Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Bách Hợp Năm Tháng Không Từ Bỏ Chương 124: Ngoại truyện 1: Sau khi kết hôn

Chương 124: Ngoại truyện 1: Sau khi kết hôn

3:19 sáng – 24/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 124: Ngoại truyện 1: Sau khi kết hôn tại dua leo tr 

Vào mùa thu, trận mưa lớn thứ tư trong năm giáng xuống Cao Xuyên.

Một cơn mưa thu lạnh lẽo ập đến, thời tiết dần ẩm rét, gió luồn lách qua ô cửa sổ, buốt như kim châm.

Do ác mộng trằn trọc, chăn bông trượt xuống, Chu Chẩm Nguyệt đột nhiên thức giấc.

Bây giờ đang là tháng thứ tư của thai kỳ, tình trạng khi mang thai bắt đầu chuyển biến.

Vừa thức đã muốn nôn, kèm theo cảm giác đau tức ngực, toàn thân đâu đâu cũng không thoải mái.

Cô rón rén muốn xuống giường, đi vào WC nôn một chút.

Chu Chẩm Nguyệt vừa động đậy, Mục Tuyết Y đang say giấc bên cạnh chợt tỉnh, dụi mắt mơ màng nói: “A Nguyệt… chị muốn đi tiểu à…”

Chu Chẩm Nguyệt đỏ mặt: “Đừng nói mấy chữ chướng tai gai mắt này, phải nói là “đi vệ sinh”.”

Mục Tuyết Y: “Ừm, chị muốn đi vệ sinh sao?”

Chu Chẩm Nguyệt: “… Không phải, chị gặp ác mộng, tỉnh lại có hơi buồn nôn.”

Mục Tuyết Y bò dậy, lấy một cái áo khoác len phủ thêm cho Chu Chẩm Nguyệt, thở dài: “Lúc trước em nói cứ để em mang thai, chị lại khăng khăng…”

Chu Chẩm Nguyệt: “Chúng ta đã nói sẽ không thảo luận chuyện này nữa mà?”

Mục Tuyết Y gãi đầu, không nói tiếp nửa câu sau.

Ban đầu bọn họ thảo luận kết hôn rồi thì ai sẽ mang thai, Mục Tuyết Y chủ động giành, Chu Chẩm Nguyệt cũng đồng ý.

Thế nhưng Chu Phong Niên lên tiếng, nói: Con của hai người nhất định phải theo họ Chu.

Ông lão có quan niệm truyền thống, cảm thấy cần có một đứa bé họ Chu kế thừa gia nghiệp, thừa hưởng di sản trăm năm của Chu thị và truyền lại cho đời sau. Đây vốn là việc không có gì đáng trách, Mục Tuyết Y cũng tỏ vẻ bản thân không quá để tâm đến chuyện đứa bé theo họ ai.

Nhưng Chu Chẩm Nguyệt đối với chuyện này lại tỏ ra kiên định chưa từng thấy.

Cô nói với ông lão: “Nếu như Tuyết Y sinh con, đứa bé chắc chắn phải theo họ Mục. Em ấy nói em ấy không để tâm tới chuyện họ hàng, nhưng nếu em ấy là người mang nặng đẻ đau, đây chính là quyền lợi của em ấy. Em ấy chẳng sao, nhưng con thì có. Đứa bé từ trong bụng ai chui ra thì phải theo họ người đó, không có ngoại lệ.”

Thái độ của ông lão rất kiên quyết: “Ông mặc kệ, ông chỉ muốn có một đứa cháu họ Chu, hương hỏa Chu gia không thể đứt đoạn.”

Chu Chẩm Nguyệt: “Nếu ông một mực muốn đứa bé mang họ Chu, vậy chỉ còn một cách. Đó là do con sinh.”

Mục Tuyết Y thấy cảnh tranh luận giữa Chu Chẩm Nguyệt và ông lão, cảm động đến nỗi trốn một mình lén khóc.

Mang thai là chuyện nặng nhọc, đặc biệt đối với Chủ tịch quản lý cả một công ty lớn như Chu Chẩm Nguyệt.

Ban ngày Chu Chẩm Nguyệt hoàn thành xong công việc, khuya về lại nôn mửa đau thắt lưng, cơm cũng ăn không vô. Tuy cơ thể đang mê ngủ, nhưng tính chất công việc khiến cô không có cách nào ngủ đủ giấc.

