Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 46

2:37 sáng – 24/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 46 tại dua leo tr 

Theo suy luận của cảnh sát, trong một vụ án giết người, trước hết phải điều tra mối quan hệ xã hội của nạn nhân và tìm ra động cơ lớn nhất khiến người đó bị hại.

Trước hết, Nhan Lôi bắt đầu từ Phương Tiểu Nam. Trên thực tế, mối quan hệ xã hội của Phương Tiểu Nam vô cùng đơn giản, những người thường xuyên tiếp xúc với cô bé chỉ có bạn cùng lớp, giáo viên và ba mẹ.

Dựa theo những gì Phương Tiểu Nam nói với mẹ Lâm trước khi xảy ra vụ tai nạn, cô ta có hướng suy đoán rằng lúc trước Phương Tiểu Nam đã biết bí mật giấu kín của một giáo viên nào đó trong trường nên mới nói những lời như “Có ma trong trường!” và “Con không muốn đi du xuân.”

Như vậy, mấu chốt sự việc là điều tra cuộc sống thường ngày của Phương Tiểu Nam trước chuyến du xuân, tìm ra kẻ khả nghi nhất.

Ngày hôm sau, Nhan Lôi lại đến trường cấp hai với tư cách là “giảng viên luật”. Nơi cô đến giảng lần này là lớp một và lớp năm trong trường trung học của Phương Tiểu Nam.

Trong quá trình giảng dạy ngày hôm qua, cô đã nhanh chóng uy hiếp được các học sinh lớp năm.

Sau khi giảng xong, cô còn nói thêm một đoạn: “Các bạn học sinh, tôi biết rằng các em đang cảm thấy hoài nghi và khó hiểu trước sự bất hạnh của Tiểu Nam, nhưng các em không thể dùng tai nạn của cô bé để vu khống cho giáo viên. Thầy Hà vô cùng nghiêm khắc với các em, vì thầy ấy mong muốn tương lai sau này các em sẽ trở thành trụ cột của đất nước, thầy ấy nhất định không phải kẻ sát nhân đã đẩy Phương Tiểu Nam.”

Nghe nói mấy ngày nay thầy Hà đã không đến lớp sau khi biết mình bị học sinh vu oan.

Cô hiểu rõ cảm xúc của thầy Hà, mình hết lòng vì bọn trẻ, vậy mà bọn trẻ lại muốn tố cáo mình tội giết người.

Hơn nữa không chỉ một người nghĩ như vậy, mà rất nhiều thành viên của “nhóm chim gõ kiến” đang tiếp tay lan truyền tin đồn “Thầy Hà giết người”. Làm sao mà không ớn lạnh cho được!

Người ta nói trẻ con là những thiên thần trong sáng, thế nhưng khi ác ý của chúng thể hiện ra thì thật sự đáng sợ.

Sau khi Nhan Lôi nói xong, cả lớp đều cúi đầu xuống. Khi núi tuyết lở, không có bông tuyết nào là vô tội cả.

Nhan Lôi nói tiếp: “Ngoài ra, vụ án của Phương Tiểu Nam đang được cảnh sát điều tra, nếu có manh mối gì thì có thể nói cho tôi biết. Tiểu Nam là bạn học từng sớm chiều có nhau với các em, bây giờ cô bé đang nằm bất tỉnh trong bệnh viện. Tôi hy vọng các em đừng chỉ lạnh lùng đứng ngoài xem.”

Lúc này, một cô bé ngồi ở hàng ghế đầu gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với cô.

Nhan Lôi biết cô bé này là ai, cô bé là người đã vạch trần bộ mặt thật của nhóm Chim gõ kiến, Lưu Thừa Lộ.

Nhan Lôi chuyển ánh mắt tới trên người cô bé, hai ánh mắt chạm nhau, Lưu Thừa Lộ sững sờ, sau đó cúi đầu xuống. Rõ ràng là trong lòng cô bé có điều gì đó ẩn giấu.

Sau giờ học ngày hôm đó, Nhan Lôi đã đợi Lưu Thừa Lộ ở cổng trường.

