Chương 60
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 60 tại dua leo tr
Tiết Thần bước nhanh chân, không dám quay
đầu lại, thẳng tiến về phía cửa viện của Thanh tước cư. Tất cả phó tỳ trong viện đều bị điều đến tiền viện, bởi vậy trong viện cũng không có ai, Tiết Thần cũng không biết rốt cuộc mình đang khẩn trương cái gì. Tiết Thần vượt qua cổng vòm rũ hoa, thiếu chút nữa đụng phải một thân áo lam Khâm Phượng. Khâm Phượng thấy nàng hoảng loạn như vậy, không khỏi tiến lên đỡ nàng hỏi: “Tiểu thư làm sao vậy?”
Tiết Thần lấy lại bình tĩnh, thở ra một hơi, sau đó mới quẫn bách trả lời: “Không có sao. Chẳng phải ngươi nói Ngọc tỷ nhi và Tú tỷ nhi tìm ta sao? Đi nhanh thôi.”
Khâm Phượng liên tục gật đầu, lôi tay Tiết Thần đi đến trước viện: “Đúng thế đấy ạ, cũng không phải vì lâu quá sao? Các tiểu thư trong Quan Ngư đình đã ra lệnh nô tỳ đi thúc giục vài lần. Tiểu thư cũng thật là, muốn thay xiêm y mà không kêu nô tỳ đi theo, một mình lăn lộn lâu như vậy, không trách các tiểu thư khác nóng ruột.”
Tiết Thần lại chột dạ một trận, chỉ cảm thấy hai má nóng rát, chân bước đi càng nhanh hơn, không dám để Khâm Phượng đi đến trước nàng. Tới Quan Ngư đình, Hàn Ngọc đang tranh luận với các tiểu thư khác vì một bài thơ, thấy Tiết Thần tới, một hai phải lôi kéo nàng làm bình phán. Tiết Thần ngồi xuống nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “Ủa, Tú tỷ nhi đi đâu vậy?”
Hiện giờ tới phiên Hàn Ngọc làm thơ, nàng ta đang trầm tư suy nghĩ, lúc nãy Tĩnh tỷ nhi làm một bài thơ hay, Hàn Ngọc đang nghĩ sẽ đối lại như thế nào nên không để ý đến câu hỏi của Tiết Thần. Trương tiểu thư ngồi bên cạnh trả lời: “Lúc nãy Tú tỷ nhi bị mẫu thân nàng ta kêu đi tiền viện, một hồi lâu chưa thấy trở lại, coi bộ Đại phu nhân nhìn trúng công tử nhà ai… cũng không chừng.”
Giọng điệu Trương tiểu thư có chút mập mờ. Trong đình đều là các tiểu cô nương đã hơn mười tuổi, đúng là thời kỳ mẫn cảm, làm sao không hiểu ý ám chỉ trong lời nói của Trương tiểu thư. Qua năm sau Tiết Tú đã mười lăm, đúng vào tuổi có thể làm mai, gia đình sẽ lựa chọn người thích hợp trong vòng một hai năm, mười sáu mười bảy tuổi thì thuận lợi xuất giá. Các nữ hài nhi coi trọng nhất là gả như thế nào, cho nên Trương tiểu thư vừa đưa ra đề tài này liền lập tức khiến các cô nương dẹp chuyện làm thơ sang một bên, hứng thú bừng bừng ghé vào nhau tâm sự chuyện riêng tư.
“Nghe nói thứ trưởng tiểu thư Tiết Liên của Tây phủ đã định nhà rồi, hiện tại đến phiên Tú tỷ nhi. Cũng không biết Đại phu nhân sẽ chọn cho Tú tỷ nhi dạng tướng công tốt như thế nào?”
Tiết Thần cố nén cười nói: “Nào có ai nóng vội như các người? Tú tỷ nhi vừa rời đi trong chốc lát là các người liền ở chỗ này bàn bạc về nàng. Chờ lát nữa Tú tỷ nhi trở về, ta cần phải tố cáo một đám các người.”
Trương tiểu thư cùng các cô nương bên cạnh ôm nhau cười: “Có tố cáo muội cũng không sợ. Năm nay là Tú tỷ nhi chọn tướng công, sang năm sẽ đến phiên Thần tỷ nhi và Ngọc tỷ nhi.”
