Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 10: cô thôn kinh hồn 3

4:07 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 10: cô thôn kinh hồn 3 tại dua leo tr

Chương 10: cô thôn kinh hồn 3

Edit: Tramhuong3890

Thôn núi nhỏ ở gần Tần Lĩnh, động vật xung quanh rất nhiều, lợn rừng, linh dương, chuột… Chim bay thú chạy cá bơi cái gì cần có đều có, nghe đến đó, lông tơ sau lưng Diệp Vân Khinh dựng lên, có loại xúc động quay đầu bỏ đi.

Nhưng thực mau anh liền bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ những tình cảnh nguy hiểm các độ viên sẽ gặp được, Đường Cầm một lòng muốn chết anh lười quản, quan trọng nhất là cam đoan an toàn cho Quách đại tỷ cùng Tiêu Vũ Hiết. Khó khăn nhiệm vụ luôn tùy theo hoàn cảnh mà biến hóa, anh đã hỏi ra trong thôn có bao nhiêu thợ săn bắn cung giỏi, nếu đồng đội cùng trận doanh có khả năng tự bảo vệ mình, như vậy nguy hiểm tiềm tàng thì càng lớn.

Động vật nhỏ không tính, thợ săn bắn một phát là chết, Diệp Vân Khinh vẽ vẽ trên giấy ra một phạm vi, chắc là không phải động vật quần cư, nếu không tất cả chúng tiến lên, người trong thôn khẳng định biến thành mảnh nhỏ, như thế không gọi là làm nhiệm vụ mà là đi chịu chết, bài trừ khả năng này, vậy có thể là động vật lớn có thể tạo thương vong cao.

Ở cân nhắc loại động vật nào có khả năng nhất, Diệp Vân Khinh nhớ tới Tiêu Vũ Hiết, cô đã trải qua một lần nhiệm vụ tân thủ, đối thực lực bản thân chắc là khá có tin tưởng, không biết giá trị vũ lực ra sao, vẫn là hỏi một chút, nếu không, một nhân tố bị bỏ sót có thể làm toàn bộ phỏng đoán sai lầm.

Suy nghĩ của anh quả nhiên chính xác, biết được Tiêu Vũ Hiết có thuộc tính lực lượng tới 5, vận chuyển tâm pháp lên tới 10, Diệp Vân Khinh đem độ khó nhiệm vụ tăng lên vài lần, từ lúc bắt đầu đoán là linh dương, linh miêu thẳng đến gấu đen, lợn rừng, báo gấm, nhìn anh suy đoán mà Tiêu Vũ Hiết thấy dở khóc dở cười.

“Không thể nào”, Cô cười lớn, “Sao có thể khoa trương như vậy.”

“Không khoa trương”, Diệp Vân Khinh sắc mặt nghiêm túc lại – dù là đối phương không nhìn thấy được – nói ở kênh Đội Ngũ, “Lấy một ví dụ, nếu sức lực nắm đấm của một nđo bình thường khoảng 100 kg, lực lượng gấp 10 lần, cô nghĩ lại xem một đấm của cô mạnh bao nhiêu.”

“1000 kg?” Tiêu Vũ Hiết bị kết quả tính toán của mình dọa đến, “Nhưng là tôi cũng không…” có cảm giác gì mà.

Cô nghĩ tới, từ trước cô sống một mình, vì thích ứng hoàn cảnh bỏ qua kỳ ngộ lúc close beta ban đầu, bị người chơi open beta gắng sức đuổi theo, gặp được đối thủ đều đã cường hóa thuộc tính không kém cô, cho nên khi cô trở lại quá khứ, cũng chưa ý thức được mình mạnh như thế nào.

“Không có khả năng không có di chứng đi?” Ở trong phòng mình, Diệp Vân Khinh chống cằm, một tay gõ bàn theo tiết tấu, tự hỏi bản thân, không để ý nửa câu sau của cô, “Lúc bình thường thuộc tính lực lượng của cô là 5 đúng không? Đột nhiên tăng đến 10, từ góc độ nhân thể học tới xem, lẽ ra cơ thể sẽ không chịu nổi mới đúng.”

