Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 47

3:37 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 47 tại dua leo tr

Dụ Diên nhìn màn hình đen thui, trong lúc nhất thời không biết nên khiếp sợ trước vấn đề Lô Tu Hòa nói, hay là nên đau lòng cho máy tính.

Sau một lát, Dụ Diên thở dài, cầm điện thoại lên, lau khô nước coca dính trên màn hình.

Dụ Diên: Không phải yêu qua mạng. Tôi xảy ra chút xuyện, lát nói tiếp.

Gửi đi xong, Dụ Diên mới cầm tờ giấy lên ngồi xổm xuống đất, ngắt nguồn điện, lau CPU.

Càng lau càng thấy khó lau.

Quả nhiên là họa vô đơn chí, nước ngọt coca đổ dính vào CPU lau thế nào cũng không đi.

Chụp tấm ảnh phát lên weibo, bắt đắc dĩ xin nghỉ.

Cái mác streamer xin nghỉ, buộc định cho cậu mất rồi.

Bởi vì đột nhiên màn hình live đen ngúm, số lượng bình luận dưới stt nhiều tới đáng sợ.

“Mịa nó, cậu xem phim ma cũng được thôi, quỷ vừa xuất hiện muốn lấy đầu, thì màn hình live của cậu tắt ngúm, là muốn hù chết tui sao??”

“Tui mau chóng móc bùa bình an ra!”

“Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa…”

Dụ Diên đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ, đúng là hơi dọa người, tâm trạng tích tụ cũng vì những bình luận này mà thoáng đỡ đi.

Lau khô CPU xong, lại đi thay bộ quần áo khác, ôm nó ra ngoài.

Dù sao cũng là gia hỏa dùng để kiếm cơm, phải mau đi sửa cho nhanh mới được.

“Cây* này của cậu bị dính đầy nước.” Thợ sửa máy tính kiểm tra xung quanh, “Phần cứng đời mấy năm trước cũng không tệ, giờ dùng loại này thì hơi cổ. Sửa cũng tốn không ít tiền, phần cứng bị dính nước, không chắc có thể khôi phục được như trước kia, còn không bằng các thêm mấy nghìn, mua cây mới.” (CPU hay còn gọi là cây (máy tính)

Dụ Diên cũng không cố ý nhằm vào ai, nhưng một nghìn thợ sửa máy tính cũng có ít nhất 998 người bẫy người, luôn bắt nạt người ngoài nghề không am hiểu phần cứng. Nhưng Dụ Diên không phải người ngoài nghề, trước đây ở căn cứ cậu gặp qua không ít nhân viên lắp ráp máy tính, tình cờ còn được bọn họ giảng giải một ít. Tình trạng máy cậu lúc này, chỉ cần thay 2, 3 linh kiện là được, tổng hết lại còn chưa tới 300 đồng, nếu không phải là do cậu không có kinh nghiệm thực chiến, thì cậu đã tự sửa rồi.2

“Không cần, thay chỗ linh kiện bị hỏng là được.” Dụ Diên nói, “Giá tầm bao nhiều, bao giờ thì xong?”

Thấy cậu không lên đời máy, thợ sửa máy đành báo giá: “Sửa thì…sáng ngày kia tới lấy đi.”

“Được.”

Ra khỏi tiệm sửa chữa, đã là chín giờ tối.

Mãi đến khi bụng kêu ọt ọt, mới nhớ ra hộp đồ ăn còn đặt ở trên bàn máy tính, lúc này chắc nguội hết rồi.

Nếu nguội rồi, cậu cũng không vội về. Tìm quán ven đường bán Malatang* rồi đi vào, gọi một phần 30 đồng.

* Malatang:là món bình dân đặc sắc truyền thống bắt nguồn ở trấn Ngưu Hoa, địa cấp thị Lạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, lẩu cay Tứ Xuyên cũng là sự cải tiến ưu điểm đã hấp thu từ Malatang mà đến. Tiêu chuẩn danh từ của Malatang phiên dịch là Spicy Hot Pot,( nguồn Wikipedia.)

Thời điểm này, trong quán cũng không có mấy người, Dụ Diên chọn ngồi ở một góc, vừa ăn được hai xiên thì thấy một đôi tình nhân tiến vào, ngồi ngay sau cậu.

