Chương 52: Bắt rắn (phần giữa)
Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 52: Bắt rắn (phần giữa) tại dua leo tr
Edited by Bà Còm in Wattpad
Bách hộ quan dưới trướng Thôi Thần tới gần hắn thấp giọng hỏi: “Đại nhân, thế nào?”
“Hóa ra thực sự có nam sinh nữ tướng.” Thôi Thần thường nghe người ta nói câu này, nhưng hắn luôn cảm thấy nam nhân không cách gì có dung mạo giống nữ nhân. Thế nhưng nhìn thấy Sở Tiêu mắt hạnh môi anh đào mặt phù dung, nếu mặc vào xiêm y thì hơn phân nửa mỹ nhân trong kinh tự xưng là mỹ mạo đều nên che mặt hổ thẹn.
“Vậy chứng tỏ những lời đồi đãi liên quan đến vẻ đẹp của Sở tiểu thư đều không phải khoa trương.”
Thôi Thần lại lắc đầu, trên mặt toát ra ưu tư, cũng thấp giọng nói: “Dung mạo chỉ là thứ yếu, Sở tiểu thư thân bị tàn tật, loại người này hơn phân nửa đều có tính cách kỳ quái. Huống chi cưới thê cầu hiền, ta nghe nói nàng không biết quản gia lại không thông nữ hồng, cả ngày chỉ biết ăn ăn ngủ ngủ, sợ chỉ là một nữ nhân lười biếng thích nũng nịu, tuyệt đối không phải thê tử tốt.”
*By Bà Còm in Wattpad*
Thôi Thần cũng không ngờ được, trong lòng Sở Dao cho dù có tạm xem hắn thích hợp để làm phu quân, thì đó cũng chỉ là trước đây mà thôi.
Hiện giờ trong lòng nàng đã có người, vì thế nhìn hắn ở góc độ nào cũng thấy hắn không vừa mắt. Nàng đang bực bội muốn chết, đột nhiên nghĩ đến một việc, biểu tình bỗng dưng trở nên cổ quái.
– – — Nàng không biết gì về vụ này, nhưng Khấu Lẫm khẳng định đã sớm biết. Cứ xét theo kế hoạch tối nay, lợi dụng Thái Tử mất tích khiến Thôi Thần đi lục soát phủ Định Quốc Công, đây không phải rõ ràng muốn chơi khăm hắn sao?
Thái Tử mất tích dưới sự bảo vệ của Thôi Thần, cho dù cuối cùng chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, nhưng Thôi Thần vẫn khó thoát khỏi tội thất trách, nhất định sẽ bị xui xẻo. Còn việc bị xui xẻo đến mức độ nào thì phải xem tâm trạng của Khấu Lẫm. Hơn nữa, Viên Thủ Phụ vì muốn cảnh cáo Thôi gia, khẳng định sẽ bắt lấy điểm này làm cho lớn chuyện, Thôi gia sợ là phải sứt đầu mẻ trán.
Đến cuối cùng thì vụ hôn nhân của nàng và Thôi Thần, tám phần mười là sẽ không đi đến đâu.
Sở Dao thật là vừa bực mình vừa buồn cười — Khấu Lẫm nhất định có rất nhiều kế sách để diệt trừ “Ảnh”, nhưng lại cố tình chọn lựa kế hoạch này, đúng là muốn thuận tay thu thập Thôi Thần luôn một thể. Đã vậy còn muốn nàng làm đồng lõa, đích tay phá hỏng hôn sự của chính mình, quả thực là đồ cà chớn!
Nhưng hiện giờ vạn sự đã chuẩn bị xong, Sở Dao không còn đường lui, may mắn với thân phận Thôi Thần thì hắn cũng không phải gánh hậu quả xấu nhất, bằng không chắc chắn lương tâm nàng sẽ rất bất an.
*By Bà Còm in Wattpad*
Xe ngựa đến phủ Định Quốc Công, hoạn quan bên người Minh Hành hô to một tiếng thông báo.
