Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 66: Liên hoa vọng nguyệt

8:59 sáng – 24/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 66: Liên hoa vọng nguyệt tại dua leo tr 

Nếu xâu chuỗi gần hết những dữ kiện hiện có trong đầu tôi lại thì khả năng cao trò ma sói phiên bản Đại Việt kia có liên quan rất chặt chẽ tới tôi, mặc dù tôi không rõ bản thân mình đang đóng vai trò gì.

Người phụ nữ Thượng hoàng Trần Khâm đã gặp hơn hai mươi năm trước là ai? Cô ta có quan hệ như thế nào tới Thái An vương Trần Thừa Ân?

Và… vì sao cô ta lại nhắm tới tôi? Hoặc là, tôi có thật sự là mục tiêu đang bị nhắm tới hay không?

Để trả lời cho những câu hỏi trên, trước hết tôi phải bắt đầu từ trò ma sói, hay nói đúng hơn là từ Huệ Vũ vương Trần Quốc Chẩn.

Trước đó cậu ta chỉ đưa ra những thông tin nửa vời nhưng đã đủ khiến tôi dễ dàng tiết lộ toàn bộ vốn hiểu biết của mình, vậy mà đến khi Đông Ly đến phủ Huệ Vũ vương chuyển lời cho một buổi gặp mặt thì cậu ta lại lập tức từ chối.

Lần thứ nhất, gia nô báo rằng Huệ Vũ vương đi vắng.

Lần thứ hai, Huệ Vũ vương bị cảm, vừa đau đầu lại vừa đau họng nên không thích hợp để gặp người ngoài.

Lần thứ ba, tôi dặn Đông Ly nhắc tới Trần Thuyên để doạ dẫm, cuối cùng cũng đổi lại được cái hẹn ở một quán trà vô danh gần phủ họ Đoàn.

Cứ tưởng như vậy là xong, ngờ đâu chờ gần hai khắc đồng hồ vẫn không thấy Trần Quốc Chẩn đâu, tôi day day trán, đồ rằng bản thân đã bị cậu ta cho leo cây mất rồi.

Đông Ly mím môi, thầm thì: “Cô cả chớ có tức giận. Mấy ngày nữa gặp Quan gia rồi, lúc ấy hai ta song kiếm hợp bích, nói rằng Huệ Vũ vương bắt nạt cô là xong chuyện ngay. Xem Quan gia xử lý vương như thế nào!”

Đang bực bội mà tôi cũng phải phì cười trước vẻ mặt hào hứng của Đông Ly, trông ngóng người khác gặp hoạ.

“Cô cả yên tâm, đã có em ném đá giấu tay, thêm mắm dặm muối, mượn gió bẻ măng thì vương không thoát khỏi tội đâu!” Càng nói, con bé càng tỏ ra hùng hồn, tay đập xuống bàn cái rầm.

Tôi dở khóc dở cười hỏi: “Em có thù oán gì với Huệ Vũ vương à?”

Đông Ly lắc đầu quầy quậy đáp: “Vương đã có chuyện nhờ vả cô cả mà không biết điều báo đáp, đúng là đồ xấu tính!”

Nghe vậy, tôi rưng rưng nhìn con bé. Nếu tôi muốn đập kẻ nào đó một trận thì Đông Ly sẽ là người duy nhất không đòi lý do, chỉ hỏi nên dùng gậy hay roi mây mà thôi!

Mải nói chuyện, tôi và Đông Ly không để ý có người đã tiến lại gần từ lúc nào. Và tất nhiên, đó không phải là Trần Quốc Chẩn.

Công chúa Huyền Trân ăn vận trang phục của nam giới, tóc búi cao, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt cao ngạo nhìn xuống.

“Công…” Đông Ly bật dậy hành lễ.

Tôi vội nhắc: “Gọi là cậu.”

Huyền Trân vô cùng hài lòng.

“Nghe nói hôm nay chị hẹn anh Chẩn ở đây.”

Do cô đã cải trang thành nam giới nên tôi cũng cố tình lờ đi việc phải hành lễ, ngồi yên tại chỗ gọi phục vụ mang thêm một ấm trà mới.

“Công chúa nghe ai nói vậy?” Tôi nhỏ giọng hỏi.

Huyền Trân nhún vai: “Dĩ nhiên là gia nô trong phủ anh Chẩn rồi.”

Sau đó cô lầm bầm: “Vậy mà vẫn không thấy đâu.”

Tôi có thể tạm đoán rằng Trần Quốc Chẩn vẫn bận bịu việc riêng mà tránh mặt Huyền Trân, trước sau bày ra một cú lừa để qua mặt cả hai chúng tôi, thành công trốn ở một nơi nào đó.

Công chúa Huyền Trân yên lặng, ngẩn người nhìn về phía trước với ánh mắt như xuyên thẳng qua tôi. Tựa như mọi sự ngạo mạn mà trước đây tôi từng chứng kiến đều đã biến mất tăm mất tích.