“Thể lực sẽ giảm xuống cực nhanh”, Tiêu Vũ Hiết biết hiện tại không phải là lúc giấu giếm, “Nhiều nhất duy trì được 1 phút, ngày kế tiếp sẽ thấy sức cùng lực kiệt.”

Khó trách, nếu phát huy ổn định, thuộc tính 5 có thể đánh trong ba năm phút, đừng xem nhẹ vài phút này, có đôi khi, sinh tử ở chớp mắt, đặc biệt lúc vật lộn, hơi không chú ý sẽ gặp hiểm cảnh.

Đối thuộc tính của Tiêu Vũ Hiết hiểu rõ sau, Diệp Vân Khinh định ra khả năng là những con vật to lớn, gấu đen có sức lực lớn, cao to, tùy ý vung tay có thể đánh nát đầu người, nhưng thân thể không linh hoạt đầu óc ngốc nghếch, cho dù có trí tuệ thì cũng là trình độ kẻ ngốc, đối phó không khó, đào vài cái bẫy có thể giải quyết, tỷ lệ xuất hiện 53%, lợn rừng phần lớn tụ theo nhóm, nếu xuất hiện có lẽ sẽ có hai ba con lạc đàn, tỷ lệ 32%…. Cứ như vậy, anh tinh tế tính ra các phương án khẩn cấp để chuẩn bị, không buông tha bất cứ khả năng nào.

Cùng lúc đó, Tiêu Vũ Hiết đang được Quách đại tỷ chiếu khán thì tiến vào không gian dị độ làm nhiệm vụ, làm nhiệm vụ ở đây không có khen thưởng phong phú như nhiệm vụ chủ tuyến ở hiện thực nhưng có thể thu hoạch được không ít đạo cụ, khí hậu sa mạc nóng bức, sinh hoạt ở đây một thời gian tự động đạt được sở trường [chịu đựng nóng bức], sở trường càng cao, dù là sở trường bình thường như chịu nóng, ở thế giới hiện thực cũng rất có ích.

Không chỉ vây, cô còn tính toán nhanh chóng đến chơi ở Thôn Núi Tuyết để đạt được sở trường [chịu đựng rét lạnh] cùng Thôn Hải Đảo [chịu đựng cuồng phong], những thứ này có thể đưa tới hiện thực, là sở trường mà mỗi người cần chuẩn bị, nếu không, sống không quá ba tập.

Ngoài ra, thân là người chơi duy nhất ở thôn Sa Mạc số 7, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cô có thể cùng NPC nói chuyện phiếm, chỉ là NPC phải cẩn thận không thể để lô bất cứ tin tức bên trong gì về trò chơi, trưởng thôn thật lâu không cùng người nói chuyện, thấy cô thường đến chơi, độ hảo cảm dâng liên tiếp – độ hảo cảm do NPC tự đánh giá, chỉ cần báo cáo thời gian ở chung để tránh hành vi gian lận – sau khi độ hảo cảm tăng lên, nhiệm vụ cũng sẽ trở nên phong phú, trưởng thôn này còn có cửa hàng, tiệm vũ khí, phòng cụ, đồ ăn cùng nước, độ hảo cảm cao có thể giảm giá, kiếp trước Tiêu Vũ Hiết thường tới thăm.

Không gian dị độ còn có một thanh là mức độ no, mức độ no về 0, nhân vật sẽ bị đói chết, cho nên ở không gian dị độ chơi lâu cũng yêu cầu ăn uống, nếu là cả thân thể tiến vào, khi ăn uống no đủ, ở thế giới hiện thực cũng có cảm giác chắc bụng, nếu là tinh thần tiến vào, vậy chỉ có thể ăn đỡ thèm, ở ngoài đói vẫn hoàn đói. Tiêu Vũ Hiết từ trước đến nay là để thức ăn trong túi mang ra không gian dị độ, ở thế giới hiện thực ăn cơm, đây là một kỹ xảo nhỏ nhưng có ích.

