Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Hài Hước Ăn No Sao Chương 3: Anh là tên lừa đảo

Chương 3: Anh là tên lừa đảo

4:17 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 3: Anh là tên lừa đảo tại dua leo tr

“Gia Hứa, chau mau đưa con bé đi chơi đi.” Bà Ngôn ở dưới lầu hô.

Vốn nghĩ rằng chỉ cần để đứa trẻ này ở phòng mình trong chốc lát, nhưng nhìn tình hình này, là muốn cậu chăm sóc con bé này sao? Nhìn ba quý bà cùng nhau ở cửa thay giày, “Bà cùng bà nội Thẩm ra ngoài đi dạo một vòng, buồi chiều sẽ quay lại, cơm ở trong nồi, con nhớ hâm nóng lại rồi cho Thẩm Tinh ăn.”

Ngôn Gia Hứa lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, ánh mắt cũng lạnh đi.

Sở dĩ cậu tới nhà bà nội, còn không phải bởi vì nơi này có hơi người? Bình thường ở nhà ba mẹ cũng chỉ có một mình cậu ở đó.

Không ngờ hiện tại lại thành như này a, còn phải chạy theo một đứa bé chưa hiểu biết gì về nhân sinh.

Đứa lớn nhìn đứa nhỏ, đứa nhỏ lại nhìn đứa lớn, Thẩm Tinh Lê bắt chước bộ dạng của người lớn, tỏ ra bất đắc dĩ mà nhún nhún vai với cậu, vươn ra móng vuốt nhỏ, lắc lắc moitj chút.

Ngôn Gia Hứa không có lời gì muốn nói, trầm mặc mà bước lên lầu, chuẩn bị đi làm bài tập, bóng dáng tản mát ra hơi thở lãnh đạm.

Thẩm Tinh Lê liền thấy vậy liền đi theo phía sau, bắt đầu bò lên lầu, huy động tay chân cùng hoạt động. Cầu thang trong biệt thự vì muốn tiết kiệm không gian, được thiết kế thực xoắn, bà nội Ngôn ở dưới lầu một đều không hề muốn đi lên.

Đứa trẻ mới năm tuổi có chút sợ độ cao, không dám đi quá nhanh, lần trước cũng như vậy.

Chờ đến khi Ngôn Gia Hứa đã lên đến lầu hai, mới phát hiện bé con mập kia còn đang chậm rù rì bò phía sau, bởi vì quần áo mặc quá dày nên tay chân cũng khó di chuyển.

Thẩm Tinh cứ từng bậc từng bậc mà bò, cũng không có khóc nháo gì.

Cậu do dự vài giây, cố nén lại bản thân mất kiên nhẫn, đi vòng trở lại, suy xét trong chốc lát, suy nghĩ làm sao “di chuyển” bé con đi. Vẫn nên chọn biện pháp đơn giản nhất, ánh mắt dừng ở móc dây quần bông của bé, vì thế liền khom lưng, tay móc vào móc dây quần, đem đứa trẻ xách ngang lên, giống như xách con chó nhỏ.

Chân vừa bước, hai bước đã nhanh chóng lên đến lầu hai. Thẩm Tinh Lê bị túm lấy eo, tay chân rũ xuống không quá thoải mái, đến khi bé chịu không nổi, phải “Ô ô” hai tiếng, Ngôn Gia Hứa nhìn nàng, chỉ thấy bé con nói: “Anh, anh túm bụng của em đau.” Vì thế Ngôn Gia Hứa thả bé xuống, Thẩm Tinh Lê cong con mắt cười cười, vươn hai tay, muốn ôm.

Cả đoạn đường đi đến phòng cậu, Ngôn Gia Hứa đen mặt, chưa nói quá hai câu.

*

Ngôn Gia Hứa thả Thẩm Tinh sang một bên, để bé ngồi trên sàn nhà, liền vội đi khoá cửa lại. Con trai ở tuổi này như cậu, thiếu kiên nhẫn nên căn bản sẽ không cùng người khác ở chung một chỗ, càng đừng nói đến ở cùng một đứa bé.

Buổi sáng đã trôi qua, chính mình làm bài tập, chơi game, hoặc là chơi khối Rubik, căn bản không hề chú ý đến bé. Chờ đến giữa trưa thì cũng đã đói bụng, lúc này mới nhớ đến trong phòng còn một đứa trẻ.

Đứa nhóc này vậy mà không khóc cũng không quậy phá gì, đặt mông ngồi ở trên sàn nhà, liền giống như con lật đật.

Chỉ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cậu, như một bảo bảo nhỏ đầy tò mò.