Là bạn và là bạn cùng bàn của Tiểu Nam, Lưu Thừa Lộ cũng là thành viên của đội Chim gõ kiến. Nhan Lôi đưa đứa trẻ đến quán cà phê và gọi một tách cappuccino cho cô bé, đứa trẻ rất thích hương vị ngọt ngào này, cứ cầm cốc mãi không bỏ xuống.

Sau khi cô bé uống cà phê xong, Nhan Lôi hỏi: “Lưu Thừa Lộ, em muốn nói chuyện gì với chị?”

Lưu Thừa Lộ ngẩng đầu lên, trong mắt cô bé hiện lên hai hàng giọt mắt, cô bé thì thào: “Chị Nhan, thật ra, cô Hàn không cho phép em nói chuyện với chị.”     

“Cô Hàn, em nói cô giáo dạy tiếng anh Hàn Vận Dao ư?”

“Đúng vậy, khi kết thúc buổi học hôm nay cô Hàn đã cố ý nói với em rằng chị là người xấu, tới bắt ba mẹ em vào tù, bảo em không được nói chuyện với các chị…”

Hai mắt Lưu Thừa Lộ đỏ hoe, giống như một chú thỏ đang sợ hãi. Nhan Lôi càng nghe càng thấy tức, Hàn Vận Dao này lại vu oan cho mình! Cô ta đúng là to gan mà!

“Đừng lo.” Nhan Lỗi an ủi: “Đây là chuyện riêng giữa chị và em, sẽ không cho người thứ ba biết. Chú cảnh sát sẽ không bắt bố mẹ em, chú cảnh sát chỉ muốn đòi lại công bằng cho Phương Tiểu Nam, bắt được người đã hại cô bé thôi.”

Lưu Thừa Lộ gật đầu, sau đó cô bé nói nhỏ: “Chị Nhan, thật ra… Thật ra, trước khi đi chơi xuân, Tiểu Nam đã nói với em rằng bạn ấy đã nhìn thấy một thứ không nên thấy!”

***

Mọi chuyện phải bắt đầu với đội Chim gõ kiến.

Sáu tháng trước, Lưu Thừa Lộ và Phương Tiểu Nam gia nhập đội Chim gõ kiến. Đây là tổ chức học sinh ngầm lớn nhất trong lịch sử trường cấp hai, và mọi người đều tự hào khi tham gia.

Mặc dù nhóm Chim gõ kiến ​​này là nhóm do trẻ con thành lập ra, nhưng hoạt động của nó thực sự rất khoa học. Khi người lớn nghe được chuyện này, bọn họ đều bị sốc bởi sự khôn ngoan trong cách quản lý của bọn trẻ.

“Nhóm Chim gõ kiến” sử dụng hệ thống tính điểm để quản lý hơn 200 thành viên là học sinh. Trong số đó, các thành viên được chia thành năm cấp độ. Học sinh có thể trở thành thành viên cấp thứ năm bằng cách trả phí thành viên 20 tệ một tháng, đây cũng là cấp hội viên thấp nhất trong tổ chức.

Người ta nói rằng các thành viên của cấp độ thứ năm không được hưởng bất kỳ quyền lợi nào. Có hai cách để thăng cấp: 

Trả thêm phí thành viên. 

Tích lũy điểm khi làm việc cho các thành viên cấp cao hơn. 

Cứ 100 điểm sẽ được nâng lên một cấp.

Lưu Thừa Lộ và Phương Tiểu Nam có thành tích học tập khá tốt, vì vậy chúng chỉ đơn giản làm bài tập cho các thành viên cấp cao đó. Mỗi lần làm được tích lũy 0,5 điểm, mỗi ngày chúng đều mong chờ sớm được nâng cấp.

Lưu Thừa Lộ nói với cô: “Em có điểm toán tốt và Nam Nam có điểm tiếng anh tốt. Vì vậy, hai bọn em sẽ làm việc cùng nhau. Em sẽ làm bài tập về nhà môn toán, và bạn ấy sẽ làm bài tập về nhà môn tiếng anh. Chúng em làm bài tập về nhà vào buổi trưa mỗi ngày, trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc, chúng em sẽ giao bài tập cho các thành viên cấp cao đó.”

Lôi Nhan hỏi: “Tại sao lại giao dịch trước khi kết thúc giờ nghỉ trưa?”

