Chương 41: Cô gái xinh đẹp bước ra từ truyện tranh (3)
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 41: Cô gái xinh đẹp bước ra từ truyện tranh (3) tại dua leo tr
Edit: Thiên Tình
Văn Anh lần đầu tiên sử dụng gập phép, hơi chút thấp thỏm, dù sao kế hoạch của cô là, chọn một nhân vật nữ trong cuốn truyện tranh trên tay cô, tiến vào thế giới 2D, sau đó bò ra từ một cái “khung” khác. Nhưng nếu không có hiệu quả, vậy vẫn có cách khác, có thể thông qua vài cảnh tượng đặc biệt để tiến hành thao tác. Nhưng may mắn là rất thành công, cũng không xuất hiện cảnh tượng hãi hùng như màn ra sân của Sadako(*), tỷ như thò tay ra khỏi sách, lại chậm rãi bò ra chẳng hạn. (*) Nhân vật chính trong truyện/phim kinh dị The Ring, bò ra từ màn hình TV. Cô thở phào nhẹ nhõm, ngồi quỳ lên, vừa vặn mặt đối mặt với Khương Thiên Diệp. Cô chớp chớp mắt. Trong nháy mắt này, cánh tay Khương Thiên Diệp gần như nổi da gà cả lên, hắn cố nén cảm xúc muốn bỏ chạy, mở miệng hỏi: “Cậu…” “Nước!” Không chờ hắn nói xong, chỉ thấy đôi mắt cô sáng ngời, nhìn chằm chằm đầu tóc ướt nhẹp của hắn, giọt nước trên đó lấp lánh như ánh sao. Cô ngồi quỳ trên giường, hắn đứng trên mặt đất, vị trí trái lại không cao bằng cô, không kịp đề phòng, cô dùng ngón tay sờ lên cổ hắn, sau đó nghiêm túc liếm liếm ngón tay, nuốt hết giọt nước vốn đang chảy trên người hắn. Khương Thiên Diệp cảm thấy cả người đều sắp cứng lại. Cô còn cảm thán: “Nước thật là sạch, còn chưa bị ô nhiễm, cậu lấy ở đâu ra vậy?” Khương Thiên Diệp: “…” Tôi mới là người phải hỏi cô ở đâu ra! Hắn bỗng dưng nhớ tới cuốn truyện tranh phát sáng, bộ dạng phong trần mệt mỏi của cô, giống hệt những người bôn ba cát bụi trong 《 Tận Thế Thần Phong Đoàn 》, chắc cũng chỉ có người ở tận thế, mới sẽ cảm thán nước mà hắn tắm là sạch sẽ. “Cậu là… Thanh Điểu?” Hắn chần chờ hỏi ra cái tên khó tin này. “Đúng nha, cậu cũng nghe về tôi sao?” Cô như là có chút thẹn thùng, nhưng khuôn mặt lem luốc nhìn không ra được nhiều thông tin, “Tôi mới vừa nhập đoàn, không nghĩ tới lại có chút danh tiếng. A, nhắc mới nhớ, lúc nãy tôi rõ ràng đang băng bó vết thương cho Lục Ngô mà, tại sao… Ơ, nơi này, là nơi nào?” Cô ngẩn ra, con mắt dường như mới tỉnh ngủ, nhập nhèm hỏi. So sánh với câu hỏi đơn thuần của cô, trong lòng Khương Thiên Diệp lại chấn động hơn nhiều. Nhân vật truyện tranh có thể xuyên đến thế giới thực tế sao? 2D và 3D kết nối với nhau? Thời không bị rạn nứt? Bức tường thứ nguyên tan vỡ!? Mợ nó, chuyện này ảo diệu quá rồi đấy! Thực ra hắn đang mơ đúng không, đọc truyện tranh đến mê mẩn sau đó nằm mơ… Nhưng tại sao không phải là Tất Phương, nhân vật mà hắn thích nhất chứ?! Hắn hít sâu một hơi, ổn định tâm lý xong, tiếp đó, véo thật mạnh vào cánh tay mình. Cái véo này không nhẹ, nhưng khi hắn lại mở mắt ra, cô gái trước mắt không chỉ không biến mất, còn “xì” cười. Âm thanh trong trẻo thuộc về phái nữ, khoan khoái vang vọng ký túc xá. Sự thực thắng hùng biện, Khương Thiên Diệp không thể không thừa