Chọn góc này ngồi vốn là muốn thanh tĩnh, không ngờ đôi tình nhân này hình như là đang cãi nhau, cô gái vừa ngồi xuống là nói: “Em phải nói rõ ràng chuyện này, anh lại kéo em vào đây là sao?”

Cậu bạn trai nói: “Vừa nãy trên đường có nhiều người, em không ngại mất mặt nhưng anh thì có.”

“Được, giờ anh còn chê em mất mặt sao? Lúc anh bắt cá hai tay vậy sao không tự chê mình mất mặt đi?”

“Đừng nói lung tung, anh không có thế.”

“Không có?” Cô gái cười lạnh một tiếng, đập rơi một chiếc rũa, “Vậy anh với streamer nữ kia hơn nửa đêm rồi còn voice chat với nhau là sao hả? Còn chơi game với nhau mỗi ngày? Tài khoản xem live kia của anh còn tặng ả mấy nghìn tiền quà! Đừng tưởng là em không biết, em có thể tra ra hết!”

Cậu bạn trai biến sắc: “Em lại kiểm tra điện thoại anh?”

“Sao, bản thân làm chuyện quá đáng, còn sợ bị phát hiện?”

Trong chớp mắt Dụ Diên cảm thấy miếng cá đậu trong miệng đổi vị, ăn thế nào cũng không thấy ngon.1

Hai người đằng sau không có ý định dừng lại, Dụ Diên vội vàng ăn vài gắp mì, mau chóng đứng dậy trả tiền rời đi.

Về đến nhà, cậu ném hộp đồ ăn đi, lại vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường suy nghĩ về cuộc đời.

Lô Tu Hòa nói đúng, không ai sẽ vì bạn mình đối xử tốt với người khác mà cảm thấy tức giận, ít ra cậu không phải người như thế.

Nhưng cậu không cách nào gạt được bản thân mình.

Có phải 1 thích những streamer khác, có phải đã chán xem cậu live, có phải cảm thấy cậu rất đáng ghét…

Những điều này đều khiến cậu để tâm.

Dụ Diên lấy điện thoại ra, dùng nick clone đăng ký Star TV, vào live Hạt gạo nhỏ kia.1

Cô gái trang điểm đậm, mặc váy ngắn, đang ngồi trước máy tính chơi game, từ góc độ video này đi xuống, có thể nhìn thấy hai chân cô bắt chéo nhau, vừa gầy vừa trắng.

Trên bảng tặng sao trên góc phải live, còn hiện tên 1 đang xếp ở hạng 10.

Giọng cô gái điệu đà quyến rũ: “Cảm ơn sao của Dũng Anh nha, yêu bạn nhiều nhiều, hôn cái nà moah~”

“Gì zạ, váy không thể ngắn hơn nữa đâu, nền tảng sẽ khóa mình, các bạn đừng trêu mình mà.”

Các bình luận dưới live rất hạn chế độ tuổi, Dụ Diên chưa từng xem streamer nữ nào lại lẳng lơ thế này, trố mắt ngoác mồm, mau chóng thoát khỏi live.

Khẩu vị 1 thay đổi quá lớn, nhất thời làm cậu theo không kịp.

Sau một lát, chậm rì mở wechat xem đoạn chat Lô Tu Hòa còn đang đứng ở hàng hai, ba chữ “yêu qua mạng” vừa nhìn thấy thôi cũng đủ làm cậu căng thẳng.

Cậu chơi net nhiều năm như vậy, tất nhiên cái gì cũng gặp được, cũng có nhiều bạn gái tìm cậu yêu qua mạng, nhưng cậu đều từ chối.

Bạn trên mạng viết, lên mạng không yêu qua mạng, thì thật sự lãng phí điện, cẩn thận tính toán, cậu đã lãng phí bao nhiêu năm điện rồi.

Hết cách rồi, cậu chưa mặt đỏ tim đập với ai, hay căng thẳng xấu hổ với ai bao giờ.

Nhưng giờ thì có rồi.

Dụ Diên nhìn chằm chằm avatar trăng tròn ban đêm kia, nghĩ thầm, thật ra thì không phải cậu yêu qua mạng.

Mà là cậu yêu đơn phương. (qua mạng:D?)1

Có nhiều âm giọng cậu thích, cậu cho đó là thuốc ngủ, cho đó là giải trí, lúc mà MC, CV công khai người yêu hoặc kết hôn, cậu còn vui vẻ chúc phúc họ.

