Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 24

4:48 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 24 tại dua leo tr

Chu Mạch nghe xongtrong lòng cảm thấy bực bội, xú lão cửu* nhà lão, ta thấy đầu óc của lão mới là bỏ hoang đấy, tóc đã không còn mấy cọng, cả nhà lão mới là bỏhoang.

* cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong Đại cách mạng văn hoá

“Hứa đại gia ngài yên tâm, cho dù Trọng Sơn không có ở nhà, tôi đây vẫn cònhơi sức, tuyệt sẽ không để đất ruộng bị bỏ hoang đâu ạ!” Chu Mạch hướngvề phía lão Hứa nói.

Trần thị thấy vậy cũng vội tiếp lời: “NếuTiểu Mạch bận rộn, lão nương tôi đây xương cốt vẫn còn chắc khỏe, cũngsẽ tới giúp một tay, không phiền tú tài quan tâm.”

Hứa thị thấycác trưởng bối đều đồng ý chia cho nhà lão đại bốn mẫu, trong lòng biếtrõ không thể thay đổi được kết quả, nhưng nàng vẫn thấy không cam lòng:“Cha, hay là chia cho nhà chúng con hai mẫu nước, một mẫu khô đi, nhưvậy thì nhà con cùng nhà nhị tẩu có thể cùng trồng lúa mạch như thế thìcũng có thể giúp nhị tẩu tiết kiệm chút sức.” Nói xong nhìn chằm chằmTriệu Đại Ngưu cùng Tôn Thị, cho dù bọn họ không đồng ý cũng sẽ khôngthể nào bỏ mặc không lo.

Triệu Đại Ngưu không trực tiếp trả lờidâu út, quay đầu hỏi ý Chu Mạch. Chu Mạch gật đầu đồng ý nói: “Con sẽlấy một mẫu nước, hai mẫu khô, sẽ lấy luôn con heo, bằng không con cũngkhông đồng ý chia như vậy!”

Nghe Chu Mạch nói xong, Triệu ĐạiNgưu nhắc nhở nàng: “Vợ lão nhị, lấy heo sẽ không thể lấy thêm một phântiền nào nữa! Con đồng ý?”

Chu Mạch nhịn không được trong lòngmắt trợn trắng, Triệu lão cha này thiệt là, lúc này không phải là hiệntrường tổ chức hôn lễ, cho nên nàng không cần phải trả lời câu con đồngý, nếu không chắc nàng sẽ trả lời YES I DO quá. Nhưng nàng vẫn phải gậtđầu tỏ vẻ đồng ý.

Vấn đề tài sản đã giải quyết xong, lại đến vấnđề phụng dưỡng. “Tất cả tài sản đều đã chia hết cho ba nhà, hai lão giàchúng tôi cũng không còn gì để làm ra tiền, thôi thì hàng năm mỗi nhà sẽ cấp cho hai lão già chúng tôi năm mươi cân lúa mạch, năm mươi cân ngôvà một lượng bạc. Các cô cậu thấy thế nào?”

Yêu cầu này của Triệu Đại Ngưu cũng không có gì quá đáng, trung bình một mẫu có thể thu hoạch gần hai trăm cân tiểu mạch, ba trăm cân ngô. Nếu dựa theo giá tiểu mạch một cân năm văn tiền, ngô một cân hai văn tiền, ba đứa con trai sau khi hiếu kính cha mẹ vẫn còn dư rất nhiều. Cho nên Triệu Bá Tuyền cùngTriệu Thúc Hà gật đầu đồng ý, Chu Mạch thấy hợp lý cũng gật đầu đồng ý.

Nhà thì dựa theo quy cũ ở nơi này, con út sẽ ở lại nhà với cha mẹ, cho nênhai căn nhà ba gian ở đầu thôn nam sẽ cho lão đại cùng lão nhị mỗi nhàmột căn. Chuyện này cũng không có gì cần bàn cãi thêm.

