Chương 10
Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 10 tại dua leo tr
Gửi tin nhắn qua xong, Dịch Sâm khẽ di chuyển chuột, di đến ấn vào X góc phải trên màn hình, rồi tắt máy.
Sau đó đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, ngắm ánh đèn vàng dưới chân nhà, ấn nghe điện thoại.
“Alo.”
“Dịch Sâm.” Nghe giọng gọi tới có hơi bất mãn của người đàn ông đứng tuổi, “Sao giờ mới bắt máy?”
Người đàn ông nhếch môi, đáy mắt hiện qua một tia không kiên nhẫn, giọng điệu lại như thường: “Có chuyện gì?”
Thấy người nọ không chào hỏi gì với mình, người đàn ông đầu dây bên kia cố hít sâu mấy cái, mới tiếp tục nói: “Lúc nào cháu rảnh, chúng ta gặp nhau – – bốn năm trước ông nội cháu cũng từng nói với bác, hạng mục Húc Hà này để cho bác làm, sao giờ đột nhiên đổi người phụ trách hạng mục, cháu đã thương lượng gì với bác đâu?!”
“Bác Trần.” Dịch Sâm cười cười, “Chính bác cũng nói, đó là ông nội cháu đồng ý, thì bác đến tìm ông nội mà nói, bác tìm cháu, sợ là cũng chẳng thay đổi được gì.”
“Cháu!!” Người bác kia suýt chút nữa bị anh làm cho tức tới hộc máu.
Ba năm trước cụ Dịch đã qua đời, giờ bảo lão đi tìm cụ Dịch, chẳng khác nào là đang rủa lão hay sao?!
“Dịch Sâm, cháu có ý gì!!”
Nghe ra đối phương đang thở mạnh, Dịch Sâm không cười nữa, cảm thấy cơn giận cũng nguôi ngoai mới nói: “8 giờ sáng chủ nhật, quán rượu Minh Quang.”
Cúp điện thoại, anh ấn nút trên điều khiển từ xa, rèm cửa sổ khép lại từ từ.
Anh dùng một tay cởi áo, làm lộ ra vóc người khỏe mạnh to lớn, cơ bắp chập trùng nhẹ nhàng theo hô hấp.
Dường như nhớ tới gì đó, anh đừng bước lại, mở khóa điện thoại.
Star TV vốn là nền tảng trực tiếp có lưu lượng cao nhất, hiển nhiên có APP riêng.
“Keng–”
Chờ tiếng nhắc nhở đã tải xong vang lên, anh mới vứt điện thoại qua một bên, trên tay cũng đã cầm một chiếc áo tắm, xoay người đi vào phòng tắm.
——
Cộc cộc.
Người đàn ông đang ngồi trên ghế ông chủ cũng không ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt nói: “Cút.”
Không thông báo mà dám đến gõ cửa phòng làm việc của anh thì chỉ có một người.
Tiếc là, tốc độ mở cửa còn nhanh hơn tốc độ anh nói, một nam sinh ăn mặc thoải mái, đeo giầy đá bóng hơn vạn nguyên cười hì hì ôm bóng đi vào: “Anh, em nhớ anh muốn chết!”
Giống như đã quen thái độ này của người nọ, Dịch Sâm lật qua một trang, dùng bút máy nhanh chóng ký tên của mình xuống tài liệu, giọng điệu hời hợt: “Gì?”
Dịch Nhiễm khẽ hừ, chân bước thật nhanh đến trước bàn làm việc, chân chó lấy lòng: “Anh ơi, em muốn đến nhà anh ăn cơm, cùng anh ôn lại quá khứ ấy mà.”
“Không có xe sao?”
“Có, của anh cho đó!”
Đề cập tới chuyện này, thì ngón trỏ cùng ngón cái Dịch Sâm khép lại, di tới di lui: “Vậy mất một chân rồi?”
Dịch Nhiễm nói: “Ầy, anh…”
“Nói đi.” Dịch Sâm khép tài liệu lại, tiện tay đặt qua một bên, “Tìm anh có chuyện gì.”
Dịch Nhiễm cả kinh, thầm nghĩ chẳng nhẽ ông anh họ mình có thuật đọc tâm.
Không sao, thấy anh phát hiện ra rồi, cậu cũng chẳng vòng vo cho mệt, vất quả bóng xuống đất, méo miệng tố khổ: “Anh ơi, anh mau cứu em với! Ba em đóng băng hết các thẻ rồi, còn thừa lúc em đang ngủ, lấy luôn chìa khóa xe!”
