Chương 67
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 67 tại dua leo tr
Editor: Fei
Lúc Tần Nhạc chạy tới bệnh viện, vết trầy da trên cánh tay Kỷ Li vừa mới được thoa thuốc.
Mùi nước khử trùng trong phòng vẫn chưa hoàn toàn biến mất khiến người ta buồn bực vô cớ.
Tần Nhạc bình tĩnh đi thẳng tới chỗ thanh niên, “Em có sao không?”
Kỷ Li lắc đầu, thần sắc uể oải tiêu tán không ít vì câu thăm hỏi thân thiết của đối phương, “Em không sao nhưng tài xế bị thương ở chân, Bánh Bao chảy máu đầu.”
Chuyện xảy ra quá đột ngột.
Kỷ Li lo cho vết thương của tài xế và Bánh Bao, không thể không đến bệnh viện.
Y bị thương nhẹ nhất cũng là người bôi thuốc muộn nhất. Lúc xử lý xong xuôi thì Tần Nhạc xuất hiện.
Tâm trạng Kỷ Li không tệ lắm bèn nói giỡn: “May mà hôm nay phải quay cảnh “bị thương” nên chẳng cần trang điểm, cứ diễn luôn là được.”
“Đến nước này rồi còn nói vậy. Sức khỏe quan trọng hơn, chuyện đó cứ để sau đi.” Tần Nhạc nhìn vẻ phóng khoáng của y, trái tim bỗng ân ẩn đau lòng và tự trách.
Đều do hắn bất cẩn để thanh niên tan làm trở về khách sạn mà không được bảo vệ.
Trong lúc bọn họ trò chuyện, Nguyên Dĩ Phi và Quý Vân Khải nhận được tin bèn vội vàng chạy tới.
Nửa giờ trước Nguyên Dĩ Phi đến khách sạn, Quý Vân Khải liền kể mọi chuyện cho anh hay. Hai người thực sự không yên lòng, lén lút nhờ nhân viên công tác chuẩn bị xe, đi từ cửa hông khách sạn.
“Đang yên đang lành sao lại bị fan cuồng bám đuôi?”
Úc Phú Nhã nghĩ tới tình huống ban nãy, tức giận mất bình tĩnh, “Đã là fan cuồng thì sao có thể lý trí được?”
Cô từng dẫn dắt quá nhiều nghệ sĩ, trước sau cũng gặp vô số fan cuồng nhưng mấy nữ sinh lần này thực sự điên tới mức khiến cô phải trợn mắt há mồm.
Một xe chở năm người, tất cả đều là fan cuồng.
Vẫn chưa biết chiếc xe của chính họ hay thuê nhưng điều dễ thấy nhất chính là mấy người kia cố tình tăng tốc, định ép bọn họ dừng lại.
Tài xế sớm cảnh giác, đạp phanh kịp thời mới tránh khỏi cú va chạm mạnh.
Đám fan cuồng vẫn chưa từ bỏ, tăng tốc đi song song với họ trên đường núi, còn mở cửa sổ hô to.
“Anh ơi tụi em không có ác ý, chỉ muốn thấy mặt anh thôi.”
“Anh à, tụi em có món quà tặng anh.”
Các cô đều đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, che phân nửa khuôn mặt. Song từ trong ánh mắt vẫn toát ra sự “yêu quý” điên cuồng làm người ta sởn tóc gáy.
Nói xong, các cô bèn lao đến trước đầu xe, phanh gấp.
Tài xế đoàn phim sắp xếp gấp rút đạp chân ga nhưng vẫn đụng trúng. Theo quán tính, toàn bộ những người trong xe đều chúi về phía trước, ít nhiều gì cũng bị va đập.
Tài xế tức giận mở cửa sổ chửi ầm lên.
Đây là đường núi đó!
Bất cẩn chút là sẽ lao thẳng xuống vực!
Nếu xảy ra chuyện thì hại cả người lần mình!
Đám fan cuồng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, liều mạng lái xe bỏ trốn.
Tài xế phát hiện vết thương ở chân hơi muộn, chỉ đành trơ mắt nén giận nhìn đám nữ sinh kia đi mất.