Lưu Thừa Lộ cúi đầu nói, “Bởi vì ai cũng biết các chú bảo vệ phải ngủ trưa, hai giờ chiều mới ngủ dậy đi làm, vậy nên nhóm Chim gõ kiến ​​quy định. Bài tập về nhà chỉ được giao dịch trong giờ nghỉ trưa, các chú bảo vệ sẽ không theo dõi và phát hiện ra chúng em đang trao đổi bài tập.”

“…”

Nhan Lôi nghẹn họng không nói nên lời, bọn nhỏ này thật sự quá khủng, sắp xếp rất toàn diện. Thảo nào tất cả các giáo viên đều không phát hiện ra tổ chức học sinh lớn như này.

Câu chuyện tiếp tục, bài tập về nhà kéo dài nửa năm, bằng cách này, Lưu Thừa Lộ và Phương Tiểu Nam đã tích lũy được 150 điểm và thành công lên đến cấp độ thứ tư.

Nhưng chỉ nửa tháng trước, một tai nạn nhỏ đã xảy ra.

Một ngày nọ, một thành viên lớn của cấp thứ hai cũng đưa cho Phương Tiểu Nam bài tập tiếng Anh để làm. Người đó nói rằng giáo viên nước ngoài John đã giao một đề tài tiếng Anh và nhờ cô bé viết giúp một bài luận tiếng Anh 200 từ.

Đó là lần đầu tiên Phương Tiểu Nam nhận ủy thác từ một học sinh lớp tám, và từ ngày đó mọi thứ đã thay đổi kể.

“Em có thể nói rõ ràng chuyện gì đã xảy ra không?” Nhan Lôi biết rằng manh mối quan trọng của vụ án đã đến.

Lưu Thừa Lộ tiếp tục nói: “Hôm đó, buổi sáng Tiểu Nam nhận được sách bài tập, buổi trưa, bạn ấy mở sách bài tập của người đó ra, đang định viết thay đột nhiên phát hiện trong sách có một cái thẻ nhớ. Đó là loại thẻ nhỏ màu đen được lắp vào điện thoại.”

Nhan Lôi biết rằng cô bé đang nói về thẻ SD, thẻ này có kích thước bằng móng tay và có thể được sử dụng như một ổ đĩa flash USB lưu trữ di động.

Vốn dĩ, Phương Tiểu Nam chỉ đang làm thay bài tập về nhà, nhưng cô bé không ngờ rằng trong sách bài tập của khách hàng còn có thứ khác. Đối mặt với chiếc thẻ nhớ bí ẩn, sự tò mò của trẻ nhỏ không thể kiềm chế được. Nhưng lòng hiếu kỳ thường hại chết mèo.

Lưu Thừa Lộ nói: “Vào buổi chiều, Tiểu Nam đã mượn máy đọc thẻ của em, bạn ấy nói muốn xem trong thẻ nhớ có gì. Buổi chiều hôm đó vừa hay là lớp tin học, còn một nửa lớp học là ở lớp bên cạnh…”

Nhan Lôi lập tức tìm ra chuỗi logic, Phương Tiểu Nam đang làm bài tập về nhà cho học sinh cấp độ hai, bài tập được giao bởi giáo viên nước ngoài John, tình cờ có một thẻ nhớ trong sách bài tập về nhà, Phương Tiểu Nam nhất thời hiếu kỳ, mượn máy đọc thẻ từ Lưu Thừa Lộ, cô bé nói rằng khi tham gia lớp tin học, cô bé sẽ xem những gì trong thẻ.

Như vậy, không khó đoán ra, có thể thẻ nhớ trong sách bài tập là của giáo viên nước ngoài John.

John đã chấm vở bài tập của một học sinh cấp độ hai, có lẽ anh ta đã chợt tiện tay kẹp thẻ nhớ vào trong sách bài tập của học sinh đó. Sau đó quên mất nó, kết quả là chiếc thẻ nhớ đã rơi vào tay học sinh lớp bảy Phương Tiểu Nam.

Vậy rốt cuộc bên trong thẻ lưu trữ có những cái gì? Phương Tiểu Nam đã thấy gì?

Lưu Thừa Lộ hoàn toàn không biết, tất cả các lớp tin học đều ngồi riêng biệt và lũ trẻ không liên quan gì đến nhau.

