Chương 5: 5: Không Nói Đạo Lý
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 5: 5: Không Nói Đạo Lý tại dua leo tr
Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu An Ngữ ngồi trước bàn trang điểm thẫn thờ soi mình trong gương.Để tận hưởng tuần trăng mật một cách trọn vẹn nhất, cô đã gác lại mọi công việc, xin nghỉ phép hẳn một tuần.
Giờ hôn lễ đã bị Bạch Kính Xuyên phá hỏng, quanh quẩn ở nhà càng khiến bản thân mệt mỏi, cô có nên đi làm lại luôn hay không?Ngày hôm qua đối với cô giống như một cơn ác mộng vậy, muốn xóa sạch, nhưng đến cả khi ngủ cô cũng không ngừng mơ về nó.Bàn tay Triệu An Ngữ vô thức nắm chặt lại, cô chưa bao giờ hận Bạch Kính Xuyên như hiện tại, giá mà anh ta cứ thế đừng xuất hiện trong cuộc đời cô, có phải tốt không.Một người đàn ông chỉ nghĩ cho bản thân mình như anh ta, sao có thể hiểu được yêu là thế nào? Có chăng cũng chỉ là sự chiếm hữu để thỏa mãn tính hiếu thắng của bản thân.“Cô An Ngữ, ông chủ nói cô xuống nhà.”Triệu An Ngữ buông chiếc lược chải tóc trên tay xuống bàn, ánh mắt hướng ra cửa cất lời: “Thím Trần Có khách tới sao?“Tôi không rõ.”Nghe thím Trần nói, đôi lông mày Triệu An Ngữ nhíu chặt đầy nghi hoặc.Bố cô là người tham công tiếc việc, nếu không có việc quan trọng gì qua tám giờ sẽ có mặt tại công ty, vậy mà hiện tại đã chín giờ hơn ông vẫn ở nhà.Triệu An Ngữ mang theo câu hỏi trong lòng, mở cửa đi xuống tầng một.
“Cháu khách sáo quá rồi, tới chơi thôi sao phải tốn kém.” Dưới nhà truyền đến giọng nói vui mừng của Triệu Anh, càng làm Triệu An Ngữ thêm khó hiểu.
Vị khách quý nào mà cần cô phải có mặt?Ngay sau đó câu hỏi của Triệu An Ngữ đã có lời giải đáp, gương mặt phá hỏng mộng đẹp hiện ngay tầm mắt.
Triệu An Ngữ thất sắc bước chân chững lại giữa những bậc cầu thang, lòng không ngừng thôi thúc chạy trốn khỏi anh ta.“An Ngữ còn đứng đó làm gì, mau lại đây.” Triệu Anh phát hiện con gái chậm chạp đứng ở cầu thang, vẫy tay gọi.Bố cô từ khi nào lại đối với Bạch Kính Xuyên thân thiết như vậy? Triệu An Ngữ thật muốn biết anh ta đã giở thủ đoạn gì, khiến bố cô thay đổi?Lời bố nói không thể chống lại, Triệu An Ngữ một chút cũng không tình nguyện bước tiếp.“Cháu ngồi đi.” Triệu Anh sắp xếp chỗ ngồi cho Bạch Kính Xuyên xong, quay lại thấy con gái sắc mặt cứng ngắc đứng sau lưng mình, liền quở trách: “Cái con bé này từ khi nào lại thiếu lễ phép thế này? Còn không mau pha trà mời anh Kính Xuyên của con.”Triệu An Ngữ rất ấm ức, đáng lẽ ra thấy anh ta bố cô phải xua đuổi mới đúng, đằng này còn coi như khách quý tận tình đón tiếp, chẳng nhẽ bố đã quên chuyện ngày hôm qua?Cô đi tới bàn uống nước, ghét bỏ không thèm nhìn Bạch Kính Xuyên đến một lần, khom người rót trà vào chén, sau đó cố ý đặt mạnh xuống bàn.“Bố con còn có việc, con lên phòng đây.”
