Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 20 tại dua leo tr 

Trời đã về khuya, gió thổi lồng lộng, những oi bức của ban ngày tan đi, nhường chỗ cho luồng không khí mát mẻ.

Bên trong Phủ Tuần đài, Viên Sùng Sinh sải bước vào phòng nghị sự, nơi ấy đã có người đứng chờ.

“Đại nhân, vì cớ gì đêm hôm lại mời tôi đến đây?”

Người nói chuyện là Tào sư gia của Phủ Tuần đài, là tâm phúc của Viên Sùng Sinh từ lúc ở kinh thành.

Tuy nhiệt độ ban đêm mát lạnh hơn ngày nắng, nhưng vì vội vàng chạy tới nên cả người Tào sư gia đổ mồ hôi đầm đìa, ông ta vừa lấy tay áo lau đi, vừa quan sát vẻ mặt của Viên Sùng Sinh, thấy mặt mày lão ta căng thẳng thì cũng lo thầm trong bụng.

Mặt mày Viên Sùng Sinh tái nhợt, ném một vật lên bàn, chính là quyển sổ kia.

Tào sư gia vội vàng cầm lên, lật xem vài tờ, hơi nhướng mày, sau đó khúm núm mà nhìn Viên Sùng Sinh, dò hỏi,

“Đại nhân, đây là…”

Viên Sùng Sinh duỗi tay gõ bàn: “Sổ sách này là do Quảng An Vương đưa cho ta.”

“Đây… Đây không phải là sổ ghi chép thu chi của các trang ấp ở Lĩnh Nam hay sao?” Tào sư gia kinh hãi, lại cẩn thận lật xem vài tờ; những ghi chép này vô cùng tỉ mỉ chính xác, khiến hắn càng thêm hoảng hốt, “Làm sao mà Quảng An Vương có được sổ sách này… Hơn nữa, lại chi tiết như vậy?”

Viên Sùng Sinh cười gằn, đôi mắt hơi nheo lại: “Là ta đánh giá thấp y, cứ tưởng chỉ là một đứa con của cơ nữ, bị giam trong Lãnh cung thì có thể gây nên trò trống gì, nhưng bây giờ xem ra, bảy năm này ở Lĩnh Nam cũng không phải ăn không ngồi rồi.”

Viên Sùng Sinh đã lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, nên lão hiểu rõ một đạo lý —— từ xưa đến nay, đã làm quan rồi thì càng hồ đồ càng tốt, nếu như không ai đoán được đường đi nước bước của ngươi, thì lại hay càng thêm hay. Thế nhưng, bây giờ Quảng An Vương phủ đã nắm được tình hình đất đai và thu hoạch của toàn Lĩnh Nam, như vậy có nghĩa là, nếu Phủ Tuần đài muốn chấm ʍút̼, e rằng không dễ dàng đâu.

Tào sư gia vốn nhạy bén, nghe vậy thì nhíu mày: “Là Quảng An Vương cầm sổ sách này đến để đe dọa chúng ta ư?”

Thấy hắn cũng suy đoán như mình, Viên Sùng Sinh lại càng thêm cảnh giác, lão đã đoán già đoán non cả tối mà vẫn không tìm ra được manh mối nào.

“Bản quan không rõ y có ý định uy hϊế͙p͙ chúng ta hay không, Quảng An Vương không hề đề cập đến cuốn sổ này… Y chỉ yêu cầu bản quan giúp đỡ một chuyện.”

“Là chuyện gì?”

Viên Sùng Sinh khẽ mím môi, trong mắt tràn đầy suy tư, rồi chậm rãi nói: “Để cho Phủ Tuần đài quản lý toàn bộ thu nhập của các trang ấp, Quảng An Vương phủ không động vào khoản tiền này nữa.”

Tào sư gia không thể hiểu được: “Cái gì? Chẳng lẽ bọn họ không định nộp Tuế bổng cho triều đình ư?”

Viên Sùng Sinh cười nhạo: “Tào sư gia hẳn là hồ đồ rồi, Tuế bổng của triều đình, sao có thể không nộp cho được!”

Lão chỉ vào sổ sách: “Ý của kẻ này là, từ giờ trở đi, việc thu nhập của trang ấp đều do chúng ta lo liệu, còn tiền tuế bổng, chúng ta cũng phụ trách giao nộp luôn.”

