Chương 19
Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 19 tại dua leo tr
~~~~Chương 19~~~~
Edit: Blanche
Hứa Phàm dẫn đầu kinh hô ra tiếng: “Oa! Ô tô lớn! Ô tô lớn!”
Đại Trang nói theo: “Ô tô thật lớn oa!”
Hứa Phàm cực kỳ hưng phấn, chỉ vào chiếc ô tô con mày đen, quay đầu hướng Hứa Chiêu nói: “Ba ba, nhìn! Ba xem! Ô tô lớn!”
Hứa Chiêu bất đắc dĩ mà nói: “Hứa Phàm a, đây không phải là ô tô lớn, là ô tô con.”
Hứa Phàm nói: “Là ô tô lớn.”
Hứa Chiêu sửa đúng nói: “Ô tô con.”
“Là lớn!”
“Ô tô con.”
Hứa Phàm kiên định mà nói: “Ba ba, là lớn, ba xem nó thật lớn, ô tô lớn!”
“…”
Không có một chiếc xe khác đối lập, Hứa Chiêu không thể giải thích rõ sự khác nhau giữa ô tô lớn và ô tô con, tạm thời đem vấn đề này gác lại, nhanh chóng hướng trước bước một bước, ngăn lại Hứa Phàm, Đại Trang đang kích động muốn nhắm về phía chiếc ô tô đen, ánh mắt không tự chủ mà nhìn về phía cửa sổ xe, xuyên qua cửa sổ thành mặt nghiêng một nam nhân suất khí (đẹp trai có khí chất), mang theo một tia lạnh lùng.
Không đợi Hứa Chiêu thấy rõ ràng, chiếc ô tô con thong thả mà rời khỏi công ty lương thực, sau đó rẽ đi biến mất trong tầm mắt mọi người, chỉ là mọi người vẫn đang còn tò mò cùng hâm mô, nhớ về bộ dáng chiếc ô tô đen.
Hứa Phàm vươn tay nhỏ chỉ về phía trước nói: “Ba ba, ô tô lớn chạy mất.”
“Ừ.” Hứa Chiêu đáp một tiếng.
Hứa Phàm vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Con còn chưa được ngồi lên đâu, nó đã bỏ chạy mất.”
“…” Mặt cũng thật lớn nha.
Hứa Chiêu không tiếp Hứa Phàm nói linh tinh, kéo Hứa Phàm, Đại Trang về lại xe trâu trước, thuận tiện kéo xe trâu lên phía trước một chút, sau đó tiếp tục ngồi trên xe chờ, hy vọng công ty lương thực có thể đẩy nhanh tốc độ một chút, lại nhanh thêm một chút, để nhanh chóng nộp lương thực lấy đơn thuế, cậu cũng phải đi kiếm tiền.
Chính là đoàn xe trâu bò thật dài như cũ như ốc sên chậm rì rì tiến dần lên phía trước, trong lúc về còn kéo theo lúa mạch, hỏi mới biết được, lúa mạch phơi nắng không đủ, hơi nước quá nhiều hoặc lúa mạch không sạch sẽ, sẽ không qua được kiểm tra, công ty lương thực không thu, kéo về xử lý lần nữa, nhưng kéo về nhà lại rất khó khắn, vì thế không ít người phơi lúa ngay tại chỗ, đãi lúa mạch, vội đến chân không chạm đất.
Hứa Chiêu lại chịu không được, hỏi ba Đại Trang khi nào mới đưa được thuế lương thực.
Ba Đại Trang tập mãi thành thói quen mà nói: “Chiều muộn đi.”
Hứa Chiêu giật mình hỏi: “Chiều muộn?”
“Sao?”
“Lâu như vậy?”
“Đây là chúng ta đi sớm, chú xem phía sau chúng ta đi, phỏng chừng muốn giao phải đến tám chín giờ tối.”
Hứa Chiêu nhìn liếc mắt đội ngũ thật dài, nháy mắt ủ rũ, thành thành thật thật mà ngồi trên xe trâu, nhìn mặt trời dần dần lên cao, một đám thôn dân trên mặt đều đổ mồ hôi, tâm niệm vừa động, đột nhiên trong đầu hiện ra một cái ý tưởng, quay đầu nhìn về phía ba Đại Trang.
