Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 78

6:42 chiều – 22/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 78 tại dua leo tr 

Năm nay phủ Hầu gia không có gì náo nhiệt, nhưng Vệ Toản lại không cảm thấy đáng tiếc chút nào, dù sao hắn cũng lợi dụng lúc mình mất tích để thoát khỏi rất nhiều lễ nghĩa xã giao.

Năm ngoái chưa tới giao thừa, sáng sớm đã phải bò dậy vào cung chúc tụng, tiếp đến tham dự yến tiệc vào buổi trưa trong cung, sau đó trở về nhà cúng gia tiên, thay y phục đón giao thừa, sang đến sáng hôm sau, ngủ chưa đủ giấc, lại phải chạy vào cung chúc tết.

Nếu đang đảm nhiệm công việc quan trọng, mùng một tết còn không được tự ý rời cương vị phụ trách, chúc tết xong phải tiếp tục đi làm, mới đầu năm đã ôm một bụng quạu quọ.

Bây giờ những chuyện này đã không còn, hắn chỉ ở trong phủ an tâm tịnh dưỡng, trên có Hầu phu nhân vào cung chúc tết, dưới có Thẩm Diên xã giao bên ngoài, tiểu Hầu gia hắn liền trở thành kẻ nhàn rỗi, mở mắt ăn nhắm mắt ngủ, hiện giờ thương thế dần dần khá hơn, hắn bắt đầu múa đao luyện thương, cuộc sống rất nhàn nhã.

Mùng một, Giải Nguyên phải thượng điện cùng bách quan chúc mừng Thánh thượng. Trời còn chưa sáng, Thẩm Diên đã gấp gáp rời giường, Bạch y thượng điện bái lạy mấy bận, lúc bước ra vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, về đến viện nhìn thấy Vệ Toản say ngủ, mơ mơ màng màng hỏi y trở về bao lâu rồi, tự dưng y bực mình ngang.

Rất muốn đánh Vệ Toản một trận, lại không tìm được lý do, đành phải nhịn xuống.

Cứ như vậy lăn lộn qua tết, đến ngày Nguyên Tịch.

Thẩm Diên đã sớm xử lý xong mọi việc trong phủ, y theo thời gian đã hẹn ra ngoài với Vệ Toản, nhưng lên xe một hồi lâu cũng vẫn chưa thấy vị tiểu Hầu gia tôn quý kia. Đến khi y sốt ruột gõ ngón tay lên bàn, rốt cuộc chỉ thấy một hộ vệ xa lạ, ôm quyền thô giọng nói: “Thẩm công tử, tiểu Hầu gia nói hôm nay không đến được, lệnh thuộc hạ đi theo ngài.”

Thẩm Diên nghe xong, theo bản năng liền tức giận: Vệ Toản coi y là ai chứ.

Y cười lạnh nói: “Ngươi không cần đi theo, về nói với tiểu Hầu gia nhà ngươi, không thích đến thì đừng đến, không phải ta muốn xem hoa đăng, ta cũng không có thời gian hầu hạ hắn.”

Hộ vệ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, giống như không biết trả lời thế nào, hỏi y: “Vậy thuộc hạ xuống xe luôn sao?”

Thẩm Diên nói: “Xuống đi.”

Hộ vệ quay đầu, nhìn bóng lưng và động tác, Thẩm Diên đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, liền gọi hắn lại: “Ngươi đứng yên đó cho ta, không được nhúc nhích.”

Hộ vệ bất động, nín thở ngưng thần nói: “Công tử?”

Thẩm Diên cẩn thận suy nghĩ xem hiện giờ Vệ Toản bị thương ở đâu.

Cuối cùng đá vào mông hắn một cước.

Hộ vệ bị y đá xuống xe ngựa, suýt nữa ngã nhào, lại rầu rĩ nở nụ cười.

Thẩm Diên nói: “Bò lên đây.”

Hộ vệ lại leo lên xe, chợt nghe Thẩm Diên lạnh lùng nói: “Ngươi đó, Vệ Toản, lúc nào cũng không quên đùa bỡn ta.”

Vệ Toản liền nở nụ cười, khoanh tay nghênh ngang ngồi bên cạnh Thẩm Diên, nói: “Đây không phải là để ngươi xem thử tay nghề của Lâm đại phu sao?”