Nhóm Kỷ Li mãi mới hoàn hồn, thấy dọc đường núi không có thôn dân lẫn cửa hàng nào, bất đắc dĩ chụp lại ảnh chứng minh, liên lạc với công ty bảo hiểm rồi tới bệnh viện.
Trán Bánh Bao dán băng gạc, nghĩ mà sợ,”Thầy Tần, chị Úc, chuyện này xử lý thế nào mới thỏa đáng ạ?”
Trước đây cậu được nghe kể về các hành vi kinh khủng của “fan cuồng” nhưng không ngờ bản thân lại phải chứng kiến tận mắt.
Nguyên Dĩ Phi làm diễn viên đỉnh lưu, cũng từng gặp kha khá lần.
Fan cuồng không những cắm chốt ở đoàn phim, khách sạn, bám đuôi mà họ còn lén chui vào xe, đặt máy nghe trộm lên đồ đạc staff.
Hết sức tồi tệ.
“Chúng ta không thể khống chế chuyện fan cuồng làm, cùng lắm chỉ đăng văn bản nghiêm cấm thôi.” Nguyên Dĩ Phi nói cách giải quyết thường thấy.
Nhưng có ích gì?
Sẽ chỉ làm các fan lý trí lo lắng, khiến bọn họ mắng chửi fan cuồng.
Hơn nữa còn có fan vừa mắng fan cuồng vừa mắng cả đoàn phim lẫn phòng làm việc, cho rằng bọn họ vô dụng, không thể bảo vệ nghệ sĩ…
Tạo mâu thuẫn trầm trọng giữa đoàn đội và fandom.
Mà điều khó nói nhất chính là “kẻ cầm đầu” đám fan cuồng lại chẳng hề lo sợ. Bọn họ không ngại fan chửi rủa hay đoàn đội chỉ trích, thậm chí còn hợp lý hóa hành động của bản thân ——
“Mấy người đang ghen tị với việc tôi có thể tiếp xúc gần với anh ấy!”
“Đoàn đội anh ấy đăng văn bản nhắc nhở chứng tỏ anh ấy vẫn luôn nhớ bọn tôi!”
Kiểu tư duy kì lạ này người bình thường không thể hiểu nổi.
Cứ hễ công ty và nghệ sĩ nặng tay chút thì đám fan cuồng sẽ thoát fan mắng chửi, công khai vài chuyện nghệ sĩ giấu diếm. Nếu không có scandal đủ sức phá hủy hình tượng, bọn họ bèn tự tạo.
Rất nhiều scandal hot bị tuồn ra bắt nguồn từ đám fan cuồng ấy.
Làm ơn mắc oán, vô duyên vô cớ chuốc họa vào thân.
Trong giới giải trí, chẳng thể cấm triệt để những vấn đề liên quan tới fan cuồng.
Đôi lúc không phải công ty và phòng làm việc nhắm mắt làm ngơ mà là do họ hoàn toàn bất lực!
Sắc mặt Tần Nhạc vô cùng khó coi, “Có ai nhớ biển số xe không?”
“Thầy Tần, em nhớ ạ.” Bánh Bao vội vàng lấy điện thoại di động nhưng vẫn lúng túng lắc đầu.
Đúng, bọn họ sẽ tìm được mấy người kia thông qua biển số xe.
Song sau đó thì sao? Phải giải quyết thế nào?
Anh Kỷ là minh tinh, nhỡ đâu trong đám fan cuồng có người cực đoan thái quá vậy người thiệt thòi vẫn là bọn họ.
Úc Phú Nhã cũng suy xét đến vấn đề ấy, “Kỷ Li, cậu muốn làm gì?”
Quý Vân Khải sốt ruột, cướp lời, “Còn sao nữa? Tuyệt đối không thể bỏ qua! Chẳng nhẽ còn định để bọn họ rình rập, quấy rầy cậu ấy mãi ạ?”
Quý Vân Khải là người mới debut, không có nhiều fan và chưa từng tiếp xúc với fan cuồng bao giờ nhưng đêm nay cậu lại biết được tình huống từ hai người bạn mình.
Không chỉ mỗi Kỷ Li bị tai nạn xe, khi Nguyên Dĩ Phi trở về khách sạn đã đụng mặt fan cuồng. Bọn họ xông vào thang máy cùng Nguyên Dĩ Phi, còn nói mình đang ở khách sạn này.
