Chương 11
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 11 tại dua leo tr
Cái…. Cái gì cơ? Tạ Chấp nhìn xung quanh, không dám tin, nhưng đáp án chỉ có một.
Nghiêm Tứ… Đang đợi cậu??
Tạ Chấp: “Cậu… Đang chờ tôi sao?”
Nghiêm Tứ cảm thấy cái vấn đề này chả có tý kĩ thuật nào cả: “… Cậu thấy sao?”
“Tại sao vậy chứ?”
Tạ Chấp suy nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra tại sao Nghiêm Tứ lại nhất định phải đợi cậu, bên cạnh hắn rõ ràng có rất nhiều người đến mời.
“Vừa nãy tôi thấy có rất nhiều người đến tìm cậu muốn cùng tổ đội.” Tạ Chấp nhỏ giọng nói.
“Cậu cũng biết có rất nhiều người đến tìm tôi muốn tổ đội à?” Nghiêm Tứ thán phục.
Tạ Chấp gật gật đầu.
Nghiêm Tứ: “Vậy… Nếu tôi bị người khác mời đi thì làm sao giờ?”
Nếu như Nghiêm Tứ bị người khác mời đi? Cái trường hợp này quả thật rất có thể xảy ra.
Tạ Chấp cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này của Nghiêm Tứ.
Tạ Chấp thở dài, tự thầm nghĩ: “Tôi…”
Nghiêm Tứ: “Hả?”
Tạ Chấp: “Tôi sẽ buồn.”
Nghiêm Tứ: “… Cái gì?”
Nghiêm Tứ nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, Tạ Chấp cuối cùng thẳng thắn đưa ra cái đáp án mà cậu suy nghĩ trong lòng.
Nhưng với Tạ Chấp, đây cũng là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cậu.
Nếu như Nghiêm Tứ bị người khác mời đi, cậu không biết sẽ thấy như nào, nhưng mà… Nhất định sẽ rất buồn.
Tạ Chấp: “Tôi không hợp ở chỗ đông người, từ nhỏ đã không thích hợp.”
Bởi vì không hợp với đám đông, cho nên không biết nên kết bạn từ nơi nào, đối với idol yêu thích, cũng không thể nhào tới nói chuyện phiếm.
Nghiêm Tứ gật đầu: “Không hợp với đám đông, sau đó thì sao?”
Tạ Chấp: “Cái gì mà sau đó cơ?”
Nghiêm Tứ: “Cậu hoàn toàn vẫn có thể làm một người không hợp ở chỗ đông người mà.”
Giơ tay lên, Nghiêm Tứ chỉ chỉ bản thân: “Tuy nhiên, cậu nhất định phải “hợp” với tôi, hiểu chứ?”
Tạ Chấp nhìn Nghiêm Tứ, qua một lát, nhẹ nhàng gật đầu: “Hiểu.”
Tạ Chấp: “Được, tôi sẽ cùng đội với cậu.”
Nghiêm Tứ nhìn bộ dáng bé ngoan của Tạ Chấp, nhanh chóng mềm lòng, cực kì tự nhiên mà xoa mái tóc mềm mềm của Tạ Chấp.
“Như vậy được rồi,” Nghiêm Tứ kéo cổ tay Tạ Chấp: “Đi, nhóm của chúng ta, đi trước.”
Quá khó khăn. Cậu thực sự quá khó khăn QAQ.
Camera-man vừa thấy Nghiêm Tứ đi cùng Tạ Chấp liền thấy sự việc không ổn, đã bảo là thiếu niên thanh xuân nhiệt huyết gì đó cơ mà??? Đã bảo là sinh hoạt vườn trường bình yên cơ mà?!
Tại sao mỗi ngày cậu ta (Nghiêm Tứ) đều quay mấy cái hồng phấn (của tình yêu), bong bóng màu hồng phấn cứ cuồn cuộn là sao???