Sau khi đã phân chia xong, mọi người liền chuẩn bị ai về nhà nấy, vội vàng về nhàlàm việc của mình. Bỗng nhiên Chu Mạch ngăn mọi người lại, nói muốn đemnhững việc phân chia vừa rồi viết ra giấy làm chứng, như vậy nếu về saucó tranh cãi gì thì cũng có bằng chứng. Triệu Đại Ngưu cùng Tôn Thị nóikhông cần phải làm vậy, nhưng Lý Chính Hòa cùng Triệu Tam gia cảm thấynhư thế là hợp lý, lại thấy Chu Mạch rất kiên quyết, liền mượn giấy vàbút mực lập bằng chứng, sau đó để Triệu Bá Tuyền, Triệu Thúc Hà cùng Chu Mạch ấn dấu tay ở mặt trên. Kỳ thực Chu Mạch chủ yếu là sợ sau này bọnhọ đổi ý, quyền lợi cùng nghĩa vụ nhất định phải ghi rõ.

Vì thếviệc ở riêng cứ như vậy mà chia xong, Chu Mạch cảm thấy kỳ lạ là gióngtrống khua chiêng mời nhiều người đến chứng kiến, sao lại dễ dàng êmxuôi như thế. Nàng cẩn thận ngẫm lại, vẫn là công công lợi hại, trướcđem Triệu Tam gia mời đến, thông gia đều bị trấn áp, đặc biệt là Hứa tútài. Tuy nhiên việc phân chia cũng tương đối công bằng, không chừngTriệu Đại Ngưu cùng Tôn Thị tối hôm qua không ngủ bàn bạc nên phân chianhư thế nào. Đương nhiên nàng cảm thấy nguyên nhân quan trọng là bảnthân nàng cũng không có náo loạn ầm ĩ cũng góp phần vào việc chia nhànhanh như vậy.

Thế là buổi sáng sau khi chia nhà, nhóm thông giacũng chưa đi, người nhà Lí thị cùng Trần thị cũng không đi, ở lại giúpchuyển đồ. Chính là đem đồ trong phòng chuyển đến nhà mới. Chu Mạch chỉcó một cái giường, chăn đệm, quần áo cùng một cái tủ. Giường cùng tủ thì được Triệu Đại Ngưu cùng Triệu Thúc Hà hỗ trợ, những vật còn lại thìTrần thị, Chu Mạch cùng Triệu Đông Nhi qua lại hai chuyến là đã chuyển

xong. Bởi vì nhà mới vẫn chưa xây chuồng heo, cho nên trước mắt tạm thời để lại nhà cũ, đợi Chu Mạch xây xong chuồng sẽ khiên trở về.

Dĩnhiên, quan trọng nhất là phải đem mười sáu lượng bạc dưới gầm giườnglấy ra, đây là số tiền để nàng có thể bắt đầu cuộc sống hạnh phúc củariêng bản thân.

Hai gian nhà mới được xây cạnh sát nhau, ngăncách ở giữa là bức tường được dựng lên bằng mấy cây gậy, bên này ở trong sân Chu Mạch làm gì, bên kia Lí thị sẽ nhìn thấy rõ ràng. Chu Mạch thầm nghĩ phải nhanh chóng xây lại bức tường mới được, thật vất vả mới được ở riêng nàng thật sự không muốn nàng làm gì cũng phải chịu sự giám sátcủa người khác.

Nhà của Lí thị bởi vì có ba nam nhân của Lí giacùng Triệu Bá Tuyền giúp đỡ, tuy rằng đồ vật tương đối nhiều, nhưng chỉcần hai chuyến là chuyển xong. Chén cùng chậu rửa bọn họ lấy một phần,Trần thị thấy thế cũng lấy cho Chu Mạch hai bộ bát đũa cùng một chậu bột ngô. Chỉ có nồi là được xây dính trên kệ bếp, nên không được ai lấy.

Vì thế vào lúc giữa trưa cha mẹ Lí thị ở phòng phía tây dựng lên cho haivợ chồng một cái bếp lò, lại vội vàng bảo Triệu Bá Tuyền cầm tiền đitrấn trên mua nồi, Triệu Bá Tuyền lúc đi có ghé ngang qua nhà Chu Mạchhỏi nàng có cần mua nồi thì hắn tiện thể mua luôn cho nàng.

ChuMạch vội vàng gật đầu như giã tỏi, nói xong nhờ Trần thị đưa tiền choTriệu Bá Tuyền, nàng xấu hổ nói hiện giờ không tiện về phòng lấy tiền,bởi vì không muốn để cho bọn họ biết nàng có tiền riêng.

