Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 73 tại dua leo tr 

Editor: Fei

Kỷ Li kinh ngạc, “Diễn kịch bản mới của thầy Thẩm ạ?”

Không ngờ bọn họ còn chưa ngỏ ý tham gia mà Thẩm Nghiêm Đạt đã chủ động đề nghị.

“Chẳng nhẽ tôi lặn lội đường xá xa xôi đến đây chỉ để uống cafe của Đào tổng à?” Thẩm Nghiêm Đạt đẩy mắt kính, nhìn về phía Đào Danh Dương.

Đào Danh Dương hơi khựng lại rồi mời Thẩm Nghiêm Đạt ngồi, trêu đùa, “Ngài yên tâm, chỗ bọn em có đủ cafe.”

“Cậu vẫn ưa ba hoa chích chòe như cũ nhỉ.” Thẩm Nghiêm Đạt cười.

Ông ta lôi một tập tài liệu trong túi, đặt lên bàn.

Thẩm Nghiêm Đạt vắt chéo chân, ra cái vẻ bình tĩnh nhã nhặn của ông lớn, “Đây là tiểu sử nhân vật phim Nam Triều Trường Ca, mọi người đọc thử xem?”

Úc Phú Nhã tiến tới cầm thay Kỷ Li, “Anh Đạt, sao anh lại nghĩ tới Kỷ Li nhà bọn em thế?”

Cô thực sự rất tò mò, tuy kịch bản Thẩm Nghiêm Đạt viết chủ yếu tập trung nâng nữ minh tinh song các nhân vật nam cũng rất được săn đón.

Huống hồ còn là nam chính.

Trong giới đang đồn vị trí này vẫn chưa quyết định, thế mà bây giờ bỗng rơi trúng đầu Kỷ Li?

“Chắc mọi người chưa biết nhưng Nam Triều Trường Ca không lấy cung đấu làm nội dung chủ tuyến, thay vào đó là mưu lược triều đình, cung đấu được đẩy sang tuyến phụ.”

“Nam chính anh cần vừa phải có tuổi tác phù hợp với nhân vật vừa phải có kỹ năng diễn xuất. Nếu muốn dựa vào kịch bản anh viết để nổi tiếng rất đơn giản nhưng khán giả ngày nay không ngốc…”

Thẩm Nghiêm Đạt vô cùng tự tin trước tác phẩm của mình, khẽ cười.

“Muốn rèn sắt thì bản thân phải cứng, mọi người nói có đúng không?”

Kỷ Li đối diện với tầm mắt ông ta, trong lòng bỗng dấy lên sự bài xích khó hiểu. Y không tỏ thái độ, im lặng gật đầu.

Thẩm Nghiêm Đạt trông thấy phản ứng của y, hài lòng nhếch mép.

Ông ta và team sản xuất đã tìm kiếm rất nhiều nam diễn viên giàu kinh nghiệm khác. Nếu không phải ngoại hình thì chính là kỹ năng diễn xuất còn non, chẳng gánh nổi vai nam chính.

Sau khi Đại Tông Thiếu Niên Mưu kết thúc, làm gì có nhân vật nào hot lâu bằng Tạ Ngạn?

Fan phim bứt rứt ghê gớm, sắp tích tụ thành oán niệm, thậm chí xuất hiện hot search #Nếu Tạ Ngạn trùng sinh?#

Có nhà văn mạng nhắm vào đề tài này để viết một đoản văn dài ba vạn chữ —— Tạ Ngạn sống lại trở về lúc nhỏ, từng bước thay đổi vận mệnh, mưu toan đoạt quyền.

Bộ truyện nhận được trăm vạn lượt like.

Cũng chính nó đã khiến đoàn đội Thẩm Nghiêm Đạt chú ý tới Kỷ Li.

Thẩm Nghiêm Đạt tự mình xem đoạn cut diễn xuất, ông ta cho rằng ngoại hình lẫn khả năng của y đều không tệ nên nhân lúc rảnh rỗi bèn ghé qua.

“Hay mọi người cứ đọc thử trước? Nếu hứng thú, hai ngày nữa tìm anh thảo luận chi tiết sau.”