Đứng ở điểm xuất phát bên ngoài lều thiết bị, camera-man đối với cảnh quay trước mặt, nhiều lần hoài nghi nhân sinh.
Nhân viên công tác ngẩng đầu nhìn Nghiêm Tứ, lập tức không biết là lễ phép hay là chân thực mà cảm khái: “Thế mà được tiếp đón Nghiêm Tứ — cậu quả nhiên đẹp trai hơn so với trên mạng, có thể cho tôi xin chữ ký không?”
“Ký tên ạ?” Nghiêm Tứ chỉ lên bản ghi chép (nhận thiết bị), chỉ tay, “Đây cũng là ký tên.”
“Ý tôi là, cá nhân, một mình cậu.” Nhân viên công tác nói.
“Cá nhân? Một mình em?” Nghiêm Tứ hỏi.
“Em không biết nha.” Nghiêm Tứ quay đầu hỏi Tạ Chấp. “Lớp trưởng, cậu có đồng ý để tôi ký tên cho nhân viên công tác không?”
Tạ Chấp: “…”
Liên quan gì đến tôi???
Camera-man: Liên quan gì đến Tạ Chấp???
Nghiêm Tứ nhanh chóng kí tên mình và Tạ Chấp lên tờ danh sách, yêu cầu la bàn và địa đồ từ nhân viên công tác: “Chị thấy đấy, lớp trưởng của em không đồng ý, em không thể ký tên cho chị được.”
Nhân viên công tác “À” một tiếng, nhưng vẫn vui vẻ đưa hai phần thiết bị cho hai người bọn họ, ghi chép lại thời gian.
Tạ Chấp cuối cùng từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại, vội vàng hỏi: “Tôi lúc nào không cho cậu—–“
“Suỵt.” Nghiêm Tứ nói, lôi kéo Tạ Chấp đi ra khỏi lều.
Liếc máy quay ở bên kia một cái, Nghiêm Tứ thì thầm vào lỗ tai Tạ Chấp ở bên cạnh: “Người đại diện không cho phép tôi ký tên loạn xạ ở bên ngoài, ngoại trừ bạn học trong trường, người khác phải trải qua phê duyệt của anh ấy.”
Người đại diện của Nghiêm Tứ ở chân trời xa tắp đánh một cái hắt xì vang dội.
“Ai mẹ nó nói xấu tôi?” Người đại diện mắng.
Y làm sao cũng không nghĩ tới, tự dưng bản thân lại phải oan ức cõng một cái nồi siêu to khổng lồ như vậy —- Mình phải phê duyệt cho Nghiêm Tứ??? Nghiêm Tứ không đến chỉnh y, y đã thắp hương cảm tạ trời xanh rồi.
Thế mà Tạ Chấp lại tin.
Hoá ra là như vậy…
Nhiệt khí “phù phù” thổi bên tai cũng không thể bù đắp thất vọng trong lòng Tạ Chấp, cậu còn tưởng rằng… Cậu còn tưởng rằng…
Thế nhưng, cơ mà, Nghiêm Tứ sao lại muốn nghe ý kiến của cậu.
“Cơ mà,” Nghiêm Tứ còn nói “Ở trường học, người đại diện cũng không quản được tôi, chỉ cần lớp trưởng không cho phép, tôi nhất định sẽ không ký tên cho người khác.”
Trái tim vừa trùng xuống liền lập tức nhảy nhót lên. Người tí hon trong lòng Tạ Chấp trượt chân ngã cái rầm, lại một lần nữa ngã xuống đất ngất xỉu.
Tạ Chấp mở bản đồ ra, quay lưng lại: “Không nói cái này nữa, trước tiên nhìn bản đồ đi, bắt đầu tính giờ rồi.”
Nghiêm Tứ rất cao hứng mà không tiếp tục đề tài vừa rồi, tùy ý Tạ Chấp mở bản đồ ra, cùng hắn, hai người cùng nghiên cứu.
