Chương 66: Hung thủ là ngươi
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 66: Hung thủ là ngươi tại dua leo tr
Thân Khương chỉ lo lắng một cái chớp mắt, liền cảm thấy có điểm không thích hợp.
Kiều thiếu gia thông minh cỡ nào, có thể tùy tùy tiện tiện bị người khác khi dễ? Hắn lại không phải một mình, bên người hắn còn có Chỉ Huy Sứ kìa! Đã nói tốt sẽ ở đây lại không ở đây, bên trong nhất định có vấn đề!
Thân Khương vừa kéo váy trên người, vừa phân phó Ngưu Đại Dũng: “Áp giải thứ ghê tởm này về cho ta, hảo hảo ‘chiêu đãi’ vài ngày, dạy hắn chút quy củ, nếu thật sự không được thì băm nát thứ kia của hắn, xem hắn còn dám hồ nháo lung tung không!”
Thời điểm mấu chốt như vậy còn nhảy nhót lung tung, trái tim mãnh nam của hắn thiếu chút nữa chịu không được, sắp nhảy ra ngoài!
Mao Tam lúc này là thật sự sợ, hắn từ trước đến nay thích đùa giỡn đại cô nương tiểu tức phụ, mọi việc đều thuận lợi, chuyện như vậy cũng không ai dám nói ra ngoài không phải sao? Ai biết lần này đụng tới ván sắt, vậy mà là Cẩm Y Vệ giả trang……
“Không dám, ta thật sự không dám……” thứ kia trực tiếp héo, cũng không biết còn có thể làm việc bình thường hay không.
Ở ngõ hẻm bên cạnh, Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh đang ẩn nấp, theo dõi một người khác.
Chủ mưu của vụ án này là người có kế hoạch, sẽ không đơn giản mắc mưu, bọn họ ra kế sách này, làm Thân Khương giả nữ, cũng không đơn thuần là vì dụ dỗ đối phương, mà là làm đối phương chú ý tới điểm này—— đây là một cơ hội vô cùng hoàn mỹ, vừa lúc thừa cơ gây án, còn có thể thuận tiện cười nhạo quan phủ, ngươi thật sự bỏ lỡ?
Dựa theo quán tính của quy luật phạm tội, bọn họ không có khả năng dừng lại, phân tích thời gian, kế hoạch cho hành động tiếp theo nhất định là đã bắt đầu rồi, bọn họ muốn tìm kiếm một nạn nhân hoàn mỹ, phù hợp với tiêu chuẩn của hung thủ giết người, người này, Diệp Bạch Đinh và Cừu Nghi Thanh ở hai ngày trước đã tìm được rồi, chính là nữ nhi của Ngô Tân Lập, Ngô Nhụy.
Nhìn tính cách kia của Ngô Tân Lập lúc hỏi cung liền biết, cuộc sống của nữ nhi lão ta nhất định không tốt đẹp gì. Ngô Nhuỵ tướng mạo tầm thường, hơi béo, cũng có chút xui xẻo, lúc trẻ Ngô Tân Lập tìm người làm mai cho nàng, định một cọc hôn nhân, nhà trai liền có chuyện, đổi một cọc hôn nhân khác, nhà trai lại xảy ra chuyện, cứ ba bốn lần như vậy, nàng tất nhiên cũng mang cái danh khắc phu, còn nói đại sư phê mệnh gì đó, nàng đời này đều khắc phu, cho nên đến bây giờ cũng không ai nguyện ý tới cửa làm mai cầu thú.
Chỉ riêng điểm này thôi, Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh đều không cần thảo luận, tùy tiện liếc nhau là có thể ăn ý, cái gì mà nữ hài tử khắc phu, rõ ràng chính là Ngô Tân Lập tạo nghiệt, với ánh mắt nông cạn chẳng ra gì kia của lão ta, nữ nhi căn bản không phải nữ nhi, mà là công cụ dùng để liên hôn, hướng lên trên bò, lão ta muốn công phu sư tử ngoạm đổi thành tài nguyên, một chút mặt mũi đều không cần, làm mai thì có thể làm mai với dạng nào? Nhà trai tám phần là đã có vấn đề, quả nhiên, sau đó liền xảy ra chuyện. Ngô Tân Lập chưa chắc không biết, đại khái nghĩ sẽ không xui xẻo như vậy, dù sao lão ta chỉ muốn chỗ tốt, nữ nhi cho đi thì cho, kết quả ‘vận khí không tốt’, một lần hai lần ba lần, nhà trai đều chết sớm xuất kỳ bất ý, kế hoạch toàn bộ thất bại, loại người như lão ta sao có thể thừa nhận chính mình sẽ phạm sai lầm? Đương nhiên chính là nữ nhi mệnh không tốt, không dùng được.
