Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới Chương 63: Gia hỏa này rốt cuộc là ai?

Chương 63: Gia hỏa này rốt cuộc là ai?

10:35 sáng – 23/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 63: Gia hỏa này rốt cuộc là ai? tại dua leo tr 

Edit & Dịch: Emily Ton.

Thời điểm nàng viết những dòng chữ này, vốn không hy vọng sẽ nhận được hồi âm, chẳng qua là muốn cảnh cáo, hoặc là bức đối phương hiện thân mà thôi.

Nhưng không ngờ rằng, một nét chữ cuối cùng của nàng vừa mới viết xong, trong không trung bỗng nhiên chậm rãi hình thành nên một hàng chữ được kết hợp bởi những những hạt băng tuyết: Không người không quỷ, không ra!

Những chữ kia xuất hiện trong không khí mỏng, giống như ma trơi sắp hàng ở trước mặt Cố Tích Cửu, khiến nàng hoảng sợ.

Nàng lui về phía sau một bước, nhìn vào dòng chữ. Phông chữ cực kỳ đẹp, cũng cực kỳ có khí thế, như những chiếc móc bạc đang nở rộ ở trong không trung, sau đó chậm rãi vây quanh Cố Tích Cửu, dạo qua một vòng, cuối cùng nhanh chóng tiêu tán ở trong không khí.

Khi tiêu tán còn mang theo băng tuyết lạnh lẽo, khiến độ ấm quanh thân Cố Tích Cửu nháy mắt cũng giảm xuống vài độ.

Đây là công phu gì?!

Thật là quỷ dị! Thật là cường đại!

Nếu như những người khác ở một nơi hoang vắng và đụng tới trạng huống quỷ dị như vậy, phỏng chừng không chỉ sợ tới mức quay đầu liền chạy, mà sẽ còn run rẩy co lại như một quả bóng.

Nếu người có gan lớn hơn một chút, có lẽ đã rút binh khí ra và bảo vệ quanh thân, hoặc là đảo qua một kiếm, chém ra một chiêu như gió thu cuốn hết lá vàng, bức cho đối phương phải hiện hình.

Tuy nhiên, Cố Tích Cửu lại gần và nhếch khóe môi nhợt nhạt lên, giơ tay tiếp tục viết xuống một hàng chữ ở trong không trung: “Vậy các hạ muốn như thế nào? Ta và các hạ không thù không oán, nên các hạ đừng gây khó khăn với ta.”

“Khó nói.” Những hạt băng trong suốt giống như u lan lại tự xông ra, tựa hồ hàn ý càng nặng.

Cố Tích Cửu: “……”

Hai chữ “khó nói” này của hắn là muốn phản bác nàng theo như lời “không thù không oán?” Hay là phản bác nàng theo lời “đừng gây khó khăn với nàng?”

“Các hạ lưu hai chữ này có ý là gì? Thứ lỗi cho ta ngu dốt, không hiểu!” Cố Tích Cửu tiếp tục viết.

“Còn chưa nghĩ xong”

Cố Tích Cửu: “……”

“Ta và ngươi có thù oán?” Nàng thử thăm dò hỏi.

Một lát sau, đối phương đáp lại bằng hai từ ảm đạm: “Ha ha!”

Không phải chứ? Hiện tại nàng đang dịch dung, tướng mạo này căn bản cũng không phải là tướng mạo vốn có của nàng, chẳng lẽ không hiểu sao nàng xui xẻo đụng trúng vào dung mạo của người nào đó? Vì thế nên khiến kẻ thù đã nhận sai người?

Nàng không rõ ràng lắm đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào, tự nhiên cũng không muốn để đối phương biết mình là ai. Nàng tạm ngừng lại một chút, sau đó bắt đầu viết: “Thiên hạ luôn có người có tướng mạo giống nhau, các hạ nhận sai người!”

Nàng đi vào thế giới này mới được mấy ngày, nhưng không nhớ rõ đã kết hạ kẻ thù nào có tính tình biến thái như vậy!

Trong lúc này nàng cũng đã rất nhiều lần bí mật tra xét hơi thở chung quanh, nhưng vẫn không cảm giác được bất cứ ai.

Như vậy, người ở chỗ này viết chữ nói chuyện phiếm cùng nàng, phỏng chừng là một cao thủ trong cao thủ!

Những dòng chữ người này tạo ra có thể biến mất bất cứ lúc nào, Cố Tích Cửu suy nghĩ trong lòng nửa ngày, cũng không nhớ tới trên đời này có ai có thể sử dụng công phu này.

Công phu này thật đúng là không phải giống như sức tưởng tượng bình thường!

“Ta cũng không phải là kẻ thù của ngươi, ta cùng các hạ khẳng định chỉ là bèo nước gặp nhau, lần đầu tiên gặp mặt.” Cố Tích Cửu lại giải thích một câu.

“Đúng không?” Vẫn là dòng chữ băng lam lạnh băng, mang theo hàn ý thấm cốt tủy người. Phảng phất giống như một bức tượng nam tử yêu nghiệt băng tuyết lười nhác đang đứng ở đối diện nhìn nàng.

Cố Tích Cửu lục soát tư liệu của tất cả mọi người trong đầu, cũng không phát hiện có vị người quen nào có được công phu biến thái như vậy, càng miễn bàn tới kẻ thù.