Từ lúc hai người họ lĩnh bản đồ cùng la bàn, cho tới lúc tìm và đo lường đủ hai mươi điểm, khoảng thời gian ở giữa đó chính là khoảng thời gian giới hạn dành cho họ thi đấu.
Một phút cũng không thể lãng phí.
Tạ Chấp mở bản đồ ra, đầu tiên là xem màu sắc, địa hình nơi này có thể nói là vô cùng phức tạp và khá phân tán, nhưng nhìn chung cũng chỉ có vài loại màu sắc.
Tạ Chấp: “Chủ yếu là đồi núi, rừng cây, có dòng sông, cũng có một khối bình địa (*) nhỏ.”
(*) Đất bằng; cũng thường dùng để tả cảnh cả một vùng bị tàn phá nặng nề, không còn có nhà cửa, cây cối.
Nghiêm Tứ ừ một tiếng.
Tạ Chấp: “Hai mươi điểm của chúng ta khá phân tán, khoảng cách có chút lớn, nếu muốn đạt hạng nhất thì cần phải có kế hoạch rõ ràng.”
Nghiêm Tứ: “Thân thể hôm nay thấy thế nào?”
Tạ Chấp: “…”
Tuy rằng thân thể cảm giác so với hôm qua tốt hơn 1 chút, nhưng mà nơi này là hoang sơn dã lĩnh, tuyệt đối không thể á á á!!! (*)
(*) Ý bạn bé là nếu muốn ở đây xxoo là không thể =))) Tôi năm nay 19 tuổi nhưng mà chưa gặp trường hợp nào như này.
Trong lòng Tạ Chấp chất đầy từ X câu O (*), hốt hoảng liếc nhìn Nghiêm Tứ.
(*) XXOO đó:)))
Tạ Chấp: “Là sao?”
Nghiêm Tứ: “Nhìn màu sắc nơi này đại diện cho rừng rậm, đồng thời, đây cũng có đường viền dày đặc nhất.”
Đường viền dày đại biểu nơi này là một con đường dốc, thêm nữa là rừng rậm, có thể nói đây là một con đường khá khó khăn và nguy hiểm.
Mà cái gọi là cầu giàu sang trong nguy khó, từ chỗ này đến điểm đo lường cao nhất là nhanh nhất, những con đường khác thì xa hơn nhiều.
Tạ Chấp lập tức hiểu rõ: “Ý cậu là từ nơi này lên trước núi, tìm điểm đo lường cao nhất, sau đó từ từ đi xuống quét lần lượt?”
Nghiêm Tứ: “Tùy thuộc vào thể lực của cậu.”
Tạ Chấp: “Không thành vấn đề.”
Đây đúng là phương pháp thích hợp nhất, chỉ cần không lạc đường, tốc độ sẽ nâng lên rất nhanh.
Hai người nhất trí thông qua, trước tiên dễ dàng đến thẳng một điểm, quét thẻ xong, cấp tốc đi đường dốc lên núi.
Đi bộ khoảng chừng mười phút, hai người chuẩn bị chuyển biến, đi về điểm đo lường giữa sườn núi.
Rẽ phải trước, Tạ Chấp nắm lấy tay Nghiêm Tứ: “Bản đồ cũng cần xoay một chút.
Nghiêm Tứ lập tức rõ ràng, gật đầu: “Được.”
Xoay bản đồ là để đảm bảo phương Bắc luôn ở vị trí tương đối, như vậy mới không bị nhầm hướng Bắc, dẫn đến lạc đường.
Đi tiếp một đoạn đường, Tạ Chấp lần thứ hai kêu dừng lại.
Tạ Chấp: “Nghiêm Tứ, nhìn vào bản đồ, hướng đông bắc là hướng chúng ta phải quét thẻ hả?”
Nghiêm Tứ giơ bản đồ lên, nhìn dòng sông chảy qua chân bọn họ đối chiếu với địa đồ phán đoán rồi xác định: “Nhất định là vậy.”