Tất cả những gì cô bé biết chỉ là Phương Tiểu Nam có biểu hiện tuyệt vọng sau giờ học tin học. Cô bé hỏi Tiểu Nam đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Nam đột nhiên khóc trong vòng tay cô bé.

Sau khi khóc, Tiểu Nam nói với cô bé: “Lộ Lộ, trong trường này có ma!”

Câu này cũng khiến Lưu Thừa Lộ sợ hãi.

Khi tan học, cô Hàn đột nhiên gọi Phương Tiểu Nam tới, nói rằng cô ta biết chúng đang giúp học sinh cuối cấp làm bài tập, và yêu cầu cô bé phải giải thích thành thật.

Lưu Thừa Lộ nhanh chóng thú nhận, chỉ là cô bé bị các học sinh lớp tám ép làm bài tập, chứ không nói gì đến nhóm Chim gõ kiến. Còn về Phương Tiểu Nam, cô bé ấp úng, một lúc lâu sau vẫn không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Sau đó, cô giáo Hàn nhìn chằm chằm vào Phương Tiểu Nam, ánh mắt mà giáo viên tiếng Anh dịu dàng và trìu mến này chưa bao giờ thể hiện, đầy sự đe dọa.

Lưu Thừa Lộ không biết phải diễn tả ánh nhìn đó như thế nào: “Cô Hàn đã hỏi Tiểu Nam rằng “con thấy gì thì phải nói với cô, cô cũng muốn biết.”” 

“Đầu cô Hàn toát đầy mồ hôi, trông cô ấy cũng có vẻ lo lắng. Giọng nói của cô ấy như buộc chúng em phải trả lời các câu hỏi.”

Nhan Lôi sửng sốt, Hàn Vận Dao nói vậy nghĩa là cô ta cũng không biết trong thẻ nhớ của chồng mình có gì sao?

Cuối cùng, Phương Tiểu Nam không nói gì cả, nhưng Hàn Vận Dao đã nói với cô bé: “Lưu Thừa Lộ, chuyện này không liên quan gì đến em. Hãy nhớ rằng em chưa bao giờ làm bài tập cho ai cả, em cũng không biết Tiểu Nam đến văn phòng của cô, hiểu chưa?”

Lưu Thừa Lộ gật đầu, cô bé chợt hiểu ra cô giáo Hàn muốn tránh xa vấn đề này, nhưng Tiểu Nam không thể tránh khỏi vấn đề này. Bởi vì, trong giờ học tin học, Tiểu Nam đã sử dụng thẻ nhớ để xem nội dung không nên xem.

Đó là một cánh cửa của quỷ, cô bé vô tình phát hiện ra nó, mở nó ra và mang đến vô vàn tai họa.

Trong tuần sau đó, Tiểu Nam trông tuyệt vọng. Đột nhiên cô bé trở nên rất rụt rè, thậm chí phải đưa cô bé đi vệ sinh, sau khi tan học cô bé cũng không dám đến quán trà sữa, như thể sợ rằng mọi người xung quanh sẽ làm hại cô bé.

Nhưng Lưu Thừa Lộ cũng không biết Tiểu Nam sợ điều gì.

Cho đến trước ngày đi chơi xuân, cả ngày ở trên lớp Tiểu Nam không có tâm trạng, cô giáo gọi cô bé đứng dậy phát biểu, Tiểu Nam cũng không nói lời nào, chỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dường như Tiểu Nam nhận ra rằng một thảm họa sắp xảy ra, cô bé cảm thấy bất an và do dự, nhưng cô bé chỉ có thể im lặng.

Nói đến đây, Lưu Thừa Lộ vừa lau nước mắt vừa nói: “Thực ra, Tiểu Nam là bạn thân nhất của em. Bạn ấy sẽ kể cho em mọi chuyện. Nhưng về thẻ nhớ, dù em hỏi thế nào, bạn ấy cũng không chịu nói. Em hỏi bạn ấy có muốn nói với chú cảnh sát không, Tiểu Nam nói với em: chú cảnh sát không thể đối phó với quỷ, bởi vì quỷ không phải một người, có rất nhiều quỷ, và quỷ ở trong trường học.”

Ma quỷ không phải chỉ có một người!

