Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Tính Sư Chương 56: Đinh – 10

Chương 56: Đinh – 10

1:35 chiều – 23/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 56: Đinh – 10 tại dua leo tr 

Phía Nam Xích Thủy, tức phía Bắc Huyền Khâu, sâu trong túy sào – nơi các lão túy quỷ quanh năm náu mình – giờ phút này đây đang tràn ngập những ngọn ma trơi lập loè cùng với tiếng hoan ái dâm tà phóng đãng.

Hai ba tên tiểu túy nô mắt đỏ lưng gù đang trốn ngoài túy điện tối đen, vừa cười trộm vừa dỏng tai nghe lén, hồi lâu sau mới dám thì thầm bàn tán:

“Ôi trời, ngượng quá đi mất, trong kia kêu to như thế, ta thấy Kính Cơ rõ ràng không thích mà sao Túy Chủ của chúng ta chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả……”

“Đồ ngu, kêu rên như thế là không thích chắc? Kính Cơ nương nương của ngươi đang thích lắm đấy, lại nghe tiếng của Túy Chủ đi, thỏa mãn sung sướng chưa kìa, từ hồi Hỏa Thần nương nương chạy mất, Túy Chủ ê mặt cỡ nào với người trong Túy Giới ngươi có biết không? May mà có Kính Cơ nương nương này bỗng từ đâu xuất hiện, cuối cùng cũng coi như sống lại lần nữa rồi……”

Theo tiếng thì thầm của tiểu tuý nô, ma trơi và tiếng rên trong túy điện cũng càng dữ dội hơn, lụa đỏ chói mắt treo trên xà nhà như cờ chiêu hồn cũng phập phồng không ngừng, Trương Bình Trung lúc này đây thì đang quỳ trên giường đè lên Kính Cơ nương nương nũng nịu có cái đầu là một chiếc gương, cố gắng xé mở y phục của ả ta một cách thô bạo.

Còn Kính Cơ với gương mặt xinh đẹp ẩn sau chiếc gương đồng trên cổ thì cứ cười híp mắt không nhúc nhích, cái đầu bên trong mặt gương đồng sáng loáng kia còn phát ra những tràng cười thích thú vang vọng.

“Mỹ nhân! Nàng rốt cuộc từ đâu đến! Sao trước nay ta chưa từng được gặp mỹ nhân như nàng……”

“Nô nô trước kia tên gọi là *Phong Nguyệt Bảo Giám…… Sau này thành túy lấy tên là Kính Cơ, phàm là bậc đại trượng phu lòng mang chí lớn thì khi nhìn vào gương của nô nô sẽ trông thấy mỹ nhân mà mình muốn thấy, cho nên nô nô có thể nắm giữ trái tim của Túy Chủ đấy……”

“Thì ra là vậy…… Thì ra Kính Cơ là như vậy…… Sau đêm nay bản Túy Chủ sẽ phong cho nàng làm phi nhé ha ha…… Ngoan ngoãn hầu hạ ta đi! Cố mà mang thai con của ta đi!! Sau này ta sẽ không còn bị bọn ngoài kia nói mình không bằng lũ chó má Trương Phụng Thanh, Tần Giao đó nữa!!!”

Trương Bỉnh Trung ôm mỹ nhân trong lòng, há miệng cười lớn đầy đắc chí. Lời này khiến Kính Cơ trần trụi nằm dưới thân gã nở một nụ cười yêu kiều, càng ráng sức dùng hết bản lĩnh để làm gã Túy Chủ béo ú tởm lợm như trư túy này ngất ngây quên hết trời đất.

Thấy Kính Cơ mảnh mai phong lưu không chỉ không chê mình mà còn ngoan ngoãn phục tùng mình như vậy, Trương Bỉnh Trung càng cười đến tít cả hai con mắt nhỏ tí hi, thuận thế vùi mặt vào trong bộ ngực thơm ngát kia mà cắn mút.