Hai người cấp tốc đi quét thẻ sau đó trở về chỗ cũ, tiếp tục lên núi.
Con đường này tuy rằng dốc nhưng mà nhanh nhất, lúc đi đến trên đỉnh núi, họ đã tìm được được bốn điểm đo lường, mà chỉ mất có tổng cộng bốn lăm phút.
Bầu trời âm trầm, mưa rơi lác đác, Tạ Chấp dựa vào một thân cây, từ chỗ này của cậu nhìn xuống, cảnh vật tươi sáng vui vẻ.
“Há miệng.” Nghiêm Tứ bỗng nhiên nói.
Tạ Chấp theo bản năng há miệng, sau một giây, miệng liền bị đút vào một thứ có vị đăng đắng, sau lại có chút ngọt ngào.
Là.. Sô cô la???
Nghiêm Tứ cầm một miếng sô cô la, giơ lên trước mặt Tạ Chấp, còn nói: “Nhai kĩ vào.”
Tạ Chấp vội vã nghe theo.
Khoảnh khắc răng cắn vào miếng sô cô la, Nghiêm Tứ kéo nó xuống, bẻ một đoạn rồi nhét vào trong miệng mình.
Tạ Chấp ngây ngốc nhìn động tác của Nghiêm Tứ.
Cái g… Sô cô la cũng có thể chia như vậy sao???
Nghiêm Tứ tiện tay nhét giấy bọc vào túi xách: “Bổ sung chút năng lượng.”
“Tiếp tục xuống núi.”
***
Tạ Chấp không được rồi.
Cũng không phải là do việc ăn miếng sô cô la gần như là hôn gián tiếp kia khiến cậu không được.
Cái này chủ yếu là do tiểu Tạ Chấp trong nội tâm không trụ nổi nữa rồi.
(tâm lí đạt cực hạn thì sinh lí cũng chịu hết nổi vì mệt ó)
Tạ Chấp không ổn rồi, thể lực của cậu trụ không nổi nữa.
Đường xuống núi tuy đã được quy hoạch bằng phẳng đi rất nhiều, nhưng kể cả có bằng phẳng đi nữa thì vẫn tiêu tốn nhiều thể năng hơn là so với đi đường bằng, Tạ Chấp mới đi được một phần ba chặng, quét được năm điểm, đầu gối đã run rẩy không cách nào đi tiếp, hai chân không ngừng trượt.
Nghiêm Tứ đi ở phía trước, trước tiên dò đường, tìm thấy đường tốt hơn liền dẫn Tạ Chấp đi tiếp.
Mà trên thực tế là, thời gian Nghiêm Tứ chạy qua chạy lại, Tạ Chấp tới nửa bước chân cũng nhấc không nổi.
Sau khi lảo đảo đi được mười mấy phút, Nghiêm Tứ lại một lần nữa quay trở lại bên người Tạ Chấp, đưa tay định kéo cậu đi tiếp.
Nghiêm Tứ: “Còn được không?”
Đàn ông không thể nói không được!!
Tạ Chấp phùng má giả làm người mập (*): “Đương nhiên là không thành vấn đề.”
(*) Tựu chung là bạn í giả vờ ó
Nghiêm Tứ không tin: “Tôi cứ có cảm giác là cậu có chút…”
Tạ Chấp: “Đó là do đôi giày có chút vấn đề.”
Nghiêm Tứ gật gật đầu, không nói.
Nghiêm Tứ lại một lần nữa giơ bản đồ lên, nghiên cứu một chút, đề nghị: “Hay là chúng ta đi đi đến một đoạn đường núi đỡ dốc hơn, và sau đó quay lại đường đồng mức (*)?”