“Ngồi đó đi.” Triệu Anh nghiêm giọng nói.Bạch Kính Xuyên nay giờ vẫn coi mình là người ngoài cuộc, lúc này mới mở miệng nói: “Không sao đâu, cháu chủ yếu tới thăm hai bác, cô ấy có việc cứ để cô ấy đi.”“Sao có thể, người trẻ tuổi các cháu nhiều chủ đề để nói, đâu như bác lớn tuổi khô khan.” Triệu Anh ngoài mặt thì tươi cười, nhưng ánh mắt lại như ra lệnh cho Triệu An Ngữ, buộc cô ở lại tiếp chuyện với Bạch Kính Xuyên.Triệu An Ngữ tìm vị trí cách xa Bạch Kính Xuyên ngồi xuống, nghe lời bố nói không khỏi cười lạnh trong lòng.Cô quét mắt nhìn qua đống đồ bổ dưỡng, nào là đông trùng hạ thảo, nhân sâm trên bàn, toàn là những thứ bổ dưỡng người già biết tặng nhau, trẻ tuổi sao? Bố cô tâng bốc người ta quá rồi, so với cô anh ta hợp nói mấy cái chuyện thời sự với bố cô hơn đấy.Triệu Anh giống như xóa sạch mọi ký ước mấy năm trở lại đây, ân cần trò chuyện hỏi han Bạch Kính Xuyên, hết sức khỏe của bố mẹ anh, lại tới công việc trong quân ngũ.Thường Bạch Kính Xuyên sẽ mỉm cười qua loa đáp lại: “Cũng không vất vả lắm, nhiều năm rồi cháu đã quen.”“Đàn ông mà phải trải qua rèn luyện mới cứng cỏi được.” Triệu Anh cười phụ họa.
Triệu An Ngữ ngồi một bên bứt rứt nghịch ngón tay, cô còn đang lo lời hôm qua của bố làm Doãn Khiên phận ý, giờ lại tới chuyện này, để anh biết Bạch Kính Xuyên đến nhà cô chơi, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.Cô thực sự rất sợ sẽ mất đi người đàn ông dịu dàng như anh.Triệu Anh xem ra cũng rất hiểu tâm tư Bạch Kính Xuyên, trò chuyện một lúc, liền kiếm cớ chuồn đi: “Hai đứa lâu ngày không gặp, hẳn có nhiều chuyện để nói, bố xuống bếp xem bác gái con chuẩn bị cơm trưa.”“Gương mặt đó của em là sao?Không vui khi tôi tới đây?” Chờ Triệu Anh đi khỏi, Bạch Kính Xuyên nâng chén trà đặt trên tay mình xoay nhẹ nói.
Triệu An Ngữ cười mỉa nói: “Đã biết câu trả lời anh còn tới làm gì? Bạch Kính Xuyên anh không thấy da mặt mình quá dày à? Tôi chẳng có lỗi gì với anh cả, đừng làm ra vẻ mình chịu thiệt.”Bạch Kính Xuyên cong nhẹ khóe môi, đưa tách trà lên miệng thưởng thức.
Cùng là một loại trà, nhưng sao từ tay Triệu An Ngữ pha ra anh lại thấy ngon lạ thường, cứ thế một lần uống cạn.“Tôi từng trách em sao?” Anh quay người nhìn cô nhàn nhạt nói.Biệt tăm từng ấy năm là lỗi do anh, anh chưa từng oán trách cô ấy yêu người khác, chỉ là đau lòng khi địa vị bản thân trong tim cô ấy chưa đủ sâu đậm mà thôi.Triệu An Ngữ câm nín, anh ta đã nói vậy, cô còn biết nói gì được nữa.