Đáy mắt Thẩm Nghiêm Đạt xẹt qua tia thâm ý, đổi khách thành chủ “hạ lệnh đuổi khách”, “Anh còn có vài việc muốn nói riêng với Danh Dương.”

Úc Phú Nhã biết đắn đo. Cô liếc Đào Danh Dương, bấy giờ mới nở nụ cười, “Vậy em với Kỷ Li không làm phiền anh nữa.”

“Tạm biệt thầy Thẩm.” Kỷ Li đứng dậy, theo chân Úc Phú Nhã rời khỏi.

Hai người vào phòng nghỉ.

Kỷ Li cầm tập tiểu sử dày cộp, khó hiểu hỏi, “Chị Úc nghĩ thầy Thẩm muốn em diễn vai này thật hay chỉ đang khách sáo ạ?”

Một biên kịch lão làng trong nghề năm năm mới ra lò tác phẩm mới, nam chính vẫn chưa quyết định vậy mà cơ hội này lại thuộc về y?

“Cậu đừng cố đoán.” Úc Phú Nhã nhún vai, ngồi đối diện y, “Giờ cũng nhận được tiểu sử rồi, cậu cứ nghiên cứu xem sao.”

Hợp tác vẫn cần đôi bên tình nguyện.

“Nếu cậu thích chị và công ty sẽ giúp cậu xác nhận, tranh thủ ký hợp đồng.” Úc Phú Nhã tự có suy tính riêng.

Cô thật sự muốn thanh niên nghỉ ngơi một hai tháng nhưng hiện tại Thẩm Nghiêm Đạt bỗng mang kịch bản đến, chắc chắn cô sẽ không bỏ qua dịp tốt để Kỷ Li nâng cao vị thế diễn xuất.

Kỷ Li cũng nghĩ vậy, gật đầu, “Vâng ạ.”

Thẩm Nghiêm Đạt quả không hổ danh là biên kịch lớn, tiểu sử nhân vật viết rất chi tiết bao gồm cả các nhân vật quan trọng khác trong kịch bản.

Bởi vì nguyên do công việc nên Kỷ Li từng đọc hơn trăm cái kịch bản song Nam Triều Trường Ca là bộ đầu tiên có thể tạo ra nét đặc sắc thông qua tiểu sử nhân vật.

Kỷ Li vừa đọc vừa phác họa nội dung bộ phim, dần cảm thấy thú vị ——

Nam Triều Trường Ca không phải là phim cung đấu thuần túy như phong cách trước đây của Thẩm Nghiêm Đạt, nó kể về những gì Hạ Lâm Chiếu – một hoàng tử mất nước từng trải qua.

Sau khi Nam Triều sụp đổ, người con trai thứ sáu của tiên đế giả chết tránh được kiếp nạn truy sát. Y thay hình đổi dạng nhờ thái y Nam Triều, mai danh ẩn tích suốt tám năm đến tận thời điểm chiến loạn chấm dứt, quốc hiệu đổi thành Huy Triều, tân đế đăng cơ.

Câu chuyện bắt đầu từ đây.

Hạ Lâm Chiếu rời núi dùng thân phận mới thi đỗ khoa cử, gia nhập triều đình. Y từng bước ám sát kẻ địch, mua chuộc tâm phúc, cuối cùng diệt sạch Huy Triều, gây dựng lại truyền kỳ lịch sử Nam Triều.

Theo tiểu sử nhân vật, bộ phim này hoàn toàn tập trung vào nam chính.

Nhưng phần cung đấu cũng được viết rất đặc sắc.

Huy Triều thành lập, hậu cung bắt đầu tuyển chọn thái giám, cung nữ.

Ngọc Triệt mười lăm tuổi giành được cơ hội tiến cung, nàng đi từ cung nữ giặt quần áo thấp hèn nhất lên, chưa đầy ba tháng đã đảm nhiệm vị trí cung nữ thiếp thân của Lệ Phi – người được tân hoàng yêu thương nhất.

Sau đó Ngọc Triệt lọt vào mắt xanh tân hoàng trong thịnh yến hoa đăng, vươn mình trở thành chủ nhân, mở con đường nghịch tập.

Đây chính là tình tiết quen thuộc của phim cung đấu.

