Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 12

3:23 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 12 tại dua leo tr

Edit: Sa

Lâm Mạn Thiến xách cái thùng đi đưa nước. Trong thùng chỉ còn ba ly, đúng lúc cô tới trước mặt Bùi Nhất, bèn cúi đầu nhìn giấy ghi chú trên mỗi ly, cười lịch sự: “Bùi Nhất, cậu muốn uống gì?”

Trong thùng còn một ly cacao, một ly trà sữa trà xanh, một ly chanh vắt.

Bùi Nhất cầm điện thoại nhìn cô, ánh mắt hơi phức tạp, vừa đánh giá, vừa mê man, vừa bối rối, rất lâu vẫn không trả lời cô.

Lâm Mạn Thiến ngơ ngác xách cái thùng, gọi thử: “Bùi Nhất?”

Sau đó cô nhìn thấy thiếu niên trước mặt đột nhiên nghiêm túc, cúi người, mắt sáng như đuốc: “Chị Mạn Thiến, hỏi chị vài câu được không?”

Lâm Mạn Thiến bị bao phủ bởi cái bóng của cậu: …

Cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi thôi, làm gì mà đáng sợ thế.

Cô gái ngẩng đầu, cố gắng lấy lại khí thế, tỏ ra bình tĩnh: “Cậu hỏi đi.”

“Chị thích bài hát nào nhất?”

Hả? Cô mở to mắt, câu hỏi kỳ quặc gì đây?

“Sao cậu lại đột nhiên hỏi thế?”

“Bởi vì…” Thiếu niên dừng lại, suy ngẫm chốc lát rồi trả lời, “Bởi vì em phát hiện thông tin trên Baidu của em viết rất lung tung nên em muốn biết các chị thì thế nào.”

“…”

“Chị còn chưa trả lời đâu đấy, chị thích bài hát nào nhất?”

… Thôi vậy, dù sao cũng không phải là người cùng thế hệ, tụi nhỏ luôn cực kỳ tò mò về thế giới này, thằng cháu họ của cô vô cùng thích hỏi vì sao siêu nhân lại không có “chim” nữa cơ.

Lâm Mạn Thiến đằng hắng, thành thật trả lời cậu: “Tôi thích nhiều bài lắm, nhưng mà gần đây thì thích nhất bài Weight Loss của Hedi. Cơ mà vụ này không chính xác được đâu, có lẽ trên Baidu sẽ để tên bài hát mà tôi từng trả lời phỏng vấn trước kia.”

… Ồ.

Chốn Đô Thành Ồn Ã:

“Hôm nay nấu xúp tứ hồng, mấy bạn nữ nên ăn nhiều nhé, BGM là Weight Loss của Hedi, là single bán chạy nhất gần đây, đề cử cho mọi người nghe nè.”

Thiếu niên tỏ ra bình thản: “Vậy ạ, hình như trên Baidu nói chị thích mèo lông ngắn Anh nữa.”

Thế à? Cô nhớ hồi trước cô xem Baidu thì viết là cô thích chó mà.

Lâm Mạn Thiến nghĩ ngợi: “Chắc bị ai sửa rồi. Tôi sợ mèo, thích chó.”

“Ồ.” Cậu gật đầu, lại vờ như hỏi vu vơ, “Vậy thích giống chó nào nhất?”

“Tôi thích chó ngao Tây Tạng nhất!” Nhắc tới chuyện này, Lâm Mạn Thiến rất phấn khích, mặt mày rạng rỡ, “Trước kia hàng xóm nhà tôi có nuôi một con chó ngao Tây Tạng, nó thích tôi lắm, tôi cũng thấy tôi rất có duyên với nó… Nhưng sau này họ chuyển nhà, tôi không gặp lại nó nữa.”

Nói xong, gương mặt cô gái phảng phất nỗi mất mát.

Chốn Đô Thành Ồn Ã:

“Hôm nay gặp một chú chó ngao Tây Tạng ở ngoài đường, lông đen tuyền, đẹp lắm. Hồi bé hàng xóm nhà tôi có nuôi một con chó ngao Tây Tạng, nó thích chơi với tôi lắm [cười] [cười][cười]

Chừng nào có tiền, tôi sẽ mua nhà có sân vườn để nuôi chó ngao Tây Tạng!”