Thiếu niên nổi lên ý đồ đùa giỡn, ngoắc ngoắc ngón tay, “Lại đây.”

Thẩm Tinh Lê thấy vậy muốn bò dậy, hai tay chống đất, đỡ thân mình nhưng không may lại té ngã, khuôn mặt nhỏ đều nghẹn đỏ bừng, thật là bối rối.

Bà nội mặc cho bé thật sự quá nhiều áo.

Khai Thành mùa đông thực lạnh, vừa ẩm vừa ướt, thành phố cũng không có chỗ nào ấm là bao, vậy nên những đứa nhỏ ở nhà thường phải mặc rất nhiều áo. Biệt thự Ngôn gia có lắp máy sưởi, mà nhà bà nội Thẩm không có điều kiện như vậy, sưởi ấm toàn dựa vào nhiệt năng của cơ thể, như là run chân lập cập a, ngay cả trẻ nhỏ cũng không ngoại lệ.

Ngôn Gia Hứa đi qua, bế bé lên, phát hiện bé vừa cử động, cả cổ cùng khuôn mặt nhỏ đều lộ ra sự hớn hở.

Nóng cũng không biết nói sao?

Thật là một đứa trẻ ngốc.

Còn cười với cậu? Không giúp nhóc nữa.

Thiếu niên vẫn luôn lạnh nhạt không hề có tình cảm gì, nhưng lại không chống cự trước bé đáng đáng thương này được, liền giúp bé cởi ra áo buông thật dày.

Được tháo ra “trói buộc” bé con càng thêm vui vẻ.

Giữa trưa Ngôn Gia Hứa hâm nóng lại cơm, cùng nhau ăn với Thẩm Tinh. Trong bữa cơm có nhìn bé ăn chậm rì rì, cậu thật sự không nhin được nữa, trực tiếp động tay cầm thìa cho bé ăn, cậu đây là bất chấp tất cả giơ cái thìa đầy cơm hướng cái miệng nhỏ mà đút.

Quai hàm của bé con bị đút đến tròn vo, lúc nhai còn không quên chỉ vào đĩa thịt kho tàu nói: “Anh, em còn muốn ăn chút thịt thịt nữa.”

Hoá ra cậu lại quên mất, từ đầu đến giờ chỉ cho bé ăn cơm trắng, chén cơm cũng sắp thấy đáy rồi, cũng không cho thêm vào thức ăn hay là chút canh……

Sau khi ăn xong cơm, lại ôm bé về phòng của mình.

Cậu tuy không phải thiếu niên ngoan ngoãn, thậm chí có chút trầm mặc cùng phản nghịch, nhưng thành tích lại không tồi. Nếu như cậu ở trường học không lạnh nhạt cùng ít nói, thầy giáo sẽ vì thành tích học tập của cậu mà yêu thích nhiều hơn.

Ứng phó ở lớp học vẫn là tình trạng nhẹ nhất rồi, Ngôn Gia Hứa 12 tuổi còn không có phản nghịch, không trở thành một tiểu bá vương ở Khai Thành người nghe sợ mất mật.

Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ.

Buổi chiều không có chuyện gì liền bắt đầu chơi game.

Trải qua một buổi sáng “ở chung”, Thẩm Tinh Lê cho rằng bé cùng “anh đẹp trai” đã thân thiết, rốt cuộc dám đến gần cậu. Vì thế thời điểm Ngôn Gia Hứa đang ngồi đối diện máy tính, trước mắt bỗng dưng xuất hiện một cái đầu nhỏ đen xì, cục tròn nhỏ dọc theo cạnh bàn chậm rãi dịch chuyển, sau đó liền chui vào lòng cậu.

Ngôn Gia Hứa nhướng mày, đùa giỡn nói: “Đại ca, em có việc sao?”

Thẩm Tinh Lê bĩu bĩu môi, lắc đầu. Bé liền nhìn xem.

Ngôn Gia Hứa không để trong lòng, chỉ trong chốc lát, mông nhỏ lại dịch dịch một chút, lại bò bò, tiếp theo liền ngồi đến trên đùi anh giai người ta.

Lần đầu tiên có đứa bé mềm mềm tròn tròn nằm ở trong lồng ngực của cậu, thiếu niên bỗng cảm giác rất kỳ quái, liền đẩy bé xuống.

Qua một lúc, bé con kia lại leo lên ngồi vào đùi cậu, Nhôn Gia Hứa nhíu mày nhìn cái người “không biết tốt xấu”, chỉ nghe thấy đứa bé nghiêm trang nói: “Cho em xem nữa.”