Tôi khẽ vỗ vào tay Huyền Trân, thì thầm hỏi thăm: “Công chúa không sao chứ?”

Cô giật mình như vừa tỉnh khỏi cõi mộng, khẽ nghiêng đầu: “Chị không sợ Quan gia biết à?”

Tôi nhíu mày thay cho câu hỏi. Huyền Trân lại cười bảo: “Biết là chị hẹn hò với anh Chẩn ở chốn này ấy.”

“Công chúa dừng nói linh tinh!” Tôi hạ giọng, chán nản đáp lời. “Tôi có mấy câu muốn hỏi Huệ Vũ vương mà thôi…”

Này này, chính anh trai hoàng đế của cô cho phép, tạo điều kiện để chúng tôi gặp riêng! Chẳng qua tên nhãi Trần Quốc Chẩn lại chơi trò ăn nói nửa chừng, còn tôi thì không thích việc cậu ta trèo tường vào nhà giữa lúc trăng treo nên mới hẹn ở ngoài. Nói gì thì nói, đó vốn là thói quen của Trần Thuyên cơ mà!

Huyền Trân khẽ cười, tay nâng chén trà lên nhấp một ngụm vô cùng tao nhã. Nay cô ăn ăn vận không khác gì một người con trai, vẻ ngoài trông giống anh trai Quốc Chẩn tới bảy phần.

“Sao chị không hỏi Quan gia? Điều anh Chẩn biết, chẳng lẽ Quan gia lại không?” Huyền Trân nhướn mày, tinh nghịch trêu đùa.

Đâu phải tôi chưa từng thử, chỉ có điều Trần Thuyên chỉ nói đơn giản rằng vấn đề từ ai thì đi hỏi người đó, tôi hoàn toàn không có lý do để tìm đến anh.

Tôi cứ mãi trầm ngâm không đáp lời Huyền Trân, cô hừ một tiếng rồi nói: “Chị Tâm này, chị phải một lòng một dạ với Quan gia, biết chưa? Tốt nhất là không nên lặp lại việc hẹn riêng với đàn ông như thế này nữa.”

Suýt chút nữa tôi đã bị nhồi máu cơ tim vì câu dặn dò hết sức nghiêm túc của Huyền Trân.

Trước hai con mắt sắp lòi ra của tôi, cô phá lên cười: “Chuyện của chị và Quan gia là do anh Chẩn kể cho ta nghe. Yên tâm, ta không tiết lộ với người khác đâu. Quan gia mà biết thì ta no đòn!”

Tôi đồ rằng kiếp trước mình đã gây ra tội nghiệt gì ghê gớm lắm để đổi lại kiếp này phải sống một cuộc đời chịu sự chi phối của mấy anh em nhà họ Trần. Ai bảo họ là hoàng thân quốc thích, là con cháu đế vương, tôi đâu có lá gan để lúc nào cũng gân cổ lên cãi lộn với họ được.

Vậy là trước hào quang của cành vàng lá ngọc Huyền Trân, tôi cung kính cúi đầu: “Công chúa dạy phải, dân nữ thật thấy hổ thẹn.”

Thái độ nịnh nọt giả tạo của tôi lại khiến Huyền Trân vui mừng hết sức, cô được nước lấn tới, tiếp tục rao giảng: “Ta nói cho chị nghe nè, Quan gia thích nhất là người thẳng thắn và thông minh. Như Huy Tư đó, được sủng ái nhất hậu cung đâu phải chỉ vì diện mạo xinh đẹp.”

Tôi biết là mình không nên ở cùng một chỗ với anh em Huệ Vũ – Huyền Trân quá lâu mà. Ví như lúc này đây, cô công chúa mười bảy mười tám tuổi vẫn vô tư nhắc đến hậu phi của Trần Thuyên, không để ý tới sự bất mãn mà tôi đang cố tình thể hiện ra mặt.

Huyền Trân lay lay cánh tay tôi: “Này, sao sắc mặt chị kém thế? Chị nên ăn uống tẩm bổ thêm đi, Quan gia chỉ yêu thích những người có vẻ ngoài tươi tắn thôi. Như Huy Tư Hoàng phi…”

Tôi vội ngắt lời: “Công chúa từng có tình cảm với ai bao giờ chưa?”

“À… cũng nhiều. Sao thế?”

“Ý tôi là tình cảm nam nữ ấy!”

“Thì đúng rồi. Ta thích nhiều người lắm, làm sao?”

Câu trả lời của Huyền Trân thật sự ngoài dự đoán của tôi.

Vì quá chán ngán với câu chuyện về Huy Tư Hoàng phi, tôi giả vờ ho khan mấy tiếng rồi lấy cớ ra về. Đại khái do Trần Quốc Chẩn không xuất hiện nên Huyền Trân cũng chẳng còn hứng thú ngồi lại nữa, phóng khoáng sai tỳ nữ thanh toán tiền trà cho cả tôi rồi phất áo đi trước.