Hàn Ngọc nghe thấy tên mình được nhắc đến mới hồi phục tinh thần, buông xuống chuyện làm thơ phản đối: “Thôi thôi, đừng đem chuyện này đổ lên người muội! Nương của muội đã nói muốn giữ muội lại thêm mấy năm nữa. Tất cả các tỷ đều lớn hơn muội? Muốn chọn tướng công cũng là các tỷ chọn trước.”
Lời nói thành thật của Hàn Ngọc làm không khí trong đình tức khắc lại nóng hổi lên, các cô nương làm sao còn có tâm tư làm thơ gì đó, chỉ lo ghé vào nhau, nói nói cười cười vô cùng cao hứng.
Ngụy Chỉ Tĩnh lúc nãy mới làm một bài thơ được mọi người khen hay, vốn nghĩ có thể kéo gần khoảng cách với các cô nương, đồng thời cũng cho mình chút thể diện. Nhưng ai ngờ Tiết Thần vừa trở lại là các cô nương liền bắt đầu vây quanh Tiết Thần nói chuyện, rốt cuộc không ai nhớ rõ còn chưa đối xong thơ với mình. Ngụy Chỉ Tĩnh cúi đầu nhìn thoáng qua bài thơ trong tay, yên lặng đặt ở trên bàn, đứng dậy đi đến ven đình ngắm cá.
Tiết Thần thấy Ngụy Chỉ Tĩnh cô đơn rời chỗ, biết nàng ta vừa mới tới chưa quen thuộc, khó tránh khỏi sẽ sinh ra cảm xúc xa lạ, liền kêu nha hoàn đi lấy chút đồ ăn của cá đưa cho Ngụy Chỉ Tĩnh. Ngụy Chỉ Tĩnh cầm đồ ăn của cá, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiết Thần, ôn nhu nhã nhặn lịch sự gật đầu với nàng xem như nói lời cảm tạ. Tiết Thần cũng làm cùng động tác, hai người tôn trọng nhau như khách, có một loại ăn ý kiểu “nước giếng không phạm nước sông”.
Thật ra trong lòng hai người đều biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ là không nói toạc ra mà thôi. Tiết Thần không biết Ngụy Chỉ Tĩnh có suy nghĩ gì đối với chuyện mẫu thân nàng ta tái giá, nhưng chắc hẳn sẽ không rất cao hứng. Cho nên dựa trên phương diện có chung một nỗi lòng như vậy, Tiết Thần mới nguyện ý chiếu cố nàng ta một chút.
Qua một lát sau, các cô nương khí thế ngất trời tán chuyện xong rồi, đang ăn trà bánh ngắm phong cảnh. Tiết Tú mang vẻ mặt nặng nề đã quay trở lại, các cô nương thấy sắc mặt Tiết Tú không đúng bèn nhìn nhau, cũng không dám hỏi nhiều.
Tiết Thần thấy Tiết Tú như vậy, dứt khoát lôi kéo nàng ta ra khỏi Quan Ngư đình, đi dọc theo con đường nhỏ uốn lượn chuyển vào một nhà thủy tạ không có người, lúc này mới hỏi: “Tỷ bị làm sao vậy?”
Tiết Tú cúi đầu không nói lời nào, Tiết Thần thò mặt lại gần nhìn nàng, rốt cuộc Tiết Tú nhịn không được đỏ mắt lên, những giọt nước mắt trong suốt cứ thế rơi xuống. Tiết Tú vừa khóc làm cho Tiết Thần sợ hãi, vội vàng ôm nàng ta ngồi xuống hỏi: “Ai nha, tỷ đừng như vậy nữa, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Tiết Tú ghé vào trên vai Tiết Thần khóc trong chốc lát, cũng không phải loại gào khóc mà là loại khóc nức nở một cách ủy khuất, sau đó mới nói: “Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy không thoải mái. Lúc nãy nương của ta kêu đến tiền viện, bảo ta mời trà cho vài vị phu nhân. Tuy không nói rõ ra nhưng ý đồ của nương ai mà lại nhìn không ra? Bên cạnh toàn là người đang thầm chế giễu, ta cảm thấy ta giống “miếng thịt trên thớt”, đang bị người ta “kén cá chọn canh”. Đây còn chưa hết, sau đó nương lại dẫn ta vào nội thất ra mắt Thái Thường khanh phu nhân. Vị phu nhân kia cũng thật là, ngắm ta giống như đang đánh giá hàng hóa, nhìn từ trên xuống dưới, chỉ thiếu vạch mồm ta xem răng. Thần tỷ nhi không biết đâu, cái loại ánh mắt xem hàng cho kỹ của bà ta đặc biệt khiến người chán ghét.”