Bộ phim bấm máy chưa lâu, bọn họ sẽ còn bám víu dài dài.
Ai mà chịu được?
Tần Nhạc bình tĩnh mở miệng, “Cứ đăng bài thanh minh, bất kể nó ảnh hưởng bao nhiêu cũng cần nhắc những fan đang có ý định bám đuôi.”
Úc Phú Nhã gật đầu, “Chị bảo người viết bài, chờ phía nhà sản xuất các cậu đồng ý là được. Lát nữa weibo hai bên đều đăng, thanh thế càng lớn càng tốt.”
Kỷ Li trầm mặc hồi lâu bỗng thở dài, kiên quyết đáp, “Chị Úc, chúng ta báo cảnh sát lập án phương tiện gây tai nạn rồi bỏ chạy. Bọn họ phải nhận trừng phạt thích đáng.”
Mọi người giật mình ngạc nhiên.
Tề Ngạn là người đại diện, đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa của hành động ấy, “Cậu nghĩ kĩ chưa? Một khi báo cảnh sát, bọn họ liền bị tạm giam đấy.”
“Nếu đứng ở lập trường của cậu thì đúng là không sai nhưng chuyện này mà truyền ra ngoài, đám fan cuồng sẽ không tán thành đâu.”
Bọn họ cho rằng thanh niên chẳng chịu nể nang ai, lạnh lùng vô tình. Fan cuồng đã yêu thì rất điên nhưng hận thì càng khủng khiếp, còn đáng sợ hơn cả antifan.
Nếu đắc tội bọn họ, để bọn họ tấn công y, chưa biết chừng tương lai Kỷ Li sẽ gặp thêm nhiều mối nguy kinh hãi.
Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến nhiều vài đoàn đội nghệ sĩ không dám mạnh tay xử lý fan cuồng.
“Khoan dung với nhóm người này mới chính là tổn hại lớn nhất.” Kỷ Li kiên định, chẳng chút lay động.
“Mối quan hệ của em với bọn họ là người với người trước mới đến fan và diễn viên.”
Luật pháp nghiêm minh, làm sai phải bị trừng phạt.
Kỷ Li biết ơn tấm lòng yêu thích của fan nhưng không có nghĩa y sẽ khoan dung với tình cảm kéo theo tổn thương.
Nếu không nhờ tài xế tay lái vững, phản ứng kịp thời giúp bọn họ tránh khỏi kiếp nạn mà đổi thành một người mới thiếu kinh nghiệm, hậu quả còn nghiêm trọng hơn.
Mấy cô gái kia dám lấy tính mạng ra để đùa giỡn!
“Từ khi em debut đến nay ngoại trừ đóng phim và hoàn thành các lịch trình quảng cáo cũng chưa từng làm chuyện xấu, không sợ bọn họ bôi đen.”
“Em chọn cái nghề này, đưa ra quyết định này thì em có thể gánh vác mọi vấn đề phát sinh.”
Bây giờ bọn họ bám theo xe, vậy mai này lại lẻn vào nhà riêng ư?
Nếu fan cuồng không biết điểm dừng, Kỷ Li nhất định phải bày tỏ thái độ, xây một bức tường bảo vệ bản thân lẫn những người xung quanh.
Tần Nhạc nhìn Kỷ Li, đồng ý, “Fan cuồng chung quy vẫn là thiểu số, chúng ta nên báo cảnh sát, sức ảnh hưởng chắc chắn sẽ lớn hơn văn bản giấy.”
Quý Vân Khải gật đầu như giã tỏi, càng thêm sùng bái Kỷ Li ——
Thanh niên nọ gặp bất cứ chuyện gì đều giải quyết thật rõ ràng.
Y cảm kích fan vì đã yêu thích mình, bằng lòng dùng tác phẩm báo đáp họ nhưng y vẫn bài trừ mọi hành vi vượt quá quy tắc, tuyệt đối không nuông chiều fan.
Nguyên Dĩ Phi khẽ cười, thở dài, không thể không phục, “Anh nên học cậu cách đối xử với fan cuồng.”