Thời này, tiểu cô nương bị gán cho cái danh đó, về sau làm sao bây giờ?
Tiểu cô nương có lẽ cũng không muốn trông cậy vào phụ thân, nàng thêu thùa cũng không tồi, là bạn khuê mật với Vương Thải Liên am hiểu thêu hai mặt, gần đây Trương Hòa Thông đã chết, chuyện các quý nhân phải có người khác làm không phải sao? Cao Khang nỗ lực thật đúng là không uổng phí, chuyện này rơi vào tay hắn.
Ngô Tân Lập và Cao Khang vốn dĩ không có giao tình gì, nhưng ngày ấy không phải cùng đến Bắc Trấn Phủ Tư để đưa lời khai sao? Ngô Tân Lập liền nổi lên tâm tư, đem đồ thêu của nữ nhi qua cho hắn nhìn……
Như thế, Ngô Nhuỵ liền có điểm vô cùng nhất trí với ba người chết nữ trước đó, tỷ như khó coi, khắc phu, chỉ có thể ở nhà ‘lãng phí lương thực’, gả không ra, tỷ như vì có tay thêu xuất sắc, có liên quan đến việc ‘quý nhân đi ra ngoài’.
Không phải nói hung thủ thông minh sao, ngày ấy hỏi cung kết thúc, toàn bộ người bị hiềm nghi lần lượt rời đi, Cừu Nghi Thanh phái người theo dõi, thấy giữa bọn họ không có liên hệ, không giao lưu, kết quả cùng ngày là không có việc gì, ngày hôm sau không biết sao, vài người tham gia một bữa tiệc nhỏ, làm quen với nhau, lấy vụ án lần này làm đề tài, bởi vì ‘chuyện quý nhân’ mà sốt ruột, rất nhiều đồ vật cũng phải đặt mua, trang phục cửa hàng phải đến, phải mua nhiều thuốc màu khác nhau, hết một tuần, toàn bộ người bị hiềm nghi không sót một ai, đều có động tĩnh.
Bên ngoài lôi hỏa đạn còn chưa điều tra xong, Cẩm Y Vệ không đủ nhân thủ, việc có nặng nhẹ nhanh chậm, Cừu Nghi Thanh cũng không có cách phái thêm người giám thị theo dõi mấy người này, cũng may chuyện này thực nhanh đã có chuyển cơ, chính là Ngô Nhuỵ.
Hành tung gần đây của nàng ta xuất hiện dị thường, không giống với quy luật trước đây, có bí mật nhỏ, Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh suy đoán, nàng ta có khả năng đã bị hung thủ theo dõi, hoặc là đối phương đã dùng cách gì đó liên lạc dụ dỗ, chỉ là trước mắt chứng cứ không đủ, kết luận không ra người này là ai, trông như thế nào, cũng không biết.
Nhưng mặc kệ hắn là ai, hôm nay đều chạy không được!
Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh không biết hung thủ chuẩn bị hành động vào thời gian nào địa điểm nào, dứt khoát chế tạo cho hắn một cái ——
Hung thủ tự đại lại tự phụ, nghĩ chắc là cảm thấy Cẩm Y Vệ ngu xuẩn đến cực điểm, cho rằng một cái Thân Khương là có thể lừa gạt được hắn? Cách dẫm mặt tốt nhất, chẳng lẽ không phải là nhân cơ hội gây chuyện hay sao?
Tình thế bên ngoài khẩn trương hay không, mức độ Cẩm Y Vệ phá án điều tra có dọa người không, trong lòng hung thủ rõ ràng nhất, toàn bộ nóng nảy, khiêu khích, thậm chí được ăn cả ngã về không, đều là vào lần hành động này.
Thời cơ phù hợp đủ mọi điểm đều ở tối nay, bọn họ sao có thể bỏ lỡ!
Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh đứng ở chỗ rẽ trong hẻm, ánh sáng phi thường u ám, người khác nhìn không tới, nhìn chằm chằm Ngô Nhụy.
Tiểu cô nương vừa mới từ thôn trang lần trước tới, vốn là buổi chiều xuất phát, không biết tại sao, trên đường gặp vài chuyện, trì hoãn đến bây giờ.
Người của bọn họ vẫn luôn cẩn thận theo dõi ở chỗ tối, bắt đầu từ hôm qua, biết toàn bộ hành tung của tiểu cô nương, nếu như có ngoài ý muốn, bảo đảm có thể âm thầm bảo hộ, nhưng hiện tại còn chưa thấy người, bọn họ chỉ có thể cẩn thận hơn nữa, không thể bị phát hiện.