Ba Đại Trang giật mình hỏi: “Làm sao?”
Hứa Chiêu nói: “Lý ca, có việc muốn nhờ anh giúp.”
Ba Đại Trang hỏi: “Giúp gì thế?”
Hứa Chiêu nói: “Giúp em trông tam oa tử một chút.”
“Chú đi làm gì?”
“Em có một người bạn bán kem cây, em thấy bên này nhiều người, em gọi cậu ấy tới đây bán, hoặc là em giúp bán bên cạnh.”
“Cảm tình thật tốt nha.” Ba Đại Trang thập phần hiểu rõ mà nói: “Đi đi.”
Hứa Chiêu nói một tiếng với Hứa Phàm, sau đó bước chân chạy về hướng nhà Thôi Thanh Phong, nói ý tưởng của mình cho Thôi Thanh Phong nghe.
“Đến công ty lương thực bán kem cây?” Thôi Thanh Phong giật mình hỏi.
Hứa Chiêu gật đầu nói: “Đúng.”
“Nhưng còn phải đi đưa cho cương xưởng.”
“Cương xưởng bên kia có thể chậm một giờ rồi đi đưa, hiện tại bắt đầu làm, thời gian còn kịp, hiện tại trước làm như tớ nói.”
Thôi Thanh Phong hỏi: “Hôm nay chúng ta phải làm bao nhiêu kem cây?”
Hứa Chiêu đáp: “Một ngàn cây.”
“Có nhiều quá không?”
“Sẽ không, cậu ở nhà làm, tớ đi bán! Nhất định có thể bán hết!”
Hứa Chiêu rất nhanh đóng gói kem cây xong, cho vào thùng xốp, sau đó cột vào phía sau xe đạp mới của Thôi Thanh Phong, cưỡi đi, rất nhanh rời khỏi Thôi gia, hoàn toàn không chú ý tới chiếc ô tô con màu đen chậm rãi dừng lại phía sau, cùng với ánh mắt nam nhân trên ô tô, tốc độ thật nhanh mà đạp, rốt cục tới công ty lương thực.
“Ba ba! Ba ba!”
Hứa Phàm nhìn thấy Hứa Chiêu hưng phấn mà bạch bạch chạy tới, chính là Hứa Chiêu đạp quá nhanh, trực tiếp đi lướt qua bé, bé lại nhanh chóng dừng chân lại, thân thể nhỏ lung lay một chút, quay đầu lại hưng phấn gọi ba ba, rốt cục chạy đến trước mặt Hứa Chiêu, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhiệt tình mà nói: “Ba ba, ba đã về rồi?”
Hứa Chiêu chỉ đang thở dốc, không đếm xỉa tới Hứa Phàm.
Hứa Phàm tiếp tục ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, nói lại một lần: “Ba ba, ba đã về rồi?”
Hứa Chiêu lúc này mới vươn tay sờ sờ mặt Hứa Phàm, tỏ vẻ mình đã trở lại.
Hứa Phàm cao hứng mà quay đầu nói với Đại Trang: “Ba ba của tớ đã trở về!”
Đại Trang hỏi: “Ba ba của cậu mang gì?”
Hứa Phàm nói: “Kem cây!”
Đại Trang hỏi: “Có thể cho tớ ăn một que sao?”
Hứa Phàm trực tiếp cự tuyệt nói: “Không thể.”
“Vì sao?” Đại Trang hỏi.
Hứa Phàm nói: “Bởi vì kem cây cần tiền mua.”
“Bao nhiêu tiền một cây?”
“Ba phần tiền một cái.”
Đại Trang không có tiền, nghĩ nghĩ nói: “Hứa Phàm, tối qua cậu ăn một bắp ngô của tớ.”
Bắt người mềm tay cắn người miệng mềm, Hứa Phàm nháy mắt không có lo lắng, nhìn Đại Trang.
Đại Trang trông mong nhìn Hứa Phàm.
Hứa Phàm một lúc lâu sau đó, nói: “Vậy được rồi, cho cậu ăn một cây.”
Đại Trang lập tức chạy đến trước mặt Hứa Chiêu nói: “Chú Hứa, tam oa tử nói, cũng cho cháu ăn một cây kem.”