“Sở Dao” theo Thái Tử xuống xe, đi kè theo phía sau hắn như một người hầu. Thái Tử Phi cũng được cung tì ma ma đỡ xuống từ chiếc xe ngựa khác rồi dìu đến kề vai sát cánh cùng Thái Tử. Đây là lần đầu tiên Sở Dao nhìn thấy Thái Tử Phi, dung nhan diễm lệ mặt mày như họa, đi cùng Minh Hành với bộ dáng thư sinh, xét theo bề ngoài thật là một cặp bích nhân cực kỳ xứng đôi.
Người Tống gia sớm đã nhận được tin, ở ngoài cửa phủ đồng loạt khom lưng hành lễ, cung kính thỉnh an.
“Sở Dao” thừa dịp bọn họ cúi đầu bèn không kiêng nể gì nhìn sang đánh giá. Định Quốc Công Tống Tích là huynh muội với đương kim Thái Hậu, với bối phận này thì ông ta không cần ra nghênh đón Thái Tử, cho nên dẫn đầu đoàn người Tống gia chính là trưởng tử Tống Diệc Lan, cũng chính là vị thế tử bị ho lao.
Mặc dù có danh nghĩa thế tử nhưng vì nằm triền miên trên giường bệnh, Tống Diệc Lan cũng không giữ một nửa chức quan gì ở trong triều. “Sở Dao” nhìn kỹ hắn, khoảng chừng năm mươi, suốt hai mươi năm bị bệnh hiểm nghèo quấn thân nhưng ngoại trừ sắc mặt tái nhợt thì bề ngoài cũng không khác gì người bình thường.
Tống Diệc Lan có ba hài tử, trưởng tử Tống Thế Thao canh giữ biên cương, là nhi tử được sinh trước khi hắn nhiễm bệnh. Sau khi bệnh lại được hai nữ nhi, chính là Thái Tử Phi và Tống Thất tiểu thư. Coi bộ thủ thuật của Vu y trong tổ chức “Ảnh” cũng khá tốt, nhưng vừa nhớ tới dược liệu của Tống Diệc Lan là dùng thứ gì làm thuốc dẫn, sống lưng Sở Dao liền phát lạnh.
Đứng sau Tống Diệc Lan nửa thân mình chính là đích thứ tử Tống Diệc Phong. Tuy hắn không tập tước nhưng lại là Đại Đô đốc, nắm giữ quân quyền của kinh thành và mấy tỉnh xung quanh, chân chính quyền cao chức trọng.
Tống Diệc Phong thê thiếp thành đàn nhưng chỉ có năm đích tử. Ngoại trừ Tống Thế Quân đang đứng phía sau hắn mới vừa hồi kinh giữ chức Chỉ Huy Sứ Kim Ngô Vệ, còn lại bốn nhi tử đều nắm giữ chức vụ ở biên cương.
Nghe nói đây đều là ý muốn của Tống Tích — các tôn tử cứ vừa mười sáu tuổi là lập tức bị ông ta đá ra biên cảnh, một năm chỉ cho bọn họ hồi kinh thăm người thân một lần. Ông ta sợ bọn họ bị dưỡng thành một thân bệnh quý tộc, cũng sợ bọn họ ở kinh thành kết bè kết đảng.
Sau khi Minh Hành nói “Miễn lễ”, “Sở Dao” lập tức thu hồi ánh mắt, hơi cúi đầu, đi theo Minh Hành tiến vào phủ Định Quốc Công. Lúc này cũng sắp bắt đầu buổi yến tiệc mừng thọ, khách mời hơn phân nửa là võ tướng nên không tuân thủ quá nhiều lễ nghi phiền phức, chỉ thỉnh an Thái Tử xong liền tốp năm tốp ba, hoặc ở hoa viên hoặc ở phòng khách nói chuyện phiếm chờ đợi.
Nữ quyến Tống gia đều tụ tập ở hậu trạch, Thái Tử Phi cũng liền tới đó hội họp.
Minh Hành ngồi ở vị trí chủ vị trong đại sảnh uống rượu, do Tống Thế Quân tiếp đãi.
“Sở Dao” ngồi phía dưới bên phải, Ngu Thanh trao danh mục quà tặng xong thì được thị nữ Tống phủ đưa lại đây, đang cúi đầu đứng sau lưng “Sở Dao”.