nhận, ký túc xá của hắn thật sự đến một vị khách không mời. Nếu như không phải cách đối phương xuất hiện quá mức mộng ảo, hắn nhất định sẽ nhờ quản lý đuổi cô ra ngoài. Nhưng hiện tại… Hắn thở dài, làm sao bây giờ? “Thanh Điểu.” “Hửm?” “Cậu có nhớ bản thân xuất hiện ở đây bằng cách nào không?” Cô lắc đầu, “Không nhớ rõ, giống như là chớp mắt một cái, liền đổi địa điểm. Cậu biết đây là đâu không?” Cô không biết gì về thế giới này, cũng không biết cách trở về. Cho nên, hắn chỉ có thể tạm thời thu lưu cô? Khương Thiên Diệp còn chưa hết kinh ngạc, đã thấy cô cọ vào ráp trải giường khiến nó trở nên đầy bụi. Hắn nhíu chặt lông mày, mặc dù không có bệnh thích sạch sẽ, nhưng hắn cũng không thích đồ của mình bị người khác chà đạp thành lộn xộn như thế. “Cậu tắm rửa trước đi.” Hắn nhìn đồng hồ đeo tay, còn một khoảng thời gian nữa thì bạn cùng phòng mới về, “Tôi từ từ sẽ nói cho cậu biết nơi này là nơi nào.” Tắm rửa, ở tận thế cũng không hẳn là chuyện không thể, nhưng bên người cần có một dị năng giả hệ thủy cực kỳ mạnh mẽ, mà Thần Phong đoàn uy phong lẫm liệt lại vừa khéo không có, cho nên Thanh Điểu đã rất lâu chưa được đi tắm. Truyện tranh được vẽ trắng đen, dùng nét vẽ chuyên biệt để miêu tả cát bụi, sẽ không che đi khuôn mặt của Thanh Điểu, trái lại còn rất nổi bật ấn tượng. Đương nhiên, khi từ 2D chuyển sang 3D, kiểu nổi bật này không còn nữa, vì thế Khương Thiên Diệp chỉ nhìn thấy một cô gái bụi bặm đang chiếm giường hắn, còn quệt ráp trải giường đến đầy tro bụi. Khương Thiên Diệp đi buồng tắm mở nước, Thanh Điểu khi đã hưng phấn kích động xong, cũng dần khôi phục tâm tình. Hắn đổ đầy nước rồi đẩy người vào buồng tắm, nhắc nhở cô: “Bên trái là nước nóng, bên phải là nước lạnh, trên giá có một tấm khăn, cậu có thể dùng. Tắm xong mặc vào T-shirt của tôi trước đi, tôi chỉ mới mặc qua một lần…” Lúc đang nói chuyện, hắn chỉ nghe bên trong truyền ra tiếng “ùng ục”, có vẻ không giống tiếng nước “rào rào” xối lên người lắm. Hắn không yên tâm, hỏi một câu, chưa thấy đáp lại, liền vặn nắm cửa, “Tiếng…” Dưới vòi phun, cô gái còn chưa cởi quần áo, chỉ đang ngẩng đầu, vui sướng hé miệng đón lấy dòng nước trào ra mà uống. Nghe được tiếng cửa mở, cô quay đầu lại nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu. Cả người cô đều bị thấm ướt, mặc quần ngắn và áo lót đơn giản, lộ ra đường cong lả lướt hấp dẫn. Dù sao cũng là nhân vật được vẽ ra để thu hút đọc giả nam, bất kể là tướng mạo hay vóc người đều khó có thể xoi mói. Bởi vì bụi đất trên người cô đã được cọ rửa, cặp đùi bóng loáng trắng như tuyết lắc lư trước mặt Khương Thiên Diệp, Ướt! Sũng! Mê! Hoặc! Bốn chữ này phảng phất dán ngay trên trán cô. Quả thực còn chấn động lòng người hơn cả không mặc quần áo. Khương Thiên Diệp khẽ hít một hơi, vừa định lùi lại, ngẫm lại thấy không đúng, xông tới tắt vòi nước. Giọt nước nặng trĩu trên hàng mi của Thanh Điểu, không thể mở to mắt, cô mơ hồ chớp chớp mắt, mới dùng âm thanh mềm mại hỏi hắn: “Sao vậy?” Trong