“Quảng An Vương điên rồi sao?” Tuy rằng nhìn qua thì việc này vô cùng có lợi cho Phủ Tuần đài, nhưng làm gì có bữa trưa nào miễn phí, làm gì có người nào tự nguyện chặt tay mà lại không mưu cầu điều gì.

Theo lệ thường, tiền thuế của các điền trang do Phủ Tuần đài phụ trách đốc thúc, thu thập; số tiền thu được sẽ cùng sắp xếp, phân chia với Phiên vương nơi ấy. Một phần tiền để dành cho Phủ Tuần đài nuôi dưỡng binh mã; phần còn lại được chia cho Phiên vương, trong đó có một lượng lớn bạc phải tiến cống về cho triều đình hàng năm, gọi là Tuế bổng, số tiền còn thừa đương nhiên là sẽ vào túi vương phủ. Vì vậy, cái gọi là “sắp xếp phân chia” này có thể có rất nhiều huyền cơ trong đó.

Ban đầu tới đây, lão đã có ý định nhúng tay sắp xếp lại vấn đề phân chia tiền bạc thu được từ các đồn trang này. Không biết có phải vì vô năng hay vì lý do nào khác mà Tuần đài trước đây chỉ giữ lại một phần trang trải chi phí binh mã, còn lại đều cống cho Quảng An Vương phủ. Sao lão có thể chấp nhận thiệt thòi như thế, cho nên nhất định phải cải cách việc phân chia thuế má này, tìm cách để phần lớn thu nhập rơi vào tay Phủ Tuần đài.

Không ngờ rằng, vị Quảng An Vương này lại hào phóng như vậy, ngay cả phần thừa còn lại cũng đưa cho Phủ Tuần đài luôn, làm lão cầm tiền nhưng lại không yên tâm nổi.

Nhớ đến gương mặt hoa cười ngọc thốt, xinh đẹp lạ thường kia có nói rằng: “Những sổ sách này làm bản vương đau cả đầu, riêng việc tuế bổng hàng năm đã muốn lột da ta rồi… Tuần đài đại nhân, giờ bản vương đều giao cho ngài, mong ngài cố gắng giúp đỡ bản vương việc này.”

Ban đầu lão cho rằng Quảng An Vương phủ bị thiệt thòi mấy lần, bây giờ đã biết điều mà đến nịnh nọt Phủ Tuần đài.

Vì thế lão liền thuận theo, ra vẻ lơ đãng mà nói về chuyện hôm nay có đi sang vùng lân cận, vô tình xung đột với một đám oắt con, sau đó “hết sức kinh ngạc” khi biết rằng đám nhóc này là người của Quảng An Vương phủ, để rồi bắt đầu “nổi giận”, đầu tiên là mắng Hà Tiễn một trận, sau đó mới ra vẻ hổ thẹn mà xin lỗi Lý Nguyên Mẫn, lại vỗ ngực đảm bảo sẽ nhanh chóng tha bổng cho những thiếu niên kia.

Sau khi tiễn Quảng An Vương rời phủ, lão cũng bắt đầu tỉnh rượu, càng nghĩ càng thấy kỳ quái, cảm giác hình như không đúng chỗ nào rồi.

Nếu là phiên vương khác, có lẽ lão sẽ không hoài nghi như vậy, nhưng vị ở Lĩnh Nam này lại là một phiên vương không được sủng ái. Những phiên vương khác có đãi ngộ miễn Tuế bổng; nếu gặp phải năm mất mùa, bệ hạ thậm chí còn thương tình mà phân phối thêm bạc để hỗ trợ chi phí tiêu dùng trong phủ. Nhưng dĩ nhiên, Quảng An Vương phủ làm gì có những ưu đãi như vậy, đừng có mơ đến việc được hoàng đế cho thêm vàng bạc, năm nào cũng phải tiến cống ít nhất ba vạn hai tiền tuế bổng.

Bây giờ còn chủ động nhường lại khoản thu nhập duy nhất, vậy Vương phủ lấy gì mà sống?

Nghĩ đến đây, Viên Sùng Sinh lập tức tỉnh cả người, sợ đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi lạnh, càng nhìn quyển sổ kia lại càng thấy không yên tâm, mới vội vàng sai người đi mời Tào sư gia đến thương nghị.

