹ, có một mái tóc ngắn xinh đẹp, một đôi mắt to tròn hai mí, cằm nhọn, làn da cực kỳ trắng, trên mặt có một ít tàn nhang, một khi cười lên thì rộ ra hai cái răng khểnh, có vẻ rất dễ thương.

Mạc Yên tháo mắt kính xuống, cô liền ngoảnh mặt lại cười, “Xin chào! Tôi tên là Mạc Yên, là bạn của Độc Cô Thiên Nhai, là anh ấy kêu tôi tới chỗ này tìm anh ấy. Tôi nghĩ chắc cô cũng biết anh ấy chứ?”

Khi cô gái tóc ngắn nghe thấy cô gọi thẳng tên của Độc Cô Thiên Nhai, nhịn không được lại nhìn Mạc Yên nhiều hơn, trong nháy mắt nhìn thấy Mạc Yên tháo mắt kính xuống, trong mắt to liền xẹt qua một tia ngạc nhiên, chợt loé rồi bay mất, mau đến nỗi không người nào có thể thấy được, sau đó trong ánh mắt có một tia hiểu rõ, liền cười nhẹ với Mạc Yên.

“Thì ra Mạc tiểu thư là bạn của thần y Độc Cô, tôi tên là Tiểu Tây, trước đó có nhận được tin của thần y Độc Cô bảo chúng tôi chuẩn bị một gian phòng tốt rồi chờ cô tới, Mạc tiểu thư, xin mời vào trong!”

Khi biết được Mạc Yên là bạn của Độc Cô Thiên Nhai, vẻ mặt của Tiểu Tây có vài phần cung kính, tự mình dẫn cô vào trong nhà chính.

Mạc Yên đi theo Tiểu Tây vào phòng khách, bên trong được thiết kế theo phong cách cổ xưa, tất cả đều làm từ cây quý giá, bàn ghế bằng gỗ lim, bình phong cũng được khắc hoa bằng gỗ lim, tranh chữ cổ, đèn lồng được mạ bằng vàng, có một loại khiêm tốn và xa hoa của một nhà giàu có. Đứng ở chỗ này làm cho cô có một cảm giác như mình đang xuyên về thời xưa.

Lúc đứng ở bên ngoài, ai có thể tưởng tượng được, một cái khách sạn nho nhỏ ở trong ngõ trên phố, ở bên trong lại như một cái vòng càn khôn như vậy.

Quả nhiên dính ở bên cạnh của Độc Cô Thiên Nhai thì cho dù là người hoặc chuyện, đều mang theo một chút thần bí và khó hiểu.

“Mạc tiểu thư, mời ngồi!”

“Cảm ơn!”

Tiểu Tây mời Mạc Yên ngồi xuống, chính mình cũng ngồi ở một bên, bắt đầu thành thạo pha trà cho Mạc Yên, động tác của cô lưu loát như mây bay nước chảy, lại làm cho Mạc Yên được mở rộng tầm mắt một lần nữa.

Hơi nước bốc lên, hương trà lượn lờ, sau đó Tiểu Tây lại ngâm trà tốt, hai tay bưng một ly trà tới trước mặt của Mạc Yên, “Xin mời Mạc tiểu thư, thử trà Phổ Nhỉ được nhà chúng tôi đặc chế xem, nơi khác không có mà uống đâu.”

Nhìn khuôn mặt tươi cười thân thiết của Tiểu Tây, Mạc Yên cười nhẹ, trong lời nói của cô ấy mơ hồ mang theo một loại cảm giác kiêu ngạo, xem ra trà này hẳn rất tốt.

“Cảm ơn!”

Mạc Yên vươn hai tay nhận lấy chén nhỏ bằng gốm sứ trắng, chén trắng chén nâu, tay cằm rất nhỏ, bằng ngọc trong không nhiễm bụi trần, đan xen ra một cảnh hay ý đẹp.

Tiểu Tây ngơ ngác nhìn khuôn mặt tinh xảo và tuyệt mỹ của Mạc Yên, nhìn nhất cử nhất động của Mạc Yên tao nhã và động lòng người như vậy, toàn thân lộ ra một cổ hơi thở điềm đạm, và trầm tĩnh làm cho người ta rất thoải mái, lại mang theo khí chất nhàn nhạt và thuần khiết, làm cho người ta không tự chủ được muốn thân thiết với cô, muốn nói chuyện, và muốn ở cùng với cô.

Cho dù là vẻ ngoài hoặc khí chất đều thuộc loại người đứng đầu, nhà ra sao mới có thể dạy ra một người con gái xinh đẹp và động lòng người như vậy?