Anh và đoàn đội lo trước lo sau nhiều quá, vô hình trung “dung túng” fan cuồng tác oai tác quái.
“Bánh Bao gửi biển số xe qua đây, tôi tìm nghĩ cách xử lý chuyện fan cuồng và thợ chụp thuê.”
Tần Nhạc nhắc đến chính sự, nhìn chằm chằm vết thương trên tay thanh niên, trịnh trọng biểu thị, “Tôi nhất định sẽ không cho phép chuyện đêm nay xảy ra lần nữa.”
Kỷ Li đối diện với ánh mắt Tần Nhạc, chẳng hiểu tại sao lại thấy mình rất được “quý trọng”.
Bởi vì vấn đề fan cuồng, áp lực đè nén trong lòng lập tức tan biến. Y theo bản năng tin đối phương đủ năng lực sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, để y an tâm đóng phim.
Ngắn ngủi vài giây mà ánh mắt hai người như phát ra tia lửa điện.
Úc Phú Nhã ho khan, cắt ngang mà “eyes contact” kia.
Cô âm thầm tiến lên, che trước nghệ sĩ nhà mình, “Tần Nhạc, chị sẽ yêu cầu Siêu Ảnh phối hợp với đoàn phim. Kỷ Li là nghệ sĩ dưới trướng, công ty phải có nghĩa vụ bảo vệ.”
“Vâng.”
Tề Ngạn cầm điện thoại di động, bước vào:”Tôi gọi xe rồi, Kỷ Li không cần ở bệnh viện nhỉ? Thế ba vị diễn viên về khách sạn nghỉ ngơi trước nhé.”
Bệnh viện người tới người lui, không thể kiểm soát. Nếu bị fan cuồng và thợ chụp thuê khác phát hiện thì rất nguy hiểm.
“Ừm, đi thôi.”
…
Nhĩ Trấn Vân Thành, trong một căn phòng tại homestay nào đó.
Bốn cô gái trẻ ngồi ngẩn ngơ, lộ vẻ mặt sốt sắng.
Thất Thất là người nhỏ tuổi nhất, cô ta đan hai tay vào nhau, khóc nức nở, “Làm sao bây giờ? Các chị nói anh ấy có xảy ra chuyện không? Có ghét tụi mình không?”
“Chỉ va chạm nhẹ nên Kỷ Li vẫn an toàn mà nhỉ?” Người khác lên tiếng phản bác nhưng trong lòng cũng hối hận khôn nguôi.
“Đều tại mấy người hết!” Một cô gái nhíu mày.
“Tôi đã nói theo bọn họ đến khách sạn thôi nhưng mấy cô cứ liều, muốn ép xe dừng lại…”
Ầm.
Tiếng đóng cửa bỗng truyền đến.
Cô gái mặc váy ngắn quay về, mở miệng, “Sợ gì, cũng chẳng phải tai nạn chết người, đâm nhẹ hều thì ảnh hưởng bao nhiêu?”
“Với cả chúng ta vượt trước, bọn họ đụng vào xe chúng ta.”
Cô gái váy ngắn là kẻ cầm đầu tên Hà Lạc Lạc, cũng là chủ nhóm fan cuồng.
“Bọn họ không thấy rõ mặt chúng ta. Kể cả nhớ được biển số xe báo cảnh sát, chúng ta hoàn toàn có thể chối bỏ trách nhiệm.”
Tay lái cô ta yếu, khó tránh khỏi va chạm nhưng nếu không ai bị thương, bọn họ chỉ cần âm thầm bồi thường thôi.
Đây không phải lần đầu tiên Hà Lạc Lạc đu idol, Kỷ Li cũng chẳng phải minh tinh duy nhất cô ta bám theo.
Từ khi bị gắn mác “fan cuồng”, cô ta liền không sợ nữa.
Lúc ở fandom khác cũng hay xảy ra chuyện tương tự, minh tinh kia nể tình bọn họ đều là những cô gái trẻ, mọi người đều an toàn nên không truy cứu.
Năm đó ở nước ngoài còn có antifan bỏ độc vào nước uống của boygroup nọ, cuối cùng vẫn thoát nhờ khóc lóc kể lể ăn vạ.
Idol phải hành xử tương xứng với hình tượng.