Mục Tuyết Y vốn đã quyết định làm một con cá mặn, nhưng với tình hình hiện tại, nàng chỉ đành cam tâm tình nguyện từ bỏ giấc mộng cá mặn, lấy thân phận phu nhân của nhà họ Chu tiếp quản công ty Chu thị, giúp Chu Chẩm Nguyệt được nghỉ ngơi.

Không thể không nói, nàng quả thực thông minh, quản lý công ty không hề thua kém Chu Chẩm Nguyệt.

Có điều Mục Tuyết Y bận rộn, Chu Chẩm Nguyệt lại thiếu vắng người kề cận.

Ông lão thấy hầu như mỗi ngày cả hai đều gặp nhau qua video call, không đành lòng, bèn hỗ trợ tiếp quản công ty, cho hai người nghỉ vài tháng, trước cứ đi dưỡng thai cho tốt rồi hẳn quay lại công tác.

Mục Tuyết Y hỏi Chu Chẩm Nguyệt muốn đi đâu dưỡng thai, Chu Chẩm Nguyệt không chút nghĩ ngợi bật thốt: “Cao Xuyên”.

Căn nhà nhỏ thanh tịnh ở Cao Xuyên đúng là rất thích hợp với tiết tấu sinh hoạt chậm rãi.

Thế là hai người dọn về Cao Xuyên, đã ở gần nửa tháng.

Mạch suy nghĩ kéo lại.

Mục Tuyết Y dìu Chu Chẩm Nguyệt vào nhà vệ sinh, giúp cô nhoài người về phía trước nôn khan.

“Không sao chứ?” Mục Tuyết Y thấy cô như thế, đau lòng đến đỏ cả mắt: “Chị súc miệng đi.”

Chu Chẩm Nguyệt nhận lấy cốc nước nàng đưa, súc miệng.

Súc xong cảm thấy chưa đủ sạch, lại tiếp tục đánh răng.

Mục Tuyết Y chống tay, nhìn người trước mặt, nhẹ giọng hỏi: “Chị vừa nói gặp ác mộng, là ác mộng gì thế?”

“… Không biết.” Chu Chẩm Nguyệt dùng khăn mặt lau khóe môi: “Tỉnh dậy đã quên mất.”

Mục Tuyết Y vỗ về bả vai cô: “Không sao đâu, chắc là dạo này quá căng thẳng. Ngày mai em dẫn chị đến chùa La Hán thắp hương cúng bái nhé?”

Chu Chẩm Nguyệt liếc nhìn ngoài cửa sổ: “Ngày mai có lẽ vẫn còn mưa.”

Mục Tuyết Y: “Vậy thì đợi mưa tạnh.”

Chu Chẩm Nguyệt: “Trời mưa cũng được, em muốn thì đi.”

“Không cần phải chiều theo ý em, cục cưng.”

Mục Tuyết Y cười, lay nhẹ tay cô.

Chu Chẩm Nguyệt rút tay ra, lỗ tai đỏ ửng, quay đầu đi chỗ khác: “Đừng gọi chị như vậy.”

Mục Tuyết Y: “Tại sao?”

Chu Chẩm Nguyệt im lặng một lát mới nói: “Chị chỉ đang mang thai, cũng đâu yếu ớt đến mức em coi chị là một đứa con nít.”

Mục Tuyết Y bật cười: “Em biết chị không yếu mà. Chị yếu chỗ nào? Từ lúc chị mang thai tới nay, chẳng phải em vẫn luôn làm 0 sao?”

Chu Chẩm Nguyệt suy tư, hình như đúng là vậy, thôi không so đo nữa.

Hai người quay về giường, Mục Tuyết Y giúp Chu Chẩm Nguyệt đắp kín chăn rồi chui vào vòng tay cô, vuốt ve phần bụng dưới hơi nhô ra.

“Chị nghĩ ra tên con tụi mình chưa?” Mục Tuyết Y lẩm bẩm: “Cũng bốn tháng rồi…”

Chu Chẩm Nguyệt nằm nghiêng, khẽ ôm vai nàng, trán kề trán.

“Đứa nhỏ này đã họ Chu, vậy tên do em đặt.”