Ngô Nhụy đổi xe trên đường về nhà, trước xe chỉ có một xa phu, trong xe chỉ có một nha hoàn, xe chạy đến đầu ngõ, nàng đột nhiên kêu ngừng, cưỡng chế nha hoàn không cho đi theo, nói trước đó đã cùng người nói tốt, muốn lấy một búi chỉ thêu rất đặc biệt, chỉ có thể chính mình đi, sẽ lập tức trở về, nha hoàn không dám không nghe lời, cũng không dám thật sự ngồi trong xe chờ, liền đứng ở đầu ngõ, rất có chút lo lắng nhìn vào trong.
Thân ảnh Ngô Nhụy rất nhanh đã bị bóng đêm nuốt hết, góc váy xanh nhạt của nàng bị gió phất lên, uốn lượn thành gợn sóng, lại nhanh chóng biến mất, tiếng bước chân của nàng càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng mờ nhạt, châu thoa trên mái nàng nhẹ nhàng tấu lên khúc nhạc vui vẻ, lát sau, ngay cả chút thanh âm này cũng không nghe thấy nữa.
Ngõ hẻm như một cự thú há miệng, nuốt sống hết tất cả vào.
Ngô Nhụy cũng hơi sợ, nàng nhẹ nhàng vỗ ngực mình, tự an ủi mình là không thành vấn đề, nha hoàn ở ngay đầu ngõ, nếu thực sự có chuyện, nàng chỉ cần kêu một tiếng, là có thể nhanh chóng chạy đến……
Trong bóng đêm có bàn tay thò ra, đè lại vai nàng.
Trong lòng nàng nhảy dựng, còn không kịp quay đầu lại, miệng mũi đã bị một cái khăn tỏa mùi mãnh liệt che lại!
Không, không thể nào……
Ngô Nhụy trăm triệu không nghĩ tới, ngay cả cơ hội há miệng la lên nàng cũng không có, nỗ lực giãy giụa cũng vô dụng, nàng dùng hết sức lực toàn thân, cũng đánh không lại cánh tay như gọng kìm của nam nhân.
“Hành động!”
Cừu Nghi Thanh đã dẫn đầu vọt ra, đầu ngón tay bắn ra, một viên đá bắn mạnh vào khuỷu tay nam nhân, tay hắn tê rần, không cách nào tiếp tục khống chế tiểu cô nương, tiểu cô nương ngã xuống mặt đất.
Cẩm Y Vệ cũng nhảy ra từ trong bóng tối, mỗi người đều rút Tú Xuân đao ra, nam nhân thấy việc không xong, quay đầu liền chạy, Cừu Nghi Thanh đương nhiên dẫn người đuổi theo.
Diệp Bạch Đinh nâng tiểu cô nương trên mặt đất dậy. Tiểu cô nương hít vào một chút mê hương, nhưng số lượng không nhiều lắm, chưa hoàn toàn hôn mê, hít hai hơi không khí sạch sẽ, đã tốt hơn nhiều, tuy vẫn có điểm chân mềm, không đứng được, có chút ghê tởm, nhưng chưa đến mức ngất xỉu đi.
“Đừng sợ, chúng ta là Cẩm Y Vệ.”
Ngô Nhụy nhất thời không nói nên lời, cả người đều đang run rẩy, nước mắt không ngừng rơi.
Diệp Bạch Đinh lo lắng tiểu cô nương bởi vì chuyện vừa rồi, đối với nam nhân có phản ứng kích động, sau khi nâng người dậy liền cách hai bước, đứng ở khoảng cách an toàn, nhỏ giọng trấn an: “Không có việc gì, ngươi đã an toàn.”
Ngô Nhụy nhìn hắn, dừng chừng 2 giây, đột nhiên bụm mặt, òa lên khóc: “Ta……ta không quen biết hắn……”
Diệp Bạch Đinh sờ sờ bình nhỏ bên hông, đó là nước hắn mang tới, bình làm bằng chất liệu đặc biệt, có tính năng giữ ấm rất tốt, hắn cho rằng đêm nay phải chờ đợi rất lâu, một ngụm cũng chưa uống qua, thấy tiểu cô nương đáng thương, liền tháo cái bình nhỏ xuống, đưa qua: “Uống nước không?”