Trong giới giải trí, chẳng ai muốn mang danh lạnh lùng vô tình.
Tuy hành vi của anti fan lẫn fan cuồng quá kinh khủng song công ty cũng chỉ đăng văn bản thanh minh, chẳng làm gì được.
Trên đời có nhiều minh tinh như vậy, cùng lắm bọn họ chuyển sang thích người khác.
Hà Lạc Lạc lấy laptop và máy ảnh ra, chẳng hề tự trách mà còn giở giọng bất mãn.
“Ngồi xổm cả ngày nhưng cóc chụp nổi tấm nào tử tế.”
“Tôi thấy Kỷ Li này quá giả tạo, cậu ta không hề coi trọng fan chúng ta.”
“Mọi người nhìn Nguyên Dĩ Phi kìa, fan anh ta cắm chốt ở đoàn phim còn nhiều hơn nhưng anh ta vẫn cho fan chụp đó.”
Dứt lời cô ta liền cop bức ảnh đuôi xe bị hư hỏng vào laptop.
Có người phát hiện giọng điệu lạ lùng của cô ta, hỏi, “Lạc Lạc, cô định làm gì đấy?”
“Nghe câu tiên hạ thủ vi cường bao giờ chưa?”
Hà Lạc Lạc lướt mạng, hời hợt đáp, “Đăng kí acc clone than thở một phen, nhân cơ hội đổi chiều gió, lấy được sự đồng tình từ người qua đường. Bằng không mấy cô định chờ đám fan khác đến mắng chúng ta à?”
Thất Thất đứng lên phản đối.
“Không được! Sự việc ngày hôm nay vốn là lỗi của chúng ta! Chúng ta đâu có tư cách khóc lóc kể lể? Nhỡ đâu bị người có tâm thấy sẽ gây bất lợi cho anh Kỷ Li.”
“Nếu biết các chị là điên như vậy tôi sẽ không đi cùng các chị nữa!”
“Cô nghĩ hay nhỉ, hiểu hai chữ “fan cuồng” là thế nào không? Vẫn cần tôi giải thích thêm sao? Muốn an phận thủ thường thì cứ ở nhà cầm điện thoại hóng tin tức mới đi?”
“Lúc trước cô có từ chối đâu, giờ xảy ra chuyện lại định tự tẩy trắng?” Giọng điệu Hạ Lạc Lạc cực kì sắc bén, “Đừng mơ!”
Thất Thất bị chặn họng, viền mắt đỏ ửng.
Cô không thể phủ nhận.
Thời điểm cô quyết định bước lên con đường này vì ham muốn cá nhân cũng đã hoàn toàn sai trái rồi.
Hà Lạc Lạc nhìn ba cô gái khác, “Còn mấy cô?”
“…”
Căn phòng chìm trong yên lặng.
Cuối cùng ai đó mở miệng, “Gửi hình cho blogger marketing đăng đi, tiện kiếm chút tiền. Dùng weibo phụ vẫn bị người khác phát hiện đấy.”
Bọn họ vượt ngàn dặm xa xôi chỉ để nhìn thấy mặt Kỷ Li.
Kết quả đối phương diễn xong nhưng chẳng thèm bắt chuyện với họ, che chắn bản thân kín mít, trốn lên xe như phòng ngừa kẻ địch.
Hành động ấy đã làm trái tim bọn họ tổn thương.
Tại sao phải tránh? Tại sao lại coi bọn họ là fan cuồng? Chẳng nhẽ bọn họ dùng tiền ủng hộ Kỷ Li thì không xứng đáng làm fan sao?
Bọn họ muốn tình cảm chân thành thực sự nhiều hơn những fan chỉ biết cầm điện thoại khen lấy khen để kia!
Không cần chịu oan ức vì một diễn viên như vậy nữa.
Yêu điên cuồng rất dễ chuyển thành chán ghét.
Bốn người tự thôi miên chính mình, ngay cả Thất Thất từng phản đối cũng không thể không thuận theo số đông.
…
Chín giờ tối, một bài post trên weibo đột nhiên hấp dẫn sự chú ý của cư dân mạng.