Hơn nữa thiết lập nhân vật Ngọc Triệt tài tình ở chỗ, nàng chưa từng yêu tân hoàng, mọi thứ nàng làm đều có mục đích.

Ngọc Triệt điên cuồng, cũng có dã tâm.

Nàng muốn trở thành hoàng hậu thậm chí là hoàng thái hậu, khiến Huy Triều đổi họ.

Đúng vậy, thân phận khác của Ngọc Triệt là Thập công chúa Huy Triều, muội muội ruột thịt của Hạ Lâm Chiếu.

Hai huynh muội đều tưởng mình đã mất hết người thân. Bọn họ gánh trên vai nỗi đau mất nước, dùng mọi cách diệt trừ tân hoàng.

Bởi vậy cốt truyện tiếp theo nhất định không thể thiếu cảnh huynh muội hai người hợp tác, khống chế cả triều đình lẫn hậu cung, lật ngược thế cờ đồng thời vẫn có cả những rắc rối phức tạp của chuyện quốc gia đại sự.

Với thị trường hiện nay thì chỉ cần Thẩm Nghiêm Đạt không viết sai cái gì lớn, chắc chắn bộ phim sẽ nổi tiếng.

Kỷ Li ngày càng chờ mong, tốn thêm nửa tiếng để đọc nốt tiểu sử các nhân vật khác.

Vai phụ cũng được xây dựng toàn diện, chẳng tìm thấy lỗi.

Kỷ Li thở phào nhẹ nhõm, đặt tập tài liệu xuống mà chưa đã thèm. Y đột nhiên rất muốn xem toàn bộ kịch bản.

Úc Phú Nhã biết câu trả lời thông qua vẻ mặt y, cười hỏi, “Thích à?”

“Vâng.” Kỷ Li chân thành đáp.

Hai người còn chưa kịp bàn bạc thêm, Úc Phú Nhã liền nhận được điện thoại của Đào Danh Dương.

Cô nhanh chóng bắt máy, hàn huyên vài câu xong ánh mắt bỗng trở nên hết sức nghiêm túc.

Kỷ Li chú ý tới thần sắc cô, tỏ ý quan tâm.

Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc, Úc Phú Nhã nhìn ánh mắt hỏi thăm của thanh niên, đột ngột lên tiếng.

“Lúc chúng ta rời đi, biên kịch Thẩm Nghiêm Đạt nói với lão Đào rằng nếu cậu hứng thú thì có thể miễn việc casting, hai bên trực tiếp ký hợp đồng luôn.”

“Nhưng biên kịch có hai yêu cầu.”

“Là gì ạ?”

“Cát xê giảm xuống mức tối đa. Con số Danh Dương báo còn thấp hơn cả nghệ sĩ mới debut.”

Úc Phú Nhã cau mày, không nói thừa nửa chữ.

“Thêm nữa trong quá trình quay chụp, chúng ta không thể đưa ra ý kiến về kịch bản.”

Kịch bản viết thế nào thì diễn y như vậy.

Kỷ Li trầm mặc vài giây, trong lòng không quá bài xích điều kiện thứ hai.

Dù sao thời nay có rất nhiều diễn viên dẫn theo cả biên kịch vào đoàn, chốc nhát lại muốn thêm diễn, chốc nhát lại muốn đổi cái này sửa cái nọ, cuối cùng khiến kịch bản biến chất.

Thẩm Nghiêm Đạt là biên kịch nổi tiếng nắm quyền tự chủ, ông ta sẽ không để những diễn viên kia phá hỏng bộ phim, phá huỷ thanh danh của mình.

“Chỉ là cát xê thấp quá…” Úc Phú Nhã nghĩ mãi không ra.

Thẩm Nghiêm Đạt không thiếu nhà đầu tư, thậm chí ông ta còn thu được nhiều khoản vốn kếch xù.

Siêu Ảnh luôn báo giá dựa theo tiêu chuẩn bình thường, tuyệt đối không làm cao. Vậy hà tất Thẩm Nghiêm Đạt lẫn phía sản xuất lại keo kiệt bủn xỉn với thù lao nam chính như thế?