Mục Tuyết Y cười, nói:

“A Nguyệt, chị không cần phải thế, đừng lúc nào cũng quan tâm đến cảm nhận của em. Em không có mong manh dễ vỡ, cũng sẽ không cho rằng chị lơ là hoặc thờ ơ em bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt như tên họ đứa bé.”

Chu Chẩm Nguyệt đưa tay xoa một bên tóc xoăn của nàng, thủ thỉ:

“Chị đã nói có vài thứ, có lẽ em không cần, nhưng chị nhất định phải cho em.”

Mục Tuyết Y ướt viền mắt, ôm lấy Chu Chẩm Nguyệt.

Nàng vùi mặt sâu trong hõm vai cô, rầu rĩ nghẹn ngào:

“Chị nên biết suy nghĩ cho bản thân nhiều một chút, đồ ngốc.”

Chu Chẩm Nguyệt xoa gáy nàng, dịu dàng vuốt ve tóc nàng.

“… Vậy ngày mai, chúng ta đến chùa La Hán cầu nguyện được chứ?”

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Chu Chẩm Nguyệt hỏi.

Mục Tuyết Y ngước mắt, hàng mi ướt đẫm, khóe môi cong cong.

“Được. Em sẽ che mưa cho chị.”

* * *

Chiều hôm sau, khi hai người đến chùa La Hán, khách viếng thăm chùa đã thưa bớt.

Có lẽ vì hôm nay trời mưa, nơi này lại khá xa xôi, chịu đường dài lái xe đến chẳng có mấy mống.

Ít người cũng tốt, thanh tịnh.

Mục Tuyết Y đỗ xe xong, cầm một cái dù đen lớn bước ra, vòng qua bên kia ghế phụ đỡ Chu Chẩm Nguyệt.

“Xuống chậm tí, chậm tí, chậm tí…”

Nàng dông dài không dứt.

Chu Chẩm Nguyệt thở dài: “Bụng còn chưa lớn, không cần cẩn thận như vậy.”

“Hưm-” Mục Tuyết Y cười: “Em đang lo lắng cho chị.”

Chu Chẩm Nguyệt: “… Nghiêng dù về phía mình một chút.”

Mục Tuyết Y: “A, được.”

Tuy rằng ngoài miệng đáp ứng, Mục Tuyết Y vẫn nghiêng dù sang phía Chu Chẩm Nguyệt, bả vai đằng sau ướt một mảng cũng không thèm để ý.

Hai người sóng vai vào trong chùa, đầu tiên đi đến tiền đường chùa La Hán.

Sau khi vào, Mục Tuyết Y bảo Chu Chẩm Nguyệt ở đây tránh mưa trước, còn nàng đi mua mấy nén nhang.

Chu Chẩm Nguyệt tựa vào một bên khung cửa gỗ, khoanh hai tay, trên ngón áp út trái đeo một chiếc nhẫn ngọc độc sơn xanh biếc, khiến bàn tay cô càng thêm trắng nõn.

Cô nhìn cây bạch quả ngàn năm tuổi khổng lồ trong sân.

Trên cành cây có vô số dải lụa đỏ phất phơ, bay bay theo mưa gió, hiện lên màu đỏ đậm ướt sũng.

Cô biết, trong đó nhất định có một dải, viết —

【 “Cảm ơn chị vẫn còn ở đây, để em có thể yêu chị.” 】

Nghĩ thế, Chu Chẩm Nguyệt không khỏi cười nhạt.

“Mua nhang xong rồi.”

Mục Tuyết Y chạy về, trong tay cầm một nắm nhang.

Chu Chẩm Nguyệt vươn tay: “Đừng chạy, mặt đất trơn trượt lắm.”

Mục Tuyết Y tiến lên nắm tay cô, cười: “Ừm, không chạy.”

Mỗi người lấy ba nén nhang, nhen lửa, quỳ gối trên hai tấm đệm bồ đoàn song song.

Nhắm nghiền hai mắt cầu nguyện, cả hai lạy ba cái rồi cắm nhang vào bát lư hương.

Sau khi đứng dậy, Chu Chẩm Nguyệt hỏi: “Em cầu gì vậy?”