@Hóng Hớt Giải Trí-Kun: “Fan Kỷ Li khóc lóc kể lể nói bọn họ tự chi tiền đến đoàn phim tiếp ứng, ngồi chờ từ sáng đến khi kết thúc công việc, toàn bộ hành trình đều phối hợp với công tác đoàn phim, không hề gây ảnh hưởng đến tiến độ ghi hình.
Thế mà Kỷ Li không chỉ kêu nhân viên công tác ném hết đồ tiếp ứng còn chụp mũ họ là fan cuồng, bảo tài xế đâm vào xe bọn họ ngay trên đường núi?!
Quá đáng vậy? Coi như fan bám theo là không đúng nhưng đừng lấy tính mạng ra làm trò đùa chứ? # Tài xế của Kỷ Li gây tại nạn # Mọi người thấy thế nào?”
Bên dưới đính kèm vài tấm ảnh, một bức censored tin nhắn fan gửi, hai tấm còn lại lần lượt là quà cáp bị vứt bỏ và đuôi xe bị hư hại nghiêm trọng.
Đại Tông Thiếu Niên Mưu mới kết thúc không lâu, phim truyền hình sau đó có nhiệt độ cực kì lớn nên các đề tài liên quan đến Kỷ Li xuất hiện rất nhiều.
Bài post này đăng lên, khu bình luận liền bị anti chiếm cứ.
—— Hở? Fan cuồng chính là fan cuồng, đừng tẩy trắng! Đoàn phim và công ty đâu tổ chức hoạt động tham ban? Người ta đang yên ổn đóng phim, ai mượn tụi bây tiếp ứng?
—— Người qua đường tỏ vẻ đoàn đội Kỷ Li điên rồi! Đâm xe trên đường núi? Kể cả không thích hành động này của fan cũng đừng làm vậy, nhỡ gây tai nạn chết người thì sao?
—— Antifan bên trên đừng cosplay người qua đường nữa! Ngăn chặn fan cuồng! Tụi bây ngưng ngay việc quấy rối Kỷ Li đi!
—— Tóm lại mấy người kia là fan bình thường hay fan cuồng? Nếu như là fan thường, Kỷ Li và tài xế xử lý hơi quá rồi nhưng nếu là fan cuồng thì đáng đời.
—— Tôi chỉ muốn biết tình hình hiện tại của Kỷ Li, cậu ấy có bị thương không?
—— Vứt quà, trên đường trở về bị coi là fan cuồng…Là fan bình thường chắc đau lòng lắm nhỉ?
…
Hà Lạc Lạc theo dõi chiều hướng trên mạng, gửi bài post kia cho những người khác trong nhóm xem.
“Thấy chưa? Chúng ta vừa kiếm được tiền vừa làm Kỷ Li nổi tiếng hơn.”
“Có nhiều người qua đường đưa ra ý kiến lại chẳng ai biết thân phận thực sự của chúng ta. Kể cả khi cảnh sát tìm tới, đoàn đội đối phương sẽ buộc phải cân nhắc đến những ngôn luận trên mạng mà giải quyết trong thầm lặng.”
“Đến lúc ấy chúng ta cứ bảo mình định vượt lên trước, bất cẩn đụng xe.”
Sau đó làm theo quy trình cũ ——
Gọi công ty bảo hiểm bồi thường, đoàn đội nhắc nhở đôi ba câu, chẳng tạo nên sóng to gió lớn gì.
Chẳng minh tinh hay đoàn đội nào ngốc tới mức dây dưa với fan cuồng. Nhỡ xử lý mạnh tay sẽ phải chịu ảnh hưởng tiêu cực từ dư luận.
So với minh tinh cao cao tại thượng, những người bình thường như bọn họ mới là kẻ nắm đằng chuôi.
Đợi đến khi tình thế ổn định, bọn họ vẫn có thể tiếp tục theo đuổi idol, thoải mái tự tại.
“Gần hai tiếng rồi nhưng đoàn đội Kỷ Li chưa lên tiếng, chắc do người không bị thương đấy. Các cô đừng tự dọa mình, với cú va chạm kia, ngay cả con mèo cũng chẳng xây xát gì nữa là.”
“Có ảnh hưởng gì đến chúng ta đâu?”
