Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đông Phương Cố Sự Chương 62: 62: Tết Đoan Ngọ

Chương 62: 62: Tết Đoan Ngọ

6:29 sáng – 24/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 62: 62: Tết Đoan Ngọ tại dua leo tr 

Tinh Mang Đại Lục.

Kỳ Liên Sơn Sáng Sớm.

Hôm nay là một ngày đặc biệt của dân làng Hắc Hà Thôn, hôm nay là ngày mùng 5 tháng 5 hằng năm, Tết Đoan Ngọ hằng năm lại được tổ chức.

Trường An đã sống ở Hắc Hà Thôn này năm năm, đón được năm lần tết Đoan Ngọ, ngày này người dân rất bận rộn, học sinh của hắn ngày hôm nay không đến lớp, ở nhà phụ giúp cha mẹ chuẩn bị ngày tết.

Tết Đoan Ngọ hay còn được người dân gọi là ngày lễ diệt sâu bọ, tết nửa năm.

Hay hiểu đơn giản là ngày tiêu diệt sâu bọ, tiêu diệt bớt cái loài vật gây hại cho mùa màng, cây ăn quả ở Hắc Hà Thôn.

Hắc Hà Thôn rất nhỏ, chưa đến trăm hộ gia đình, bọn họ sống chủ yếu dựa vào mùa màng, và cây ăn quả, cũng có không ít đàn ông trong thôn là võ giả Luyện Thể Cảnh nhưng chỉ để đối phó với một ít Yêu Thú cấp thấp mà thôi, khó mà có thể kiếm sống bằng nghề thợ săn Yêu Thú được.

Hôm nay dân làng ở Hắc Hà Thôn chuẩn bị một bữa tiệc rất thịnh soạn, rượu nếp đây là thứ không thể thiếu vào ngày Tết Đoan Ngọ.

Theo truyền thuyết của Hắc Hà Thôn, vào ngày 5 tháng 5 hằng năm, các loại ký sinh trùng ngoi lên, tận dụng rượu nếp để loại bỏ chúng khỏi cơ thể.

Đặc biệt nếu sử dụng rượu vào buổi sáng cực kỳ hiệu nghiệm.

Trường An cũng được dân làng hôm nay tặng không ít rượu nếp, để dành mà uống suốt một năm, người dân ở thôn này thực sự đối với hắn rất tốt.

Bánh Tro là loại bánh có màu vàng, được làm từ gạo nếp ngâm cùng với nước tro và các loại cây khô, sau đó gói trong lá chuối đem luộc chính, đây cũng là loại bánh không thể thiếu vào ngày Tết Đoan Ngọ.

Hỏa quả ngày hôm nay cũng rất khác ngày bình thường, dân làng ở đây hay lựa chọn các loại quả chua hơn là ngọt như hằng ngày, như xoài xanh, mận ăn vào buổi sáng sau khi thức dậy cực kỳ tốt cho dạ dày.

Thịt vịt là món ăn không thể thiếu của người dân Hắc Hà Thôn vào ngày Tết Đoan Ngọ, nhiều người cho rằng ăn thịt vịt sẽ làm cho thân thể mát mẻ hơn rất nhiều.

Chè trôi nước đây là món ăn không thể thiếu vào ngày tết Đoan Ngọ của Tinh Mang Đại Lục không riêng gì Hắc Hà Thôn, những viên chè được làm từ bột nếp, bên trong có nhân đậu xanh, ăn kèm với nước dừa có vị man mát, thơm ngon.

Người dân hôm nay rất tấp nập, bận rộn.

Trường An hắn cũng không rảnh rỗi xuống núi đi chợ, mua một con vịt nhỏ đủ cho hai người ăn, mua một ít trái cây, mua một ít gạo nếp trở về đón tết Đoan Ngọ, hắn bây giờ sống ở nơi này liền học theo người dân ở đây mà sống.

Đi xuống khỏi Kỳ Liên Tuyết, ven con đường nhỏ, cạnh con sông nhỏ, có một ngôi làng nhỏ, ngôi làng này gọi là Hắc Hà Thôn xung quanh bốn mùa lạnh giá, ngày hôm nay tết Đoan Ngọ lại cực kỳ âm ám.

“Tiên sinh, hôm nay đi chợ sớm mua thức ăn đón tết Đoan Ngọ a” Lý Đại Thẩm bán hoa quả, nhìn thấy hắn dẫn theo Tiểu Hắc xuống núi hỏi thăm.