Tôi dắt Đông Ly bước theo sát phía sau, vừa ra đến cửa thì thấy tỳ nữ thân cận của Huyền Trân hô lên rất khẽ: “Công chúa, cậu Quân Trì kìa!”

Thực ra tôi chỉ nghe bập bõm được mấy từ, là Đông Ly ghé tai “phiên dịch”. Thính giác của người tập võ đúng là lợi hại. 

Huyền Trân không buồn quay lại nói thêm với tôi câu nào, lập tức dẫn tỳ nữ lao thẳng ra ngoài. Tôi và Đông Ly cũng xách váy chạy theo nhưng chỉ kịp thấy bóng dáng hai chủ tớ đã khuất sau con hẻm phía trước.

Tôi hỏi lại Đông Ly: “Ban nãy em không nghe nhầm chứ?”

Con bé quả quyết: “Chắc chắn ạ.”

Đem cái đầu đầy mớ bòng bong về tới phủ họ Đoàn, tôi nằm ngửa trên chõng tre, nheo mắt nhìn những chùm hoa nắng nhảy nhót trên tán lá.

Huyền Trân, Quân Trì.

Theo cách hai chủ tớ công chúa Huyền Trân đuổi theo người có-thể-là-Quân-Trì thì có vẻ như gặp gỡ anh ta không phải là việc dễ dàng. Nhưng vì cớ gì mà Huyền Trân lại khăng khăng muốn gặp Quân Trì như thế?

Tôi cảm thấy vô cùng bức bối, rõ ràng bản thân cảm nhận được có gì đó không ổn, nhưng nghĩ muốn nát óc cũng không tìm ra được điểm kỳ lạ là ở đâu.

Huyền Trân và Quân Trì là hai anh em?

Đúng, nhưng không phải điều này. Vậy là cái gì?

Đông Ly mang một nải chuối tới, ngọt ngào bảo: “Cô cả ăn một quả cho vui.”

Đuôi câu “cho vui” này là học từ tôi.

Tôi bất giác hỏi: “Đông Ly này, Quân Trì năm nay bao nhiêu tuổi?”

Con bé đáp rất nhanh: “Cậu Trì trạc tuổi Quan gia ạ.”

Vậy là anh ta khoảng ba mươi tuổi.

“Còn Thần phi rời cung khi nào?”

Câu hỏi này khiến Đông Ly phải suy nghĩ mất một lúc.

“Nếu em nhớ đúng thì là vào năm Thiệu Bảo thứ nhất đó cô.”

Con bé giải thích ngay khi nhận được ánh mắt đầy sương mù từ phía tôi: “Là hơn hai mươi lăm năm trước ạ.”

Lời vừa dứt, Đông Ly ngẩn người ra nhìn tôi, tỏ vẻ không tin nổi.

Tôi đưa ngón trỏ lên dí vào thái dương con bé một cái, khẽ mắng: “Mang tiếng là Dạ Hành!”

Rõ ràng, độ tuổi của Quân Trì hiện tại và thời gian Thần phi Bùi Thị Lan xuất cung không hề khớp. Tính toán một chút, nếu Quân Trì là con trai của Thần phi và Thượng hoàng thì vào năm Thiệu Bảo thứ năm, anh ta đã được khoảng bảy, tám tuổi rồi. Trong khi đó, Thần phi rời bỏ phi vị bởi thân thể bệnh tật, không thể sinh con…

Vậy là những thông tin liên quan tới Quân Trì mà Đông Ly từng điều tra được trong lần trước không đủ logic, con bé cũng không hề xác nhận thêm mà cứ thế báo cho tôi, còn tôi thì mặc định ám vệ của Trần Thuyên đã điều tra thì có đúng nên chẳng nghĩ tới chuyện hỏi lại.

Tôi thở dài một hơi, dù rằng từng là một thành viên của Dạ Hành nhưng có lẽ Đông Ly không giỏi trong việc hành động một mình cho lắm.

Rốt cuộc Quân Trì năm nay bao nhiêu tuổi? Sự thật phía sau anh ta là gì?

Những câu hỏi này còn dây mơ rễ má tới mối quan hệ của Quân Trì và Chiêu Văn vương. Trần Nhật Duật là một người đã trải qua bao trận đổ máu, chắc chắn sẽ không để Quân Trì đi theo mình nếu như chưa nắm rõ thân phận thật sự của anh ta.

Nhưng điều này vẫn không phải cái mà tôi đang muốn làm sáng tỏ.

Nhờ hành động của Huyền Trân khi nãy tôi mới nhận ra rằng mình có suy nghĩ quá nông cạn, đặc biệt là đối với những người thân thiết.

Và cụ thể là… Trần Thuyên.