Ở trong lòng Tiểu Tây không khỏi than nhẹ, khó trách gia chủ Độc Cô chưa bao giờ tiếp xúc với những người có gia tộc lớn ở bên ngoài nhưng lại đối với cô ấy rất đặc biệt, hơn nữa còn ngoại lệ dặn dò cô mấy lần, nhất định phải chăm sóc tốt cho cô ấy.

Cô lại nghĩ đến chị gái của mình, đã say mê nhiều năm như vậy, bất quá đến cuối cùng cũng chỉ hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Một khi một người đàn ông đã yêu loại phụ nữ xinh đẹp và tinh xảo như Mạc Yên, thì đâu còn chỗ cho những người phụ nữ nào khác.

Tiểu Tây lại nhẹ thở dài, nhưng đối mặt với ánh mắt trong trẻo kia, thì không khỏi cười ngượng ngùng, “Sao rồi? Trà uống ngon chứ?”

Mạc Yên cười gật đầu, “Thật là trà ngon! Vào miệng rất tinh khiết và thơm, răng môi sinh ra cảm giác ướt át, sau ngọt thì cũng chỉ có ngọt, làm như uống xong cả người cảm thấy rất sảng khoái, trà này quả nhiên không tầm thường. Tiểu Tây, vừa rồi cô nói trà này do các người tự chế sao?”

Tiểu Tây cười gật đầu, “Đúng vậy! Nhà của tôi có gốc cây trà mấy trăm năm, sản lượng hàng năm đều không nhiều, cũng chỉ có khách quý mới dám đem ra dùng.”

Mạc Yên cười cười, “Tôi đây thật đúng là có lộc ăn mà! Cô ở đây có một mình sao?”

Tiểu Tây cười nói, “Còn có cha mẹ của tôi cũng ở đây nữa, mới sáng sớm bọn họ đã đi mua chút thức ăn rồi, có đôi khi chị của tôi cũng trở về phụ giúp.”

Mạc Yên nhìn khách sạn yên tĩnh lại hỏi, “Nơi này làm ăn có tốt không?”

Tiểu Tây nhẹ cười, “Ở nơi này của chúng tôi cũng chỉ tiếp đãi người đặc biệt, không tiếp những người xa lạ.”

“A, thì ra là thế! Thật xin lỗi, tôi hỏi hơi nhiều rồi!” Mạc Yên nhìn cô cười xin lỗi, sau đó lại hỏi, “Có thể dẫn tôi tới phòng của mình hay không? Tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”

Tiểu Tây vỗ đầu mình, “Cô xem tôi này, thật sự là không chu đáo rồi, biết cô đi đường xa mà lại còn lôi kéo cô tới nói chuyện. Đi thôi, đi lên lầu hai với tôi, cô nhìn thử phòng này được không, nếu không được thì nói tôi đổi lại phòng khác cho!”

Mạc Yên cười đi theo sau Tiểu Tây, bước lên bậc thang bằng gỗ, đi lên lầu hai.

Tiểu Tây đẩy cửa một gian phòng ở bên hông, phòng rất thoáng và sáng, cũng giống như ở dưới, cũng đều có bàn ghế gỗ, giường lớn được khắc rỗng theo phong cách cổ, tổng thể nhìn rất sạch sẽ, cô cười với Tiểu Tây, “Vậy lấy gian phòng này đi! Rất tốt!”

Tiểu Tây vừa nghe cô nói thích, thì cười rất vui vẻ, “Cô thích là tốt, cô mau nghỉ ngơi trước, một hồi có cơm trưa thì tôi lên kêu cô!”

“Được cảm ơn cô!”

Tiểu Tây nhẹ đóng cửa lại, thở ra một hơi dài, rõ ràng Mạc Yên vẫn luôn cười nhưng vì sao cô lại luôn cảm giác có một loại áp lực không thể hiểu chứ? Chẳng lẽ là hơi thở trầm tĩnh của Mạc Yên ảnh hưởng cô sao?

Mạc Yên để ba lô xuống, lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện cho Độc Cô Thiên Nhai nhưng đáng tiếc là điện thoại của anh ta vang lên âm thanh đô đô, nhưng lại không có ai bắt máy.

Nghĩ một chút, Mạc Yên vẫn gọi cho Nam Tinh, đáng tiếc là điện thoại của Nam Tinh cũng tắt máy.

Cô liền gọi cho Nam Bá Đông nhưng cũng tắt máy như vậy.

Tại sao điện thoại của hai cha con lại không ai bắt máy hết vậy? Trong lòng của Mạc Yên đột nhiên run lên, có một loại dự cảm rất không tốt, không phải hai cha con này đã phát hiện mình mất tích rồi đi máy bay chạy tới đây chứ?