Nhan Lôi im lặng, lúc này cô càng chắc chắn hơn Tiểu Nam hẳn đã nhìn thấy bằng chứng phạm tội của John. Hơn nữa, bằng chứng phạm tội trong thẻ nhớ đó có thể thuộc về nhiều hơn một người, nó thuộc về nhiều người.

Đây là con ma trong trường mà Tiểu Nam nói.

Sau đó, Tiểu Nam gặp tai nạn. Tất cả mọi người đều muốn vu khống thầy Hà hung hãn đẩy cô bé ngã xuống. Chỉ có Lưu Thừa Lộ biết chuyện này không liên quan gì đến thầy Hà, chẳng qua thầy Hà đối xử quá nghiêm khắc với học sinh và bị lũ trẻ trả thù tập thể thôi.

“Chính thầy John đã cho người đẩy Tiểu Nam xuống.” Lưu Thừa Lộ nói một cách chắc nịch. Ngay cả đứa trẻ 13 tuổi như cô bé cũng có thể nhìn ra chắc chắn kẻ sát nhân có mối liên hệ gì đó với giáo viên nước ngoài John.

Sau vụ tai nạn của Tiểu Nam, Lưu Thừa Lộ đã gặp lại vợ của John, cô Hàn trong bệnh viện. Lần này, cô Hàn đã nói với cô bé rất nghiêm túc: “Tiểu Lộ, đừng nói gì cả, đừng hỏi gì cả. Nếu ai đó hỏi em điều gì bất thường trước khi Tiểu Nam rơi xuống vách đá, em phải nói rằng mọi thứ với cô bé đều ổn, hiểu chứ?”

Lưu Thừa Lộ biết cô giáo Hàn nhất định đã tìm được thứ gì đó.

Nếu ngư chiếc thẻ nhớ mà Tiểu Nam nhặt được là của chồng cô ta, giáo viên nước ngoài John, thì cô Hàn có lẽ cũng không tránh khỏi liên quan.

Cô Hàn muốn bảo vệ mình khỏi sự việc nên đã thực sự giả vờ như không biết gì.

Chỉ là…

Cô ta thực sự có thể tránh xa nó sao?

Lưu Thừa Lộ lặng lẽ mở cặp sách và lấy ra một cuốn nhật ký màu hồng: “Chị Nhan, đây là cuốn nhật ký mà em đã lấy nhầm khi tan học vào hôm trước khi đi chơi xuân. Đây là cuốn nhật ký của Tiểu Nam, có thể bạn ấy đã cố tình nhét vào, nó nằm trong cặp đi học của em.”

Đây là manh mối cuối cùng Phương Tiểu Nam để lại cho người bạn của mình.

Về manh mối của ma quỷ, cô bé đã giao cho người bạn đáng tin cậy nhất của mình. Hy vọng cô bé có thể truyền lại manh mối.

Lúc này, Lưu Thừa Lộ trịnh trọng đưa cuốn nhật ký cho cô: “Chị ơi, chị có thể giúp em tìm ra hồn ma đã đẩy Tiểu Nam được không?” Đây là hy vọng cuối cùng của cô bé và Tiểu Nam.

Nhan Lôi cầm lấy cuốn sổ, đột nhiên ánh mắt trở nên chua xót: “Chị biết Tiểu Nam là một cô bé dũng cảm và tốt bụng, bạn ấy biết rằng mình đang đối mặt với một con quỷ xảo quyệt. Bạn ấy không muốn chấp nhận thất bại hay nhượng bộ, bạn ấy muốn sống sót.”

Và cô sẽ đòi lại sự công bằng cho đứa trẻ này.

Khi trở về nhà, Nhan Lôi mở cuốn nhật ký ra, thấy rằng chỉ có ba tờ, một tờ về ngày tựu trường, một tờ về cách trải qua kỳ nghỉ đông, và một tờ về gia đình cô bé. Đây là ba bài tập về nhà hàng tuần của Tiểu Nam kể từ học kỳ này.