“Chị Úc nghĩ cách lấy kịch bản hoàn chỉnh giúp em được không?” Kỷ Li hỏi.

Y nói rõ, “Miễn kịch bản có logic, cát xê đóng phim nhiều hay ít cũng chẳng sao. Cái chúng ta cần là nhiệt độ sau khi phát sóng cơ.”

Bộ phim nổi tiếng sẽ kéo theo diễn viên. Thời điểm đó, giá trị thương mại của Kỷ Li sẽ tăng.

Thù lao rất quan trọng nhưng y không thể tập trung vào lợi ích trước mắt mà quên đi tính toán lâu dài.

Úc Phú Nhã làm người đại diện nhiều năm, đương nhiên hiểu vấn đề ấy nhiều hơn Kỷ Li.

Cô phân tích, “Biên kịch Thẩm và nhà sản xuất chưa chắc đã chịu đưa kịch bản cho chị.”

Rất ít diễn viên được tiếp xúc với kịch bản full khi chưa ký hợp đồng.

Nhỡ bị leak ra ngoài sẽ gây tổn thất kinh tế nghiêm trọng.

Kỷ Li suy xét một hồi, dịu giọng đề nghị, “Chị tìm nhà sản xuất thương lượng chút bảo chúng ta đang có ý định nhận vai, tiện thể ký hiệp định bảo mật luôn.”

Kỷ Li không phủ nhận độ xuất sắc của tiểu sử nhân vật nhưng trực giác mách bảo y phải cực kì cẩn thận.

“Cát xê là vấn đề nhỏ, em cũng chấp nhận chuyện không thay đổi kịch bản nhưng trước khi đặt bút, em nhất định phải đọc hết nội dung.”

Y cân nhắc kỹ lưỡng, kiên định nói.

Úc Phú Nhã nghiêm túc đáp, “Cậu yên tâm, việc này để chị làm. Chúng ta đang chịu thiệt thòi ở cả hai phương diện, thận trọng là đúng.”

Trước tiên họ cứ thể hiện thiện chí hợp tác, nhỡ xảy ra biến cố vẫn có thể quang minh chính đại rút lui.

“Cảm ơn chị Úc.”

“Đừng khách khí thế.” Úc Phú Nhã nói, “Nếu không phải bảng hiệu dát vàng nhà biên kịch Thẩm chói quá, chị rất muốn cậu nghỉ ngơi hai tháng.”

Kỷ Li cười, “Em còn trẻ, sự nghiệp vẫn quan trọng nhất ạ.”

Nỗi bất an trong lòng Úc Phú Nhã lúc trước lập tức biến mất.

Cô biết ngay mà! Sao Kỷ Li có thể dây dưa tình cảm với Tần Nhạc được?

Đứa nhỏ này chỉ đang tập trung phát triển sự nghiệp thôi!

Nửa tháng sau, kịch bản hoàn chỉnh của Nam Triều Trường Ca đến tay Kỷ Li.

Y yên tâm làm tổ trong phòng, bỏ ra ba, bốn ngày đọc xong kịch bản dài năm mươi tập, lo lắng cũng tiêu tán phân nửa.

Tình tiết chính gay cấn hơn tiểu sử nhân vật nhiều.

Kỷ Li tán thành câu nói: Kịch bản chất lượng chính là linh hồn cốt lõi của một tác phẩm truyền hình.

Giữa rừng phim IP chiếm ưu thế, Thẩm Nghiêm Đạt lại viết được kịch bản hay như vậy chứng tỏ ông ta đã phải bỏ rất nhiều công sức.

Âm thanh cửa điện tử vang lên.

Bánh Bao xách đống đồ ăn, “Anh Kỷ, là em nè! Chị Úc lo anh ở nhà mải xem kịch bản quên ăn cơm nên bảo em đến.”

Kỷ Li đã lâu không gặp cậu trợ lý nhỏ, cười đáp, “Nghỉ phép có lương vui không”

Từ sau khi bộ phim trước hơ khô thẻ tre, Bánh Bao liền xin nghỉ phép nửa tháng.

Ban đại học của cậu kết hôn, cậu tham gia tiệc cưới tiện thể du lịch mấy ngày.

Kỷ Li thoải mái đồng ý.