“Nào…… Ngoan ngoãn vâng lời ta…… Ưỡn đôi gò bồng đảo này lên cho bản Túy Chủ nếm thử mùi vị xem nào……”

Trương Bỉnh Trung cười gằn phun ra những lời hạ lưu dung tục đến cực điểm, bao năm nay vì tướng mạo hung ác nên gã chẳng cưới được chính thê, chuyện phòng the cũng khá là phiền muộn. Tuy rằng vài năm trước gã cũng hay tranh thủ lấy lòng mẹ nuôi Cẩu Mẫu để mụ giúp mình làm đại sự, bởi vậy mà có quan hệ mập mờ với con gái của mụ yêu quái kia.

Song mấy năm nay thế lực của gã đã dần lớn mạnh hơn rồi, dần dà gã cũng chẳng muốn đoái hoài đến bọn chó dữ tham lam độc ác kia nữa, ngoại trừ ngày lễ tết đến ngõ Chó tặng quà thăm hỏi thì cũng chỉ có em gái Ngọc Nữ là nguyện ý cùng gã lén lút thân mật một hồi.

Đáng tiếc, từ dạo Tần Giao đại náo đám cưới của gã, Túy Giới liền đồn đãi rằng hai người có gì đó với nhau từ lâu. Trương Bỉnh Trung chỉ muốn nhanh nhanh rũ sạch quan hệ với tên tiện nhân thần kinh kia, vì chuyện này mà thành ra suốt một thời gian dài gã chẳng có tâm tình tìm trò tiêu khiển gì, mãi đến hai bữa nay mới nhịn hết nổi.

Không biết có phải trời cao cũng muốn giúp gã hay không mà ngay lúc gã chẳng tìm được chỗ nào để phát tiết, Kính Cơ liền đi tới bên cạnh gã tựa như tiên tử giáng trần, mê hoặc làm gã suýt mất non nửa cái mạng trên giường.

Vừa nghĩ vậy, Trương Bỉnh Trung vừa dịu dàng dỗ dành Kính Cơ, giơ bàn tay thô ráp ra vội vã bóp lấy bộ ngực mềm mại phía trước, dâm tà xoa lấy xoa để.

Nhưng gã còn chưa kịp cởi hết quần áo ra để mà tiêu dao khoái hoạt với Kính Cơ xinh đẹp một hồi, bên ngoài túy sào đã truyền đến tiếng ầm ĩ inh ỏi. Tân Túy Chủ đang chuẩn bị thể hiện uy phong, cái mặt to béo đỏ ưng ửng, nhưng giờ thì chỉ có cụt hứng bực dọc, gã ảo não đẩy Kính Cơ trong lòng ra, cao giọng quát nạt:

“Xảy ra chuyện gì? Bên ngoài đang ầm ĩ cái gì thế hả!”

Tiếng thét của gã khiến khoảng đình vắng bên ngoài đột nhiên lặng ngắt, một lúc lâu sau mới có hai tiểu túy nô chật vật chạy tới báo tin, bọn chúng quỳ rạp trước mặt gã, hoảng sợ khóc lóc rằng:

“Túy Chủ…… Túy Chủ, xảy ra chuyện lớn rồi…… Vừa có tin truyền đến từ nhân gian báo rằng, cả nhà mẹ nuôi Cẩu Mẫu nương nương của ngài đã chết hết từ hai ngày trước, pháp thân của Cẩu Mẫu nương nương và cả đầu lâu của Kim Đồng Ngọc Nữ…… cũng bị kẻ xấu đựng trong một vại hoàng tửu, đưa trở về đây……”

“Cái, cái gì? Mẹ nuôi của ta mất rồi? Thế em gái Ngọc Nữ của ta…… em Ngọc Nữ của ta cũng chết rồi ư……”

Vạt áo Trương Bỉnh Trung còn đang mở phanh để lộ ra lồng ngực béo phệ, ngay cả đai lưng cũng chưa kịp buộc chặt lại. Nghe thấy tin ấy, mặt gã hết đỏ lại trắng, gã điếng hồn ngồi phịch xuống giường, đoạn hung tợn quát mau mang vại hoàng tửu kia vào đây cho ta xem.