Tiết Thần trong đầu nghĩ đến cảnh tượng kia, lập tức minh bạch cảm thụ của Tiết Tú. Đời trước khi nàng muốn gả đến Trường Ninh Hầu phủ, cái cách Tống An Đường mẫu thân Úc thị ngắm nàng đúng là kiểu chọn mua gia súc, khiến người cảm thấy đặc biệt khuất nhục. Tiết Thần vừa nhớ lại cảnh tượng đó trong đầu vừa hỏi: “Là Thái Thường khanh Hứa gia sao?”
Tiết Tú gật đầu, sợ Tiết Thần chưa hiểu lại lên tiếng bổ sung: “Chính là Hứa gia. Thần tỷ nhi chưa nhìn thấy bộ dạng của gã Hứa đại công tử kia phải không, mặt mày đầy thịt một thân béo núc, nói chuyện lỗ mã.ng như bá vương. Nghe ca ca nhị phòng nói hắn đã từng đánh chết người. Muội nói coi, người như vậy mà… Nương của ta thật là kiểu “tuyệt vọng cái gì cũng muốn thử”, thấy Liên tỷ nhi gả cho nhà giàu có không tệ, sợ là sẽ bị thua kém nên suốt ngày chọn người, cũng không biết người ta nói sau lưng chúng ta như thế nào nữa.”
Tiết Thần không cần nghe Tiết Tú nói gì xa xôi, chỉ cần nhắc tới Thái Thường khanh Hứa gia nàng liền đại thể hiểu rõ. Hứa gia có hai đích tử, Đại công tử Hứa Kiến Văn bộ dáng khuyển mã, không học vấn không nghề nghiệp, chính là một tay ăn chơi tiêu chuẩn. Sở dĩ Tiết Thần có ấn tượng với hắn là vì đời trước Tống An Đường rất thân thiết với hắn, hai người suốt ngày lưu luyến ở xóm cô đầu. Trong nhà Hứa Kiến Văn nạp mười mấy thiếp thị, chuyện “sủng thiếp diệt thê” thật không thể thiếu, làm tức chết hai đích phu nhân, lúc sau không ai dám gả vào nhà hắn. Vì thế hắn suốt ngày lôi kéo Tống An Đường lêu lổng khắp nơi.
Tuy rằng bản thân Tống An Đường cũng không phải người tốt gì, nhưng so với cái gã Hứa Kiến Văn này thì hơn hẳn. Cũng không biết Triệu thị suy nghĩ cái gì, cho dù muốn “giăng lưới bắt cá lớn” cũng không thể cái gì đều không tra, vậy có khác gì đang cố đẩy Tú tỷ nhi vào hố lửa?
Tống An Đường như vậy mà còn không cách gì sống chung nổi, càng đừng nói đến gã Hứa Kiến Văn lưu manh như vậy.
Bất quá, Tiết Thần biết đời trước Tiết Tú chính là gả vào Nguyên gia, vì thế cũng không phải đặc biệt lo lắng. Chẳng qua, đời này bởi vì nàng trùng sinh nên có một số việc đã xảy ra biến hóa, ai có thể bảo đảm tất cả sự tình phát sinh ở đời trước sẽ nhất định phát sinh ở đời này? Vẫn là không thể thiếu cảnh giác mới được.
“Tối nay tỷ về nhà hãy cùng Đại phu nhân tâm sự một phen. Nếu tỷ thích Nguyên công tử, mà Đại phu nhân cũng hy vọng tỷ sớm xuất giá, vậy sao không để Đại phu nhân đi lấy lòng Nguyên gia. Nếu Nguyên gia đồng ý, vậy chẳng phải là chuyện đẹp cả đôi đàng hay sao?”
Tiết Tú nghe nhắc tới Nguyên Khanh, lại là một trận sầu bi: “Nguyên công tử… Huynh ấy xuất sắc như vậy, xuất thân cao, học vấn tốt, bản thân khảo trúng Thám Hoa lang. Các cô nương nhìn chằm chằm huynh ấy không biết bao nhiêu mà kể, làm sao huynh ấy có thể nhìn trúng ta?”