Nhưng đối với 1 cậu không làm được, nghĩ thôi cậu cũng cảm thấy ngực khó chịu.

Giống như cậu thật sự thích 1.

Dụ Diên cầm điện thoại, mở khung chat 1, muốn nói gì đó xong lại nhịn xuống.

Cậu là đàn ông, thích một người đàn ông khác, chuyện này đối với người khác là một chuyện kinh dị.

Hơn nữa cậu lại biết rất ít về 1.

Ví dụ như 1 làm nghề gì, bao nhiêu tuổi, hình dáng là sao.

Lại ví dụ như, 1 có bạn gái chưa, thậm chí là có gia đình không.

Dụ Diên không dám nghĩ tiếp, mau chóng tắt khung chat.

…Bọn họ chỉ là bạn trên mạng mà thôi.

Nhận thức này giúp cậu tỉnh táo lập tức.

Lại nhìn avatar người nọ lúc lâu, sau đó mở cài đặt, khẽ cắn răng, hủy bỏ trò chuyện ưu tiên.

Đúng lúc dừng lại, là biện pháp cậu thường làm nhất.

_ _

“Má, quá rù quyến.” Mạc Nam Thành nằm trên ghế dài, nói chuyện với bạn tốt bên cạnh, “Cậu nói xem sao A Sâm rù quyến thế nhở? Dáng vẻ bơi này, vóc người này, cả bể bơi này đang nhìn cậu ta.”

Bạn tốt mỉm cười: “Cậu hâm mộ à?”

“Hâm mộ cái đếch.” Mạc Nam Thành ho nhẹ một tiếng, “Nếu như tôi ra chút sức, cũng có thể luyện được vóc dáng này!”

Vừa dứt lời, người đàn ông trong bể bơi vừa lúc bơi đến bên này, chống tay lên thềm gạch lấy đà nhảy lên, vì dùng sức mà các cơ bắp xương bả vai trên phần lưng hơi căng ra, nhìn rất khỏe mạnh vừa phải, làm người ta nhìn tới không dời nổi mắt, chứ không đáng sợ như mấy huấn luyện viên thể hình.

“Nói tôi cái gì?” Dịch Sâm kéo khăn tắm phủ lên vai.

“Fuck, không ngờ tai em thính thế.” Mạc Nam Thành nói, “Khen cưng rù quyến đấy.”

Dịch Sâm cười nhạo: “Cút.”

Mạc Nam Thành lười biếng duỗi người: “Chạy cả ngày nay, sáng golf chiều tập thể hình tối đi bơi, cảm giác mình sắp già đi mười tuổi.”

Dịch Sâm: “Tôi không bảo anh tới.”

Đây là lịch cố định của anh, mỗi cuối tuần đều muốn tập thể hình hết ngày, tuần này vì gia đình có liên hoan, nên anh mới dời lịch sang tư.

Mạc Nam Thành: “Bọn anh cũng chỉ thấy nó mới mẻ, chắc chắn lần sau em không thấy được bọn anh.”

Dịch Sâm không để ý tới hắn, cầm điện thoại lên ấn, không sáng.

Không biết đã tự động tắt nguồn từ lúc nào.

“Em sao vậy, cứ xem điện thoại mãi, có việc?” Mạc Nam Thành hỏi.

“Không.” Dịch Sâm xoay người, đi tới phía nhà tắm.

“Ê, chờ anh.” Mạc Nam Thành đuổi theo sát phía sau, “Đúng rồi, ngày kia anh còn muốn đến Mãn Dương một chuyến, em muốn đi cùng không?”

Dịch Sâm liếc mắt nhìn hắn: “Đi làm cái gì?”

“He he, nữ DJ muốn hẹn anh đi xem biển.”

“Không đi.”

“Không đi thật?” Mạc Nam Thành hạ thấp giọng, như tên trộm hỏi: “Em không nhớ bạn nam kia sao?”

Dịch Sâm dừng bước, cau mày.

“Quan hệ giữa chúng ta là gì, em còn gạt anh? Thú vị chứ?” Mạc Nam Thành nói, “Dịch Nhiễm nói hết với anh rồi, em đúng là cầm thú.”