Chẳng mấy chốc sau, một vại rượu còn dính huyết tương, óc não và giòi bọ trắng ởn ở viền miệng liền được một đám túy nô nơm nơp khiêng vào.

“Mẹ, mẹ nuôi!! Mẹ nuôi!!! Em gái!!!”

Trương Bỉnh Trung khoác bộ đồ xộc xệch nhào tới bên cạnh vại rượu kia hòng muốn nhìn bên trong, gã cất lên tiếng gào thét hệt như heo kêu, làm đám túy nô quỳ dưới đất cũng đồng loạt đấm ngực giậm chân gào khóc. Đến khi tất cả giả bộ than khóc vài tiếng cho gia đình Cẩu Mẫu và lau đi giọt nước mắt vốn chẳng hề tồn tại xong, Trương Bỉnh Trung bỗng nghiêm mặt đứng thẳng dậy, phẫn nộ quát lên với đám túy nô của mình:

“Vừa rồi có thấy rõ là kẻ nào đưa cái vại này tới đây không?”

“……Không thấy rõ ạ…… Bên ngoài tối om om…… Chỉ thấy một đám có đuôi với cả tai…… Nhưng không thấy rõ là đuôi con gì……”

“Đuôi? Con gì mới mọc đuôi!!”

“Không biết ạ…… Có thể là chó…… Cũng có thể là mèo……. Còn có thể là chồn, đâu ai biết được…… Hơn nữa Tiểu Túy Chủ lại đang mất tích, mọi người đều đang bận rộn tìm kiếm theo lệnh của ngài, cho nên cũng chẳng ai để ý……”

“……Các ngươi nghĩ có phải là tên tính sư lần trước hay không?”

“Ôi chao, có thể lắm chứ…… Từ lần trước tên tính sư kia gây rối, chúng ta vẫn chưa bắt được hắn…… Hiện giờ toàn bộ Túy Giới và Nhân Giới ngoài tên tính sư kia thì cũng đâu còn ai dám trêu chọc ngài nữa…… Ngay cả Thanh Giao Quân cũng sợ ngài đến nỗi chẳng dám mò về Túy Giới cơ mà……”

Nghe câu nịnh hót giả đồ của đám tuý nô, Trương Bỉnh Trung lẳng lặng nheo mắt, không rõ tâm tình ra sao. Bất thình lình, gã nhấc chân đá văng hai tên túy nô xun xoe giả dối kia rồi thét to một tiếng đầy giận dữ, trợn trừng hai con mắt như hai quả cầu lửa, điên tiết gầm rú rằng:

“Phế vật! Đúng là một lũ phế vật bất tài vô dụng! Thằng tiện chủng kia năm nay mới bao lớn! Thế mà nhiều ngày rồi lũ chó má các ngươi vẫn chưa tìm ra nó!!! Bây giờ còn dám lấy cái chết của mẹ nuôi ta ra làm cớ!!! Hôm nay người chết là mẹ và em gái ta!! Tương lai kẻ phải chết chính là ta!!! Đến lúc đó lũ các ngươi tên nào sẽ đền mạng cho ta!! Ngươi hả? Hay là ngươi!!!”

Cơn thịnh nộ của Túy Chủ doạ đám túy nô sợ muốn vỡ mật, chỉ biết quỳ mọp dưới đất khóc lóc lạy lục Trương Bỉnh Trung, hi vọng Túy Chủ đại phát từ bi thả cho bọn chúng một con đường sống. Phát hỏa xong, cả khuôn mặt Trương Bỉnh Trung đỏ lừ đáng sợ y hệt dạ xoa, gã thở hồng hộc ngồi lên giường, bỗng tỏ vẻ vừa ngờ vực vừa căm ghét mà hỏi một câu rằng:

“Thanh Giao…… Tên kia gần đây đang làm gì ở bên ngoài?”

“Túy Quân…… Túy Quân hình như vẫn luôn ở nhân gian, kể từ dạo trước ngài cấm y trở lại, ngoại trừ một lần âm thầm mang theo con khỉ cái của mình về Xích Thủy thì y không hề trở lại nữa.”