“Vui lắm ạ!” Bánh Bao tinh thần phấn chấn, bày dần đồ ăn ra bàn.

“Ngoại trừ khí hậu hơi khô thì phong cảnh vùng Tây Bắc đẹp cực! Em còn mua cho anh ít đặc sản đấy…”

Kỷ Li kiên trì nghe cậu kể chuyện, chậm rãi dùng cơm trưa.

Bánh Bao ngồi cạnh y, “Chị Úc kêu em nhắc anh ngày kia là tiệc đóng máy, chú Trần tài xế sẽ đón anh dưới lầu, chị ấy bận việc.”

“Ừ.”

Bánh Bao đã ăn trước lúc tới, dư quang nhìn thoáng qua tập kịch bản, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, “Anh Kỷ, em có thể đọc kịch bản mới không?”

“Ừm, cậu coi đi.” Kỷ Li tin trợ lý nhà mình, không sợ cậu tiết lộ nội dung kịch bản.

Bánh Bao hào hứng lật xem.

Xế chiều hôm nay Kỷ Li trống lịch trình, không cần vội.

Y ung dung nhấm nháp hồi lâu, bỗng nghe Bánh Bao mở miệng, “Ôi anh Kỷ.”

“Sao vậy?” Y ngước mắt, thấy đối phương đang rầu rĩ cầm kịch bản.

“Đoạn nam chính thi đỗ khoa cử có phải xuất hiện thêm một công tử bột dùng tiền mua chức, bị Hạ Lâm Chiếu bày kế vạch trần đúng không?”

Kỷ Li gật đầu, “Chuyện gì thế?”

“Không ạ, chỉ là em nhớ mang máng mình đọc ở đâu rồi ấy?” Bánh Bao thấp giọng trả lời, thần sắc hơi do dự.

Cậu biết kịch bản này do Thẩm Nghiêm Đạt chắp bút, lập tức phỉ phui cái mồm, “Chắc em nhầm, mấy tình tiết này cũng thường gặp thôi.”

Kỷ Li nhíu mày, chằng còn hứng ăn cơm nữa.

Khoảng chừng năm, sáu phút sau, Bánh Bao kinh ngạc hít sâu, ánh mắt càng lộ vẻ băn khoăn.

Kỷ Li bất an, hỏi thẳng, “Lại tương tự à?”

“… Không phải hao hao giống nữa mà y như đúc luôn ạ. Hồi xưa em có đọc một cuốn tiểu thuyết, từng câu từng chữ đều chẳng khác gì nhau.”

Nhưng cậu không rõ cái nào viết trước.

Bánh Bao sốt sắng nuốt nước bọt, rụt rè nói.

Thẩm Nghiêm Đạt là ai?

Là ông lớn chuyên viết kịch bản cung đấu. Tác phẩm mới nhất sau năm năm vắng bóng lại như sinh đôi với một bộ tiểu thuyết mạng? Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, chắc ai cũng nghĩ cậu đang luyên thuyên vớ vẩn.

Kỷ Li nghiêm túc, “Bánh Bao, có vài việc không thể nói lung tung được đâu.”

“Em biết chứ.” Bánh Bao mím môi, “Anh chưa ký hợp đồng nhỉ?”

“Ừ.” Kỷ Li trả lời.

Y nhìn chằm chằm kịch bản trong tay Bánh Bao, vẻ mặt thận trọng.

Bánh Bao sẽ không lấy kịch bản làm trò đùa.

“Anh Kỷ ơi?” Bánh Bao thấp thỏm nghĩ: Mình sai ở đâu à?

Kỷ Li trầm mặc hồi lâu, bấy giờ mới quay sang Bánh Bao, bình tĩnh lên tiếng, “Anh muốn giao cho cậu việc này.”

Hai ngày sau, khách sạn Thánh Lâm Khải

Kỷ Li vừa đặt chân vào phòng tiệc đã bị Nguyên Dĩ Phi và Quý Vân Khải chờ ngoài cửa kéo qua.

Tuy cách một khoảng thời gian không gặp nhưng cả ngày bọn họ đều có thể tám chuyện trên wechat, tình cảm chẳng hề phai nhạt.