Điều này không có gì xấu, ít nhất còn thể hiện được tôi không bao giờ tính toán với người bên cạnh mình. Nhưng mà… nó cũng đồng nghĩa với việc tôi rất dễ bị che mắt.

Trước tiên cần phải liệt kê ra vài điểm cần chú ý:

Một, dựa vào thái độ của Chiêu Văn vương cũng như Trinh Túc phu nhân, quận chúa Thánh An, quận vương Thánh Nô đối với Quân Trì thì có thể thấy rằng anh ta đã đi theo Chiêu Văn vương rất lâu rồi.

Hai, tôi từng chứng kiến cách Trần Thuyên và Chiêu Văn vương trò chuyện với nhau, khẳng định mối quan hệ ông cháu giữa hai người là vô cùng khăng khít.

Ba, đến Huyền Trân còn biết Quân Trì thì không lý nào Trần Thuyên lại chưa từng nghe về anh ta.

Cẩn thận ngẫm lại, trong lần gần nhất tôi và Trần Thuyên vô tình chạm mặt Quân Trì, Trần Thuyên đã thể hiện rất rõ rằng mình không hề quen anh ta. Thậm chí, anh còn đặc biệt dặn dò tôi rằng Quân Trì là kẻ có điểm kỳ lạ, tôi không nên gần gũi.

“Đông Ly này, em có thể lại về châu Gia Lâm một lần nữa không?” Tôi ngập ngừng, cảm thấy mình đòi hỏi hơi quá đáng đối với Đông Ly.

Con bé tròn mắt: “Cô cả nói gì vậy! Đông Ly vốn là hầu gái riêng cho cô cả, lời của cô cả chính là trách nhiệm của em mà!”

Tôi cảm động nắm tay Đông Ly: “Vị trí của em trong lòng ta tuyệt đối không hề thấp hơn Đỗ Chi hay Vân Phi đâu.”

Con bé cũng nắm chặt lấy tay tôi, vành mắt ửng đỏ. Dường như kể từ thời điểm được Trần Thuyên giao nhiệm vụ thì Đông Ly đã thật sự vứt bỏ thân phận Dạ Hành, toàn tâm toàn ý đi theo và bảo vệ tôi.

Hai chúng tôi dành cả buổi tối bàn bạc, cuối cùng rút ra được hai vấn đề to lớn nhất cần được xác minh: Thứ nhất đương nhiên là thân phận thật của Quân Trì và thứ hai, là mối quan hệ của Chiêu Văn vương và Thần phi.

Đây sẽ là bước đầu giải quyết những khúc mắc trong lòng tôi.

Trời về cuối thu, đến vạt nắng cũng khắc khoải gầy guộc, tôi đếm từng ngày chờ Đông Ly quay về.

Trong lồng ng.ực tôi luôn hiện hữu một ngọn lửa thiêu đốt, nhiều đêm trằn trọc, đến khi trời hửng sáng mới dần chìm vào giấc ngủ trong khó khăn.

Không rõ là do thời tiết quá buồn thảm hay tiềm thức tôi đang cảnh báo rằng dạo có quá nhiều vấn đề xuất hiện đây…

Nhà thơ Huy Cận từng viết:

“Sầu thu lên vút, song song.

Với cây hiu quạnh, với lòng quạnh hiu.

Non xanh ngây cả buổi chiều,

Nhân gian e cũng tiêu điều dưới kia.” (1)

Thế là tôi quyết định mò ra ngoài dạo chơi cho khuây khoả.

Đương nhiên, tôi rất biết điều. Bởi không có Đông Ly bên cạnh nên tôi chỉ dám quanh quẩn ở gần phủ họ Đoàn, cho rằng dù có bất kỳ vấn đề gì thì vẫn có thể chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng được.

Tuy nhiên, nghĩ là một chuyện, thực tế lại là một chuyện khác.

Khi ấy tôi đang đứng tụm năm tụm ba với mấy bà cô, hóng hớt đủ thứ chuyện. Đại khái trên đời này có người này kẻ nọ, tuy tôi bị mấy chị gái xinh đẹp khinh bỉ vì lớn tuổi mà chưa được xuất giá nhưng tình cảnh này lại nhận được sự thương cảm của những người phụ nữ luống tuổi chân chất sống gần phủ họ Đoàn.

“Nom con bé Tâm cũng trắng trẻo xinh gái mà không có mối nào nhỉ!” Bác A lên tiếng nhận xét, hoàn toàn không có ý móc mỉa nên nhận được sự đồng tình của cả hội.

Cô B liền bổ sung: “Ông Tơ bà Nguyệt se thiếu một sợi duyên rồi chăng?”

Mọi người, bao gồm cả tôi đều cười ồ lên.

“Đến khi cháu lấy được chồng giàu, nhất định sẽ tặng mỗi nhà một con lợn nái!” Tôi hùng hồn tuyên bố. Các bà thím nghe vậy thì đều vui vẻ chúc tụng, dù có lẽ trong lòng ai cũng đã chắc như đinh đóng cột rằng con gái mà quá hai mươi lăm thì thôi xác định ở nhà cho xong chứ cưới xin gì nữa.