Thẩm Diên cầm đèn cẩn thận nhìn mặt mày hiện tại của Vệ Toản, dáng dấp của Vệ Toản vẫn như vậy, nhưng ngũ quan không biết tại sao lại thay đổi, dường như bình thường hơn rất nhiều.

Có vẻ đã dùng một thứ gì đó như son phấn, bôi lên mặt Vệ Toản, làm cho diện mạo hoàn toàn thay đổi, nhất là trong bóng đêm, đường nét khuôn mặt dường như đã thay đổi rất nhiều.

Lúc này hắn mặc y phục hộ vệ, e rằng có mời Hầu phu nhân đến xem, cũng khó nhìn ra người này là ai.

Thẩm Diên dù bị chọc giận, cũng không khỏi tặc lưỡi kinh ngạc: “Lâm đại phu quả thật là kỳ nhân.”

Vệ Toản cười nói: “Nếu không làm sao lão có thể trốn thoát khỏi tay An vương nhiều năm như vậy.”

Thẩm Diên không nhịn được nhìn Vệ Toản chằm chằm.

Vệ Toản nhướng mày cười nói: “Ngươi làm gì nhìn ta hoài vậy?”

Thẩm Diên nói: “Ta cứ cảm thấy có chút kỳ quái.”

Vệ Toản nói: “Bây giờ ta quang minh chính đại ra ngoài rất dễ khiến người khác chú ý, chi bằng đi theo phía sau, đặc biệt hầu hạ cho Thẩm công tử.”

Thẩm Diên nhìn hắn một hồi, lại quay đầu sang một bên, nhàn nhạt nói: “Vẫn có chút kỳ quái, giống như là cùng người khác đi dạo vậy.”

Chỉ là bàn tay đã bị người ta lẳng lặng bắt được.

Bàn tay thon dài hữu lực quen thuộc, ấm áp bao bọc lấy tay y.

Y nghe thấy Vệ Toản nói: “Bây giờ không còn lạ lẫm nữa rồi.”

Thẩm Diên không tình không nguyện hừ nhẹ một tiếng.

Bất giác nhìn ra ngoài xe ngựa, thấy còn chưa tới đầu phố, đã thấy người đông chật đường, đèn màu rực rỡ.

Trong lòng lại nghĩ, làm như vầy có ích gì chứ, xuống xe rồi cũng không thể nắm tiếp.

Nguyên Tịch, sân khấu kịch trải dài mười dặm, dọc theo đường phố diễn xiếc, bán nghệ, bánh ngọt đồ uống, trái cây điểm tâm, giải đố bắn cung, náo nhiệt đến mức khiến lòng người rộn ràng.

Vệ Toản ăn mặc như hộ vệ, cùng các hộ vệ khác đi bên cạnh y, quy củ đóng vai một đôi chủ tớ, hoàn toàn không giống như đi chơi.

Thẩm Diên giải mấy câu đố khó, sau đó đề một bài thơ Nguyên Tịch trước mặt mọi người, người đọc sách xung quanh nhận ra y là Thẩm Giải Nguyên, vô cùng tán thưởng.

Y quay đầu lại, nhìn thấy Vệ Toản như hộ vệ, cũng nghiêm trang nói với y: “Công tử lợi hại.”

Thẩm Diên không vui không buồn, nhìn Vệ Toản hồi lâu, nhét đèn lồ ng mà mình thắng được vào lòng hắn nói: “Cầm lấy.”

Cũng không nói có phải cho hắn hay không.

Vệ Toản liền cầm theo quy củ.

Thấy thần sắc bất mãn của Thẩm Diên, hắn lại lộ ra một chút ý cười.

Thẩm Diên không biết tại sao mình lại may mắn như vậy, đi vài bước đã đụng phải người quen.

Đầu tiên là đám người Quốc Tử Giám, thấy y liền phất tay: “Thẩm Chiết Xuân, Vệ nhị ca có tin tức gì không?”

Thẩm Diên đành phải trước mặt những người này ra vẻ không được thoải mái, nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa có, trong nhà buồn bực, ta ra ngoài mua chút đồ chơi dỗ dì vui vẻ.”