“Đúng vậy, Lý Đại Nương, xoài xanh cùng mận hôm nay bán thế nào?” “Haha, Tiên Sinh xuống núi thì cứ cầm một ít về nhà mà dùng, không cần phải câu nệ!”.

“Như vậy không được!”

“Lý Đại Nương, người bán cho ta bốn trái xoài xanh với một ít mận chua là được.” Trường An mỉm cười nhìn Lý Đại Thẩm đã lớn tuổi nói.

“Được được, Tiên Sinh thật là” Lý Đại Thẩm vừa nói vừa lấy xoài xanh cùng mận bỏ vào túi cho hắn.

“Đa tạ, Đại Nương” Hắn cảm ơn một tiếng, sau đó trả tiền, tiếp tục đi mua những thứ khác.

Đi được một đoạn đường rời khỏi nơi bán hàng của Lý Đại Thẩm, Trường An hắn nhìn thấy gian hàng của Trần Đại Thúc liền nhanh chóng chạy tới mua gạo nếp, những ngày này gạo nếp thường hết rất nhanh, hắn phải tranh thủ thời gian.

“Trần Đại Thúc, lấy ta một cân gạo nếp” Thanh âm từ xa của hắn truyền đến.

“An Tiên Sinh a, một cân sao, đợt chút” Trần Đại Thúc nhìn thấy hắn vội vàng mua gạo nếp, cũng không dài dòng vào nhà lấy ra một cân gạo nếp đưa cho hắn.

“Đây, một cân gạo nếp của Tiên Sinh” “Trần Đại Thúc, bao nhiêu tiền?” “Không cần, không cần, đám hài tử trong thôn nhờ Tiên Sinh chiếu cố là tốt rồi, một cân gạo nếp có to tát gì” Lão Nhân Gia cười to tiếng nhìn hắn xua đuổi.

Hắn cũng hết cách với bọn họ, mua bán lại không lấy tiền, hắn biết bọn họ đối với hắn rất tốt, nhưng bọn họ cũng phải kiếm sống, hắn đâu thể cứ như vậy lấy đồ đi mà không biết ngại, vận dụng một chút pháp lực bỏ lại mấy đồng tiền trước gian hàng của Trần Đại Thúc sau đó liền rời đi.

Nhìn bọn họ chỉ là Phàm Nhân bình thường nhưng so ra với những người kia ở Tiên Giới tâm cảnh, ý niệm sống của bọn họ cực kỳ mạnh mẽ, không như những tu tiên giả khác, tâm cảnh yếu kém, một chút việc nhỏ xảy ra đã nao núng tâm trí, mất hết đi vẻ kiên định của người tu đạo.

Đi xa khỏi gian hàng của Trần Đại Thúc, hắn chỉ còn thiếu một con vịt nữa là đủ cho ngày hôm nay chuẩn bị đón tết, đi một đoạn đường nhỏ về phía tây.

Đứng trước quầy hàng bán thịt là một thanh niên cao to, cả người tỏa ra toàn là sát khí, người này là Trương Đồ Tể hằng ngày ở đây giết heo mổ gà, một thân sát khí cũng vì vậy mà hình thành.

“Trương Đồ Tể, hôm nay làm ăn vẫn tốt chứ?” Trường An đi trước của hàng, nhìn người thanh niên hỏi.

“Trường An, ngươi đến đây để làm gì, bình thường ta không thấy ngươi ăn mặn”.

“Haha, Trương Đồ Tể, ta lúc nào không ăn mặn, chỉ là ngươi không thấy mà thôi”.

“Nhiều lời, đến đây để làm gì?” “Tất nhiên mua vịt, chứ ngươi nghỉ ta đến đây để làm gì, mau lấy cho ta một con vịt, sắp trưa rồi,kẻo làm mất thời gian đón tết”.

“Vịt đây,5 đồng tiền” Trương Đồ Tể sách một con vịt đã làm gọn gàng sạch sẽ ném đến trước mặt hắn.

“Người khác mua chỉ có 3 đồng tiền, ngươi lại bán cho ta 5 đồng tiền, Trương Đồ Tể ngươi không có lương tâm, lừa gạt bằng hữu”.

“Nhiều lời.

mau trả tiền, bên cạnh có hai vò rượu nếp đem về mà uống, coi như ta lấy tiền rượu”.