thế giới 2D, cô đã là một người rất đẹp, đi tới 3D, nét đẹp này không hề giảm bớt một li, thậm chí còn tăng thêm một phần linh động hơn những bức tranh cứng nhắc kia. Sau khi được rửa sạch, khuôn mặt trắng nõn của cô không che không chắn xuất hiện trước mắt hắn, cái mũi nhỏ xinh mà thẳng tắp, đôi môi hồng hào, cặp mắt mèo linh động đầy thần thái nháy mắt, lông mi dài đến lạ, quả thực là phạm quy. Vì thế, mặc dù bên cạnh Khương Thiên Diệp chưa bao giờ thiếu mỹ nhân, hắn cũng hơi nín thở, giây lát sau, mới bất đắc dĩ nói: “Nước này không sạch, cậu đừng uống…” “Rất sạch nha.” Cô liếm liếm giọt nước sắp nhỏ xuống ở mu bàn tay, tựa như chú mèo con. Khương Thiên Diệp: “…” Thật vất vả giữ cho cô tắm rửa sạch sẽ mà không uống nước, Khương Thiên Diệp chỉ cảm thấy mình mệt đến đầy người mồ hôi, có lẽ nuôi thú cưng cũng không mệt như vậy. * Từ trước tới nay, Khương Thiên Diệp chưa từng cảm thấy giao tiếp với con gái là một chuyện mệt nhọc, dù sao những người có thể lởn vởn quanh hắn đều rất biết quan sát, không ai dám phiền hắn. Nhưng người đến từ một thứ nguyên khác thì không giống, ở tình huống hắn cố gắng không làm lộ cô chỉ là nhân vật trong truyện tranh, phải diễn tả rằng cô từ trong hư không xuyên đến ký túc xá của hắn thế nào, mặc dù hắn tự nhận là giải thích rất rõ ràng, nhưng vẫn bị mấy câu hỏi liên tiếp của cô làm hoa mắt chóng mặt, bực bội quá, không khỏi lạnh nhạt liếc cô một cái, “Cậu nói xong chưa?” Vốn dĩ là nhân vật hắn không thích nhất, cố tình hắn lại gặp phải, nếu đổi thành hai người kia, đoán chừng đã sớm mừng như điên rồi. Hắn đau đầu ấn huyệt thái dương. Bằng không dứt khoát nói cho bọn họ biết, để bọn họ tự nghĩ là xong. Cảm xúc của người này có thể lây sang người khác, hắn phiền muộn đương nhiên cũng bị cô nhìn ở trong mắt, Văn Anh trong vai Thanh Điểu cũng dần dần không nói lời nào, chỉ mặc chiếc áo T-shirt rộng thùng thình của hắn, trong ngực ôm một cái gối che lấp vị trí giữa hai chân, im lặng ngẩn người. Bầu không khí chợt lạnh tanh, Khương Thiên Diệp lại cảm thấy không quá thoải mái, định nói gì, bỗng nghe được tiếng mở khóa. Hắn đột nhiên rùng mình, vô ý thức kéo kín màn giường. “A Diệp, mau xuống đây phụ đi!” Cửa vừa mới mở, đã nghe bạn cùng phòng nôn nóng hô. “Làm sao vậy?” “Tên Uông Thuấn Tinh da giòn này, lúc đi về thì bị xe đạp đụng trúng… Không đúng, cậu sợ máu, thôi quên đi, cậu đừng xuống đây.” “Chảy máu?” Khương Thiên Diệp cau mày, hắn ra hiệu với Văn Anh, bảo cô ở đó đừng nhúc nhích, hắn bò xuống giường, “Nếu nặng thì đi phòng y tế đi, một mình cậu cõng không nổi đâu.” Bởi vì biết mình sợ máu, cho nên hắn đặc biệt không nhìn vết thương, nhưng kỳ quái là, khoảnh khắc lúc hắn bước xuống giường, màu sắc trong tầm mắt đột nhiên giống như bị rút đi vậy, chỉ còn dư lại hai màu trắng đen. Hắn nhìn thấy bạn cùng phòng Uông Thuấn Tinh xắn ống quần lên, trên bắp chân đang chảy máu, nhưng dưới cái nhìn của hắn lại giống… mực nước… Hắn có chút suy tư liếc nhìn cái giường