(*) Đường đồng mức còn gọi là đường bình độ hay đường đẳng cao là đường thể hiện trên bản đồ địa hình quỹ tích của các điểm trên mặt đất tự nhiên tùy theo tỷ lệ của bản đồ so với địa hình thực tế, mà khoảng cao đều có thể là 1m, 5m, 10m, (bản đồ tỷ lệ càng lớn, càng chi tiết, thì khoảng cao đều càng nhỏ).
Ý của Nghiêm Tứ chính là bọn họ đi một con đường khác dễ đi hơn, đi tới điểm gần như song song với điểm đo lường, quét thẻ sau đó trở lại con đường ban đầu.
Biện pháp này cũng có tính khả thi nhất định, chỉ cần xác định rõ phương bắc, đi đường thẳng song song cũng không khó. Tuy nhiên nếu như từ đó đi xuống dưới thì sẽ tốn thời gian gấp mấy lần so với dự định ban đầu.
Tạ Chấp lắc đầu: “Cứ như cũ đi.”
Nghiêm Tứ cau mày: “Tại sao?”
Tạ Chấp: “Tôi…”
Nghiêm Tứ: “Thể lực của cậu rõ ràng là không đủ, cứ cố chấp chống đỡ, xảy ra vấn đề thì làm sao bây giờ.”
Tạ Chấp: “Nếu như đi đường mới… Chúng ta sẽ không lấy được vị trí đầu tiên.”
Vừa nãy Nghiêm Tứ có nói, bọn họ muốn lấy vị trí đầu.
Nghiêm Tứ im lặng.
Hắn suy nghĩ một lúc, sau đó cười rộ lên.
Nghiêm Tứ: “Lớp trưởng lại có tham vọng chiến thắng lớn như vậy sao?”
Cũng không phải! Chỉ là không muốn cậu thua. Lớp trưởng yên lặng nói ở trong lòng.
Nghiêm Tứ: “Cậu yên tâm đi, tôi đảm bảo mang vị trí đầu tiên tự tay giao cho lớp trưởng.”
Chỉ tay về con đường dốc thoải, Nghiêm Tứ nói: “Yên tâm đi, đi đường bên kia đi, không thành vấn đề.”
Lần này Tạ Chấp không tiếp tục chống đối Nghiêm Tứ nữa, hai người thay đổi lộ tuyến, từ từ đi.
Nhưng dù cho đã thay đổi phương án mới, khi đi đến điểm thứ 17, Tạ Chấp cuối cùng thực sự không trụ nổi nữa.
Di chứng của cuộc huấn luyện quá sức hôm trước hoàn toàn bạo phát, cậu chỉ là dựa vào ý chí để kiên trì đi tới giờ.
Tạ Chấp sắp khóc rồi.
Tại sao bản thân lại vô dụng như vậy!! Sức chiến đấu căn bản là số không!!!
Mấy cô gái khác có thể khiêng 10kg dụng cụ quay chụp ba giờ đồng hồ cũng không có vấn đề gì —- Ô, nói mới nhớ, lúc đó cậu tự quay hình 3 giờ đồng hồ hình như cũng không có vấn đề gì.
Bây giờ là thời điểm nghĩ đến cái này à?!!!
Tạ Chấp mệt đến nghĩ bậy bạ, ngay lúc này, Nghiêm Tứ đi tới chỗ cậu.
Nghiêm Tứ giơ bản đồ cùng la bàn trong tay lên, đưa cho lớp trưởng, nói: “Cầm giúp tôi một lúc.”
Tạ Chấp hoảng hoảng hốt hốt tiếp nhận: “Được.”
Tạ Chấp chống đỡ hai mắt đã díp lại, nhìn Nghiêm Tứ lấy ra một chai nước khoáng, uống một nửa, đổ một nửa còn lại vào trong bụi cỏ, cất chai không vào ba lô.
Ngay sau đó, Nghiêm Tứ bỏ balo xuống, đồng thời đưa cho Tạ Chấp.
Nghiêm Tứ: “Đeo lên lưng cậu.”