“Tiêu Tiêu, cô còn ở thôn nhỏ kia à?” nhiệm vụ tiến hành ngày thứ 6, Tiêu Vũ Hiết lại tiến không gian dị độ, Tạ Tễ, Thẩm Nhiên cùng một cô gái nữa ở đội ngũ nói chuyện, thấy cô online liền kéo vào kênh, hỏi “Vẫn ổn chứ? Hình như Thẩm Nhiên tra được chuyện gì đó.”

Trí lực Thẩm Nhiên không thấp, anh thiên hướng trinh thám với chứng cứ, gặp chuyện bình tĩnh, mưu định mới động, cần đủ tư liệu mới hành động, đôi khi có khả năng bỏ lỡ cơ hội hành động, thường chỉ số IQ cao thì EQ bình thường, nhưng Diệp Vân Khinh bất đồng, anh không suy nghĩ theo các quy tắc cứng nhắc, dễ dàng nhìn thấu bản chất, sự tin tưởng phán đoán của mình có lúc quá cao khiến người ta lo lắng anh có đang làm quyết định sai lầm không.

Tôi đã liên hệ với người mẹ trong weibo kia,” Thẩm Nhiên nói, “Bà ấy cho tôi xem mấy bức ảnh, và kết quả điều tra của cảnh sát, cậu bé 6 tuổi, bị động vật họ mèo cắn phá cổ họng mà chết, mẹ cậu bé rất suy sụp tinh thần và cơ thể, tôi không biết bà ấy có thể vượt qua được không.”

“Rất đáng thương”, nghe vậy, cảm xúc của cô gái trong đội ngũ thấp xuống, “Nếu tôi có con sớm mất như vây, tôi cũng không muốn sống nữa.”

“Động vật họ mèo?” Tiêu Vũ Hiết vốn quen nhìn sinh tử ly biệt, lưc chú ý tập trung ở khía cạnh khác, “Xác định không?”

“Có, kết quả điều tra cục cảnh sát như thế,” Thẩm Nhiên khẳng định nói cho cô biết, tiếp theo có suy nghĩ riêng, “Vì sao một con mèo sẽ đột nhiên tấn công cậu bé kia?”

Chúng nó khôi phục bản tính, bị giao cho trí tuệ, vậy có khả năng nó đã từng bị người vứt bỏ hoặc ngược đãi, hơn nữa động vật không có giá trị đạo đức, giết người cùng nhân loại giết muỗi cũng không khác nhau.

Tiêu Vũ Hiết không chỉ lo lắng điều này.

Từ nhiệm vụ lần trước đã có ký sinh vật, cô suy đoán có không ít người bị muỗi đốt đã nhiễm bệnh ký sinh, muỗi có thể lây bệnh cho động vật khác, động vật phát cuồng tấn công người sẽ lây bệnh cho người. Không chỉ vậy, trong thành có rất nhiều động vật nuôi trong nhà và mèo hoang chó hoang, bình thường không ai sẽ cảnh giác, nếu trong chúng nó xuất hiện thủ lĩnh lấy nhân loại là muc tiêu, dùng bề ngoài dễ thương để cướp lấy tính mang người, tốc đô lây bênh ký sinh sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Nhưng việc thú cưng tấn công giết người quá mức ác liệt, chắc cảnh sát sẽ cẩn thận điều tra, nếu có thể chú ý tới sự dị thường của vật nuôi, có thể áp dụng phương pháp giải quyết thì tốt, có khi còn tránh cho rất nhiều thương vong. Tiêu Vũ Hiết không nhớ rõ lúc trước chính phủ ứng đối ra sao, nhưng những việc như thế đã chú định là không có khả năng công khai trước công chúng.

Trên thực tế, viện trưởng đại học Hoa Nam khoa sinh vật đã bắt đầu nghiên cứu.