Tiết Thần nhớ tới đêm đó bọn họ đánh cờ, cảm thấy sự tình chưa chắc bi quan như Tiết Tú nói, bèn cổ vũ: “Thì cứ thử “ngựa chết coi như ngựa sống” mà chạy chữa xem sao? Dù gì tỷ cũng đang kiếm người để gả, tại sao không nỗ lực tranh thủ người mình thích? Nguyên công tử đúng là xuất sắc, nhưng tỷ cũng đâu kém. Ngàn vạn lần không thể tự coi nhẹ mình, đúng không?”
Tiết Tú vốn dĩ chỉ ủy khuất trong lòng, được Tiết Thần an ủi liền cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, thở hắt ra một hơi. Hai tỷ muội bèn rời khỏi Thủy Các, về lại Quan Ngư đình.
Trong đình các cô nương vây ở một chỗ dường như đang tranh luận cái gì, rất xa đã nghe thấy tiếng cãi cọ. Nha hoàn hầu hạ ngoài đình thấy Tiết Thần tới liền vội vàng chạy tới bẩm báo. Hóa ra là Tĩnh tỷ nhi không cẩn thận dẫm lên váy của Trương tiểu thư khiến Trương tiểu thư vấp ngã, trâm phượng trên đầu vì vậy mà rớt vào ao cá. Phượng thoa đó tựa hồ rất quan trọng nên Trương tiểu thư muốn Tĩnh tỷ nhi xin lỗi, hơn nữa còn phải đền phượng thoa cho nàng ta. Tĩnh tỷ nhi lại không quá nguyện ý nên mới nảy sinh tranh chấp.
Tiết Thần cùng Tiết Tú liếc nhau rồi chạy vào trong đình. Đầu tiên là thấy Trương tiểu thư đang ngồi trên ghế khóc lóc, thanh âm cao vút tựa hồ muốn cho tất cả mọi người đều nghe. Tĩnh tỷ nhi đứng yên một bên, mặt vô biểu tình nhìn Trương tiểu thư khóc lóc, không an ủi cũng không thỏa hiệp. Tiết Thần vào đình liền sai người đem khăn ấm đến cho Trương tiểu thư. Trương tiểu thư thấy chủ nhân tới càng khóc to hơn, đôi mắt còn không ngừng liếc Tĩnh tỷ nhi, tựa hồ muốn lôi sự tình ra nháo lớn.
Tiết Thần tự mình cầm khăn đưa cho Trương tiểu thư. Ai ngờ Trương tiểu thư thấy Tiết Thần rõ ràng đã biết sự tình, lại không đứng ra thay nàng ta chủ trì công đạo chỉ trích Tĩnh tỷ nhi. Thế là nàng ta bộc phát tính tình tiểu thư, lập tức đập rớt chiếc khăn trên tay Tiết Thần. Khăn rơi xuống đất, nét mặt tất cả mọi người trong đình đều cứng lại rồi. Trương tiểu thư tựa hồ cũng ý thức được phản ứng của mình quá lớn, rốt cuộc hôm nay tới nhà người ta làm khách, nàng ta cư xử như vậy thật không tốt. Nhưng hiện tại Trương tiểu thư đã “cưỡi trên lưng cọp khó leo xuống”, lại nghĩ chính mình là khách nhân, cho dù có bộc phát tính tình thì Tiết Thần cũng không dám làm gì, bèn cắn môi xoay người đi, bộ dáng cho thấy vẫn đang tức giận.
Tiết Tú thấy thế sợ Tiết Thần khó xử, vội vàng tiến lên an ủi Trương tiểu thư, nói nàng ta không nên tức giận, vân vân… Tiết Thần lại là kéo Tiết Tú ra, tự mình cong lưng nhặt lên chiếc khăn rớt dưới đất trao lại cho nha hoàn, sau đó đi ra ngoài đình hô lớn: “Nghiêm hộ vệ ở đâu?”
Sau một lúc liền thấy Nghiêm Lạc Đông dẫn hai mươi Tiết gia hộ vệ chạy lại, chỉnh tề hành lễ với Tiết Thần hô to: “Tham kiến tiểu thư.”