“Được, cho con một cây.”
Hứa Chiêu lấy một cái kem đậu xanh cho Đại Trang, một cái đậu đỏ cho Hứa Phàm, hai tiểu tử kia vui vẻ mà ngồi trên xe trâu ăn kem.
Ba Đại Trang thì giúp Hứa Chiêu bán kem cây, thùng kem này của Hứa Chiêu đến thật đúng lúc, mọi người đúng là vừa nóng vừa khát, chỉ trong chốc lát, hai trăm cây kem bán hết, ước chừng bán được sáu đồng tiền.
Hứa Chiêu cưỡi xe đạp, mang theo thùng xốp không trở về, Thôi Thanh Phong chấn động hỏi: “Bán sạch? Nhanh như vậy?”
“Ừ, ngày mai tiếp tục.” Hứa Chiêu đưa cho Thôi Thanh Phong ba đồng tiền.
Thôi Thanh Phong cười hì hì nói: “Hứa Chiêu cậu thật lợi hại.”
Hứa Chiêu cười nói: “Còn nữa, cái kia, hôm nay tớ không giúp cậu làm kem cây được, còn phải chờ nộp thuế, hơn nữa giờ tớ phải đi đưa cơm cho mẹ tớ.”
Thôi Thanh Phong nói: “Được, cậu đi đi, tớ một mình không thành vấn đề.”
“Vất vả cậu.”
“Nói gì thế, mau đi đi.”
Hứa Chiêu cưỡi xe đạp Thôi Thanh Phong, đi bệnh viện trung tâm thị trấn đưa cơm, thuận tiện cho Hứa mẫu hai khối tiền, sau đó đem xe đạp trả lại Thôi Thanh Phong, lại quay lại công ty lương thực, mua ở cửa hàng nhỏ một đầy một cái cặp lồng hoành thánh, còn thêm hai túi rau hệ, mang theo tới công ty lương thực, chia cho ba Đại Trang một nửa.
Ba Đại Trang cự tuyệt không được, trong lòng nóng hầm hập, những năm nay người tuy rằng bần cùng, nhưng đặc biệt thành thật, chân thành, ba Đại Trang ăn nói vụng về, lời gì hoa mỹ nói chẳng ra, đành phải nói: “Hứa Chiêu, có việc gì quay đầu tìm anh, anh đều giúp chú.”
Hứa Chiêu cười nói: “Cảm ơn Lý ca, có việc nhất định tìm anh.”
“Không thành vấn đề, đến, nếm thử đậu sừng xào của chị dâu chú.”
“Anh cũng mau ăn hoành thánh.”
Vì thế, Hứa Chiêu, Hứa Phàm, ba Đại Trang, Đại Trang, hai đôi cha con, ngồi dưới tàng cây ăn cơm trưa, những người nộp thuế khác cũng thế, không chút nào cảm thấy mộc mạc.
Nhất là Hứa Phàm, ăn đến thật ngon, có thể sướng hơn lên trời.
“Ăn thật ngon quá!” Hứa Phàm ăn một hơi hoành thánh, vẻ mặt tươi cười.
“Bên trong có thịt!” Đại Trang như có chuyện lạ mà tiếp lời.
“Ừ, thật nhiều thịt.”
“Bên trong mỗi cái đều có.”
“Ba ba của tớ mua.” Vẻ mặt Hứa Phàm kiêu ngạo.
Hứa Chiêu, ba Đại Trang nhìn hai đứa trẻ cười cười.
Một chiếc ô tô con màu đen cách đó không xa rốt cục bây giờ mới khởi động, chậm rãi rời khỏi công ty lương thực, một đường trở về nhà Thôi Thanh Phong, Thôi Thanh Phong nghe được thanh âm, quay đầu gọi: “Tiểu thúc, là thúc sao?”
“Là ta, cháu đang làm gì thế? Còn đang làm kem cây?”
Thôi Thanh Phong cười nói: “Dạ, hôm nay phải làm nhiều lắm.”
“Ta giúp cháu đi.”
“Không cần, thúc nghỉ ngơi một chút đi, thúc lại lái xe làm gì thế?”
“Nhìn bạn của cháu.”
“Bạn nào của cháu?” Thôi Thanh Phong hỏi.