“Em giờ đang ở nhờ nhà bạn, nhà chỉ hơn 100m2, đặt hai cái giường đã chật…Trên người em chỉ có 40 tệ tiền mặt, đến cơm cũng không đủ mua mà ăn—“1
“Em lại làm gì.”
“Em có làm gì đâu.” Dịch Nhiễm than thở, “Em, em chỉ chơi mấy ván đua xe.”
Dịch Sâm cười lạnh một tiếng: “Vậy còn tức cái gì.”
“Thì…thì chỉ chơi tí, có liều mạng đâu, cũng chẳng có tiền thưởng gì, hơn nữa cái đường núi kia rất an toàn, không dốc quá…” Dịch Nhiễm nói, “Anh, không thì anh cho em mượn ít tiền đi, em nhất định sẽ trả anh!”
“Giờ em về nhà, là không cần mượn anh.”
“Em không về đâu.” Dịch Nhiễm như nhớ tới gì đó, nhíu chặt mày, “Dạo gần đây lão già hay mang người phụ nữ kia về, giờ có đánh chết em cũng không về!”
Nhớ tới người chú kia gần đây ầm ĩ đòi cưới gái trẻ, Dịch Sâm khẽ nhíu mày.
Lâu sau anh mới hỏi: “Em muốn bao nhiêu?”
Dịch Nhiễm vui vẻ: “Một…hai triệu?”
“Một triệu, lát nữa anh sẽ bảo người cho em một tấm thẻ.”
Dịch Nhiễm cảm động vô cùng, chỉ cảm thấy phía sau người đàn ông trước mặt tỏa ra ánh vàng: “Anh, anh là người em thân nhất! Thế này đi, sau này anh muốn chơi ăn gà thì cứ gọi cho em, chắc chắn em sẽ nghe!!”1
Rốt cục lúc này Dịch Sâm mới giương mắt, cười lạnh một cái.
“Anh suy nghĩ lại rồi, em cứ chết đói đi.”
_ _
“Anh ta nói như vậy thật?” Lô Tu Hòa ăn một ngụm mì lớn, không rõ ràng lắm hỏi lại.
“Ừ.” Dụ Diên thả vài lát ớt trên bát mì, hơi nóng theo động tác của cậu tỏa ra, “Ý là để tôi dành chỗ cho anh ta?”
“Chắc là vậy… Là ông chủ mà, cách nói chuyện khác hẳn người thường!”
Lô Tu Hòa ăn chăm chú, chợt nghĩ tới gì đó, nên hơi nghiêng người, nói nhỏ giọng đi, “Nè! Tiểu Diên, tôi nghe nói là Team QM gần đây đang tuyển người đấy.”
Dụ Diên liên tục gắp mì, mì sợi xen lẫn vị cay tỏa ra trong miệng, kích thích làm cậu không ngừng khịt khịt mũi: ” Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Cái tôi nói là QM đó, không phải cái Team…Team gì đó, ui giời tôi quên rồi, nhưng mà Team QM là chính quy, nằm trong nhánh club ăn gà trong nước, thực lực thế nào cũng ở trong top 3, năm nay còn tham gia đi thi đấu quốc tế đấy!”
Dụ Diên gật đầu: “Vậy chắc rất lợi hại…”
“Ông vẫn còn ăn được à, rốt cục ông có hiểu ý tôi không, ba ba?”
“Hả, ý gì?”
“…” Lô Tu Hòa chỉ tiếc mài sắt không nên kim, “Ông đi dự tuyển đi! Ông có biết nghề tuyển thủ này kiếm được nhiều tiền lắm không!”
“Không đi.”
“Tại sao?”
Dụ Diên uống một ngụm nước mì lớn, sau một lát mới nuốt hết rồi nói: “Không sao chăng gì…Mì nước nhà này vẫn ngon như vậy.” Không uổng công việc cậu rời giường sáng sớm lúc bảy giờ rồi ngồi xe buýt chạy một chuyến tới đây.
Lô Tu Hòa: “…”
Ăn uống no đủ, Dụ Diên đứng dậy trả tiền.
Ra khỏi cửa quán, Lô Tu Hòa liếc nhìn đồng hồ: “Giờ cách lúc cậu live còn chút thời gian, tới quán nét đánh một lúc?”