Hà Lạc Lạc nói bằng chất giọng mang đậm vẻ chối bỏ trách nhiệm.
Đám người Thất Thất nghe thấy thế, lúc này tâm trạng căng thẳng mới chậm rãi bình ổn. Kỷ Li không sao là được, còn lại đều là chuyện nhỏ.
Vừa dứt lời, âm thanh mở cửa bỗng vang lên.
Hà Lạc Lạc ngoảnh đầu nhìn, chủ homestay cầm thẻ điện tử bước vào, đằng sau bà là mấy vị cảnh sát mặc chế phục.
“Hà Lạc Lạc đúng không? Chúng tôi tiếp nhận đơn tố cáo các cô lái xe đuổi theo người khác, cưỡng ép họ dừng xe. Sau khi xác thực thông tin qua camera hành trình, mời cô cùng bạn bè phối hợp với chúng tôi tới cục cảnh sát, tiếp nhận điều tra.”
Hà Lạc Lạc không ngờ cảnh sát sẽ tìm bọn họ nhanh như vậy. Cô ta run rẩy giải thích.
“Thưa đồng chí cảnh sát, chúng tôi không hề cố ý. Chúng, chúng tôi sẽ trực tiếp liên hệ đối phương để hòa giải, không làm phiền các anh.”
Cảnh sát dẫn đầu vô cảm, dùng giọng điệu giải quyết công việc đáp.
“Cô gái à, có phải cô nghĩ hơi đơn giản không? Tài xế và các thành viên trên xe bị thương, mấy cô gây tai nạn rồi bỏ trốn đấy.”
Cảnh sát vừa dứt lời, những nữ sinh khác trong phòng đều cảm thấy bối rối.
Nếu xô xát nhẹ, bồi thường xong là có thể hòa giải. Nhưng nếu dính đến vấn đề gây tai nạn bỏ trốn thì chuyện sẽ rất phức tạp.
Tại sao?
Bọn họ chỉ phanh gấp thôi, rõ ràng là Kỷ Li đụng vào họ!
Đám người Thất Thất bật khóc. Hà Lạc Lạc là tài xế kiêm kẻ đầu sỏ cũng hoang mang chẳng kém.
Bọn họ đờ đẫn đến cục cảnh sát.
Hà Lạc Lạc vẫn ôm tâm lý may mắn nhưng vừa đặt chân vào sảnh bèn choáng váng ——
Bánh Bao và Úc Phú Nhã đã lấy khẩu cung xong, bệnh viện gửi báo cáo giám định thương tật làm bằng chứng.
Hai chiếc xe được kéo ra ngoài, nhìn thoáng qua tình trạng liền biết ai đúng ai sai ngay.
Tần Nhạc là nhà sản xuất kiêm người phụ trách, hắn tự mình dẫn theo luật sư, xử lý đúng trình tự pháp luật.
—— Thu thập chứng cứ, phạt tiền, tạm giữ.
Ngay cả blogger marketing đăng bài post kia cũng bị khởi tố.
Trước đó Hà Lạc Lạc còn khẳng định chắc nịch nay lại bị “vả mặt”.
Kỷ Li dám so đo với bọn họ, còn báo cảnh sát?
Chẳng phải nên chuyện to hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không có rồi buông tha bọn họ ư?
“Kỷ Li đâu! Tại sao anh ấy dám đối xử với chúng tôi như vậy? Chúng tôi là fan của anh ấy cơ mà! Anh ấy sẽ không bao giờ làm thế.”
“Tôi, tôi không hề cố tình đâm vào họ, không hề cố tình bỏ trốn!”
“Tôi mới hai mươi tuổi, sao có thể bị tạm giam được?”
Hà Lạc Lạc gào khóc, nói thật giả lẫn lộn, nỗi sợ ùn ùn kéo tới.
“Các người không thể bắt tôi! Các người không thể đối xử với tôi như vậy!” Cô ta gào thét, bỗng bắt gặp ánh mắt Tần Nhạc.
Con ngươi đen kịt của người đàn ông nọ ngập tràn lãnh ý, chấn động tới mức khiến cô ta nín khóc.
Một giây sau, Hà Lạc Lạc nghe đối phương trầm giọng chất vấn.
“Fan? Cô xứng à?”
Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️