Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi Chương 100: Muốn đem Lâm Cẩn giấu đi

Chương 100: Muốn đem Lâm Cẩn giấu đi

5:05 sáng – 23/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 100: Muốn đem Lâm Cẩn giấu đi tại dua leo tr 

Lâm Cẩn bị treo ở trên hot search một ngày, cũng bị người ta mắng một ngày, đến buổi tối nhiệt độ mới chậm rãi hạ xuống.

Ban ngày, vì không muốn bị phóng viên quấy rầy, cậu tắt máy chiếc điện thoại thường xuyên sử dụng, thẳng đến sau bữa cơm tối mới khởi động máy.

Vừa khởi động, liền thấy hơn trăm cuộc gọi nhỡ xa lạ cùng tin nhắn, Lâm Cẩn không để ý đến, gọi điện thoại cho chị Chu.

Chị Chu nói: “Cậu thành thật nói cho tôi, những chuyện trên mạng có phải là thật hay không?”

“Không phải.” Lâm Cẩn không chút do dự.

Chị Chu thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần không phải sự thật là tốt rồi, nếu không muốn tẩy trắng cũng khó. Bây giờ tôi sẽ đi phát Weibo thanh minh, cậu nhớ chia sẻ một chút, cho dù những người khác không tin, ít nhất vẫn có thể ổn định fan của cậu.”

“Được, cảm ơn chị Chu.” Lâm Cẩn nói.

Đại khái qua nửa giờ, Lâm Cẩn nhìn thấy chị Chu lấy danh nghĩa công ty phát Weibo, thanh minh về tin đồn Lâm Cẩn chơi xấu trong đoàn phim và bị đàn ông bao dưỡng hoàn toàn là bịa đặt. Nếu lại có người tung tin vịt, công ty sẽ dùng luật pháp can thiệp để giữ gìn danh dự cho nghệ sĩ.

Bài thanh minh vừa mới đăng lên, quả nhiên bị phần lớn cư dân mạng trào phúng, nhưng cũng làm fan của Lâm Cẩn an tâm rất nhiều.

“Anh Cẩn là nhất! Siêu yêu anh!”

“Là hậu thuẫn kiên cường nhất của anh Cẩn, tuyệt không đầu hàng!”

“Mỗi ngày đều xem phim của anh Cẩn, anh diễn rất khá, quá đẹp!”

Đương nhiên, cũng có fan mắng công ty Lâm Cẩn: “Công ty làm ăn kiểu gì vậy, anh Cẩn bị người bôi đen cả một ngày mới đứng ra thanh minh. Anh Cẩn, anh nên đổi công ty quản lý đi.”

Lâm Cẩn mới vừa chia sẻ xong bài viết, nhìn đến chỗ ghi lượt chia sẻ, cư nhiên lại có tên Thịnh Diễn Chi, cậu giật mình, không nghĩ tới hắn lại chú ý đến chuyện của cậu như vậy.

Thịnh Diễn Chi ngay lúc này gọi điện thoại tới.

Lâm Cẩn lập tức tiếp: “Alo?”

Thịnh Diễn Chi im lặng.

Lâm Cẩn lại “Alo” một tiếng, hỏi: “Sao lại không nói gì?”

Ngữ khí Thịnh Diễn Chi lãnh đạm: “Gọi lộn số.”

Nói là gọi lộn số, lại không chịu cúp điện thoại, Lâm Cẩn cố ý nói: “Vậy tôi cúp đây.”

“Không cho cúp!”

“Này cũng không cho, kia cũng không cho. Thịnh Diễn Chi, anh là trúc giang* thành tinh sao?”

Lời này vừa nói ra, Thịnh Diễn Chi ở đầu dây bên kia phỏng chừng là thẹn quá hóa giận, không nói hai lời liền cúp điện thoại.

Lâm Cẩn nhịn không được nhấp môi nở nụ cười.

Chỉ chốc lát sau, Thịnh Diễn Chi lại lên WeChat nhắn cho cậu một tin: Nói chuyện phiếm với tôi.

Lâm Cẩn: Nói cái gì?

Thịnh Diễn Chi: Nếu tôi và Hứa Thanh Dương cùng rơi xuống nước, em sẽ cứu ai?

Lâm Cẩn:……

Thịnh Diễn Chi: Mau trả lời!

Lâm Cẩn: Đều không cứu.

Thịnh Diễn Chi: Quả nhiên là nên nhốt em lại. *mỉm cười*

Lâm Cẩn cạn lời.

Người này khi nói đến chuyện yêu đương hình như có điểm biến thái.

Cậu suy tư một lát, gọi WeChat cho Thịnh Diễn Chi. Sau khi vang lên hai tiếng, bên kia truyền đến thanh âm rất không cao hứng của Thịnh Diễn Chi: “Làm gì?”

Lâm Cẩn nói: “Biết vì sao tôi lại không cứu anh không?”

Thịnh Diễn Chi cười lạnh một tiếng: “Bởi vì em mặc kệ sống chết của tôi!”

“Không phải, bởi vì kĩ thuật bơi lội của anh rất tốt. Tôi nhớ rõ lần trước Giang Tinh Thần nhắn tin cho anh, nói anh mỗi khi đến mùa hè đều sẽ bồi hắn đi bơi lội, hắn biết bơi ngửa là do anh dạy.”

Thịnh Diễn Chi tức khắc á khẩu không nói được gì, thậm chí còn có chút chột dạ. Dù sao Giang Tinh Thần vẫn là bạn trai cũ của hắn, hơn nữa hắn còn từng đem Lâm Cẩn làm thế thân của Giang Tinh Thần.

Thịnh Diễn Chi cái gì cũng không sợ, chỉ sợ Lâm Cẩn tính nợ cũ, hắn một chút cũng không muốn nếm lại tư vị bị Lâm Cẩn bỏ mặc cùng chán ghét, điều đó so với căm hận hắn còn khó chịu hơn.

Vì thế hừ lạnh nói: “Thôi, vốn dĩ cũng không trông cậy vào em cứu tôi.”

Lâm Cẩn âm thầm buồn cười, ngoài miệng lại nói: “Xem ra anh vẫn cho rằng tôi có một chân với Hứa Thanh Dương. Nếu đã như vậy, chúng ta cũng không còn gì để nói, chờ anh ý thức được chính mình sai ở đâu rồi nói sau.”

Nói xong cậu liền cúp điện thoại.