bị khép kín kia. Thanh Điểu của Thần Phong đoàn, giỏi chữa bệnh cứu trị, xem như là bác sĩ tư nhân trong đoàn đội, nhưng kỹ năng của cô rất cùi bắp, đơn giản mà nói chính là khống chế sắc thái, có thể tước đoạt và bổ sung thêm sắc thái cho người khác. Nghe có vẻ rất thú vị, nhưng đối với thời buổi tận thế zombie hoành hành, lại không có bất kỳ tính thực dụng nào. Vì thế sự xuất hiện của nhân vật này rất không được hắn hoan nghênh. Nhưng bây giờ… Lại nói, nhân vật 2D vẫn có thể sử dụng siêu năng lực ở thế giới 3D, vậy thì hơi bị nghịch thiên rồi. Hắn đột nhiên cảm thấy vui mừng, may mà Tất Phương, nhân vật hắn thích nhất trong đoàn không tới đây, bằng không anh chàng hệ hỏa này mà kích động lên sẽ đốt ký túc xá trong nháy mắt mất, như vậy không chừng sẽ triệt để phá huỷ trật tự của thế giới này. Ba người từ phòng y tế băng bó xong trở về, trong phòng vẫn yên lặng như cũ, hai người khác không cảm thấy gì, không có ăn trộm là tốt rồi. Nhưng đối với một người biết rõ trong phòng có người như Khương Thiên Diệp, cái này giống như một tín hiệu, hắn không khỏi suy nghĩ: Cô ấy đã trở về? Bằng không, người bình thường sẽ yên tĩnh chờ hắn về như vậy sao? Mà lúc hắn một lần nữa bò đến màn giường, một bàn tay đột nhiên xuất hiện giật góc áo hắn. Hắn lại hít vào một hơi. Ánh sáng trong phòng ngủ bị màn giường ngăn trở, độ sáng chỉ lờ mờ, cô ở bên dưới tia sáng mờ tối đó, ôm đầu gối, dùng một đôi mắt mèo to tròn vô cùng đáng thương mà nhìn hắn, làm khẩu hình: “Đói.” Tuy rằng ở tận thế thường ăn không đủ no, nhưng lúc hai người bạn cùng phòng kia tiến vào gian phòng, trong tay còn xách bánh mì về cho Khương Thiên Diệp ăn tối. Mùi bánh mì mới ra lò kích thích sự thèm ăn của người khác. Hai cậu bạn kia lành sẹo quên đau, bắt đầu tán dóc về mấy sự kiện mới nhất trong trường, “Không nghĩ tới Phương Nhiễm của khoa tiếng Trung có ngoại hình cũng không tệ nhỉ? Vị học bá luôn thi được hạng nhất của khoa bọn họ thế mà lại tham gia câu lạc bộ cosplay, rất nhiều người đều phải há hốc mồm.” “A Diệp còn chưa nghe qua chuyện này phải không, càng đáng sợ chính là, bộ ảnh hoàn thiện kia vừa tung ra, liền kinh diễm một đám khán giả.” “Ồ, cos ai thế?” Khương Thiên Diệp thuận miệng phụ họa, duỗi tay ra, “Đói rồi, đưa bánh mì cho mình.” “Còn có thể là ai, chính là nhân vật đang hot hiện nay, Thanh Điểu trong 《 Tận Thế Thần Phong Đoàn 》đấy.” “Hửm?” Văn Anh vô ý thức khẽ hừ, đó là phản ứng theo bản năng khi nghe được tên mình. Ký túc xá lặng ngắt. Một người bạn cùng phòng khác tên là Lý Thù sắp đưa bánh mì tới tay Khương Thiên Diệp, nghe thấy tiếng hừ nhẹ tựa như của một cô gái này, đột nhiên rụt tay về, cùng Uông Thuấn Tinh liếc mắt nhìn nhau. “Ta nói A Diệp…” Hắn cười khà khà, “Lúc nãy mình đã thấy lạ rồi, cậu vừa giặt ráp trải giường cách đây hai ngày, bây giờ lại phơi trên ban công, trời còn chưa tối liền kéo mành… Trên giường cậu, không phải đang giấu con gái đấy chứ?”
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️