Cô thở dài cụp mi: “Anh thanh toàn cho tôi được không? Tôi yêu Doãn Khiên, ở bên anh ấy tôi mới cảm thấy hạnh phúc.” Ánh mắt Bạch Kính Xuyên chớp cái đã trở nên lạnh lẽo, anh nói với Triệu An Ngữ: “Vậy còn tôi thì sao? Bảo tôi cô đơn đứng từ xa nhìn hai người bên nhau vui vẻ? Triệu An Ngữ em đừng có mơ, chắc gì em bên hắn ta mới là hạnh phúc còn tôi thì không?”Những năm qua dù cái chết cận kề, người cuối cùng anh nhìn thấy vẫn luôn là cô, hình bóng ấy như khắc sâu trong tim, anh nghĩ cả đời này mình khó có thể rung động với ai thêm được nữa, cô bảo anh ôm đau khổ thanh toàn cho hai người? Vậy ai là người thương sót anh?Ích kỷ thì đã sao? Đời người đâu thể có lần thứ hai, tại sao phải nhường món đồ mình thích cho kẻ khác? Lương thiện cái thá gì, ngu ngốc thì có.
Triệu An Ngữ tức đến độ hít thở không thông, lồ ng ngực kịch liệt thở gấp nói: “Bạch Kính Xuyên anh có từng nghĩ cho tôi? Anh đường đột tiến vào lễ đường rồi ép tôi theo anh, người khác sẽ nói tôi thế nào đây?”Trước lời chất vấn của Triệu An Ngữ, Bạch Kính Xuyên nhích người sát lại gần cô, ôn nhu nắm tay cô nói: “Cùng tôi đi Hải Thành.”“Tôi không đời nào theo anh, đừng có mơ.
Bạch Kính Xuyên nếu anh bức tôi vậy chỉ có thể mang cái xác này về.” Triệu An Ngữ hất tay Bạch Kính Xuyên ra, ánh lửa hận đậm sâu trong mắt.Bạch Kính Xuyên nhíu mày, sắc mặt không hề tốt chút nào, trân trân nhìn vào gương mặt quật cường đó, bắt lấy cổ tay làm loạn kia, ngữ điệu uy hiếp nói: “Triệu An Ngữ em dám làm chuyện đó, tôi không ngại đưa cả nhà em theo cùng đâu.”Đôi mắt Triệu An Ngữ đỏ hoe, Bạch Kính Xuyên giống như loài ma quỷ vậy, làm gì cũng không thoát khỏi được sao, cứ nghĩ đến ngày tháng sau này phải cùng một chỗ với anh ta, cô lại chẳng còn thiết tha gì nữa.“Triệu An Ngữ nhớ lấy lời tôi nói hôm nay, đừng thách thức giới hạn của tôi.” Bạch Kính Xuyên dứt câu, đằng đằng sát khí rời đi.Triệu Anh đi ra, chỉ thấy con gái ngồi cuộn tròn trên sofa, Bạch Kính Xuyên không thấy đâu cả bèn hỏi: “Con nói gì làm nó không vui à?”“Vì sao bố lại để anh ta vào cửa, bố không thấy có lỗi với Doãn Khiên à? Chính anh ta khiến sự tình đi tới mức này, tại sao lại là con? Ông nội lúc hứa hẹn đã từng nghĩ tới con không?” Triệu An Ngữ ghì mặt vào giữa hai ch@n vừa khóc vừa nói.“An Ngữ sao con dám nói với bố mình câu đó, còn không mau xin lỗi ông ấy.” Bà Triệu ở bếp nghe được lời con gái, vội chạy ra dạy bảo.Vốn dĩ ai cũng nghĩ Triệu Anh sẽ nổi cái, không ngờ ông ta lại ân cần nói:“Nhà họ Doãn đã thế rồi, tiếng xấu đồn xa thôi con cứ theo cậu ta đi.”Cô không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe.
Ông ấy biết cô không có tình cảm với Bạch Kính Xuyên mà, bảo cô theo anh ta, theo thế nào đây?Hết kinh ngạc này đến ngạc nhiên khác, Triệu An Ngữ oán trách đan xen gần như cắn nát môi mình..
Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️