Hội tám chuyện vừa đi thì xui xẻo tìm đến.

“Bẩm cô.”

Một giọng nam gãy gọn truyền, tôi quay đầu lại liền thấy có hai tên con trai vận tứ điên tối màu đang chắp tay, người cúi thấp.

“Ông nhà con có lời mời cô Niệm Tâm.” Tên gia nô có dáng người nhỏ thó lên tiếng.

Tôi ù ù cạc cạc, vô thức hỏi lại: “… Ông nào cơ?”

“Dạ bẩm, là Thái An vương ạ.”

Tôi nghe mà đần cả người.

Ấn tượng của tôi về vị Thái An vương Trần Thừa Ân này không được tốt cho lắm. Vừa mới gặp đã nhận nhầm tôi là người khác, chẳng hề có lễ nghi của người đọc sách mà tóm chặt lấy tay tôi không chịu buông, cố tình giằng co giữa phố xá.

Hơn nữa, gương mặt dữ tợn của hắn khiến tôi khá gai người, thậm chí có hơi sợ hãi. Cảm giác này tôi đã từng trải nghiệm khi chạm mặt Hành khiển Trần Khắc Chung ở đám cưới Đỗ Chi – Phạm Bân. Và dĩ nhiên, tôi hoàn toàn tin tưởng trực giác của mình, cho rằng đây đều là những người mà tôi không nên lại gần.

“À…” Tôi cười khan. “Thái An vương, được rồi, vương mời cái gì cơ?”

Hai tên gia nô vẫn giữ nguyên tư thế, đều đều đáp lời: “Mời cô theo chúng con ạ.”

Thái độ thể hiện rõ ràng rằng sẽ không tiết lộ cho tôi biết địa điểm ở đâu.

Tôi chỉ là một đứa con gái tay yếu chân mềm, lại chỉ có một thân một mình, nếu đồng ý gặp riêng vị Thái An vương kia thì khác nào tự nhảy xuống đầm cá sấu.

“Nhờ hai anh chuyển lời xin lỗi của tôi tới vương, giờ tôi lại có việc bận phải về phủ gấp. Xin được hẹn vương lần khác!” Tôi nhẹ nhàng nói, không quên chớp chớp mắt mấy cái.

Chỉ tiếc gia nô của Thái An vương chưa từng ngẩng đầu lên, mỹ nhân kế có muốn cũng không thể sử dụng.

Tên gia nô cao lớn bình tĩnh đáp: “Bẩm, những lời này… xin cô tự mình nói với ông nhà con ạ.”

Này, ép người thì cũng phải ép cho hợp tình hợp lý chứ!

Tôi than thở thêm mấy câu tỏ ý chối từ, hai tên gia nô vẫn đứng chôn chân tại chỗ, nhất quyết không suy chuyển.

Thôi thì chờ được nạ má đã sưng, đành tuy cơ ứng biến. (2)

“Vậy mời hai anh dẫn đường.”

Lời vừa ra khỏi miệng thì dưới chân hai tên gia nô kia như được bôi dầu, nhanh chóng xoay người, bước như bay. Tôi chạy theo phía sau, trong đầu chuyển sang chửi người bằng tiếng Hàn Quốc.

Đương lúc nản chí, tôi tia được một dáng người quen thuộc đang đứng ở sạp lụa bên đường, chỉ thấy trước mắt như có ánh sáng chói chang của Phật Bà giáng thế, cứu khổ cứu nạn toàn dân. Buồn ngủ lại gặp chiếu manh, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!

Tôi lập tức gào toáng lên: “Quận chúa ơi… à quên, Vương phi ơi!” Rồi lao cả người về phía Hưng Trí vương phi – tức cô nàng Thánh An đã lâu không gặp.

Tôi hành lễ một cách qua loa, tóm lấy vai Thánh An lắc qua lắc lại: “Tôi chờ vương phi mãi mà không thấy, hoá ra còn bận đi mua sắm à?”

Cô nhìn tôi như thể tôi đang phát bệnh, sau đó đại khái đã thấy được hai tên đàn ông sừng sững ngay phía sau, động não trong giây lát rồi gượng gạo tiếp lời: “Ừ… để cô phải chờ lâu rồi.”

Tôi lại giả bộ chợt nhớ ra điều gì, hướng về phía gia nô của Thái An vương, cười bảo: “Tôi đã nói với hai anh rồi, nay phủ tôi phải đón tiếp Hưng Trí vương phi, nào đâu có thời gian ra ngoài.”

Phút chốc Thánh An đã hiểu vấn đề, gạt tôi ra đứng sau cô rồi hất hàm: “Các ngươi là ai?”