Ngôn Gia Hứa: “……”

Thật sự không có biện pháp, chơi điện tử thanh âm kỳ thật rất ồn, hơn nữa yêu cầu hết sức chăm chú.

Ngôn Gia Hứa từ trong kho cất đồ, lấy ra một cái hòm, tất cả đồ bên trong đều là đồ chơi của cậu khi còn nhỏ, có một số đã hỏng rồi, còn một số vẫn nguyên vẹn không hư hại gì. Đều bị bà nội cất hết lên, nói để làm kỉ niệm cho cậu truyền đến đời sau ((((=)

Cậu xách Thẩm Tinh đi vào phòng, hơn nữa còn cùng bé “ước pháp tam chương”: “chính mình tự chơi biết chưa.”

Thẩm Tinh ngây thơ gật đầu, lần này bé thật sự không đi quấy rầy anh nữa, bởi vì trong hòm xác thực có rất nhiều món đồ chơi. Ngôn Gia Hứa hết sức chăm chú làm chuyện của mình, Thẩm Tinh Lê đừa nghịch mấy món đồ chơi cảu cậu.

Lúc này bé đột nhiên phát hiện một hộp đựng kẹo sữa màu trắng. So với kẹo sữa ngày thường bé vẫn ăn còn lớn hơn nhiều, phía trên còn có mấy sợi màu hồng trang trí, lại tìm tìm, bóng, còn có cả tranh vẽ. Hương vị hẳn là không giống nhau. Nội tâm bé con được một phen mừng như điên, lại có chút khiếp đảm, bé nhìn bóng dáng thiếu niên, lại nhấp môi, lạng lẽ sờ sờ, thôi đi, đi chơi những thứ khác vậy. Qua vài phút thật không nhịn xuống, lại muốn đi sờ sờ.

Nước miếng của bé cũng sắp chảy ra đến nơi!

Nhưng bà nội nói, đi nhà người khác, trừ phi người ta chủ động cho mình ăn cái gì, nếu không không thể lấy bừa được.

Nhưng là Thẩm Tinh nhịn không được, rất muốn ăn!

Rối rắm hồi lâu, bé mới nhỏ giọng hỏi Ngôn Gia Hứa: “Anh, em có thể ăn một khối kẹo sữa rắn này không? Chỉ ăn một khối.” Bé bảo đảm.

Ngôn Gia Hứa vốn dĩ còn không quay đầu lại, thuận miệng nói: “Ăn đi.”

Vừa định bỏ vào trong miệng, dưới lầu liền truyền đến thanh âm mở cửa, còn có mấy tiếng bước chân. Bà nội gọi bé: “Thẩm Tinh, bà nội đã về rồi đây!”

Thẩm Tinh Lê nhìn hộp kẹo sữa, lại nhìn cánh cửa. Rất muốn khóc!

Vì thế bé chỉ lấy một cái, liền nhét ngay vào túi áo của mình, không đến nửa phút, bà nội đã lên đây, xách bé lên, “Phải về nhà rồi.”

Thẩm Tinh Lê ủy khuất mà nhìn một cái hộp lớn ăn thật ngon kia, bà Ngôn cũng cùng lên đây, bà đem mấy món đồ chơi của cháu đều cất hết vào hòm, ngay cả hộp “kẹo sữa” cũng đều lấy lại, cũng không nói cho bé ăn mấy cái.

Thẩm Tinh có chút ủy khuất ghé vào lòng bà nội nghĩ, may mắn anh trai nói có thể cho bé ăn một cái.

Bà Thẩm nói: “Chú thím của con đến chơi, chúng ta về nhà trước đã.”

Hai bà cháu vừa về đến nhà, Thẩm Vĩnh Hổ cùng thê tử Trương Lị Lị đã đứng ở cửa đợi, hai vợ chồng trong tay xách theo bao lớn bao nhỏ các loại thực phẩm chức năng, cũng không phải hai người bọn họ hiếu thuận, mà bởi vì Trương Lị Lị đang kinh doanh thực phẩm chức năng.

Thẩm Vĩnh Hổ hỏi: “Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”

“Đi chơi ở nhà dì Triệu cách vách.” Bà Thẩm thả Thẩm Tinh Lê xuống dưới đi mở cửa.

Thẩm Tinh Lê ngửa đầu nhìn hai người, ngọt ngào chào một tiếng: “Chú thím hảo!”

Thẩm Vĩnh Hổ xoa đầu bé, cười nói: “Thẩm Tinh buổi tối hảo!”

Trương Lị Lị không nói cái gì, chỉ cười cười.