“Thôi huynh không ngồi xuống cùng nhau uống vài chén?” Tống Thế Quân nhìn về phía Thôi Thần đang thủ hộ Thái Tử một tấc không rời.
“Công vụ trong người, không dám coi nhẹ.” Thôi Thần đứng thẳng như một thân cây, chỉ thoáng gật đầu.
Tống Thế Quân cũng không miễn cưỡng, nâng chén nhìn về phía “Sở Dao”: “Lần trước gặp được Sở huynh, ta nhớ rõ là ở Hồng Tụ Chiêu, Sở huynh lúc đó đi theo Khấu Chỉ Huy Sứ mà.” Lại thở dài, “Thế sự khó lường, lúc này mới không bao lâu mà Khấu Chỉ Huy Sứ lại đang ở đại lao Hình Bộ.”
“Sở Dao” cũng giơ chén rượu lên kính nhưng không uống, chỉ phụ họa: “Thế sự khó lường.”
Đang nói chuyện phiếm thì gia phó Tống gia vội vàng tới báo: “Điện hạ, Nhị thiếu gia, Thế tử gia mới vừa rồi ở ngoài cửa bị hứng chút gió lạnh, lúc này đã ngất xỉu.”
“Cái gì?” Tống Thế Quân thần sắc căng thẳng, vội đứng dậy, “Điện hạ, vi thần đi thăm đại bá một chút.”
“Cô cũng cùng đi.” Nói thế nào thì thế tử Định Quốc Công cũng là nhạc phụ của Minh Hành, hắn đã biết chuyện mà không đi thăm thì cũng không hợp lẽ, bèn quay đầu lại dặn dò “Sở Dao”: “A Tiêu, huynh cứ ngồi trong này chờ chốc lát.”
“Sở Dao” đứng dậy cúi đầu đưa tiễn.
Tống Thế Quân và Thái Tử cùng nhau rời đi, dĩ nhiên Thôi Thần cũng mang đội Cấm quân đi theo bảo hộ. Nhưng khi đến viện của thế tử, bởi vì bên trong có nữ quyến nên Thôi Thần chỉ canh giữ ngoài viện không đi vào.
Trong đại sảnh “Sở Dao” nhỏ giọng dò hỏi Ngu Thanh: “Thôi Thần thủ kỹ như vậy, còn có Tống Thế Quân làm bạn bên cạnh, hai người đều là Chỉ Huy Sứ Cấm quân, muốn bắt cóc Thái Tử căn bản không có khả năng.”
Ngu Thanh ghé tai thì thầm: “Không phải Khấu đại nhân sẽ an bài một tình huống ngoài ý muốn hay sao, cứ chờ xem.”
Sở Dao chỉ có thể kiên nhẫn mà chờ.
Căn cứ theo kế hoạch Khấu Lẫm vạch ra, trong buổi tiệc mừng thọ sẽ xuất hiện một tình huống ngoài ý muốn. Sở Dao suy đoán, có lẽ sẽ làm cho “Sở Tiêu” và Thái Tử cùng nhau rơi xuống nước, dĩ nhiên phải vào phòng thay đổi y phục. Nghe theo ý tứ của Khấu Lẫm, hôm nay đi theo Cấm quân sẽ có người của Cẩm Y Vệ, sẽ cung cấp cơ hội cho “Sở Tiêu” lừa Thái Tử Minh Hành mang đi. Tiếp theo đó thì Thôi Thần nhất định sẽ huy động Cấm quân điều tra phủ Định Quốc Công, sẽ bị dụ vào cấm địa, buộc tên Vu y ẩm mình trong cấm địa phải theo mật đạo rút lui.
Dựa theo kế hoạch, bên ngoài Định Quốc Công phủ có cả ngàn Cẩm Y ám vệ đã bao vây phủ đệ kín mít, đặc biệt là bốn cửa mật đạo đã điều tra được. Sợ Vu y rút lui trước, bọn họ vây phủ đã một thời gian. Sau khi Vu y trốn ra thì ám vệ sẽ theo dõi Vu y để tìm cứ điểm trong kinh thành của tổ chức kia, một lưới bắt hết.