“Bái kiến vương phi, chúng con là gia nô theo hầu đức Thái An ạ.” Hai tên gia nô quỳ xụp xuống lạy một hồi, đồng thanh đáp lại.

“Thái An vương Thừa Ân?” Thánh An khẽ nhíu mày, liếc sang tôi một cái rồi nói. “Hôm nay tiểu thư Niệm Tâm đã có hẹn trước với ta rồi, hai ngươi liệu mà về bẩm báo lại. Hơn nữa, tiểu thư Niệm Tâm bận rộn lắm, chớ quên nhắc nhở Thái An vương gửi thiếp mời đến Đoàn phủ để tiểu thư sắp xếp thời gian, nghe chưa hả?”

Thánh An chỉ tay, sẵng giọng dạy bảo, đủ thấy cô không thèm nể mặt vị Thái An vương kia một chút nào.

Hai tên gia nô lí nhí vâng dạ rồi chuồn thẳng.

Nhìn theo hướng hai kẻ nọ vừa chạy đi mà tôi đổ mồ hôi hột, nếu không may mắn gặp được Thánh An thì chẳng biết tôi sẽ phải trải qua những chuyện kinh khủng gì.

Đâu cần trực giác lên tiếng, riêng vẻ ngoài của Trần Thừa Ân cùng cách hắn ra lệnh cho gia nô tới chèn ép tôi là đủ biết hắn thuộc phe phản diện rồi.

Tôi cười hì hì: “Vương phi về kinh thành từ khi nào thế?”

“Gớm, bình thường hẹn cô ba lần thì bốn bận tìm cớ từ chối, nay lại sấn sấn sổ sổ như thể gần gũi lắm cơ.” Thánh An nhìn tôi đầy khinh bỉ.

“Vương phi nói đùa hay quá, tôi vẫn luôn coi cô là một người bạn thân thiết mà.” Mặc kệ cái miệng cay nghiệt của Thánh An, tôi ngọt nhạt đáp.

Điều này cũng đâu có sai.

Vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần phân – Vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Tất cả những người mà tôi có thể “chơi bời” cùng, ví như Thánh An hay Đỗ Chi, thậm chí Đông Ly và Vân Phi nữa… thì đều không phải kẻ hiền lành, hoặc ít nhất là đều biết đứng lên bảo vệ quyền lợi cho bản thân mình. Còn kiểu phụ nữ yếu đuối như Diệu Hân, tôi dù muốn cũng khó có thể gần gũi do tư tưởng quá khác biệt.

Thánh An phì cười mắng: “Bớt luyên thuyên đi. Mà này, vì sao gia nô của Thái An vương lại tới gặp cô thế? Cô quen hắn à?”

Tôi lắc đầu thay cho câu trả lời, đùa cợt: “Chắc là Thái An vương thấy tôi xinh đẹp quá nên định bắt về làm vợ chăng?”

Dứt lời, tôi lại nhận được một ánh nhìn khinh bỉ của Thánh An.

“Ta vừa mới về kinh thành đêm qua, đang định vài hôm nữa mới cho người mang thiệp đến Đoàn phủ. Nếu đã có duyên gặp nhau ở đây rồi, chi bằng cô mời ta về uống một chén trà đi.” Thánh An mỉm cười ngọt ngào, tôi không còn cách nào khác đành nhận lời.

Thực ra, đúng là tôi thường có ý tránh mặt cô vương phi này. Cuộc sống của Thánh An quá ư là mãn nguyện, tuy rằng Hưng Trí vương còn có vài ba thiếp thất trong phủ nhưng Thánh An chẳng để vào mắt, bởi cô không những là nguyên phối mà còn đẻ những ba người con cho Hưng Trí vương, phải nói vị trí vững như bàn thạch.

Thánh An cho rằng cô nợ tôi về việc điều tra thân phận Quân Trì nên rất nhiệt tình làm mối tôi cho anh ta, thậm chí không tiếc lời “nói xấu” hậu cung của Trần Thuyên để khiến tôi chùn lòng.

Đây chính là lý do khiến tôi hạn chế gặp Thánh An nhất có thể.

Tôi dặn gia nhân trong phủ pha một ấm trà nụ ướp sen, mang ra chõng tre mời Thánh An.

“Hay quá, khi nào về Vạn Kiếp ta cũng phải đóng một cái chõng ngoài vườn như cô, rảnh rỗi nằm ngắm mây trời…” Thánh An xoay xoay chén trà trong tay, cười tít mắt bảo.

Tâm trạng của Thánh An có vẻ rất tốt, tôi không tiện trêu đùa nên chỉ hùa vào mấy câu không đầu không cuối.

Đại khái Thánh An rất ít bạn, còn tôi thì lại không biết giữ mồm giữ miệng, thành ra có thể chọc cười cô nàng, giải thoát cô khỏi thân phận Vương phi cao quý trong chốc lát.