Tào sư gia cũng cảm thấy có điều không ổn, nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không đoán ra được căn nguyên. Bọn họ chỉ mới đến Lĩnh Nam không lâu, không rõ trong việc này có khúc mắc gì hay không.

Lập tức cúi đầu, bẩm: “Đại nhân, ngày mai ty chức sẽ cho người đi điều tra việc này.”

Viên Sùng Sinh gật đầu: “Được, làm cành nhanh càng tốt.”

Mắt thấy đêm đã rất khuya, ngày mai lại còn có việc cần làm, Tào sư gia không ngồi lại nữa, bèn từ biệt Viên Sùng Sinh về nhà. Viên Sùng Sinh ngồi một mình trong thư phòng mà ngẫm nghĩ một lúc lâu, nhưng cũng chẳng nghĩ ra được nguyên nhân gì, cuối cùng đành phải gọi hạ nhân nhấc đèn, dẫn đường về nội viện.

Vừa bước vào nội viện, lão nhìn thấy hai người đầy tớ đang cố gắng dìu một thanh niên vừa chân nam đá chân chiêu vừa nghêu ngao hát hí khúc. Một người đầy tớ nghe thấy tiếng động phía sau thì quay đầu lại, lập tức tái xanh cả mặt.

“Đại nhân!”

Nó hốt hoảng đẩy thanh niên bên cạnh một cái, con ma men kia quay đầu nhìn lại, bất chợt bắt gặp khuôn mặt đen xì giận dữ của Viên Sùng Sinh thì tỉnh cả rượu.

“Phụ thân!”

Kẻ ấy là con trai trưởng của Viên Sùng Sinh, tên là Viên Phúc, năm nay mới vừa nhược quán. Thằng này có vóc người cao gầy giống họ Viên, nhưng mặt mũi xanh xao nhợt nhạt, hiển nhiên là do ăn chơi sa đọa mà thành ra như vậy.

“Thứ nghiệp chướng!” Viên Sùng Sinh giận dữ quát.

Thằng con lão chẳng được cái gì nên hồn, chỉ giỏi nhất cái việc bôi tro trát trấu vào mặt tổ tiên, học hành tài cán thì không đâu vào đâu, nhưng vừa đến Lĩnh Nam nửa tháng đã thăm dò xong xuôi hết toàn bộ kỹ viện trải dài khắp đường ngang ngõ tắt nơi này.

Vốn lão đang phiền lòng chuyện sổ sách, lại thấy con cái mình hư hỏng như vậy thì càng thêm giận dữ, bèn gọi gia đinh tới trói đứa ấy lại, bắt quỳ ở từ đường một đêm, không cho ra ngoài.

***

Xe ngựa chậm rãi về tới Quảng An Vương phủ, rồi dừng lại bên cạnh hai con sư tử bằng đá trước cổng.

Màn che vừa hất lên, lập tức có đầy tớ cầm đèn lại đón.

Nghê Liệt ôm người vào lòng, nhảy xuống xe ngựa, sau đó dặn dò người hầu chuẩn bị canh giải rượu, nước nóng, khăn tay và những thứ linh tinh khác.

Hắn đi thẳng vào phòng ngủ rồi đặt con người đã say đến đỏ bừng kia lên đệm giường. Lý Nguyên Mẫn khó chịu mà nhíu mày, mơ màng một hồi mới mở mắt ra, thở hổn hển mà ra lệnh,

“Dìu ta đến tịnh phòng…”

Nghê Liệt lập tức ôm y đến tịnh phòng, sau lớp vải mành, tiếng tí tách nho nhỏ vang lên. Nghê Liệt đứng bên ngoài, cố thôi miên bản thân đừng chú ý đến âm thanh ấy.

Một lúc sau, Lý Nguyên Mẫn loạng choạng đi ra, thấy y suýt nữa ngã sấp xuống, Nghê Liệt vội vàng vươn tay ôm lấy eo y.

“A Liệt…” Lý Nguyên Mẫn mệt mỏi dựa vào lồng ngực hắn một lúc, cảm nhận được cơ bắp cân xứng dẻo dai của người thanh niên, chúng mang theo sức bật mạnh mẽ, cùng với hơi thở quen thuộc có ma lực làm y an tâm.