Nhan Quốc Hoa và con gái đã cùng nhau phân tích ba trang nhật ký của Tiểu Nam, thấy rằng nội dung bên trong không có vấn đề gì, và nó trông giống như một cuốn nhật ký bình thường được viết bởi một đứa trẻ. Đó là tất cả về việc học tập tốt mỗi ngày, tôi yêu ba tôi…

Nhan Quốc Hoa phân tích: “Đánh giá từ câu nói của Lưu Thừa Lộ, Phương Tiểu Nam này là một đứa trẻ rất tinh tế. Cô bé sợ rằng sau khi đưa nhật ký hàng tuần cho Lưu Thừa Lộ, cô bé sẽ bị một con ma trong trường phát hiện và gián tiếp làm hại Lưu Thừa Lộ. Do đó, Tiểu Nam sẽ không viết rõ những manh mối ở bên trên, có lẽ cô bé đã sử dụng phương pháp mã hóa riêng của mình để viết các manh mối giữa các dòng.”

Nhan Lôi gật đầu, và cô cũng suy đoán: “Ngày hôm đó, Tiểu Nam có dự cảm rằng cô bé sắp phải đối mặt với đại họa, nên đã đưa nhật ký cho Lưu Thừa Lộ. Cô bé hy vọng Lưu Thừa Lộ có thể giao nhật ký cho một người đáng tin cậy và giúp cô bé bắt được thầy John.”

Nhan Quốc Hoa lạnh lùng nói: “Tiểu Nam nói không chỉ có một con ma, mà có rất nhiều ma. Vì Tiểu Nam là một đứa trẻ thông minh, cô bé nên báo cảnh sát ngay lập tức và bắt những con ma đó nếu cô bé nhìn thấy nội dung bất hợp pháp trong thẻ nhớ của John. Nhưng cô bé đã quá sợ hãi và thậm chí còn không dám gọi cảnh sát, báo cáo với giáo viên, con nói xem, rốt cuộc cô bé đã nhìn thấy thứ khủng khiếp gì?”

Nhan Lôi cau mày, cô cảm thấy đáng sợ bình thường vẫn không đủ. Trong thẻ nhớ chắc chắn có thứ gì đó, đó là một thứ rất rất rất đáng sợ, đứa trẻ sợ hãi đến mức cảm thấy không thể tin tưởng ai được, ngay cả cảnh sát và giáo viên cũng không thể bảo vệ được cô bé.

Cô suy đoán: “Có thể những gì Tiểu Nam nhìn thấy là bằng chứng của việc giáo viên John giết người, đốt phá hoặc tấn công tì.nh dục một người phụ nữ.”

Nhan Quốc Hoa suy nghĩ một lúc và nói nghiêm túc: “Con đi bảo Trần Bạc Vũ kiểm tra thân phận của tên John này. Nếu ba đoán không sai, có thể thân phận hiện tại của John là giả. Có thể anh ta là một tên tội phạm nước ngoài bị truy nã và trốn sang Trung Quốc.”

“Bị truy nã?” Trái tim Nhan Lôi chùng xuống: “Ba, suy đoán của ba nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”

”Có lẽ là sáu mươi phần trăm.” Người cảnh sát già thở dài, ông có trực giác nghề nghiệp vô cùng nhạy bén: “Một số kẻ giết người hoặc hiế.p dâm thường thích mang các đoạn video của nạn nhân ở bên người, thỉnh thoảng lại lấy nó ra xem.”

“…”

Nhan Lôi kinh ngạc, thỉnh thoảng lại lấy ra xem qua? Vậy… John mang theo thẻ nhớ có video bất hợp pháp đến trường xem, nhưng lại vô tình kẹp vào trong sách bài tập của học sinh rồi rơi vào tay Tiểu Nam?

Lẽ nào… Điều này là nguyên nhân Tiểu Nam bị hại?

Đứa trẻ vô tình nhìn thấy video của John, cho nên mới bị “diệt khẩu”?

Phải một lúc lâu sau, Nhan Lôi mới định thần lại. Càng nghĩ về điều đó, cô càng nhận ra rằng đây là khả năng lớn nhất, chẳng trách kẻ ác muốn giết người diệt khẩu và đứa trẻ đã biết thứ không nên biết nhất.

Vấn đề lại trở về phần mật mã của Phương Tiểu Nam.

Cô xem kỹ nhật ký hàng tuần của đứa trẻ vào ngày 5 tháng 3, “Nhà của tôi”.