Ngô Nhụy có lẽ cũng không biết phải làm sao mới tốt, khóc lóc nhận cái bình, khóc lóc uống lên hai ngụm nước, nước ấm xuống bụng, cảm xúc có vẻ tốt hơn nhiều, đôi mắt hồng hồng: “Thực xin lỗi, ta……”
Diệp Bạch Đinh lắc lắc đầu, thanh âm ôn nhu: “Không cần xin lỗi, gặp phải chuyện này, không phải ngươi sai.”
“Cảm…… cảm ơn,” Ngô Nhụy lấy từ trong ngực ra một phong thơ, “Ta biết ta vẫn làm sai, tối nay ta tới đây, là bởi vì cái này……”
Diệp Bạch Đinh nhận lấy phong thư, mở ra nhìn, là một bài thơ tình, chữ viết sao? Cũng rất quen thuộc.
Lần này đội gây án có hai người, một là hung thủ giết người, tờ giấy nhét vào miệng nạn nhân chính là do kẻ này viết, chữ viết thật sự chẳng ra gì, còn không đẹp bằng chữ chó quào của hắn, một kẻ khác là kẻ phóng hỏa, chủ mưu, khi Cừu Nghi Thanh thành công ngăn cản vụ nổ lần thứ ba, từng lấy được một mảnh giấy ghi chép yêu cầu tỉ mỉ từ tay lái buôn Kim Thời Thành, chữ viết trên đó đẹp hơn nhiều, tuy không đến mức có khí khái, ít nhất ngang dọc rõ ràng, quy quy củ củ, thoạt nhìn thấy vẫn được.
Cô nương này tối hôm nay, rõ ràng là mục tiêu của kẻ giết người, nhưng chữ trên tờ giấy này, bằng phẳng, nhìn tạm.
Đáy mắt Diệp Bạch Đinh hiện lên một tia đen tối: “Ai viết thư cho ngươi?”
“Ta……cũng không biết,” Ngô Nhụy gục đầu xuống, bất an vặn ngón tay mình, trong thanh âm quá mức yếu ớt, cất giấu tự ti và hổ thẹn sâu sắc, “Ngươi cũng thấy rồi, ta như vậy……bộ dạng khó coi, lại khắc phu, ít có người thích, cha ta ghét bỏ ta như vậy, không biết tương lai sẽ đem ta ném tới gia đình dạng nào, mẹ ta tuy thường nói với ta là đừng sợ, bà ấy có của hồi môn, nuôi nổi ta cả đời, nhưng ta cũng biết, sau lưng bà ấy vẫn sẽ lo lắng, ta liền…… Ta cũng không phải vô dụng, một hai phải gả cho nam nhân, chính bản thân ta cũng có thể sống, thật sự! Nhưng ta không muốn mẹ ta lo lắng, loại tin như cái này……là lần trước sau khi dự một buổi yến tiệc nhỏ ở nhà một vị phu nhân, có người lặng lẽ đưa tới, trước sau tổng cộng có năm ba lần, nói là ta rất đặc biệt, thưởng thức ta có dũng khí, cổ vũ ta đừng sợ hãi……”
Diệp Bạch Đinh lập tức đoán được: “Nhưng ngươi không biết hắn là ai, hắn làm ngươi đoán, đúng không?”
Ngô Nhụy gật đầu: “Ta mới đầu cũng không để ý, tưởng ai đó đùa dai, ta như vậy, sao sẽ có người thích? Cũng không muốn đoán hắn là ai, nhưng hắn giống như biết ta nghĩ cái gì, lo lắng chuyện gì, ta am hiểu cái gì, kiêu ngạo cái gì……”
Cái này không cần phải nói, Diệp Bạch Đinh đều hiểu, thủ đoạn tình trường của mấy tay già đời, lừa gạt thiếu nữ vô tri, đều là con đường này.
“Thực xin lỗi……ta ngốc như vậy, đi tin hắn……”
Tiểu cô nương vừa hối hận vừa cảm thấy thẹn, khóc không dừng được.
“Không sao, đừng sợ, về nhà trước đi.” Diệp Bạch Đinh nghe được tiếng bước chân thì nâng mắt, thấy nha hoàn vội vàng chạy tới, nghĩ nghĩ, lại ôn thanh nói, “Tự tin tự lập không phải chuyện xấu, chỉ là đừng có nóng vội, gặp phải người xấu, không phải ngươi sai, có điều lần sau nếu không quá cần thiết, nhất định đừng đừng đi đơn độc lúc trễ như vậy, mẹ ngươi sẽ lo lắng.”
Ngô Nhuỵ: “Ô ô ô ta biết sai rồi……”
“Còn về phần cha ngươi,” Diệp Bạch Đinh lại nói: “Lát nữa sẽ có Cẩm Y Vệ đưa ngươi về nhà, nói là do phá án yêu cầu, cần ngươi hiệp trợ.”