Quý Vân Khải giả vờ bất mãn quở trách, “Sao cậu đến muộn thế? Tôi với Dĩ Phi chờ héo cả người.”

Nguyên Dĩ Phi cười cười, đưa thanh niên ly champagne, “Tóc cậu dài nhanh thật.”

“Đừng nhắc đến tóc tai nữa, chúng ta bàn chính sự đi.” Quý Vân Khải liếc Nguyên Dĩ Phi, nhỏ giọng lầm bầm, “Kỷ Li, bọn tôi có chuyện quan trọng cần bàn với cậu.”

Kỷ Li khó hiểu hỏi, “Chuyện gì vậy?”

Nguyên Dĩ Phi khoác vai thanh niên, mở miệng, “Đêm nay chúng ta hợp tác chuốc say Tần Nhạc nhé.”

Quý Vân Khải đứng bên cạnh, háo hức gật đầu.

Tửu lượng của Tần Nhạc rất cao, chưa ai thấy hắn say rượu thất thố bao giờ.

Vừa nãy bọn họ cùng Diêu Xuyên đánh cược ——

Nếu tối nay bọn họ có thể rót gục Tần Nhạc còn bản thân vẫn tỉnh táo thì đạo diễn Diêu phải tặng bọn họ bao lì xì siêu to khổng lồ.

“Hai người ba chén đã say bí tỉ rồi, em không tham gia đâu.” Kỷ Li dứt khoát từ chối.

Vừa nhìn là biết sẽ thua.

Quý Vân Khải vỗ vai y, “Anh em cây khế à? Suốt mấy tháng quay phim, thầy Tần “hành” tôi như vậy chưa đủ sao? Cậu phải giúp tôi chỉnh ổng chứ!”

Vừa dứt lời, đằng sau chợt vang lên giọng nói quen thuộc, “Ba người đứng ngoài cửa nói gì đấy?”

Quý Vân Khải giật mình thon thót, im như thóc.

“Không có gì.” Nguyên Dĩ Phi che miệng, ném cho Kỷ Li ánh mắt “mãi mãi là anh em”.

Anh nhìn Tần Nhạc đột nhiên xuất hiện, nở nụ cười giả tạo, “Bọn tôi vào trước, hai người cứ thong thả.”

Quý Vân Khải cũng đánh bài chuồn.

Chỉ vậy thôi mà dám hợp tác chuốc say Tần Nhạc?

Ai cho hai người dũng khí đánh cược với Diêu Xuyên thế?

Kỷ Li dở khóc dở cười, chủ động chào hỏi.

“Anh Nhạc, lâu rồi không gặp.”

“Hai mươi sáu ngày, đúng là lâu rồi không gặp.” Tần Nhạc cong môi.

Giọng điệu trông rất bình thản nhưng lại như cuồng phong bão tố càn quét lòng người.

Kỷ Li nghe con số cụ thể kia, cuống họng thít chặt, “Anh Nhạc, chúng ta vào nhé?”

“Ừ.”

Hai người cùng sóng vai, Tần Nhạc chủ động bắt chuyện, “Em tìm được kịch bản phù hợp chưa?”

“Em đang cân nhắc một bộ phim truyền hình, tạm thời chưa quyết định ạ.” Kỷ Li kể đại khái.

Tần Nhạc gật đầu, không hỏi thêm về công việc mà thanh niên chưa chắc chắn.

Hai người đi tới bàn chính, đám người Diêu Xuyên lập tức nhiệt tình hoan nghênh.

Diêu Xuyên lên sân khấu, phát biểu vài câu diễn văn đơn giản, “Xin cảm ơn toàn thể diễn viên và các nhân viên hậu trường đã cống hiến hết sức lực trong suốt bốn tháng vừa qua.”

“Đây là phim điện ảnh đầu tay của tôi, cũng là một khởi đầu hoàn toàn mới.”

“Diêu mỗ tôi yêu cầu không nhiều, chỉ hi vọng sau khi phim công chiếu chúng ta còn có thể gặp nhau, mở tiệc ăn mừng lần nữa!”

Nhân viên công tác hào hứng hét to, “Chúc doanh thu phòng vé đại thành công! Đột phá mười tỷ!”

“Đúng!”