Đây là kế hoạch lúc trước Khấu Lẫm nói với nàng, hiện giờ kế hoạch có thay đổi, nàng lại không rõ ràng lắm là đổi ở phân đoạn nào.
Sở Dao chưa từng tham dự qua loại hành động kiểu vậy, tuy trên mặt cố giữ vẻ trấn định nhưng trong lòng vẫn luôn thấp thỏm. Nhưng nàng tin tưởng năng lực của Khấu Lẫm, không nghĩ quá nhiều chỉ gắng sức hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Không bao lâu, Thôi Thần và Tống Thế Quân đưa Thái Tử trở lại phòng khách, “Sở Dao” vội vàng đứng dậy chắp tay: “Điện hạ, sức khỏe Thế tử gia đã ổn định chưa?”
“Bệnh cũ, không còn gì đáng ngại.” Minh Hành thở dài nhưng vẫn chưa ngồi xuống, “Cô ở trong cung đã lâu, không thường ra ngoài đi lại, các ngươi bồi cô đến hoa viên dạo một vòng.”
“Tuân mệnh.”
Đoàn người đi về hướng hoa viên, phía sau Cấm quân rầm rộ đi theo.
Sở Dao nhắm mắt theo đuôi, cảm thấy sau khi Minh Hành đi gặp thế tử Định Quốc Công hình như có tâm sự nặng nề, yên lặng rảo bước không hề hé răng. Có lẽ là Thái Tử Phi cáo trạng, hắn bị nhạc phụ răn dạy một trận.
Đang muốn đi vào hoa viên thì cách đó không xa đột nhiên truyền đến một trận kinh hô. Chốc lát sau, một đám thị nữ gia phó hoảng loạn chạy trốn tứ tán, trong đó còn có cả những khách nhân được mời tham dự yến tiệc. Phải biết rằng này những khách nhân này hơn phân nửa là võ tướng tung hoành sa trường, thế mà cũng cùng nhóm hạ nhân hoảng sợ trốn chạy.
Trong lòng Sở Dao không khỏi chấn động, không biết Khấu Lẫm đang sử dụng biện pháp gì.
Thôi Thần thấy thế như lâm đại địch, rút đao đồng thời trầm giọng quát: “Bảo hộ điện hạ!”
Các Cấm quân theo sau đồng loạt rút ra bội đao bên hông rồi bao quanh bảo vệ Minh Hành. “Sở Dao” và Ngu Thanh cũng bị vây ở giữa.
Trong nhà mở tiệc, Tống Thế Quân mặc thường phục nên không đeo binh khí, sắc mặt lạnh lẽo vội vàng chạy đi: “Đã xảy ra chuyện gì?!”
“Ong ong ong…”
Không chỉ “Sở Dao” mở to hai mắt mà Ngu Thanh cũng giật nảy mình. Tuy là buổi tối nhưng phủ Quốc Công giăng đèn kết hoa sáng chói, mọi người đều nhìn rõ ràng đàn ong mật tựa đám mây đen nghìn nghịt đang từ trung tâm hoa viên tỏa ra bốn phương tám hướng mà càn quét.
Thôi Thần nhất thời ngơ ngẩn, mùa đông giá rét khắc nghiệt, lấy đâu ra nhiều ong như vậy?
Cấm quân kinh hoảng lúng túng, trường hợp này nên bảo hộ Thái Tử như thế nào?
Trong số khách nhân chạy trốn có người hô lớn: “Có thích khách! Có thích khách! Đây là ong độc của Đông Doanh! Bị đốt một phát là sẽ đổ máu thất khiếu mà chết!”
“Mau lấy đuốc!”
“Mau nhảy xuống nước!”
“Mau cởi áo ngoài che mặt!”
Trong hoa viên có một hồ nhân tạo, tiếng rơi xuống nước bõm bõm liên tiếp vang lên.
Thôi Thần hoàn hồn, lập tức cởi quan phục chụp lên đầu Thái Tử Minh Hành: “Điện hạ, mạo phạm!” Sau đó ra lệnh cho Cấm quân, “Cởi áo ngoài! Che mặt chừa ra đôi mắt! Bảo hộ điện hạ lui về đại sảnh, bị đốt cũng tuyệt đối không được làm loạn, nếu không tru di cửu tộc!”