Câu trả lời nơm nớp lo sợ của đám túy nô khiến Trương Bỉnh Trung vẫn không quá an tâm, dù sao trên đời này cũng không ai rõ hơn gã Tần Giao và anh họ gã Trương Phụng Thanh đã từng thân thiết đến mức nào.

Vả lại, việc thằng cháu Trương Trường Thanh của gã mất tích trong lễ cưới cũng rất kỳ lạ, bây giờ cái chết của Cẩu Mẫu tất nhiên càng khiến lòng người bất an.

Có điều gã ta mới lên làm Túy Chủ được vài ba năm, giờ mà thật sự đối đầu với tên tính sư kia thì cũng chẳng được ích lợi gì. Dường như cũng nhận ra Trương Bỉnh Trung cực kỳ kiêng kỵ Tần Giao, cho nên một tên tiểu túy nô đứng trong góc tối có vẻ mặt gian xảo liền cất tiếng cười khà khà, bảo rằng:

“Bẩm Túy Chủ, tiểu túy có kế này, chẳng biết có nên nói hay không?”

“Ngươi là từ đâu tới?”

“Tiểu túy là lông mày của một ông lão ở Lạc Dương, tiểu danh là Mi Lang, đến túy điện hầu hạ Túy Chủ đã một thời gian rồi ạ.”

“Ồ? Ngươi nói ra cho ta nghe xem……”

“Tiểu túy nghe nói ở phía Tây Bắc có Đăng Tâm lão nhân đạo hạnh cao thâm, hẳn có thể thay thế Cẩu Mẫu trở thành chỗ dựa mới cho Túy Chủ. Tuy nhiên nếu muốn thiết lập quan hệ thì phải tìm một phương thức thỏa đáng, thưở còn làm người Đăng Tâm lão nhân từng có một người vợ, lão ta và vợ sinh được một đứa con gái, bây giờ vẫn còn sống trên nhân thế, tên gọi là Tiểu thị. Túy Chủ có thể bắt con gái ruột của Đăng Tâm lão nhân về làm nương nương, sau này Đăng Tâm lão nhân trở thành cha vợ của ngài rồi thì Túy Chủ đâu cần phải dựa dẫm vào cái hạng như Cẩu Mẫu nữa……”

Chủ ý của tiểu túy vô danh này khiến Trương Bỉnh Trung thoáng đờ ra hoang mang, nhưng sau một lát suy nghĩ, cái gã chuyên bắt nạt đàn ông chọc ghẹo đàn bà này cũng bắt đầu động lòng. Tuy nhiên, lần trước bị cướp mất vợ ở ngay trước mặt mọi người vẫn khiến gã bực bội khó chịu, gã giả đò nghiêm mặt một hồi, cuối cùng mất kiên nhẫn xua tay quát:

“Chủ ý quái quỷ gì thế hả! Bên cạnh ta đã có kiều nga Kính Cơ rồi! Cần gì cướp con ả nhân gian kia nữa! Vả lại! Ngộ nhỡ chọc giận Đăng lão quỷ thì chẳng phải kết thân lại thành kết thù à!”

Hiếm khi Trương Bỉnh Trung mới vì sĩ diện mà thông minh được một hồi, lời gã nói cũng không phải không có lý, tiểu túy trung thành kia cũng đon đả gật đầu lia lịa. Sau một lát, hắn ta lại thấp giọng đưa ra một chủ ý nữa không chỉ ngu xuẩn mà còn bỉ ổi cùng cực:

“Chi bằng thế này…… Tiểu túy nghe nói năm nay Giao Quân mới ba mươi, cũng chưa kết hôn, hay là ngài làm chủ thông báo với bên ngoài trước, nói là muốn ban hôn cho Giao Quân, để cho y cưới ả Tiểu thị kia! Nhận được ân huệ quý báu nhường ấy, Giao Quân đương nhiên sẽ cảm động rơi nước mắt mà cảm tạ ngài! Giao Quân và anh họ của ngài là huynh đệ kết nghĩa, cũng xem như là thân thích của ngài, thế là cả Giao Quân lẫn Đăng Tâm tất nhiêu đều phải nghe theo ngài. Cho dù sự tình không thành hay xảy ra sự cố gì đó, ngài vẫn có thể mặc sức nhờ cậy Giao Quân, dù sao ngoài vụ mất tim ra thì y và Đăng Tâm cũng chẳng có giao tình nào khác. Túy Chủ nghĩ sao về chủ ý này……”