Dịch Sâm không biết thằng nhóc ngu si Dịch Nhiễm kia nói gì với hắn, tóm lại cũng chẳng phải lời gì hay ho.

“Không đi, không rảnh.” Anh nói, “Mấy ngày cuối tuần nhà có việc.”

Mạc Nam Thanh “à” lên một tiếng, cười nói: “OK, vậy khi nào em rảnh, hai ta lại đi một chuyến.”

Dịch Sâm không nói gì với hắn, tắm rửa xong tự mình lái xe về nhà.

Vừa vào nhà, thì thấy Dịch Nhiễm đang ở phòng khách trêu mèo.

“Anh…anh về rồi?” Dịch Nhiễm ngừng động tác, giọng điệu yếu ớt: “Về sao không nói gì với em?”

“Điện thoại hết pin.”

Mèo con nhìn thấy anh, vội vàng nhảy từ trên chân Dịch Nhiễm xuống, chạy đến bên cạnh anh, dùng đuôi cọ cọ chân anh.

Thấy Dịch Nhiễm chột dạ, anh hỏi, “Có chuyện gì?”

“À…là thế này…”

Hôm nay ở trường Dịch Nhiễm yêu cầu giao một phần luận văn, không may máy tính của cậu lại để quên ở trường học, lại chẳng muốn quay lại trường lấy, nên đã nghĩ tìm Dịch Sâm mượn tạm.

Gửi tin nhắn không nhận được phản hồi, trường học lại giục liên tọi, nên cậu tự mò vào thư phòng của Dịch Sâm.

Lúc trước Dịch Sâm chưa chơi game, cái máy tính kia cũng chỉ để không, tất cả tài liệu đều ở laptop cùng máy tính ở công ty anh, cho nên máy tính trong thư phòng không cài mật khẩu, Dịch Nhiễm cứ thế đắc thủ ngon lành.

Làm luận văn xong, Dịch Nhiễm phát hiện bạn xấu trong nhóm wechat đang nói một nữ streamer nào đó lẳng lơ đến không chịu được, làm cậu tò mò, chạy đi search xem trò vui.

“Nữ streamer kia nói, một sao ăn bao*, do em quá là tò mò, chịu không nổi, đã quên tài khoản đăng kí đó là của anh – -” (hình như một sao ăn ba con sói @@?)1

Dịch Sâm: “…Ăn cái gì?”

Dịch Nhiễm lặp lại một lần.

Dịch Sâm: “Tên là gì?”

“Quên rồi.” Dịch Nhiễm lúng túng bỏ thêm một câu, “…Anh có tới trang cá nhân xem, trong đó lưu lại thông tin tặng quà.”

Dịch Sâm gật đầu, trước khi vào thư phòng nói: “Ngày mai thu dọn đồ đạc rồi cút đi, không là cuối tuần này anh sẽ tự mình đóng gói em đưa tới trước mặt ba mẹ em.”

Không thèm đếm xỉa đến tiếng kêu rên ngoài cửa, Dịch Sâm trở về phòng, chuyện thứ nhất chính là đi sạc điện thoại.

Hai phút sau, điện thoại khởi động máy.

Dịch Sâm đang thay quần áo, nghe thấy từ điện thoại truyền tới âm thanh nhắc nhở wechat, tâm tình tốt nhếch miệng.

Thay sang quần áo ở nhà, đi chậm rãi đến trước giường cầm điện thoại lên mở wechat ra.

Có 22 tin nhắn, ba tin từ trợ lý, 19 tin đến từ thằng em họ ngốc.

Khóe miệng hạ xuống, tay ấn xóa hết tin nhắn từ Dịch Nhiễm, reset lại trang đầu wechat – –

Dù reset bao nhiêu lần, cũng không thấy được tin nhắn từ tiểu streamer.

Bình thường mỗi ngày tiểu streamer đều nhắn tin cho anh, thỉnh thoảng là một icon đáng yêu, thỉnh thoảng là một câu thăm hỏi, cho đến bây giờ, cơ bản chưa từng đứt đoạn.

Anh mở máy vi tính, ấn vào dấu trang Trực tiếp.

Một mảnh đen thui, chỉ còn mấy người treo máy ở live mà thôi.

Dịch Sâm cau mày, cầm điện thoại lên, gửi qua một tin nhắn.