Những người này lập tức thịnh tình mời y đi uống rượu, bảo y kể chi tiết chuyện Vệ Nhị mất tích để bọn họ giúp sức.

Thẩm Diên nghe vậy, đầu to ra như cái đấu, khó khăn lắm mới từ chối được.

Đi chưa được bao lâu, lại gặp võ tướng lúc trước tặng hươu, theo sau là hai đứa con trai, võ tướng hỏi y: “Thẩm Giải Nguyên giải câu đố trên đèn lồ ng này thử xem, bọn ta đã suy nghĩ rất lâu rồi nhưng vẫn không nghĩ ra.”

Thẩm Diên liền trợ giúp, võ tướng thấy y đi chơi một mình không khỏi cô độc, hảo tâm mời y đồng hành, Thẩm Diên lại phải vòng vo khéo léo từ chối.

Sau khi đi qua con phố này, Thẩm Diên nhớ lại những lời mình đã nói với Vệ Toản, hình như chưa quá mười câu.

Y nói: “Sao lại xuất hiện nhiều người như vậy chứ, trước đây người biết ta cũng không nhiều đâu.”

Vệ Toản nhướng mày cười nói: “Thẩm Giải Nguyên bây giờ khác xưa rồi.”

Thẩm Diên im lặng hồi lâu, hiển nhiên là không cao hứng lắm, nhàn nhạt nói: “Sớm biết thế này, chi bằng kêu Lâm đại phu cũng tiêm cho ta hai mũi.”

Vệ Toản nói: “Vậy chẳng phải bắt Thẩm Giải Nguyên chịu thiệt sao?”

Thẩm Diên nói: “Chịu thiệt cái gì?”

Vệ Toản mỉm cười nhìn y.

Lúc này Thẩm Diên mới nhớ tới, Nguyên Tịch vốn là thời điểm để văn nhân khoe tài.

Nếu như là ngày thường, Thẩm Diên trên đường gặp được bạn bè bắt chuyện kết giao, giải đố vui chơi, nổi bật giữa đám đông, nhất định sẽ cực kỳ vui vẻ.

Lúc trước, y từng cùng học sinh Văn Xương Đường đến đây.

Phượng Minh Trai hàng năm chỉ làm một chiếc đèn lồ ng duy nhất, năm nào cũng ra câu đố nan giải nhất kinh thành, y chiến thắng ba năm liên tục, nghe mọi người tán thưởng tài năng văn chương của mình, trở về nhà cẩn thận treo đèn lồ ng dưới mái hiên ngắm nghía.

Vệ Toản biết chuyện, bèn hỏi y: “Đến Phượng Minh Trai không?”

Thẩm Diên nhìn Vệ Toản một lúc, lại buồn bực nói: “Ta đi mệt rồi.”

Vệ Toản liền dẫn y đến tửu lâu gần đó để ăn bánh nguyên tiêu.

Nhã gian đã đặt trước, đóng cửa lại, chỉ có hai người Vệ Toản và Thẩm Diên, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy người dưới lầu làm xiếc, nuốt kiếm phun lửa.

Quả nhiên là một nơi tốt.

Thẩm Diên mặt không biểu cảm, chọn vị trí bên cạnh Vệ Toản ngồi xuống.

Vệ Toản luôn cảm thấy tâm tư nhỏ nhen như có như không của Thẩm Diên thật sự rất đáng yêu, liền cố ý giả vờ không nhìn ra, chậm rãi giới thiệu với y, nói tửu lâu này năm nào cũng làm ăn rất khá.

Một bàn đủ loại chén nhỏ, một chén chỉ để một ít đồ ăn, để khách nhân có thể nếm đủ các món.

Thẩm Diên tiện tay bưng một chén lên, tự nếm thử một miếng, là nhân hoa quế đường trắng thơm ngào ngạt, sửng sốt một chút, nói: “Sao lại ngọt như vậy, còn không có thịt.”

Vệ Toản chống cằm cười nói: “Phải rồi, ta quên mất, chỉ có mẹ ta mới ăn mặn, sớm biết như vậy đã cho ngươi ăn ở nhà rồi.”

Thẩm Diên cầm muỗng sứ khuấy một hồi, mới nói: “Ngọt thì ngọt.”