Nhưng chuyện gì đến cũng phải đến – tôi còn đang thầm thấy may vì hôm nay Thánh An không nhắc tới Quân Trì, nhất là khi trong lòng tôi đang có quỷ, lo lắng về thân phận thực sự của anh ta – thì câu chuyện đã “bẻ lái” sang Văn Đức phu nhân từ khi nào.

Sau những lần nhắc đi nhắc lại những tình tiết chắp vá, có vẻ như Thánh An đã moi được từ Hưng Trị vương không ít thông tin mới về Văn Đức phu nhân, chỉ tiếc đây đều là những điều tôi từng nghe Vân Phi kể qua rồi.

“Lại nói, khi xưa Văn Đức cũng là hồng nhan tri kỷ của Quan gia, ấy vậy mà…”

Tôi chán nản vuốt mặt, quyết định ngắt lời cô: “Thứ lỗi cho Niệm Tâm nói thẳng, nhưng mà vương phi ơi, chúng ta đâu cần phải nói đến một người đã không còn trên đời này chứ? Với cả Văn Đức phu nhân cũng đã bị phế rồi mà…”

Thánh An mặc xác tôi kêu than, à một tiếng: “Cô nói đúng. Không nên gọi là Văn Đức nữa, dù sao đó cũng là phong hiệu của quá khứ. Hừm, gì ấy nhỉ… Đúng rồi, Nguyệt Liên, tên của nàng ta là Nguyệt Liên…”

Như sét đánh trời quang, trời đất xoay vần, tâm trí tôi rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng.

Nguyệt Liên.

Liên hoa vọng nguyệt.

Là… bức tranh Thành An luôn cất giấu bên mình.

Người khiến y tương tư suốt mười năm trời chính là Văn Đức phu nhân. Và cũng là… Triêu Lộ!

Chẳng trách, chẳng trách.

Trần Thuyên biết rõ việc này, anh cũng luôn tìm cách lảng tránh khi tôi nhắc tới.

Theo lời của Triêu Lộ – hay Nguyệt Liên – thì Trần Thuyên là vị hôn phu đã lợi dụng cô, khiến cô mất đi tất cả?

Chỉ một lời của Thánh An đã khiến mọi chuyện sáng rõ như ban ngày.

Khác với Thánh Bà phu nhân, Huy Tư Hoàng phi hay Văn Tĩnh Huệ phi đang sống trong cung cấm, dường như tôi vẫn luôn nặng lòng câu chuyện về Văn Đức phu nhân bị phế ngay khi Trần Thuyên lên ngôi.

Đó đã là rất lâu về trước, Trần Thuyên khi ấy chưa chắc đã là người con trai của hiện tại mà tôi đem lòng yêu mến.

Để đến giờ, tôi lại cùng người vợ kết tóc của anh xưng em gọi chị vô cùng thân thiết…

Thật nực cười.

Tôi không nhớ Thánh An ra về từ khi nào, cũng quên bẵng mất chiều nay có hẹn ra phố cùng Trần Thuyên, chỉ biết ngây ngốc ngồi khoanh chân một chỗ trên chõng tre, mặc kệ làn sương mỏng dần phủ xuống mái đầu.

Hình như Trần Thuyên đã tìm đến phủ họ Đoàn, còn hỏi tôi Đông Ly ở đâu mà tôi ngồi một mình ngoài vườn như thế.

Tôi đã đáp lại anh như thế nào nhỉ… Hình như tôi không nể nang gì mà gắt gỏng với anh, bảo rằng Đông Ly là hầu gái của phủ họ Đoàn chứ không còn là Dạ Hành dưới quyền anh nữa, tôi bảo Đông Ly làm gì thì con bé phải làm như thế, anh còn muốn chất vấn tôi nữa không…

Trần Thuyên đã ngồi lại bên tôi rất lâu, tìm mọi cách dỗ dành nhưng tôi không chịu mở miệng nói với anh thêm câu nào.

Trước khi rời đi, anh bảo rằng tạm thời sẽ để Hồ Yên đi theo tôi một thời gian, chờ cho đến khi Đông Ly trở về.

Tôi hành lễ tạ ơn rất quy củ, thành công chọc giận Trần Thuyên.

Người theo hầu anh hôm nay là Bách Chu, đang ngồi xổm trên tường cũng phải góp lời, nhắc nhở tôi đừng giận quá mất khôn. Cậu nhóc này trước nay rất ít nói, nay chủ động mở lời… là vì tôi ngang ngược trước hoàng đế quá chăng?

Nhưng mà lúc này… tôi không có tâm trạng để nói được một câu tử tế với Trần Thuyên… thà rằng cứ đi khuất mắt nhau cho đỡ chán ghét cho xong.

Mất khoảng ba ngày tôi mới hồi lại tinh thần, sau khi nhận được lá thư thứ nhất của Đông Ly gửi về.

Chỉ là một dấu X lớn màu đen được vẽ giữa trang giấy.