Khi ông biết được có một cậu bé cũng bị mèo giết, phản ứng đầu tiên là không tin, mèo chó thỏ từ nhỏ bị nhân loại thuần dưỡng, căn bản không có khả năng giết người, nhưng cảnh sát mang đến báo cáo khiến cho ông chú ý, nghiên cứu nhiều năm về sinh vật học, chỉ xem qua ảnh chụp ông đã có thể đoán ra là động vật nào tạo thành vết thương như thế, vết trảo cùng vết cắn trên người cậu bé là hường về phía chỗ hiểm – phần cổ họng, có khả năng lúc ấy cậu bé ngồi xổm trên đất như vậy mèo nhỏ mới có khả năng tấn công một phát trúng luôn mà không lưu lại vết thương ở những phần khác của cơ thể. Từ đọ sau vết trảo và ấn ký, móng vuốt mèo từng bị người cắt đi rồi sau đó mới dài ra, viện trưởng có thể xác định đây là mèo nuôi trong nhà.

“Trong nhà bé có nuôi mèo không?” Viện trưởng hỏi, “Có phải là mèo trong nhà cậu nhóc làm hay không?”

Sắc mặt cảnh sát trầm trọng, anh ta liếc mắt quanh văn phòng viện trưởng rồi để sát vào đối phương nói nhỏ, “Thành thật cùng ngài nói, đây không phải là vụ đầu tiên.”

Viện trưởng trừng lớn mắt, đột nhiên dựa ra sau, cảm nhận ý ngoài lời của cảnh sát, ông nổi da gà khắp cơ thể, “Cậu, ý cậu là…”

Anh ta móc ra mấy tấm ảnh khác, có trai gái, già trẻ, điểm giống nhau là thân thể họ suy yếu, trên thi thể có những vết thương trí mạng từ vết trảo động vật, viện trưởng xem qua, có mèo có chó, dấu vết khác nhau.

Không thể tin được, ông mang kính lên xem xét cẩn thận lần nữa, đúng vậy, khác nhau, ít nhất có 3 con mèo, 2 con chó.

Viện trưởng run cơ hồ không giữ được mắt kính, tay ông run run, “Tại sao lại như vậy.”

“Những việc này có ý nghĩa gì, tin là ngài đã rõ.” Cảnh sát rút ra một giấy bổ nhiệm, chào theo nghi thức quân đội, “Ngài là nhân vật uy quyền trong ngành sinh vật học, xin ngài cần phải tham dự công tác nghiên cứu này.”

Trong lúc các vị chuyên gia, học giả nghiên cứu, một chiến dịch thu thập vật nuôi hoang dã lặng yên tiến hành, người thường chỉ thấy trong khu mình ở mèo chó hoang ít đi rất nhiều, buổi tối vô cùng yên tĩnh.

“Chính là vậy” trong không gian dị độ, Thẩm Nhiên nói, “Phía chính phủ đã chú ý tới và có hành động, vật nuôi hoang dã biến mất rất nhiều trong khu dân cư, không biết bọn họ có được kết luận gì chưa.”

Ở thôn nhỏ ngăn cách bên ngoài, rất nhiều tin tức đều cần các đồng đội báo cho cô mới biết, làm xong nhiệm vụ, Tiêu Vũ Hiết thỏa mãn chuyển kênh Đội Ngũ, từ trên ghế tỉnh lại.

“Gần nhất cô có vẻ không có tâm trạng với những chuyện xung quanh,” Diệp Vân Khinh ở kênh Đội Ngũ gọi cô vài lần mà không được đáp lại, thanh âm anh kéo dài ra, “Có chuyện gì thế?” Không đợi Tiêu Vũ Hiết trả lời, anh tự nghi ngờ nói, “Nơi này không có mạng không có tín hiệu, trạng thái của cô cùng chúng tôi là giống nhau, chỉ khác ở chỗ cô đã thông qua nhiệm vụ tân thủ, cho nên, cô đạt được cái gì từ đó?”

“Đúng”, dù sao cũng không phải bí mật gì, Tiêu Vũ Hiết thừa nhận nói “Tôi….”