Mọingười vội vàng chuyển đồ cho xong, Tôn Thị cố kị nhà mẹ đẻ Lí thị, ở nhà nấu một nồi cháo ngô cùng với bánh ngô đãi bọn họ, cũng gọi luôn mẹ con Chu Mạch dùng bữa. Bữa cơm trưa này cũng coi như là bữa cơm cuối cùngmọi người cùng nhau ăn, về sau nếu muốn cùng nhau ăn một bữa cơm chỉ cóthể vào các ngày lễ tết mà thôi.

Hai người anh trai Triệu giacùng Triệu Đại Ngưu, chung quy là không đành lòng thấy Chu Mạch cô nhiquả phụ, buổi chiều cũng đi đến nhà mới của nàng xây cho nàng một cáibếp lò ở ngoài trời, nói chờ qua mùa thu hoạch sẽ mời người đến xâyphòng bếp cho nàng. Triệu Đại Ngưu còn lén đưa cho Chu Mạch một lượng

bạc, Chu Mạch vừa mừng vừa lo nhận lấy, không nghĩ tới vị công công nàycủa nàng luôn không lên tiếng, bỗng nhiên lại làm chuyện cho người tangạc nhiên, cho nên trong lòng nàng đối với vị cha chồng này rất cảmkích, tuy rằng nàng thật sự không cần một lượng bạc này, nhưng tronghoàn cảnh như thế này mà còn có thể có một trưởng bối quan tâm đến nàngnhư vậy.

Một ngày vội vàng bận rộn, náo nhiệt cũng qua đi, Trầnthị lúc trời xế chiều mới rời đi, nói sáng mai lại qua, bà thật sự không yên lòng về Chu Bình cùng mầm đậu ở nhà. Chu Mạch nghe xong chạy nhanhngăn bà lại: “Nương, sáng mai nương đừng qua, giúp con đi trấn trên muachút đồ dùng đi, nương xem hiện giờ ở trong nhà cái gì cũng không có.”

Nói xong nàng liền vội vàng vào nhà lấy bạc, lấy năm lượng bạc đưa cho Trần thị, Trần thị thấy liền phát hoảng, vội vàng hỏi Chu Mạch: “Làm sao con có nhiều tiền như vậy? Đừng nói với nương là Trọng Sơn nhờ người đưacho con, lần trước con đã đưa nương hai lượng, sao lại còn nhiều thếnày?”

“Nương, hai tháng này không phải người đưa cho con hailượng sao? Hơn nữa tiền Trọng Sơn đưa lúc trước vẫn còn hai lượng, vừarồi công công lén cho con một lượng.” Chu Mạch còn có thể nói rõ rànglai lịch của hai lượng.

Trần thị vừa nghe Triệu Đại Ngưu cho conmình tiền thì sửng sốt một chút nói: “Coi như cha mẹ chồng con có lươngtâm! Nhà mới đã không có vật gì cho cam nếu lại không có tiền thì làmsao mà sống đây. Nhưng cũng may là cũng sắp đến mùa thu hoạch lúa mạch,có thể bán được chút tiền mà vượt qua mùa đông này cùng mừng năm mới.”Chu Mạch nghe xong cảm thấy ấm lòng, lão nương rất quan tâm mà lo lắngthay nàng.

Hai người vội vàng bàn bạc một chút những vật dụngngày mai cần mua: chủ yếu là củi gạo dầu muối, bình đựng, chậu rửa,những vật dùng trong phòng bếp, chậu giặt quần áo, bàn giặt; mua lu đựng nước, thùng xách nước cùng đòn gánh, nông cụ thì nàng được chia một cái lưỡi liềm cho nên chỉ cần mua thêm cái xẻng. Không để ý Trần thị phảnđối, Chu Mạch còn cố ý muốn mua thêm một cái thùng tắm, còn dặn dò Trầnthị ngày mai nhất định phải mua, nàng thật sự rất nhớ ngày tháng đượctắm bồn của nàng. Trong phòng thì mua trước hai cái ghế, chờ qua vụ thuhoạch sẽ mời thợ mộc đến làm một ít gia cụ, trong khoảng thời gian nàythì đành phải như thế. Đồ hai người mua cộng lại khoảng hơn hai mươicái, Chu Mạch bảo Trần thị ngày mai mướn cái xe, may mắn ngày mai làmùng năm, là lúc họp chợ.