Bùi Nhất dời mắt khỏi màn hình điện thoại, chậm rãi nói: “Em có người bà con làm việc ở Tây Tạng, cũng đang chăm sóc chó ngao Tây Tạng, nếu chị muốn, em có thể giới thiệu chị với anh ấy.”

Mắt cô gái vụt sáng nhưng sau khi cân nhắc, cô vẫn tiếc nuối từ chối: “Thôi, nhà tôi bây giờ chật chội lắm, chờ tôi có tiền mua nhà có sân vườn thì sẽ lại nhờ cậu nhé, đâu thể để chó cao nguyên ở trong căn nhà bé tẹo được.”

Chốn Đô Thành Ồn Ã:

“Không được! Phải mua sân vườn, sân vườn thật to! Đâu thể để vua chó cao nguyên đâu sống ở căn hộ bé tẹo trong thành phố được! [siết tay] [siết tay] [siết tay]”’

Đại Anh Miêu: “Tại sao cứ phải mua sân vườn? Cứ dẫn nó đi dạo là được mà…”

Thiếu niên nhoẻn môi cười, mắt trong sáng: “Đúng vậy, tất nhiên không thể, hơn nữa còn phải mua sân vườn thật to mới xứng với chó thần phương Đông của chúng ta.”

Câu này nói hay quá!

Là người cuồng chó ngao Tây Tạng, Lâm Mạn Thiến cảm thấy câu nói này đã chạm đúng tim cô, gật đầu lia lịa: “Chuẩn chuẩn, cậu nói quá đúng! Chúng ta cố gắng làm việc để làm gì? Tất nhiên là để cuộc sống tốt đẹp hơn! Nếu như đến cả chạy còn không được chạy, sủa còn không được sủa thì có tư cách gì nuôi nó chứ…” Lâm Mạn Thiến thực sự rất thích chó ngao Tây Tạng, mỗi lần nói tới nó là nói hoài không dứt, bất giác nói rất lâu, mãi đến khi tê tay mới khựng lại, vội vàng tắt máy nói, đằng hắng, giơ thùng lên, “À thì, xin lỗi nha, ngại quá, trà sữa sắp lạnh đến nơi rồi, cậu muốn uống gì? Hay uống cả ba?”

… Cảnh tượng này buồn cười quá.

Một cái thùng to đùng được giơ cao làm che khuất đầu cô, nhưng bên trong chỉ còn sót lại ba ly nước, buồn cười cứ như trong truyện tranh.

Bùi Nhất đỡ lấy cái thùng, đặt xuống đất, lại thuận tay lấy ly cacao nóng: “Em uống cái này.”

Cậu không thích uống trà sữa, cũng không thích uống nước ép hoặc thức uống pha chế quá ngọt, nếu là trước đây thì chắc chắn cậu đã từ chối thẳng, nhưng khi biết Lâm Mạn Thiến là Chốn Đô Thành Ồn Ã, cậu là fan của người ta, đâu thể từ chối thần tượng được, suy nghĩ chốc lát, cuối cùng miễn cưỡng lấy ly ở ngoài nhất, sau đó cắm ống hút uống một ngụm, quả nhiên ngọt muốn chết.

Cô gái ngẩng đầu, hai nốt ruồi lệ cũng như đang mong đợi: “Ngon không?”

Bùi Nhất ráng nuốt xuống, rất nể nang gật đầu: “Ngon lắm.”

Trên thực tế lưỡi của Bùi Nhất không quá nhạy, giống như những người không biết ăn cay mà lại ăn món cay vậy, đối với họ, đậu hũ Tứ Xuyên hay thịt đun sôi không có gì khác biệt, chỉ cay mà thôi. Do đó, đối với Bùi Nhất, mọi loại nước pha chế trên đời cũng chỉ có một vị, đó là ngọt.

Nhưng cậu lại tỏ ra rất chân thành, chân thành đến mức khiến người ta không thể nghi ngờ rằng thằng bé này thật sự thích cacao.

Bởi thế, cô gái nhất thời có cảm giác thỏa mãn vì đã chiêu đãi thành công.

Cô cười toe vỗ vai cậu: “Nếu cậu thích thì cho cậu luôn hai ly này, cậu uống thử đi, quán này ngon lắm.”

Lúc cười, Lâm Mạn Thiến không cười ưu nhã, không để lộ răng như các nữ diễn viên khác mà cô nhướn cao mày, mắt cong tít, nhếch môi, hàm răng trắng tinh, nhìn ngọt hơn cả trà sữa.