“Từ từ, để tôi đoán” đang dùng búa sửa cây thang, Diệp Vân Khinh cắt ngang lời cô, “là bạn tốt hả?”

Tiêu Vũ Hiết liếc mắt nhìn thanh Bạn tốt của mình, đúng là vậy.

“Bạn tốt của cô, nhất định là nhận thức ở nhiệm vụ tân thủ, trả nhiệm vụ xong cô gia nhập phó bản chúng ta, hóa ra ở phó bản cũng có thể cùng bạn tốt trò chuyện sao? Tôi hiểu rồi, phó bản ở thế giới hiện thực, chỉ là bị ngăn cách mà thôi, nếu không tôi thật không nghĩ ra thủ đoạn thư từ qua lại gì có thể xuyên qua hai thời không.”

“Nếu phó bản chính là hiện thực, vậy việc ở phó bản phát sinh, thế giới hiện thực cũng sẽ có”, phán đoán của anh ngày càng gần với chân tướng, “Chẳng lẽ hiện thực đã xuất hiện việc động vật tấn công người? Bạn tốt của cô thảo luận chuyện này? Phải không?”

“Biết còn hỏi làm gì?” Tiêu Vũ Hiết thực bất đắc dĩ.

Diệp Vân Khinh đem lưới dây đã kết xong đẩy sang một bên, cầm lấy đao trong phòng chứa củi mài mài, “Cô đã xem phim điện ảnh chưa?”

Điện ảnh? “Chưa xem qua” Tiêu Vũ Hiết nằm trên ghế, nhìn những đám mây trắng tinh trên bầu trời xanh thẳm.

“Vậy cô đã đọc truyện trinh thám rồi chứ?” Nhịp điệu mài đao đều đều, thanh âm Diệp Vân Khinh cơ hồ không nghe thấy, “Lúc mở đầu tiểu thuyết, một người bị sát hại, tác giả bày ra nghi phạm cùng manh mối liên quan, cô đang xem hăng say, bỗng có người nói cho cô, kẻ giết người là ai, dùng phương thức nào, cô sẽ có cảm thụ gì?”

“Nôn nóng,” Tiêu Vũ Hiết tự hỏi một lát nói “muốn đánh người”.

Thanh âm Diệp Vân Khinh chứa ý cười, “Đúng, hiện tại cô biết tại sao tôi lại cắt ngang lời cô đi.” Với anh, bất luận việc gì đều là một quyển tiểu thuyết trinh thám thú vị.

Mài đao xong, anh tìm môt cơ hội đưa cho Tiêu Vũ Hiết, sau đó mang theo lưới dây tới tìm thợ săn trong thôn, thợ săn làm bẫy rập rất nhiều năm, nghe anh nói đến việc người đàn ông phía đông chết khiến anh lo lắng, sợ hãi mãnh thú báo thù, ông ta liền vỗ ngực nhận việc, ở cửa thôn bận cả buổi trưa làm các loại bẫy rập, còn báo cho các thôn dân biết để tránh bẫy.

Nhìn đến Diệp Vân Khinh tích cực đoàn kết mọi người lại như vậy, Tiêu Vũ Hiết có điều ngộ, về sau có cơ hội có thể học tập anh.

Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông, buổi tối trước khi ngủ, cô mở ra màn hình nhiệm vụ, giật mình phát hiện nhiệm vụ đã lên đến 80%, cô đem nhắc nhở hệ thống tắt đi sau không chú ý nữa, hiện tại vừa thấy, căn bản không biết lúc nào thì Tiến Độ lên đến mức này.

Mấy ngày nay, Diệp Vân Khinh thức đêm, ban ngày ngủ bù, đến tối ngày thứ 8, anh mặc chỉnh tề trợn mắt ngồi ở mép giường, ngồi mệt liền nằm nghỉ một lát, nghe được có tiếng vật nặng rơi xuống đất cùng một tiếng gào rống, anh nhanh chống chạy đến chỗ hàng xóm có cái chiêng, cầm chùy gõ liên tục, các thôn dân đang trong giấc mộng bị đánh thức, một đám người mang theo cây đuốc cùng liềm quốc tiến đến, “Sao vậy? Tôi nghe được tiếng chiêng?”