Trong đó có hai câu, ngôn từ đều hay hơn các đoạn khác, có vẻ đứa trẻ đã bỏ ra rất nhiều cố gắng mới có thể làm được:

[Em có một chậu xương rồng xanh trong nhà, đây là cái cây em yêu thích nhất. Vì nó có thể tồn tại một cách ngoan cường và dũng cảm ngay cả trong sa mạc khô cằn nhất.]

[Đôi mắt của ba tôi sáng lấp lánh như đá hắc diện, và có cả một vùng biển Caribe trong mắt của ông ấy.]

Nhan Lôi lập tức trích ra ba từ khóa: cây xương rồng, đá hắc diện và vùng biển Caribe, ngoài cây xương rồng, các phép ẩn dụ cho hai từ sau thường không phổ biến. Nó không giống như một từ ngữ mà một đứa trẻ lớp sáu sẽ sử dụng.

Cô chậm rãi nói: “Ba, cây xương rồng là quốc hoa của Mexico. Đá hắc diện có nguồn gốc từ Mexico và cũng là quốc bảo của Mexico. Mexico lại vừa hay nằm ​​trên bờ biển Caribe…”

Nhan Quốc Hoa cũng nghĩ đến quốc gia này, mật mã của Tiểu Nam không khó đoán, cô bé đã sử dụng những tình huống ẩn dụ này để nói với các điều tra viên một điều:

Giáo viên John không phải là người Tây Ban Nha.

Anh ta đến từ Mexico.

Nhưng hiện tại tất cả đều là suy đoán, để xác minh suy đoán của họ, cần phải lấy bằng chứng làm căn cứ.

Nhan Lôi lập tức cung cấp lại thông tin cho Trần Bạc Vũ, hy vọng rằng anh có thể điều tra ra thân phận của John, giáo viên ngoại ngữ của trường trung học.

Ngay sau đó, Trần Bạc Vũ đã nhìn ra hộ chiếu của giáo viên nước ngoài John là giả mạo, thân phận thực sự của anh ta vẫn chưa được xác thực.

Trong lúc đó, Trần Bạc Vũ còn kể cho cô nghe một vụ án cũ dựa trên từ khóa Mexico: “Anh nhớ cách đây năm năm, một tên tội phạm bị truy nã ở Mexico vì muốn trốn cảnh sát nên đã móc nối với một cô gái Trung Quốc đang đi du lịch ở Mỹ.” Cô gái đó là người bản địa ở thành phố chúng ta, cô ấy nghĩ anh ta là tình yêu đích thực của đời mình nên cô ấy đã đưa anh ta đến Trung Quốc, cô ấy cho anh ta một ngôi nhà, cho anh ta tiền và kết hôn với anh ta. Sau khi họ kết hôn, người chồng rất muốn thay đổi quốc tịch của mình và không muốn cho vợ học tiếng Tây Ban Nha.”

Nhan Lôi chăm chú lắng nghe, cô cảm thấy câu chuyện này rất thú vị:” Sau đó thì sao? Vợ anh ta đã phát hiện ra bộ mặt thật của anh ta chưa?”

“Người vợ phát hiện ra anh ta có hộp mật mã do một người bạn của người đàn ông này từ Mexico gửi tới, anh ta không bao giờ cho phép ai mở. Có lần, người vợ thực sự rất tò mò nên đã nhờ thợ khóa mở hộp. Em đoán xem bên trong đó là gì?”    

“Là gì?”

“Ngay khi mở hộp ra, người vợ đã buồn nôn vì mùi của chất bảo quản. Bên trong là năm cái chai chứa đầy bộ phận cơ thể người. Tên tội phạm truy nã người Mexico này có sở thích đặc biệt, thích thu thập một bộ phận cơ thể của nạn nhân, khi nào rảnh rỗi sẽ mở chiếc hộp này ra, xem đi xem lại.”

Nhan Lôi cũng cảm thấy buồn nôn, cô hối hận vì đã nghe câu chuyện này trước bữa tối, oẹ…

Trần Bạc Vũ tiếp tục kể: “Cuối cùng, cảnh sát phát hiện ra rằng người đàn ông Mexico này hóa ra là một kẻ giết người hàng loạt, là một tên tội phạm cấp A bị truy nã ở Mexico. Anh ta đã chi rất nhiều tiền mặt làm giả hộ chiếu, anh ta lừa gạt tình cảm của vợ mình và không cho phép vợ học tiếng Tây Ban Nha, tất cả là để có thể thành công nhập tịch Trung Quốc và được gỡ bỏ tội trạng. Cuộc hôn nhân năm năm, còn kém một năm cuối cùng là anh ta sẽ thực sự đã trở thành một người Trung quốc.”