“Tuân lệnh!” Các Cấm quân đồng thanh hô.
“A Tiêu đâu!” Ngữ khí Minh Hành hoảng loạn, nhấc lên quan phục che trên đầu một tay kéo “Sở Dao” sát vào che chung. Còn “Sở Dao” thì lôi Ngu Thanh cùng nhau chui vào, ba người kề sát che cùng bộ quan phục, cũng may quan phục của Thôi Thần đủ lớn.
Khi Cấm quân bảo hộ Thái Tử rút lui, một đám hắc y nhân phóng ra từ trong hồ của hoa viên như cá nhảy, trong tay cầm song đao hình thù quỷ dị, xông thẳng về phía Thái Tử mà chém giết! Mà đàn ong độc kia không biết được bọn chúng dùng cách gì điều khiển, ào ào chuyển hướng bay về phía Thái Tử.
Thôi Thần thấy tình thế không ổn, cất cao thanh âm hô: “Chư vị tướng quân! Thái Tử điện hạ ở đây!”
Các võ tướng đang tránh né ong độc, nghe được tiếng hô liền đồng loạt lấy áo ngoài bọc lên đầu rồi xông lại gần Thái Tử: “Lũ giặc Oa càn rỡ!”
“Sở Dao” bị Thái Tử che đầu, tim đập như gõ trống, nàng không nhìn được tình thế bên ngoài, chỉ biết khắp nơi đang hỗn loạn chém giết đổ máu, bên tai tràn ngập tiếng binh khí chạm nhau kêu leng keng.
Cấm quân dưới sự chỉ huy của Thôi Thần vẫn che chở ba người họ đâu vào đấy, rút lui về hướng đại sảnh. Cấm quân càng đối đầu với kẻ địch mạnh càng không hề lơi lỏng, loại tình huống này tuyệt đối không có khả năng bắt cóc Thái Tử.
Không, đây chắc chắn không phải kế hoạch Khấu Lẫm an bài mà lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trừ phi Khấu Lẫm điên rồi mới có thể lập ra một kế hoạch như vậy!
*By Bà Còm in Wattpad*
Bên ngoài phủ Định Quốc Công, Đoạn Tiểu Giang ẩn núp trong bóng tối.
Ám vệ tới báo: “Đoạn Tổng kỳ, bên trong xảy ra hỗn loạn, lại không phải do chúng ta làm, chẳng lẽ đại nhân còn có kế hoạch nào khác hay sao?”
Đoạn Tiểu Giang sửng sốt: “Sao lại như thế?”
Ám vệ nói: “Không rõ lắm ạ, chỉ mới vừa phát sinh mà thôi, người của chúng ta đang phát tín hiệu dò hỏi.”
*By Bà Còm in Wattpad*
Tống Đại Đô đốc Tống Diệc Phong đang ở phòng khách tiếp đãi khách nhân thì nhận được tin tức, lập tức mang theo các vị võ tướng chạy về hướng hoa viên, các hộ vệ từ từ những vị trí khác của phủ Quốc Công cũng giơ đuốc tiến đến.
Một đám thích khách người Oa không đáng sợ hãi, đáng sợ nhất chính là đàn ong độc, một khi bị đốt thì toàn thân chết lặng.
Người càng nhiều thì ngược lại càng khó không chế, Thôi Thần bắt đầu cảm thấy “lực bất tòng tâm”.
Vì sợ bị ong độc đốt, Thái Tử Minh Hành bị quan phục che đầu duỗi tay ôm lấy Ngu Thanh và “Sở Dao” bảo vệ hai người trước ngực.
Ngu Thanh thấp giọng nói: “Đây thật là người Oa, hơn nữa còn là người Oa được huấn luyện nhẫn thuật.”
Sở Dao cũng biết, nàng đè lại tay Ngu Thanh, ý bảo Ngu Thanh không cần hành động thiếu suy nghĩ mà bại lộ thân phận.