Nhà Lô Tu Hòa mở quán nét ở ngay đối diện quán ăn sáng, Dụ Diên trước đây chưa mua máy tính đều đóng quân mỗi ngày ở đây, về sau bởi vì kỹ năng của cậu tốt, đều có người đến vây xem, dẫn tới việc kinh doanh của quán cũng tăng lên, cho nên ông chủ Lô mới không thu tiền net của cậu.
“Không, tôi sợ chơi quên mất giờ.” Dụ Diên xách túi ni lông trong tay, “Tôi đưa bữa sáng cho ông chủ Lô xong thì đi luôn.”
Cũng may là không ở lại, trên đường Dụ Diên về nhà gặp được tai nạn xe cộ liên hoàn, bốn xe va chạm nhau, cũng may mọi người không bị vấn đề gì lớn, có điều xe bị xây xát nên khá phiền toái, bốn người va chạm nhau kia lại còn đang ở ven đường cãi nhau ầm ĩ, dẫn tới ùn tắc kẹt xe hoàn toàn, xe đổ đến nước chảy không lọt, khiến người ta buồn bực mất tập trung.
Về đến nhà, cậu lấy quần áo trong máy giặt trước đó bỏ vào mang ra sân thương phơi, rồi mới mở Trực tiếp.
“Streamer onl thật sớm, bữa nay cũng chọn viewer chứ?”
“Không bạn.” Dụ Diên cười cười, “Bữa nay mình chơi Solo.”
Tối qua ông chủ đi xong, cậu lại chọn thêm mấy viewer, kết quả đều là người chơi mới biết chơi.
Nếu cứ giống như 1, không nói gì, ngoan ngoãn chạy theo phía sau là được rồi, nhưng một số người đã không biết chơi mà cứ thích đẩy ngu, chơi mấy trận game, không phải là cậu đang cứu người thì cũng là chạy đi cứu người.
Cho dù cậu có tốt tính tới đâu, mà bị dằn vặt cả buổi tối như thế, thì cũng muốn phát điên.
Bởi vì là Solo, cậu không muốn bỏ quá nhiều thời gian trong việc loot đồ, nên cậu chọn bản đồ nhiệt đới. [aka map Sanhok]2
Hiện nay PUBG tộng cộng có ba loại bản đồ: Map erangel, map Miramar, map Sanhok.*
*[Map cỏ là map: erangel, map sa mạc là: miramar, còn map nhiệt đới mới ra là: sanhok, đối với map E vs M trong quá trình edit mình sẽ ghi là map cỏ và sa mạc, còn map sanhok tuy nó nhiều cỏ hơn map E nhưng để phân biệt mình sẽ edit là sanhok luôn mà không edit là nhiệt đới, vì bên Việt Nam mình chỉ gọi là Sanhok hoặc map cỏ đầu cỏ cuối =))]
Erangel là bản đồ cỏ thông thường trong game, là bản đồ được nhiều người chơi ưa chuộng chọn chơi, kích thước lớn [8kmx8km], dễ ẩn nấp, địa hình phức tạp nên dễ cho người chơi ra nhiều lựa chọn tác chiến, bởi vì có nhiều khu loot dạo cùng vật chắn để tránh chiến, nên khá có ích cho người mới tập chơi.
Sa mạc lại là bản đồ yêu cầu người chơi có kỹ thuật, nhà ít lại phân tán rời rạc, vật tư khu vắng nghèo, bởi vì là sa mạc, cho nên ít bụi cỏ cùng vật chắn, có thể nói là khắc tinh của Voldemort (aka rắn bò trườn lăn lê bò núp).4
Còn chơi ở bản đồ Sanhok thì càng đơn giản trực tiếp, tài nguyên giàu có, vào đại một gian nhà nhỏ cũng có súng, bản đồ cũng nhỏ [4x4km], thời gian kết thúc trận ngắn, chạy một hồi là có thể nghe được tiếng súng.
Map Sanhok vừa ra, ngay lập tức thay thế được vị trí map sa mạc trong lòng Dụ Diên.
Không ngoài gì khác, map này vừa mở cửa là có súng, người chơi trải khắp bản đồ, rất vừa ý với kiểu người chơi châu Phi như cậu…
Đang khi nói chuyện, Dụ Diên nhảy xuống bootcamp, là một trong những khu hot nhất của bản đồ này.
Dụ Diên nhảy lên nóc tòa nhà nào đó, xoay người mở cửa, quả nhiên thấy một khẩu súng.
Chỉ có điều…là một khẩu VSS. Đưa mắt nhìn quanh phòng, cũng chỉ có một khẩu này.
VSS, một khẩu súng ngắm được cài sẵn x4 giảm thanh.