Trước khi Đông Ly về châu Gia Lâm, tôi dặn con bé phải mang về đáp án của hai câu hỏi: Quân Trì có phải là con trai của Thần phi hay không, và mối quan hệ giữa Chiêu Văn vương và Thần phi là như thế nào.

Giờ đây tôi đã nhận được câu trả lời thứ nhất: Quân Trì không phải là con của Thần phi và Thượng hoàng, cũng tức là anh ta không có quan hệ huyết thống với Trần Thuyên.

Cụ thể như thế nào thì phải chờ Đông Ly trở về mới hay.

Tôi mở cửa ngách phủ họ Đoàn, khẽ gọi Hồ Yên.

Cô nàng như từ trong không khí bước ra, nhìn tôi chờ sai khiến.

Chúng tôi vốn không ưa gì nhau, giờ Trần Thuyên lệnh cho cô ta bảo vệ tôi đã là quá đáng lắm rồi, bởi vậy Hồ Yên mới theo dõi từ xa, chỉ xuất hiện khi cần.

Như vậy cũng tốt, tối ngày nhìn cái mặt mo của Hồ Yên chắc tôi trầm cảm mất.

“Tôi muốn ra hồ Nhật Thịnh.” Thật sự rất muốn hít thở không khí trong lành, thanh lọc bớt những suy nghĩ tiêu cực đang giày vò tôi mấy hôm nay.

Hồ Yên gật đầu: “Được.”

Đoạn, lùi về phía sau nhường đường cho tôi đi trước.

Mới qua giờ Ngọ nên không có người nào đủ thần kinh như tôi, giữa trưa ra hồ vầy nước. Sắc trời ảm đạm, khung cảnh hiu quạnh tới nao lòng.

Tôi bảo Hồ Yên cùng ngồi trong đình hóng mát với mình, cô ta không từ chối.

Im lặng mãi cũng thấy gượng gạo, tôi lên tiếng: “Yên này… cô… thích Bách Chu lắm sao?”

Hình như cách bắt chuyện hơi ngu ngốc rồi.

Hồ Yên trố mắt ra nhìn tôi, còn tôi thì thà chết cũng không chịu đổi câu hỏi, cuối cùng cô ta miễn cưỡng gật đầu.

Tôi than thở: “Tuyệt thật đấy. Người mình thích, vừa hay… cũng thích mình. Chỉ có hai người ở bên nhau…”

Hai má Hồ Yên hơi ửng đỏ, có lẽ vì thấy tôi đáng thương quá, hoặc bởi đã lâu không có ai bầu bạn nên khẽ khàng tâm sự: “Ban đầu tôi chỉ coi chàng như anh trai, nhưng mà sự chân thành của chàng…”

Tôi ngồi thẳng lưng, ngạc nhiên hỏi: “Là Bách Chu ngỏ lời trước à?”

Hồ Yên nổi giận: “Chứ cô nghĩ sao?”

Thì ra thằng Đạt ở kiếp này lại mạnh dạn đến thế!

“Cô biết không… Bách Chu có vẻ ngoài rất giống em… em họ của tôi. Nó sống ở một nơi cách xa kinh thành tới vạn dặm, không biết khi nào mới có thể gặp lại…” Tôi cho cả hai chân lên ghế, ôm lấy đầu gối rồi bùi ngùi nói.

“Thì ra… là vậy!” Hồ Yên thảng thốt. “Chẳng trách ánh nhìn của cô với chàng lại kỳ lạ đến thế. Cô còn cầu xin Quan gia không trách tội chàng nữa!”

“Đương nhiên!” Tôi bĩu môi với Hồ Yên. “Tôi coi Bách Chu như em trai của mình, không khác Nhữ Hài là bao.”

Nghe được câu này, gương mặt Hồ Yên thả lỏng thấy rõ.

Được một lát, tôi quay sang bảo Hồ Yên: “Tự nhiên lại thấy thèm ít bánh hạt sen, cô đi mua giúp tôi được không?”

Đã cởi bỏ khúc mắc trong lòng, Hồ Yên tỏ ra nhã nhặn vô cùng. Cô sảng khoái đồng ý, còn vui miệng đùa rằng tiền bạc cứ để Quan gia thanh toán, tôi không cần phải đưa thêm.

Hồ Yên vừa rời khỏi, tôi dõi mắt nhìn ra mặt hồ tĩnh lặng phía trước, cố gắng ổn định lại tâm trạng đang xáo động.

“Chị Nguyệt Liên, sao không lại đây ngồi với em một lát?” Tôi nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt sáng như ngọc của người con gái đang tiến đến gần.

—-

(1) Trích bài thơ “Thu rừng” của nhà thơ Huy Cận

(2) Chờ được nạ má đã sưng: Ý nói sự can thiệp, bênh vực của người ngoài thường không kịp. Câu này khuyên ta không nên ỷ lại và chờ đợi sự giúp đỡ từ bên ngoài.

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.