Tạ Chấp ngay lập tức tiếp nhận, khoác balo lên vai trái – tuy rằng cậu biết rõ thể lực của bản thân gần như không còn tí gì.
Thế nhưng thần trí của cậu hoàn toàn rất tỉnh táo! Idol đã yêu cầu thì làm sao có thể từ chối chứ!!!
Phía sau lưng trống không, Nghiêm Tứ hơi hoạt động vai một chút (khởi động) sau đó nửa ngồi xổm xuống trước mặt Tạ Chấp, lộ ra tấm lưng trống trải mà vững chãi trước mặt cậu. (Đoạn này editor chém thêm nhá:)))
Nghiêm Tứ: “Lên đi.”
Tạ Chấp: “… Hả?”
Trong khoảng thời gian ngắn, Tạ Chấp thật không rõ Nghiêm Tứ muốn làm gì.
Thế nhưng camera-man thí điên thí điên (*) chạy theo sau Nghiêm Tứ lại vô cùng rõ ràng, anh ta vô cùng thê thảm mà che mặt mình, cảm giác mình vừa quay được 1 cảnh vô cùng ghê gớm.
(*) 屁颠屁颠: Khi được sử dụng trên người lớn, nó có hai nghĩa. (1) Vui vẻ như một đứa trẻ; (2) có một loại cảm giác thấp thỏm khi ở (đi hoặc chạy, v.v..) phía sau ai đó.
Nghiêm Tứ: “Lên đi. Tôi cõng cậu.”
Tạ Chấp: “Không, không, không, tôi —-“
Nghiêm Tứ cau mày: “Cậu từ chối tôi?”
Tạ Chấp khóc không ra nước mắt: “Tôi không hề!!!”
Chỉ là tại hạ có tài cán gì, lại có thể được ngài cõng xuống núi?!
Tạ Chấp tìm một lý do chính đáng: “Đây là đường núi, cậu cõng tôi thì cũng không dễ đi.”
“Nghi ngờ tôi?” Nghiêm Tứ không cao hứng, “Leo lên nhanh một chút, tôi cõng cậu chạy cũng được nữa là.”
Tạ Chấp: “Nhưng mà…”
Nghiêm Tứ âm thanh nghiêm túc: “Tạ Chấp.”
Tạ Chấp liền biết mình không có sự lựa chọn thứ hai.
Tạ Chấp tiểu tâm dực dực (*) leo lên, từ từ nằm úp sấp trên người Nghiêm Tứ, lần đầu tiên cảm tạ mỗi lần kiểm tra sức khỏe đều được phê là “Hơi gầy.”
(*) Cẩn trọng
Trong rừng đổ xuống một cơn mưa nhỏ lạnh giá, Tạ Chấp cẩn thận dựa vào lưng Nghiêm Tứ, cảm giác nơi này thật ấm áp.
Tạ Chấp: “Có nặng không?”
“Ôm chặt chưa?” Nghiêm Tứ không trả lời vấn đề của cậu, hắn vỗ vỗ cánh tay của Tạ Chấp, “Tay của cậu, nắm chặt một chút.”
Tạ Chấp nghe theo.
Nghiêm Tứ: “Được rồi, ba, hai, ——-“
“Cho yaaa!!!” (*)
(*) Trại âm là chaiyo (加油 Jiāyóu) – cố lên
Đếm tới số cuối cùng, Nghiêm Tứ chạy đi, trực tiếp từ trên một điểm dốc thoải chạy xuống.
Sườn núi cực kì nghiêng, Tạ Chấp chỉ cảm thấy cây cối bất động ở hai bên đang liên tục chớp lóe trước mặt.
Gió lớn thổi bên tai cậu, như thể có thể lật tung hiện thực.
“Chơi – có – vui – không?” Nghiêm Tứ lớn tiếng hỏi cậu.
Một cảm giác vui sướng cùng tỉnh táo theo gió núi tràn ngập trong trái tim của Tạ Chấp.
“Chơi vui!”
Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️