Cảm giác say sưa tràn đầy tâm trí y, y mặc kệ bản thân rơi vào một tầng ʍôиɠ lung mờ mịt, sự ấm áp xung quanh giống như một hồ nước ấm di động. Trong hồ nước này, y có thể thả lỏng bản thân, chẳng cần suy nghĩ, cũng không cần đề phòng. Trong tiếng bước chân vững vàng của người thanh niên, y mơ màng nghĩ, chỉ cần có A Liệt bên cạnh y, y sẽ luôn an toàn.

Bọn họ thân mật như môi với răng, là hai con người chỉ biết nương tựa lẫn nhau mà sống sót.

Y không kìm được mà dụi dụi, kêu rêи như làm nũng: “A Liệt ơi…”

Nghê Liệt cúi đầu nhìn người đang say khướt trong lồng ngực, lại ôm người ta chặt hơn một chút.

Về đến phòng, Lý Nguyên Mẫn đã say đến mơ hồ, ngay cả mí mắt cũng không mở ra nổi. Khi canh giải rượu được bưng tới, Nghê Liệt dụ dỗ y uống một ít, có lẽ do nước canh có mùi nồng, Lý Nguyên Mẫn hơi giãy giụa, khiến cho một ít nước canh rơi vào trêи áo y rồi loang ra thành những vệt ẩm ướt. Nghe Liệt thở dài một hơi, đưa bát cho иɦũ ɦσα gia đứng hầu bên canh, rồi lệnh bà lùi ra ngoài.

“Điện hạ…”

Nghê Liệt nhẹ giọng gọi y, nâng y dậy, để y gối đầu trêи hõm cổ hắn. Hắn có do dự một chút, nhưng rồi nhanh chóng vươn tay tháo chiếc đai lưng được thêu thùa tinh xảo trêи eo y xuống, sau đó cởi áo ngoài, chỉ để lại một chiếc áօ ɭót bằng lụa màu vàng nhạt khoác hờ.

Trêи người y đầy mùi rượu, sau khi cởi hết áo ngoài thì mùi mới phai nhạt một chút, một hương thơm thoang thoảng nhẹ nhàng chui vào mũi —— dường như mùi hương dễ chịu này đã theo y từ lúc mới sinh ra, tỏa ra từ da thịt trắng ngần như tuyết. Nghê Liệt không nhịn được mà ôm y chặt hơn, để cho hương thơm thanh nhã ấy bao trùm lấy chính mình.

Lý Nguyên Mẫn cảm thấy gương mặt y nóng hầm hập, cả người nóng nảy không thôi, bỗng nhiên nhớ đến điều gì, liền bắt đầu giãy giụa một cách yếu ớt,

“Mang nước đến… Tắm rửa…”

Nghê Liệt biết tính y thích sạch sẽ, nhất là ở nơi khí hậu nóng ẩm này.

Có lẽ là do thân thể có khác biệt, nên từ trước đến nay, y chưa bao giờ cần ai hầu hạ mỗi khi tắm rửa, nhưng lúc này y đã say rồi, ngay cả phải hay trái còn không phân biệt được, sao có thể để y tự tắm một mình.

Nghê Liệt không tự chủ được mà bắt đầu dụ dỗ: “Điện hạ, để ngày mai hãy tắm gội.”

Lý Nguyên Mẫn nhíu mày, phát ra tiếng rầm rì đầy bất mãn, mặt mũi y vì say rượu mà ửng hồng, ngay cả cần cổ trắng như tuyết cũng nhuộm màu hồng nhạt như phấn thoa.

Ánh mắt Nghê Liệt phập phù, hầu kết hắn động đậy: “… Vậy ta giúp điện hạ lau chùi một chút.”

Hắn hít một hơi sâu, đặt y nằm ngang. Khăn lau đã được ngâm hấp cẩn thận, lúc này tỏa ra hơi ấm dìu dịu; Nghê Liệt cầm lấy dây buộc áօ ɭót, thoáng chần chờ một lúc, rồi nhẹ nhàng kéo ra.

Con ngươi hắn co rụt lại, những ấm ức ngột ngạt trong lòng lập tức bùng nổ.

Dưới ánh nến mờ nhạt, hơi thở Nghê Liệt bất ổn, động tác hắn vụng về, đôi tay khỏe mạnh có thể kéo cây cung nặng trăm thạch nay lại không kìm được mà run rẩy.

Hắn quay mặt đi, lau chùi qua loa rồi thay một bộ đồ lót sạch sẽ khác cho Lý Nguyên Mẫn.

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.