Đột nhiên, nàng cảm giác được mu bàn tay Ngu Thanh đột nhiên cứng còng, vì bị che đầu nên Sở Dao cũng không thấy được biểu tình trên mặt Ngu Thanh. Nàng đang thắc mắc thì sau cổ đột nhiên đau nhói, giống như bị kim đâm trúng.
Đang hoài nghi có phải mình bị ong chích hay không, chợt nghe từ miệng Minh Hành phát ra một tiếng cười khẽ.
Trước mắt Sở Dao một trận trời đất quay cuồng, nàng mất đi ý thức.
Thôi Thần vừa đối địch vừa chú ý đến hướng đi của Thái Tử. Bởi vì khắp nơi tất cả mọi người đều che mặt, Thôi Thần chỉ có thể phân biệt được Thái Tử ở đâu nhờ vào bộ quan phục của chính mình. Mới vừa tránh thoát một nhát đao, chỉ trong một cái búng tay mà Thôi Thần không còn nhìn thấy quan phục của hắn!
*By Bà Còm in Wattpad*
Khi tỉnh lại, đầu Sở Dao đau như muốn nứt ra, đôi mắt chưa mở đã cảm giác được mình ở trong xe ngựa đang chạy.
Nàng vẫn còn ở trong thân thể của ca ca.
“Sở Dao” giật nảy mình mở to mắt, chỉ thấy một hắc y nhân đeo mặt nạ ngồi xếp bằng ở trước mặt, Ngu Thanh thì vẫn hôn mê nằm bên cạnh.
“Ngươi là người nào?” Xe ngựa này không có cửa sổ, trên trần xe treo một đèn lồng nhỏ. Tim “Sở Dao” đập tình thịch, vừa chất vấn vừa vỗ vào mặt Ngu Thanh.
Người đeo mặt nạ không nói một lời.
“Sở Dao” tiếp tục vỗ mặt Ngu Thanh, não bộ mau chóng vận hành. Trong một khoảng khắc này nàng suy nghĩ rất nhiều vấn đề, nghĩ đến mức đầu sắp nổ tung, thỉnh thoảng nhìn về phía hắc y nhân, gương mặt tái nhợt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ không thể xác định, đồng tử hết co lại dãn.
Chừng một khắc sau, Ngu Thanh mới từ từ tỉnh lại, lúc lắc đầu, thần kinh căng chặt ngồi dậy kéo “Sở Dao” ra sau lưng, vung quyền đánh về hướng người đeo mặt nạ. Thế nhưng thân thể Ngu Thanh mềm như bông, không thể sử dụng một xíu nội lực nào, bị hắc y nhân nhẹ nhàng xô một cái liền ngã sang một bên.
Hắc y nhân thản nhiên nói: “Đừng uổng phí sức lực, ta đã phong bế mười ba khí huyệt quanh thân ngươi. Trong vòng một canh giờ, nội lực của ngươi sẽ hoàn toàn biến mất.”
Ngu Thanh cắn răng nói: “Các ngươi là đám tiểu nhân âm hiểm vô sỉ đê tiện, chỉ biết chơi ám chiêu!”
Hắc y nhân rốt cuộc khẽ cười: “Không chơi ám chiêu thì sao có thể chế phục được Ngu Thiếu soái danh chấn Đại Lương?”
Ngu Thanh cả giận mắng: “Ta trăm triệu không thể ngờ được, Thái Tử lại là một cao thủ!”
“Người hạ độc thủ không phải Thái Tử.” “Sở Dao” ở sau lưng Ngu Thanh đột nhiên lên tiếng, “Lúc thế tử Định Quốc Công ngất đi, Thái Tử qua thăm rồi trở ra thì đã bị người giả trang.”
Nói xong, “Sở Dao” nhìn chằm chằm mặt nạ của hắc y nhân, “Ta nói đúng chứ, Lục Thiên Cơ, Lục đại nhân?”
Ngu Thanh ngẩn ra: “Lục Thiên Cơ?”
Hắc y nhân ngừng lại một chút, giơ tay tháo mặt nạ xuống, quả nhiên là Lục Thiên Cơ: “Lúc ấy Thôi Thần canh giữ ngoài viện, nhân lúc Thái Tử đi nhà xí ta đánh hắn hôn mê.”