Không thể không nói, trực giác của con gái rất chuẩn!

Mỗi ngày vào sáng sớm Nam Tinh sẽ như đồng hồ báo thức, đúng giờ đến phòng chào hỏi Mạc Yên, hai mẹ con cùng nhau tập thể dục, đã mấy năm rồi nên đó đã thành thói quen.

Bây giờ trời vừa sáng thì Nam Tinh lại vẫn như thường ngày, đúng bảy giờ tới phòng của Mạc Yên.

Kết quả lại không thấy người, nhưng lại thấy một tấm giấy viết rằng, “Bảo bối, mẹ xin lỗi vì không thể tập thể dục với con, mẹ có chút chuyện phải ra ngoài, thuận tiện nói với ba của con, không cần lo lắng cho mẹ, còn có, đừng đi tìm mẹ, để mẹ được tự do một mình trong hai ngày có được hay không? I love you!”

Vẻ mặt đẹp trai của Nam Tinh đen đến nổi không thể đen hơn, lập tức cầm tờ giấy xoay người, gõ cửa phòng của Nam Bá Đông, vừa thấy Nam Bá Đông thì trực tiếp đưa tờ giấy cho anh, “Ba, ba xem phải làm sao bây giờ?”

Nhìn thấy chữ trên tờ giấy, Nam Bá Đông thật muốn bóp chết cái người phụ nữ kia, người phụ nữ này chỉ sợ thiên hạ không loạn, mới vừa bị người ta ám sát, lại vừa mới bị sinh bệnh, vậy mà cô lại dám chạy đi nơi khác một mình, chờ xem cô trở về thì anh sẽ chỉnh cô như thế nào đây.

Giận thì giận, nhưng người thì cũng phải tìm!

Nam Bá Đông nhìn Nam Tinh, “Lập tức dùng hệ thống định vị tìm ra nơi ở của mẹ con, sau khi tìm được thì lập tức ngồi máy bay qua đó!”

“Dạ!”

Bọn họ đương nhiên không sợ cô chạy trốn, ở trong nhà này có một thiên tài nhỏ, bất cứ một món trang sức nào của Mạc Yên, ở bên trong đều có cài hệ thống định vị tiên tiến nhất toàn cầu, cô có muốn chạy cũng không thoát khỏi lòng bàn tay họ.

Đương nhiên, mục đích chính cũng chỉ vì lo lắng cho an toàn của cô!

Chẳng những trên người của Mạc Yên có hệ thống định vị tiên tiến toàn cầu này, mà ngay cả Nam Bá Đông, Nam Tinh, tập đoàn Kinh Thế, mấy anh em ở Tam Giác Vàng, tất cả đều có.

Tìm kiếm không tới một phút đã tìm ra…

Mục tiêu: Nam Cương, huyện XX, trấn cổ XX.

Gương mặt lạnh lùng của Nam Bá Đông nói, “Xuất phát!”

***

Mạc Yên ở trong phòng nghỉ ngơi được một tiếng, nhưng gọi điện cho Độc Cô Thiên Nhai vẫn không thông, cô liền xuống lầu chào hỏi Tiểu Tây một tiếng, nói cô muốn ra ngoài một chút.

Tiểu Tây vừa nghe cô nói muốn ra ngoài, thì lập tức nói, “Tôi đi với cô được không?”

Mạc Yên cười lắc đầu, “Không cần đâu, tôi đi dạo ngay bên cạnh thôi, không cần cô phải đi theo đâu, không phải cô còn có việc sao?”

Tiểu Tây thấy cô không muốn, thì cũng không miễn cưỡng, đành phải dặn, “Cô cẩn thận một chút nha!”

“Ừ, tôi biết rồi!”

Mạc Yên vừa nói vừa đi ra cửa, nhưng đối diện lại có bóng dáng của một cô gái xinh đẹp nóng bỏng đi tới, nóng bỏng như gợn sóng, mặc một cái áo bành tô đỏ như rượu, mang khăn quàng cổ có nhiều sợ tơ, bên dưới mặc một cái quần vệ sĩ, chân mang ủng da cao như ống tre màu nâu, rất trí thức mà cũng rất thời thượng.

Lúc cô nhìn thấy Mạc Yên đi ra từ khách sạn Linh Lung, thì đặc biệt nhìn hơn hai lần, ánh mắt mang theo một tia tìm tòi và tò mò.

Mạc Yên không thích ánh mắt của cô ta, nên chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này cô thật không ngờ, người phụ nữ xinh đẹp và thời thượng này lại bởi vì ghen tị, mà sắp mang đến cho cô một tai hoạ suýt mất mạng.