“Chúc doanh thu phòng vé đại thành công!”

Mọi người thi nhau hô hào, đốt cháy bầu không khí.

Nguyên Dĩ Phi và Quý Vân Khải trao đổi ánh mắt, nhân cơ hội thực hiện kế hoạch.

“Tần Nhạc! Ông là giám chế, hôm nay không thể không uống với mỗi người chúng tôi một ly!”

Tần Nhạc nhìn hai người kia, hiểu thấu: “Uống rượu ấy hả?”

Quý Vân Khải bị ánh mắt hắn dọa sợ, lập tức quẳng hết trách nhiệm cho cậu bạn thân, “Vâng! Kỷ Li, cậu nói thử xem?”

Kỷ Li nhận được tín hiệu ét o ét từ Quý Vân Khải, đành làm người tiên phong: “Anh Nhạc, cảm ơn anh đã cho em cơ hội đóng bộ phim này.”

“Ừ.”

Tần Lịch biết rõ mười mươi, đáy mắt thấp thoáng ý cười, cụng ly rồi uống cạn.

Một khi bắt đầu kính rượu thì khá khó dừng lại.

Tần Nhạc xưa nay luôn tiết chế bỗng cực kì phối hợp, gần như ai mời cũng chẳng từ chối, rót hết ly này đến ly khác vào bụng.

Bữa tiệc dần tan.

Nguyên Dĩ Phi cộng Quý Vân Khải đồng loạt ngã xuống, Diêu Xuyên say đỏ mặt ngồi bên cạnh mừng rỡ cười rộ lên, “Hai đứa này tửu lượng kém vô cùng tận mà còn muốn lấy lì xì ở chỗ tôi?”

Tần Nhạc khẽ cười, âm thanh pha lẫn men say. Hắn day day huyệt thái dương sưng tấy, không nhiều lời.

Kỷ Li phát hiện sự khác thường của hắn, y lo lắng hỏi, “Anh Nhạc ổn chứ ạ? Có cần trợ lý đưa anh về phòng trước không?”

“Tôi ổn.”

Tần Nhạc quay sang, con ngươi minh mẫn đó giờ bỗng hơi chuếnh choáng, “Em với mọi người cứ tiếp tục trò chuyện nhé. Ngay sát vách là phòng nghỉ, tôi sang đó nằm chút.”

Kỷ Li dõi mắt nhìn hắn bước vào thính phòng, nhíu mày ngó nghiêng xung quanh, gọi: “Bánh Bao ơi?”

Bánh Bao đang vui vẻ tán dóc cùng các staff, nghe thấy tiếng y bèn chạy tới, “Sao vậy anh Kỷ?”

“Cậu có gặp trợ lý sinh hoạt của Tần Nhạc không?”

“Hình như anh Tiểu Dương không đến thì phải?” Bánh Bao đáp.

Không đến?

Tần Nhạc là ảnh đế, say rượu mà thiếu trợ lý bên cạnh, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì…

Kỷ Li bỗng hối hận, biết thế cậu chẳng hùa theo Quý Vân Khải và Nguyên Dĩ Phi làm loạn nữa.

Kỷ Li đứng ngồi không yên. Y tìm nhân viên phục vụ khách sạn lấy cốc nước ấm kèm thuốc giải rượu, đi thẳng hướng phòng nghỉ.

Y gõ cửa, “Anh Nhạc, em có thể vào không?”

Bên trong im lặng.

Kỷ Li do dự chốc lát, quyết định đẩy cửa. Không ngờ ngay lúc đó cổ tay y bị tóm chặt.

Cốc rơi xuống thảm trải sàn.

Rầm!

Cửa phòng nghỉ nhanh chóng đóng lại.

Kỷ Li còn chưa kịp phản ứng, người nọ đã dịu dàng đè y lên cửa.

Mùi hương thuộc về riêng Tần Nhạc lởn vởn xung quanh, cuốn theo vị rượu nhưng chẳng hề phản cảm.

Tần Nhạc kề sát tai Kỷ Li, hơi thở ấm áp vội vàng lướt qua, xúc cảm tê dại đánh úp trái tim y.

“Chính em tự tìm đến đấy nhé.”

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.