Ngô Nhụy đôi mắt hồng hồng, cảm kích nhìn Diệp Bạch Đinh: “Cảm ơn ngươi……”
Như vậy nàng sẽ không sợ phụ thân mắng nàng, ô ô ô Cẩm Y Vệ vậy mà có người ôn nhu, tốt như vậy! Nàng trước kia đều trách oan bọn họ!
Diệp Bạch Đinh kỳ thật cũng không nói sai, nếu có yêu cầu, kế tiếp đích xác sẽ phải mời tiểu cô nương hiệp trợ điều tra.
Sau khi chủ tớ Ngô Nhụy rời đi, Thân Khương rốt cuộc chạy tới: “Ta biết ngay là thiếu gia có biện pháp mà! Người bắt được sao?” Trong tay hắn còn ôm váy vừa mới cởi ra, “May là ta từ phía khác đến, bằng không chắc sẽ đụng mặt đối mặt với tiểu cô nương, làm nàng sợ hãi!”
Diệp Bạch Đinh lại quay đầu hỏi hắn: “Lúc ngươi điều tra Vương Thải Liên, Phương Tình Mai và Dư Hồng Diệp, có phát hiện có người viết thư cho các nàng hay không?”
“Thư…gì?”
“Thư tình.” Diệp Bạch Đinh đưa mảnh giấy của Ngô Nhụy cho hắn xem.
Thân Khương nhìn nhìn, quyết đoán lắc đầu: “Không có!”
Hắn không dám nói mình là người làm việc kỹ tính nhất thiên hạ, nhưng tuyệt đối là dụng tâm, mỗi cái mép mép góc góc hắn đều không bỏ sót, nếu có thứ như vậy, hắn không có khả năng không phát hiện được!
Diệp Bạch Đinh ừ một tiếng, suy tư.
Rất nhanh, Cừu Nghi Thanh đã trở lại, Cẩm Y Vệ áp một người đi sau, tướng mạo tầm thường, dáng người tầm thường, eo không thẳng, lưng không thẳng, khí chất không nói là co rúm, ít nhất là không tốt đẹp gì.
Người này quá quen mắt, là Chu Bình bán nhan thạch.
“Ta F,” Thân Khương mắng một câu thô tục, “Thế mà là ngươi!”
Chu Bình không mở miệng, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không có biểu tình gì, Thân Khương lại cảm thấy không thích hợp, ánh mắt này là sao? Vậy mà có một tí xíu khinh thường?
Hắn cúi đầu nhìn nhìn váy lụa tím ôm trong ngực, giờ mới hiểu ra: “Thảo, lão tử……lão tử vì ngươi mà mặc cái bộ này, ngươi còn dám coi thường?”
Thấy hắn ném váy cho thủ hạ Cẩm Y Vệ, giơ quyền muốn lên đài, Diệp Bạch Đinh đột nhiên co nắm tay để lên miệng, ho kinh thiên động địa: “Khụ khụ khụ ——”
Thân Khương sửng sốt, lập tức minh bạch, tay co nắm đắm sửa lại tư thế, chậm rãi vương lên, thành duỗi người dãn eo ——
“Kia cái gì…Chỉ Huy Sứ, bận cả đêm, các huynh đệ đều mệt mỏi, người bị tình nghi này, liền giao cho thuộc hạ áp tải về đi thôi?”
Cừu Nghi Thanh lướt qua hắn, đi về hướng Diệp Bạch Đinh: “Được.”
Rất nhanh, Chỉ Huy Sứ liền dẫn theo phần lớn người rời đi, Thân Khương cùng một đám nhỏ khác thì chậm rì rì áp giải Chu Bình.
Nhiệm vụ này quả thực một chút khó khăn cũng không có. Chỉ Huy Sứ quy củ nghiêm, Bắc Trấn Phủ Tư cũng không vô cớ đánh đập người khác, nhưng người bị tình nghi không nghe lời, không phối hợp, bọn họ có quyền sửa sang hành vi của người bị tình nghi, dạy dỗ để hắn phối hợp.
“Ngươi động a, sao còn bất động? Có phải muốn chạy hay không?”
Bang, cho một đạp.
“Sao hả, lại giở trò, muốn nằm sấp xuống đất ăn vạ? Chậc, lúc tai họa tiểu cô nương nhà người ta sao không hèn nhát như vậy chứ?”
Bạch bạch bạch, lại thêm mấy đá.
“Gia mặc váy có đẹp không? Làm ngươi hưng phấn không? Ngươi con mẹ nó tới giết gia a,
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️