Tiễn bước Trần thị, ở trên cái bếp lòtạm bợ Chu Mạch nấu một chút cháo ngô, cơm chiều của nàng cùng TriệuĐông Nhi chỉ ăn đơn giản như vậy. Triệu Đông Nhi đối với việc ở riêng

cũng không có khái niệm gì, vẫn nghĩ là cùng nương ở với nhau, chỉ là ởcách gia gia nãi nãi xa một chút, bởi vì bình thường Tôn Thị đối với các cháu gái đều không muốn nhìn mặt, cho nên cùng bọn họ tách ra TriệuĐông Nhi cũng không có cảm giác gì.

Lúc ăn cơm con bé hỏi Chu Mạch: “Nương, về sau con còn có thể cùng Tiểu Thúy tỷ chơi với nhau không?”

Chu Mạch nghe xong vấn đề này trong lòng thở dài, người lớn giương cung bạt kiếm cũng đem quan hệ của mấy đứa nhỏ căng thẳng theo. Nàng mỉm cườicho Đông Nhi một cái yên tâm: “Đương nhiên có thể, chúng ta chỉ là ởriêng, gia gia nãi nãi vẫn là gia gia nãi nãi của con, đại bá đại nươngvẫn là đại bá đại nương, tiểu thúc tiểu thẩm vẫn là tiểu thúc tiểu thẩm, Tiểu Thúy cũng là tỷ tỷ của con, bọn họ đều là người thân của con.” Chu Mạch nói xong trong đầu bỗng nhớ đến bài hát: “Đại cữu, nhị cữu đều làcữu của hắn, cửa cao hay bàn đều là gỗ.” Nàng nói những lời an ủi ĐôngNhi là không muốn đem những ý niệm gây ngăn cách hoặc là chán ghét nhauvào đầu đứa nhỏ, máu mủ dù sao cũng là máu mủ.

Nghe được câu trả lời khẳng định của Chu Mạch, tiểu cô nương gật đầu yên tâm ăn cháo.

Bởi vì chỉ chuyển lại có một cái giường, hai mẹ con phải cùng nhau ngủ. Hơn một tháng nay Triệu Đông Nhi ngủ một mình đã quen cho nên không muốnngủ cùng mẫu thân. Chu Mạch nói lời an ủi chờ thêm một khoảng thời giannữa nàng sẽ làm một chiếc giường nhỏ cho nó.

Nhìn khắp căn nhàchỉ có bốn bức tường, thế nhưng Chu Mạch lại cảm thấy trong lòng thật sự rất thoải mái, bất luận kiếp trước hay kiếp này, điều mà nàng tha thiết ước mơ là tự do. Không khí tự do đều làm cho người ta say mê phấn khởi, nhất là nghĩ đến ngày mai không cần phải dậy sớm nấu cơm, nàng liền mỉm cười mà chìm vào mộng đẹp.

Có thể là do tâm tình được thả lỏng,cũng có thể là do một ngày chuyển nhà mỏi mệt, cho nên ngày hôm sau thời điểm Chu Mạch tỉnh dậy thì mặt trời đã treo lên cây, nàng vẫn là bịĐông Nhi đánh thức.

Nàng liền vội vàng ngồi nhổm dậy xuốnggiường, lại nhớ đến bản thân không cần phải làm điểm tâm liền nằm ngãxuống giường, nói với Đông Nhi hai người cùng nhau ngủ tiếp một lát,Đông Nhi nháy đôi mắt to vô tội nói mình đói bụng, Chu Mạch nghe xongvội vàng rời giường, làm bát nước muối cho nàng cùng Đông Nhi súc miệng, lại tiếp tục hát bài cháo ngô, bởi vì trước mắt hiện giờ trong nhà chỉcó bột ngô.

Ăn xong điểm tâm, Chu Mạch nghĩ nên đi cắt cỏ choheo, con heo này hiện tại đã là của nàng cho nên càng phải nuôi nấng cho tốt, lúc nàng mang giỏ trúc trên lưng bước ra khỏi phòng, thấy được Líthị ở nhà bên cạnh vừa ôm con ngồi trong sân phơi nắng, vừa chỉ huyTriệu Tiểu Thúy giặt tã. Triệu Tiểu Thúy chưa đến bảy tuổi ngồi xổmtrước chậu giặt dùng lực mà giặt. Chu Mạch nhìn thấy cảnh này mà thấyxót xa, liền kêu một tiếng đại tẩu rồi dẫn Đông Nhi quay đầu bước đi rangoài.

Nàng vừa nâng bước đã bị Lí thị gọi lại: “Chu thị, cô muốn đi đâu đấy?”