“Haha, như vậy còn được huynh đệ tốt, ta đi đây” Trường An trả 5 đồng tiền mang theo một con vịt, với hai vò rượu nếp về núi.

Trương Đồ Tể còn rất trẻ, hai người nhìn như bằng tuổi nhau, hắn lại là một người rất nhiều chuyện xưa để kể Trương Đồ Tể lại cực kỳ thích nghe, Trương Đồ Tể hay mang thịt heo cùng rượu nếp đến cho Tiểu Hắc, từ đó hai người cũng trở thành bằng hữu.

Trở lại Kỳ Liên Tuyết hắn cùng Tiểu Hắc bận rộn một hồi, cũng đã chuẩn bị xong bữa trưa, thịt Vịt đã luộc chính, Bánh Tro đã làm xong, chỉ đợi đến giữa trưa liền khai tiệc đón tết Đoan Ngọ.

Giữa trưa hắn cùng Tiểu Hắc ăn xong bữa cơm, sau đó dọn dẹp nhà cửa, cũng chăm chút lại nơi ở của bọn họ một chút, không biết bọn họ sẽ ở lại đây bao lâu, có thể là mười năm, có thể là hai mươi năm cũng có thể là ngày mai liền rời đi, cuộc sống không nói trước được điều gì.

Hắn cũng phải tắm rửa thật sạch sẽ, chuẩn bị một bộ quần áo mới, tối ngày hôm nay ở Hắc Hà Thôn diễn ra lễ đua thuyền rồng, đeo túi thơm, thả hoa đăng.

Đua thuyền rồng là một ngày lễ cực kỳ náo nhiệt ở Hắc Hà Thôn, theo truyền thuyết một vị thần Sông ở này đi ngang qua nghe tin có Yêu Ma Quỷ Quái hoành hành muốn đến trợ giúp, nhưng sau khi đánh thắng Yêu Ma Quỷ Quái rơi mình xuống Sông Hắc Hà, người dân ngày xưa ngay lập tức tổ chức đoàn thuyền chèo ra sông cứu ông nhưng không thành.

Sau này mỗi năm, vào ngày tết Đoan Ngọ của người dân Hắc Hà Thôn, họ đều tổ chức lễ hội đua thuyền rồng để tưởng nhớ những gì ông đã làm cho thôn dân ở đây, Ngoài ra, họ còn đeo túi thơm.

Đây là loại túi vải chỉ ngũ sắc được may thành hình cầu, bên trên có in đủ loại hoa văn hình thù khác nhau, bên trong có các hương liệu như hạt mùi, hạt hùng hoàng, hương nhu và một số loại hương liệu khác dùng đuổi rắn rết.

Người nữ thường tặng cho nam nhân mà mình mến mộ, để bày tỏ tâm ý của mình, đây cũng là nét rất đặc trưng của người dân Hắc Hà Thôn.

Tết Đoan Ngọ cũng là tết của những cặp tình nhân nơi này, bọn họ thường cùng nhau hẹn hò, thả đèn lồ ng, cùng nhau cầu nguyện, cùng nhau vui vẻ trôi qua cả một đoạn thời gian tươi đẹp của tuổi trẻ.

Trường An nhìn những cảnh này, nhớ rất nhiều về chuyện trước kia của hắn cùng Thiên Nguyên, hắn cũng lắc đầu thở dài một cái, không nói điều gì, chỉ đứng im một chỗ cảm nhận bầu không khí náo nhiệt ngày tết Đoan Ngọ.

Phàm nhân muốn trở thành Tiên Nhân vứt bỏ cuộc sống hiện tại, nhưng họ đâu biết rằng khi bước lên con đường tu đạo, Tiên Nhân lại muốn giống như bọn họ.

“Ta mơ thành tiên nhân, hay là tiên nhân mơ thành ta.” Lễ hội đua thuyền rồng cũng kết thúc, người dân cũng đã trở về nhà, ngày hôm nay tết Đoan Ngọ vì thế cũng kết thúc, hôm nay Trường An hắn lại một lần được đón tết nơi Nhân Gian thật là vui vẻ.

Hắn cùng Tiểu Hắc cũng không nán lại thêm nữa, quay người một cái biến mất khỏi Hắc Hà Thôn, một lát sau đã xuất hiện tai Kỳ Liên Sơn, ngày hôm nay cứ như vậy mà kết thúc..

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.