“Có phải là có mãnh thú đột kích không?”

“Khuya rồi mà ai lại gây sự vậy.”

“Đi, đi xem.”

Đầu kia thôn, trong bóng đêm, Tiêu Vũ Hiết sớm đã cầm liềm trong tay, đang đối mặt trong tư thế giằng co với con gấu vừa phá bẫy lưới ra, không nghĩ tới Diệp Vân Khinh đã đoán đúng.

Gấu đen là loại ban ngày ngủ tối hoạt động, Tiêu Vũ Hiết ngủ không sâu, vận chuyển tâm pháp Linh Tố lên cảm giác 10, khi cô tới, gấu đen đang bị lưới dây treo trên cây, đang dùng miệng cắn dây thừng xuống dưới, nó toàn thân đen nhánh, bóng tối giúp nó ngụy trang tốt nhất, Tiêu Vũ Hiết đang quan sát nó mà nó dường như cũng đang quan sát lại cô.

Người trong thôn mang theo những cây đuốc đi tới, trưởng thôn thấy gấu đen thì rất sợ hãi kinh ngạc, “Gấu đen? Gấu đen ăn chay chưa bao giờ tấn công nhân loại mà. Giọng địa phương của ông rất đặc, Tiêu Vũ Hiết vẫn đoán ra ý ông nói, trong lòng lắc đầu.

Có chút động vật đúng là không ăn thịt, nhưng khi bị ký sinh thì đối nhân loại có địch ý từ trong xương cốt, có lẽ đã từng chịu thiệt trước nhân loại, hiện nay nhớ lại thì rất muốn trả thù.

Trong đôi mắt gấu đen lộ ra tia linh tính, ánh mắt nó nhìn một vòng người xung quanh rồi xông thẳng đến chỗ thợ săn.

“Ông từng làm hại nó à?”

“Nó chạy đến rồi!”

“Mau vào thôn!”

“Gấu đen ăn thịt người kìa!”

Thấy gấu đen hướng mình chạy tới, người trong thôn sợ hãi vội chạy nhanh vào đóng cửa nhà, cửa gỗ cũ nát không thể chống đỡ được lâu, mọi người bàn nhau tìm ra cách giải quyết mà nửa ngày cũng chẳng có kết quả gì. Muốn chạy nhưng còn có hai cô gái nhỏ, muốn trốn nhưng phòng ở không chịu được hai móng vuốt của nó, muốn cùng nó đánh là trăm triệu không nghĩ tới, gấu đen là động vật bảo hộ, đánh chết sẽ ngồi tù, hơn chữa chưa chắc đã đánh được nó.

“Lên cây?” Các thôn dân thi nhau kiến nghị, “Gấu đen có thể leo cây không?”

“Gấu đen leo cây giỏi hơn ông nhiều.”

“Lên nóc nhà đi!” thanh âm Diệp Vân Khinh chặn lại những lời tranh cãi, “Dùng thang dây lên nóc nhà, sau đó ném xuống, gấu đen sẽ không leo lên được.”

Thôn dân không kịp suy nghĩ khác liền mang theo vũ khí cùng cây đuốc nối nhau lên nóc nhà, mái ngói trên đó rất trơn, mọi người đỡ nhau chen chúc tại một nóc nhà, đem cây thang dựng bên cạnh đẩy ngã xuống đất, quay đầu nhìn, đồng đội của họ Đường Cầm còn ở dưới, không nhúc nhích, thôn trưởng sốt ruột, bảo cô bé mau đi lên, cô ta chỉ giả bộ không nghe thấy. Trưởng thôn muốn đi xuống đỡ cô lên nhưng cây thang đã bị đẩy dưới đất, trong lúc nhất thời khó có thể xuống dưới, chỉ có