Chuỗi giới thiệu tóm tắt về khẩu này nghe xong cũng khiến người chảy nước miếng.
Tiếc là, súng này mở ra cho bạn một cánh cửa, thì cũng đóng lại một cánh cửa sổ của bạn.
Nói đơn giản thì là —
Nó, VSS, x4, giảm thanh, dame thấp, vận tốc đạn bay chậm, cự ly bắn gần, không chuẩn.
“Bữa nay streamer vẫn không thể nào thoát khỏi…”
“Kêu gọi em gái Đoàn Đoàn!!”
“Tìm lầu dưới.”
“Súng này, lúc nạp đạn tôi chỉ thấy phí thời gian.”
Dụ Diên không chút suy nghĩ, đi qua nhặt lên nạp đạn: “Súng nào cũng là súng, phân biệt mạnh yếu làm gì?”
Dứt lời, cậu ngồi xổm bên cửa sổ, bật ngắm nhìn về nóc nhà đối diện, thành công nhắm được một kẻ địch, gã kia cũng giống cậu, ngồi xổm sau cột tìm người.
Cậu không nghĩ nhiều, bắn đoàng đoàng mấy phát–*
*[Thật ra trong PUBG ai chơi sẽ biết súng nào bắn ra nghe tiếng súng là biết tên súng là gì, trong edit thì cứ đoàng đoàng thôi ạ, chứ không biết edit thành gì nữa ==.]2
Bắn trúng được mấy viên.
Máu xanh bốc lên, nhưng gã vẫn không chết, Dụ Diên đang định bắn tiếp, gã đã rụt về uống lọ thuốc.
Dụ Diên: “Trúng nhiều thế mà cũng không chết?…Tôi biết dame súng thấp, lại không nghĩ nó thấp đến vậy, có phải mới sửa không?”
Cậu tắt ngắm, chờ đối phương lộ đầu.
Đối phương không lâu sau ló ra, cũng nã cho cậu một phát, tiếng súng trầm nặng, lại tựa như tiếng pháo.
Tiếng M24.
Cũng may một phát này bị găm vào tường. Dụ Diên lập tức bật ngắm, lần thứ hai bắn trúng gã hai viên, gã cũng không cam lòng yếu thế, xung quanh hai người cũng vang lên tiếng súng dồn dập, còn hai người thì đấu súng bắn tỉa với nhau.
Hết đạn, lúc Dụ Diên định bụng rút về, thì nghe thấy “pằng”, một dòng chữ trắng nhảy ra, tiếp theo giao diện biến xám.
“IPZZZZZZZ dùng M24 headshot tiêu diệt bạn.”
“Dường như tôi thấy một chiếc Rolls Royce và một chiếc xe điện Emma va chạm nhau. ”
“Trong 1p27s, streamer bắn trúng địch tám viên, không chết được địch, địch bắn trúng streamer một viên, streamer tử vong ngay tại chỗ.”*
*[M24 là khẩu bắn tỉa khỏe chỉ sau AWM nhé mn, mũ 3 chỉ đỡ được 1 viên là bay mũ( mà do Dụ Diên không đội mũ nên ăn 1 viên M24 tỏi luôn, còn AWM thì mũ 1 2 3 gì cũng tỏi luôn.]
Dụ Diên: “…”
Cậu im lặng đóng giao diện.
Trận kế tiếp, Dụ Diên vẫn chơi map Sanhok, lúc này cậu quyết định nhảy biệt thự [Paradise resort], phòng giữa căn phòng biệt thự này rất lớn, rất ít khi xuất hiện tình huống chỉ rơi một khẩu súng.
*[Paradise resort/ biệt thự: khu này hot chỉ sau bootcamp trong map sanhok, độ giàu nhất nhì map, mà tui thấy thì súng rơi ngoài sân nhiều hơn trong nhà á.]2
Một khẩu VSS lẳng lặng nằm trên sàn nhà, xuôi theo viền súng còn phản ra ánh sáng ấm áp.
Bình luận spam liên tù tì.
“Súng nào cũng là súng, phân biệt mạnh yếu làm gì?”
“Súng nào cũng là súng, phân biệt mạnh yếu làm gì?”
“Súng nào cũng là súng, phân biệt mạnh yếu làm gì?”
“Đây cũng là súng.” Dụ Diên chạy vào phòng trong, chỉ nhìn thoáng qua VSS, đầu cũng không quay lại, “Khẩu cùi bắp này tôi không nhặt.”
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️