1: Hôm nay không live?

Có lẽ là người nọ có việc, mãi mà không thấy trả lời. Nghĩ nghĩ, mở weibo trăm năm không sờ tới.

Bởi vì ít theo dõi ai, anh vừa mở ra, trang đầu hiện luôn weibo mới nhất của người nọ:

[ Star TV Yanxyan: Máy bị vào nước, lại xin nghỉ một ngày, sau này sẽ bù live dài hơn, thật sự xin lỗi [khóc lớn] [hình ảnh]]

Anh mở hình ảnh, trên mặt cây vẫn còn dính nước, tay nam sinh lộ trong ống kính, trên tay còn cầm một tờ giấy, bởi vì giấy từng dùng lau qua mà dính chút màu sắc.

Ngón tay nam sinh trắng nõn thon dài, rất dễ nhìn, không thích hợp để gõ bàn phím, mà trông thích hợp đàn dương cầm hơn.

1: Máy tính hỏng rồi?

Một lát sau mới được trả lời.

Tiểu streamer: Vâng.

1: Cũng tốt, tranh thủ nghỉ ngơi nhiều hơn.

Tiểu streamer:…Vâng.

Dịch Sâm nhìn chằm chằm chữ “vâng” này, luôn cảm thấy có vẻ tâm trạng tiểu streamer không được tốt lắm.

1: Máy tính hỏng nên không vui?

Tiểu streamer:…

Tiểu streamer: Cứ coi là vậy đi.

1: Cũ không đi mới không tới.

Tiểu streamer:…

Quả nhiên, mọi người đều có mới nới cũ, đối với đồ vật cũng vậy, với con người cũng thế, đối với streamer cũng vậy.

Dụ Diên không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể gõ ra mấy dấu chấm.

1: Không live thì làm gì rồi.

Dụ Diên cầm điện thoại, nhìn phông nền mà cậu bày, tùy tiện trả lời: Ngắm biển.

Dịch Sâm nhớ tới chuyện hôm nay Mạc Nam Thành nói tới. Mãn Dương có biển, nổi tiếng trong veo, có người nói thậm chí còn có thể nhìn xuyên qua mặt biển đến hải lý, nhưng anh bận rộn, vẫn chưa từng đi.

1: Đẹp không.

Tiểu streamer: Đẹp.

Đẹp cỡ nào, cậu không nói rõ gì cả?

Đến đây, Dịch Sâm không phát hiện ra người nọ lạnh lùng thì đúng là tên ngốc rồi.

Anh thả điện thoại xuống bàn, đợi gần năm phút, điện thoại cũng không có động tĩnh gì.

Quả nhiên, anh không tiếp tục đề tài, thì người nọ cũng không trả lời lại.

Đây là kết quả trước đây anh từng dự đoán – – cách xa cậu ta, tiểu streamer nhận ra anh lạnh nhạt tất nhiên sẽ không có thêm suy nghĩ gì khác nữa.

Cách này, anh chỉ dùng một tuần.

Mới dùng một tuần, tiểu streamer đã từ bỏ?10

Người trẻ tuổi bây giờ, tại sao một chút nhẫn nại cũng không có?? [:D?? chơi vậy ai **, tự vả đi anh]3

Dịch Sâm cau mày, cầm điện thoại lên, kéo lên trên, lúc này mới phát hiện bữa nay tiểu streamer trả lời anh nhiều nhất mỗi câu cũng chỉ gần ba chữ, thật sự chính là hai chữ LẠNH LÙNG in hoa.

Vừa lúc, sau này anh có thể làm một viewer yên lặng xem stream, không phải lo lắng cái khác.

Anh ném điện thoại xuống bàn, đi ra thư phòng pha ly cà phê.

Sau ba phút, mặt anh tối sầm lại, một tay cầm tách cà phê, một tay ôm mèo trở lại thư phòng.

Sau đó cầm điện thoại lên, gọi thẳng video cho người nọ.1

Teng–

Màn hình lóe lên.

[Đối phương từ chối yêu cầu chat video của bạn.]

Tiểu streamer: Tôi hơi mệt, hôm nay không xem mèo.

“…”

Mèo trong lồng ngực nhìn nhìn điện thoại, lại nhìn chủ nhân của nó: “…Meow~?”