Ngu Thanh nhíu mày: “Khấu đại nhân lại tính toán diễn vở tuồng gì thế này?”
“Không quan hệ đến Khấu đại nhân. Ngu Thanh, trong Cẩm Y Vệ không phải có nội gian hay sao? Lục Thiên Cơ thân là phụ tá đắc lực của Khấu đại nhân chính là tên nội gian đó. Hắn là người của tổ chức ‘Ảnh’, năm đó sử dụng kế sách khiến cho đại nhân chú ý, ‘bị bắt buộc’ đi theo bên người đại nhân mục đích là để biết người biết ta.”
“Sở Dao” giải thích cho Ngu Thanh mà trái tim băng giá — Khấu Lẫm rất đa nghi nhưng lại phá lệ tín nhiệm Đoạn Tiểu Giang và Lục Thiên Cơ, nếu biết dụng tâm hiểm ác của Lục Thiên Cơ, chắc chắn y sẽ vô cùng thương tâm, “Trong buổi buộc tội tại Ngự tiền, là ngươi giả trang thành đại nhân, nhất định đại nhân đã nói cho ngươi bức họa kia là giả. Đại nhân quyết định tương kế tựu kế, mà ngươi sau khi bị kinh ngạc tột độ cũng quyết định tương kế tựu kế, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.”
Lục Thiên Cơ gật đầu, thưởng thức mặt nạ trong tay, tùy ý “Ừ” một tiếng.
“Sở Dao” gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt hắn, mím môi, trải qua một phen đắn đo rốt cuộc hô: “Vương Sử Khiêm!”
Nàng nhìn bàn tay Lục Thiên Cơ đang chơi đùa với chiếc mặt nạ hơi run rẩy, bỗng nhiên cảm thấy nghẹn cứng trong cổ họng.
Quả nhiên là hắn.
Khấu Lẫm nói trong tổ chức “Ảnh” có một người trợ giúp nàng, người này khẳng định nàng có quen biết, mà từ tám tuổi sau khi nàng bị té lầu, rất hiếm khi nào dùng thân thể nữ nhi ra ngoài tiếp xúc với ai, lại càng không dùng thân thể nữ nhi gặp qua nam nhân.
Nàng cho rằng Vương Sử Khiêm đã sớm chết, căn bản không nghĩ tới chính là hắn.
Hôm nay khi Ngu Thanh nhắc tới Vương Sử Khiêm, nói hắn trông cao ráo điển trai, nhưng trong vòng vài năm Sở Dao tiếp xúc với Vương Sử Khiêm, toàn thân hắn trông rất dị dạng, sống lưng cong vẹo giống quái vật. Cho dù có thể nội trị hết được bệnh xương cốt, nhưng nếu thân hình dị dạng mà vẫn có thể nhanh chóng phục hồi như cũ vậy sao?
Sở Dao lại nghĩ tới bên người Khấu Lẫm có nội gian, nàng có thể bài trừ Đoạn Tiểu Giang nhưng nghĩ tới Lục Thiên Cơ tinh thông Súc cốt công có thể biến ảo thân hình, ngụy trang thành người khác đến mức giống như đúc. Mà căn cứ theo lời giải thích của Khấu Lẫm, môn công phu này cực kỳ khó luyện, cần phải lợi dụng khi còn nhỏ tuổi xương cốt mềm mại bắt đầu luyện tập, người luyện môn công phu này thường không thể nào kiên nhẫn, trong chốn giang hồ không có mấy ai luyện thành.
Vì thế năm đó Khấu Lẫm nhìn thấy Lục Thiên Cơ, mới hao phí rất nhiều tâm huyết coi như bảo bối cột vào bên người, đảm đương làm thế thân cho Khấu Lẫm.
Sở Dao nghĩ như thế liền minh bạch, lúc nhỏ Vương Sử Khiêm căn bản không phải mắc bệnh xương cốt, hắn đang luyện Súc cốt công.
Năm mà Ngu Thanh nhìn thấy Vương Sử Khiêm, hắn đã đại công cáo thành.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️