Bùi Nhất nhất thời cảm thấy ngụm nước trong miệng mình trở nên nhạt thếch.

“Tôi đi đây.” Cô vẫy tay, cười toe xoay người đi, chuẩn bị đưa nước cho người khác, nhưng đi được nửa đường, không biết tại sao lại đặt cái thùng xuống, ngồi chồm hổm một lúc lâu.

Bùi Nhất còn tưởng cô không khỏe, định đi tới xem sao thì thấy cô như đang lột xác, chiếc áo bông bị cởi ra, thậm chí cô còn chui ra khỏi áo, chiếc áo rơi xuống đất, hệt như thỏi vàng cực lớn.

Lâm Mạn Thiến ôm lấy thỏi vàng chạy tới, hết sức chân thành: “Trợ lý của tôi đem áo tới rồi, trả cậu nè, cảm ơn cậu nha.”

Sau đó nhét thỏi vàng vào tay người quản lý đang ngồi cạnh cậu, hơn nữa còn thuận tay đưa ly trà sữa pudding socola cho Bùi Nhất: “Nè, cái này cũng ngon lắm, cậu uống thử đi.”

Theo như kịch bản thông thường, nữ chính chắc chắn sẽ nói, tôi giặt sạch rồi sẽ trả cho cậu sau, nhưng Lâm Mạn Thiến và Bùi Nhất không phải người xa lạ, làm vậy chỉ giống làm màu, có khi còn khiến người ta lúng túng, vì vậy cô bèn tặng cậu ly trà sữa mình thích nhất để tỏ lòng biết ơn.

Người quản lý nhận lấy áo, cảm thấy cô gái này biết giữ khoảng cách quá.

Hồi trước quay một phim, cũng là mùa đông, một nữ diễn viên trong đoàn phim lạnh run lập cập giữa trời tuyết, Bùi Nhất lịch lãm đưa áo khoác cho cô ta. Sau đó cô ta giặt sạch rồi nói muốn trả lại cho cậu, cậu bảo không cần, nhưng cô ta rất kiên trì, quay phim xong còn nhắn tin cho cậu, hỏi bao giờ cậu rảnh để cô ta đi trả áo, hơn nữa còn không an tâm gửi chuyển phát mà phải tận tay trả cho cậu.

Người quản lý rất muốn nói, cô à, cái áo này rẻ lắm, cô cứ vứt đi.

Chuyện này kéo dài mấy ngày, thậm chí nữ diễn viên kia còn chụp ảnh đăng Weibo gắn thẻ Bùi Nhất cảm ơn cậu, nếu ekip không xử lý nhanh thì suýt chút nữa việc này đã trở thành tai tiếng đầu tiên của em trai quốc dân.

Vì vậy, ban nãy Bùi Nhất đưa áo cho Lâm Mạn Thiến, người quản lý đã thầm lo lắng, chỉ sợ chuyện cũ lại tái diễn.

Bây giờ nghĩ lại, quả nhiên giữa người với người rất khác nhau. Chị gái trải đời luôn có chừng mực hơn là em gái thích dây dưa lằng nhằng.

Anh ta gật đầu, hỏi thiếu niên ngồi bên cạnh: “Áo này phải làm sao đây?”

Làng giải trí không có nhiều siêu sao nhưng quần áo thì nhiều, nhà tài trợ đưa quần áo mặc hai bộ một ngày cũng không hết. Thay vì giặt rồi cất kỹ trong tủ thì chẳng thà xử lý triệt để luôn cho tiện.

“Cất đi.” Cậu dừng một chút lại nói, “Mới mặc mười mấy phút thôi, cũng không cần giặt, anh cứ đem về nhà em cất là được.”

Người quản lý: … Cậu nói gì cơ?

Cậu đã hoạt động trong giới này thì hiển nhiên cũng biết giới fans có định luật nổi tiếng, tên là: Nắm tay với idol, sẽ không rửa tay.

Tất nhiên Bùi Nhất không phải là fan biến thái như vậy, cậu chỉ cảm thấy Lâm Mạn Thiến sạch sẽ, áo cũng chỉ mặc mười mấy phút thôi, không khác gì áo mới, hơn nữa loại áo bông một khi đã giặt thì sẽ giảm tác dụng giữ ấm. Không hơn.

Hết chương 12