“Hứa Chiêu.”
Thôi Thanh Phong bật người khẩn trương lên, hỏi: “Thúc nhìn cậu ấy làm gì?”
“Xem cậu ta là người như thế nào?”
“Thế nào?” Thôi Thanh Phong hỏi.
“Cảm giác không tệ lắm, có thể tiếp tục hợp tác, được rồi, cháu tiếp tục làm kem đi, ta đi nhìn ba cháu một chút.”
“Được, đúng rồi, tiểu thúc, thúc đang yêu ai sao?”
“Không có.”
“Chỉ là có một nam sinh thật thanh tú, tìm cháu hỏi thúc nhiều lắm.” Thôi Thanh Phong biết tiểu thúc hắn thích nam sinh, hơn nữa thích kiểu thanh tú, kỳ thật không phải luôn như thế, chính là từ hai năm trước, đột nhiên thích nam sinh vừa gầy lại nhã nhặn.
“Được rồi, ta đã biết.”
“Vậy thúc đi xem ba đi.”
Thôi Thanh Phong nói xong liền một mình vội vàng làm kem cây, nghĩ tiểu thúc đánh giá Hứa Chiêu là “Cảm giác cũng không tệ lắm”, tiểu thúc rất ít khe người, “cũng không tệ lắm” đã là rất rất tốt, trong lòng nhịn không được vui vẻ, động tác trên tay nhanh hơn rất nhiều.
Biết Hứa Chiêu đang nộp thuế, Thôi Thanh Phong tự mình cầm giấy thông hành cương xưởng, đưa kem cây tới cương xưởng, sau đó xuống nông thôn bán kem cây, rồi lại tới đường cái mở quán kem, lúc chiều, tiểu thúc cùng ba ba xem ti vi, hắn mới có thời gian tới công ty lương thực tìm Hứa Chiêu, tìm nửa ngày, rốt cục tìm thấy Hứa Chiêu ở cửa công ty lương thực.
Thôi Thanh Phong cao hứng mà tiến lên gọi: “Hứa Chiêu.”
Hứa Chiêu hỏi: “Thanh Phong sao cậu lại tới đây?”
Thôi Thanh Phong nói: “Tới xem cậu đã nộp thuế xong chưa.”
Hứa Chiêu đáp: “Chưa, bất quá sớm thôi, còn hai nhà.”
“Đúng là nhanh. Đúng rồi, cậu gặp tiểu thúc tớ rồi sao?” Thôi Thanh Phong hỏi.
Hứa Chiêu hỏi lại: “Tiểu thúc cậu về rồi?”
“Đúng vậy, thúc nói thúc tới nhìn cậu.”
“Nhìn tớ? Tớ như thế nào không biết?”
“Thật là kỳ quái.”
Khi nói chuyện, rốt cục cũng đến phiên Hứa Chiêu, ba Đại Trang giao nộp thuế.
Hứa Chiêu, ba Đại Trang nhất thời khẩn trương lên.
Thôi Thanh Phong không hiểu hỏi: “Sao?”
Hứa Chiêu nói: “Khẩn trương.”
“Khẩn trương gì?”
“Kiểm nghiệm không qua, lại phải kéo về phơi nắng thêm vài ngày, thực phiền toái, nếu như không qua nhiều, sẽ phạt tiền.”
“Nghiêm trọng thế!” Thôi Thanh Phong đi theo cũng khẩn trương lên.
“Ừ.”
Hứa Chiêu vừa mới dứt lời, kiểm nghiệm viên cầm trong tay một cây gậy lớn một đầu lõm, cho vào trong bao tải, kiểm nghiệm viên trước chọc hai cái, nhìn xem lúa có sạch không, trong loa vang lên “giao nộp thuế văn minh, không giả dối”, cho nên kiểm nghiệm đặc biệt nghiêm túc, tiếp kiểm nghiệm viên cho một hạt vào trong miệng nhấm.
Việc nhấm thử chậm rãi này, lập tức khiến Hứa Chiêu, ba Đại Trang, Thôi Thanh Phong, ngay cả Hứa Phàm, Đại Trang đều nín thở căng thẳng, mọi người chờ một câu của kiểm nghiệm viên.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️