Mục Tuyết Y thành thật trả lời: “Em cầu chị khỏe mạnh, không gặp ác mộng nữa. Còn cầu ông trời ban cho em một chút cảm hứng, để cái đầu xưa nay không có tí trình độ văn học nào của em có thể nghĩ ra một cái tên dễ nghe cho con gái chúng ta.”

Mục Tuyết Y hỏi: “Vậy còn chị, chị cầu cái gì?”

Chu Chẩm Nguyệt: “Chị cầu em bình an suôn sẻ. Nguyện đời đời kiếp kiếp của em sau này đều có thể bình an suôn sẻ.”

Mục Tuyết Y: “Chỉ cầu cho em à? Còn chị thì sao?”

Chu Chẩm Nguyệt trầm mặc chốc lát, thấp giọng khẽ nói:

“Chị không có kiếp sau.”

Mục Tuyết Y không rõ: “Ý chị là gì?”

Chu Chẩm Nguyệt nở nụ cười, nhìn về phía Mục Tuyết Y: “Đùa với em thôi, cái gì mà kiếp sau. Người đọc sách không nói chuyện ma quỷ.”

Mục Tuyết Y mím môi, hồi lâu không lên tiếng.

“A Nguyệt.”

Nàng chậm rãi ngước mắt, tia sáng trong đôi mắt tựa hồ đã xuyên thủng nội tâm Chu Chẩm Nguyệt.

“Chị phải tin tưởng em, em vĩnh viễn ở bên cạnh chị. Cho dù chị có ở đâu, em vẫn sẽ ở bên cạnh chị.”

Trái tim Chu Chẩm Nguyệt như lỡ mất một nhịp.

Mục Tuyết Y thoắt thay đổi biểu cảm, sáng lạn cười rộ lên: “Lúc mới tới gặp được một tiểu sư phụ, tiểu sư phụ nói bên kia có đãi cơm chay, chị muốn ăn không?”

Chu Chẩm Nguyệt: “… Nếu em muốn ăn thì chúng ta cùng nhau đi ăn.”

Mục Tuyết Y kéo tay cô đi về hướng đãi cơm chay.

Chu Chẩm Nguyệt nhìn bóng lưng uyển chuyển của nàng, vừa đi vừa ngâm nga hát, cong cong khóe môi.

Tuyết Y đúng là có loại năng lực làm người bên cạnh tiêu tan cảm xúc không tốt.

Quên đi, không nên nghĩ quá nhiều.

Cơm chay rất đơn giản, gồm cháo trắng, màn thầu và cải xào.

Ít dầu mỡ, vô cùng ngon miệng, không ngán chút nào.

Mục Tuyết Y vùi đầu ăn hai bát cháo, liên tục nói “Thật thơm, thật ngon.”

Thấy nàng ăn uống hăng say, Chu Chẩm Nguyệt cũng bị ảnh hưởng, cô ăn thêm một bát cháo và một cái màn thầu.

Sau khi ăn xong bát cháo thứ hai, Mục Tuyết Y thở ra một hơi, nhướng mày: “A Nguyệt, em cảm nhận được cảm hứng!”

Chu Chẩm Nguyệt gắp rau xanh vào bát, nhàn nhạt đáp: “Cảm hứng gì?”

Mục Tuyết Y: “Là cảm hứng đặt tên cho đứa bé.”

Chu Chẩm Nguyệt: “Ừm… Tên là gì?”

Mục Tuyết Y nhếch môi cười.

“Chị thấy tên “Chu Chúc” có êm tai không? Chúc* chính là chỉ bát cháo này.”

*Chúc (粥): Cháo.

Chu Chẩm Nguyệt: “… Vậy sao không đặt là Chu Hi Phạn*.”

*Hi Phạn (稀饭): cháo (gạo hoặc kê).

Mục Tuyết Y: “Cũng hay, vậy tên đứa bé sẽ là Chu Hi Phạn, nghe cứ như một cô bé ngọt ngào.”

Chu Chẩm Nguyệt: “?”

Chu… Hi Phạn… ư…

Cô chợt phát hiện, trình độ đặt tên của Tuyết Y đã dừng lại ở mấy năm trước, y hệt như lúc đặt tên cho hai con vịt.

… Có chút không xác định được, giao quyền đặt tên cho nàng rốt cuộc là đúng hay là sai.

* * *

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.