Vẻ mặt Nhan Lôi đen sì, cô nói: “Anh ta là một kẻ giết người chống đối xã hội, đúng không?!”

Trần Bạc Vũ gật đầu: “Người có nhân cách chống đối xã hội cũng rất giỏi ngụy trang và lừa gạt tình cảm của người khác giới, dựa vào hôn nhân để nhập tịch quốc gia của mình.”

Nhan Lôi hỏi: “Tên tội phạm này có thích làm video không?”

Trần Bạc Vũ nói: “Rất thích, anh ta còn có một ổ USB với khoảng 10 video về các nạn nhân đang giãy giụa. Anh ta nhắm vào những cô gái phong trần, và anh ta thích chụp những người phụ nữ đang giãy giụa tới chết.”

“Bạc Vũ, em không muốn thứ mà Tiểu Nam nhìn thấy là những thứ đó.” Nhan Lôi sắp khóc đến nơi, cô hiểu tâm trạng của Tiểu Nam khi nghe điện thoại vào đêm hôm đó, chắc hẳn đứa trẻ đã gọi cho mẹ để nhờ giúp đỡ, và muốn tự cứu mình lần cuối.

“Anh cũng không muốn, nhưng sẽ mất một khoảng thời gian để chính quyền tỉnh của chúng ta tìm ra thân phận thực sự của John. Lôi Lôi, trong khoảng thời gian này, chúng ta phải để mắt đến người này.” Trần Bạc Vũ cũng rất lo lắng về tình hình bên phía cô.

“Ừ. Em đã nói với cục trưởng Ngô cử cảnh sát đến tầng dưới nhà Hàn Vận Dao theo dõi cô ta.” Cô luôn làm việc rất cẩn thận: “Nhưng nếu thực sự là John đẩy đứa trẻ, chúng ta không thể giải thích làm thế nào có được bức ảnh. Anh ta và cô Hàn ở cùng một chỗ, có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm.”

Trần Bạc Vũ nhắc nhở cô: “Tiểu Nam nói, không chỉ có một con ma, có rất nhiều con ma.”

“…”

Nhan Lôi kinh hoàng, băng nhóm, băng nhóm tội phạm?

Chẳng lẽ tên John này còn mang theo những tên tội phạm Mexico khác tới Trung Quốc?

Chết tiệt!

Bây giờ Nhan Lôi ghét John nhất, sau đó là vợ anh ta Hàn Vận Dao, Hàn Vận Dao lấy chồng kiểu gì vậy? Rốt cuộc đầu óc của cô ta làm bằng cái gì? Kết hôn với loại người ngoại quốc rác rưởi này, còn dẫn tên tội phạm cực kỳ nguy hiểm này sang Trung Quốc và làm hại những đứa trẻ vô tội, não cô ta bị rỗng ư?

Con người đúng là không thể nhìn vẻ bề ngoài, Hàn Vận Dao xinh đẹp tuyệt trần, kết quả não bị úng nước cả rồi.

Cuối cùng, Trần Bạc Vũ nói: “Lôi Lôi, ngày mai anh sẽ đến giúp em điều tra vụ án. Anh có linh cảm có lẽ John không đến Trung Quốc một mình, chúng có thể là một nhóm tội phạm nhập cư trái phép vào Trung Quốc, hiện đang lẩn trốn ở thành phố bên cạnh chúng ta.”

“Ừ.”

Cô biết rằng chuyện này quá lớn và cô không thể tự giải quyết một vụ án lớn như vậy, cô phải để Trần Bạc Vũ chủ trì điều tra và huy động tất cả nguồn lực để giải quyết vụ việc càng sớm càng tốt.

Cô cho rằng việc Tiểu Nam rơi từ vách đá xuống chỉ là một vụ án hình sự đơn lẻ.

Nhìn qua thì là vậy, nhưng kiểm tra lại… Biết đâu lại là một vụ án lớn xuyên quốc gia!

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.