Thấy Vệ Toản quy củ không nói lời nào, y càng phát chán. Người này giả bộ làm hộ vệ đến nghiện rồi sao? Ngày thường nói nhiều như vậy, sao lúc này lại giống như bị câm.

Chợt cảm thấy bánh nguyên tiêu trong miệng mình thật vô vị, một lúc lâu mới hỏi: “Nhân của ngươi là gì?”

Vệ Toản đáp: “Hoa hồng hạch đào.”

Thẩm Diên “Ờ” một tiếng: “Ngon không?”

Vệ Toản nói: “Cũng ngọt, sợ là ngươi không thích.”

Thẩm Diên suýt nữa nghẹn đến nói không ra lời.

Quay đầu đi một lúc, môi lại bị muỗng sứ chạm vào.

Bàn tay quen thuộc cầm thìa, múc một viên nguyên tiêu trắng nõn, nóng hôi hổi đưa đến môi y.

Gương mặt xa lạ của Vệ Toản lúc này lại lộ ra thần sắc xấu xa quen thuộc, dỗ dành y: “Thuộc hạ quên hầu hạ công tử rồi.”

Thẩm Diên hung dữ trừng hắn một cái, miễn cưỡng cúi đầu ăn bánh nguyên tiêu.

Nhai vỏ gạo nếp, hương vị ngọt ngào của hạch đào* hoa hồng tràn ngập trong miệng.

Vệ Toản hỏi: “Thích không?”

Thẩm Diên phồng má, lạnh lùng nhận xét: “Không ngon.”

Ý cười trên mặt Vệ Toản không giấu được nữa, nhẹ giọng hỏi: “Công tử còn muốn ta hầu hạ không?”

Thẩm Diên lại lườm hắn.

Hắn mỉm cười múc một viên khác, ngắm công tử nhà hắn vẻ mặt hung dữ ăn bánh nguyên tiêu.

Hai người mới nói chuyện đôi câu, bên ngoài hình như có người nhẹ giọng bẩm báo: “Thẩm Giải Nguyên, An Vương điện hạ mời ngài qua nói chuyện.”

Vị ngọt trong miệng Thẩm Diên vẫn còn, nghe đến đây liền giật mình.

Một tia sáng lạnh cũng lóe lên trong mắt Vệ Toản.

Hai người trao đổi một ánh mắt, đoán không ra An Vương có ý đồ gì.

Thẩm Diên suy nghĩ một lát, rồi nói: “Ngươi đi nói với An vương, nói theo lý An vương gọi tới, ta vốn không nên cự tuyệt, chỉ là lúc này thân thể không khỏe, sợ thất lễ trước mặt điện hạ, không dám gặp mặt.”

Thẩm Diên lúc này còn mang theo Vệ Toản, y cũng không muốn phát sinh xung đột, nên khéo léo từ chối.

Một lát sau, Chiếu Sương thấp giọng nói: “Công tử, An vương bên kia có động tĩnh gì đó, hình như đang đi tới chỗ chúng ta.”

Sắc mặt Thẩm Diên trầm xuống.

Vệ Toản đứng lên.

Thẩm Diên thấp giọng nói: “Các ngươi vào trước đi.”

Chiếu Sương lập tức mang theo một đám người, thu dọn tất cả những thứ trên bàn, Thẩm Diên trước đây luôn thích lén lút đọc sách, Chiếu Sương đã quen với việc thu dọn bút mực cho y, lúc này nàng rất nhanh nhẹn, đảo mắt cất hết mấy chén bánh trôi trên bàn, giống như Thẩm Diên đang ăn một mình ở đây.

Thẩm Diên không biết tại sao, ngước mắt lên nhìn thấy Vệ Toản một tay nắm tay y, một tay cầm đao bên hông, bình tĩnh đứng bên cửa sổ, mỉm cười với y.

Rõ ràng chỉ là một gương mặt bình tĩnh xa lạ.

Nhưng lại khiến Thẩm Diên lập tức ngồi thẳng lưng.

Trước mặt Vệ Toản, y không muốn tỏ ra sợ hãi.

– —-

Chú thích:

*Hạch đào: hạt óc chó.