Tiết Thần giơ tay cho bọn họ lên, sau đó chỉ ao cá dưới Quan Ngư đình nói với Nghiêm Lạc Đông: “Người của thúc biết bơi không? Tìm mấy người khỏe mạnh lặn xuống nước đi. Phượng thoa của Trương tiểu thư rớt xuống nước. Cho dù phải tát cạn ao cá cũng cần phải tìm ra kim thoa. Sau khi làm xong mỗi người được thưởng năm mươi lượng song song với lương bổng.”
Nghiêm Lạc Đông không nói hai lời liền đồng ý, các hộ vệ phía sau đều nóng lòng muốn thử. Cuối cùng Nghiêm Lạc Đông tuyển ra năm người lặn xuống nước tìm đồ, hỏi rõ đại khái phương vị nên chỉ tốn nửa nén hương đã mò được kim phượng thoa của Trương tiểu thư, sau khi rửa sạch nước bùn, hộ vệ bơi vào bờ giao kim thoa cho Nghiêm Lạc Đông. Nghiêm Lạc Đông cầm tới giao cho Tiết Thần rồi dẫn hộ vệ đều bước rời đi.
Tất cả các cô nương trong đình đều là tiểu thư khuê các, làm sao gặp qua hộ vệ tuân lệnh như vậy. Cho dù trong phủ của họ có hộ vệ nghe lời, nhưng cũng không tới phiên các nàng chỉ huy, nhất thời càng thêm khâm phục Tiết Thần Tiết gia Đại tiểu thư này. Trương tiểu thư lúc nãy khóc nháo không thôi tựa hồ có chút hối hận về hành vi của mình, ở nhà người khác làm khách mà chỉ vì một cây phượng thoa mà “lao sư động chúng”, thật sự không được tốt lắm.
Sợ Tiết Thần tức giận, Trương tiểu thư vội vàng giương mắt nhìn Tiết Thần, chỉ thấy Tiết Thần rút khăn tay ra tỉ mỉ lau khô kim thoa. Sau khi Tiết Thần lau xong còn tự mình đưa đến trước mặt Trương tiểu thư, thanh âm dịu dàng nghe không ra bất kỳ gợn sóng nào: “Kim thoa của Trương tiểu thư đã tìm được rồi. Tĩnh tỷ nhi là muội muội mẫu thân của nàng chính miệng phó thác cho ta chăm sóc. Ta làm tỷ tỷ thay nàng xin lỗi, mong rằng Trương tiểu thư đại nhân đại lượng không so đo với tỷ muội của chúng ta.”
Tiết Thần lấy thân phận tỷ tỷ thay Ngụy Chỉ Tĩnh xin lỗi, đây là có ý chống lưng cho Ngụy Chỉ Tĩnh.
Trương tiểu thư chưa từng trải qua đại trận như vậy, cầm kim thoa cúi đầu, cảm giác được áp lực từ các cô nương bốn phía, nàng ta cắn môi xoay người nhỏ giọng nói với Tĩnh tỷ nhi: “Vốn dĩ ta cũng có chỗ không đúng, Tĩnh tỷ nhi đừng so đo với ta.”
Ngụy Chỉ Tĩnh nhìn thoáng qua Tiết Thần, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, gật đầu với Trương tiểu thư cũng nhỏ giọng nói: “Không, vốn dĩ nên là ta xin lỗi. Xin lỗi tỷ tỷ!”
Hai người khách khí với nhau đã xua tan hiềm khích. Tiết Thần đi qua câu lấy cánh tay của Tĩnh tỷ nhi cùng Trương tiểu thư, sau đó nói với các cô nương phía sau: “Dù sao Quan Ngư đình này cũng bị rối loạn rồi, cá trong ao cũng bị kinh hách chắc không thèm bơi tới đây đâu. Chờ lát nữa ta gọi người tới thu thập. Bây giờ chúng ta đi tới nhà thuỷ tạ phía trước, ta sai người đến tiền viện mời một ca kỹ xướng Hoa Cổ tới, chúng ta ở nơi đó chơi đùa cũng giống đây thôi.”
Các cô nương nghe thấy có xướng Hoa Cổ cũng liền quên mất náo loạn vừa rồi, mọi người “ngươi kéo ta, ta kéo ngươi” vô cùng cao hứng đi về phía nhà thuỷ tạ.
Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️