Chủ ý thúi không ngửi nổi thế mà cũng khiến Trương Bỉnh Trung xao động thật, gã liếc tiểu túy đang quỳ dưới đất rồi chỉ vào kẻ nọ khen ngươi đúng là thông minh lanh trí. Nhân lúc đêm khuya thăm thẳm, Trương Bình Trung bèn đắc ý tìm bảy, tám con chuột còn to hơn cả mèo hoang bình thường, sai chúng nó khiêng một chiếc kiệu hoa đỏ rực chạy đến nhân gian.

Trùng hợp là đêm nay, sau nhiều ngày âm thầm theo dõi, đám hồ ly dưới trướng Huyền Khâu giáo úy cũng chuẩn bị ra tay với Tiểu thị. Nhưng không chờ bọn chúng tránh khỏi tai mắt Đăng Tâm lão nhân để bắt Tiểu thị giao cho Tần Giao thì đám chuột của Trương Bỉnh Trung đã gióng trống khua chiêng xông ra từ trong tường, cứ thế tóm gọn Tiểu thị trước vẻ mặt trợn mắt ngoác mồm của bọn chúng, sau đó nhấn cô nhóc còn mặc áo ngủ mèo máy, miệng la oai oái á phi lễ á cứu mạng kia vào trong kiệu hoa khiêng đi.

Hồ ly Giáp: “Thế này…… Thế này là sao…… Túy Chủ lại ăn no dửng mỡ đi cướp vợ à?”

Hồ ly Ất: “Ai…… Ai mà biết…… Nhưng chúng ta giúp Giao Quân theo dõi con nhóc kia mấy bữa nay, giờ về phải ăn nói sao đây?”

Hồ ly Đinh: “Tổn thọ quá…… Chúng ta phải làm sao bây giờ…… Đừng nói là Giao Quân, chỉ giáo úy lão gia thôi cũng cho chúng ta ăn đủ rồi oa oa oa……”

Người ngoài nào có ai hay nỗi bi phẫn khôn xiết của lũ tiểu hồ ly, sau khi bức tường vang lên ba tiếng gõ mõ, chiếc kiệu chở cô nhóc gào thét thất thanh, dữ hơn chó điên kia cứ thế quay trở về Túy Giới.

Mà cùng lúc ấy, tại nhà cũ Tấn gia, Tấn Hành trò chuyện với Trùng Nhĩ xong bèn đi ăn bữa tối đơn giản rồi trở lại thư phòng, vừa mới ngồi xuống chuẩn bị điều tra chuyện chìa khóa tiếp, thì bỗng, hắn nhận được một cuộc điện thoại xen lẫn tiếng chó sủa và tiếng cầu cứu. Có điều, nội dung cuộc điện thoại này khiến ngay cả người có tố chất tâm lý vững vàng như Tấn Hành cũng phải tỏ vẻ khó hiểu.

“Tấn Tính sư…… Không xong rồi không xong rồi, bà tôi đang yên lành ngồi trong nhà, tự dưng một bầy chuột từ đâu xông ra bắt bà lên kiệu hoa rồi đi mất, lũ chuột đó còn nói muốn bắt bà đến Túy Giới làm vợ cho tên Túy Quân gì gì đó…… Anh mau nghĩ cách cứu bà tôi với……”

Tấn Hành: “……Túy Quân? Vợ?”

✿Tác giả có lời muốn nói:

Em trai cún: Không xong rồi tính sư!! Bà tôi bị cái tên Túy Quân gì gì đó bắt về làm vợ rồi!!

Cậu cả: ……Túy Quân?

Mợ: Đúng là người ngồi trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống……

———-

① Phong Nguyệt Bảo Giám: Xuất phát từ chiếc gương có thể lấy mạng người trong Hồng Lâu Mộng.

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.