Bà Thẩm dường như biết hôm nay bọn họ muốn đến, trước đó đã mua rất nhiều đồ ăn, lại hỏi bọn họ: “Kiều Kiều hôm nay không tới sao?” Kiều Kiều là con gái của hai vợ chồng, kêu Thẩm Linh Kiều, so với Thẩm Tinh Lê lớn hơn một chút, năm nay bảy tuổi, vào học sơ nhất.

Thẩm Vĩnh Hổ nói: “Con bé đến nhà ngoại nó rồi.”

Trương Lị Lị chạy nhanh đến cấu chồng mình một cái.

Bà Thẩm cũng không truy hỏi tới cùng, liền trở lại phòng bếp nấu cơm. Hai vợ chồng ngồi ở phòng khách, Thẩm Tinh Lê ngồi cách họ một bàn nhỏ, trên cái ghế gấp nhỏ của bé, hét sức chăm chú xem phim hoạt hình.

Hai người cũng không có cùng đứa nhỏ trò chuyện, nhưng mà Thẩm Tinh Lê thật ra lại quen thuộc, cái mông dịch dịch, không biết như nào liền dịch chuyển đến bên người thím, tay nhỏ đăth trên bàn tay lớn, cười tủm tỉm.

Trương Lị Lị nhìn Thẩm Tinh Lê, nhưng hình như cô không có lời gì muốn nói.

Thẩm Vĩnh Hổ đi phòng bếp hỗ trợ nấu cơm.

Thẩm Tinh Lê một bên xem TV, một bên nhìn xem tình hình trong túi quần áo của bé, sợ đường chảy ra dính ở trên quần áo, nhưng còn may, không có chảy ra.

“Trong quần áo của con giấu cái gì? Cho thím xem.” Trương Lị Lị tìm đề tài để gợi chuyện.

Thẩm Tinh Lê nhân lúc bà nội không chú ý, bé lấy ra cho Trương Lị Lị xem: “Là khối kẹo sữa, thím muốn ăn sao?”

Trương Lị Lị nhìn quân mạt chược, là Tam Vạn. Nghĩ thầm đúng là đồ ngốc, trên mặt lại chỉ cười khách khí nói: “Thím không ăn, Thẩm Tinh ăn đi.”

Mãi đến khi ăn xong cơm chiều, lúc hai vợ chồng chuẩn bị rời đi, Thẩm Tinh Lê muốn chạy về phòng ăn kẹo sữa, cái kẹo này trông thật lớn, dụ hoặc đứa trẻ này đến không chịu nổi rồi.

Bà Thẩm chuẩn bị cho vợ chồng con trai nhỏ rất nhiều đồ ăn, để bọn họ mang đi, gần đây đồ ăn cần dùng nhiều. Trương Lị Lị ngồi trên cái ghế dựa của trẻ con, chờ Thẩm Tinh Lê tắm rửa, nàng nhỏ giọng gọi Thẩm Vinh Hổ: “Thẩm Tinh sẽ không thật sự ở cùng mẹ luôn đấy chứ?” Một chút cũng không kiêng dè đứa trẻ ở đây.

Thẩm Vĩnh Hổ che lại miệng của bé: “Nói nhỏ chút, ra cửa rồi nói.”

Trương Lị Lị muốn nói lại thôi, ngay sau đó đi ra cửa, chờ Thẩm Vĩnh Hổ cùng cẩn thận thương lượng một hồi.

Bà nội giúp bé cởi quần áo, đánh răng, rửa tay rửa chân lại rửa mông nhỏ, sau đó nhét bé vào trong ổ chăn, “Ngoan ngoãn ngủ biết chưa?” Nói xong liền vội vàng đi mất.

Thẩm Tinh Lê lăn lăn trong ổ chăn, đôi mắt nhìn chằm chằm bà nội, chờ bà tắt đèn rồi ra cửa, lúc này bé mới nhẹ nhàng xuống giường, lấy “Kẹo sữa” từ trong quần áo ra.

Tiếp đến, bé phải cẩn thận nhấm nháp.

Mấy giờ vừa qua, khiến Thẩm Tinh thèm chết mất!

Đêm khuya tĩnh lặng, một đứa trẻ liếm a liếm, liếm a liếm!

Kẹo rất lớn, lại còn cứng nữa, tại sao một chút vị ngọt cũng không có vậy?! Lòng bàn tay bé cố nặn ra nhưng chẳng được tý gì, ngậm ngậm a.

Tên lừa đảo!

Anh là cái kẻ lừa đảo!

Anh ấy đưa kẹo sữa một chút cũng không ngọt!